“ Nhiều người như vậy à?”
Thục Sơn! Vừa lúc rạng sáng, Lạc Bắc và Thải Thục, Lận Hàng cùng bảy tên đệ tử khác được Đan Lăng Sinh đưa đến trên một cái sân rộng.
Mặt đất của mảnh sân rộng như một khối núi đá màu xanh đậm, trơn láng như ngọc, trông giống như một đỉnh núi bị một người dùng một kiếm chém rớt ra ngoài, hình thành nên một cái sân rộng như vậy.
Ở giữa sân rộng đứng sừng sững một khối thạch bích màu trắng sữa. Đó là một tấm Vô Tự bi cao bằng hai người.
Mặt sân rộng này nằm trên Thiên Thúy phong, thuộc quản hạt của Kinh Thần phong, cách nơi ở của đệ tử Qua Ly trên Thiên Ngu phong xa nhất. Vì vậy khi Lạc Bắc và mọi người đến thì đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong đã tập trung đầy đủ.
Liếc mắt nhìn, đệ tử của Kinh Thần phong đều mặc quần áo màu đen, có mười lăm người mà trước Lạc Bắc chưa hề nhìn thấy. Đệ tử của Thiên Chú phong mặc quần áo màu đỏ, có ba mươi sáu người, so sánh thì đệ tử của Thiên Ngu phong ít hơn khá nhiều.
“ Lẽ nào lần khảo nghiệm này, đệ tử của Qua Ly là ít nhất?”
Vừa nhìn thấy đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong nhiều như vậy, nhất thời Lạc Bắc và đệ tử Qua Ly liền xuất hiện ý nghĩ như vậy trong đầu.
Bọn họ cũng không biết, Thục Sơn chủ tu pháp quyết phi kiếm, đây cũng chính là chủ tu của đệ tử Qua Ly. Nói đệ tử Qua Ly chính là trụ cột vũng vàng của Thục Sơn cũng không quá đáng. Sở dĩ có việc này là do đệ tử Qua Ly chịu khảo nghiệm sinh tử, được truyền cho Ngọc Ngưng đan. Giả trang dư nghiệt của Bắc Âm Hộ toàn bộ đều do những sư phụ giỏi có tu vi cực cao của Kinh Thần nhất mạch. Mà Ngọc Ngưng đan là thảo dược cực khó có được, Kinh Thần nhất mạch chủ tu là pháp quyết bùa chú, chế thuốc luyện đan. Một viên Ngọc Ngưng đan này đệ tử mới gia nhập đều không được hưởng dụng. Ôn Trữ Hầu cho người mượn cớ khiêu khích chính là vì nguyên nhân này.Về phần đệ tử Thiên Chú nhiều hơn đệ tử Qua Ly và Kinh Thần rất nhiều bởi vì Thiên Chú nhất mạch chủ yếu luyện khí, tế luyện pháp bảo, phi kiếm, thường thường phải sử dụng pháp quyết ngũ hành phối hợp. Luyện chế một thanh phi kiếm kiếm thai phải tụ tập được hơn mười người, mấy người khống hỏa, mấy người phụ trách dùng nguyên khí dung hợp rèn luyện, mấy người phụ trách tài liệu, mấy người phụ trách pháp trận. Sở dĩ ít khi nhìn thấy người của Thiên Chú nhất mạch vì bọn họ chủ yếu ở trong sơn môn, ít khi xuất ngoại lịch lãm, nhưng kì thật nhân số của bọn họ nhiều hơn nhiều so với Qua Ly và Kinh Thần nhất mạch. Đại đạo như trời, trăm sông đổ về một biển, tuy rằng Thiên Chú chủ yếu tu luyện pháp quyết luyện khí nhưng tu vi cũng cực cao, người tài không ít.
“ Nhìn kia xem.”
“ Người nào?”
“ Ngươi ngu xuẩn a, Thái Thục là nữ đệ tử duy nhất của Qua Ly, còn người bên trái là Lạc Bắc.”
“ …”
Hiện tại trên mặt sân rộng, ngoại trừ đệ tử của tam mạch còn có bốn năm vị sư trưởng đều ở đây. Bên phía Qua Ly chính là Đan Lăng Sinh, Minh Hạo, Đoạn Thiên Nhai và hai người Lạc Bắc chưa bao giờ gặp qua. Mà đám người Lạc Bắc vừa tới, bên phía sân rộng đã có một chút xôn xao. Một số đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong đều len lén chỉ trỏ vào Lạc Bắc và Thái Thúc.
Hiển nhiên, danh khí của Lạc Bắc và Thái Thúc tại trong đệ tử của tam mạch là không hề nhỏ.
Nếu như là ba tháng trước, điều này sẽ làm Lạc Bắc có chút kiêu ngạo, nhưng hiện nay sẽ mang đến cho hắn cái gì?
Nhân tình ấm lạnh, Lạc Bắc tự nhiên nghĩ tới bốn chữ này. Bất giác hắn cắn cắn môi, trong miệng cảm thấy đắng chát.
“ Đệ tử Kinh Thần phong đã ở đây lâu nhất, vậy bắt đầu từ đệ tử Kinh Thần phong đi.”
Quét mắt về phía đám đệ tử, Đoạn Thiên Nhai mặc hắc y lạnh lùng nói.
Nguyên lai trong số sư trưởng, người luôn luôn lạnh lùng, tựa như vĩnh viễn không cười, bất cận nhân tình Đoạn Thiên Nhai lại là người chủ trì lần khảo nghiệm đệ tử mới gia nhập này.
“ Tốt.” Một gã đệ tử Kinh Thần đứng phía trước, mặc huyền sắc trường sam ( áo dài màu đen ), sắc mặt có chút tái nhợt gật đầu.Nói rồi liền chuyển thân, quay lại nói với đệ tử Kinh Thần phong: “ Ta gọi tên từng người các ngươi, các ngươi đi đến Vô Tự bi dùng hết sức đánh ra một quyền.”
Nam tử mặc huyền sắc trường sam này chính là người mà khi Thái Thúc và Tông Chấn giao thủ đã đứng trên một cây thương tùng của Thiên Chú phong, về sau bị Đoạn Thiên Nhai ngăn lại. Y tên là Minh Nguyên.
Nghe những lời này, đệ tử trên toàn trường đều không có gì kinh ngạc. Bởi vì trước đó, tất cả đều đã nghe được từ trong miệng của các sư huynh, khảo nghiệm tu vi ba tháng một lần chỉ có đơn giản như vậy.
Tấm Vô Tự bi này chính là nhũ thạch anh do thiên nhiên Thục Sơn sinh ra, là pháp bảo do trời cao tạo thành. Chỉ cần một quyền đánh vào trên tâm bia, Vô Tự bi sẽ tự nhiên phát sinh ra ánh sáng đại biểu cho tu vi.
“ Tông Chấn.”
“ Có đệ tử.”
Một bóng người mạnh mẽ từ trong đám người phi ra. Trong hàng đệ tử Kinh Thần phong, người thứ nhất lên đài lại là Tông Chấn, người đã ăn không ít đau khổ trong tay Lạc Bắc và Thái Thúc.
Lúc đi ra, ánh mắt y hơi đảo qua Lạc Bắc và Thái Thúc, trong mắt Tông Chấn không khỏi hiện lên thần sắc oán độc, hiển nhiên là vẫn còn ghi hận đối với việc trước kia.
Mấy tháng không gặp, hiện tại Tông Chấn đã cao lớn hơn nhiều, cả người càng thêm cường tráng, toát lên một cảm giác mạnh mẽ, hữu lực.
Đứng phía trước Vô Tự bi, Tông Chấn ngưng thần, hít sâu một hơi, ngón chân mạnh mẽ bám xuống đất, trong nháy mắt hướng về phía bia đá tung ra một quyền. “ Ba” một tiếng, Vô Tự bi nhộn nhạo tỏa ra một đạo quang mang tử sắc ( ánh sáng màu tím ).
“ Pháp quyết Tử huyền khí, tầng thứ hai.”
Nhìn thoáng qua tử sắc quang mang do Vô Tự bi phát ra, thanh âm lạnh lùng của Đoạn Thiên Nhai vang lên.
“ Vương Lỗi.”
“ Có đệ tử.”
Một gã đệ tử Kinh Thần phong tiến lên, cũng giống như Tông Chấn, hướng về phía Vô Tự bi cố hết sức đánh ra một quyền.
Trên Vô Tự bi cũng phát ra một đạo quang hoa tử sắc, chỉ có điều lần này màu sắc yếu ớt ảm đạm đi không ít.
“Pháp quyết Tử huyền khí, tầng thứ nhất.”
Thanh âm lạnh lùng của Đoạn Thiên Nhai lại vang lên.
…
Kế tiếp, đệ tử Thiên Chú phong bắt đầu.
“ Trần Huyền Động.”
“ Có đệ tử.”
“ Pháp quyết Thiên địa ngũ hành, tầng thứ nhất.”
Theo đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong lần lượt tiến lên, trong lòng Lạc Bắc liền biết, đệ từ Kinh Thần phong hiện tại đều tu tập pháp quyết phổ thông là Tử huyền khí, mà đệ tử Thiên Chú phong tu tập chính là pháp quyết Thiên địa ngũ hành. Đệ tử của Kinh Thần phong đánh lên bia đá đều phát ra ánh sáng màu tím, còn đệ tử của Thiên Chú phong đều là ánh sáng màu trắng.
Đoạn Thiên Nhai đều nhờ vào màu sắc và độ sáng của quang hoa phát ra để phán đoán được tu vi mà đệ tử đạt được.
Chỉ trong khoảng thời gian vài nén hương, đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong đã khảo nghiệm xong.
“ Không biết tu vi tiến cảnh bọn họ ra sao?” Trong những đệ tử của Thiên Chú phong đã lên khảo nghiệm chỉ có bốn gã giống như Tông Chấn, đạt đến tu vi tầng thứ hai, mà bốn người này đánh lên Vô Tự bi phát ra ánh sáng có độ sáng còn không bằng Tông Chấn. Hiển nhiên, trong những người đã tu đến cảnh giới tầng thứ hai, Tông Chấn là người nhanh nhất. Thế nhưng ánh mắt của Tông Chấn thủy chung chỉ chú ý về phía những người đệ tử của Qua Ly.
Hẳn trong lòng hắn đang chú ý tới Lạc Bắc và Thái Thúc.
“ Huyền Vô Kỳ.”
“ Có đệ tử.”
Cuối cùng cũng đến phiên đệ tử qua Qua Ly, người thứ nhất được gọi tên là Huyền Vô Kỳ rất nhanh tiến lên từ đám người.
“ Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết, tầng thứ nhất.”
“ Còn tưởng rằng đệ tử của Qua Ly đều là kinh tài tuyệt diễm, hóa ra cũng chỉ như vậy, tu vi tiến cảnh cũng không hơn gì chúng ta.” Vừa nhìn Huyền Vô Kỳ cố sức đánh ra một quyền về phía Vô Tự bi xuất hiện ánh sáng thanh sắc ( xanh nhạt ), rất nhiều đệ tử của Kinh Thần phong và Thiên Chú phong đều toát lên ý niệm như vậy trong đầu. Bởi vì trong ba loại pháp quyết, Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết tuy rằng cao thâm huyền ảo nhất nhưng tốc độ tu luyện ban đầu cũng không sai biệt lắm.
“ Thái Thúc.”
Theo thanh âm của Đoạn Thiên Nhai, Thái Thúc dung nhan diễm lệ tiến tới trước Vô Tự bi, cũng không dừng lại lấy thế mà một quyền tự nhiên đánh tới Vô Tự bi.
“ Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết, tầng thứ ba.”
“ Cái gì!”
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, Vô Tự bi toát ra ánh sáng màu xanh so với ánh sáng màu tím của Tông Chấn còn sáng rỡ gấp đôi.
Sau lời Đoạn Thiên Nhai, các đệ tử, kể cả các vị sư trưởng ở đây, không tự giác được đều lộ vẻ sợ hãi.
Mới ngắn ngủi có ba tháng thời gian đã tu thành tầng thứ ba của Đại đạo trực chỉ thúy hư quyết. Tuy rằng nội đan đạo pháp của Thục Sơn đều đột phá ban đầu khá đơn giản, càng về phía sau càng khó. Thế nhưng chỉ dùng ba tháng thời gian đã tu tới tầng thứ ba, trong trăm năm nay ở Thục Sơn cũng chỉ có hơn mười người có tiến cảnh tu vi tăng nhanh như vậy.
/719
|