Ký Ức Lạc Ngân Hà

Chương 48 - Tiểu Giác

/83


Ngày lên đêm xuống, vật đổi sao dời.

Đại chiến vũ trụ giữa Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin ở tinh vực G2299 đã trải qua ba mươi năm.

Những đứa bé sinh ra sau trận đại chiến đều đã trưởng thành, học tập làm việc, thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, ranh giới giữa loài người và dị chủng ngày càng không thấy dấu hiệu kết thúc, toàn thể ngân hà vẫn xung đột leo thang, khói lửa tràn lan.

Khúc Vân tinh nằm gần tinh vực V536, là một hành tinh nhỏ nghèo tài nguyên, kinh tế văn hóa lạc hậu, ở một vị trí lu mờ không được ai để ý.

Ngân hà náo loạn, cuộc sống vẫn không thay đổi.

Tổng thống thuộc chính phủ tự trị của Khúc Vân tinh là một phụ nữ thực dụng, chỉ nhìn tiền không nhìn người, cô ta không hứng thú với chiến tranh giữa loài người và dị chủng, đối với dị chủng có phân biệt, nhưng không thù ghét. Chỉ cần dị chủng nộp thuế đầy đủ, cô ta sẽ không đánh đuổi dị chủng như những lãnh đạo của các hành tinh khác.

Dần dần, số dị chủng trên Khúc Vân tinh ngày càng nhiều, sống hỗn cư với con người mang gene bình thường, hoạt động cẩn thận dè chừng.

Thịnh Sẹo là một trong phần đông dị chủng như vậy. Hắn kinh doanh một phòng khám thú y —— Bác sĩ thú y A Thịnh, kiêm làm đẹp, lai giống, gây giống thú cưng. Bởi vì trên mặt có vài vết chém đáng sợ, nên mang danh Thịnh Sẹo.

Ngày hè sau giờ ngọ.

Cuối con đường gồ ghề cũ kỹ, dương quang chói mắt rọi xuống một căn nhà hai tầng. Mặt tường loang lổ, góc tường mòn vẹt, trước cửa dựng một cái bảng hiệu điện tử cao bằng đầu người, bên trên lóe ra mấy chữ “Phòng khám Thú… …Thịnh”, chữ “Y” và chữ “A” đã không còn.

Một phụ nữ tóc ngắn mặc đồ đen đứng trước cửa phòng khám, nhìn chữ “Thịnh” chừng vài giây, mới đẩy cánh cửa cũ nát, đi vào.

Ở lối vào là một bàn tiếp khách không lớn lắm, một người máy kiểu cũ đã chết máy, đứng bất động.

Tiếp tục đi vào, là một đại sảnh hình chữ nhật, không gian rộng rãi, nhưng, đồ vật cũng không ít, lồng chim, hồ cá, thức ăn mèo, chuồng chó… trông cực kỳ lộn xộn.

Thịnh Sẹo quỳ trên sàn, đang chổng mông cùng với một con mèo báo lông trắng cứng đầu đấu trí so tài.

Đột nhiên, “Rẹt” một tiếng, hắn cảm giác quần phía sau mông bị rách.

Thịnh Sẹo thầm bất mãn “Quả nhiên đồ rẻ không phải đồ tốt”, hắn hung hăng chồm tới trước, vồ được con mèo báo đang tìm cách chạy trốn, lại “Rẹt” thêm một tiếng, lổ mọt rách lớn hơn, mông có chút lạnh.

“Miêu tỷ tỷ, làm ơn ngoan ngoãn một chút…” Thịnh Sẹo ôm con mèo, vừa thì thầm, vừa xoay người, thì nhìn thấy một cô gái mặc đồ đen cao gầy đứng trước mặt.

Tóc của nàng cắt rất ngắn, còn ngắn hơn tóc của hắn. Làn da trắng bệch, giống như cả năm không thấy ánh nắng. Dung mạo cực kỳ xuất chúng, mặt mũi bao phủ một lớp phong trần khó phai, lại toát ra vẻ sắc bén hiếm có, thoạt nhìn trông như một người đàn ông lạnh lùng tàn ác.

Thịnh Sẹo sờ mông, mong rằng đũng quần của mình không bị rách, đáng tiếc, sự thật không chiều lòng người, đũng quần chẳng những bị rách, mà còn rách một lỗ to, đoán chừng lúc hắn chổng mông bắt con mèo báo kia, cô gái này đã nhìn thấy hết quần lót của hắn.

Thịnh Sẹo đang hoảng hốt suy nghĩ, con mèo báo ở trong lòng đột nhiên vùng thoát, nhảy lên nóc tủ, kêu lên meo meo trêu tức hắn.

Thịnh Sẹo nhấc chân, muốn đi bắt nó, nhưng chợt nghĩ đến mông của mình, liền kiên quyết dừng lại.

Hắn nuốt nước bọt, khách khí hỏi: “Xin hỏi cô… chuyện gì?”

Cô gái áo đen lạnh lùng hỏi: “Có máy ấp trứng không?”

Lúc này, Thịnh Sẹo mới để ý cô gái có cầm theo một cái giỏ, bên trong giỏ là một quả trứng rất lớn, có lẽ cao 30-40cm gì đó, nặng hơn mười cân.

“Trứng của con gì vậy?” Thịnh Sẹo tò mò nhìn, muốn thấy rõ một chút.

Cô gái trở tay, cầm một con dao sắc bén, mũi dao kề sát cổ hắn: “Có máy ấp trứng hay không?”

“Có!”

“Hiện giờ tôi không có tiền.”

“Tôi rất thích giúp người, nhất là những người giỏi dùng dao dùng súng như cô.” Thịnh Sẹo toét miệng cười, vẻ mặt dân thường nịnh nọt tham quan.

Cô gái áo đen liếc hắn, lạnh lùng nói: “Máy ấp trứng.”

Thịnh Sẹo dẫn cô gái đi vào một phòng khám bệnh rộng rãi, lục tìm gì đó trong kho, nê ra một máy ấp trứng trông cũ nát.

“Cô yên tâm, nhìn cũ, nhưng tính năng đầy đủ.” Thịnh Sẹo mở máy, chỉ vào đèn biểu hiện trên máy cho cô gái xem.

Cô gái áo đen đưa cái giỏ cho hắn, Thịnh Sẹo cẩn thận lấy quá trứng ra, đặt vào máy ấp trứng.

“Cô để lại số liên lạc, nếu trứng có động tĩnh gì, tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Tôi không có số liên lạc.”

Thịnh Sẹo buồn bực nhìn cô gái áo đen, cảm thấy mình đã gặp phiền toái lớn.

Không có số liên lạc nghĩa là không có thiết bị cá nhân, không có thiết bị cá nhân nghĩa là không có thân phận. Xem ra cô gái này là khách nhập cư trái phép vào Khúc Vân tinh, tám chín phần là dị chủng không có nhiều tiền nộp thuế, một khi bị đội an ninh bắt được, chẳng những cô ta sẽ bị xử tử, mà hắn cũng bị liên lụy.

Cô gái áo đen mặt không chút thay đổi nhìn Thịnh Sẹo, một tay nắm dao găm, xoay tít nó vài vòng, một tay rút súng, đè vào cò súng.

Thịnh Sẹo chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hắn đau khổ nói: “Tôi không muốn rước phiền phức, khi nào ấp trứng xong, mời cô đi ngay.”

Cô gái áo đen không nói tiếng nào thu hồi dao và súng, tỏ vẻ chấp nhận.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng “meo meo” thê thảm.

Thịnh Sẹo biến sắc, lập tức chạy bán sống bán chết ra ngoài.

Còn mèo báo nhu mì xinh đẹp kia không biết từ đâu chạy ra sân sau, hiện giờ đang run rẩy nằm trong móng vuốt của một con dã thú hôi hám bẩn thỉu.

“Tiểu Giác, buông con mèo báo ra!”

Thịnh Sẹo chạy gấp qua, túm lấy con mèo báo từ móng vuốt của dã thú. Trên người con mèo báo có vài lỗ thủng, thân thể đầy máu, đang thoi thóp.

“Đây là thú cưng của tiểu thư Lily, nếu nó chết, mi và ta cùng chờ chết đi!”

Con dã thú bẩn thỉu vẫy vẫy đuôi, lười biếng nằm xuống, liếm liếm miệng, giống như tiếc nuối bữa điểm tâm dâng đến miệng đã vụt mất.

Thịnh Sẹo vọt vào phòng bệnh, đặt con báo lên giường giải phẫu, tiêm thuốc mê, chuẩn bị phẫu thuật.

“Đại Tiền, khí Oxi!”

Người máy luôn cần cù thật thà kia vẫn không trả lời tiếng nào, lúc này Thịnh Sẹo mới nhớ vì thiếu tiền, vẫn chưa đi bảo dưỡng nó, sáng hôm nay Đại Tiền rốt cuộc đã chết máy đình công.

Thịnh Sẹo mặt xám ngoét, không có Đại Tiền, rất nhiều thiết bị chữa bệnh không dùng được, con mèo báo chết chắc rồi.

Nhưng cho dù thế nào cũng phải cố gắng một lần!

Thịnh Sẹo sốt ruột tìm kiếm dụng cụ phẫu thuật, mặc đồ giải phẫu, khử trùng hai tay, trong lúc bận rộn thì phát hiện cô gái áo đen kia vẫn đứng bên cạnh máy ấp trứng. Hắn vội vàng xua đuổi: “Nếu cô không muốn bị tôi liên lụy, thì nhanh mang trứng của cô đi đi.”

“Mạng của con mèo này rất quan trọng?”

“Dù sao vẫn quan trọng hơn mạng của cô và tôi! Con mèo báo là của người yêu Lily tặng cho cô ấy, người yêu của cô ấy làm việc trong đội an ninh, tùy tiện cho chúng ta một tội danh, bất tử cũng phải chịu lột mấy lớp da…” Thịnh Sẹo nghĩ nàng vừa nhập cư trái phép đến Khúc Vân tinh, nói với nàng cũng vô dụng, nên tập trung làm phẫu thuật.

Thịnh Sẹo vừa giúp bộ phận đang chảy máu ngừng chảy, một bàn tay đã đưa dụng cụ hút máu vào tay hắn.

Thịnh Sẹo dùng dụng cụ hút máu hút sạch máu huyết ứ ở phổi, đang chuẩn bị khâu lại, thì nghe được tiếng nói lạnh lùng của cô gái áo đen: “Đừng khâu vội, kiểm tra quả thận một chút.”

Thịnh Sẹo điều chỉnh kính giải phẫu, phát hiện bên cạnh quả thận có một vết thương nhỏ, hắn vội vàng xử lý vết thương.

Sau khi xử lý xong, hắn không nhịn được hỏi: “Bây giờ có thể khâu lại chưa?”

“Có thể.”

Thịnh Sẹo cảm thấy thật sự gặp quỷ, năm đó khi hắn học bác sĩ thú ý, cũng chưa nể phục thầy giáo như lúc này.

Phẫu thuật xong, Thịnh Sẹo đặt con mèo báo cẩn thận vào khoang chữa bệnh, đứng bên ngoài quan sát nửa giờ, thấy số liệu ổn định, mới yên lòng.

Hắn cởi đồ giải phẫu, quệt mồ hôi trên trán, ra khỏi phòng bệnh.

Cô gái áo đen kia đứng ở trước cửa kính, im lặng nhìn con dã thu dơ bẩn trong sân sau.

Dã thú ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô gái, dường như đang hoang mang không biết tại sao trong nhà có thêm một người lạ.

Thịnh Sẹo đi qua: “Vừa rồi cảm ơn cô, cô cũng là bác sĩ thú y?”

Cô gái thản nhiên nói: “Từng là bác sĩ.”

“Wow! Cao cấp hơn tôi rồi, tôi tên A Thịnh, bạn bè gọi tôi là Thịnh Sẹo, cô là…” Thịnh Sẹo nhiệt tình đưa tay ra.

Cô gái áo đen không thèm liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tân Lạc.”

Thịnh Sẹo ngượng ngùng thu tay, theo tầm mắt của Tân Lạc nhìn con dã thú dơ bẩn ở trong sân.

“Nó tên Tiểu Giác, vừa ngốc vừa dữ, tuyệt đối không nên đến gần nó. Nhưng mà, chỉ cần đừng cố ý chọc giận nó, nó cũng không thích để ý đến con người.”

Thịnh Sẹo vừa dứt lời, Tiểu Giác đã đi tới trước, cho đến khi đến trước mặt bọn họ, đầu dán vào cửa kính, mở to đôi mắt màu đen, nhìn chằm chằm Tân Lạc.

Thịnh Sẹo cười xấu hổ: “Chuyện này… có chút lạ. Thường Tiểu Giác rất ghét con người, không phản ứng với ai cả. Tôi nuôi vài chục năm, nó cũng chưa từng hòa nhã với tôi. Một người bạn huấn luyện viên của tôi thấy mình có thiện cảm đặc biệt đối với động vật, muốn đến gần Tiểu Giác, kết quả suýt chút nữa bị nó xé xác.”

Tân Lạc không nói tiếng nào nhìn Tiểu Giác.

Thịnh Sẹo cảm thấy khí lạnh tràn vào người, chợt nhớ mình “lộ hàng” nãy giờ, lập tức lấy hai tay che mông, sắc mặt đỏ ửng, vẻ mặt quái dị. Chủ yếu là biểu hiện của Tân Lạc quá mức bình thường, không có chút xấu hổ lảng tránh, khiến hắn hoàn toàn quên quần của mình đang bị rách.

Thịnh Sẹo nhịn không được hỏi: “Cô thật sự là phụ nữ?”

“Anh cần kiểm tra không?” Tân Lạc lạnh nhạt giống như có thể cởi quần áo ra bất cứ lúc nào.

Đối mặt với một phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, một kẻ không biết thể diện như Thịnh Sẹo cũng phải bái phục. Hắn che mông, mặt hướng Tân Lạc, đi từng bước một lùi về sau.

Tân Lạc lãnh đạm thu ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Giác đang ở bên ngoài cửa kính.

Lông trên thân nó rất ngắn, màu lông ngà ngà không sáng, toàn thân trên dưới bụi bám đầy, nhìn qua vừa bẩn vừa xấu.

Tân Lạc không ngờ gặp hắn ở đây, nàng im lặng nhìn Tiểu Giác, ánh mắt đề phòng cảnh giác, dường như đang nhận xét gì đó.

Tiểu Giác huých đầu vào cửa kính, kêu “Grào” một tiếng, giống như muốn đi vào.

Tân Lạc lui nhanh về sau mấy bước, không quay đầu bỏ đi.

————·————·————

Thịnh Sẹo thay xong quần áo, đang kéo khóa quần, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tân Lạc đứng trước mặt hắn.

Hắn sợ tới mức kêu lên: “Cô, cô… muốn gì? Tại sao không gõ cửa?”

Tân Lạc quay đầu nhìn về phía cánh cửa, nơi phải là cửa chỉ còn lại cái khung, cánh cửa gỗ màu nâu đã rơi ra, đang dựa thẳng ở một bên tường.

Thịnh Sẹo cười gượng đi qua, vỗ vỗ vào ván cửa, nghiêm túc nói: “Lúc mở dùng lực tay hơi mạnh, không cẩn thận giật ngang làm nó rơi ra.”

Hắn vừa nói xong, ván cửa đột nhiên ngã xuống, đổ vào mặt hắn. Hắn vội vàng đưa tay, nhưng không đỡ, trong lúc cấp bách chỉ có thể dùng lưng đỡ cánh cửa.

Thân thể hắn cong lại giống như lưng tôm, hai tay nắm lấy hai bên ván cửa, muốn đẩy cửa lại lên tường, nhưng loay hoay cả buổi, vẫn làm không được.

Thịnh Sẹo thở hổn hển nói với Tân Lạc: “Ván cửa chất lượng tốt, rất chắc chắn, có chút nặng.”

Ván cửa nghiêng ngã, sắp ngã vào người Tân Lạc, Tân Lạc đưa một tay, đỡ được ván cửa.

Nàng không thay đổi sắc mặt, không loạn chút hơi thở đỡ lấy ván cửa, còn cẩn thận ngã nó lại, dựa vào tường thật chắc chắn, tránh nó lại ngã thêm lần nữa.

Thịnh Sẹo không nói nên lời nhìn Tân Lạc, lại muốn hỏi “Cô thật sự là phụ nữ sao”.

Tân Lạc cũng không nói tiếng nào nhìn Thịnh Sẹo, hoàn toàn không ngờ hắn lại yếu đến nỗi một cái ván cửa cũng không đỡ nổi.

Hai người không nói gì nhìn nhau một giây, sau đó Thịnh Sẹo nuốt nước bọt, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Tân Lạc hỏi: “Tôi nghỉ ngơi ở đâu?”

“Đi theo tôi.”

Thịnh Sẹo đi đến căn phòng phía đối diện, đẩy cửa ra: “Nói chung, ấp trứng xong, cô nhất định phải đi.”

Căn phòng không nhỏ lắm, nhưng chất đống đủ loại thượng vàng hạ cám, ngay cả mấy món đồ chơi cho thú cưng bị hỏng cũng để đầy giường.

Thịnh Sẹo không chút xấu hổ, nói: “Người máy duy nhất do không được bảo dưỡng nên đã đình công. Cô cứ tùy ý dọn dẹp một chút, ở tạm đây đi!”

Tân Lạc đi vào phòng, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, là một sân sau thật lớn.

Bên ngoài sân là núi rừng hoang dã rậm rạp, trong sân mọc đầy cỏ dại, Tiểu Giác đứng ngửa đầu, nhìn lên cửa sổ.

Thịnh Sẹo đứng bên cạnh Tân Lạc, một tay nâng cánh tay, một tay xoa xoa cằm, vẻ mặt hoang mang: “Tiểu Giác hơi lạ, chẳng lẽ đến thời kỳ động dục?”

Tân Lạc kéo tấm rèm xuống đánh “soạt” một tiếng.

Thịnh Sẹo cười tủm tỉm nói: “Nếu sợ, tối đến cứ tìm tôi.”

Hắn nháy nháy mắt, mặt không đứng đắn, “Cô cũng biết, phòng của tôi không có cửa.”

Tân Lạc mặt không chút thay đổi nhìn hắn, khẩu súng trong tay chĩa vào “của quý” của hắn.

Thịnh Sẹo vội vàng nói: “Tôi bị liệt dương! Bảo đảm dù có chuyện gì cũng không ‘ngóc’ lên!”

Tân Lạc thu súng lại.

Thịnh Sẹo vừa cười cút ra ngoài, vừa ân cần nói: “Cô đói bụng chưa? Tôi đi nấu cơm chiều, cô dọn dẹp trước đi.”

————·————·————

Người máy duy nhất bị hỏng, Thịnh Sẹo không có tiền mua cơm dinh dưỡng, chỉ có thể tự nấu.

Hắn rề rà làm xong cơm chiều, rề rà đi lên lầu, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút chói mắt. Hắn dụi mắt, nhìn chăm chú, cảm thấy cách lên lầu của mình không đúng.

Hắn lập tức quay người đi xuống, lên lầu lần nữa.

Cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi, đám rác rưởi xung quanh hành lang biến mất, sàn nhà sạch đến nỗi phát sáng, thần kỳ nhất là “cánh cửa hỏng” ở phòng hắn tự nhiên được sửa xong.

Hắn cẩn thận nắm tay cầm, đẩy ra, đóng lại, đẩy ra, đóng lại… dùng sức làm đi làm lại.

Cực kỳ chắc chắn, không bị rớt ra.

Thịnh Sẹo vọt tới phòng của Tân Lạc, nhìn thấy tất cả đồ vật đều được phân loại cho vào rương, sàn nhà sạch tỏa sáng, trên giường trải ga trắng tinh, trên cửa sổ treo rèm xanh da trời, không khí thoang thoảng mùi nước khử trùng, khá khó gửi, nhưng làm người ta an lòng.

“Tân Lạc!”

Tân Lạc đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn Thịnh Sẹo.

Thịnh Sẹo không biết muốn nói gì, sửng sờ một chút, mới nhớ mục đích hắn đi lên lầu: “Ăn chiều thôi.”

Tân Lạc cởi bao tay, theo Thịnh Sẹo xuống lầu.

————·————·————

Thịnh Sẹo bưng thức ăn ra, đặt lên bàn.

Tân Lạc thử một miếng, nhăn mặt nhíu mày, buông đũa.

Thịnh Sẹo vốn không để ý tới nàng, có ăn là tốt lắm rồi, còn dám chê? Bất quá, hắn nghĩ tới cánh cửa phòng mình được sửa, cả sàn nhà sạch bóng, nên quyết định thiện chí một lần.

“Trong tủ lạnh có nước dinh dưỡng, có điều, tôi nói trước, chỉ được lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa, mấy thứ đó không tốt đâu.”

“Tôi không thích nước dinh dưỡng.”

Thịnh Sẹo đang ngậm một họng cơm suýt chút nữa đã phun ra hết, không có xu nào, còn dám chê ngọc sáng! Bông hoa kỳ dị (3.09.1) này rốt cuộc chui ra từ nơi nào vậy?

(3.09.1) Nguyên văn “Kỳ Ba”: Đóa hoa kỳ dị, thường dùng ám chỉ tác phẩm nghệ thuật hoặc người khác thường. Hiện tại từ này chỉ mang tính châm chọc, chủ yếu mang ý xấu.

Tân Lạc bưng hai món đồ ăn, đi vào nhà bếp.

“Cô làm gì vậy?” Thịnh Sẹo sốt ruột đuổi theo, thì nhìn thấy Tân Lạc nấu lại hai món ăn lúc nãy.

Tân Lạc nói: “Đi hái một chút hương thảo và lá chanh đi!” (3.09.2)

(3.09.2) Hương thảo là một loại cây có mùi thường dùng làm gia vị trong ẩm thực.

“Gì? Hái? Tôi hái ở đâu? Lên mạng hái sao?”

“Mọc ở trong sân ấy.”

“Tôi là bác sĩ thú y, không phải chuyên gia thực vật.”

Tân Lạc chỉ cho hắn xem: “Mọc ở góc kia kìa, dùng thiết bị cá nhân lấy hình của nó, nhìn vào tìm đi.”

Thịnh Sẹo ngơ ngác đi vào sân sau, dựa theo hình vẽ trên thiết bị cá nhân, tìm thấy cây hương thảo và cây chanh. Theo thông tin trên mạng, đây là loại hương liệu thiên nhiên, rất nhiều nhà hàng năm sao dùng nó nấu những món ẩm thực truyền thống.

————·————·————

Tân Lạc bưng hai món ăn đã được nấu lại, đặt lên bàn.

Thịnh Sẹo nửa tin nửa ngờ nếm thử một miếng, xúc giác đầu lưỡi như chợt nổ tung, tất cả hương vị đều tập trung trong khoang miệng, khiến hắn nhận ra ăn không chỉ để sống, mà còn có thể sống thật hạnh phúc.

Tân Lạc thử một miếng, không hài lòng, nói: “Lửa chưa tới.”

Thịnh Sẹo không nói gì nữa, chỉ cắm đầu ăn lấy ăn để, ngay cả canh cũng không chừa.

Khi hắn cảm thấy thỏa mãn buông bát xuống, thì phát hiện Tân Lạc đang nhìn ra ngoài. Hắn nhìn theo nàng, Tiểu Giác đang đứng trước cửa kính, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tân Lạc, giống như biến thành pho tượng.

“Tiểu Giác có vẻ rất thích cô.” Thịnh Sẹo nhặt một khúc xương dụ chó thật to, ném qua cửa sổ, “Tiểu Giác.”

Tiểu Giác nhảy vọt lên, cắn một phát vào khúc xương to bằng cánh tay, rắc một tiếng, khúc xương gãy thành mấy đoạn.

Thịnh Sẹo nhìn Tân Lạc cười không đứng đắn: rõ chưa? Người ta cực kỳ thích cô!

Tân Lạc không chút đổi sắc, đứng lên bỏ đi.

Thịnh Sẹo nhìn bát đĩa trống không trước mắt, bối rối nghĩ: Xinh đẹp, mạnh mẽ, ít nói, không lải nhải, biết đánh nhau, biết sửa cửa, biết dọn dẹp, biết nấu ăn, còn có thể phẫu thuật, biết cả cây cỏ, đích thực giống người máy hơn cả người máy. À… hay là… giữ cô ta lại, làm người hầu.

————·————·————

Sáng sớm.

Tân Lạc bị đánh thức bởi tiếng hét thê thảm của Thịnh Sẹo, vốn không muốn để ý, nàng xoay người định ngủ tiếp, lại nghe tiếng Thịnh Sẹo gào lên như cha mẹ chết đến nơi: “Tiểu Giác, mi ở đâu? Tiểu Giác, Tiểu Giác…”

Tân Lạc lập tức mở choàng mắt, xoay người ngồi dậy, bất thình lình nhìn thấy một con thú bẩn thỉu im lìm nằm sát bên giường, hai mắt mở to ướt át, ngây thơ vô tội nhìn nàng.

Tân Lạc cứng đờ toàn thân, tay lặng lẽ mò vào khẩu súng ở dưới gối.

Nàng đọc tin tức biết Sở Mặc đã ra lệnh xử tử nó, nhưng bây giờ nó vẫn còn sống, xem ra lại là thủ đoạn nham hiểm trộm long tráo phụng, treo đầu dê bán thịt chó rồi.

Đột nhiên, Tiểu Giác đứng lên, Tân Lạc lập tức chĩa súng vào nó.

Tiểu Giác ngậm một chiếc giày của Tân Lạc đến bên giường, cổ họng phát ra mấy tiếng “grào grào” lấy lòng.

Toàn thân Tân Lạc chợt thả lỏng, nàng buông súng.

Chỉ là một con thú ngu ngốc, không phải Thần Sa! Nếu hắn khôi phục thần trí, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện lấy lòng khôi hài như vậy.

Tiểu Giác thấy Tân Lạc ngồi trên giường bất động, miệng ngậm giầy, bỏ lên giường, hai chân trước chồm lên mép giường, đôi mắt ướt át mong chờ nhìn Tân Lạc.

Tân Lạc lạnh lùng nói: “Cút ngay!”

Tiểu Giác thu móng vuốt, nhìn thấy hai dấu chân bẩn in lên ga giường trắng tinh, nó nghĩ do mình làm dơ ga giường khiến Tân Lạc không vui. Nó chán nản gục đầu, dùng móng vuốt che đầu, rồi nhìn trộm Tân Lạc qua khe hở của móng vuốt, mắt mở to lấp lánh, trong suốt ướt át, giống như muốn khóc.

Tân Lạc không thèm liếc mắt một cái, nàng nhảy xuống giường, đi chân trần vào nhà vệ sinh: “Thịnh Sẹo, đem con quái vật vừa xấu vừa hôi của anh ra ngoài cho tôi!”

Thịnh Sẹo chạy ầm ầm lên lầu, nhìn thấy Tiểu Giác ở trên giường, trợn mắt há hốc mồm.

Có lẽ từng trải qua khổ sở vì bị nhốt, Tiểu Giác không chỉ ghét con người, mà còn ghét cả lồng sắt, căn nhà này là loại nhà tù túng. Trước kia nếu như ban đêm có giông lớn, hắn sợ Tiểu Giác bị bệnh, muốn kéo nó vào nhà tránh mưa, nhưng nó thà bị ướt còn hơn là vào nhà, phản ứng rất dữ, suýt chút nữa đã cắn đứt tay hắn, hắn sợ tới mức không dám ép nó vào nhà nữa. Cho nên, khi vừa phát hiện Tiểu Giác biến mất, hắn đã theo bản năng nhận định nó chạy ra sau núi, hoàn toàn không ngờ nó lại vào nhà.

Giọng nói lạnh như băng của Tân Lạc truyền ra từ nhà vệ sinh: “Nhốt nó vào chuồng, lần sau nếu còn vào phòng tôi, đừng trách tôi nướng nó thành thịt chó!”

Thịnh Sẹo nhìn Tiểu Giác nhăn mặt, lén lút nói thầm: “Không phải chó, cô có nướng nó cũng không ra thịt chó.”

Tiểu Giác dường như cảm thấy Tân Lạc ghét nó, nó cúi đầu, ủ rũ đi ra ngoài.

Thịnh Sẹo thở dài, đi phía sau Tiểu Giác, lải nhải: “Phụ nữ ấy, đều thích mấy con thú cưng lông trắng đáng yêu, lanh lợi thông minh như con mèo báo kia, còn mi như vậy, nghĩ thoáng một chút đi!”

————·————·————

Tân Lạc rửa mặt xong, đi xuống lầu, thì nhìn thấy Thịnh Sẹo đang gọi điện thoại hình ảnh với chủ nhân con mèo báo.

Hắn khiêm tốn, ăn nói khép nép nhận lỗi, đối phương thì không hề chấp nhận.

“…Dị chủng mấy người toàn làm việc gian trá, buôn bán thiếu trung thực! Không phải chỉ chăm sóc móng vuốt, nhuộm lại lông thôi sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa xong? Tôi mặc kệ, anh phải lập tức giao lại Cục Cưng cho tôi, nếu một tiếng nữa không thấy nó, tôi sẽ dẫn bạn tôi đến phá sập phòng khám của anh, hừ!”

Thịnh Sẹo đi vào phòng bệnh, mặt mày khổ sở nhìn con mèo báo đang ở trong khoang chữa bệnh.

Tân Lạc nói: “Phẫu thuật rất thành công, một tháng sau có thể khôi phục như ban đầu.”

“Bây giờ cả một giờ đồng hồ tôi cũng chẳng có.”

“Lily là ai?”

“Vũ nữ thoát y.”

“Bạn trai của cô ta?”

“Ở trong đội an ninh.”

Tân Lạc suy nghĩ, nói: “Tôi có thể thuyết phục bọn họ chấp nhận một tháng sau đến đón con mèo báo.”

“Cô?”

Tân Lạc không để ý tới nghi ngờ của Thịnh Sẹo: “Tôi có một điều kiện. Nếu tôi giúp anh thuyết phục bọn họ, anh phải trả công cho tôi.”

Thịnh Sẹo vốn hoàn toàn không tin Tân Lạc có cách giải quyết, nhưng khi nghe thấy Tân Lạc khá tự tin nói đến điều kiện, hắn lại cảm thấy chắc hẳn có thể làm được. hắn bán tín bán nghi, hỏi: “Trả công cái gì?”

“Tôi cần thân thể của anh.”

“Cái gì?” Thịnh Sẹo quá sợ hãi, hai tay ôm ngực, trừng mắt đề phòng nhìn Tân Lạc.

“Tôi cần huyết dịch, tóc, tổ chức tế bào của anh.”

Thịnh Sẹo dù sao cũng là bác sĩ thú y, biết chút ít nghiệp vụ y khoa, nên lập tức hiểu được Tân Lạc muốn dùng thân thể hắn làm nghiên cứu, hắn hoang mang hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì dáng vẻ của anh cao to dũng mãnh, thể năng cường tráng, oai phong lẫm liệt, tinh lực tràn trề…”

“Ngưng!” Thịnh Sẹo quay đầu lại nhìn tờ bướm quảng cáo thú cưng dán trên tường, buồn bực nói: “Có copy thì cũng nên sửa lại, cô đọc không khác một chữ nào, rất không thành ý.”

“Bởi vì dáng vẻ của anh…”

Thịnh Sẹo đã biết cô gái này đầu óc thật không bình thường, nên nhanh ngắt lời nàng: “Tôi chấp nhận.”

Tân Lạc có chút kinh ngạc, giống như không ngờ hắn đồng ý thoải mái như vậy.

Thịnh Sẹo tự giễu nói: “Tôi hai bàn tay trắng, gene dị chủng không đáng giá một xu, chẳng lẽ còn sợ cô bày mưu hãm hại tôi sao? Chỉ mong, cô có cách, có thể thuyết phục được bọn họ một tháng sau đến đón con mèo báo, nếu không…”

Thịnh Sẹo chỉ chỉ vào thiết bị cá nhân ở trên cổ tay mình, rồi chỉ chỉ vào cổ tay trống không của Tân Lạc, ý bảo nàng là kẻ nhập cư trái phép không hộ khẩu, nếu như bị phát hiện sẽ chết không toàn thây.

————·————·————

Một giờ sau.

Một người phụ nữ mông to ngực nở cùng một người đang ông cao to vạm vỡ xuất hiện bên ngoài phòng khám của bác sĩ thú y A Thịnh.

Thịnh Sẹo nhìn thấy bộ đồng phục an ninh trên người của người đàn ông, cảm thấy mình bị ngớ ngẩn, tại sao lại tin lời của Tân Lạc, một kẻ nhập cư trái phép như nàng thì có cách gì kia chứ?

Có lẽ bộ dáng ung dung bình tĩnh của nàng rất mê hoặc, nên ngay cả người từng trải như hắn cũng hồ đồ nghe theo.

Thịnh Sẹo vội vàng chạy vào phòng bệnh, nói với Tân Lạc: “Không muốn chết thì leo cửa sổ trốn nhanh đi…” Lời nói còn chưa xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng đổ vỡ của đồ vật.

“Thịnh Sẹo, cút ra đây!”

Thịnh Sẹo mặt mày tươi cười chạy ra: “Lity tiểu…”

“Im miệng! Anh là loại gì chứ? Anh là dị chủng, tôi là người, tôi không muốn làm súc sinh! Nói đi, anh đã làm gì Cục Cưng của tôi rồi?”

“Xin lỗi, à… Cục Cưng không cẩn thận bị thương, nhưng tôi đã giúp nó chữa trị, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một tháng là có thể hoàn toàn bình phục…”

Lily tát một cái thật mạnh vào mặt Thịnh Sẹo: “Cục Cưng đang ở đâu?”

Thịnh Sẹo không dám né tránh, ngoan ngoãn chịu một tát, sau đó tươi cười nói: “Ở phòng bệnh.”

Lily dẫm giày cao gót, bộ ngực to rung lắc dữ dội, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy con mèo báo đang mê man, thân thể đầy thương tích nằm trong khoang chữa bệnh, đau lòng đến độ nước mắt tuông rơi.

Cô ta nổi trận lôi đình, xoay người lại đánh tới tấp mấy cái vào mặt Thịnh Sẹo, giọng nói chói tai, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Sẹo sợ bọn họ quá tức giận sẽ giết chết Tiểu Giác, nên không dám nhắc đến Tiểu Giác, liên tục cúi đầu giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi! Là do tôi không cẩn thận, là lỗi của tôi, không chăm sóc tốt Cục Cưng, tôi đồng ý bồi thường, chịu đánh chịu phạt…”

“Bồi thường?” Lily kinh thường nhìn xung quanh, nói với bạn trai tên Mike (Mạch Khắc): “Dị chủng chúng nó đúng là quá xấu xa, Cục Cưng đang yên đang lành thành ra như vậy, không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, đánh xong ném vào ngục giam đi.”

Mike nắm chặt nắm tay, đang muốn hung hăng đấm vào mặt Thịnh Sẹo, một người đã nắm cổ tay hắn lại.

Mike không tin trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn ở trước mắt, dùng sức giật giật nắm tay, nhưng hoàn toàn không giật được.

Hắn lập tức rút súng ra, cô gái động tác nhanh như chớp, một tay túm cổ tay hắn kéo về phía trước, một tay nắm lại thành quyền đánh vào bụng hắn. Không biết có tổn tương nội tạng nào không, hắn lại đau đến độ không đứng nổi, toàn thân run rẩy ngã nhào xuống đất.

“Đừng…”

Lời nói “Đừng làm bậy” của Thịnh Sẹo đã chậm mất, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, thôi xong rồi, ngay cả vào tù cũng miễn luôn, chắc chắn sẽ bị người của đội an ninh giết ngay lập tức.

Lily kéo căng cuống họng, gào rú chói tai: “A, giết người ——“

Tân Lạc một tay túm tóc Lily, một tay cầm dao găm, chỉa vào cằm Lily, tiếng gào của Lily liềm im bặt.

Mike cảm thấy đau đớn giảm đi một chút, đang muốn lặng lẽ nhặt súng, dao găm của Tân Lạc đã cắm phập ngay sát tay hắn, hắn sợ tới mức không dám cử động nữa.

Tân Lạc đá Lily một cước: “Ngồi xuống.”

Lily vội vàng nghe lời ngồi xuống, tự giác dùng hai tay ôm đầu.

Tân Lạc khom người nhặt súng của Mike, ném cho Thịnh Sẹo.

Thịnh Sẹo theo bản năng bắt được, đến khi kịp phản ứng trong tay là cái gì, lại hận không thể lập tức ném xuống.

Tân Lạc lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn rùng mình, cầm chắc súng, run rẩy nhắm vào Lily, ý bảo cô ta không được nhúc nhích.

Mike hung hăng uy hiếp: “Nhất định tôi sẽ báo với đội trưởng, bắt giết hết các người! Đồ dị chủng nham hiểm độc ác…”

Tân Lạc giống như không nghe thấy gì, ung dung lấy ra một ống chích, nhổ nắp đậy, Mike muốn phản kháng, Tân Lạc đã đá một cước vào ngực hắn, đâm ống chích vào cánh tay hắn.

Mike phát hiện cô gái này từ đầu đến cuối ánh mắt lãnh đạm, thủ thế ổn định, đừng nói là lo lắng sợ hãi, ngay cả chút do dự cũng không có. Hắn liền ý thức được, mình đụng phải thứ dữ, chắc chắn sắp chết đến nơi.

Mike run sợ hỏi: “Cô, cô… tiêm gì cho tôi vậy?”

“Thuốc dinh dưỡng.”

Mike thở phào, Tân Lạc thản nhiên hỏi: “Anh tin sao?”

Mike thiếu chút nữa khóc ròng: “Vậy, rốt cuộc là gì?”

Tân Lạc không để ý tới hắn, lại lấy ra một ống chích, đi đến trước mặt Lily, tiêm cho Lily một mũi.

Lily run sợ hỏi: “Đây, đây là… thứ gì?”

“Thuốc dinh dưỡng.”

“Tôi, tôi… không tin.”

Tân Lạc chẳng thèm nâng mắt, tỏ vẻ “Nếu không tin, có hỏi cũng vô ích”.

Nàng ném ống chích vào hộp rác tái sử dụng, vỗ tay, hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể bình tâm nói chuyện được không?”

Lily và Mike đồng thanh nói: “Có thể, có thể!”

Tân Lạc ngồi vào ghế, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Mike và Lily cùng đứng lên.

Thịnh Sẹo cầm súng, giống như một bảo vệ đứng phía sau Tân Lạc.

Tân Lạc nói: “Thứ nhất, một tháng sau đến đón con mèo báo. Bởi vì chuyện xảy ra tôi cũng có trách nhiệm, phòng khám bác sỹ thú y A Thịnh sẽ không thu phí chữa bệnh, cũng sẽ tặng nửa năm phí làm đẹp cho thú cưng của mấy người.”

Lily và Mike trao đổi ánh mắt, cảm thấy Tân Lạc là kẻ điên, suýt chút nữa giết chết bọn họ, kết quả lại là nói chuyện này.

Tân Lạc xoay xoay con dao, Lily lập tức gật đầu lia lịa: “Được!”

“Thứ hai, tôi muốn một thân phận có thể sống ở đây, thù lao thì…” Tân Lạc đánh giá Mike, “Anh lâu lâu chân tay phát run, đi đứng ngồi nằm đều cảm thấy mất sức, nếu qua vài năm nữa, chân tay sẽ dần dần cứng đờ, cuối cùng mất hết chức năng hoạt động.”

Mike không ngờ Tân Lạc nói ra được bệnh tình bí mật của mình, ngay cả Lily ở bên cạnh nhiều năm cũng không biết.

“Sao cô biết?”

Hắn đã tiêu không ít tiền vì bệnh của mình, thậm chí đã đến bệnh viện tốt nhất Khúc Vân tinh kiểm tra toàn diện, nhưng bác sĩ nói đây là bệnh do gene, không có cách chữa trị hiệu quả, trừ phi hắn đến được các hành tinh lớn có kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến, mời bác sĩ giỏi giúp hắn giải phẫu gene.

Tân Lạc không để ý tới vấn đề của hắn, “Bệnh của anh muốn trị tận gốc, phải mổ, hiện tại tôi không làm được. Có điều, tôi sẽ kê đơn cho anh, khống chế bệnh trạng, trong vài chục năm sẽ không vấn đề gì.”

Mike nghe lời của nàng giống như lời của bác sĩ đã nói, chẳng qua, bác sĩ nói là từ vài năm đến mười mấy năm không có vấn đề gì. Hắn rất muốn tin, nhưng không thể tin được.

Tân Lạc thản nhiên nói: “Hiện giờ có lẽ một tháng anh phát bệnh một lần, dùng thuốc tôi kê, có thể giảm xuống ba bốn tháng mới phát bệnh một lần.”

Mike lập tức nói: “Được!”

“Thứ ba, nhờ cô Lily đây giới thiệu chút công ăn chuyện làm cho phòng khám thú y A Thịnh, chúng tôi cần tiền. Để trả công, sẽ chiết khấu doanh thu cho cô, mức chiết khấu cụ thể cô và Thịnh Sẹo thảo luận.”

Lily và Mike trao đổi ánh mắt quái lạ, sắc mặt khó coi: “Được.”

Tân Lạc thu hồi dao găm, nói với Thịnh Sẹo: “Chuyện con mèo báo giải quyết xong.”

Nàng ngang nhiên bỏ đi, để lại Thịnh Sẹo cùng Lily và Mike nhìn nhau.

Thịnh Sẹo đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng cung kính đưa súng cho Mike, khom lưng, cười nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Mike nghĩ bệnh của mình vẫn phải dựa vào cô gái kia, hơn nữa, không biết quái nữ đó rốt cuộc đã tiêm thuốc gì vào người mình, nên không dám đắc tội với Thịnh Sẹo, mặt hắn liền giãn ra mà cười, nhận súng cất thật kỹ, hào sảng vỗ vai Thịnh Sẹo, “Không sao, cứ gọi tôi là anh Mike, mọi người đều là hàng xóm sống cùng một khu, về sau có việc gì cứ nói.”

————·————·————

Thịnh Sẹo ân cần tiễn Lily và Mike, ngây ngốc xoay người trở lại, thì nhìn thấy Tân Lạc cầm theo thùng dụng cụ, bắt đầu sửa tấm bảng hiệu điện tử.

Nàng mở bảng hiệu, đầu tiên kiểm tra qua hệ thống dây điện, sau đó cầm mỏ hàn hàn lại, mười phút sau, đậy nắp bảng hiệu.

Ấn nút mở.

Mấy chữ “Phòng khám thú y A Thịnh” hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Thịnh Sẹo.

Thịnh Sẹo mặt đầy thán phục nhìn Tân Lạc: “Trước kia khi cô học y, có đến cửa hàng sửa chữa làm thêm trả tiền học phí sao?”

“Không.”

“Vậy sao cô có thể sửa…” Thịnh Sẹo chỉ chỉ vào bảng hiệu.

Tân Lạc cũng chỉ chỉ vào bảng hiệu, phía dưới có một dòng địa chỉ trang web nhỏ xíu.

“Sau khi mua, trên mạng có giáo trình sửa chữa miễn phí.” Nàng thản nhiên như không, dường như cảm thấy người ta có thể hiểu được.

Thịnh Sẹo không nói gì. Giáo trình này có thể học được sao?

Tân Lạc không để ý đến hắn nữa, nàng cầm hộp dụng cụ quay vào nhà.

Thịnh Sẹo rầu rĩ nhìn tấm bảng hiệu đẹp đẽ hoàn hảo, rực rỡ phấn chấn, cảm thấy mình sống hơn một trăm năm, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

————·————·————

Thịnh Sẹo lê giày, rề rà quay vào nhà, thì nhìn thấy Tân Lạc mặc quần áo giải phẫu, mang bao tay giải phẫu, đứng trong đại sảnh, kiểm tra kỹ phòng bệnh giống như bác sĩ đang khám bệnh nhân.

Cô gái này đầu óc không bình thường, Thịnh Sẹo khẩn trương hỏi: “Cô, cô định làm gì?”

Tân Lạc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Anh rất đáng bị người ta xem thường.”

Thịnh Sẹo nổi giận, rõ ràng lời nói ác độc này đã thường xuyên phải nghe, sớm có thói quen câm nín, nhưng Tân Lạc nói quá lạnh nhạt, khẳng định quá chắc chắn, khiến hắn có chút khó chịu, “Là ý gì? Chẳng lẽ cô không phải dị chủng?”

Tân Lạc nhíu mày, “Tôi là dị chủng có liên quan sao? Anh mở phòng khám kinh doanh, ngay cả tiêu chuẩn vệ sinh cũng không đạt; Giấy phép hành nghề phòng khám anh đứng tên, anh không có người máy hỗ trợ, ngay cả một phẫu thuật nhỏ cũng không thể hoàn thành; anh dùng máy chữa bệnh, mỗi một dụng cụ chữa bệnh đều có thể quyết định sống chết của thú cưng, anh cũng không kiểm tra bảo dưỡng nghiêm túc. Chính anh còn không thật sự quan tâm đến cuộc sống của mình, chẳng lẽ không xứng đáng bị xem thường?”

“Cô…”

Tân Lạc im lặng nhìn hắn, chăm chú lắng nghe.

Thịnh Sẹo cảm thấy phản bác mỗi một lý do đầy đủ như vậy thật không thể được.

Thân là dị chủng, cho dù nghiêm túc, làm ăn cũng chẳng khấm khá. Người tìm đến hắn không cần vệ sinh, chỉ cần giá rẻ. Nói trắng ra, phòng khám thú y, chủ yếu là giúp mấy con chó con mèo cắt nhuộm lông móng, chuyện phẫu thuật ngày hôm qua là chuyện hiếm có, chủ nhân nào không yêu thương thú cưng sẽ không tiêu tiền chữa bệnh cho chúng, còn những chủ nhân nào yêu thương thú cưng thì chẳng ai mang thú cưng đến đây khám bệnh.

Tân Lạc thấy hắn không nói gì, cũng không lên tiếng, biểu hiện bình tĩnh, bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Thịnh Sẹo sắc mặt ngày càng khó coi, đột nhiên châm chọc hỏi: “Cô hay dạy đời người ta như vậy, nhất định đối đãi cuộc sống của mình rất tốt, vậy tại sao lưu lạc đến đây?”

Tân Lạc chợt ngừng động tác tay, khom người, cúi đầu, im lặng không nói gì.

Trong nháy mắt, Thịnh Sẹo cảm thấy cô gái lạnh lùng sắc bén giống như tượng đá kia đột nhiên suy sụp, lòng hắn dâng lên hối hận bất an, nhưng lại ngại mất mặt nên không nói tiếng nào, chỉ im lặng tránh đi, trốn về phòng mình.

————·————·————

Thịnh Sẹo ngồi trên cái giường lộn xộn, nhìn bốn phía.

Trên sàn nhà là quần áo bẩn và tất hôi, trên bàn là mấy thứ linh tinh cùng với chai rượu rỗng, trong tủ là quần áo treo lộn xộn xếp chồng chất lên nhau, thứ sạch sẽ duy nhất là cánh cửa kia.

Đoán chừng khi Tân Lạc sửa cánh cửa, đã tiện tay lau chùi cánh cửa và khung cửa, sạch sẽ không còn một hạt bụi, có thể nhìn rõ hoa văn trên ván gỗ.

Thịnh Sẹo suy nghĩ, rốt cuộc hắn thích sống như thế này, hay đã từ bỏ tìm kiếm cuộc sống tốt cho bản thân? Bởi vì sợ đả kích, sợ thất vọng, sợ cố gắng giải quyết lại không thu hoạch được gì, nên khiến bản thân nghĩ rằng mình thích cuộc sống tùy tiện qua ngày như vậy?

Dưới lầu truyền đến tiếng “thình thình” gõ vào tường, không biết Tân Lạc đang muốn làm gì.

Thịnh Sẹo nguýt một cái xem thường, cười lắc đầu, thật là một cô gái mạnh mẽ, để xem bộ dạng dư thừa năng lượng của cô ta có thể kiên trì được bao lâu!

Hắn nằm vật xuống đống lộn xộn trên giường, hai tay gối đầu, nhìn lên mấy cái ô vuông nhỏ trên trần nhà đến ngẩn người.

————·————·————

Vài giờ sau, khi Thịnh Sẹo xuống lầu, thì phát hiện toàn bộ căn nhà rực rỡ hẳn lên.

Trong đại sảnh, tùy theo từng loại thú cưng mà chia thành nhiều khu vực nhỏ. Ghế sô pha vốn bị đồ vật linh tinh chồng chất nay lại lộ ra, cái bàn bên cạnh bày một bộ tách trà.

Tất cả dụng cụ chữa bệnh trong phòng khám đều trở nên sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp. Tấm rèm y cụ bám bụi nay được đổi cái mới, là một cái màu xanh da trời. Mấy ô nhỏ trên vách tường được lau sạch, dùng màu tươi mới vẽ hình nhiều động vật đáng yêu. Mùi mốc quanh năm ở trong phòng biến mất, trong không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng.

Thịnh Sẹo đi đến nhà bếp sạch sẽ, nhìn thấy Tân Lạc đứng ở trước cửa sổ, cầm uống một hộp nước dinh dưỡng, Tiểu Giác đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh, chăm chú nhìn Tân Lạc.

Thịnh Sẹo làm như không có gì nói: “Vừa rồi nhận được tin của Lily. Cô ta nói, có một cô em muốn nhuộm lông mèo thành màu hồng, đã giúp cô ấy liên hệ mang mèo đến đây.”

“Tốt.”

“Không phải cô đã nói không thích nước dinh dưỡng sao?”

“Hơi mệt, không muốn nấu ăn.”

Thịnh Sẹo không kiềm được cười ha ha.

Tân Lạc nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn cười cái gì.

Thịnh Sẹo cười nói: “Không ngờ cô cũng biết mệt, tôi vốn nghĩ cô là người máy khoác da người.”

Tân Lạc lạnh lùng thu ánh mắt: “Tôi từ nhỏ đã có chỉ số thông minh cao, học cái gì cũng nhanh, làm cái gì cũng giỏi, anh không phải là người đầu tiên nghi ngờ tôi là người máy, nếu làm anh tự ti, xin lỗi, tôi đã hết cách.”

Nụ cười của Thịnh Sẹo đông cứng trên mặt.

Rốt cuộc hắn sai rồi, lại có thể cảm thấy hối hận bất an vì cô gái này? Nếu không phải sợ Mike và Lily lại làm phiền hắn, hắn thật sự muốn đuổi bông hoa kỳ dị này ra khỏi nhà ngay lập tức.


/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status