Lạc Chốn Phù Hoa

Chương 17: Trở mặt

/19


Tô Mạt quay về ô tô, lấy khăn giấy lau nước mắt. Một lúc sau vẫn không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. Cô khởi động xe. Trong tiếng máy nổ, tâm trạng của cô càng hỗn loạn. Ngày hôm sau, mới sáng sớm Chung Thanh đã gọi điện, nói thẳng: “Chị, đồ của em biến mất rồi”.

Tô Mạt vẫn chưa thức giấc, lười nhác ứng phó: “Đồ gì cơ?”

“Chị thử nói xem?”

“Em không nói, làm sao chị biết được?”

“Bạn học của em bảo gần đây chị đến trường tìm em mấy lần. Biết rõ thứ Bảy tuần trước em về nhà mà chị còn tới ký ức”.

“Thế thì sao nào?”

“Chị, nói thật với chị, em đã nộp đơn tới mấy trường đại học ở Mỹ. Bây giờ có tin tức rồi, chỉ đợi xin visa. Nhận được số tiền đó là em mua vé máy bay ra nước ngoài ngay”.

Tô Mạt nói: “Ba mươi triệu có thể mua bao nhiêu tấm vé máy bay? Em bay cả đời này cũng không hết”.

“Chị!” Chung Thanh sốt ruột giậm chân. “Bây giờ em muốn ra nước ngoài. Em cũng biết nhà họ Vương không dễ dàng bỏ qua cho em. Em định nhận tiền xong sẽ đi ngay. Bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng, chị không thể ăn trộm đồ của em vào lúc này”.

Tô Mạt bóp trán. “Ăn trộm gì chứ? Thanh Thanh, em đừng nói khó nghe như vậy”.

Chung Thanh tức giận. “Chưa hỏi đã tự tiện lấy đồ, không phải ăn trộm thì là gì?”

Tô Mạt cười. “Chị xới đất cho chậu hoa của em. Chẳng phải em cung thường xuyên xới đất hay sao? Thảo nào nó tươi tốt thế”.

“Sao chị biết được?” Chung Thanh hỏi.

Tô Mạt xuống giường đi đánh răng, rửa mặt, hàm hồ đáp: “Lần trước, vừa vào phòng là em nhìn chằm chằm chậu hoa đó. Chị cũng thấy nó rất tươi tốt, nhưng nghĩ đến việc chăn màn em còn chẳng thèm gấp, bàn học không thu dọn, ở nhà, đừng nói đến chuyện trồng hoa, ngay cả cơm ăn nước uống cũng do người khác hầu hạ đến tận miệng. Em chính là một nụ hoa cần người khác nuôi dưỡng, làm gì có chuyện đột nhiên chăm chỉ như vậy?”

Chung Thanh hơi nản lòng, cất giọng mềm mỏng: “Chị, chị thông minh thật đấy. Được rồi, em không cần ba mười triệu. Nhà họ Vương cho em bao nhiêu thì cho, chị trả lại đồ cho em đi!”

Tô Mạt xúc miệng, thở dài: “Thanh Thanh, em đừng lừa chị nữa. Chị dựa vào việc đoán ý tứ của người khác để kiếm miếng cơm. Trước đây chị không đề phòng em, bởi vì chị luôn coi em là một đứa trẻ, coi em là em gái ruột của chị. Nếu chị cố ý đề phòng, còn lâu em mới có thể giở trò. Ngay cả chị em mình cũng không thắng nổi thì làm sao đấu lại được những người đó?”

Chung Thanh không để ý, lại nói: “Chị trả đồ cho em!”

“Nói không ở chỗ chị, em đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Chị cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi”.

Chung Thanh lập tức cúp máy. Cô tựa vào cửa sổ nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại gọi điện. Người ở đầu kia vừa bắt máy, cô hỏi ngay: “Anh có yêu em thật không?” Đối phương trả lời, cô nói tiếp: “Em cũng yêu anh. Em có một thứ, chắc chắn anh sẽ thích. Anh có muốn xem không?”

Tô Mạt đi làm ở Bảo Thuận. Mấy ngày sau đó, cô không tập trung tinh thần nhưng lần nào Vương Á Nam ra ngoài làm việc cũng gọi cô đi cùng. Nếu có việc quan trọng, bà ta còn không quên nhắc nhở, chỉ bảo. Tô Mạt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không dám phân tâm. Trong thời gian đó, Tùng dung gọi điện kêu cô qua nhà chị ta ăn cơm. Sau khi tan sở, về nhà Tùng Dung, Tô Mạt mới biết Triệu Tường Khánh cũng có mặt.

Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Nhìn thấy lão Triệu, Tô Mạt thấy không thoải mái, vì lại nhớ đến Vương Cư An. Không biết bây giờ anh thế nào? Nhưng cô ngại ngùng, không dám lên tiếng hỏi thăm. Tô Mạt bất giác liếc nhìn lão Triệu vài lần. Mỗi lần như vậy, lão Triệu cũng nhìn cô, hai người đều im lặng.

Tùng Dung cười, nói: “Cô kín miệng thật đấy! Chúng tôi nghe tin đồn mới biết chuyện này”.

“Gì cơ?” Tô Mạt giả bộ ngốc nghếch.

Tùng Dung nói: “Cô đừng đóng kịch nữa! Cuộc họp hội đồng quản trị bất thường lần trước, cô cũng có mặt, đúng không? Chỉ trong một ngày mà trời đất đảo lộn. Sự việc quan trọng như vậy mà tôi không hề nghe tin gì từ miệng cô”.

Tô Mạt lên tiếng: “Chúng tôi đã cam kết giữ bí mật nội dung cuộc trò chuyện của lãnh đạo cấp cao”.

Tùng Dung cười. “Thôi đi!”

“Gần đây trong công ty lan truyền tin đồn gì vậy?” Tô Mạt hỏi.

Tùng Dung còn chưa trả lời, Triệu Tường Khánh đã cười khùng khục.

Tùng Dung mắng. “Anh có bệnh à?”

“Không phải”. Lão Triệu xua tay. “Em thử nghĩ xem, lúc bấy giờ là thời đại nào? Hơn ba mươi năm trước, mua rau, mua mì, mua xì dầu còn phải xếp hàng, hàng hóa rất thiếu thốn, chỉ được mua theo số lượng quy định. Đồng tiền thời đó có giá trị, một con lợn con giá chỉ ba hào. Vậy mà một cậu bé bán được ba ngàn”. Anh ta đập bàn. “Anh biết ngay mà! Lão Vương giỏi làm ăn như vậy, xem ra là do gien di truyền. Bố mẹ ruột của lão Vương bán đứa con những ba ngàn, giàu to còn gì?”

Tô Mạt nghĩ thầm, tin đồn đã đến mức này rồi sao?

Tùng Dung lên tiếng: “Phiên bản em nghe được là không lấy tiền, tặng miễn phí”.

Lão Triệu nói: “Không đâu, ít nhiều cũng phải cho chứ, bằng không người ta toan tính điều gì?”

Tùng Dung chau mày, “Anh tranh luận với em thì có tác dụng gì?” Chị ta quay sang Tô Mạt. “Nghe lập trường chính thức của người ta xem thế nào?”

Tô Mạt cúi đầu ăn cơm. “Tôi không biết nhiều hơn hai người”.

Tùng Dung thu lại nụ cười, thở dài. “Xem ra là sự thật”.

Lão Triệu vẫn tỏ ra bình thản, ăn uống như thường lệ.

Tùng Dung kéo đĩa rau trước mặt anh ta ra xa. “Anh chỉ biết ăn thôi. Công ty đối thủ, người đầu tiên bị đuổi việc chính là anh đấy”.

Triệu Tường Khánh im lặng, lại gắp thức ăn trong đĩa trước mặt Tô Mạt. Tùng Dung liền thu bát đũa của anh ta, mang vào bếp. Triệu Tường Khánh lấy giấy ăn lau miệng, nhìn Tô Mạt chăm chú.

Tô Mạt nuốt không trôi, cũng buông bát đũa.

Lão Triệu nửa cười nửa không. “Tiểu Tô, gần đây sắc mặt của cô không tồi”.

Tô Mạt nhìn anh ta. “Anh muốn nói gì?”

“Cô không muốn hỏi điều gì hay sao?” Anh ta nói.

Tô Mạt im lặng vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy… anh ấy thế nào rồi?”

Lão Triệu lắc đầu. “Tôi không biết”.

Tô Mạt hỏi lại: “Vậy anh bảo tôi nên hỏi điều gì?”

Lão Triệu cười. “Không ngờ cô thẳng thắn như vậy!”

Tô Mạt lườm anh ta.

“Được, không nói linh tinh nữa!” Lão Triệu thu lại ý cười. “Mấy ngày qua, lão Vương không đến công ty. Tôi gọi điện hỏi người tài xế, ông Trương dường như già xọm đi, nói năng cũng không lưu loát. Ông ấy chỉ cho biết, hôm đó lão Vương về nói chuyện với ông ấy. Sau cuộc trò chuyện, lão Vương biến mất, không về nhà, bây giờ chẳng tìm thấy người”.

Tô Mạt bắt đầu thấy hoảng loạn nhưng cô vẫn lặng thinh.

Triệu Tường Khánh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc. “Lúc đề cử thành viên hội đồng quản trị độc lập, tầng lớp lãnh đạo cấp cao đã tranh cãi khá gay gắt. Về công về tư, lão Vương hoàn toàn có thể phản đối. Nhưng theo tôi được biết, sếp đã bỏ phiếu tán thành. Tôi đoán, có lẽ ngay cả Vương Á Nam cũng không ngờ…”

Tô Mạt không thể giữ bình tĩnh, lập tức đứng dậy. “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước. Hôm nay cảm ơn hai người!”

Vừa ra cửa, cô liền gọi điện thoại nhưng đối phương tắt máy.

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<<

Mùa hè sắp đến, bầu trời cao vời vợi, ánh sao lấp lánh ẩn hiện càng khiến bầu không khí trở nên tĩnh mịch.

Vương Cư An đang ở trên tàu hỏa.

Bất chợt nảy ra ý định, anh liền hỏi lão Trương địa chỉ. Không mua được vé máy bay, cũng không mua được vé tàu hỏa giường nằm, anh không nhớ trước đây mình đã từng ngồi ghế cứng hay chưa. Ký ức của anh đang ở trong trạng thái mơ hồ, đứt đoạn. Dường như có một khoảng ký ức anh đã cố ý quên đi.

Lúc này, dưới ánh đèn chói mắt, người ngồi bên cạnh ngáy khò khò, bầu không khí tạp nham, vẩn đục, giống như bàn tay của vận mệnh vô hình tạo ra giấc mộng trôi dạt khốn cùng. Không biết bao nhiêu lần, anh hy vọng mình chỉ đang mơ, khi tỉnh dậy, tất cả vẫn không thay đổi.

Tàu hỏa đi qua bao nhiêu thành phố, làng xã. Khi Vương Cư An đến nơi, ánh mặt trời chói lọi. Anh ngẩng đầu, cạnh sân ga là một tòa nhà thấp, bên ngoài sơn hai chữ màu đỏ khá lớn: Vân Cương.

Trong khi những hành khách khác mang theo túi lớn túi bé, Vương Cư An đi tay không. Anh đờ đẫn, giống một hành khách bị mất phương hướng trong cuộc hành trình.

Bên ngoài sân ga là một con đường thẳng tắp, bụi bay mù mịt. Những ngôi nhà theo phong cách thành phố và nông thôn kết hợp san sát hai bên đường. Vương Cư An đi đến trạm đỗ xe buýt nhưng mãi vẫn không thấy xe xuất hiện. Một người lái xe ba bánh ở bên cạnh hỏi: “Anh định đi đâu?”

“Miếu Sơn”.

Người lái xe phì cười. “Đi đến đó mà anh định ngồi xe buýt? Mấy ngày chắc cũng không tới nơi”.

“Có xa không?”

“Xem anh đến điểm nào. Tôi đi mất ít nhất năm mươi phút”.

“Anh có thuộc đường không?”

“Thuộc, khỏi mặc cả”. Người lái xe đáp.

Vương Cư An lên xe. Ghế sau chật hẹp, anh phải ngồi khom lưng, đường đi lắc lư, đất vàng bay đầy mặt.

Càng tiến về phía trước, đường càng hẹp, hai hàng cây bạch dương bên đường dần biến mất, đồng ruộng hiện ra. Lối đi nhỏ đầy ổ gà trải dài về phía xa xa, nối liền với một ngôi nhà thấp cũ kĩ. Chiếc xe ba bánh dừng lại trước hồ nước, người tài xế nói: “Chỗ này không thể đi qua, phía trước chính là nhà của Ngô gia”.

Vương Cư An trả tiền, vẫn không nhận tiền thừa theo thói quan. Anh đi qua nghĩa địa và cánh đồng, vòng vèo mấy lần, bất chợt nhìn thấy một ông già ngồi dưới bóng cây. Ông già có mái tóc bạc trắng, chân tay không bình thường. Bên cạnh ông già là một ruộng rau non mỡ màng. Cách đó không xa có một người phụ nữ đang hái rau, hai tay người phụ nữ dính đầy bùn đất.

Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ liền ngẩng đầu. Nhìn thấy người khác, chị nói: “Phía trước là một nông trại, nhưng rau ở chỗ chúng tôi rẻ hơn, lại không phun thuốc sâu. Cậu có thể mua rồi cầm qua đó cho họ nấu”.

Vương Cư An đáp: “Tôi không mua rau”. Anh đảo mắt về ông cụ đang ngồi trên xe lăn. “Ông ấy là Ngô Cửu Phát? Sao chân tay lại bị buộc lại thế kia?”

Dường như người phụ nữ đa quen với câu hỏi này, chị không ngẩng đầu, chỉ nói: “Bệnh giảm trí nhớ của người già, không buộc ông cụ sẽ đi lung tung, nếu rơi xuống ruộng thì khổ. Ông cụ đúng là Ngô Cửu Phát, cậu tìm ông có việc gì?”

Vương Cư An hỏi lại: “Từ trước đến nay ông ấy đều như vậy sao?”

“Hai năm trước còn nhẹ, bây giờ thì lúc đỡ lúc nặng thêm. Lúc phát bệnh, ông già chẳng nhận ra ai”.

“Chị là gì của ông ấy?”

“Tôi là con gái ông ấy. Mấy người em gái của tôi đều ra ngoài làm thuê, chỉ còn lại mình tôi chẳng đi đâu được. Đành chịu thôi, phải có người trông nom ông cụ”.

Vương Cư An im lặng.

Chợt nghĩ đến câu nói của anh trước đó, người phụ nữ bất giác ngoảnh đầu về phía này. Vị khách đang nhìn ông cụ, vẻ mặt rất kỳ lạ. Anh đứng một lúc rồi quay người đi về con đường cũ. Người phụ nữ càng nhìn càng cảm thấy không bình thường. Chị giật mình, cái mẹt trong tay rơi xuống đất, mấy quả mướp lăn ra ngoài. Chị lẩm bẩm một câu: “Tiểu Ngũ?”

Vương Cư An đã đi xa.

Người phụ nữ không đuổi kịp, chỉ hét lớn: “Khoan đã… khoan đã…”

Anh không quay đầu lại.

Người phụ nữ muốn đuổi theo anh nhưng lại lo cho ông cụ. Chị quay về, hỏi: “Bố, bố, bố đã nhìn thấy chưa? Đó là Tiểu Ngũ đúng không? Bố, có phải Tiểu Ngũ đã quay về không?”

Ánh mắt Ngô Cửu Phát mơ hồ. “Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ đâu…”

Người phụ nữ sốt ruột, cất giọng nghẹn ngào. “Cậu ấy từ nhỏ đã nghịch ngợm, trên đầu có hai cái xoáy, hơn một tuổi đã chạy đi chơi pháo, suýt nữa bị pháo nổ mù mắt, trên lông mày còn vết sẹo…” Nước mắt chảy giàn giụa trên mặt chị. “ Mẹ mất sớm, từ nhỏ con đã phải cõng cậu ấy, cõng đi trồng rau, cõng đi học, ngay cả lúc nấu cơm cũng cõng cậu ấy… Người vừa rồi rất giống cậu ấy, con nhận ra cậu ấy, mắt cậu ấy giống người nhà chúng ta…”

Ngô Cừu Phát đột nhiên tỏ ra tỉnh táo. “Chị cả, chị khóc mười mấy năm trời, cứ trách bố bán Tiểu Ngũ. Nhưng lúc đó nhà chúng ta quá nghèo, không nuôi nổi…”

Người phụ nữ lại phóng tầm mắt ra xa nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng vị khách vừa rồi. Chị ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở.

Vương Cư An đi thẳng ra đường lớn. Nơi này không có xe, anh cũng chẳng nghĩ đến chuyện bắt xe.

Trời nắng chói chang, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính chặt vào người. Anh bước như cái máy. Anh đi bộ suốt buổi chiều, cuối cùng nhìn thấy tòa nhà cũ kĩ ở sân ga. Lần này, ở bến xe buýt gần đó xuất hiện xe đường dài đi về thành phố, anh liền lên xe. Buổi tối đến thành phố, anh tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Căn phòng xa lạ, mọi thứ đều được giản lược, mặc cho thế giới bên ngoài cửa sổ nhộn nhịp, tấp nập, rực rỡ ánh lên.

Hồi đến nơi này tham gia cuộc đấu thầu, anh áo quần là lượt, xe đón người đưa. Bây giờ trở lại chốn cũ nhưng mặt đầy bụi bặm, tóc mai điểm bạc.

Ban đêm ngủ chập chờn, Vương Cư An tỉnh dậy rất sớm trong lòng trống rỗng. Không có việc gì để làm, anh ngồi bất động mấy tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng đi đánh răng, rửa mặt rồi gọi taxi đi lên chùa Tây Sơn.

Trong chùa khá đông khách hành hương, lư hương trước tượng Phật bốc khói nghi ngút. Tất cả vẫn như ngày nào, chỉ là căn phòng của vị hòa thượng già không còn dễ tiếp cận như lần trước.

Vương Cư An vừa đi về bên đó liền bị một nhà sư ngăn lại. Anh nói: “Tôi có người bạn họ Tô, là họ hàng của thầy trụ trì. Cô ấy nhờ tôi đến thăm thầy trụ trì”.

Nhà sư trẻ đi vào hỏi ý kiến, không bao lâu sau đã ra ngoài, trả lời: “Sư phụ nói không quen người nào họ Tô”.

Vương Cư An nói thẳng: “Tôi có một đoạn Phật kệ nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu nên mới từ xa đến đây xin thỉnh giáo thầy trụ trì”.

Trước khí thế của anh, nhà sư trẻ nói: “Vừa khéo hôm nay sư phụ rảnh rỗi, có thể gặp mặt. Hay là thí chủ theo tôi ra đằng trước công đức ít tiền đã!”

Vương Cư An đi quyên tiền. Lúc quay lại, anh nhìn thấy cánh cửa căn phòng đó hé mở. Trong phòng vàng son lộng lẫy, rõ ràng đã được sửa chữa, trang trí lại. Bên trong có một hòa thượng tuổi trung niên, tai to mặt béo vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi đi lại lại.

Vương Cư An nghi hoặc. Nhà sư trẻ vui vẻ đi vào phòng, một lúc sau lại đi ra, nói: “Trụ trì mời thí chủ vào trong nói chuyện”.

“Không phải ông ấy”. Vương Cư An đáp.

Nhà sư trẻ không hiểu. “Sao lại không phải? Vị ở trong phòng chính là trụ trì chùa của chúng ta”.

Anh ta vừa dứt lời, một khách hành hương ở bên cạnh nói xen ngang: “Anh muốn tìm thầy trụ trì trước kia?” Người đó xua tay. “Anh đến muộn một bước rồi, tháng trước thầy đã viên tịch”.

2.

Vương Cư An ngẩn người. “Viên tịch? Chết rồi?”

Lại có một vị khách nữ trung niên lên tiếng: “Nghe nói túi mật của thầy có vấn đề, nằm viện hai tháng nhưng không qua khỏi. E rằng thiên cơ tiết lộ quá nhiều nên ông trời đã từng phạt thầy ấy”.

Vương Cư An không tin. “Ông ấy lớn tuổi, các bộ phận trong cơ thể bị lão hóa. Hơn nữa sống ở chùa, chắc cũng ăn uống kham khổ”.

Một khách hành hương lớn tuổi bắt đầu. “Thật ra mấy thứ như túi mật, ăn bổ quá hay đạm bạc quá cũng không tốt, vẫn là dinh dưỡng cân bằng thì hơn”.

Vương Cư An cười cười. “Lần trước ông ấy bảo tôi xuất gia, tôi khuyên ông ấy nên hoàn tục. Ông ấy coi trăm ngàn quẻ, cũng không thể coi một quẻ cho mình sao?”

“Cậu nói đúng”. Vị khách lớn tuổi gật đầu, “Ngày trước tôi cũng hay đến đây. Trước khi thầy trụ trì lâm chung, tôi có đến thăm thầy, cũng hỏi thầy chuyện đó. Thầy nói, thầy thường xuyên xem bói cho người khác,bất kể tốt hay xấu, cuối cùng đều thêm một câu: “Trồng nhân thiện sẽ gặt quả thiện”. Cả đời này, thầy nói không đến vạn lần thì cũng vài ngàn lần, lẽ nào còn phải nói lại một lần với bản thân hay sao?”

Vương Cư An cười lớn, mấy khách hành hương cũng cười. “Vì vậy mới nói bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình. Tử vi xem số cho người, số thầy thì để cho ruồi nó bâu”.

Nhà sư trẻ không hiểu, hỏi Vương Cư An. “Thí chủ muốn xem bói? Sư phụ trụ trì mới cũng biết xem”.

Vương Cư An cười đến chảy nước mắt. “Xem gì mà xem! Nửa đời trước số mệnh sợ tôi, nửa đời sau tôi chán nó”.

Anh quay người bỏ đi. Vừa rồi dường như cười đến hết sinh khí, trong lòng anh lại tê liệt. Về đến khách sạn, anh bảo người mang đến một thùng rượu. Nhét mấy tờ tiền có mệnh giá lớn vào tay nhân viên phục vụ, không đợi đối phương cảm ơn, anh liền đóng sập cửa.

Vương Cư An cầm chai rượu, tựa vào đầu giường kiểm tra điện thoại. Một tuần không mở máy, điện thoại đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Anh bỏ qua cuộc gọi và tin nhắn của người phụ nữ đó, không mở ra đọc, thậm chí xóa luôn. Một lúc sau, anh lại nhận được hai tin nhắn từ văn phòng tổng giám đốc, hỏi anh có cần xử lý đồ trong văn phòng chủ tịch không.

Vương Cư An cảm thấy buồn cười. Anh tu một ngụm rượu, rượu lạnh giá, cay nồng. Anh nhất thời bị sặc, ho khù khụ. Chợt nhớ laptop ở văn phòng còn ảnh của con trai, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi gọi điện đặt vé máy bay.

Hai ngày sau, Vương Cư An trở về An Thịnh. Văn phòng chủ tịch tuy không một bóng người nhưng cách bài trí đã thay đổi. Biết anh đến, một nhân viên IT chờ sẵn để xóa toàn bộ dữ liệu cơ mật liên quan đến các dự án ở trong máy tính của anh. Cô thư ký gõ cửa phòng, vẫn gọi anh là “Chủ tịch Vương” nhưng sắc mặt ngượng ngùng. Cô ta nói, Vương tiên sinh đang đợi anh ở văn phòng tổng giám đốc, mời anh qua bên đó nói chuyện.

Vương Cư An ngẫm nghĩ, không từ chối.

Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy người em trai của anh đang ngồi sau bàn làm việc, cười híp mắt.

Vương Cư An ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Vương Tư Nguy cười. “Anh gầy đi nhiều”.

Vương Cư An hỏi thẳng. “Chú biết sự thật bao lâu rồi?”

Vương Tư Nguy ngẫm nghĩ một lúc. “Cũng không lâu lắm, mới hai, ba tuần thôi”. Anh ta thở dài. “Bà già che giấu giỏi thật. Tôi cũng bị sốc nặng”.

“Chú vẫn còn cảm giác đó?” Vương Cư An cười. “Giữ chắc cái ghế ở dưới mông chú mới là việc quan trọng”.

Vương Tư Nguy biến sắc mặt. “Ý anh là gì?”

Vương Cư An tựa vào ghế một cách thoải mái. “Bà ta có thể đưa chú lên vị trí này, cũng có thể kéo chú xuống bất cứ lúc nào. Bà ta đối xử với tôi thế nào, sau này chắc cũng sẽ đối xử với chú như vậy”.

Vương Tư Nguy nhún vai. “Tôi và anh khác nhau. Thân phận của chúng ta không giống. Tôi là cháu ruột của bà ấy, còn anh chẳng là gì cả”.

Vương Cư An nhếch miệng. “Ở chốn thương trường không có anh em họ hàng gì hết! Một khi động chạm đến lợi ích cha con, anh em còn trở mặt thành kẻ thù nữa là họ hàng. Hơn nữa, con người chú…”

“Con người tôi làm sao? Con người tôi làm sao nào?”

“Chú có mấy cân mấy lạng, mọi người đều biết rõ”.

Ban đầu, Vương Tư Nguy còn kiêng dè Vương Cư An, nhưng nghe anh nói vậy, anh ta tức giận chỉ tay vào mặt anh. “Vương Cư An, anh đừng đề cao bản thân quá. Trước đây, tôi coi anh là anh trai nên mới nể mặt anh”. Anh ta đã chuẩn bị từ trước, ném tấm thẻ ngân hàng xuống đất. “Dù không có tiền, tôi cũng rộng rãi hơn anh. Lúc trước anh cho tôi ba mươi vạn để đuổi tôi đi. Bây giờ trong thẻ có ba mươi mốt vạn, anh cầm lấy rồi mau cuốn xéo cho tôi!”

Vương Cư An vẫn thản nhiên. “Chú đừng sốt ruột, nghe tôi nói trước đã. Mọi mặt của con người chú đều tốt, chỉ là tính cách hơi nóng vội”. Anh ngừng lại, thần sắc lộ vẻ bi ai. “Hai mươi mấy năm qua, chúng ta đều không biết sự thật. Chú hãy tự hỏi lòng mình, tôi đối xử với chú thế nào?”

Vương Tư Nguy đấm xuống mặt bàn, nhất thời im lặng.

“Lúc chú mới đến Vương gia, mẹ cả của chú nhân lúc bố… nhân lúc bố chú không ở nhà, không cho chú ăn cơm, là ai nửa đêm mang cơm cho chú? Chú bị gọi là con hoang ở ngoài đường, ai đánh nhau trả thù cho chú? Chú gây chuyện, là ai thu dọn bãi chiến trường giúp chú?”

Vương Tư Nguy quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh.

Vương Cư An nói tiếp: “Chú quên hết những chuyện này cũng chẳng sao, nhưng tôi luôn coi chú là anh em”.

Vương Tư Nguy lập tức nhếch miệng. “Tôi không thèm”.

“Chú hãy nghĩ mà xem, Vương Á Nam tuy biết rõ thân thế của chúng ta, nhưng bao năm qua bà ta đố xử với chú thế nào? Chú gọi bà ta một tiếng “cô”, bà ta chẳng thèm đáp”. Vương Cư An nói xong, âm thầm quan sát vẻ mặt của Vương Tư Nguy.

Vương Tư Nguy không thể né tránh, cũng không dám đối mắt. Anh ta cất giọng ủ rũ. “Anh muốn nói gì?”

“Tôi và chú giống nhau, đều chỉ là quân cờ trong tay bà ta”.

“Không thể nào!” Vương Tư Nguy cất cao giọng. “Bây giờ ngoài dựa vào tôi, bà ta còn có thể dựa vào ai? Tên ngốc ở nhà bà ta?”

“Chú hãy suy nghĩ kĩ, ngoài chú ra, bà ta còn gần gũi ai ? Bà ta từng đề bạt ai, trong đó có ai không thể thay thế?”

Vương Tư Nguy ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc. “Anh muốn nói đến người phụ nữ họ Tô đó?”

Vương Cư An không trả lời, ra chiều suy tư một lúc mới lên tiếng: “Đối với Vương Á Nam, cô ta không phải không thể thay thế, nhưng đối với một người nào đó, cô ta rất quan trọng”.

Vương Tư Nguy mờ mịt.

“Vương Á Nam đang lót đường cho con trai bà ta”. Vương Cư An thở dài. “Đối với phụ nữ, chỉ có con trai mới là của mình, tất cả những thứ khác đều là phù du. Bà ta luôn cảm thấy có lỗi với Thiên Bảo, có tâm lý muốn bù đắp cho cậu ta”.

“Ý anh là gì?” Vương Tư Nguy không tin nổi. “Tên ngốc đó cũng có mùa xuân ư?”

Vương Cư An im lặng.

Vương Tư Nguy càng nghĩ càng bực tức. Anh ta gõ cây bút ký tên xuống mặt bàn. “Thảo nào lúc đó bà ta nói hay thế, nhưng sau chẳng chịu giao cổ phần cho tôi. Khi thì bà ta nói thủ tục có vấn đề, lúc lại nói các cổ đông có ý kiến”. Anh ta quăng mạnh cây bút, “Mẹ kiếp, tất cả chỉ là diễn trò!”

Người ngồi gần âm thầm quan sát anh ta.

Vương Tư Nguy nghiến răng. “Người họ Tô kia là cái thá gì? Tôi sẽ khiến cô ta nuốt không trôi vụ này”.

Vương Cư An đột nhiên lên tiếng: “Chú đừng động đến cô ấy!”

Vương Tư Nguy ngẩng đầu. “Tại sao?”

Vương Cư An biến sắc mặt, nói rành rọt từng từ: “Tôi bảo đừng động đến cô ấy!”

Vương Tư Nguy không hiểu, nhếch mép cười. “Động thì sao? Tên ngốc đó có thể tìm tôi tính sổ?”

Vương Cư An đanh mặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Hay là như vậy đi! Bất kể cô ấy chết, tàn phế, bệnh tật, đau lòng sa sút tinh thần, chỉ cần cô ấy có chút khó chịu, tôi sẽ tìm chú tính sổ!”

Vương Tư Nguy há hốc miệng. Anh ta đứng bật dậy, trừng mắt với Vương Cư An, vẻ không thể tin nổi. Vài giây sau, anh ta cười rũ rượi. “Điên rồi, anh điên thật rồi! Mẹ kiếp, các người điên hết cả rồi…”

Vương Cư An chẳng thèm bận tâm. “Thay vì động đến cô ấy, chi bằng chú hãy động não một chút. Cách trực tiếp nhất mới là hữu hiệu nhất. Vương Á Nam công khai nói những lời dễ nghe trước mặt mọi người, chú càng có lý do gây ầm ĩ với bà ta. Di chúc cũng đọc rồi, bà ta có thể lấp liếm hay sao? Chú càng làm tới, bà ta sẽ càng hết cách”.

Sắc mặt Vương Tư Nguy trở nên u ám, hiểm độc.

“Nể tình anh em trước đây, tôi có lòng tốt nhắc nhở, chú muốn tiếp tục bị người ta lợi dụng hay giữ miếng ăn cho bản thân, tùy chú!” Vương Cư An nói xong liền đứng dậy. Lúc đi ra ngoài, giẫm phải tấm thẻ ngân hàng, anh cúi xuống nhặt, kẹp vào giữ hai ngón tay, vẫy vẫy. “Chẳng ai chê tiền!”

Vương Tư Nguy vốn đang nửa tin nửa ngờ. Thấy Vương Cư An không từ chối, anh ta nghĩ: Bình thường ra vẻ ta đây, bây giờ cũng chỉ thế mà thôi! Anh ta bắt đầu để ý đến hành vi, cử chỉ của Vương Á Nam, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Trong lòng anh ta không thoải mái, lại có ý dò xét giới hạn chịu đựng của đối phương nên cố tình gây khó dễ trong công việc.

Sau hai, ba lần như vậy, Vương Á Nam cảm thấy còn mệt mỏi hơn thời gian trước, khi không có người tương trợ. Bà ta vốn tưởng cháu trai là loại người “gió chiều nào theo chiều đó” xử sự kém, dễ bề thao túng và điều khiển, ai ngờ mấy ngày nay không biết cháu bà ăn nhầm thứ gì, bỗng giở trò không nói lý lẽ, lên cơn bướng bỉnh, công tư bất phân khiến bà ta chẳng con dám trông mong anh ta gần gũi với Thiên Bảo.

Vương Á Nam nhẫn nhịn nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi, hai cô cháu cãi nhau một trận trong văn phòng.

Sự việc vốn không nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là thấy năng lực của cháu trai không ra sao, Vương Á Nam có ý chỉ bảo. Bà ta nhất thời sốt ruột nên khó tránh khỏi trách mắng vài câu, ai ngờ cháu trai trở mặt ngay lập tức, nói bà thấy anh ta chướng tai gai mắt, khi cần thì tỏ ra thân thiết, không cần liền ném sang một bên.

Vương Á Nam tức đến mức lại đau ở vùng gan. Lần nay không giống những lần trước, đau một lúc lâu cũng không đỡ, bà ta chợt hoảng loạn, tính ra cũng phải hơn một năm rồi chưa đi kiểm tra sức khỏe. Bà ta vội gọi điện thoại tới bệnh viện hẹn ngày tới khám.

Phía bệnh viện sắp xếp phòng bệnh, yêu cầu Vương Á Nam kiểm tra tỉ mỉ toàn diện, đại khái mất ba, bốn ngày.

Vương Á Nam đành gác bỏ công việc, nhưng nhớ đến con trai ở nhà, bà ta định nhờ một người thân cận trông nom. Nghĩ đến bộ dạng phớt đời của thằng cháu, bà ta lập tức từ bỏ ý định, cuối cùng đành nhờ Tô Mạt.

Tô Mạt vừa chuyển sang công ty mới, cần thời gian làm quen với tình hình. Cô vừa ký xong hợp đồng bổ nhiệm thành viên hội đồng quản trị độc lập của An Thịnh, lập tức có phóng viên gọi điện thoại xin phỏng vấn hoặc ở ngoài công ty chờ chụp ảnh. Cô gần như trở thành nhân vật được chú ý trong thời gian ngắn.

Bất luận thế nào, Tô Mạt cũng không thể liên lạc với Vương Cư An. Khi cô gọi bằng số khác, vừa nghe thấy giọng cô, anh liền cúp máy. Hỏi lão Trương, lão Trương cũng mơ hồ. Bên này, cô lại nhận được sự nhờ vả Vương Á Nam. Tô Mạt đột nhiên cảm thấy nợ nần đè nặng đôi vai, món nợ ân tình khó trả. Không ngờ sau khi công việc suôn sẻ mọi bề, cô lại rơi vào tình thế khó xử.

Hết giờ làm, Tô Mạt lái xe đến biệt thự của Tống gia. Nhìn thấy cô, Tống Thiên Bảo vô cùng mừng rỡ. Vương Á Nam có về nhà hay không, anh ta cũng chẳng bận tâm.

Buổi tối, Tô Mạt không dám ở một mình với anh ta. Cô dỗ Tống Thiên Bảo vẽ tranh, chơi cờ ở tầng dưới. Phòng của người giúp việc ở ngay bên cạnh, hai người giúp việc thỉnh thoảng pha trà, rót nước. Buổi tối trôi qua yên lành, đợi Tống Thiên Bảo mệt nhoài, về phòng đi ngủ, cô mới thoát thân.

Tình trạng này kéo dài liên tục trong ba ngày. Vương Á Nam không về nhà, nghe nói cũng không tới công ty. Tô Mạt đứng ngồi không yên, cô tranh thủ nghỉ làm sớm, tới bệnh viện xem xét tình hình. Bên cạnh Vương Á Nam chỉ có hai thư ký, một nam một nữ. Cô thư ký ngoài hai mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Thư ký nam tuổi trung niên, nhà có mẹ già con nhỏ nên khó tránh khỏi suy nghĩ không chu đáo, vậy là Tô Mạt về nhà nấu canh mang đến bệnh viện.

Vương Á Nam nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cấp cao. Vừa vào cửa, Tô Mạt phát hiện tóc bà ta bạc đi nhiều, người cũng yếu ớt, sắc mặt ủ rũ, hoàn toàn khác mọi ngày.

Tô Mạt cảm thấy sự việc không bình thường. Hai thư ký ở bên cạnh cũng có bộ dạng nghiêm nghị, Tô Mạt không tiện hỏi nhiều, chỉ nói sơ qua tình hình của Tống Thiên Bảo.

Vương Á Nam im lặng gật đầu. Một lúc sau, bà ta mới cất giọng thê lương. “Tôi đã sống đến từng này tuổi, chết thì chết, điều duy nhất không thể buông xuôi chính là thằng bé ở nhà”.

Tô Mạt giật mình kinh ngạc, dè dặt hỏi: “Đã có kết quả kiểm tra chưa ạ?”

Vương Á Nam không trả lời. Cô thư ký đáp thay: “Chưa. Nhưng đầu tiên là kiểm tra chức năng gan, sau đó họ yêu cầu soi dạ dày, hôm qua lại kiểm tra tuyến lụy”.

Tô Mạt an ủi: “Chưa có kết quả, chứng tỏ bác sĩ không phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng”.

Vương Á Nam lắc đầu. “Cơ thể của tôi, tôi biết rõ nhất. Chắc chắn có vấn đề gì đó. Gần đây tôi không được khỏe nhưng chẳng để ý”.

Tô Mạt vừa đổ canh ra bát vừa an ủi: “Chủ tịch cứ yên tâm. Có lẽ gần đây quá mệt mỏi vì công việc, chủ tịch nghỉ ngơi vài ngày sẽ đỡ ngay ấy mà!”

Lúc này đúng giờ ăn cơm. Vương Á Nam không muốn ăn, đồ ăn do hộ lý mang đến cũng bị bỏ sang một bên. Bà ta không ăn không uống, hai người thư ký khuyên nhủ thế nào cũng vô ích. Tô Mạt hiểu rõ tính tình của bà ta, liền nói một câu: “Chủ tịch luôn miệng nói không nỡ rời xa Thiên Bảo, nhưng thực ra Chủ tịch sợ chết thì có!”

Từ trước đến nay, Vương Á Nam chưa thấy người nào dám nói câu đó với mình, lúc này ngẩn người rồi quay sang Tô Mạt. Vẻ mặt bà ta hơi ngượng ngập nhưng ánh mắt tối sầm. Hai người thư ký đứng bên cạnh không dám lên tiếng.

Tô Mạt nói tiếp: “Nếu đúng là muốn tốt cho Thiên Bảo, sẽ không có chuyện người vẫn chưa chết mà một chân đã bước sẵn vào quan tài chờ đợi”.

Vương Á Nam đột nhiên mỉm cười. “Mang canh lại đây, để tôi thưởng thức tay nghề của cô”. Bà ta uống canh, miễn cưỡng ăn chút cơm. Thấy Tô Mạt mấy ngày nay bôn ba vất vả, còn nhớ đến mình, bất kể xuất phát từ mục đích nào, coi như cô cũng có tâm, trong khi cháu trai chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm. Vương Á Nam có chút cảm khái, trong lòng ấm áp. Bà cất giọng ôn hòa: “Mấy ngày nay cô vất vả nhiều!”

Đúng lúc này, bác sĩ mang kết quả kiểm tra đến, cho biết không phát hiện ra bệnh trạng ở bộ phận đã làm xét nghiệm, phán đoán sơ bộ là viêm ruột thừa, chỉ cần tiến hành ca mổ bình thường là được.

Vương Á Nam tỏ ra phấn chấn, quay sang cười với Tô Mạt. “May thật, cô vừa đến là có kết quả”. Trong lòng vui vẻ, bà nói với người bên cạnh: “Tiểu Tô là phúc tinh của tôi”.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Rời khỏi bệnh viện, đi ngang qua sạp báo, cô vô tình nhìn thấy tờ Nhật báo Nam Chiêm của số mới ra hôm nay. Nhớ tới cuộc phỏng vấn lần trước, cô liền mua một tờ báo, giở ra xem. Đến trang tin tức chứng khoán, cô tìm thấy bài báo liên quan với có tiêu đề: “Thành viên hội đồng quản trị độc lập trẻ tuổi nhất Nam Chiêm (ba mươi tuổi) đã xuất hiện.” Ở phần nội dung, ngoài đoạn đầu tiên giới thiệu ngày tháng năm sinh, quê quán và tình hình công việc của Tô Mạt, đoạn dưới cho biết, cô còn ít tuổi, lý lịch quá ngắn gọn, không rõ thân phận.

Tô Mạt quay lại sạp báo, lật giở trò Thời báo chứng khoán kỳ này. Cô tìm thấy tin tức tương tự, tiêu đề còn trực tiếp hơn: “Lý lịch của thành viên hội đồng quản trị độc lập trẻ tuổi nhất của thành phố chúng ta còn nhiều điểm nghi vấn”. Bài báo nhấn mạnh, việc chọn cô làm thành viên hội đồng quản trị độc lập không phù hợp với điều lệ có kinh nghiệm làm việc ở các ngành pháp luật, kinh tế hay chức vụ thành viên hội đồng quản trị từ năm năm trở lên. Cuối cùng, bài báo đưa ra nghi vấn: “Thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất rốt cuộc dựa hơi ai?”

Tô Mạt xem một lượt. Mọi sự chất vấn, nghi ngờ đều nằm trong dự liệu của cô. Cứ mặc kệ giới truyền thông kêu ca vài ngày, sự việc sớm muộn cũng qua đi.

Tô Mạt lên xe, ném tờ báo ra ghế sau. Cô còn chưa khởi động máy, điện thoại chợt đổ chuông. Tô Mạt tưởng là phóng viên, định khéo léo từ chối, ai ngờ người ở đầu máy bên kia nói thẳng: “Ủy viên Tô, dạo này chị nổi quá đấy! Đúng là một việc đáng chúc mừng”.

Tô Mạt cảm thấy giọng nói này rất quen, một lúc sau mới nhớ ra. “Lộ Chinh?”

Lộ Chinh cười. “Vì chuyện của chị, có phóng viên chạy đến tận chỗ tôi lấy tư liệu”.

Tô Mạt ngạc nhiên. “Chạy đến chỗ cậu? Tại sao?”

“Chị quên rồi à? Tôi đoán chị đã quên sự việc lần đó”. Anh ta vẫn cười. “Vào một ngày nào đó, có người phụ nữ yếu đuối gọi điện báo cảnh sát ở bên ngoài một câu lạc bộ, dẫn đến một vụ phong tình…”

Tô Mạt ngẩn người, tim đập thình thịch. Bàn tay cầm điện thoại bất giác run run.

Lộ Chinh nói tiếp: “Người sợ nổi danh, lợn sợ vỗ béo(*). Chị gái à, chị hãy cẩn thận đấy!”

(*) Người sợ nổi danh: con người một khi nổi tiếng dễ bị nhòm ngó, ghen ghét, dễ nảy sinh chuyện thị phi giống như lợn béo dễ bị làm thịt.

3.

Lộ Chinh nói tiếp: “Bất kể là món nợ “đào hoa”, thực tế hai bên có quan hệ thật sự hay là vụ cưỡng dâm một trăm phần trăm, tôi cũng không có hứng thú can dự, dù sao tôi cũng sắp rời khỏi nơi thối tha này. Nhưng tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, coi như tôi nhắc nhở chị, người biết rõ vụ này không chỉ có một mình tôi…”

Đối phương không lên tiếng, tựa như đang vô cùng hoảng loạn , Lộ Chinh thở dài một tiếng, cúp máy. Vai anh ta đột nhiên bị vỗ một cái, người vừa đến hỏi: “Anh gọi điện cho ai vậy?”

Lộ Chinh quay đầu. “Sao cô lúc nào cũng như ma ấy, đến tiếng bước chân cũng chẳng nghe thấy”.

Chung Thanh cất giọng bực dọc. “Tôi hỏi anh gọi điện thoại cho ai? Anh đừng đánh trống lảnh! Lén lút thế này chắc chắn là phụ nữ”.

Lộ Chinh nhìn cô. “Chuyện gì cũng hỏi bằng được, cô là gì của tôi hả?Gọi điện cho chị họ cô ôn lại chuyện cũ, thế đã được chưa?”

“Anh và chị tôi thì có gì để nói?” Chung Thanh ngồi xuống chiếc ghế dài, mũi chân đá ngọn cỏ dưới đất. “Sao đàn ông các anh đều như vậy? Chị ấy thì có gì tốt?”

“Câu này nghe rất có nội hàm”. Lộ Chinh tỏ ra hứng thú, ngồi xuống cạnh cô. “Ý của cô là những người đàn ông cô thích đều cảm mến chị họ cô?”

“Anh tránh sang một bên đi!”

“Bị tôi nói trúng rồi”.

“Tôi chẳng thèm để ý đến anh”.

“Vậy cô tìm tôi làm gì?”

Chung Thanh im lặng, một lúc sau mới lên tiếng. “Chẳng phải bố anh còn thiếu gần hai mươi vạn mới có thể thay thận hay sao? vài ngày nữa tôi có thể đưa cho anh số tiền đó”.

“Cô lấy đâu ra tiền?” Lộ Chinh quay đầu nhìn cô. “Câu được rồi à?”

Chung Thanh không trả lời.

Lộ Chinh lẩm bẩm một câu. “Nha đầu ngốc!”

Chung Thanh đứng dậy. “Anh nói ai vậy?”

Lộ Chinh tựa vào ghế, hai tay đan ra sau gáy, bình thản trả lời. “Cảm ơn cô, nhưng tôi không cần đến nữa”.

“Ý anh là gì? Bệnh tình của ông cụ khá hơn rồi à?”

Lộ Chinh ngước nhìn trời xanh. “Bố tôi không thể đợi người cho thận, hai hôm trước đi rồi”.

Chung Thanh sững sờ,

Lộ Chinh liếc nhìn cô. “Haizz, thế cũng tốt, cuối cùng ông cụ cũng được giải thoát. Lát nữa tôi sẽ đi?”

Chung Thanh hỏi dồn. “Anh đi đâu? Về nhà ư?”

Lộ Chinh vỗ vỗ vào chiếc ba lô ở bên cạnh. “Không về nữa. Tôi sẽ rời khỏi nơi này. Thành phố này khiến tôi thấy buồn nôn”.

Chung Thanh sốt ruột, nói. “Anh định đi đâu?”

“Tôi cũng chưa biết mình sẽ đi đâu. Tôi không muốn ở lại chốn này dù chỉ một giây, một phút. Tốt nhất là đến một nơi không ai quen biết”.

Chung Thanh ủ rũ. “Sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”

Lộ Chinh cười. “Việc gì tôi cũng phải báo cáo với cô sao? cô là mẹ tôi à?”

Chung Thanh ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất động hồi lâu. Lộ Chinh ghé mặt lại gần. “Cô khóc đấy à?” Nói xong, anh ta giơ tay lau nước mắt trên mặt Chung Thanh. “Cô sao vậy? Tự nhiên khiến tôi có áp lực”.

Chung Thanh tựa đầu vào vai anh ta, khịt mũi. “Anh đừng giả bộ nữa!”

“Tôi giả bộ gì chứ?”

Chung Thanh im lặng.

Lộ Chinh tiếp tục: “Đừng nói rằng cô thích tôi đấy nhé! Nếu cô thật sự thích tôi thì dù người đó có núi vàng núi bạc, cô cũng sẽ thấy chẳng liên quan đến mình”.

“Đây là hai chuyện khác nhau”. Chung Thanh phản bác.

Lộ Chinh nói: “Cô có biết tại sao bây giờ cô có cảm giác này không? Đó là vì từ trước đến nay, tôi luôn thuận theo ý của cô. Tôi cũng không lấy đạo đức ra để đánh giá con người cô, trói buộc cô. Do đó, cô cảm thấy ở bên tôi không hề có áp lực, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Như vậy tất nhiên sẽ rất dễ chịu và thoải mái, nhưng đó không phải là thích”.

Chung Thanh trừng mắt. “Hình như anh còn hiểu rõ cảm nhận của tôi hơn chính tôi”.

Lộ Chinh thở dài. Anh ta đứng dậy, ôm vai cô. “Bởi vì cô ngốc nghếch mà!” Anh ta cúi đầu, rất muốn hôn lên đôi môi của Chung Thanh nhưng cuối cùng chỉ chạm môi vào trán cô. “Cô bé ngốc nghếch, chắc chắn em chưa thật sự nếm trải mùi vị của tình yêu”.

Chung Thanh ngẩn người, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô cất giọng nghẹn ngào. “Lộ Chinh, Lộ Chinh….”

Lộ Chinh buông tay, đeo ba lô lên vai, đi thẳng, không hề quay lại.

Chung Thanh vẫn khóc. Tính hiếu thắng đã ngăn không cho cô đuổi theo anh ta. Hình bóng Lộ Chinh xa dần, cuối cùng biến mất ở ngã rẽ. Chung Thanh đứng đó một lúc lâu, cuối cùng, cô lau nước mắt, rút điện thoại, nói với người ở đầu máy bên kia: “Bao giờ anh mới đưa tiền cho tôi?”

Thượng Thuần tỏ ra bất lực. “Bảo bối, tôi đã nói rồi, khoản tiền này không phải nhỏ. Gần đây nhà tôi quản rất chặt…”

“Anh đúng là vô dụng!” Chung Thanh chế giễu. “Kết hôn xong, đến hai triệu cũng không có. Anh lấy vợ hay là ngồi tù đấy?”

“Chẳng phải em đòi thêm hai trăm ngàn hay sao?”

“Có hai trăm ngàn mà anh cũng kéo dài thời gian. Trong ba ngày anh phải chuẩn bị cho tôi hai triệu hai trăm ngàn, một đồng cũng không được thiếu”.

Thượng Thuần dỗ dành. “Tất nhiên tôi sẽ cho em. Dù không phải vì thứ đó, tôi cũng sẽ mua nhà cho em. Bây giờ một căn hộ không chỉ hai triệu”.

“Tôi không cần nhà. Tôi thương anh nên mới đưa cho anh thứ đó. Anh còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ công khai nội dung trong USB lên mạng”.

Thượng Thuần mất hết kiên nhẫn, nghiến răng: “Muốn chơi thì tôi sẽ chơi với em, xem ai chết nhanh hơn”.

Chung Thanh bật khóc nức nở. “Bây giờ, ngay cả anh cũng ức hiếp tôi. Tôi chưa học hết cấp ba đã đi theo anh, chịu đủ những lời bàn tán và con mắt của người đời. Đến giờ, một chút thành ý cũng chẳng có, vậy mà anh còn luôn miệng nói yêu tôi. Còn lâu tôi mới tin anh. Đồ lừa đảo! Thượng Thuần, anh là đồ lừa đảo…”

Thượng Thuần thở dài, cất giọng mềm mỏng: “Em xem đi, em lại làm ầm lên rồi, tôi chẳng nói gì được nữa. Hễ lên tiếng là em lại khóc lóc. Bảo bối, tình cảm có thể dùng đồng tiền để cân đo đong đếm hay sao? Hơn nữa, đừng nói tôi không có thành ý với em, tôi chẳng thấy thành ý của em đâu cả”.

Chung Thanh cười thầm nhưng vẫn giả bộ sụt sịt: “Anh không tin tôi thì chúng ta chia tay đi!”

Thượng Thuần nói ngay. “Em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”

Chung Thanh nói tiếp: “Anh suốt ngày theo dõi người ta. Người ta nói chuyện với bạn học nam vài câu, anh cũng tỏ ra tức giận. Anh nói anh không có cảm giác an toàn, nhưng trước đây anh lắm đàn bà như vậy, ai biết anh có giở trò hay không? Trong tay tôi không có tiền, tôi mới không có cảm giác an toàn. Mọi người đều nói, đàn ông càng tiêu nhiều tiền cho mình thì sẽ không đi kiếm người đàn bà khác. Đây gọi là chi phí chìm(*)…”

(*) Trong kinh tế học, “chi phí chìm” là khoản chi phí đã mất đi, không lấy lại được.

Nghe tiếng khóc của cô, Thượng Thuần thấy đau đầu. “Cho em, cho em biết. Tiền cũng được, tình cảm cũng được, kiếp trước tôi nợ em, kiếp này trả hết cho em”.

“Anh nói thì nhớ phải giữ lời, bằng không tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần mạng sống của anh”.

Thượng Thuần coi đây là câu nói đùa của trẻ con, hắn nhếch miệng: “Muốn mạng sống của tôi? Chuyện này dễ thôi, buổi tối em mặc bộ váy ngắn của học sinh, đến ép chết tôi đi…”

Chung Thanh cười. “Không đưa tiền, tôi sẽ không gặp anh. Đưa tiền, cả đồ và người đều là của anh, suốt đời suốt kiếp”.

Thấy giọng điệu của cô có vẻ dịu đi, Thượng Thuần hỏi. “Bảo bối, nếu em thật sự yêu tôi, đừng suốt ngày gọi tôi là chú. Em hãy nói cho tôi biết, em lấy thứ đó từ đâu ra?”

Chung Thanh làm nũng. “Anh càng muốn biết, tôi càng không nói”.

Thượng Thuần hỏi khéo: “Vậy em hãy cho chú biết, thứ đó có ở trong tay người khác nữa không?”

Chung Thanh tức giận. “Tôi một lòng muốn tốt cho anh, phải mạo hiểm mới có thể lấy thứ đó, vậy mà anh còn nghi ngờ tôi!” Cô lại nấc nghẹn. “Thượng Thuần, anh coi tôi là hạng người gì hả? Muốn một chút tiền tiêu vặt cũng phải vòng vòng vèo vèo, tôi đúng là chẳng dễ dàng chút nào…”

Thượng Thuần đang sốt ruột, nghe tiếng khóc của Chung Thanh, hắn đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Hơi thở của cô gái truyền qua điện thoại, tựa như cô vừa chịu sự giày vò ở dưới thân hắn. Hắn nghĩ bụng, khoảng cách tuổi tác quá lớn cũng không phải điều tốt lành, về quan niệm cũng có sự khác biệt. Một việc quan trọng như vậy mà cô chỉ coi là trò đùa. Nhưng nói đi nói lại, chẳng phải bản thân hắn yêu thích sự kích thích do thể xác trẻ trung và tư tưởng không kiêng dè của cô mang lại hay sao?

Thượng Thuần nhất thời mềm lòng, vội vàng dỗ dàng cô. Nhưng hắn đâu ngờ, đã có người cầm thứ đó đến văn phòng tỉnh ủy.

Sau khi cân nhắc kĩ càng, Vương Cư An quyết định đi tìm Bí thư Khổng Lập Đức.

Sắp đến kỳ bầu cử, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Khổng Lập Đức có quan hệ thân thiết với bố vợ Thượng Thuần. Đối thủ còn trẻ, trong khi Khổng Lập Đức đã có tuổi, xuất thân lại bình thường, đạt được vị trí như ngày hôm nay đã có thể coi là xuất sắc. Ông ta không hy vọng leo cao hơn nữa, chỉ mong có thể giữ được vị trí này. Hơn nữa, qua nhiều năm, ông ta và Vương Cư An đều là những người nói thật làm thật, nói chuyện tương đối hợp cạ.

Nhưng Vương Cư An không ngờ, sau khi nộp tài liệu tố cáo, Khổng Lập Đức bắt đầu né tránh không gặp anh. Mấy lần liền, anh đều bị thư lý chặn lại, lúc thì nói Bí thư đi thị sát, lúc thì bảo Bí thư đi họp… đủ các lý do.

Vương Cư An quyết định chặn đối phương ở cửa nhà. Nhìn thấy anh, Khổng Lập Đức liền chau mày. Ông ta không nói nhiều, chỉ thở dài. “Tôi đã xem qua tài liệu, sự việc quá phức tạp, cần có thời gian để xử lý”.

Rõ ràng là mượn cớ thoái thác, Vương Cư An không cam lòng. Thấy ông ta đi vào nhà, anh lập tức đi theo.

Biết không thể cắt đứt đuôi, Khổng Lập Đức đi vào thư phòng, đóng cửa. Ông ta gõ ngón tay xuống mặt bàn. “Chàng trai trẻ, việc chống tham nhũng không thể hành động theo cảm tính, vì nó liên quan đến quá nhiều người. Nếu thật sự điều tra, chỉ e hai bên cùng bị thiệt hại, hậu quả rất khó lường”.

Vương Cư An lên tiến: “Tôi đã tính đến kết quả xấu nhất”.

Trước thái độ kiên quyết của anh, Khổng Lập Đức thở dài. “Tôi nói thật với cậu, nhân lúc tôi đi châu Âu khảo sát vào tháng trước, có người bày trò tố cáo tôi lên cấp trên. Bên trên bảo tôi về hưu vào tháng Chín tới. Thực tế, văn bản bổ nhiệm nội bộ đã được phê chuẩn, bây giờ tôi chỉ là hữu danh vô thực, thân mình còn chưa lo xong”.

Sắc mặt Vương Cư An tái nhợt.

Khổng Lập Đức nói tiếp: “Việc này giống như chuyện khi nhìn thấy người rơi xuống nước,, chúng ta có nhảy xuống cứu hay không? Làm việc nghĩa đương nhiên là điều tốt, nhưng phải xem thực lực của bản thân trước. Đầu tiên, anh phải biết bơi, tiếp theo cần tính đến sức lực của mình, có nắm chắc phương pháp cứu người hay không, đừng để xảy ra chuyện người vẫn chưa cứu được, mình đã chết trước. An Thịnh bây giờ là một đống bùng nhùng”. Ông ta vỗ vai Vương Cư An, “Tôi khuyên cậu nên tự cứu mình đi đã!”

Vương Cư An đi ra cửa. Buổi trưa mùa hè, nắng gắt đến mức hoa mắt, chóng mặt. Anh ngồi xuống bậc thềm, rút bao thuốc và chiếc bật lửa theo thói quen, nhưng anh không thể nhẫn nại châm điếu thuốc, chỉ bóp mạng bao thuốc. Trong lòng anh vô cùng bức bối nhưng không có chỗ nào để trút bỏ.

Vừa vào xe ô tô, Vương Tư Nguy gọi điện, Vương Cư An không muốn nói chuyện, chỉ lạnh lùng “a lô” một tiếng.

Vương Tư Nguy bực bội gào thét trong điện thoại. “Anh nói đúng, bà già quả nhiên có ý đồ khác. Gần đây bà ta mổ viêm ruột thừa, ả họ Tô thừa dịp tỏ vẻ thân mật, chăm sóc lấy lòng bà ta. Có hôm tôi đi thăm bà già, ả họ Tô không ở đó, bà ta nói vết thương còn đau, làm mặt lạnh với tôi, nhất định bảo người gọi ả họ Tô đến, bà ta mới tỏ ra dễ chịu. Hai người này một có ý, một có lòng, tôi đoán không bao lâu nữa, tên ngốc đó sẽ có chuyện vui”.

Vương Cư An không đủ kiên nhẫn nghe anh ta lải nhải. “Chú nói xong chưa? Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”.

“Anh không sốt ruột hay sao?” Vương Tư Nguy vội hỏi.

Vương Cư An im lặng, giơ tay vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán rồi cười nhạt. “Tôi sốt ruột gì chứ? Bây giờ tôi đã trắng tay, người sốt ruột là chú mới đúng”.

Vương Tư Nguy nói tiếp: “Ý tôi là người phụ nữ đó. Tránh hại tìm lợi là bản năng của con người. Người thấp cổ bé họng từng bước leo cao, một khi có cơ hội lên trời sẽ phấn đấu đến cùng. Trong khi bây giờ anh chẳng còn gì cả”.

Dường như bị chọc đúng nỗi đau, Vương Cư An mím môi, bấm nút tắt cuộc gọi.

>>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<<

Thời gian này, Tô Mạt luôn thấp thỏm không yên, cũng bận tối mắt tối mũi. Cô vừa phải trốn tránh phóng viên vừa giải q uyết những công việc mà Vương Á Nam giao cho.

Vương Á Nam yêu cầu cô ngày nào cũng phải có mặt ở bệnh viện. Ban đầu, Tô Mạt tưởng bà ta lo cho Tống Thiên Bảo, nhưng sau nhiều lần như vậy, cô cũng nhận ra sự bất thường. Trong một lần trò chuyện, Vương Á Nam nói bà ta đã nhiều tuổi, lắm bệnh, nếu xảy ra chuyện gì thì điều khiến bà ta không yên tâm nhất chính là thằng con trai ở nhà.Bà ta bỗng nói sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình gia đình Tô Mạt, nghề nghiệp của bố mẹ cô, đứa con của cô bây giờ ở với ai, quyền nuôi dưỡng thuộc về bên nào… Tô Mạt không để ý, thật thà trả lời, dù cuộc sống khó khăn đến mấy cũng không muốn con gái theo chồng cũ.

Sắc mặt Vương Á Nam có vẻ không vui, bà ta thở dài. “Có con nhỏ, cô cũng không tiện tái hôn”.

Tô Mạt cười cười. “Tôi chưa nghĩ đến chuyện tái hôn”.

Vương Á Nam lắc đầu. “Không cần đàn ông, không cần kết hôn, nhưng cô phải nuôi cả gia đình, chắc cũng nghĩ đến vấn đề kinh tế đấy chứ?”

Tô Mạt trả lời: “Đó là điều đương nhiên”.

Vương Á Nam nói: “Lần này là tôi sợ bóng sợ gió, nhưng mấy ngày đó bị đám bác sĩ hành hạ giống như từng chết một lần nên đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện. Con người sống trên đời, cần chín bỏ làm mười, vì dù sao cũng không có ai hoàn hảo. Người có điều kiện tốt tự nhiên sẽ có sự lựa chọn tốt hơn, người có điều kiện không tốt sẽ chỉ nhìn vào tiền của Bây giờ có rất ít người tốt bụng lại không tham lam, tôi cũng không thể đòi hỏi quá khắt khe”.

Nghe bà ta nói câu này, trong lòng Tô Mạt rất bất an. Cô nhất thời im lặng.

Vương Á Nam tiếp tục: “Về lý mà nói, đàn ông ở độ tuổi của Thiên Bảo đã kết hôn, sinh con từ lâu. Tôi thấy nó… đối với cô không bình thường”.

Tô Mạt còn cảm thấy mơ hồ, lại nghe bà ta nói: “Nếu cô và nó có thể đến với nhau, nửa đời sau của nó cũng có người chăm sóc. Còn về phía gia đình cô, đừng nói là có cơm ăn áo mặc, cuộc sống sẽ được cải thiện hơn nhiều. Sau này đi ra ngoài, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Tuy điều kiện nhà cô kém một chút nhưng bố mẹ trước kia làm giáo viên, cũng coi là gia đình nề nếp, miễn cưỡng có thể chấp nhận”.

Tô Mạt muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ đờ đẫn nhìn Vương Á Nam.

“Cô yên tâm, về mặt vật chất, tôi tuyệt đối không bạc đãi cô”. Bà ta rút một tờ giấy, đưa cho Tô Mạt. “Đây là bản thỏa thuận cần công chứng. Có một điều khoản rất quan trọng, đứa con đầu của cô không được đi theo cô, chỉ có thể sống với bố mẹ cô ở quê nhà. Ngoài ra, tôi còn có thể bảo đảm, nếu cô và Thiên Bảo kết hôn, năm năm sau khi sinh đứa con đầu tiên, trung tâm thương mại quốc tế của Vương gia chúng tôi sẽ thuộc về cô…”

Tô Mạt chấn động.

Vương Á Nam nở nụ cười hài lòng. “Con người có lòng tham mới là lẽ thường tình. Tôi vốn không yên tâm về cô. Cô từng ly hôn, trước đây có quan hệ phức tạp, nhưng tôi cũng thuê người điều tra cô. Trong thời gian qua, ngoài công ty, bệnh viện, chỗ Thiên Bảo và nơi ở của cô, cô gần như không đi đâu, cũng không tiếp xúc với những người vớ vẩn. Như vậy rất tốt!”

Tô Mạt kinh ngạc. “Chủ tịch cho người theo dõi tôi?”

Vương Á Nam né tránh câu hỏi. “Cô có năng lực, có cơ hội, có đầu óc, tính cách cũng rất tốt, nhưng cô quá lương thiện, đây là ưu điểm và cũng là nhược điểm của cô, không làm được việc lớn, cũng không rơi vào tình trạng quá tệ. Cô cứ đi theo tôi học hỏi vài năm, thường xuyên tiếp xúc với người ngoài, rèn giũa bản thân, chắc chắn sẽ khá hơn”. Dường như bà ta đã tính toán trước mọi việc. “Cô hãy cầm bản thỏa thuận này về xem kĩ. Sau đó tìm cơ hội bảo bố mẹ cô đến đây gặp mặt… Đúng rồi, đừng đưa đứa con của cô đến, tôi không muốn bị thiên hạ nhìn thấy rồi xì xào bàn tán”.

Tô Mạt rời khỏi bệnh viện, tinh thần vô cùng hỗn loạn. Cô trải qua cảm giác từ không thể tin nổi đến mở cờ trong bụng, cuối cùng như tỉnh khỏi giấc mộng.

Tô Mạt lái xe một vòng qua khu vực phồn hoa nhất của Nam Chiêm. Nhìn thấy những tòa nhà đắt đỏ nhất, cô bất giác nghĩ, nên mua mấy căn hộ bây giờ, ba hay năm? Trang trí theo phong cách nào mới dễ sắp xếp và quét dọn? Liếc nhìn những chiếc xe mui trần ở bên ngoài câu lạc bộ cao cấp, cô lại nghĩ, mua thêm ngôi biệt thự, xây vài cái nhà để xe. Nhìn thấy những cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, cô nghĩ, sau này tôi muốn mua quần áo đắt đến mức nào cũng được, đồ các cô mặc trên người chỉ là hàng chợ…

Cho đến khi thành phố lên đèn, Tô Mạt vẫn chìm trong trạng thái hưng phấn cực độ. Cô muốn hét to nhưng buộc phải kìm nén tâm trạng.

Bây giờ là giờ tan tầm, người đông, xe cộ nườm nượp. Tô Mạt toát mồ hôi mới tìm được chỗ đỗ xe. Cô ngẩng đầu, ngắm bức tượng trong thần thoại Hy Lạp rất lớn ở hai bên cửa ra vào của trung tâm thương mại quốc tế Nam Chiêm. Một bên là chiến thần Ares mặc áo giáp màu xám, tay cầm chiêm và cây giáo dài. Một bên là nữ thần tình yêu Aphrodite tay cầm quả táo.

Dưới ánh chiều tà, hai vị thần đứng sừng sững trong bầu không khí xa hoa, một ảo. Dưới chân bức tượng, một đám thanh niên t

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status