Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 1 - Ta tái sinh thành một cây hoa đào
/81
|
Gió thổi qua nhè nhẹ trên một đồi trọc. Đây là nơi giáp ranh giữa lãnh thổ của nhân loại và quỷ tộc, vì chiến sự liên miên, nơi đây không có nổi một ngọn cỏ nào có thể mọc được, đừng nói là sự sống.
Vậy mà, ngay giữa đỉnh đồi đó, có một cái cây nằm trơ trọi, trên thân nó không có lá, cũng chẳng có hoa, nhìn thoáng qua chỉ như một cái cây khô héo cằn cỗi, nhưng nó đã ở đây được rất lâu, đám lính gác của nhân loại cũng không hiểu được vì sao nó có thể chịu được sức công phá của những trận đánh không dứt ở nơi này.
"Nó là một cây hoa đào thì phải?" Một tên lính cất tiếng nói với đồng bạn của mình, trong lúc đi tuần ngang nơi này.
"Kệ nó là cây gì, nhanh nhanh đi tuần rồi về ăn cơm, cái cây già đó chặn đường ở đây bao lâu, cũng có bao giờ nở hoa đâu mà biết là cây gì?"
"Thì ta chỉ đoán thế, ngươi không thấy kì lạ khi nó không héo mòn hay chết khô mà cứ vậy mãi, nhưng mà cũng chẳng bao giờ nở hoa sao?"
"Ai mà biết, có khi nó đang đợi được sinh ra linh trí để hóa yêu đó."
"Linh trí á, ở nơi này chắc chỉ có sinh ra sát ý thôi, ha ha."
Cái cây già cằn cỗi đung đưa trong gió không biết là đồng ý hay phản bác lời nói của họ.
Trên cây, một linh hồn mờ mờ ảo áo ngồi vắt vẻo trên cành, thở dài nhìn theo bóng dáng của họ.
"Chán chết mất thôi... mình đã ở cái nơi chết tiệt này được bao lâu rồi chứ?" Linh hồn nói.
"Ta phải làm gì thì mới khai được linh trí đây, ta đã mắc kẹt trong cái hình hài này được cả trăm năm rồi còn gì."
Mấy tên khốn hồi nãy, hồi trước ta còn thấy ông nội hắn đi tuần, bây giờ đã đổi thành hắn luôn rồi, mà trong từng ấy thời gian, ta vẫn không thể khai hoa nổi lấy một lần.
Linh hồn, hoặc gọi là Huyễn, nghĩ.
Huyễn là cái tên mới mà hắn tự đặt cho mình, tại sao gọi là tên mới ư, vậy phải kể đến trước khi hắn là cây đào này rồi.
Hắn đã từng sống trong thế giới bình thường khác. Sinh ra mà không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện tại một đất nước nghèo khó.
Cuộc đời hắn rất bình thường, chỉ có duy nhất việc không bình thường là lớn lên hắn trở thành một lính đánh thuê, nhưng cũng không phải là cái loại lính đánh thuê nổi tiếng hay là cao thủ ẩn mình gì hết, chỉ là một lính đánh thuê bình thường bán mạng vì đồng tiền thôi.
So với mấy tên lính đánh thuê nổi tiếng thông thạo mọi loại súng, có khả năng nhắm chuẩn mục tiêu ngay cả khi đang di chuyển với tốc độ cao, hắn chỉ có một cái tài lẻ là giỏi sử dụng vũ khí lạnh giỏi hơn đồng đội một chút.
Nhưng mà thực tế nó cũng không giúp gì được nhiều lắm, ngoại trừ giúp hắn trong những trường hợp hi hữu khi bị rơi mất súng hoặc hết đạn có thể phòng thân, chứ trên chiến trường thì... ờ, kẹo đồng vẫn là thứ có uy lực mạnh hơn.
Hắn cũng không phải là người có hoài bão gì trong thế giới cũ, ngoại trừ tính cách có hơi chút ác liệt, Huyễn vẫn chỉ là một con người bình thường, làm xong nhiệm vụ thì về nhà, lên mạng, phung phí thời gian vào mấy bộ tiểu thuyết hoặc mấy bộ phim. Có vài người bạn nhưng không ai gọi là chí cốt, sống qua ngày nào được thì hay ngày ấy.
Rồi cũng đến lúc hắn tử trận trên chiến trường, kết thúc cuộc đời bình phàm vô vị.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ kết thúc tại đó, ai ngờ, hắn lại tái sinh thành một cây hoa đào.
Không phải là một mầm cây mà là một cái cây.
Mà có lẽ chính vì do đó, dù hắn vẫn có ý thức của một con người, hay gọi theo thế giới này là linh trí, nhưng lại vẫn hoài không hóa được thành yêu, mắc kẹt trong hình hài này suốt 100 năm.
Trong 100 năm đó, hắn đã gần như quên mất cái tên cũ của mình, nên đã tự đặt cho mình một cái tên mới: Huyễn, bởi sự tồn tại của hắn như là một cái gì đó hư ảo vậy.
100 năm này, Huyễn mắc kẹt tại vùng đất này, mơ mơ màng màng mà sống, nghe những người sống xung quanh nơi này kể nên hắn cũng đã biết được nhiều chuyện về thế giới mà mình đang sống.
Nơi này có thể được coi là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với hắn, một thế giới mà trước đó hắn chỉ có thể tiếp xúc qua tiểu thuyết.
Thế giới này được thống trị bởi 3 thế lực chủ yếu, bao gồm: nhân loại, quỷ tộc và yêu tộc.
Nhân loại thì chính là con người, tất nhiên là vậy, nhân loại chiếm số lượng nhiều nhất trong 3 tộc người, nhưng đi kèm với số lượng đó, sức mạnh của họ lại yếu ớt nhất.
Quỷ tộc, là một thế lực kì bí, hầu như nhân loại nơi này cũng chưa ai biết được nguồn gốc của chúng, tuy số lượng chúng ít hơn nhân loại rất nhiều, nhưng lại vô cùng khát máu và tàn bạo, chúng có sức mạnh rất không rõ ràng, một số con có sức mạnh lớn đến mức điên rồ, một số lại yếu thảm hại.
Không rõ lý do nhưng rõ ràng bọn quỷ tộc rất thích việc giết chóc, hành hạ con người, do đó, hai bên luôn có những cuộc chiến liên miên kéo dài từ thế kỷ này qua thế kỷ nọ, và mảnh đất mà Huyễn mọc lên chính là một trong số vô vàn chiến trường căng thẳng nhất của 2 bên.
Và cuối cùng, chính là yêu tộc, tộc loài có số lượng ít nhất, nhưng lại có sức mạnh lớn nhất.
Yêu tộc chính là những vật sinh ra linh trí, hay còn gọi là ý thức, họ có thể là động vật, hoặc thực vật bất kỳ.
Yêu tộc có tuổi thọ vô hạn và sức mạnh bẩm sinh to lớn, nhưng vì không thể sinh sản nên tuy rằng ai cũng rất mạnh, yêu tộc lại không có quá nhiều sự uy hiếp đối với cả nhân loại và quỷ tộc.
Có thể nói Yêu tộc là 1 thế lực trung lập.
Huyễn chính là đang đợi cơ hội để hóa hình trở thành yêu tộc đó.
Khi hóa thành yêu tộc, hắn có thể di chuyển khỏi cái nơi chết tiệt toàn xác người này và sống bình phàm như kiếp trước. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nếm vị đồ ăn, vị rượu cơ chứ, và nếu có thể thì hắn sẽ du ngoạn khắp nơi, tận hưởng thế giới xa lạ này.
Phải chi hắn đầu thai vô một loài động vật, có lẽ cũng không đến mức độ như này, nhưng mà hắn lại là 1 cái cây, đối với một con người không tính là an phận như Huyễn, kể cả kiếp trước hay kiếp này đều vậy, thì việc ngồi một chỗ tới 100 năm quả là trải nghiệm khủng khiếp.
Có chúa mới biết hắn muốn được dịch mông đi ra chỗ khác tới mức nào. Cả trăm năm chỉ quang hợp và hút nước bằng rễ, hắn đã tuyệt vọng đến mức muốn người ta cứ ra chặt quách hắn đi cho rồi.
Đang nghĩ liên miên, đột nhiên rễ cây của Huyễn chợt rùng mình một chút, rồi từ đó chấn động dưới mặt đất truyền lên khiến hắn nhận ra.
Lại sắp có chiến tranh tới nữa rồi đây.
_____
Hãy để lại like hoặc bình luận góp ý, nhận xét cho mình nếu được nhé mọi người.
Vậy mà, ngay giữa đỉnh đồi đó, có một cái cây nằm trơ trọi, trên thân nó không có lá, cũng chẳng có hoa, nhìn thoáng qua chỉ như một cái cây khô héo cằn cỗi, nhưng nó đã ở đây được rất lâu, đám lính gác của nhân loại cũng không hiểu được vì sao nó có thể chịu được sức công phá của những trận đánh không dứt ở nơi này.
"Nó là một cây hoa đào thì phải?" Một tên lính cất tiếng nói với đồng bạn của mình, trong lúc đi tuần ngang nơi này.
"Kệ nó là cây gì, nhanh nhanh đi tuần rồi về ăn cơm, cái cây già đó chặn đường ở đây bao lâu, cũng có bao giờ nở hoa đâu mà biết là cây gì?"
"Thì ta chỉ đoán thế, ngươi không thấy kì lạ khi nó không héo mòn hay chết khô mà cứ vậy mãi, nhưng mà cũng chẳng bao giờ nở hoa sao?"
"Ai mà biết, có khi nó đang đợi được sinh ra linh trí để hóa yêu đó."
"Linh trí á, ở nơi này chắc chỉ có sinh ra sát ý thôi, ha ha."
Cái cây già cằn cỗi đung đưa trong gió không biết là đồng ý hay phản bác lời nói của họ.
Trên cây, một linh hồn mờ mờ ảo áo ngồi vắt vẻo trên cành, thở dài nhìn theo bóng dáng của họ.
"Chán chết mất thôi... mình đã ở cái nơi chết tiệt này được bao lâu rồi chứ?" Linh hồn nói.
"Ta phải làm gì thì mới khai được linh trí đây, ta đã mắc kẹt trong cái hình hài này được cả trăm năm rồi còn gì."
Mấy tên khốn hồi nãy, hồi trước ta còn thấy ông nội hắn đi tuần, bây giờ đã đổi thành hắn luôn rồi, mà trong từng ấy thời gian, ta vẫn không thể khai hoa nổi lấy một lần.
Linh hồn, hoặc gọi là Huyễn, nghĩ.
Huyễn là cái tên mới mà hắn tự đặt cho mình, tại sao gọi là tên mới ư, vậy phải kể đến trước khi hắn là cây đào này rồi.
Hắn đã từng sống trong thế giới bình thường khác. Sinh ra mà không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện tại một đất nước nghèo khó.
Cuộc đời hắn rất bình thường, chỉ có duy nhất việc không bình thường là lớn lên hắn trở thành một lính đánh thuê, nhưng cũng không phải là cái loại lính đánh thuê nổi tiếng hay là cao thủ ẩn mình gì hết, chỉ là một lính đánh thuê bình thường bán mạng vì đồng tiền thôi.
So với mấy tên lính đánh thuê nổi tiếng thông thạo mọi loại súng, có khả năng nhắm chuẩn mục tiêu ngay cả khi đang di chuyển với tốc độ cao, hắn chỉ có một cái tài lẻ là giỏi sử dụng vũ khí lạnh giỏi hơn đồng đội một chút.
Nhưng mà thực tế nó cũng không giúp gì được nhiều lắm, ngoại trừ giúp hắn trong những trường hợp hi hữu khi bị rơi mất súng hoặc hết đạn có thể phòng thân, chứ trên chiến trường thì... ờ, kẹo đồng vẫn là thứ có uy lực mạnh hơn.
Hắn cũng không phải là người có hoài bão gì trong thế giới cũ, ngoại trừ tính cách có hơi chút ác liệt, Huyễn vẫn chỉ là một con người bình thường, làm xong nhiệm vụ thì về nhà, lên mạng, phung phí thời gian vào mấy bộ tiểu thuyết hoặc mấy bộ phim. Có vài người bạn nhưng không ai gọi là chí cốt, sống qua ngày nào được thì hay ngày ấy.
Rồi cũng đến lúc hắn tử trận trên chiến trường, kết thúc cuộc đời bình phàm vô vị.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ kết thúc tại đó, ai ngờ, hắn lại tái sinh thành một cây hoa đào.
Không phải là một mầm cây mà là một cái cây.
Mà có lẽ chính vì do đó, dù hắn vẫn có ý thức của một con người, hay gọi theo thế giới này là linh trí, nhưng lại vẫn hoài không hóa được thành yêu, mắc kẹt trong hình hài này suốt 100 năm.
Trong 100 năm đó, hắn đã gần như quên mất cái tên cũ của mình, nên đã tự đặt cho mình một cái tên mới: Huyễn, bởi sự tồn tại của hắn như là một cái gì đó hư ảo vậy.
100 năm này, Huyễn mắc kẹt tại vùng đất này, mơ mơ màng màng mà sống, nghe những người sống xung quanh nơi này kể nên hắn cũng đã biết được nhiều chuyện về thế giới mà mình đang sống.
Nơi này có thể được coi là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với hắn, một thế giới mà trước đó hắn chỉ có thể tiếp xúc qua tiểu thuyết.
Thế giới này được thống trị bởi 3 thế lực chủ yếu, bao gồm: nhân loại, quỷ tộc và yêu tộc.
Nhân loại thì chính là con người, tất nhiên là vậy, nhân loại chiếm số lượng nhiều nhất trong 3 tộc người, nhưng đi kèm với số lượng đó, sức mạnh của họ lại yếu ớt nhất.
Quỷ tộc, là một thế lực kì bí, hầu như nhân loại nơi này cũng chưa ai biết được nguồn gốc của chúng, tuy số lượng chúng ít hơn nhân loại rất nhiều, nhưng lại vô cùng khát máu và tàn bạo, chúng có sức mạnh rất không rõ ràng, một số con có sức mạnh lớn đến mức điên rồ, một số lại yếu thảm hại.
Không rõ lý do nhưng rõ ràng bọn quỷ tộc rất thích việc giết chóc, hành hạ con người, do đó, hai bên luôn có những cuộc chiến liên miên kéo dài từ thế kỷ này qua thế kỷ nọ, và mảnh đất mà Huyễn mọc lên chính là một trong số vô vàn chiến trường căng thẳng nhất của 2 bên.
Và cuối cùng, chính là yêu tộc, tộc loài có số lượng ít nhất, nhưng lại có sức mạnh lớn nhất.
Yêu tộc chính là những vật sinh ra linh trí, hay còn gọi là ý thức, họ có thể là động vật, hoặc thực vật bất kỳ.
Yêu tộc có tuổi thọ vô hạn và sức mạnh bẩm sinh to lớn, nhưng vì không thể sinh sản nên tuy rằng ai cũng rất mạnh, yêu tộc lại không có quá nhiều sự uy hiếp đối với cả nhân loại và quỷ tộc.
Có thể nói Yêu tộc là 1 thế lực trung lập.
Huyễn chính là đang đợi cơ hội để hóa hình trở thành yêu tộc đó.
Khi hóa thành yêu tộc, hắn có thể di chuyển khỏi cái nơi chết tiệt toàn xác người này và sống bình phàm như kiếp trước. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nếm vị đồ ăn, vị rượu cơ chứ, và nếu có thể thì hắn sẽ du ngoạn khắp nơi, tận hưởng thế giới xa lạ này.
Phải chi hắn đầu thai vô một loài động vật, có lẽ cũng không đến mức độ như này, nhưng mà hắn lại là 1 cái cây, đối với một con người không tính là an phận như Huyễn, kể cả kiếp trước hay kiếp này đều vậy, thì việc ngồi một chỗ tới 100 năm quả là trải nghiệm khủng khiếp.
Có chúa mới biết hắn muốn được dịch mông đi ra chỗ khác tới mức nào. Cả trăm năm chỉ quang hợp và hút nước bằng rễ, hắn đã tuyệt vọng đến mức muốn người ta cứ ra chặt quách hắn đi cho rồi.
Đang nghĩ liên miên, đột nhiên rễ cây của Huyễn chợt rùng mình một chút, rồi từ đó chấn động dưới mặt đất truyền lên khiến hắn nhận ra.
Lại sắp có chiến tranh tới nữa rồi đây.
_____
Hãy để lại like hoặc bình luận góp ý, nhận xét cho mình nếu được nhé mọi người.
/81
|