Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 70: Trận bán kết giải bóng đá các trường THPT Quốc gia – Khu vực đồng bằng sông Hồng (4)̴

/107


Ngay từ những phút đầu tiên khi hiệp 2 diễn ra, đội bóng trường Chuyên Thái Bình đã tấn công nhanh nhằm ghi bàn gỡ hoà. Các cầu thủ này đúng với danh tiếng của trường mình, đã thể hiện những kỹ thuật vượt trội hơn so với đội bóng trường Việt Ba, có thể thấy rõ, các cầu thủ trường Việt Ba rất vất vả ngay tại những giây phút đầu tiên.

“Đáng ghét, chúng ta lại bị quay chong chóng như đầu hiệp 1 rồi.” Đức vừa thở hổn hển vừa nói

“ Ừ, từ đầu trận đấu họ đã chuyển hẳn sang đội hình tấn công. Mấy tên hậu vệ trông vậy mà lừa bóng siêu hơn mình tưởng.” Sơn cũng nhìn sang Đức rồi lại liếc nhìn những đường truyền ở phía trung lộ. “Nhưng như vậy vẫn chưa ăn thua với mình đâu. Hì”

“Đừng có ở đó mà nói chuyện nữa. Phía Hà và Đông đang bị kèm chặt kìa.” Long Phí quát lên với hai người Sơn và Đức. “Chúng ta phải thật cẩn thận. Các cậu hãy chú ý 2 tên số 15 và 19 của đội đó. Cái tên đội trưởng kia cũng vậy. Sơn này, chú ý đặt biệt kèm tên số 17 kia nhé. Hắn là một tên có kỹ thuật sút tốt đó, lừa bóng cũng rất khá. Cú đánh đầu tấn công của tên đó mình phải chú ý hơn nữa.” Long Phi nghiêm túc nói với Sơn cũng như hàng hậu vệ phía trước mình.

“Được rồi. Tên đó cứ để tớ lo. Mà này, cậu đọc trận đấu chẳng thua gì Đông đâu. Cậu ta cũng hay nhìn ra lối chơi và sự di chuyển, kết hợp của đội bạn ngay từ những phút đầu bước vào mỗi hiệp đó.” Sơn nghiêng đầu về phía sau nói với Long Phi.

“Cảm ơn. Nếu vậy thì đừng để mình lo lắng hồi hộp chờ phá bóng như đầu hiệp 1 nhé.” Long Phi cũng gật đầu nhìn Sơn mà nói. “Dù phía trên có chuyện gì cũng không được chạy lên mà phá vỡ tuyến phòng thủ này.”

“Được rồi mà. Cứ tin tưởng bọn mình.” Sơn và Đức giơ tay lên cao vẫy vẫy với Long Phi. “OK.”

Ngay khi đó, huấn luyện viên Thái cũng thờ phải ở hàng ghế khu vực kỹ thuật trường chuyên Thái Bình. Nếu cứ theo nhịp độ này thì cũng không lo lắng không thể tạo ra một cú sút trong hiệp này rồi.

“Chà, đội mình đang thế chủ động. Cứ tiếp tục như vậy, việc ghi bàn không còn là khó khăn nữa.” Hiền reo vui nhìn các bạn đang tích cực thi đấu trên sân.

“Hậu vệ số 2 đó là ai vậy?” Huấn luyện viên Thái tuy cười nhưng không cười mà tiếp tục nhìn trận đầu, sau khi chú ý tới một cậu học sinh của hàng hậu vệ trường Việt Ba thì lên tiếng hỏi Hiền.

“Dạ, thưa thầy. Đó là hậu vệ xuất sắc nhất các trường THCS tên là Hoàng Đinh Sơn.”

“Ra vậy, cậu ta nhanh đó chứ. Cậu ta rất thích hợp chơi ở vị trí hậu vệ trung tâm. Để xem cậu ta có thể làm gì với sự tấn công của những con gà con của ta. Haha.” Thái mỉm cười nhìn Sơn, đúng ra là nhìn người đã từng được coi là hậu vệ xuất sắc THCS kia, năm năm trước, Thái nhớ tới từng nghe tới cái tên này, nếu không có gì thay đổi, đội bóng quốc gia đã nhắm tới cậu bé đó, nhưng nhìn vài năm qua không hề có tên tuổi trong đội bóng quốc gia khiến Thái cũng thấy lạ.

“Thầy đang khen hay chê cậu ta vậy ạ.” Hiền quay đầu nhìn sang thầy Thái và hỏi.

“ Cả hai.”

“Thầy ơi, cậu ta…” Hiền ngơ ngác nhìn Sơn tranh bóng.

Vừa rồi là tình huống phá bóng của Sơn trước tiền đạo mạnh nhất của trường Chuyên Thái Bình. Cầu thủ này định thực hiện 1 cú lừa bóng dắt bóng qua phía phải Sơn nhưng dường như đã bị Sơn nhìn thấy rõ ý đồ, khi cậu ta đang thực hiện cú lừa xoay người sang bên trái Sơn thì Sơn đã nhanh chân cắt bóng bên phải mình và chuyền bóng cho Chiến tiếp tục chuyền lên cho tuyến trên.

“ Hà hà,… khả năng lừa bóng của tên nhóc này rất khá, vậy mà cậu nhóc số 2 của Việt Ba còn khá hơn khi cắt bóng thành công như vậy.” Thái hơi nhếch môi nhìn về Sơn “Thật là lạ, ….”

“Sao vậy thầy?” Hiền ngạc nhiên hỏi khi thầy Thái đang nói bèn ngừng lời.

“Thầy đang vô cùng thắc mắc. Trường Việt Ba đào đâu ra mấy cầu thủ khá như vậy. Một đội bóng có 11 cầu thủ thì đã có 4 cầu thủ đạt chuyên nghiệp.”

“Bốn nghĩa là sao hả thầy?” Lời huấn luyện viên Thái khiến Hiền vô cùng mênh mông trong hỗn lộn suy nghĩ.

“Em không thấy sao? Số 2, số 12, số 10 đó đều rất giỏi, và cả thủ môn số 1 nữa.” Thái hơi xoay người nhìn sang Hiền, trên mặt là một sự ngạc nhiên.

“Thủ môn bên đó thì có giỏi đâu. Em thấy bình thường mà. Nếu không nhờ hàng hậu vệ thì đâu có giữ sạch lưới như vậy.” Hiền bĩu môi nói, ngay từ đầu trận đấu cậu ta cũng có làm gì đâu cơ chứ.

“Vậy là em không nhìn thấy khả năng của cậu ta rồi.” Thái nói. “Ngay từ đầu trận đấu, cậu ta đã điều khiển hàng hậu vệ bên đó rất tốt. Sự đọc trước nước đi của các cậu thủ bên ta rất tốt, vì vậy, tuy là thủ môn nhưng nếu không điều tiết hàng hậu vệ bên đó thì sẽ không thể giữ lưới sạch trước sự tấn công của đội bạn được. Và cậu ta đã làm được như vậy.”

“Thầy giỏi thật. Nhìn cả ra đội hình và chiến thuật của bên đó. Ngay cả khả năng chơi của từng cầu thủ trên sân thế nào cũng biết được.” Trong mắt Hiền là đậm đặc sự hâm mộ.

“Chính vì vậy mà thầy mới là Huấn luyện viên. Xem ra trường mình năm nay gặp được 1 đối thủ đáng gờm đây.” Huấn luyện viên khi mới vào trận đấu cũng nhận định bên trường bạn sẽ kém hơn trường mình nhiều, nhưng trận đấu càng kéo dài thì càng phát hiện ra tất cả chỉ là bề nổi, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao một đội bóng vô danh chỉ trong một vài trận đấu vòng loại khu vực đã được nhiều người chú ý.

“Thầy cũng nói câu này sao?” hiền ngạc nhiên vì huấn luyện viên Thái rất ít khi khen ngợi một đối thủ, vậy mà lại khen đội bóng này.

“Đúng vậy. Cứ ngỡ hiệp 2, trường Việt Ba sẽ tiếp tục sử dụng lối chơi tấn công và phòng thủ như hiệp 1, không ngờ giờ lại chuyển sang lối phòng thủ chặt và tấn công nhanh khi có bóng. Tất cả vị trí tiền vệ và tiền đạo thay nhau thực hiện tấn công chứ không còn trung tâm là số 10 và số 12 như hiệp 1 nữa.”

“Nói như thầy, trường ta đang khó khăn sao.” Hiền bắt đầu thấy lo lắng cho đội bóng trường mình rồi.

“ Không đâu, sai lầm của đội đó là đã không để số 10 và số 12 kết hợp như ở hiệp 1, vì vậy những cầu thủ khác với trình độ kém xa cầu thủ bên trường ta sẽ không có cơ hội ghi bàn đâu.” Thái nhận định điều này mà không biết rằng Nhi cũng chính là có ý định này.

Từ khi bắt đầu hiệp 2 cho đến phút thứ 30, cả hai đội đã trình diễn lối chơi tấn công và phòng thủ tuyệt vời. Một bên với kỹ thuật chuồi bóng, lừa bóng, tấn công thép và một bên là khả năng phòng thủ ngay từ trung lộ, khả năng phòng ngự với những cú truy cản và đánh đầu tuyệt vời của Sơn và hàng hậu vệ khiến sự tấn công của trường Chuyên Thái Bình luôn bị phá vỡ.

Hiệp 2 đang ở phút thứ 35, còn 5 phút nữa là hết hiệp 2. Cả hai luôn trong thế tranh giành bóng và chưa bên nào có thể ghi thêm bàn thắng. Huấn luyện viên Thái cũng vô cùng sốt ruột vì mọi chỉ đạo của mình đều không thể áp dụng được.

“ Dường như đứa bé (chỉ Nhi) đó đọc được chiến thuật mình sẽ áp dụng hay sao vậy.” Thái chống cằm trên chân, đôi mắt lúc nhìn Nhi, lúc nhìn diễn biến trên sân.

Lúc này cả hai đội đang vô cùng mệt mỏi không chỉ về sức khoẻ, mà còn về tâm lý. Sự thay đổi chỉ đạo của hai huấn luyện viên làm cho cả hai mệt mỏi càng thêm một bậc.

“Sao thầy chỉ đạo toàn sai thế này.” Số 15 Chuyên Thái Bình càu nhàu.

“Thật tức chết, tớ không nghe theo chiến thuật của thầy đâu. Cứ như vậy chúng ta thua mất.” Còn chưa đầy 5 phút là hết hiệp rồi. Số 17 nói.

“Đội trưởng, chúng ta làm gì đây?” Số 19 nhìn Thà.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status