Vũ lấy hai ly nước lọc ra đặt trên bàn, nhỏ vẫn còn nhớ thói quen của người này, là luôn uống một ly nước lọc trước khi nói chuyện gì đó. Vẫn như vậy cầm ly nước và uống ừng ừng như đã khát 3 năm, rốt cuộc là thói quen vẫn giữ hay chỉ là diễn lại thói quen cũ cho Vũ xem để phục vụ mục đích nào đó.
Vũ không phải con cháu Tào Tháo mà lúc nào cũng đa nghi, nhưng thật sự từ lúc nhìn thấy mọi việc nhỏ đã nhắc mình phải luôn đặt dấu hỏi với người này. Đỗ Thanh Hằng, người được gọi là bạn thân của nhỏ,
- Mày không muốn biết tao đến đây làm gì sao? – khi thấy nhỏ ngồi nhìn cả buổi mà không nói gì. Hằng rụt rè lên tiếng, rũ bỏ hoàng toàn dáng vẻ tự tinh kiêu ngạo vốn có
Vũ cũng không biết nên vui hay nên buồn, càng không biết nên tin bao nhiêu phần trăm trước thái độ này của con bạn.
- Đã đến, chắc chắn là muốn nói, không hỏi sẽ không nói sao? – Vũ thật sự thấy sợ chính mình không nghĩ mình có lúc sẽ dùng giọng điệu lạnh lẽo thế này nói chuyện với Hằng, nhìn Hằng vì sự lạnh lùng của mình mà co người lại, nhỏ thấy đau lòng
Chợt rùng mình lo lắng không biết có lúc nào vị trí này sẽ thay đổi, chổ của Hằng bây giờ là của nhỏ, vị trí của nhỏ hiện tại…. là người chị thân yêu “không có, sẽ không có đâu, mình sẽ không để hai chị em rơi vào tình cảnh này”. Vũ thật ra có hiểu câu nói thì dễ nhưng làm mới biết khó thế nào hay không?
- Phải, tao đến để nói hết với mày, và mong được sự giúp đỡ của mày…- Hằng ngập ngừng
- ….. - Vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ “giúp đỡ…?”
Hằng nuốt khan, nói tiếp
- Tao yêu anh ấy…
- Ai ..? – Vũ nhìn Hằng một cách giễu cợt, sâu thẩm ở đâu đó trong Vũ không ngừng kêu gào “Vũ ơi đừng lạnh lùng như vậy, đừng giễu cợt như vậy, đừng không giống mình như vậy” nhưng Vũ lơ điều đó
- Mày ..mày biết mà, anh Quân, là anh Quân tao yêu anh ấy – Hằng nhìn thẳng vào Vũ, rồi cúi đầu lí nhí – Anh ấy cũng…cũng yêu tao
Vũ không nói mà lại cười nụ cười nửa miệng khinh bỉ, là kiểu cười nhỏ ghét nhìn nhất, nó điêu điêu thế nào, vậy mà lúc này nhỏ lại dùng, nhìn hai tay Hằng nắm lấy gấu áo, thói quen này đã bán đứng Hằng rồi, mỗi khi nói dối Hằng sẽ cúi gằm tay mân mê gấu áo, câu trước có lẽ Vũ tin vì sâu trong mắt Hằng thật sự có hình bóng của anh, nhưng đôi mắt đó vẫn còn phảng phất một cái gì đó nữa, tựa hồ là dục vọng tham lam, không rõ ràng lắm. Anh yêu Hằng? Không có khả năng, không phải vì Vũ tự tin rằng anh bảo yêu mình, chỉ có điều không biết vì sao Vũ lại rất tin tưởng anh không có tình cảm với Hằng, nếu kêu anh hình dung quan hệ với Hằng, bảo đảm anh không ngần ngại mà nói “quan hệ xác thịt”. Nghĩ tới đấy Vũ không biết nên cười mừng hay buồn thay cho con bạn.
- Tao mong mày hiểu, hiểu cho tao và cả anh ấy, mong mày có thể nghĩ tình bạn bè bao năm của mình mà giúp đỡ tao – Hằng dùng đôi mắt cầu xin, ngấn nước nhìn nhỏ
- Hiểu thế nào? Giúp ra sao?
- Mày yêu Nam đúng không? Chắc mày hiểu tình cảm nó không theo một nguyên tắc nào cả, chỉ là yêu là yêu thôi
Vũ khựng người trước câu nói của Hằng, “tại sao nó lại biết chuyện mình với Nam?”. Gương mặt Hằng vẫn không thay đổi, nuớc mắt vẫn lã chã rơi “ngạc nhiên sao? Bạn thân à, mày không biết bản thân chính là loại người ruột để ngoài da sao?”.
- Đừng ngạc nhiên, là anh ấy vô tình nói tao biết thôi, có lẽ mày không biết anh ấy và chị Hạnh không yêu nhau đúng không
- Chuyện đó không liên quan mày – Vũ nhíu mày khó chịu “anh ta nói? Có khả năng không?”
- Có, vì tao yêu anh ấy, chúng tao cần nhau và… - Hằng đặt tay lên xoa xoa cái bụng phẳng lì - …. Con tao cần cha
- Mày… - Vũ trợn mắt nhìn Hằng như không tin những gì mình vừa nghe, Hằng bảo cô ta có thai, và nó là con của anh?
- Tao xin lỗi, thật sự xin lỗi ..hức… – Hằng lại khóc nấc lên, rồi như kìm chế lại và nói tiếp – Tao biết mình có lỗi, nhưng Vũ à! Con tao nó vô tội, tình yêu của tao và anh cũng vô tội, tao xin mày xin mày giúp tao, tao không thể không có anh ấy…..mày khuyên chị Hạnh,… khuyên chị hãy tác thành cho chúng tao…..
Nói xong Hằng ôm mặt khóc nức nở, nuớc mắt rỏ xuống uớt đẫm cả vạt áo, cứ như nuớc mắt của Hằng đã tích tụ nhiều năm, bây giờ được đem ra xả
- Mày khóc cái gì? Người nên khóc là chị tao kìa, là chị của tao – Vũ tức giận đứng bật dậy hét lớn.
Vũ không biết thật sự cơn tức giận này, bản thân có tư tâm phần nào hay không nhưng Vũ chắc chắn bản thân thật sự bức xúc thay cho chị của mình. Càng tức hơn khi thấy thái độ trơ tráo quá đáng của đứa bạn thân, Vũ thấy sợ hãi và kinh tởm truớc con người này, không ngờ Hằng thể tìm đến mình để nhờ mình kêu chị buông tay, rốt cuộc là hồ lô của Hằng muốn bán thuốc gì? Không lẽ không hiểu câu “1 giọt máu đào hơn ao nuớc lả” sao? Dù là bạn thân nhưng nếu phải giúp đỡ thì Vũ cũng chọn giúp đỡ chị gái mình, sao lại có thể giúp Hằng?
- Mày muốn tao giúp mày “đoạt” chồng chị gái tao? Muốn tao giúp mày cuớp cha của cháu mình? Rồi tặng cho mày? Đạo lí bạn bè có nhau này mày mới nghiệm ra à? – Vũ quát thẳng vào mặt Hằng, mặt vì giận mà tái đi thấy rõ
Mặc dù chưa khẳng định việc mang thai của Hằng là thật hay giả, nhưng Vũ không muốn vô tình làm hại một sinh linh bé nhỏ. Nếu không Vũ thật sự muốn vật con bạn ra đánh một trận thừa sống thiếu chết. Không biết nó học ở đâu ra cái lí lẽ vụng trộm với chồng người xong còn muốn chiếm luôn, ngang nhiên muốn người khác thành toàn.
- Tao… tao xin lỗi, nhưng ngoài mày, ngoài mày tao không còn biết nhờ ai, nếu mày không giúp tao chỉ có thể tự mình đến cầu xin chị Hạnh…
Hằng vẫn uất ức nghẹn ngào nói trong nước mắt, nhưng câu sau cùa Hằng rõ ràng mang một hàm ý khá… Chính điều này làm Vũ tức điên hơn, rất nhanh bước tới cạnh Hằng hung hăng một tay bóp cổ cô ta, hai hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát mọi thứ, Hằng bất ngờ bị tấn công, sức lại yếu hơn Vũ nhất thời rơi vào bị động. Hai tay quờ quạng rồi dùng sức kéo tay Vũ ra vì hiện tại cô ta đã rơi vô tình trạng khó thở, Vũ thấy gương mặt Hằng đỏ dần hô hấp khó khăn, lí trí một chút nới lỏng tay nhưng vẫn không buông
- Ư…ư…ư…
- Đừng có đe doạ tao, nói cho mày biết nếu dám làm tổn thương chị tao, mày có tin không ..- Vũ kề sát tai Hằng thủ thỉ -… mày sẽ nhận lại gấp10 đó, mày hiểu tao đúng không?
Hằng sợ hãi nhìn Vũ, ánh mắt đó của Vũ nói với Hằng, nhỏ không chỉ doạ suông, vì Hằng đã từng thấy qua, còn nhớ lúc học cấp 3, có lần đi học về bị mấy tên nhóc loai choai chận đường trêu ghẹo, Hằng với nhỏ nói cứng nói mềm thế nào cũng không được, tụi nó còn buông lời cợt nhã, tay chân không nghiêm túc, trong lúc Hằng đang hoảng vì có một tên cứ sấn vô Hằng. Vũ đang mặc nguyên áo dài vẫn co giò đạp cho cái tên kia một cái vào chổ hiểm, làm hắn ôm bộ hạ nhăn nhó. Hai tên còn lại thấy bạn đau đớn nhảy vào tát cho Vũ bạt tay nảy lửa, Hằng thương bạn mà không biết làm sao, chỉ còn nước hét lên kêu cứu mong có ai đó giúp đỡ, liền bị tụi nó xông tới bạt tay luôn, còn xé áo dài, dựt đứt hàng cúc áo, Hằng sống chết giữ vạt áo lại che người, khóc không ngừng xin bọn chúng
Vũ ở phía sau mắt long lên giận dữ, tay lăm lăm gậy đánh tụ kia túi bụi, Hằng lúc đó rất sợ bọn kia càng sợ ánh mắt chết chóc của Vũ, cứ như đó không phải nhỏ vậy. May mắn là có người đi qua hô hoán giúp đỡ, nếu không cũng không biết mọi chuyện đi về đâu…
Vũ dứt lời liền rút tay về, mỗi lần kích động là cứ như không thể tự kiểm soát bản thân, Vũ xoay người lại hướng ra mở cửa, cũng không thèm nhìn Hằng đang ngồi ho sặc sụa, cố hô hấp để lấy lại không khí. Nhớ lại đã có lúc trong quá khứ hai đứa ôm nhau khóc ròng, còn hứa mãi mãi là bạn, vậy mà…
- Đi ra, nếu tự tin vào tình yêu gì đó, mày căn bản hôm nay không đến tìm tao, đừng tham lam những gì không phải của mình
- Mày …thật nhẫn tâm,…- Nói xong Hằng vụt bước kiêu ngạo đi ra, trên môi thoáng nụ cười như không
Vũ đóng cửa lại bất lực ngồi bệt xuống, nước mắt thi nhau chảy không ngừng, co gối hai tay ôm chặt lấy. Cứng rắn thì được gì càng cứng rắn ra vẻ trước người khác, khi một mình chỉ càng yếu đuối, càng cô đơn khổ sở. Mắng người không phải cũng là đang mắng chính mình.
Vũ mắng Hằng như thế, trách Hằng tham của không phải của mình, nhưng nhìn lại bản thân thì sao? Không phải chính Vũ cũng như thế, chính Vũ cũng như thiêu thân lao vào lửa, muốn người cả đời cũng không thể của mình. Cứ tưởng không gặp không nghĩ không đau không nhớ, nhưng ai biết được càng muốn xoá mờ thì nó càng rõ rệt càng khắc sâu, càng khiến Vũ đau đến không thở được. Nó thành bàn tay vô hình bóp lấy tim nhỏ, càng giãy dụa nó càng bóp chặt
Tại sao lúc yêu Nam cũng đau, nhưng không phải nỗi đau bấu xé tâm can, tại sao Vũ có thể vững vàng đứng dậy. Tại sao tới khi phát hiện bản thân nhung nhớ một người không nên, thì thật ra người đó đã từ lúc nào khắc sâu hình bóng vào tim nhỏ.
Vũ đang hoài nghi thật ra với Nam có thật là nhỏ đã yêu không? Hay là yêu dáng tiếp một hình bóng ai đó mà bản thân Vũ ngộ nhận. Vũ thật sự hoảng sợ, hoảng sợ vô cùng với cái suy nghĩ đó, nếu nó là thật thì không phải là muốn dày vò Vũ tới chết sao?
Nếu như một lúc nào đó chị biết được mọi chuyện Vũ phải làm sao đây? Người chị yếu đuối đó của Vũ có thể chịu đựng được không? Có chịu được khi một trong những người đàn bà của chồng mình có đứa em gái chị hết lòng yêu thương?
- Không …không.. đi đi đi đi…làm ơn – Vũ co rúm lại càng ôm chặt bản thân hơn. Đầu lắc mạnh như đang xua đuổi cái gì đó thật đáng sợ
Thời gian không biết đã trôi đi bao lâu, Vũ vẫn một tư thế ngồi không đổi, trăng bên ngoài đã lên gần tới đỉnh đầu. Tiếng chổi quét rác của những người lao công xào xạt, lại biến thành âm thanh cứa lòng ai đó, có người như góp cho cảnh đêm một giai điệu buồn não nề, gió thổi vài hạt mưa phùn lất phất, thật sự “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là vậy sao?
“cạch” cửa chính mở ra, không biết Vũ có nghe thấy không, mà không buồn động đậy, một bóng đen lớn được ánh trăng hắc vào bên trong. Bóng đen đóng cửa đi vào…
Bước chân loạng choạng như người say, với tay tìm công tắc đèn, vừa bật lên đã giật mình nhìn qua góc tường hốt hoảng thấyVũ rũ rượi
- Vũ, em sao vậy, em… - Quân nắm hai vai Vũ lay mạnh
Khi nhìn thấy nhỏ như thế, tim Quân như bị ai bóp nghẹt, sợ hãi nghĩ tới tình huống xấu nhất, bao nhiêu giận dữ, uất ức dồn nén cả tháng nay bay đâu hết, ra sức lay Vũ, nhưng khi nhỏ ngước lên những lời lo lắng những lời muốn nói, tất cả tất cả bị ánh mắt vô hồn đó chận lại, ánh mắt đó trống rỗng không có gì cả, không có cả anh, nó làm anh hoảng sợ, sợ nhỏ lại đem anh quẳng đi nơi nào đó xa thật xa nhỏ, Quân không muốn, không muốn giống như năm đó, xa rời người yêu thương nhất, vừa định ôm lấy Vũ, đã bị nhỏ thô bạo đẩy ra hét lớn
- Tại sao là anh? Tại sao lại là anh? Tại sao????????
- Có chuyện gì? Nói anh biết được không? Đừng như vậy – Quân bất lực nhìn Vũ cầu xin,
Một kẻ từ nhỏ luôn gan gốc chống lại mọi thứ để sống, 10 tuổi mà dám đứng ngoài ngoài mưa tầm tã trong tiết trời lạnh câm vẫn không cầu xin, từ hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp cho mình. Tại sao lúc này lại nhỏ bé yếu ớt thế này, lẽ ra đến đây để hạch tội nhỏ, đem bao chất chứa trong lòng mà bộc phát ra, giờ phút này lại gần như co rúm sợ hãi,
- Sao lại đi vào cuộc đời của tôi,..hức … sao phải làm tôi lưu luyến sao phải hành hạ tôi.. – âm thanh nức nở nghẹn ngào của Vũ càng lúc càng nhỏ, càng khiến người nghe xót xa – Tôi phải làm sao đây, làm thế nào mới đúng? Làm sao nhìn mặt chị…
- Xin lỗi, anh xin lỗi là lỗi của anh – Quân như phần nào hiểu được lí do, anh ôm chặt Vũ vào lòng dỗ dành an ủi
- Tất cả là tại anh,… tại anh hết hức… hức…là tại...anh...
Hai tay đánh vào thùm thụp vào lưng anh, anh cũng không phản ứng để mặc nhỏ, càng đánh lực càng yếu, càng đánh tốc độ càng giảm, cuối cùng hai tay ghì chặt lưng anh vùi đầu vào ngực anh khóc ngất.
Quân thật rất hối hận, vì sao không nghĩ tới tình huống này, Vũ và chị tình cảm tốt như thế, nếu Vũ có yêu anh thì mặc cảm tội lỗi với chị là không tránh khỏi, nhưng bây giờ mọi thứ đã quá trễ rồi, có muốn dừng lại cũng là điều không thể “Xin lỗi, xin lỗi em, nhưng anh không thể buông tay nữa rồi, không thể… ”
Ánh trăng ngoài cửa sổ như ngả đầu vào mây buồn cùng họ, kéo mây che mặt không muốn nhìn để thêm buồn.
Phía dưới đường, bóng một cô gái in dài trên trên mặt đường, hướng đôi mắt xa xăm nhìn cửa phòng nhỏ, cụp mắt lại lấy điên thoại gọi cho ai đó
-<………>
- Là em đây, sáng mai gặp nhau đi - Giọng nói trầm ổn, khiến người nghe không nhận ra được tâm trạng của người đang nói
-<……>
- Thiên Thanh coffee
-<……>
Cất điện thoại, cô lạnh lùng sãy bước đi, ánh mắt lạnh lùng, sâu hoắm không thấy đáy, khoé môi cong đường cong vừa phải tuyệt đẹp, nhưng lại càng làm người khác lạnh sống lưng, vì nụ cười khinh bỉ vừa khớp tạo nên sự âm u lạnh lùng trên gương mặt đẹp của cô “là các người ép tôi”.
Bóng đêm xâm chiếm mọi thứ, ánh đèn đường hình như không có khả năng đối chọi lại nó.
Vũ không phải con cháu Tào Tháo mà lúc nào cũng đa nghi, nhưng thật sự từ lúc nhìn thấy mọi việc nhỏ đã nhắc mình phải luôn đặt dấu hỏi với người này. Đỗ Thanh Hằng, người được gọi là bạn thân của nhỏ,
- Mày không muốn biết tao đến đây làm gì sao? – khi thấy nhỏ ngồi nhìn cả buổi mà không nói gì. Hằng rụt rè lên tiếng, rũ bỏ hoàng toàn dáng vẻ tự tinh kiêu ngạo vốn có
Vũ cũng không biết nên vui hay nên buồn, càng không biết nên tin bao nhiêu phần trăm trước thái độ này của con bạn.
- Đã đến, chắc chắn là muốn nói, không hỏi sẽ không nói sao? – Vũ thật sự thấy sợ chính mình không nghĩ mình có lúc sẽ dùng giọng điệu lạnh lẽo thế này nói chuyện với Hằng, nhìn Hằng vì sự lạnh lùng của mình mà co người lại, nhỏ thấy đau lòng
Chợt rùng mình lo lắng không biết có lúc nào vị trí này sẽ thay đổi, chổ của Hằng bây giờ là của nhỏ, vị trí của nhỏ hiện tại…. là người chị thân yêu “không có, sẽ không có đâu, mình sẽ không để hai chị em rơi vào tình cảnh này”. Vũ thật ra có hiểu câu nói thì dễ nhưng làm mới biết khó thế nào hay không?
- Phải, tao đến để nói hết với mày, và mong được sự giúp đỡ của mày…- Hằng ngập ngừng
- ….. - Vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ “giúp đỡ…?”
Hằng nuốt khan, nói tiếp
- Tao yêu anh ấy…
- Ai ..? – Vũ nhìn Hằng một cách giễu cợt, sâu thẩm ở đâu đó trong Vũ không ngừng kêu gào “Vũ ơi đừng lạnh lùng như vậy, đừng giễu cợt như vậy, đừng không giống mình như vậy” nhưng Vũ lơ điều đó
- Mày ..mày biết mà, anh Quân, là anh Quân tao yêu anh ấy – Hằng nhìn thẳng vào Vũ, rồi cúi đầu lí nhí – Anh ấy cũng…cũng yêu tao
Vũ không nói mà lại cười nụ cười nửa miệng khinh bỉ, là kiểu cười nhỏ ghét nhìn nhất, nó điêu điêu thế nào, vậy mà lúc này nhỏ lại dùng, nhìn hai tay Hằng nắm lấy gấu áo, thói quen này đã bán đứng Hằng rồi, mỗi khi nói dối Hằng sẽ cúi gằm tay mân mê gấu áo, câu trước có lẽ Vũ tin vì sâu trong mắt Hằng thật sự có hình bóng của anh, nhưng đôi mắt đó vẫn còn phảng phất một cái gì đó nữa, tựa hồ là dục vọng tham lam, không rõ ràng lắm. Anh yêu Hằng? Không có khả năng, không phải vì Vũ tự tin rằng anh bảo yêu mình, chỉ có điều không biết vì sao Vũ lại rất tin tưởng anh không có tình cảm với Hằng, nếu kêu anh hình dung quan hệ với Hằng, bảo đảm anh không ngần ngại mà nói “quan hệ xác thịt”. Nghĩ tới đấy Vũ không biết nên cười mừng hay buồn thay cho con bạn.
- Tao mong mày hiểu, hiểu cho tao và cả anh ấy, mong mày có thể nghĩ tình bạn bè bao năm của mình mà giúp đỡ tao – Hằng dùng đôi mắt cầu xin, ngấn nước nhìn nhỏ
- Hiểu thế nào? Giúp ra sao?
- Mày yêu Nam đúng không? Chắc mày hiểu tình cảm nó không theo một nguyên tắc nào cả, chỉ là yêu là yêu thôi
Vũ khựng người trước câu nói của Hằng, “tại sao nó lại biết chuyện mình với Nam?”. Gương mặt Hằng vẫn không thay đổi, nuớc mắt vẫn lã chã rơi “ngạc nhiên sao? Bạn thân à, mày không biết bản thân chính là loại người ruột để ngoài da sao?”.
- Đừng ngạc nhiên, là anh ấy vô tình nói tao biết thôi, có lẽ mày không biết anh ấy và chị Hạnh không yêu nhau đúng không
- Chuyện đó không liên quan mày – Vũ nhíu mày khó chịu “anh ta nói? Có khả năng không?”
- Có, vì tao yêu anh ấy, chúng tao cần nhau và… - Hằng đặt tay lên xoa xoa cái bụng phẳng lì - …. Con tao cần cha
- Mày… - Vũ trợn mắt nhìn Hằng như không tin những gì mình vừa nghe, Hằng bảo cô ta có thai, và nó là con của anh?
- Tao xin lỗi, thật sự xin lỗi ..hức… – Hằng lại khóc nấc lên, rồi như kìm chế lại và nói tiếp – Tao biết mình có lỗi, nhưng Vũ à! Con tao nó vô tội, tình yêu của tao và anh cũng vô tội, tao xin mày xin mày giúp tao, tao không thể không có anh ấy…..mày khuyên chị Hạnh,… khuyên chị hãy tác thành cho chúng tao…..
Nói xong Hằng ôm mặt khóc nức nở, nuớc mắt rỏ xuống uớt đẫm cả vạt áo, cứ như nuớc mắt của Hằng đã tích tụ nhiều năm, bây giờ được đem ra xả
- Mày khóc cái gì? Người nên khóc là chị tao kìa, là chị của tao – Vũ tức giận đứng bật dậy hét lớn.
Vũ không biết thật sự cơn tức giận này, bản thân có tư tâm phần nào hay không nhưng Vũ chắc chắn bản thân thật sự bức xúc thay cho chị của mình. Càng tức hơn khi thấy thái độ trơ tráo quá đáng của đứa bạn thân, Vũ thấy sợ hãi và kinh tởm truớc con người này, không ngờ Hằng thể tìm đến mình để nhờ mình kêu chị buông tay, rốt cuộc là hồ lô của Hằng muốn bán thuốc gì? Không lẽ không hiểu câu “1 giọt máu đào hơn ao nuớc lả” sao? Dù là bạn thân nhưng nếu phải giúp đỡ thì Vũ cũng chọn giúp đỡ chị gái mình, sao lại có thể giúp Hằng?
- Mày muốn tao giúp mày “đoạt” chồng chị gái tao? Muốn tao giúp mày cuớp cha của cháu mình? Rồi tặng cho mày? Đạo lí bạn bè có nhau này mày mới nghiệm ra à? – Vũ quát thẳng vào mặt Hằng, mặt vì giận mà tái đi thấy rõ
Mặc dù chưa khẳng định việc mang thai của Hằng là thật hay giả, nhưng Vũ không muốn vô tình làm hại một sinh linh bé nhỏ. Nếu không Vũ thật sự muốn vật con bạn ra đánh một trận thừa sống thiếu chết. Không biết nó học ở đâu ra cái lí lẽ vụng trộm với chồng người xong còn muốn chiếm luôn, ngang nhiên muốn người khác thành toàn.
- Tao… tao xin lỗi, nhưng ngoài mày, ngoài mày tao không còn biết nhờ ai, nếu mày không giúp tao chỉ có thể tự mình đến cầu xin chị Hạnh…
Hằng vẫn uất ức nghẹn ngào nói trong nước mắt, nhưng câu sau cùa Hằng rõ ràng mang một hàm ý khá… Chính điều này làm Vũ tức điên hơn, rất nhanh bước tới cạnh Hằng hung hăng một tay bóp cổ cô ta, hai hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát mọi thứ, Hằng bất ngờ bị tấn công, sức lại yếu hơn Vũ nhất thời rơi vào bị động. Hai tay quờ quạng rồi dùng sức kéo tay Vũ ra vì hiện tại cô ta đã rơi vô tình trạng khó thở, Vũ thấy gương mặt Hằng đỏ dần hô hấp khó khăn, lí trí một chút nới lỏng tay nhưng vẫn không buông
- Ư…ư…ư…
- Đừng có đe doạ tao, nói cho mày biết nếu dám làm tổn thương chị tao, mày có tin không ..- Vũ kề sát tai Hằng thủ thỉ -… mày sẽ nhận lại gấp10 đó, mày hiểu tao đúng không?
Hằng sợ hãi nhìn Vũ, ánh mắt đó của Vũ nói với Hằng, nhỏ không chỉ doạ suông, vì Hằng đã từng thấy qua, còn nhớ lúc học cấp 3, có lần đi học về bị mấy tên nhóc loai choai chận đường trêu ghẹo, Hằng với nhỏ nói cứng nói mềm thế nào cũng không được, tụi nó còn buông lời cợt nhã, tay chân không nghiêm túc, trong lúc Hằng đang hoảng vì có một tên cứ sấn vô Hằng. Vũ đang mặc nguyên áo dài vẫn co giò đạp cho cái tên kia một cái vào chổ hiểm, làm hắn ôm bộ hạ nhăn nhó. Hai tên còn lại thấy bạn đau đớn nhảy vào tát cho Vũ bạt tay nảy lửa, Hằng thương bạn mà không biết làm sao, chỉ còn nước hét lên kêu cứu mong có ai đó giúp đỡ, liền bị tụi nó xông tới bạt tay luôn, còn xé áo dài, dựt đứt hàng cúc áo, Hằng sống chết giữ vạt áo lại che người, khóc không ngừng xin bọn chúng
Vũ ở phía sau mắt long lên giận dữ, tay lăm lăm gậy đánh tụ kia túi bụi, Hằng lúc đó rất sợ bọn kia càng sợ ánh mắt chết chóc của Vũ, cứ như đó không phải nhỏ vậy. May mắn là có người đi qua hô hoán giúp đỡ, nếu không cũng không biết mọi chuyện đi về đâu…
Vũ dứt lời liền rút tay về, mỗi lần kích động là cứ như không thể tự kiểm soát bản thân, Vũ xoay người lại hướng ra mở cửa, cũng không thèm nhìn Hằng đang ngồi ho sặc sụa, cố hô hấp để lấy lại không khí. Nhớ lại đã có lúc trong quá khứ hai đứa ôm nhau khóc ròng, còn hứa mãi mãi là bạn, vậy mà…
- Đi ra, nếu tự tin vào tình yêu gì đó, mày căn bản hôm nay không đến tìm tao, đừng tham lam những gì không phải của mình
- Mày …thật nhẫn tâm,…- Nói xong Hằng vụt bước kiêu ngạo đi ra, trên môi thoáng nụ cười như không
Vũ đóng cửa lại bất lực ngồi bệt xuống, nước mắt thi nhau chảy không ngừng, co gối hai tay ôm chặt lấy. Cứng rắn thì được gì càng cứng rắn ra vẻ trước người khác, khi một mình chỉ càng yếu đuối, càng cô đơn khổ sở. Mắng người không phải cũng là đang mắng chính mình.
Vũ mắng Hằng như thế, trách Hằng tham của không phải của mình, nhưng nhìn lại bản thân thì sao? Không phải chính Vũ cũng như thế, chính Vũ cũng như thiêu thân lao vào lửa, muốn người cả đời cũng không thể của mình. Cứ tưởng không gặp không nghĩ không đau không nhớ, nhưng ai biết được càng muốn xoá mờ thì nó càng rõ rệt càng khắc sâu, càng khiến Vũ đau đến không thở được. Nó thành bàn tay vô hình bóp lấy tim nhỏ, càng giãy dụa nó càng bóp chặt
Tại sao lúc yêu Nam cũng đau, nhưng không phải nỗi đau bấu xé tâm can, tại sao Vũ có thể vững vàng đứng dậy. Tại sao tới khi phát hiện bản thân nhung nhớ một người không nên, thì thật ra người đó đã từ lúc nào khắc sâu hình bóng vào tim nhỏ.
Vũ đang hoài nghi thật ra với Nam có thật là nhỏ đã yêu không? Hay là yêu dáng tiếp một hình bóng ai đó mà bản thân Vũ ngộ nhận. Vũ thật sự hoảng sợ, hoảng sợ vô cùng với cái suy nghĩ đó, nếu nó là thật thì không phải là muốn dày vò Vũ tới chết sao?
Nếu như một lúc nào đó chị biết được mọi chuyện Vũ phải làm sao đây? Người chị yếu đuối đó của Vũ có thể chịu đựng được không? Có chịu được khi một trong những người đàn bà của chồng mình có đứa em gái chị hết lòng yêu thương?
- Không …không.. đi đi đi đi…làm ơn – Vũ co rúm lại càng ôm chặt bản thân hơn. Đầu lắc mạnh như đang xua đuổi cái gì đó thật đáng sợ
Thời gian không biết đã trôi đi bao lâu, Vũ vẫn một tư thế ngồi không đổi, trăng bên ngoài đã lên gần tới đỉnh đầu. Tiếng chổi quét rác của những người lao công xào xạt, lại biến thành âm thanh cứa lòng ai đó, có người như góp cho cảnh đêm một giai điệu buồn não nề, gió thổi vài hạt mưa phùn lất phất, thật sự “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là vậy sao?
“cạch” cửa chính mở ra, không biết Vũ có nghe thấy không, mà không buồn động đậy, một bóng đen lớn được ánh trăng hắc vào bên trong. Bóng đen đóng cửa đi vào…
Bước chân loạng choạng như người say, với tay tìm công tắc đèn, vừa bật lên đã giật mình nhìn qua góc tường hốt hoảng thấyVũ rũ rượi
- Vũ, em sao vậy, em… - Quân nắm hai vai Vũ lay mạnh
Khi nhìn thấy nhỏ như thế, tim Quân như bị ai bóp nghẹt, sợ hãi nghĩ tới tình huống xấu nhất, bao nhiêu giận dữ, uất ức dồn nén cả tháng nay bay đâu hết, ra sức lay Vũ, nhưng khi nhỏ ngước lên những lời lo lắng những lời muốn nói, tất cả tất cả bị ánh mắt vô hồn đó chận lại, ánh mắt đó trống rỗng không có gì cả, không có cả anh, nó làm anh hoảng sợ, sợ nhỏ lại đem anh quẳng đi nơi nào đó xa thật xa nhỏ, Quân không muốn, không muốn giống như năm đó, xa rời người yêu thương nhất, vừa định ôm lấy Vũ, đã bị nhỏ thô bạo đẩy ra hét lớn
- Tại sao là anh? Tại sao lại là anh? Tại sao????????
- Có chuyện gì? Nói anh biết được không? Đừng như vậy – Quân bất lực nhìn Vũ cầu xin,
Một kẻ từ nhỏ luôn gan gốc chống lại mọi thứ để sống, 10 tuổi mà dám đứng ngoài ngoài mưa tầm tã trong tiết trời lạnh câm vẫn không cầu xin, từ hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp cho mình. Tại sao lúc này lại nhỏ bé yếu ớt thế này, lẽ ra đến đây để hạch tội nhỏ, đem bao chất chứa trong lòng mà bộc phát ra, giờ phút này lại gần như co rúm sợ hãi,
- Sao lại đi vào cuộc đời của tôi,..hức … sao phải làm tôi lưu luyến sao phải hành hạ tôi.. – âm thanh nức nở nghẹn ngào của Vũ càng lúc càng nhỏ, càng khiến người nghe xót xa – Tôi phải làm sao đây, làm thế nào mới đúng? Làm sao nhìn mặt chị…
- Xin lỗi, anh xin lỗi là lỗi của anh – Quân như phần nào hiểu được lí do, anh ôm chặt Vũ vào lòng dỗ dành an ủi
- Tất cả là tại anh,… tại anh hết hức… hức…là tại...anh...
Hai tay đánh vào thùm thụp vào lưng anh, anh cũng không phản ứng để mặc nhỏ, càng đánh lực càng yếu, càng đánh tốc độ càng giảm, cuối cùng hai tay ghì chặt lưng anh vùi đầu vào ngực anh khóc ngất.
Quân thật rất hối hận, vì sao không nghĩ tới tình huống này, Vũ và chị tình cảm tốt như thế, nếu Vũ có yêu anh thì mặc cảm tội lỗi với chị là không tránh khỏi, nhưng bây giờ mọi thứ đã quá trễ rồi, có muốn dừng lại cũng là điều không thể “Xin lỗi, xin lỗi em, nhưng anh không thể buông tay nữa rồi, không thể… ”
Ánh trăng ngoài cửa sổ như ngả đầu vào mây buồn cùng họ, kéo mây che mặt không muốn nhìn để thêm buồn.
Phía dưới đường, bóng một cô gái in dài trên trên mặt đường, hướng đôi mắt xa xăm nhìn cửa phòng nhỏ, cụp mắt lại lấy điên thoại gọi cho ai đó
-<………>
- Là em đây, sáng mai gặp nhau đi - Giọng nói trầm ổn, khiến người nghe không nhận ra được tâm trạng của người đang nói
-<……>
- Thiên Thanh coffee
-<……>
Cất điện thoại, cô lạnh lùng sãy bước đi, ánh mắt lạnh lùng, sâu hoắm không thấy đáy, khoé môi cong đường cong vừa phải tuyệt đẹp, nhưng lại càng làm người khác lạnh sống lưng, vì nụ cười khinh bỉ vừa khớp tạo nên sự âm u lạnh lùng trên gương mặt đẹp của cô “là các người ép tôi”.
Bóng đêm xâm chiếm mọi thứ, ánh đèn đường hình như không có khả năng đối chọi lại nó.
/60
|