Ti về đến nhà, bước vào mà ko thấy Nim đâu cả. Cô lên giường nằm nghỉ.
- Thật là 1 buổi sáng mệt mỏi!
Cô khẽ thiếp đi với 1 giọt lệ còn đọng trên mi.
Về phía Minh Khánh, vừa về nhà là anh lên phòng ngay. Đặt chiếc cặp lên bàn, sau đó anh ngắm nghía nó 1 chút. Tính tò mò nổi dậy, anh mở chiếc cặp ra xem bên trong có gì. Trong cặp Ti cũng khá đơn giản: chỉ 2 quyển sách, 3 quyển vở và 1 túi bút nhỏ. Đột nhiên anh thấy có 1 cuốn sổ nhỏ màu vàng nhạt rơi ra, anh nhặt lên rồi thử mở ra xem bên có gì.
Nhật
ký
của
Trẩn Nguyễn Ngọc Trà
Ti
Ngày.... tháng...
Ôi vui quá! Hôm nay anh Bi đã đàn cho mình hát trước tất cả mọi người. Ai cũng khen mình và anh ấy đẹp đôi. Happy quá đi.
Ngày..... tháng...
Sắp tới sinh nhật anh Bi rồi, phải mua quà gì thật ý nghĩa mà phải còn lãng mạn nữa đây ta??? Khó nghĩ quá đi.
Minh Khánh ko thể ngừng cười đối với sự dễ thương của ti khi cô viết nhật ký. Bỗng nét mặt anh có chút thay đổi.
Ngày...... tháng....
Thì ra sau tất cả những hạnh phúc ấy thì mình chỉ sống trong ảo tưởng thôi ư? Tất cả mọi điều tốt đẹp anh ta dành cho mình đều là giả tạo thôi sao? Sao lại có thể làm vậy với tôi? Chỉ là thương hại và ko muốn tôi phải buồn vì yêu đơn phương anh ư?
Ngày....... tháng.....
Sao lại như vậy? Sau 2 năm gần như đã có thể quen được mà sao ký ức vẫn cứ ùa về như ngày hôm đó vậy. Tiếng đàn và con đường đó..... mọi thứ đều làm cho mình nhớ tới anh ta.... Làm ơn đừng ám ảnh tôi nữa được ko!!!!
Anh chợt thấy bên dưới trang giấy có giọt nước gì đó chưa khô hẳn. Hình như là nước mắt.
- Lại khóc nữa sao? Anh nghĩ thầm.
Phía cuối cuốn sổ là 1 tấm hình nhỏ của 1 người con gái. Là Ti, 1 cô gái với mái tóc dài đang cười, 1 nụ cười thật đẹp nhưng sao đôi mắt cô lại buồn vậy. Đôi mắt nâu long lanh nhưng bên trong đó là hàng ngàn ký ức buồn.....
- Dù sao thì cũng dễ thương đấy. Anh cười thầm, nụ cười sao lạ quá vậy. Ngần ấy năm qua, anh chưa bao giờ có 1 nụ cười hạnh phúc như vậy. Và tất nhiên là anh ko bao giờ vì cô gái. Phải chăng anh đã thật sự rung động trái tim vì Ti????
- Thật là 1 buổi sáng mệt mỏi!
Cô khẽ thiếp đi với 1 giọt lệ còn đọng trên mi.
Về phía Minh Khánh, vừa về nhà là anh lên phòng ngay. Đặt chiếc cặp lên bàn, sau đó anh ngắm nghía nó 1 chút. Tính tò mò nổi dậy, anh mở chiếc cặp ra xem bên trong có gì. Trong cặp Ti cũng khá đơn giản: chỉ 2 quyển sách, 3 quyển vở và 1 túi bút nhỏ. Đột nhiên anh thấy có 1 cuốn sổ nhỏ màu vàng nhạt rơi ra, anh nhặt lên rồi thử mở ra xem bên có gì.
Nhật
ký
của
Trẩn Nguyễn Ngọc Trà
Ti
Ngày.... tháng...
Ôi vui quá! Hôm nay anh Bi đã đàn cho mình hát trước tất cả mọi người. Ai cũng khen mình và anh ấy đẹp đôi. Happy quá đi.
Ngày..... tháng...
Sắp tới sinh nhật anh Bi rồi, phải mua quà gì thật ý nghĩa mà phải còn lãng mạn nữa đây ta??? Khó nghĩ quá đi.
Minh Khánh ko thể ngừng cười đối với sự dễ thương của ti khi cô viết nhật ký. Bỗng nét mặt anh có chút thay đổi.
Ngày...... tháng....
Thì ra sau tất cả những hạnh phúc ấy thì mình chỉ sống trong ảo tưởng thôi ư? Tất cả mọi điều tốt đẹp anh ta dành cho mình đều là giả tạo thôi sao? Sao lại có thể làm vậy với tôi? Chỉ là thương hại và ko muốn tôi phải buồn vì yêu đơn phương anh ư?
Ngày....... tháng.....
Sao lại như vậy? Sau 2 năm gần như đã có thể quen được mà sao ký ức vẫn cứ ùa về như ngày hôm đó vậy. Tiếng đàn và con đường đó..... mọi thứ đều làm cho mình nhớ tới anh ta.... Làm ơn đừng ám ảnh tôi nữa được ko!!!!
Anh chợt thấy bên dưới trang giấy có giọt nước gì đó chưa khô hẳn. Hình như là nước mắt.
- Lại khóc nữa sao? Anh nghĩ thầm.
Phía cuối cuốn sổ là 1 tấm hình nhỏ của 1 người con gái. Là Ti, 1 cô gái với mái tóc dài đang cười, 1 nụ cười thật đẹp nhưng sao đôi mắt cô lại buồn vậy. Đôi mắt nâu long lanh nhưng bên trong đó là hàng ngàn ký ức buồn.....
- Dù sao thì cũng dễ thương đấy. Anh cười thầm, nụ cười sao lạ quá vậy. Ngần ấy năm qua, anh chưa bao giờ có 1 nụ cười hạnh phúc như vậy. Và tất nhiên là anh ko bao giờ vì cô gái. Phải chăng anh đã thật sự rung động trái tim vì Ti????
/16
|