#43
” Coi như anh xin em, ăn một chút thôi được không?”
Chưa bao giờ Lục Tử Sâm ăn nói khép nép thế này, từ khi cô tỉnh lại đã hất đổ hai chén cháo rồi. Khi lúc bệnh cho tới giờ cô chưa từng bướng như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Anh thật sự mệt mỏi kinh khủng!
” Anh xin lỗi, lúc nãy anh có hơi to tiếng. Em bỏ qua cho anh được không?”
Giai Kỳ cắn môi, khi mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là anh. Bây giờ trong mắt anh tràn ngập khẩn cầu. Nhưng anh không biết rằng cô chẳng để ý anh có to tiếng hay không. Cô không biết phải làm thế nào!
Cuối cùng Giai Kỳ mở miệng ngậm lấy muỗng cháo Lục Tử Sâm đưa đến. Cô khó khăn, miễn cưỡng nuốt xuống, một giây sau liền vội vàng chồm nữa người ra phía đầu giường. Quay ra chậu rửa mặt, vô lực nôn mửa. Chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ miệng, dạ dày co giật mãnh liệt khiến cơ thể cô co rúm lại. Đây là một quá trình chịu đựng dài dằng dặc đầy đau đớn.
Cô bỗng dưng cảm thấy tủi thân vô cùng, sóng mũi cay xè. Cúi đầu, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống. Sau đó, càng nhiều càng nhiều hơn không theo sự kiểm soát của cô mà trào khỏi hốc mắt.
Lục Tử Sâm kéo đầu cô qua, anh sững sờ áp hai tay vào má cô. Giai Kỳ nhìn thấy gương mặt của anh, cơn uất ức trào lên mạnh mẽ, sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Cô muốn gào thét để thỏa nỗi tức giận và đau thương trong lòng. Tiếng khóc to vang dội, cô nghĩ mình đã khóc đến khàn cả giọng, rách cả cổ họng. Cả người bởi vì khóc quá lớn trở nên cứng đơ.
Lục Tử Sâm vụng về ôm lấy thân thể cô, anh hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, chỉ liên tục máy móc gọi tên cô. Nước mắt Giai Kỳ tuôn trào xối xả, thấm qua mảnh áo sơ mi trước ngực, rồi dường như xuyên thẳng vào tim. Mềm nhũn, anh cảm giác như nó không còn đập nữa.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc đầy tuyệt vọng của cô gái…
Giai Kỳ la hét, khóc lóc đến kiệt sức. Chỉ còn phát ra những tiếng thút thít, mọi vật trước mắt mờ mờ ảo ảo. Cô vùng vẫy khỏi anh, với lấy cái chăn lau mặt rồi nằm xuống giường. Từ đầu đến cuối không nói gì cũng không nhìn anh.
Lục Tử Sâm ngỡ ngàng nhìn một loạt hành động của cô. Sau đó lẵng lặng đứng dậy, thu dọn sạch sẽ chỗ cô vừa nôn ra, cẩn thận để không phát ra bất kì âm thanh nào.
Nếu như Giai Kỳ chịu nhìn về phía Lục Tử Sâm, cô sẽ thấy gương mặt ướt đẫm cùng đôi mắt sưng đỏ. Thậm chí, anh càng khó chịu thống khổ hơn so với cô.
Lục Tử Sâm vệ sinh sạch sẽ bản thân rồi lên giường. Giai Kỳ nằm quay lưng về phía anh, anh nhìn tấm lưng gầy gòm của cô, rồi không nhịn được mà đưa tay chạm vào. Từng chút từng chút vòng qua eo cô. Anh biết cô vẫn chưa có ngủ, vì cơ thể cô hơi run lên. Lục Tử Sâm kề môi sát vào lỗ tai cô, giọng khản đặc nói nhỏ.
” Em đừng bỏ anh ở lại.”
Cảnh tình này, đêm nào bọn họ cũng đều làm một lần. Khi đó Giai Kỳ sẽ dịu dàng hôn vào má anh mà nói rằng.
” Em không bỏ anh lại, em hứa với anh.”
Hôm nay cô không cười dịu dàng, không hôn vào má anh cũng không hứa gì với anh nữa. Anh cảm thấy hoảng hốt, chắc là phần trẻ con trong cô nổi lên, ngày mai sẽ bình thường lại thôi!
Giai Kỳ liều mạng cắn chặt môi không để cho tiếng thút thít phát ra. Cô chưa từng bỏ anh, từ đầu đến cuối đều là anh không nguyện nắm tay cô!
Đêm đó, anh trăng cũng buồn hiu đến lạ…
[…….]
” Lục Tử Sâm, có thể không điều trị nữa không, em đã hết sức rồi? Rất đau, rất thống khổ!”
Trị liệu bằng hóa chất đã hao tổn hết sinh lực của cô, cô suy yếu không chịu nổi, hơi thở mỏng manh, gầy không thể tưởng tưởng. Xuân về, hoa nở… thời điểm rất thích hợp để rời xa nhân thế..Cô biết bản thân mình sắp tới giới hạn rồi, chính cô cũng không còn chút ý niệm muốn sống nào.
Lục Tử Sâm cứng ngắc đứng ở đầu giường, chăm chăm vào khuôn mặt đầy mồ hôi của Giai Kỳ sau trị liệu. Trước đây cô luôn mĩm cười, nhưng hiện tai cô nói ” Cô hết sức rồi, rất thống khổ!” Cuối cùng Giai Kỳ của anh cũng muốn rời xa anh rồi sao, trên thế gian này sẽ không còn một Lâm Giai Kỳ nào nữa?
Lục Tử Sâm như điên chạy đi tìm viện trưởng, bóp chặt hai vai của ông ấy. Cả giọng nói và cơ thể đều run rẩy lợi hại
” Cô ấy… cô ấy nói hết sức rồi, không muốn trị liệu nữa… rất thống khổ.”
” Lục tổng, anh bình tĩnh. Nếu bây giờ không có tủy, cô ấy ra đi là chuyện sớm muộn.”
Hai chữ ra đi đánh mạnh vào đại não anh, trống rỗng không suy nghĩ được gì.
” Tủy… tủy đã tìm được chưa!”
” Chúng ta vẫn chưa tìm được người nào, ngoại trừ… Sở tiểu thư.”
[……]
” Sở Điềm, em có thể… hiến tủy cứu Giai Kỳ được không, chỉ có em là tương thích với cô ấy. Anh cầu xin em!”
Sở Điềm ôm đứa bé trong lòng, ngạc nhiên không thôi, cô nhìn về phía Tư Đồ Mặc. Anh gật nhẹ đầu, cô nói với Lục Tử Sâm.
” Em đến bệnh viện với anh.”
” Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn em.”
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đưa cả ba đến bệnh viện. Ở đó, viện trưởng đã chờ sẵn.
” Sở Điềm, em cùng viện trưởng đi kiểm tra một chút đi. Anh đi xem Giai Kỳ.”
” Em đi cùng anh, em muốn thăm cô ấy một chút.”
Lục Tử Sâm hơi đắn đo, cuối cùng đồng ý.
” Hai người chờ ở đây một lúc, tôi vào xem trước đã”
” Được.”
Lục Tử Sâm từ tốn mở cửa phòng, Giai Kỳ đang yên tĩnh ngủ trên giường. Anh nhẹ chân bước đến, mỗi lần cô ngủ mê man anh đều cảm thấy rất hoảng sợ, hoảng sợ cực độ.
” Giai Kỳ… Giai Kỳ…”
Anh gọi tên cô mãi, cô vẫn không tỉnh lại. Lục Tử Sâm nín thở chạm tay vào ngực cô. Đầu óc anh nổ tung, tại sao anh không cảm nhận được tiếng tim đập nữa rồi. Lục Tử Sâm luống cuống áp cả tai vào ngực Giai Kỳ.
Tại sao vẫn không cảm nhận được gì? Nhất định là cô muốn chơi trò mới với anh! Giai Kỳ, anh thua rồi, em mau tỉnh dậy đi, anh không chơi nữa!
Lục Tử Sâm hét to một tiếng, cả cơ thể anh như bị mổ xẻ ra ngàn mảnh. Anh không cách nào thở được, anh hôn khắp gương mặt cô, môi cô, từng tấc da thịt của cô. Mỗi nơi anh hôn qua đều thấm đẫm nước mắt mằn mặn.
Sở Điềm và Tư Đồ Mặc chạy vào. Thấy tình cảnh trước mắt, Sở Điềm khóc nấc lên. Cô lại gần giường bệnh, trông thấy gương mặt tím tai của Giai Kỳ, ngã khụy xuống. Tư Đồ Mặc nhanh chóng đỡ lấy cô, khóe mắt anh ta cũng đỏ lên, không đành lòng nhìn Lục Tử Sâm như vậy.
” Lục Tử Sâm, cậu… phải mạnh mẽ lên.”
Lục Tử Sâm nghe những lời của Tư Đồ Mặc bỗng dưng khóc lớn lên. Tư Đồ Mặc chưa từng biết tới một người đàn ông có thể khóc lớn như vậy, anh ta nghỉ Lục Tử Sâm có thể rách cả yết hầu rồi. Vậy thì, nỗi đau này lớn đến thế nào đây, Lục Tử Sâm làm sao trãi qua những ngày tiếp theo đây?
Lục Tử Sâm dường như khóc khô hết nước mắt trong cuộc đời này. Cơ thể như bị rút mất một thứ gì đó, anh biết sau này anh chẳng thể nào vui vẽ được nữa! Nỗi đau đớn lan toả khắp toàn thân anh. Cầm lấy bàn tay không còn chút hơi ấm nào của cô, một tờ giấy bỗng rơi xuống. Anh run rẩy mở ra.
” Lục Tử Sâm, mong rằng kiếp này anh sẽ hạnh phúc.”
[……]
Lục Tử Sâm lo toan chu toàn hậu sự của Giai Kỳ. Mọi người luôn miệng nói anh hãy nén bi thương, anh gật đầu với họ nhưng chỉ anh mới biết bi thương này sẽ theo anh cả đời.
” Lục tổng, chúng tôi tìm được thứ này trong ngăn kéo phòng bệnh. Ngài xem có phải của cô Lâm hay không?”
Lục Tử Sâm đưa tay nhận lấy, là chiếc nhẫn và những mảnh giấy bị xé ra. Anh nín lặng ghép chúng lại với nhau.
” Lục Tử Sâm, gặp được anh là điều em hối hận nhất trong cuộc đời này. Có thể anh không biết, thật ra bản thân anh vẫn luôn do dự, vẫn luôn đặt Sở Điềm trong lòng. Cho nên anh mới mãi chần chừ không muốn Sở Điềm hiến tủy cho em. Giai Kỳ không phải người không biết phải trái, anh nói với em, em cũng sẽ rất vui vẻ mà chờ đợi. Nhưng mà anh không có…
Chính anh là người đã gián tiếp hại chết con chúng ta, hại chết em. Em muốn anh cả đời phải sống trong đau khổ, dằn vặt. Không được phép có hạnh phúc, không được phép quên đi em. Mang tất cả đau khổ anh dành cho em sống hết quãng đời còn lại.
Lục Tử Sâm, em hận anh. Kiếp sau, kiếp sau nữa đều không muốn gặp lại anh.”
Lục Tử Sâm lệ ướt hết hốc mắt, trượt người xuống đất, anh đau khổ vùi đầu vào hai đầu gối. Thì ra, anh luôn mang đến bất hạnh cho cô, anh là cội nguồn của tất cả tội lỗi.
Giai Kỳ, em thật bao dung. Sau tất cả em vẫn mong anh hạnh phúc ngay cả khi em đã chuẩn bị xong để trả thù anh.
Em phải nhớ kĩ rằng, anh yêu em là sự thật. Anh yêu em… yêu em…
Cả đời này, anh nhất định mãi nhớ em, mãi mang đau khổ và dằn vặt mà sống. Mãi mãi không có hạnh phúc.
Chỉ duy nhất xin em, hãy cho anh một cơ hội ở kiếp sau được gặp gỡ em.
P/s: Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. I love you so much♡♡♡♡♡
” Coi như anh xin em, ăn một chút thôi được không?”
Chưa bao giờ Lục Tử Sâm ăn nói khép nép thế này, từ khi cô tỉnh lại đã hất đổ hai chén cháo rồi. Khi lúc bệnh cho tới giờ cô chưa từng bướng như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Anh thật sự mệt mỏi kinh khủng!
” Anh xin lỗi, lúc nãy anh có hơi to tiếng. Em bỏ qua cho anh được không?”
Giai Kỳ cắn môi, khi mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là anh. Bây giờ trong mắt anh tràn ngập khẩn cầu. Nhưng anh không biết rằng cô chẳng để ý anh có to tiếng hay không. Cô không biết phải làm thế nào!
Cuối cùng Giai Kỳ mở miệng ngậm lấy muỗng cháo Lục Tử Sâm đưa đến. Cô khó khăn, miễn cưỡng nuốt xuống, một giây sau liền vội vàng chồm nữa người ra phía đầu giường. Quay ra chậu rửa mặt, vô lực nôn mửa. Chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ miệng, dạ dày co giật mãnh liệt khiến cơ thể cô co rúm lại. Đây là một quá trình chịu đựng dài dằng dặc đầy đau đớn.
Cô bỗng dưng cảm thấy tủi thân vô cùng, sóng mũi cay xè. Cúi đầu, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống. Sau đó, càng nhiều càng nhiều hơn không theo sự kiểm soát của cô mà trào khỏi hốc mắt.
Lục Tử Sâm kéo đầu cô qua, anh sững sờ áp hai tay vào má cô. Giai Kỳ nhìn thấy gương mặt của anh, cơn uất ức trào lên mạnh mẽ, sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Cô muốn gào thét để thỏa nỗi tức giận và đau thương trong lòng. Tiếng khóc to vang dội, cô nghĩ mình đã khóc đến khàn cả giọng, rách cả cổ họng. Cả người bởi vì khóc quá lớn trở nên cứng đơ.
Lục Tử Sâm vụng về ôm lấy thân thể cô, anh hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, chỉ liên tục máy móc gọi tên cô. Nước mắt Giai Kỳ tuôn trào xối xả, thấm qua mảnh áo sơ mi trước ngực, rồi dường như xuyên thẳng vào tim. Mềm nhũn, anh cảm giác như nó không còn đập nữa.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc đầy tuyệt vọng của cô gái…
Giai Kỳ la hét, khóc lóc đến kiệt sức. Chỉ còn phát ra những tiếng thút thít, mọi vật trước mắt mờ mờ ảo ảo. Cô vùng vẫy khỏi anh, với lấy cái chăn lau mặt rồi nằm xuống giường. Từ đầu đến cuối không nói gì cũng không nhìn anh.
Lục Tử Sâm ngỡ ngàng nhìn một loạt hành động của cô. Sau đó lẵng lặng đứng dậy, thu dọn sạch sẽ chỗ cô vừa nôn ra, cẩn thận để không phát ra bất kì âm thanh nào.
Nếu như Giai Kỳ chịu nhìn về phía Lục Tử Sâm, cô sẽ thấy gương mặt ướt đẫm cùng đôi mắt sưng đỏ. Thậm chí, anh càng khó chịu thống khổ hơn so với cô.
Lục Tử Sâm vệ sinh sạch sẽ bản thân rồi lên giường. Giai Kỳ nằm quay lưng về phía anh, anh nhìn tấm lưng gầy gòm của cô, rồi không nhịn được mà đưa tay chạm vào. Từng chút từng chút vòng qua eo cô. Anh biết cô vẫn chưa có ngủ, vì cơ thể cô hơi run lên. Lục Tử Sâm kề môi sát vào lỗ tai cô, giọng khản đặc nói nhỏ.
” Em đừng bỏ anh ở lại.”
Cảnh tình này, đêm nào bọn họ cũng đều làm một lần. Khi đó Giai Kỳ sẽ dịu dàng hôn vào má anh mà nói rằng.
” Em không bỏ anh lại, em hứa với anh.”
Hôm nay cô không cười dịu dàng, không hôn vào má anh cũng không hứa gì với anh nữa. Anh cảm thấy hoảng hốt, chắc là phần trẻ con trong cô nổi lên, ngày mai sẽ bình thường lại thôi!
Giai Kỳ liều mạng cắn chặt môi không để cho tiếng thút thít phát ra. Cô chưa từng bỏ anh, từ đầu đến cuối đều là anh không nguyện nắm tay cô!
Đêm đó, anh trăng cũng buồn hiu đến lạ…
[…….]
” Lục Tử Sâm, có thể không điều trị nữa không, em đã hết sức rồi? Rất đau, rất thống khổ!”
Trị liệu bằng hóa chất đã hao tổn hết sinh lực của cô, cô suy yếu không chịu nổi, hơi thở mỏng manh, gầy không thể tưởng tưởng. Xuân về, hoa nở… thời điểm rất thích hợp để rời xa nhân thế..Cô biết bản thân mình sắp tới giới hạn rồi, chính cô cũng không còn chút ý niệm muốn sống nào.
Lục Tử Sâm cứng ngắc đứng ở đầu giường, chăm chăm vào khuôn mặt đầy mồ hôi của Giai Kỳ sau trị liệu. Trước đây cô luôn mĩm cười, nhưng hiện tai cô nói ” Cô hết sức rồi, rất thống khổ!” Cuối cùng Giai Kỳ của anh cũng muốn rời xa anh rồi sao, trên thế gian này sẽ không còn một Lâm Giai Kỳ nào nữa?
Lục Tử Sâm như điên chạy đi tìm viện trưởng, bóp chặt hai vai của ông ấy. Cả giọng nói và cơ thể đều run rẩy lợi hại
” Cô ấy… cô ấy nói hết sức rồi, không muốn trị liệu nữa… rất thống khổ.”
” Lục tổng, anh bình tĩnh. Nếu bây giờ không có tủy, cô ấy ra đi là chuyện sớm muộn.”
Hai chữ ra đi đánh mạnh vào đại não anh, trống rỗng không suy nghĩ được gì.
” Tủy… tủy đã tìm được chưa!”
” Chúng ta vẫn chưa tìm được người nào, ngoại trừ… Sở tiểu thư.”
[……]
” Sở Điềm, em có thể… hiến tủy cứu Giai Kỳ được không, chỉ có em là tương thích với cô ấy. Anh cầu xin em!”
Sở Điềm ôm đứa bé trong lòng, ngạc nhiên không thôi, cô nhìn về phía Tư Đồ Mặc. Anh gật nhẹ đầu, cô nói với Lục Tử Sâm.
” Em đến bệnh viện với anh.”
” Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn em.”
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đưa cả ba đến bệnh viện. Ở đó, viện trưởng đã chờ sẵn.
” Sở Điềm, em cùng viện trưởng đi kiểm tra một chút đi. Anh đi xem Giai Kỳ.”
” Em đi cùng anh, em muốn thăm cô ấy một chút.”
Lục Tử Sâm hơi đắn đo, cuối cùng đồng ý.
” Hai người chờ ở đây một lúc, tôi vào xem trước đã”
” Được.”
Lục Tử Sâm từ tốn mở cửa phòng, Giai Kỳ đang yên tĩnh ngủ trên giường. Anh nhẹ chân bước đến, mỗi lần cô ngủ mê man anh đều cảm thấy rất hoảng sợ, hoảng sợ cực độ.
” Giai Kỳ… Giai Kỳ…”
Anh gọi tên cô mãi, cô vẫn không tỉnh lại. Lục Tử Sâm nín thở chạm tay vào ngực cô. Đầu óc anh nổ tung, tại sao anh không cảm nhận được tiếng tim đập nữa rồi. Lục Tử Sâm luống cuống áp cả tai vào ngực Giai Kỳ.
Tại sao vẫn không cảm nhận được gì? Nhất định là cô muốn chơi trò mới với anh! Giai Kỳ, anh thua rồi, em mau tỉnh dậy đi, anh không chơi nữa!
Lục Tử Sâm hét to một tiếng, cả cơ thể anh như bị mổ xẻ ra ngàn mảnh. Anh không cách nào thở được, anh hôn khắp gương mặt cô, môi cô, từng tấc da thịt của cô. Mỗi nơi anh hôn qua đều thấm đẫm nước mắt mằn mặn.
Sở Điềm và Tư Đồ Mặc chạy vào. Thấy tình cảnh trước mắt, Sở Điềm khóc nấc lên. Cô lại gần giường bệnh, trông thấy gương mặt tím tai của Giai Kỳ, ngã khụy xuống. Tư Đồ Mặc nhanh chóng đỡ lấy cô, khóe mắt anh ta cũng đỏ lên, không đành lòng nhìn Lục Tử Sâm như vậy.
” Lục Tử Sâm, cậu… phải mạnh mẽ lên.”
Lục Tử Sâm nghe những lời của Tư Đồ Mặc bỗng dưng khóc lớn lên. Tư Đồ Mặc chưa từng biết tới một người đàn ông có thể khóc lớn như vậy, anh ta nghỉ Lục Tử Sâm có thể rách cả yết hầu rồi. Vậy thì, nỗi đau này lớn đến thế nào đây, Lục Tử Sâm làm sao trãi qua những ngày tiếp theo đây?
Lục Tử Sâm dường như khóc khô hết nước mắt trong cuộc đời này. Cơ thể như bị rút mất một thứ gì đó, anh biết sau này anh chẳng thể nào vui vẽ được nữa! Nỗi đau đớn lan toả khắp toàn thân anh. Cầm lấy bàn tay không còn chút hơi ấm nào của cô, một tờ giấy bỗng rơi xuống. Anh run rẩy mở ra.
” Lục Tử Sâm, mong rằng kiếp này anh sẽ hạnh phúc.”
[……]
Lục Tử Sâm lo toan chu toàn hậu sự của Giai Kỳ. Mọi người luôn miệng nói anh hãy nén bi thương, anh gật đầu với họ nhưng chỉ anh mới biết bi thương này sẽ theo anh cả đời.
” Lục tổng, chúng tôi tìm được thứ này trong ngăn kéo phòng bệnh. Ngài xem có phải của cô Lâm hay không?”
Lục Tử Sâm đưa tay nhận lấy, là chiếc nhẫn và những mảnh giấy bị xé ra. Anh nín lặng ghép chúng lại với nhau.
” Lục Tử Sâm, gặp được anh là điều em hối hận nhất trong cuộc đời này. Có thể anh không biết, thật ra bản thân anh vẫn luôn do dự, vẫn luôn đặt Sở Điềm trong lòng. Cho nên anh mới mãi chần chừ không muốn Sở Điềm hiến tủy cho em. Giai Kỳ không phải người không biết phải trái, anh nói với em, em cũng sẽ rất vui vẻ mà chờ đợi. Nhưng mà anh không có…
Chính anh là người đã gián tiếp hại chết con chúng ta, hại chết em. Em muốn anh cả đời phải sống trong đau khổ, dằn vặt. Không được phép có hạnh phúc, không được phép quên đi em. Mang tất cả đau khổ anh dành cho em sống hết quãng đời còn lại.
Lục Tử Sâm, em hận anh. Kiếp sau, kiếp sau nữa đều không muốn gặp lại anh.”
Lục Tử Sâm lệ ướt hết hốc mắt, trượt người xuống đất, anh đau khổ vùi đầu vào hai đầu gối. Thì ra, anh luôn mang đến bất hạnh cho cô, anh là cội nguồn của tất cả tội lỗi.
Giai Kỳ, em thật bao dung. Sau tất cả em vẫn mong anh hạnh phúc ngay cả khi em đã chuẩn bị xong để trả thù anh.
Em phải nhớ kĩ rằng, anh yêu em là sự thật. Anh yêu em… yêu em…
Cả đời này, anh nhất định mãi nhớ em, mãi mang đau khổ và dằn vặt mà sống. Mãi mãi không có hạnh phúc.
Chỉ duy nhất xin em, hãy cho anh một cơ hội ở kiếp sau được gặp gỡ em.
P/s: Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. I love you so much♡♡♡♡♡
/43
|