Đang ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi thì tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, phá vỡ không gian im lặng của nó.
"Mời vào, cửa không khoá ạ." - Nó vội lau khô hai dòng nước mắt của mình và khẽ lên tiếng nói.
Cánh cửa phòng khẽ mở và có ai đó bước vào với bịt trái cây trên tay. Nó rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người mới vào chính là nội của Văn Thiện, bà Hương Thị.
"Tại sao nội lại ở đây ạ?" - Nó vội vàng bước xuống giường và chạy đến dìu bà Hương Thị vào, thắc mắc hỏi. Tại sao nó không nghe anh trai mình nói về chuyện đã liên lạc được với nội của Văn Thiện vậy chứ?
"Là Thanh Quốc gọi nội đến..." - Bà Hương Thị nhìn nó và khẽ nói. Ánh mắt của bà dành cho nó vẫn hiền từ như trước đây, chẳng hề thay đổi.
"Dạ nội ngồi xuống đi, để con rót nước uống." - Dìu bà Hương Thị ngồi xuống giường rồi nó vội quay lưng đi rót nước. Giờ phút này nó thật không biết nói sao với bà về chuyện của Văn Thiện đây...
"Tiểu Yến, nội xin lỗi, đã để con chịu nhiều tổn thương rồi." - Bà Hương Thị khẽ lên tiếng nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Nghe vậy nó ngạc nhiên quay lại nhìn, bà nói vậy là sao? Bà Hương Thị nhận ra nó không hiểu ý của mình nên lại lên tiếng:
"Thanh Quốc đã nói hết mọi chuyện cho nội biết rồi... Kể cả những việc Văn Thiện đã làm, gây tổn thương cho con. Nội xin lỗi con, Tiểu Yến à..."
"Không, xin nội đừng nói thế... Anh Văn Thiện không hề có lỗi, những gì mà ảnh đã làm cũng chỉ vì muốn bảo vệ người thân của mình thôi." - Nó lắc đầu liên tục, đôi mắt nhỏ dễ thương ấy hiện lên một màn sương mỏng mang có thể tuôn trào ra bất cứ lúc nào.
Nó nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt bà Hương Thị, nắm lấy đôi tay đang khẽ run kia và nói:
"Nội, con xin nội hãy yên tâm... Hai anh em của con nhất định sẽ cứu thoát anh Văn Thiện, sẽ mang ảnh bình an trở về bên nội..."
Nhìn thấy hai dòng nước mắt cứ nhẹ nhàng tuôn rơi trên khuôn mặt xinh xắn của nó, chẳng cách nào ngừng lại được thì bà Hương Thị thật không biết phải nói gì. Bà cũng cảm nhận được tình yêu trong nó dành tặng Văn Thiện và đang lo lắng cho anh tuyệt đối không thua kém bà...
"Mong cha mẹ của Thiện ở trên trời sẽ phù hộ nó được bình an trở về..." - Bà Hương Thị buồn bã nhìn ra cửa sổ và nói khẽ.
Ở ngoài kia hôm nay đang mưa rất to, chẳng đẹp trời như thường ngày. Cơn mưa nặng hạt ấy khiến lòng người vốn không được yên bình nay càng u buồn hơn.
Nhìn ngắm những giọt mưa đang rơi bên ngoài, nó cảm thấy nhớ Văn Thiện hơn gấp ngàn lần. Trước đây mỗi khi trời mưa anh thường ôm lấy nó vào lòng, sưởi ấm cho nó. Bây giờ anh đang ở nơi nào? Liệu anh còn có thể ôm lấy nó như trước đây đã từng...
...
Ở trong tay đồ ma quỷ như Lương Cao Cường, hotboy Văn Thiện thật là sống không bằng chết. Vì mỗi ngày Lương Cao Cường đều đem anh ra hành hạ đủ kiểu, thể xác lẫn tinh thần. Ông ta thích nhìn thấy anh đau đớn, thích mùi máu tanh hòa tan vào không khí.
Và hôm nay cũng thế, Lương Cao Cường đã lôi Văn Thiện từ trong lồng sát ra rồi ném anh xuống sàn nhà một cách tàn nhẫn.
"Tới giờ giải trí rồi." - Lương Cao Cường cười nói rồi dùng chân đá vào người của Văn Thiện liên tục không ngừng.
Ông ta xem hành hạ anh là giải trí cho bản thân mình, đúng là ác không ai sánh bằng.
Văn Thiện hiện tại thật sự đã bị thương rất nặng, anh ở sàn nhà hộc máu liên tục. Nếu bất cứ ai nhìn thấy anh lúc này thì chắc hẳn đều phải đau lòng, sẽ oán hận Lương Cao Cường ác độc kia.
"Mau cầu xin tao tha mạng chó của mày đi." - Lương Cao Cường nắm tóc Văn Thiện lôi lên, ánh mắt nhìn anh đầy tà ác, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Nhưng đáng tiếc, ánh mặt đầy tà ác kia chẳng hù dọa được đại hotboy Văn Thiện, anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Lương Cao Cường mà mỉm cười.
"Dù tôi có chết cũng không bao giờ cầu xin đồ ma quỷ như ông đâu." - Tuy giọng nói của Văn Thiện hơi yếu nhưng vẫn khí khách như thường ngày, thà mất mạng cũng quyết không cầu xin.
"Chết tiệt." - Lương Cao Cường giận dữ đấm vào mặt Văn Thiện thật mạnh, rồi dùng chân to lớn của mình đạp lên người anh. Ông ta thật sự rất tâm ghét bộ dạng anh hùng không sợ chết của Văn Thiện, quá ngứa mắt.
"ĐỦ RỒI ĐÓ, ÔNG ĐỪNG HÀNH HẠ ANH ẤY NỮA. DÙ CÓ CHẾT THÌ ANH ẤY CŨNG KHÔNG CẦU XIN ÔNG ĐÂU, ĐỪNG PHÍ SỨC NỮA." - Yến Nhi ở trong lồng sát thét lớn lên, hai tay nắm chặt lấy những thành sát để bản thân mình có thể đứng vững.
"Mày đừng tưởng tao không nỡ giết chết mày mà suốt ngày to tiếng với tao." - Lương Cao Cường hung hăng quay người lại nhìn Yến Nhi, đôi mắt của ông ta đỏ ngầu vì giận dữ.
"Vậy ông mau giết tôi đi." - Yến Nhi thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ kia không chút ý muốn né tránh, trên môi còn nở khẽ một nụ cười.
Văn Thiện và Yến Nhi thiệt giống nhau, chẳng biết sợ chết là gì khiến cho Lương Cao Cường càng lúc càng tức giận.
"Lương Yến Nhi, mày không sợ chết. Nhưng chẳng lẽ đã quên người mẹ thân yêu của mày vẫn trong tay tao rồi sao?" - Lương Cao Cường nhìn Yến Nhi mà hỏi giọng nham hiểm.
Vừa nghe xong thì đôi mắt chim bồ cầu xinh đẹp của Yến Nhi bất giác mở to hết cỡ, hai tay cũng vô thức nắm chặt lấy những thành sát hơn. Nhìn Yến Nhi bây giờ giống như một con thú đáng sợ, đôi mắt của cô đỏ ngầu vì tức giận
"Để tao cho mẹ mày đi trước nha." - Lương Cao Cường bước đến trước mặt Yến Nhi nhưng lại giữ khoảng cách khá xa, ánh mắt của ông ta đầy đe dọa lẫn hung ác.
"Lại đem mẹ của tôi ra uy hiếp tôi, ông là đồ tồi." - Yến Nhi nhìn người cha độc ác của mình mà nói. Cô khẽ nói nhưng trong giọng lại đầy giận dữ, ánh mắt thì cất chứa nhiều oán hận.
"Cách cũ nhưng rất có hiệu quả với mày, không phải sao?" - Lương Cao Cường thản nhiên đứng khoanh tay nhìn Yến Nhi đang tức giận trong lồng sát không thể làm được gì.
Ở đời này đừng bao giờ để người khác nắm được điểm yếu của mình, nếu không thì bạn sẽ rất thê thảm đấy.
"Tao nên cho bà ta chết kiểu nào đây?" - Lương Cao Cường nói rồi giả vờ suy nghĩ, nhìn Yến Nhi với ánh mắt đe dọa.
"Ông mà dám đựng đến mẹ của tôi thì tôi sẽ liều mạng với ông đến cùng." - Yến Nhi vừa giận dữ vừa cố lao ra khỏi chiếc lồng sát, nhìn cô lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông ở trước mặt mình. Nhưng đáng tiếc là Lương Cao Cường đứng quá xa, cô không cách nào đựng đến ông ta.
Văn Thiện nằm ở dưới sàn nhà nhìn thấy cô bạn Yến Nhi hung dữ như vậy thì thoáng ngạc nhiên. Mấy ngày nay Văn Thiện thấy Yến Nhi có vẻ cam chịu nên anh cứ tưởng cô là một người yếu đuối, không dám đối đầu với cha độc ác của mình. Nhưng khi nghe Lương Cao Cường nói sẽ làm hại đến mẹ mình thì cô ngay lập tức trở thành một con thú hung dữ, có thể xé xác bất cứ ai.
Xem ra con người ta, ai cũng có điểm huyệt hết. Điểm huyệt là một thứ khiến cho người ta yếu mềm. Nhưng đôi khi cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ đối đầu với tất cả mọi nỗi hiểm nguy ở trước mắt mình. Và điểm huyệt của tất cả mọi người trên thế giới này dường như đều chính là gia đình thân yêu.
"Đồ hèn hạ, tối ngày chỉ biết uy hiếp người khác mà thôi." - Văn Thiện cố gắng đứng dậy và dùng hết sức lao đến phía Lương Cao Cường với quả đầm mạnh mẽ của mình. Trước đây Văn Thiện cũng bị ông uy hiếp mới phản bội bạn bè và làm tổn thương người con gái mình yêu thương nhất nên anh thật muốn giết chết đồ độc ác kia.
Kẻ làm việc xấu như Lương Cao Cường luôn đề phòng, khi quả đấm của Văn Thiện lao đến thì ông ta liền né qua một bên. Ông ta đã bắt lấy tay Văn Thiện lại và ném mạnh anh vào lồng sát.
Văn Thiện vừa bị ném vào thì cánh cửa lồng sát tự động khoá lại. Tiếng cửa đóng tưởng chừng khiến không gian bị run chuyển, làm cho Yến Nhi đứng không vững mà té ngã.
"Không đùa giỡn với tụi mày nữa, tao đi chuẩn bị vài thứ để đón tiếp bọn người hội Nhân Ái đây. Sắp có phim hay để coi rồi. Há há." - Lương Cao Cường bỗng cười nói vui vẻ, nhìn ông ta thật giống như kẻ điên. Muốn giận dữ thì giận dữ, muốn lớn tiếng cười thì lớn tiếng cười ngay, thiệt khó đoán.
Văn Thiện với Yến Nhi vừa nghe xong những lời bí ẩn đó thì liền hoảng hốt, Lương Cao Cường nói vậy là ý gì?
"Ông định làm gì vậy hả?" - Yến Nhi càng lúc càng mất bình tĩnh, cô dường như muốn phát điên lên. Hết mẹ của cô rồi đến tụi nó, thật ra đồ ma quỷ độc ác kia đang muốn làm gì đây?
Lương Cao Cường không trả lời, chỉ nhìn Yến Nhi và Văn Thiện mà nhếch miếng cười xấu xa rồi quay người bỏ đi.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lương Cao Cường, Văn Thiện lo sợ trong lòng không thôi. Ông ta đang bày mưu tính kế hại người con gái của anh sao? Bây giờ phải làm sao mới có thể bảo vệ được nó và mọi người trong khi anh đã sắp hết chịu nổi đây?
...
Trong lúc bà Hương Thị và nó đang cầu nguyện cho Văn Thiện mau bình an trở về thì có một người nào đó mở cửa bước vào. Đó chính là anh trai của nó, Gia Lâm. Vừa nhìn thấy bà Hương Thị thì Gia Lâm liền vui vẻ chào hỏi một tiếng:
"Bà qua thăm Tiểu Yến đó à?"
Bà Hương Thị nhẹ gật đầu và cố nở nụ cười hiền:
"Ừ bà lo lắng cho Tiểu Yến quá nên qua đây coi sao."
Gia Lâm bước đến để túi đồ ăn xuống đầu tủ rồi quay qua nhìn nó đứng bên cạnh mà mỉm cười.
"Em gái của con cũng khỏe rồi. Cảm ơn bà đã quan tâm ạ." - Gia Lâm xoa xoa đầu nó và nhìn bà Hương Thị mà nói, giọng của hắn ôn nhu như nước chẳng hề lạnh lùng.
Bà Hương Thị cảm thấy hai anh em của nó rất giống nhau, đều ngoan ngoãn lễ phép với người lớn.
Nó khẽ đưa mắt nhìn Gia Lâm, anh trai này thường ngày lạnh lùng như tảng băng. Nhưng mỗi khi nói chuyện với người lớn luôn ôn nhu một cách kỳ lạ, kể cả đứa em gái như nó cũng không biết lí do vì sao như vậy nữa.
"À nội, anh Quốc giờ đã khỏe hẳn chưa?" - Nó lên tiếng hỏi. Bữa nó thấy anh trai của Văn Thiện bị thương không nhẹ, chẳng biết giờ thế nào rồi.
"Quốc đã khỏe nhiều rồi." - Bà Hương Thị nhẹ gật đầu, mặc dù đôi môi bà đang cười nhẹ. Nhưng ánh mắt bà lại không thể giấu đi được sự lo lắng cho hai đứa cháu trai của mình. Một đứa đang bị thương nặng, chẳng thể đi đứng được. Đứa kia thì chẳng có chút tin tức gì, là còn sống hay đã chết cũng không rõ nữa. Đúng là khiến bà nội này lo chết mất thôi.
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng kia nó tự trách bản thân mình thật nhiều, tại vì sao lại lôi kéo Văn Thiện vào hội để bây giờ khiến gia đình ấm áp của anh phải khổ sở như thế này cơ chứ?
Nếu trách bọn người hội Evil xấu xa kìa một thì nó trách bản thân mình gấp mươi lần. Vì chính nó là người đã kéo Văn Thiện vào cuộc chiến giữa hai bang hội, đã đẩy anh xuống hố sâu không lối thoát.
"Bà ơi, con hỏi cái này được không ạ?" - Gia Lâm bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng.
"Có việc gì con cứ hỏi đi." - Bà Hương Thị ngẩng mặt lên nhìn Gia Lâm và nhẹ gật đầu đồng ý.
Gia Lâm bất giác lườm môi, do dự rất lâu mới cất tiếng hỏi:
"Vì sao Thanh Quốc họ Nguyễn, còn Văn Thiện lại là họ Diệp vậy ạ?"
"Hai anh ấy khác họ sao?" - Nó thoáng ngạc nhiên, tại sao hai anh em ruột lại khác họ được chứ?
Sau khi nghe Gia Lâm hỏi xong thì phản ứng của bà Hương Thị không được tự nhiên lắm.
"Ờ tại vì mẹ của hai đứa nó... là con một trong gia đình... nên đã cho Thiện theo họ... để có người kế thừa đó mà..." - Bà Hương Thị cố tỏ ra vui vẻ trả lời nhưng thái độ hơi kỳ lạ, giống như đang muốn che giấu chuyện gì đó...
"Thôi nội về với Thanh Quốc đây. Tiểu Yến, con cố nghỉ ngơi đi nhé." - Bà Hương Thị nói rồi vội quay người đi, dường như không muốn để hai anh em nó có cơ hội hỏi thêm gì nữa.
Sau khi bà Hương Thị ra khỏi phòng thì đôi mày thanh tú của Gia Lâm khẽ nhíu lại:
"Theo họ mẹ?"
"Anh hai, sao thế?" - Nó nhìn Gia Lâm mà hỏi, vì đã nghe ra giọng nói của hắn có chút gì đó nghi ngờ.
"Theo tao biết thì mẹ của Văn Thiện họ Phạm." - Gia Lâm lạnh nhạt nói, hắn nhớ trước đây đã từng hỏi Văn Thiện về việc này. Nhưng lúc đó Văn Thiện nói chính anh cũng không rõ nữa.
"Hả?" - Nó ngạc nhiên, tại sao bà Hương Thị lại nói dối chứ? Vậy liệu sau họ Diệp của Văn Thiện có bí mật gì không?
...
"Văn Thiện, anh có sao không?" - Yến Nhi nhìn thấy Văn Thiện lại hộc máu thì liền lo lắng hỏi. Nếu anh chết thật thì cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp nó nữa đâu.
"Thật ra... vì sao... cô lại... phản bội... Tiểu Yến?" - Văn Thiện cố ngồi dậy, dùng giọng yếu ớt hỏi. Anh có thể nhìn ra được Yến Nhi cũng thật lòng yêu mến mọi người trong hội Nhân Ái mà, chẳng hề giả vờ. Nhưng tại sao lần trước cô lại bắt nó và Hạ Vy đi chứ?
"Vì mẹ của cô sao?" - Văn Thiện nhìn Yến Nhi mà hỏi, có phải cô cũng giống như anh bị Lương Cao Cường dùng tính mạng của người thân uy hiếp?
Yến Nhi nghe Văn Thiện hỏi vậy thì thoáng giật mình nhưng rồi cô nhẹ nhàng ngồi xuống đất, đôi mắt xinh đẹp từ từ khiếp lại một cách u buồn.
"Không, tôi chẳng có lí do bắt đắt dĩ giống anh đâu." - Yến Nhi nhẹ lắc đầu.
Văn Thiện khẽ dựa lưng vào những thành sát, cố khiên nhẫn nghe cô bạn Yến Nhi kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Yến Nhi dường như hiểu ý của Văn Thiện nên chân thật kể lại hết tất cả:
"Sau khi ông ta phát hiện anh lấy trộm USB của hội thì đã gửi cho tôi một tấm hình... Là hình chụp ông ta và mẹ của tôi ngồi ăn cơm cùng nhau, trông rất hạnh phúc... Rồi sau đó ông ta gọi điện thoại cho tôi nói rằng ông ta đã biết sai rồi. Nói rằng ông ta sẽ bù đắp cho hai mẹ con tôi sau khi lấy lại được USB..."
Không cần Yến Nhi kể tiếp nữa thì Văn Thiện cũng đoán được kết quả cuối cùng rồi, anh vừa lắc đầu vừa thở dài:
"Thiệt ngu ngốc."
Yến Nhi khẽ bật cười, nụ cười đâm chọc dành cho chính mình. Phải, là cô ngu ngốc. Tại sao cô lại ngu ngốc tin đồ ma quỷ kia có thể thay đổi, sẽ cho hai mẹ con một gia đình hạnh phúc được chứ?
Yến Nhi chỉ vì một hạnh phúc ảo mộng của mình mà đã phản bội lại lòng tin tụi nó nên cô chẳng đáng được tha thứ. Là do cô quá ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình.
Văn Thiện nhìn Yến Nhi rồi quay mặt qua nơi khác, anh giờ cũng không biết phải nói gì nữa. Yến Nhi thật ra không đáng trách, vì mong muốn gia đình mình sẽ hạnh phúc thì có gì sai? Cô chỉ sai khi tin tưởng Lương Cao Cường một cách mù quáng như vậy thôi.
Yến Nhi chẳng hề quan tâm có được mọi người tha thứ hay không, giờ phút này cô chỉ lo cho mẹ mình vẫn còn trong tay đồ ma quỷ kia. Chẳng biết ông ta có làm gì bà không nữa, càng nghĩ càng lo...
Những vết thương trên người Văn Thiện vẫn chảy máu, đau đớn không thể tả nổi. Nhưng Văn Thiện nào bận tâm đến, tưởng chừng cơ thể đầy máu tươi này chẳng phải của anh, không chút cảm giác. Trong đầu anh chỉ nghĩ đến người con gái tên Tiểu Yến kia mà thôi, không biết nó đã như thế nào rồi. Anh thật sự rất nhớ nó...
********Hết chương 95*********
Đọc tiếp nhé mọi người.
"Mời vào, cửa không khoá ạ." - Nó vội lau khô hai dòng nước mắt của mình và khẽ lên tiếng nói.
Cánh cửa phòng khẽ mở và có ai đó bước vào với bịt trái cây trên tay. Nó rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người mới vào chính là nội của Văn Thiện, bà Hương Thị.
"Tại sao nội lại ở đây ạ?" - Nó vội vàng bước xuống giường và chạy đến dìu bà Hương Thị vào, thắc mắc hỏi. Tại sao nó không nghe anh trai mình nói về chuyện đã liên lạc được với nội của Văn Thiện vậy chứ?
"Là Thanh Quốc gọi nội đến..." - Bà Hương Thị nhìn nó và khẽ nói. Ánh mắt của bà dành cho nó vẫn hiền từ như trước đây, chẳng hề thay đổi.
"Dạ nội ngồi xuống đi, để con rót nước uống." - Dìu bà Hương Thị ngồi xuống giường rồi nó vội quay lưng đi rót nước. Giờ phút này nó thật không biết nói sao với bà về chuyện của Văn Thiện đây...
"Tiểu Yến, nội xin lỗi, đã để con chịu nhiều tổn thương rồi." - Bà Hương Thị khẽ lên tiếng nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Nghe vậy nó ngạc nhiên quay lại nhìn, bà nói vậy là sao? Bà Hương Thị nhận ra nó không hiểu ý của mình nên lại lên tiếng:
"Thanh Quốc đã nói hết mọi chuyện cho nội biết rồi... Kể cả những việc Văn Thiện đã làm, gây tổn thương cho con. Nội xin lỗi con, Tiểu Yến à..."
"Không, xin nội đừng nói thế... Anh Văn Thiện không hề có lỗi, những gì mà ảnh đã làm cũng chỉ vì muốn bảo vệ người thân của mình thôi." - Nó lắc đầu liên tục, đôi mắt nhỏ dễ thương ấy hiện lên một màn sương mỏng mang có thể tuôn trào ra bất cứ lúc nào.
Nó nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt bà Hương Thị, nắm lấy đôi tay đang khẽ run kia và nói:
"Nội, con xin nội hãy yên tâm... Hai anh em của con nhất định sẽ cứu thoát anh Văn Thiện, sẽ mang ảnh bình an trở về bên nội..."
Nhìn thấy hai dòng nước mắt cứ nhẹ nhàng tuôn rơi trên khuôn mặt xinh xắn của nó, chẳng cách nào ngừng lại được thì bà Hương Thị thật không biết phải nói gì. Bà cũng cảm nhận được tình yêu trong nó dành tặng Văn Thiện và đang lo lắng cho anh tuyệt đối không thua kém bà...
"Mong cha mẹ của Thiện ở trên trời sẽ phù hộ nó được bình an trở về..." - Bà Hương Thị buồn bã nhìn ra cửa sổ và nói khẽ.
Ở ngoài kia hôm nay đang mưa rất to, chẳng đẹp trời như thường ngày. Cơn mưa nặng hạt ấy khiến lòng người vốn không được yên bình nay càng u buồn hơn.
Nhìn ngắm những giọt mưa đang rơi bên ngoài, nó cảm thấy nhớ Văn Thiện hơn gấp ngàn lần. Trước đây mỗi khi trời mưa anh thường ôm lấy nó vào lòng, sưởi ấm cho nó. Bây giờ anh đang ở nơi nào? Liệu anh còn có thể ôm lấy nó như trước đây đã từng...
...
Ở trong tay đồ ma quỷ như Lương Cao Cường, hotboy Văn Thiện thật là sống không bằng chết. Vì mỗi ngày Lương Cao Cường đều đem anh ra hành hạ đủ kiểu, thể xác lẫn tinh thần. Ông ta thích nhìn thấy anh đau đớn, thích mùi máu tanh hòa tan vào không khí.
Và hôm nay cũng thế, Lương Cao Cường đã lôi Văn Thiện từ trong lồng sát ra rồi ném anh xuống sàn nhà một cách tàn nhẫn.
"Tới giờ giải trí rồi." - Lương Cao Cường cười nói rồi dùng chân đá vào người của Văn Thiện liên tục không ngừng.
Ông ta xem hành hạ anh là giải trí cho bản thân mình, đúng là ác không ai sánh bằng.
Văn Thiện hiện tại thật sự đã bị thương rất nặng, anh ở sàn nhà hộc máu liên tục. Nếu bất cứ ai nhìn thấy anh lúc này thì chắc hẳn đều phải đau lòng, sẽ oán hận Lương Cao Cường ác độc kia.
"Mau cầu xin tao tha mạng chó của mày đi." - Lương Cao Cường nắm tóc Văn Thiện lôi lên, ánh mắt nhìn anh đầy tà ác, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Nhưng đáng tiếc, ánh mặt đầy tà ác kia chẳng hù dọa được đại hotboy Văn Thiện, anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Lương Cao Cường mà mỉm cười.
"Dù tôi có chết cũng không bao giờ cầu xin đồ ma quỷ như ông đâu." - Tuy giọng nói của Văn Thiện hơi yếu nhưng vẫn khí khách như thường ngày, thà mất mạng cũng quyết không cầu xin.
"Chết tiệt." - Lương Cao Cường giận dữ đấm vào mặt Văn Thiện thật mạnh, rồi dùng chân to lớn của mình đạp lên người anh. Ông ta thật sự rất tâm ghét bộ dạng anh hùng không sợ chết của Văn Thiện, quá ngứa mắt.
"ĐỦ RỒI ĐÓ, ÔNG ĐỪNG HÀNH HẠ ANH ẤY NỮA. DÙ CÓ CHẾT THÌ ANH ẤY CŨNG KHÔNG CẦU XIN ÔNG ĐÂU, ĐỪNG PHÍ SỨC NỮA." - Yến Nhi ở trong lồng sát thét lớn lên, hai tay nắm chặt lấy những thành sát để bản thân mình có thể đứng vững.
"Mày đừng tưởng tao không nỡ giết chết mày mà suốt ngày to tiếng với tao." - Lương Cao Cường hung hăng quay người lại nhìn Yến Nhi, đôi mắt của ông ta đỏ ngầu vì giận dữ.
"Vậy ông mau giết tôi đi." - Yến Nhi thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ kia không chút ý muốn né tránh, trên môi còn nở khẽ một nụ cười.
Văn Thiện và Yến Nhi thiệt giống nhau, chẳng biết sợ chết là gì khiến cho Lương Cao Cường càng lúc càng tức giận.
"Lương Yến Nhi, mày không sợ chết. Nhưng chẳng lẽ đã quên người mẹ thân yêu của mày vẫn trong tay tao rồi sao?" - Lương Cao Cường nhìn Yến Nhi mà hỏi giọng nham hiểm.
Vừa nghe xong thì đôi mắt chim bồ cầu xinh đẹp của Yến Nhi bất giác mở to hết cỡ, hai tay cũng vô thức nắm chặt lấy những thành sát hơn. Nhìn Yến Nhi bây giờ giống như một con thú đáng sợ, đôi mắt của cô đỏ ngầu vì tức giận
"Để tao cho mẹ mày đi trước nha." - Lương Cao Cường bước đến trước mặt Yến Nhi nhưng lại giữ khoảng cách khá xa, ánh mắt của ông ta đầy đe dọa lẫn hung ác.
"Lại đem mẹ của tôi ra uy hiếp tôi, ông là đồ tồi." - Yến Nhi nhìn người cha độc ác của mình mà nói. Cô khẽ nói nhưng trong giọng lại đầy giận dữ, ánh mắt thì cất chứa nhiều oán hận.
"Cách cũ nhưng rất có hiệu quả với mày, không phải sao?" - Lương Cao Cường thản nhiên đứng khoanh tay nhìn Yến Nhi đang tức giận trong lồng sát không thể làm được gì.
Ở đời này đừng bao giờ để người khác nắm được điểm yếu của mình, nếu không thì bạn sẽ rất thê thảm đấy.
"Tao nên cho bà ta chết kiểu nào đây?" - Lương Cao Cường nói rồi giả vờ suy nghĩ, nhìn Yến Nhi với ánh mắt đe dọa.
"Ông mà dám đựng đến mẹ của tôi thì tôi sẽ liều mạng với ông đến cùng." - Yến Nhi vừa giận dữ vừa cố lao ra khỏi chiếc lồng sát, nhìn cô lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông ở trước mặt mình. Nhưng đáng tiếc là Lương Cao Cường đứng quá xa, cô không cách nào đựng đến ông ta.
Văn Thiện nằm ở dưới sàn nhà nhìn thấy cô bạn Yến Nhi hung dữ như vậy thì thoáng ngạc nhiên. Mấy ngày nay Văn Thiện thấy Yến Nhi có vẻ cam chịu nên anh cứ tưởng cô là một người yếu đuối, không dám đối đầu với cha độc ác của mình. Nhưng khi nghe Lương Cao Cường nói sẽ làm hại đến mẹ mình thì cô ngay lập tức trở thành một con thú hung dữ, có thể xé xác bất cứ ai.
Xem ra con người ta, ai cũng có điểm huyệt hết. Điểm huyệt là một thứ khiến cho người ta yếu mềm. Nhưng đôi khi cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ đối đầu với tất cả mọi nỗi hiểm nguy ở trước mắt mình. Và điểm huyệt của tất cả mọi người trên thế giới này dường như đều chính là gia đình thân yêu.
"Đồ hèn hạ, tối ngày chỉ biết uy hiếp người khác mà thôi." - Văn Thiện cố gắng đứng dậy và dùng hết sức lao đến phía Lương Cao Cường với quả đầm mạnh mẽ của mình. Trước đây Văn Thiện cũng bị ông uy hiếp mới phản bội bạn bè và làm tổn thương người con gái mình yêu thương nhất nên anh thật muốn giết chết đồ độc ác kia.
Kẻ làm việc xấu như Lương Cao Cường luôn đề phòng, khi quả đấm của Văn Thiện lao đến thì ông ta liền né qua một bên. Ông ta đã bắt lấy tay Văn Thiện lại và ném mạnh anh vào lồng sát.
Văn Thiện vừa bị ném vào thì cánh cửa lồng sát tự động khoá lại. Tiếng cửa đóng tưởng chừng khiến không gian bị run chuyển, làm cho Yến Nhi đứng không vững mà té ngã.
"Không đùa giỡn với tụi mày nữa, tao đi chuẩn bị vài thứ để đón tiếp bọn người hội Nhân Ái đây. Sắp có phim hay để coi rồi. Há há." - Lương Cao Cường bỗng cười nói vui vẻ, nhìn ông ta thật giống như kẻ điên. Muốn giận dữ thì giận dữ, muốn lớn tiếng cười thì lớn tiếng cười ngay, thiệt khó đoán.
Văn Thiện với Yến Nhi vừa nghe xong những lời bí ẩn đó thì liền hoảng hốt, Lương Cao Cường nói vậy là ý gì?
"Ông định làm gì vậy hả?" - Yến Nhi càng lúc càng mất bình tĩnh, cô dường như muốn phát điên lên. Hết mẹ của cô rồi đến tụi nó, thật ra đồ ma quỷ độc ác kia đang muốn làm gì đây?
Lương Cao Cường không trả lời, chỉ nhìn Yến Nhi và Văn Thiện mà nhếch miếng cười xấu xa rồi quay người bỏ đi.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lương Cao Cường, Văn Thiện lo sợ trong lòng không thôi. Ông ta đang bày mưu tính kế hại người con gái của anh sao? Bây giờ phải làm sao mới có thể bảo vệ được nó và mọi người trong khi anh đã sắp hết chịu nổi đây?
...
Trong lúc bà Hương Thị và nó đang cầu nguyện cho Văn Thiện mau bình an trở về thì có một người nào đó mở cửa bước vào. Đó chính là anh trai của nó, Gia Lâm. Vừa nhìn thấy bà Hương Thị thì Gia Lâm liền vui vẻ chào hỏi một tiếng:
"Bà qua thăm Tiểu Yến đó à?"
Bà Hương Thị nhẹ gật đầu và cố nở nụ cười hiền:
"Ừ bà lo lắng cho Tiểu Yến quá nên qua đây coi sao."
Gia Lâm bước đến để túi đồ ăn xuống đầu tủ rồi quay qua nhìn nó đứng bên cạnh mà mỉm cười.
"Em gái của con cũng khỏe rồi. Cảm ơn bà đã quan tâm ạ." - Gia Lâm xoa xoa đầu nó và nhìn bà Hương Thị mà nói, giọng của hắn ôn nhu như nước chẳng hề lạnh lùng.
Bà Hương Thị cảm thấy hai anh em của nó rất giống nhau, đều ngoan ngoãn lễ phép với người lớn.
Nó khẽ đưa mắt nhìn Gia Lâm, anh trai này thường ngày lạnh lùng như tảng băng. Nhưng mỗi khi nói chuyện với người lớn luôn ôn nhu một cách kỳ lạ, kể cả đứa em gái như nó cũng không biết lí do vì sao như vậy nữa.
"À nội, anh Quốc giờ đã khỏe hẳn chưa?" - Nó lên tiếng hỏi. Bữa nó thấy anh trai của Văn Thiện bị thương không nhẹ, chẳng biết giờ thế nào rồi.
"Quốc đã khỏe nhiều rồi." - Bà Hương Thị nhẹ gật đầu, mặc dù đôi môi bà đang cười nhẹ. Nhưng ánh mắt bà lại không thể giấu đi được sự lo lắng cho hai đứa cháu trai của mình. Một đứa đang bị thương nặng, chẳng thể đi đứng được. Đứa kia thì chẳng có chút tin tức gì, là còn sống hay đã chết cũng không rõ nữa. Đúng là khiến bà nội này lo chết mất thôi.
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng kia nó tự trách bản thân mình thật nhiều, tại vì sao lại lôi kéo Văn Thiện vào hội để bây giờ khiến gia đình ấm áp của anh phải khổ sở như thế này cơ chứ?
Nếu trách bọn người hội Evil xấu xa kìa một thì nó trách bản thân mình gấp mươi lần. Vì chính nó là người đã kéo Văn Thiện vào cuộc chiến giữa hai bang hội, đã đẩy anh xuống hố sâu không lối thoát.
"Bà ơi, con hỏi cái này được không ạ?" - Gia Lâm bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng.
"Có việc gì con cứ hỏi đi." - Bà Hương Thị ngẩng mặt lên nhìn Gia Lâm và nhẹ gật đầu đồng ý.
Gia Lâm bất giác lườm môi, do dự rất lâu mới cất tiếng hỏi:
"Vì sao Thanh Quốc họ Nguyễn, còn Văn Thiện lại là họ Diệp vậy ạ?"
"Hai anh ấy khác họ sao?" - Nó thoáng ngạc nhiên, tại sao hai anh em ruột lại khác họ được chứ?
Sau khi nghe Gia Lâm hỏi xong thì phản ứng của bà Hương Thị không được tự nhiên lắm.
"Ờ tại vì mẹ của hai đứa nó... là con một trong gia đình... nên đã cho Thiện theo họ... để có người kế thừa đó mà..." - Bà Hương Thị cố tỏ ra vui vẻ trả lời nhưng thái độ hơi kỳ lạ, giống như đang muốn che giấu chuyện gì đó...
"Thôi nội về với Thanh Quốc đây. Tiểu Yến, con cố nghỉ ngơi đi nhé." - Bà Hương Thị nói rồi vội quay người đi, dường như không muốn để hai anh em nó có cơ hội hỏi thêm gì nữa.
Sau khi bà Hương Thị ra khỏi phòng thì đôi mày thanh tú của Gia Lâm khẽ nhíu lại:
"Theo họ mẹ?"
"Anh hai, sao thế?" - Nó nhìn Gia Lâm mà hỏi, vì đã nghe ra giọng nói của hắn có chút gì đó nghi ngờ.
"Theo tao biết thì mẹ của Văn Thiện họ Phạm." - Gia Lâm lạnh nhạt nói, hắn nhớ trước đây đã từng hỏi Văn Thiện về việc này. Nhưng lúc đó Văn Thiện nói chính anh cũng không rõ nữa.
"Hả?" - Nó ngạc nhiên, tại sao bà Hương Thị lại nói dối chứ? Vậy liệu sau họ Diệp của Văn Thiện có bí mật gì không?
...
"Văn Thiện, anh có sao không?" - Yến Nhi nhìn thấy Văn Thiện lại hộc máu thì liền lo lắng hỏi. Nếu anh chết thật thì cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp nó nữa đâu.
"Thật ra... vì sao... cô lại... phản bội... Tiểu Yến?" - Văn Thiện cố ngồi dậy, dùng giọng yếu ớt hỏi. Anh có thể nhìn ra được Yến Nhi cũng thật lòng yêu mến mọi người trong hội Nhân Ái mà, chẳng hề giả vờ. Nhưng tại sao lần trước cô lại bắt nó và Hạ Vy đi chứ?
"Vì mẹ của cô sao?" - Văn Thiện nhìn Yến Nhi mà hỏi, có phải cô cũng giống như anh bị Lương Cao Cường dùng tính mạng của người thân uy hiếp?
Yến Nhi nghe Văn Thiện hỏi vậy thì thoáng giật mình nhưng rồi cô nhẹ nhàng ngồi xuống đất, đôi mắt xinh đẹp từ từ khiếp lại một cách u buồn.
"Không, tôi chẳng có lí do bắt đắt dĩ giống anh đâu." - Yến Nhi nhẹ lắc đầu.
Văn Thiện khẽ dựa lưng vào những thành sát, cố khiên nhẫn nghe cô bạn Yến Nhi kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Yến Nhi dường như hiểu ý của Văn Thiện nên chân thật kể lại hết tất cả:
"Sau khi ông ta phát hiện anh lấy trộm USB của hội thì đã gửi cho tôi một tấm hình... Là hình chụp ông ta và mẹ của tôi ngồi ăn cơm cùng nhau, trông rất hạnh phúc... Rồi sau đó ông ta gọi điện thoại cho tôi nói rằng ông ta đã biết sai rồi. Nói rằng ông ta sẽ bù đắp cho hai mẹ con tôi sau khi lấy lại được USB..."
Không cần Yến Nhi kể tiếp nữa thì Văn Thiện cũng đoán được kết quả cuối cùng rồi, anh vừa lắc đầu vừa thở dài:
"Thiệt ngu ngốc."
Yến Nhi khẽ bật cười, nụ cười đâm chọc dành cho chính mình. Phải, là cô ngu ngốc. Tại sao cô lại ngu ngốc tin đồ ma quỷ kia có thể thay đổi, sẽ cho hai mẹ con một gia đình hạnh phúc được chứ?
Yến Nhi chỉ vì một hạnh phúc ảo mộng của mình mà đã phản bội lại lòng tin tụi nó nên cô chẳng đáng được tha thứ. Là do cô quá ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình.
Văn Thiện nhìn Yến Nhi rồi quay mặt qua nơi khác, anh giờ cũng không biết phải nói gì nữa. Yến Nhi thật ra không đáng trách, vì mong muốn gia đình mình sẽ hạnh phúc thì có gì sai? Cô chỉ sai khi tin tưởng Lương Cao Cường một cách mù quáng như vậy thôi.
Yến Nhi chẳng hề quan tâm có được mọi người tha thứ hay không, giờ phút này cô chỉ lo cho mẹ mình vẫn còn trong tay đồ ma quỷ kia. Chẳng biết ông ta có làm gì bà không nữa, càng nghĩ càng lo...
Những vết thương trên người Văn Thiện vẫn chảy máu, đau đớn không thể tả nổi. Nhưng Văn Thiện nào bận tâm đến, tưởng chừng cơ thể đầy máu tươi này chẳng phải của anh, không chút cảm giác. Trong đầu anh chỉ nghĩ đến người con gái tên Tiểu Yến kia mà thôi, không biết nó đã như thế nào rồi. Anh thật sự rất nhớ nó...
********Hết chương 95*********
Đọc tiếp nhé mọi người.
/100
|