"Chà, nếu đã thăm dò xong, không phiền nếu ta hỏi ngươi một vài vấn đề chứ?" Huyễn nhả ra một làn khói, giương mắt lên nhìn chằm chằm vào nữ tử, Lihu cũng không ngần ngại, cô ấy gật gật đầu, dù sao thì với thực lực của hắn, cũng không cần thiết phải dùng mưu hèn kế bẩn gì từ việc khai thác thông tin hay điểm yếu gì từ cô, nếu muốn thì có khi chỉ cần một tay, hắn cũng đủ để giết chết cô rồi.
"Ta có điều rất tò mò đấy, ngươi rõ ràng là sử dụng yêu lực, nhưng vì cớ gì mà lại chẳng hiện yêu văn tí nào nhỉ?"
Huyễn hỏi, đây là điều khiến hắn băn khoăn tự nãy tới giờ, yêu tộc mỗi khi vận dụng yêu lực, mặc cho mạnh đến đâu cũng sẽ ít nhiều lộ ra yêu văn, thế mà tự nãy tới giờ, dù tiêu hao không ít mà Lihu vẫn không lộ ra chút ít yêu văn nào, nếu không phải con mắt vàng và mùi yêu khí nhàn nhạt đó, hắn còn tưởng phán đoán của bản thân đã sai.
Lihu nghe lời này thì có chút khựng lại, sau đó thở dài ra một tiếng, đáp:
"Thể mà ta cứ ngỡ ngươi đã biết... Tất nhiên không lộ được, vì ta không có thứ đó."
"Không có? Ý ngươi là gì, chẳng nhẽ ngươi không phải yêu tộc?"
Lihu hạ thấp mắt xuống, không nhìn Huyễn nữa, đôi tay khẽ mân mê vạt áo của chính mình, nhỏ giọng nói:
"Không, ta vừa là yêu tộc, cũng vừa không phải... nói chính xác thì... là giổng loài bị yêu tộc khinh nhờn và ghét bỏ nhất đấy... Ta là một bán yêu..."
Vừa nói, bàn tay nắm vạt áo của Lihu đồng thời run rẩy lên, cô thậm chí còn không dám ngước mắt lên nhìn kẻ trước mắt, sự tự tin luôn hiện hữu bỗng biến đi đâu mất, trong ánh mắt giờ chỉ toàn là mỉa mai và âm trầm.
Những ký ức khi cô đối mặt với những yêu tộc khác ùa về trong tâm trí, bị đánh, bị sỉ nhục, bị khinh nhờn bởi là thứ tạp chủng sinh ra từ lòng tham của một số người.
Yêu tộc ghét cay ghét đẳng nhất không phải lũ quỷ, mà chính là chủng loài bán yêu.
'Ha, có khi nghe xong, hắn sẽ giết ta luôn không chừng. Nhưng nếu làm như thế đủ đề khiến hắn im lặng và bỏ qua cho bộ lạc, ta cũng cam lòng.' Lihu nghĩ, bàn tay trái nắm vạt áo cũng từ từ buồng ra, vốn ban đầu cô còn nghĩ đầy sẽ là một cuộc gặp mặt nhẹ nhàng nhưng giờ đầy ý nghĩ đó đã biển mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng.
Hơn ai hết Lihu hiểu rõ yêu tộc căm ghét bán yêu tới mức nào, đến mức nếu họ biết nhân loại nào đó dám thu lưu lũ tạp chủng ấy, họ sẽ bỏ luôn thái độ thân thiện với con người, không ngần ngại mà đại khai sát giới.
Lihu gần như chết lặng khi nghe thấy câu hỏi ban nãy của Huyễn, không phải không nghĩ tới việc giấu diễm sự thật này, nhưng bởi vì biết không thể làm được, cô mới dám nói ra dứt khoát như vậy, chỉ mong hắn sẽ vì sự thành thật này của cô, mà bỏ qua cho dân làng.
Trái lại với vô vàn suy nghĩ rối ren của nữ tử, Huyễn giờ phút này chỉ đang thực sự sốc đến mức đầu óc trống rỗng cả ra, đơn giản là vì, hắn tưởng chủng bán yêu đã tuyệt chủng lâu rồi.
Vậy mà giờ hắn lại đang nhìn thấy một con đây! Cảm giác này miêu tả ra thì không khác gì người hiện đại thấy được khung long giữa thế kỷ 21 hết á!
"C- cái quái, ngươi nói thật ư?" Huyễn lắp bắp hỏi, điếu thuốc rơi khỏi miệng cũng chẳng buồn bận tâm, vội vã chạy đến dùng tay nâng mặt của Lihu lên, đánh thức cô khỏi cơn hoảng loạn.
Sau đó thì, ừm, xoay nó qua trái rồi lại qua phải để xem xét, vừa nhìn nhận vừa lẩm bẩm:
"Quái lạ, hmm. Rõ là ngươi nhìn cũng không bao nhiêu tuổi, gân và xương cốt không hề dày, không nhẽ là gần đây lại có tên điên nào mới tạo ra thí nghiệm mới mà qua mắt được cả yêu tộc hay sao?"
Lihu nghe thế, liền hiểu ra Huyễn đang thắc mắc việc gì.
Yêu tộc, chủng loài có số lượng ít nhất trong cả ba tộc, chỉ được sinh ra thông qua quá trình giác ngộ và khai trí từ khi còn là loài vật, nếu đã thành yêu, chúng không còn khả năng sinh sản.
Điều đó cũng tức nghĩa là yêu tộc không sinh ra yêu tộc, dẫn tới yêu tộc có thể nói là giống loài không quan tâm tới giới tính nhất, đa phần yêu tộc đều tự định nghĩa mình là con đực hay con cái vì bản thể trước đó của chính mình, cá biệt một số thậm chí còn vô tính hoặc lưỡng tính.
Dù vậy, không có khả năng sinh sản không phải là chúng không có nhu cầu tính dục, yêu tộc vẫn yêu đương và giao phối, chỉ là chúng không thể sinh sản thôi. *
Thế thì, bán yêu nhân, chủng tộc tạo thành từ một nửa là nhân loại, một nửa là yêu tộc chắc chẵn không phải là kết tinh tình yêu như một số câu chuyện thần thoại ở thế giới thực mà Huyễn biết đến, ở lục địa này, sự xuất hiện của bán yêu là minh chứng của tội ác.
Tội ác mà yêu tộc không thể dung thứ.
Lịch sử kể rằng, khoảng hơn hai ngàn năm về trước, mối quan hệ giữa hai tộc yêu - nhân vốn không hề giống như hiện tại, ở thời điểm đó họ cũng dè chừng nhau không kém gì quỷ tộc.
Lúc đó yêu tộc không mạnh mẽ bằng bấy giờ, bọn họ sinh sống rải rác và không có người đứng đầu nên rất bị chia rẽ, thường chỉ tập hợp bằng các nhóm nhỏ với nhau và bởi vì sức mạnh phi thường, nhân loại rất sợ hãi họ.
Cũng dễ hiểu thôi, vì trong số các yêu tộc, một số kẻ có sức mạnh đặc thù như chính Huyễn, hay tên Hồ Điệp từng bị hắn săn, thông qua giết người cũng có thể tăng tiến sức mạnh, thêm nữa lực lượng bẩm sinh khiến họ cảm thấy bản thân cao cấp hơn nhân loại một bậc, từ đó dẫn đến việc không ngần ngại ra tay với nhân loại nếu bị phật ý nên con người nhìn chung không thiện cảm gì với yêu tộc.
Điều này dẫn đến một hệ lụy, nỗi sợ của một số người đã biến thành hình thái cực đoan hơn và họ nảy ra suy nghĩ sẽ săn giết yêu tộc và biển sức mạnh phi thường đó thành của mình.
Thí nghiệm bán yêu nhân chính là hình thành từ đó.
Để tạo ra một bán yêu nhân, có tổng cộng ba tiêu chí chính cần đạt được, đầu tiên, phải có được căn đan của yêu tộc vừa mới chết, thứ hai, phải có được cơ thể trẻ mới sinh không có hồn lực, và thứ ba, cơ thể trẻ mới sinh đó phải tương thích với yêu đan.
Đề có được tiêu chí thứ nhất, nhân loại đã săn giết yêu tộc nhiều vô số kể, căn đan là viên đan đầu tiên mà yêu tộc sinh ra đã có, nó được bảo vệ bởi tầng tầng lớp lớp các đan còn lại nên để có được nó, người ta phải rút từ từ từng đan một, sau đó thì khống chế, không để cho yêu tộc ấy có cơ hội tự bạo và rút sống đan căn đó ra trong khi yêu tộc vẫn còn sống.
Nói chung là quá trình thảm khốc vô cùng.
Điều này đã đề lại sự đau đớn lớn lao cho rất nhiều thế hệ yêu tộc, một số yêu tộc từng trải qua thời kỳ đó còn sống đến hiện tại vẫn mang trong mình nỗi căm hận sâu sắc.
Nhưng cũng có lý do khiến cho thí nghiệm này nhanh chóng thất bại và lụi tàn chỉ sau vài thập kỷ, đơn giản vì dù làm ra những hành vi ghê rợn và nhiều người chết đến thế, cuối cùng nó lại chẳng thành công.
"Ta có điều rất tò mò đấy, ngươi rõ ràng là sử dụng yêu lực, nhưng vì cớ gì mà lại chẳng hiện yêu văn tí nào nhỉ?"
Huyễn hỏi, đây là điều khiến hắn băn khoăn tự nãy tới giờ, yêu tộc mỗi khi vận dụng yêu lực, mặc cho mạnh đến đâu cũng sẽ ít nhiều lộ ra yêu văn, thế mà tự nãy tới giờ, dù tiêu hao không ít mà Lihu vẫn không lộ ra chút ít yêu văn nào, nếu không phải con mắt vàng và mùi yêu khí nhàn nhạt đó, hắn còn tưởng phán đoán của bản thân đã sai.
Lihu nghe lời này thì có chút khựng lại, sau đó thở dài ra một tiếng, đáp:
"Thể mà ta cứ ngỡ ngươi đã biết... Tất nhiên không lộ được, vì ta không có thứ đó."
"Không có? Ý ngươi là gì, chẳng nhẽ ngươi không phải yêu tộc?"
Lihu hạ thấp mắt xuống, không nhìn Huyễn nữa, đôi tay khẽ mân mê vạt áo của chính mình, nhỏ giọng nói:
"Không, ta vừa là yêu tộc, cũng vừa không phải... nói chính xác thì... là giổng loài bị yêu tộc khinh nhờn và ghét bỏ nhất đấy... Ta là một bán yêu..."
Vừa nói, bàn tay nắm vạt áo của Lihu đồng thời run rẩy lên, cô thậm chí còn không dám ngước mắt lên nhìn kẻ trước mắt, sự tự tin luôn hiện hữu bỗng biến đi đâu mất, trong ánh mắt giờ chỉ toàn là mỉa mai và âm trầm.
Những ký ức khi cô đối mặt với những yêu tộc khác ùa về trong tâm trí, bị đánh, bị sỉ nhục, bị khinh nhờn bởi là thứ tạp chủng sinh ra từ lòng tham của một số người.
Yêu tộc ghét cay ghét đẳng nhất không phải lũ quỷ, mà chính là chủng loài bán yêu.
'Ha, có khi nghe xong, hắn sẽ giết ta luôn không chừng. Nhưng nếu làm như thế đủ đề khiến hắn im lặng và bỏ qua cho bộ lạc, ta cũng cam lòng.' Lihu nghĩ, bàn tay trái nắm vạt áo cũng từ từ buồng ra, vốn ban đầu cô còn nghĩ đầy sẽ là một cuộc gặp mặt nhẹ nhàng nhưng giờ đầy ý nghĩ đó đã biển mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng.
Hơn ai hết Lihu hiểu rõ yêu tộc căm ghét bán yêu tới mức nào, đến mức nếu họ biết nhân loại nào đó dám thu lưu lũ tạp chủng ấy, họ sẽ bỏ luôn thái độ thân thiện với con người, không ngần ngại mà đại khai sát giới.
Lihu gần như chết lặng khi nghe thấy câu hỏi ban nãy của Huyễn, không phải không nghĩ tới việc giấu diễm sự thật này, nhưng bởi vì biết không thể làm được, cô mới dám nói ra dứt khoát như vậy, chỉ mong hắn sẽ vì sự thành thật này của cô, mà bỏ qua cho dân làng.
Trái lại với vô vàn suy nghĩ rối ren của nữ tử, Huyễn giờ phút này chỉ đang thực sự sốc đến mức đầu óc trống rỗng cả ra, đơn giản là vì, hắn tưởng chủng bán yêu đã tuyệt chủng lâu rồi.
Vậy mà giờ hắn lại đang nhìn thấy một con đây! Cảm giác này miêu tả ra thì không khác gì người hiện đại thấy được khung long giữa thế kỷ 21 hết á!
"C- cái quái, ngươi nói thật ư?" Huyễn lắp bắp hỏi, điếu thuốc rơi khỏi miệng cũng chẳng buồn bận tâm, vội vã chạy đến dùng tay nâng mặt của Lihu lên, đánh thức cô khỏi cơn hoảng loạn.
Sau đó thì, ừm, xoay nó qua trái rồi lại qua phải để xem xét, vừa nhìn nhận vừa lẩm bẩm:
"Quái lạ, hmm. Rõ là ngươi nhìn cũng không bao nhiêu tuổi, gân và xương cốt không hề dày, không nhẽ là gần đây lại có tên điên nào mới tạo ra thí nghiệm mới mà qua mắt được cả yêu tộc hay sao?"
Lihu nghe thế, liền hiểu ra Huyễn đang thắc mắc việc gì.
Yêu tộc, chủng loài có số lượng ít nhất trong cả ba tộc, chỉ được sinh ra thông qua quá trình giác ngộ và khai trí từ khi còn là loài vật, nếu đã thành yêu, chúng không còn khả năng sinh sản.
Điều đó cũng tức nghĩa là yêu tộc không sinh ra yêu tộc, dẫn tới yêu tộc có thể nói là giống loài không quan tâm tới giới tính nhất, đa phần yêu tộc đều tự định nghĩa mình là con đực hay con cái vì bản thể trước đó của chính mình, cá biệt một số thậm chí còn vô tính hoặc lưỡng tính.
Dù vậy, không có khả năng sinh sản không phải là chúng không có nhu cầu tính dục, yêu tộc vẫn yêu đương và giao phối, chỉ là chúng không thể sinh sản thôi. *
Thế thì, bán yêu nhân, chủng tộc tạo thành từ một nửa là nhân loại, một nửa là yêu tộc chắc chẵn không phải là kết tinh tình yêu như một số câu chuyện thần thoại ở thế giới thực mà Huyễn biết đến, ở lục địa này, sự xuất hiện của bán yêu là minh chứng của tội ác.
Tội ác mà yêu tộc không thể dung thứ.
Lịch sử kể rằng, khoảng hơn hai ngàn năm về trước, mối quan hệ giữa hai tộc yêu - nhân vốn không hề giống như hiện tại, ở thời điểm đó họ cũng dè chừng nhau không kém gì quỷ tộc.
Lúc đó yêu tộc không mạnh mẽ bằng bấy giờ, bọn họ sinh sống rải rác và không có người đứng đầu nên rất bị chia rẽ, thường chỉ tập hợp bằng các nhóm nhỏ với nhau và bởi vì sức mạnh phi thường, nhân loại rất sợ hãi họ.
Cũng dễ hiểu thôi, vì trong số các yêu tộc, một số kẻ có sức mạnh đặc thù như chính Huyễn, hay tên Hồ Điệp từng bị hắn săn, thông qua giết người cũng có thể tăng tiến sức mạnh, thêm nữa lực lượng bẩm sinh khiến họ cảm thấy bản thân cao cấp hơn nhân loại một bậc, từ đó dẫn đến việc không ngần ngại ra tay với nhân loại nếu bị phật ý nên con người nhìn chung không thiện cảm gì với yêu tộc.
Điều này dẫn đến một hệ lụy, nỗi sợ của một số người đã biến thành hình thái cực đoan hơn và họ nảy ra suy nghĩ sẽ săn giết yêu tộc và biển sức mạnh phi thường đó thành của mình.
Thí nghiệm bán yêu nhân chính là hình thành từ đó.
Để tạo ra một bán yêu nhân, có tổng cộng ba tiêu chí chính cần đạt được, đầu tiên, phải có được căn đan của yêu tộc vừa mới chết, thứ hai, phải có được cơ thể trẻ mới sinh không có hồn lực, và thứ ba, cơ thể trẻ mới sinh đó phải tương thích với yêu đan.
Đề có được tiêu chí thứ nhất, nhân loại đã săn giết yêu tộc nhiều vô số kể, căn đan là viên đan đầu tiên mà yêu tộc sinh ra đã có, nó được bảo vệ bởi tầng tầng lớp lớp các đan còn lại nên để có được nó, người ta phải rút từ từ từng đan một, sau đó thì khống chế, không để cho yêu tộc ấy có cơ hội tự bạo và rút sống đan căn đó ra trong khi yêu tộc vẫn còn sống.
Nói chung là quá trình thảm khốc vô cùng.
Điều này đã đề lại sự đau đớn lớn lao cho rất nhiều thế hệ yêu tộc, một số yêu tộc từng trải qua thời kỳ đó còn sống đến hiện tại vẫn mang trong mình nỗi căm hận sâu sắc.
Nhưng cũng có lý do khiến cho thí nghiệm này nhanh chóng thất bại và lụi tàn chỉ sau vài thập kỷ, đơn giản vì dù làm ra những hành vi ghê rợn và nhiều người chết đến thế, cuối cùng nó lại chẳng thành công.
/81
|