Trên đường đi, càng tới gần Thương Lãng cung, linh khí tản ra từ Thông Thiên Diệu thụ càng khiến cho người ta rung động. Mà càng tới gần thì càng có thể thấy được ánh sáng từ Thương Lãng cung tản ra xung quanh khiến cho cả hòn đảo giống như một viên minh châu.
Mà trong sáu người tu vi của Hà Thường Sinh là cao nhất đạt tới Kim đan hậu kỳ. Hiện tại khi thấy chỉ một người tiếp khách như Ly Nghiêu Ly mà cũng không hề kém Hà Thường Sinh, làm sao không khiến cho bọn họ kinh hãi?
..
Với kiến thức của sáu người Hà Thường Sinh cũng không biết được dải sáng giống như cái thảm đỏ này do trận pháp gì tạo thành. Bọn họ đi theo Ly Nghiêu Ly chỉ thấy giống như bước trên bông hết sức thoải mái.
- Không thể ngờ được Lạc Bắc lại biến Thương Lãng cung thành một nơi như thế này.
- Xem ra Lạc Bắc thật sự biến nơi này thành căn cứ. Chẳng lẽ hắn có thực lực chống lại Côn Luân?
Trên đường đi, đám người Hà Thường Sinh càng lúc càng kinh hãi.
Hai bên con đường núi nơi dải sáng chấm dứt chính là hai dòng suối phun cực to.
Hai cột nước chính phun lên cao chừng năm trượng, to hơn một người ôm. Hơn mười cột nước nhỏ xung quanh cao chừng hai trượng. Cột nước rơi xuống làm bắn lên vô số những giọt nước.
Điều thần kỳ hơn đó là trên đỉnh cột nước phun lên còn có một cái vỏ sò màu trắng, trong đó có một viên tinh thạch rất to phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến cho cả ngọn suối lấp lánh ánh sáng năm màu. Trên đỉnh chóp của mười cột nước nhỏ đều có một đóa hoa màu trắng đã nở rộ thò những cái râu của nó xuống dưới dòng suối phun nhìn hết sức kỳ lạ.
Những làn hơi nước bay lên tạo thành những cái cầu vồng đẹp mắt.
Toàn bộ con đường rộng chừng năm trượng. Mỗi một bậc thang đều được xây từ đá trắng , điêu khắc hoa văn. Hai bên được rải đá cuội và cát trắng. To bộ hòn đảo mặc dù không cao nhưng với độ rộng của nó, cộng thêm con đường xinh xắn khiến cho người ta đứng trên con đường đó ngẩng đầu lên nhìn có cảm giác Thương Lãng cung tản ra thứ uy thế hùng mạnh.
Quan sát toàn hộ hòn đảo có thể thấy khắp nơi toàn là đền đài lầu các, chẳng khác nào một ngôi thành trên biển. Mà những cái kiến trúc đó đều được xây dựng bằng đá trắng và đá xanh, cửa sổ làm bằng thủy tinh. Ngay cả từng viên ngói cũng là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế.
- Không ngờ những cây san hô này vẫn còn sống.
Mã Hành Không của Long vương tông quan sát những ngôi đền và con đường thì thấy ngoại trừ những thứ kỳ hoa dị thảo ra, nó còn có rất nhiều những thứ san hô sặc sỡ và những viên đá dưới biển với hình thù kỳ lạ. Càng nhìn kỹ, Mã Hành Không càng ngạc nhiên và thán phục.
Bên ngoài của những cây san hô ven đường đó có một làn hơi nước bao phủ. Liếc mắt qua nó khiến cho người ta chỉ nghĩ đó là một chút hơi nước để gột rửa tro bụi dính trên cây san hô, làm cho nó vẫn như mới. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy lớp nước đó luôn bao phủ quanh cây san hô, hơn nữa còn có những con san hô thò ra thụt vào. Rõ ràng là những cây san hô này được chuyển từ biển vào đảo nhưng lại có trận pháp hệ thủy khiến cho chúng có thể sinh trưởng tiếp.
Khi Mã Hành Không nói ra câu đó xong nhìn xung quanh thì thấy đám người Hà Thường Sinh đều đang im lặng.
Vào lúc này, cảnh tượng và kiến trúc của Thương Lãng cung không khác gì Côn Luân hay mấy môn phái lớn, còn so với những tông phái bình thường thì mạnh hơn nhiều.
.......
Đoàn người Hà Thường Sinh, Mã Hành không đi dọc theo con đường lên trên. Mãi cho tới khi Ly Nghiêu Ly quay đầu lại nói tới rồi thì bọn họ đã đứng trên một khu vực bằng phẳng rộng lớn trên sườn núi.
Cái chỗ này giống như bị ai đó dùng kiếm để cắt gọn khiến cho nó hết sức bằng phẳng. Phạm vi của nó rộng tới mấy trăm trượng, một bên là biển. Ở nơi này có đặt mấy trăm cái chỗ ngồi được tạc hình bông sen bằng đá xanh. Trước mỗi một cái đài sen có đặt một cái bàn được làm từ gỗ trầm hương, có đặt năm sáu cái đĩa. Trong đó bày một chút hoa quả mà mọi người chưa từng gặp.
Phía bên cạnh có một ngôi đền chín tầng. Toàn bộ ngôi đền dược xây dựng từ đá xanh nhìn hết sức uy nghiêm. Trên mỗi một tầng của nó có một cái đài. Ngoại trừ cái bình đài này ra, phía vách núi bên trái được che kín bằng vải gấm màu vàng, không biết có thứ gì.
- Hà đạo huynh ngồi đây.
Hiện tại trên cái bình đài đã có mười mấy người tu đạo ngồi rải rác. Khi đám người Hà Thường Sinh vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp quan sát thì một gã nam tử trung niên mặc trang phục màu đen theo kiểu văn sĩ đã đứng dậy vẫy tay với họ.
- Hóa ra là Dư tông chủ.
Hà Thường Sinh liếc mắt rồi lập tức cảm thấy vui mừng. Hóa ra người chủ động đứng lên gọi y chính là tông chủ Dư Tùng Khê của Chân vũ tông. Chân Vũ tông và phái Vu Sơn có quan hệ rất tốt đối với nhau. Mà Hà Thường Sinh và Dư Tùng Khê có tình cảm không phải xấu. Vừa thấy Dư Tùng Khê, Hà Thường Sinh cảm thấy vui vẻ liền đi tới bên cạnh gã rồi ngồi xuống.
.......
- Dư tông chủ! Tại sao ngài lại tự mình tới đây?
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Dư Tùng Khê, Hà Thường Sinh nhìn lướt qua xung quanh, thấy trong mười mấy người tu đạo tới trước có sáu bảy người mình nhận ra được. Còn số người khác thì y không nhận ra. Sau khi liếc nhìn xung quanh, Hà Thường Sinh cười khổ rồi quay sang hỏi Dư Tùng Khê như vậy.
- Thật ra ta cũng muốn hỏi ngươi tại sao lại tự mình tới. - Dư Tùng Khê cũng cười khổ rồi nói:
- Lúc đầu ta thấy Lạc Bắc mở đại lễ khai sơn chỉ là việc bày vẽ. Côn Luân lệnh chúng ta tới đây là muốn Lạc Bắc trở thành trò cười cho chúng ta, chắc là không có gì nguy hiểm. Cho nên ta mới tự mình tới dây. Bây giờ, có lẽ chuyện này không hề đơn giản.
Ánh mắt của Hà Thường Sinh cũng có chút bất đắc dĩ:
- Ta cũng có suy nghĩ giống như ngươi. Ta cũng mang theo cái suy nghĩ đó mà tới đây... Nhưng hiện tại người ta có cả chí bảo như Thông Thiên diệu thụ, đồng thời nhìn cảnh tượng Thương Lãng cung, ta thấy việc này không hề đơn giản.
- Đâu chỉ có Thông Thiên diệu thụ. - Dư Tùng Khê chỉ làn ánh sáng trắng mờ mà nói:
- Ta có nghiên cứu một chút về trận pháp. Hiện tại mặc dù ta không phát hiện ra Thương Lãng cung được bố trí trận pháp gì nhưng ta có thể khẳng định được cái trận pháp này có uy lực không hề nhỏ. Thậm chí nó còn là trận pháp thượng cổ. Hơn nữa, Hà đạo huynh thử nhìn mấy cái pho tượng kia xem.
- A? Có cái gì? - Hà Thường Sinh liếc mắt nhìn thấy rất nhiều vị trí cao trong Thương Lãng cung đều có một pho tượng đứng sừng sững. Nhưng pho tượng đó cao tới mười trượng. Mỗi cái được điêu khắc thành hình của một loại Yêu tộc ở biển. Dường như nó muốn chứng tỏ vào lúc này trong Thương Lãng cung có bao nhiêu Yêu tộc của Thất Hải.
- Hà đạo huynh! Thuật vọng khí của phái Vu Sơn các ngươi không tầm thường. Ngươi có thể dùng pháp nhãn quan sát những cái pho tượng đó xem có thấy gì không? - Dư Tùng Khê nói nhỏ.
- Đây là?
Trong mắt Hà Thường Sinh lóe lên một tia sáng. Sau tia sáng đó, sắc mặt của y lập tức hơi thay đổi. Bởi vì nhìn hình dạng của những pho tượng đó không có gì khác thường tuy nhiên khi Hà Thường Sinh dùng thuật vọng khí quan sát thì thấy có một tia sáng màu hồng thoáng ẩn thoáng hiện dường như tản ra hơi thở của Lôi, Hỏa.
- Nếu ta không nhầm thì đó không phải là trận pháp mà là một thứ pháp khí cố định.
Sắc mặt của Dư Tùng Khê có chút khó coi, lên tiếng:
- Không chỉ trên hòn đảo này mà ngay cả dưới nước cũng có ẩn thứ gì đó.
- Xem ra chúng ta phải hành sự theo hoàn cảnh. Nếu có gì không ổn, chúng ta lập tức bỏ chạy. - Hà Thường Sinh truyền âm nói với Dư Tùng Khê như vậy.
Khi thấy Dư Tùng Khê không nói gì chỉ gật đầu, y cũng không nói nữa mà quay sang quan sát tình hình xung quanh.
Gần chính Ngọ, thi thoảng lại có người tu đạo của các tông môn tới.
Trong số những người tu đạo tới đây khi bước lên trên bình đài quan sát đại lễ, ngoại trừ một số ít người ra thì còn lại trong mắt tất cả đều không giấu được sự khiếp sợ.
Lúc này, trên cái bình đài rộng lớn đã tập trung gần ba trăm người tu đạo. Tất cả ngồi với nhau đông như kiến.
Xét tổng số thì ba trăm người tu đạo cũng không phải là nhiều. Nhưng gần ba trăm người tu đạo đại diện cho tông môn tương đương với cả ba trăm tông môn tập trung tại đây có thể nói là thịnh hội lớn nhất trong giới tu đạo.
Lúc trước, đám người Nghiễm Nguyên Tử và Sở Đạo Ly yên vị ở một góc phía Tây. Tất cả vẫn ngồi yên lặng cho tới bây giờ.
Mà trong sáu người tu vi của Hà Thường Sinh là cao nhất đạt tới Kim đan hậu kỳ. Hiện tại khi thấy chỉ một người tiếp khách như Ly Nghiêu Ly mà cũng không hề kém Hà Thường Sinh, làm sao không khiến cho bọn họ kinh hãi?
..
Với kiến thức của sáu người Hà Thường Sinh cũng không biết được dải sáng giống như cái thảm đỏ này do trận pháp gì tạo thành. Bọn họ đi theo Ly Nghiêu Ly chỉ thấy giống như bước trên bông hết sức thoải mái.
- Không thể ngờ được Lạc Bắc lại biến Thương Lãng cung thành một nơi như thế này.
- Xem ra Lạc Bắc thật sự biến nơi này thành căn cứ. Chẳng lẽ hắn có thực lực chống lại Côn Luân?
Trên đường đi, đám người Hà Thường Sinh càng lúc càng kinh hãi.
Hai bên con đường núi nơi dải sáng chấm dứt chính là hai dòng suối phun cực to.
Hai cột nước chính phun lên cao chừng năm trượng, to hơn một người ôm. Hơn mười cột nước nhỏ xung quanh cao chừng hai trượng. Cột nước rơi xuống làm bắn lên vô số những giọt nước.
Điều thần kỳ hơn đó là trên đỉnh cột nước phun lên còn có một cái vỏ sò màu trắng, trong đó có một viên tinh thạch rất to phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến cho cả ngọn suối lấp lánh ánh sáng năm màu. Trên đỉnh chóp của mười cột nước nhỏ đều có một đóa hoa màu trắng đã nở rộ thò những cái râu của nó xuống dưới dòng suối phun nhìn hết sức kỳ lạ.
Những làn hơi nước bay lên tạo thành những cái cầu vồng đẹp mắt.
Toàn bộ con đường rộng chừng năm trượng. Mỗi một bậc thang đều được xây từ đá trắng , điêu khắc hoa văn. Hai bên được rải đá cuội và cát trắng. To bộ hòn đảo mặc dù không cao nhưng với độ rộng của nó, cộng thêm con đường xinh xắn khiến cho người ta đứng trên con đường đó ngẩng đầu lên nhìn có cảm giác Thương Lãng cung tản ra thứ uy thế hùng mạnh.
Quan sát toàn hộ hòn đảo có thể thấy khắp nơi toàn là đền đài lầu các, chẳng khác nào một ngôi thành trên biển. Mà những cái kiến trúc đó đều được xây dựng bằng đá trắng và đá xanh, cửa sổ làm bằng thủy tinh. Ngay cả từng viên ngói cũng là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế.
- Không ngờ những cây san hô này vẫn còn sống.
Mã Hành Không của Long vương tông quan sát những ngôi đền và con đường thì thấy ngoại trừ những thứ kỳ hoa dị thảo ra, nó còn có rất nhiều những thứ san hô sặc sỡ và những viên đá dưới biển với hình thù kỳ lạ. Càng nhìn kỹ, Mã Hành Không càng ngạc nhiên và thán phục.
Bên ngoài của những cây san hô ven đường đó có một làn hơi nước bao phủ. Liếc mắt qua nó khiến cho người ta chỉ nghĩ đó là một chút hơi nước để gột rửa tro bụi dính trên cây san hô, làm cho nó vẫn như mới. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy lớp nước đó luôn bao phủ quanh cây san hô, hơn nữa còn có những con san hô thò ra thụt vào. Rõ ràng là những cây san hô này được chuyển từ biển vào đảo nhưng lại có trận pháp hệ thủy khiến cho chúng có thể sinh trưởng tiếp.
Khi Mã Hành Không nói ra câu đó xong nhìn xung quanh thì thấy đám người Hà Thường Sinh đều đang im lặng.
Vào lúc này, cảnh tượng và kiến trúc của Thương Lãng cung không khác gì Côn Luân hay mấy môn phái lớn, còn so với những tông phái bình thường thì mạnh hơn nhiều.
.......
Đoàn người Hà Thường Sinh, Mã Hành không đi dọc theo con đường lên trên. Mãi cho tới khi Ly Nghiêu Ly quay đầu lại nói tới rồi thì bọn họ đã đứng trên một khu vực bằng phẳng rộng lớn trên sườn núi.
Cái chỗ này giống như bị ai đó dùng kiếm để cắt gọn khiến cho nó hết sức bằng phẳng. Phạm vi của nó rộng tới mấy trăm trượng, một bên là biển. Ở nơi này có đặt mấy trăm cái chỗ ngồi được tạc hình bông sen bằng đá xanh. Trước mỗi một cái đài sen có đặt một cái bàn được làm từ gỗ trầm hương, có đặt năm sáu cái đĩa. Trong đó bày một chút hoa quả mà mọi người chưa từng gặp.
Phía bên cạnh có một ngôi đền chín tầng. Toàn bộ ngôi đền dược xây dựng từ đá xanh nhìn hết sức uy nghiêm. Trên mỗi một tầng của nó có một cái đài. Ngoại trừ cái bình đài này ra, phía vách núi bên trái được che kín bằng vải gấm màu vàng, không biết có thứ gì.
- Hà đạo huynh ngồi đây.
Hiện tại trên cái bình đài đã có mười mấy người tu đạo ngồi rải rác. Khi đám người Hà Thường Sinh vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp quan sát thì một gã nam tử trung niên mặc trang phục màu đen theo kiểu văn sĩ đã đứng dậy vẫy tay với họ.
- Hóa ra là Dư tông chủ.
Hà Thường Sinh liếc mắt rồi lập tức cảm thấy vui mừng. Hóa ra người chủ động đứng lên gọi y chính là tông chủ Dư Tùng Khê của Chân vũ tông. Chân Vũ tông và phái Vu Sơn có quan hệ rất tốt đối với nhau. Mà Hà Thường Sinh và Dư Tùng Khê có tình cảm không phải xấu. Vừa thấy Dư Tùng Khê, Hà Thường Sinh cảm thấy vui vẻ liền đi tới bên cạnh gã rồi ngồi xuống.
.......
- Dư tông chủ! Tại sao ngài lại tự mình tới đây?
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Dư Tùng Khê, Hà Thường Sinh nhìn lướt qua xung quanh, thấy trong mười mấy người tu đạo tới trước có sáu bảy người mình nhận ra được. Còn số người khác thì y không nhận ra. Sau khi liếc nhìn xung quanh, Hà Thường Sinh cười khổ rồi quay sang hỏi Dư Tùng Khê như vậy.
- Thật ra ta cũng muốn hỏi ngươi tại sao lại tự mình tới. - Dư Tùng Khê cũng cười khổ rồi nói:
- Lúc đầu ta thấy Lạc Bắc mở đại lễ khai sơn chỉ là việc bày vẽ. Côn Luân lệnh chúng ta tới đây là muốn Lạc Bắc trở thành trò cười cho chúng ta, chắc là không có gì nguy hiểm. Cho nên ta mới tự mình tới dây. Bây giờ, có lẽ chuyện này không hề đơn giản.
Ánh mắt của Hà Thường Sinh cũng có chút bất đắc dĩ:
- Ta cũng có suy nghĩ giống như ngươi. Ta cũng mang theo cái suy nghĩ đó mà tới đây... Nhưng hiện tại người ta có cả chí bảo như Thông Thiên diệu thụ, đồng thời nhìn cảnh tượng Thương Lãng cung, ta thấy việc này không hề đơn giản.
- Đâu chỉ có Thông Thiên diệu thụ. - Dư Tùng Khê chỉ làn ánh sáng trắng mờ mà nói:
- Ta có nghiên cứu một chút về trận pháp. Hiện tại mặc dù ta không phát hiện ra Thương Lãng cung được bố trí trận pháp gì nhưng ta có thể khẳng định được cái trận pháp này có uy lực không hề nhỏ. Thậm chí nó còn là trận pháp thượng cổ. Hơn nữa, Hà đạo huynh thử nhìn mấy cái pho tượng kia xem.
- A? Có cái gì? - Hà Thường Sinh liếc mắt nhìn thấy rất nhiều vị trí cao trong Thương Lãng cung đều có một pho tượng đứng sừng sững. Nhưng pho tượng đó cao tới mười trượng. Mỗi cái được điêu khắc thành hình của một loại Yêu tộc ở biển. Dường như nó muốn chứng tỏ vào lúc này trong Thương Lãng cung có bao nhiêu Yêu tộc của Thất Hải.
- Hà đạo huynh! Thuật vọng khí của phái Vu Sơn các ngươi không tầm thường. Ngươi có thể dùng pháp nhãn quan sát những cái pho tượng đó xem có thấy gì không? - Dư Tùng Khê nói nhỏ.
- Đây là?
Trong mắt Hà Thường Sinh lóe lên một tia sáng. Sau tia sáng đó, sắc mặt của y lập tức hơi thay đổi. Bởi vì nhìn hình dạng của những pho tượng đó không có gì khác thường tuy nhiên khi Hà Thường Sinh dùng thuật vọng khí quan sát thì thấy có một tia sáng màu hồng thoáng ẩn thoáng hiện dường như tản ra hơi thở của Lôi, Hỏa.
- Nếu ta không nhầm thì đó không phải là trận pháp mà là một thứ pháp khí cố định.
Sắc mặt của Dư Tùng Khê có chút khó coi, lên tiếng:
- Không chỉ trên hòn đảo này mà ngay cả dưới nước cũng có ẩn thứ gì đó.
- Xem ra chúng ta phải hành sự theo hoàn cảnh. Nếu có gì không ổn, chúng ta lập tức bỏ chạy. - Hà Thường Sinh truyền âm nói với Dư Tùng Khê như vậy.
Khi thấy Dư Tùng Khê không nói gì chỉ gật đầu, y cũng không nói nữa mà quay sang quan sát tình hình xung quanh.
Gần chính Ngọ, thi thoảng lại có người tu đạo của các tông môn tới.
Trong số những người tu đạo tới đây khi bước lên trên bình đài quan sát đại lễ, ngoại trừ một số ít người ra thì còn lại trong mắt tất cả đều không giấu được sự khiếp sợ.
Lúc này, trên cái bình đài rộng lớn đã tập trung gần ba trăm người tu đạo. Tất cả ngồi với nhau đông như kiến.
Xét tổng số thì ba trăm người tu đạo cũng không phải là nhiều. Nhưng gần ba trăm người tu đạo đại diện cho tông môn tương đương với cả ba trăm tông môn tập trung tại đây có thể nói là thịnh hội lớn nhất trong giới tu đạo.
Lúc trước, đám người Nghiễm Nguyên Tử và Sở Đạo Ly yên vị ở một góc phía Tây. Tất cả vẫn ngồi yên lặng cho tới bây giờ.
/719
|