Hôn lễ của Diệp Chí Phi với Văn Hinh định vào mùng 6 tháng giêng. Diệp Chí Phi thừa cơ hội chúc tết thăm người thân đã gửi thiệp mời vào tay bạn bè thân thích, mời bọn họ đến lúc đó đến tham gia hôn lễ.
Ba mẹ với anh trai chị dâu của Văn Hinh tới mùng 5 tháng giêng mới đến thành phố Nam Tinh, Diệp Chí Phi với Văn Hinh tự mình đi đón xe lửa, an bài người nhà ở tạm trong khách sạn tốt nhất thành phố Nam Tinh, Văn Hinh cũng chuyển ra khỏi Diệp gia, ở cùng với ba mẹ trong khách sạn, đến lúc đó Diệp Chí Phi liền qua bên kia đón dâu. Bởi vì đường xá rất xa xôi, nên không có làm phiền thân thích khác nhà Văn Hinh, chờ bọn họ về lại Quảng Đông rồi thì lúc đi quê Văn Hinh bày rượu lại mở tiệc chiêu đãi thân thích bên kia.
Cả nhà Văn Hinh đều là phần tử tri thức điển hình, ba mẹ với anh trai đều trông lịch sự văn nhã, giáo dưỡng phi thường tốt, gặp người thì ba phần cười, lại đắn đo được vừa đúng, sẽ không làm người ta cảm thấy hèn mọn, sẽ chỉ cảm thấy hòa khí thân thiết. Nói chuyện cũng rất có chừng mực, chu đáo, cũng sẽ không khí thế bức người, làm cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân ấy. Diệp Tuệ cảm thấy, cái này đại khái là hoàn cảnh bức bách. Nhưng mà tính tình hoạt bát đáng yêu của Văn Hinh có chút khác biệt với người nhà bọn họ, chắc là cô ấy từ nhỏ lớn lên với ông bà nội, trời cho không chịu ước thúc với hun đúc, tính cách tương đối hoạt bát hồn nhiên.
Cha mẹ song phương lần đầu gặp mặt chính là đêm trước hôn lễ, nói tới quả thật có chút vội vàng, cũng may là xã hội mới, cũng liền không cần cố chấp với lễ tiết cũ kỹ. Ba mẹ Văn Hinh thì hết thảy đều tôn trọng ý kiến con gái, chỉ cần con gái nguyện ý, bọn họ là không có quyền phủ quyết. Mà trong nhà Diệp Tuệ cũng là con cái hôn nhân tự do, tất cả đều là chuyện của chính người trẻ tuổi, làm trưởng bối chỉ là hỗ trợ làm công tác hậu cần. Trưởng bối song phương ăn nhịp với nhau, trò chuyện hòa hợp với nhau.
Mới đầu ba mẹ Văn Hinh phi thường giật mình đối với chuyện con gái chọn một đối tượng có bằng cấp thấp hơn mình, bởi vì Văn Hinh luôn là ánh mắt cao, chướng mắt anh nào không bằng mình. Sau này lúc gặp Diệp Chí Phi, mẹ Văn Hinh liền lý giải vì sao con gái lại chọn Diệp Chí Phi, bởi vì thiệt sự là anh tuấn quá rồi, con gái là học nghệ thuật, từ nhỏ đã thích hết thảy những thứ đẹp đẽ, Diệp Chí Phi rất phù hợp thẩm mỹ con bé, ngay cả bà người làm mẹ vợ đây cũng là càng nhìn càng vừa lòng. Chờ sau khi nói chuyện với Diệp Chí Phi, ba của Văn Hinh cũng có thể lý giải, học vấn kiến thức của Diệp Chí Phi cũng không kém hơn sinh viên, hơn nữa lại có sự thiết thực và có khả năng mà phần tử tri thức hơi khiếm khuyết nữa, là một đối tượng đáng giá phó thác.
Diệp Chí Phi tuy là người ngoại địa, nhưng con gái lại không cần gả xa, bởi vì về sau bọn nó phát triển ngay tại Quảng Châu, so với nhà con rể, thì cách nhà bọn họ càng gần hơn một ít, cái này miễn đi lo lắng gả con gái đi xa.
Đợi đến khi thấy người nhà Diệp Chí Phi, ba mẹ Văn Hinh liền càng yên tâm, Diệp gia tuy tạo thành phức tạp, dân cư đông đảo, nhưng mà ba mẹ đều là người rất thiện lương nhiệt tình sảng khoái, em trai em gái đều phi thường tiến tới, trông ra đều có tiền đồ rất tốt, hơn nữa điều kiện kinh tế trong nhà lại khá tốt, ba mẹ cũng có đủ năng lực, cũng không cần người làm anh cả là Diệp Chí Phi đây đến trợ cấp cho trong nhà.
Mùng 6 tháng giêng đó, Ngụy Nam vì Diệp Chí Phi mượn tới một chiếc xe jeep, tự mình lái xe đi đón cô dâu. Diệp gia cũng tới rất nhiều bạn bè thân thích, đều nói Diệp Thụy Niên có phúc khí, con cả cưới một cô vợ sinh viên, người xinh đẹp lại thông minh, con cái cả đám đều có tiền đồ, Diệp Thụy Niên muốn hưởng phúc.
Đây là một ngày rối ren, cũng là một ngày phong phú, cũng may là hôn lễ kết thúc thuận lợi. Diệp Tuệ vội vàng đón tiếp khách khứa, tiễn bạn bè thân thích, một khắc cũng chưa từng ngừng, mãi bận bịu đến ba bốn giờ chiều, mới tiễn bước hết những khách khứa kia, cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lặng lẽ nói với Ngụy Nam: "Kết hôn thật mệt nha!"
Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô: "Chờ lúc chúng ta kết hôn em cứ ngồi nghỉ ngơi, xem bọn họ bận bịu, giống như chị dâu em vậy."
Diệp Tuệ oán trách liếc anh ấy một cái: "Anh nói được ngược lại là linh hoạt. Chị dâu em đó là gả đến chỗ khác, thân thích nhà mình không có tới, không cần thiết tiếp đón, cho nên mới thanh nhàn một chút."
"Không sao hết, thân thích nhà mấy em anh cơ bản đều quen thuộc, anh tiếp đón giùm em, đến lúc đó bao chuẩn không phiền lụy em." Ngụy Nam cười hì hì nói.
"Nói bừa, anh quen biết được mấy người hả. Chẳng qua có cái phần tâm này cũng không tệ rồi, em cảm kích." Diệp Tuệ cười nói.
"Em ngồi xuống, anh xoa bóp vai giúp em." Ngụy Nam lôi kéo Diệp Tuệ ngồi xuống đang muốn mát xa cho cô.
Doãn Văn gõ cửa tiến vào: "Chị, có người tìm chị."
Diệp Tuệ nói: "Ai thế? Ở đâu?"
Doãn Văn nói: "Ở trong tiệm, là một nữ."
Diệp Tuệ đứng dậy đi ra xem một cái, thế mà là Nhạc Đình Ngọc, cô mười phần ngoài ý muốn: "Đình Ngọc, mừng năm mới nhé, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy?"
Sắc mặt Nhạc Đình Ngọc đã đẹp hơn nhiều, cô ấy nghe được khuyên bảo của Diệp Tuệ, phối hợp điều trị thuốc bắc, ăn ít dầu mỡ với cay độc, sẹo mụn trên mặt giờ đây đã phai nhạt đi không ít, ít nhất sẽ không làm người ta không dám nhìn thẳng, cô ấy cười nói: "Ngày mai phải đi làm, thừa dịp còn chưa có đi làm, qua đây tìm cậu chơi, có rảnh chứ?"
"Có, mau ngồi đi. Tiểu Văn, đi rót ly nước sôi." Diệp Tuệ nói xong thì liền muốn đi lấy mâm đựng trái cây xếp trà bánh.
Bị Nhạc Đình Ngọc ngăn cản: "Mình không ngồi, chúng ta ra ngài dạo dạo đi, mình có lời muốn nói với cậu."
Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu, đi theo ra ngoài, Nhạc Đình Ngọc ra cửa cũng không nói chuyện, cứ mãi đi về phía trước, Diệp Tuệ chỉ có thể đuổi theo, trong lòng thì đang cân nhắc cô ấy đến cùng là muốn nói chuyện gì với mình, mãi tới lúc sắp đến chỗ rẽ, Nhạc Đình Ngọc mới nói: "Thật ra không phải là mình tìm cậu, mình là chịu người nhờ vả tới tìm cậu, là Tân Bội muốn tìm cậu."
"Tân Bội?" Diệp Tuệ cả kinh.
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: "Ừ."
Diệp Tuệ rất ngoài ý muốn, Tân Bội sao có thể biết Nhạc Đình Ngọc quen thuộc với mình nhỉ? Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chẳng lẽ Tân Bội biết hôm nay anh cô kết hôn sao? Cô ấy là làm sao mà biết được tin tức?
Diệp Tuệ còn đang trong hồ nghi, đã liền gặp được Tân Bội. Tân Bội mặc áo khoác len màu nâu nhạt, mái tóc dài thẳng xõa tung trên vai, đeo một bộ kính đen, dáng người cao gầy duyên dáng yêu kiều, trông ra phi thường trí thức mỹ lệ, khó trách anh cô lúc trước thích cô ấy như thế. Tân Bội nhìn Diệp Tuệ, khẽ cười một chút: "Chào em, Diệp Tuệ!"
Diệp Tuệ nói: "Chị Tân Bội, mừng năm mới!"
"Mừng năm mới!" Tân Bội nhấp môi một chút, nói, "Hôm nay anh em kết hôn, đúng không?"
Diệp Tuệ gật đầu: "Đúng vậy." Cô nói xong thì gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tân Bội.
Trên mặt Tân Bội lóe qua một tia chua xót, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cô ấy thở dài một tiếng, nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, 3 năm rồi. Không có ai sẽ vĩnh viễn đứng ở chỗ cũ, chính chị cũng vậy. Hôm nay nghe nói anh trai em kết hôn, chị cảm thấy chuyện này có thể vẽ lên một dấu chấm. Thứ này em trả lại anh ấy giúp chị đi." Cô ấy lấy một thứ từ trong túi ra, sau đó đặt trong tay Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ cúi đầu nhìn một cái, thì ra là một chuỗi vòng đeo tay từ đậu tương tư, đúng là cái từng thấy cô ấy đeo trên xe lửa năm kia: "Chị Tân Bội, chị kết hôn chưa?"
Tân Bội lắc đầu: "Còn chưa, có điều hẳn cũng nhanh thôi. Thật sự ra thứ này có trả hay không đều chả sao cả, chỉ là một cái khúc mắc của chính chị thôi, trả, liền xem như là triệt để kết thúc. Em có thể đưa cho anh em, cũng có thể không đưa."
Diệp Tuệ có chút cảm xúc nói: "Chị Tân Bội, đời người cũng không dài, vẫn là phải sống cho vui vẻ một chút mới tốt, nếu như thật muốn kết hôn, tìm một người mình thích đi. Cách cha mẹ xa chút, như vậy là có thể đủ để thoát khỏi khống chế của bọn họ."
Tân Bội khẽ cười một chút: "Cám ơn lời khuyên của em, chị sẽ nhớ kỹ. Chị dâu em —– con người cô ấy thế nào?"
Diệp Tuệ nhủ thầm, vẫn là sẽ để ý sao? "Con người chị ấy tốt lắm, rất thiện lương, lạc quan, sáng sủa, ở cùng với chị ấy, người ta sẽ không tự chủ được mà vui vẻ lên."
Tân Bội cúi đầu ngừng một lát, sau đó ngẩng đầu: "Vậy là tốt rồi. Chị đi đây." Nói xong thì xoay người rời đi.
Diệp Tuệ nói: "Chị Tân Bội, cố lên! Nhất định phải hạnh phúc nha."
Tân Bội quay đầu cười cười với cô, gật đầu: "Ừ!"
Nhạc Đình Ngọc phất tay với Diệp Tuệ, cũng nhanh chóng theo sau. Diệp Tuệ nhìn bóng lưng các cô ấy, nghĩ rằng: Tân Bội hôm nay tới tìm mình, là vì trả lại đậu tương tư, hay là vì muốn nghe được tình huống của Văn Hinh nhỉ? Cô xoay người chậm rãi trở về, nửa đường gặp Ngụy Nam đi qua tìm cô: "Đi đâu vậy?"
Diệp Tuệ phục hồi tinh thần lại: "Em vừa mới nhìn thấy Tân Bội."
"Ý? Cô ấy tới làm gì?" Ngụy Nam kinh ngạc nói.
Diệp Tuệ mở lòng bàn tay ra, đưa đậu tương tư trong tay cho anh nhìn một chút: "Trước kia anh em tặng cho Tân Bội, cô ấy đến trả cái này. Thật ra cũng không đáng giá, nói cũng không cần đưa cho anh em, em cảm thấy cô ấy có khả năng chỉ là muốn đến hỏi thăm tình huống của chị dâu em một chút."
Ngụy Nam nói: "Có lẽ chỉ là muốn đến nói lời từ biệt với quá khứ một chút."
"Vụ này bây giờ em không tính nói cho anh em, về sau em cũng không biết có cần phải nói không, có lẽ chờ có một ngày, em biết Tân Bội cũng lập gia đình rồi mới có thể nói với anh ấy." Diệp Tuệ cảm thấy, đối với anh cô mà nói, biết Tân Bội sống tốt, anh ấy mới có thể triệt để không chú ý đi.
Trong lòng Diệp Tuệ không hiểu sao lại dâng lên chút phiền muộn, hiện tại anh cô đã có cuộc sống mới, cô hi vọng Tân Bội cũng có thể có hạnh phúc thuộc về chính mình, sẽ có chứ? Chắc chắn có.
Ngụy Nam nắm tay cô lên, đặt trong lòng bàn tay, thoải mái hào phóng đi về phía trước: "Bỗng nhiên cảm thấy, chúng ta đặc biệt may mắn."
Diệp Tuệ trở tay nắm lấy tay anh ấy, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, quả thật là thế, ít nhất không có ai đến quấy nhiễu tình cảm lưu luyến của bọn họ.
Diệp Tuệ không nói chuyện gặp được Tân Bội cho Diệp Chí Phi, người ta tân hôn yến nhĩ, đột nhiên nhắc tới chuyện của người cũ, đây không phải làm người ta khó chịu sao, nhất là rất không công bằng với Văn Hinh.
Sau khi hôn lễ chấm dứt, hôm mùng 8 đó, Diệp Chí Phi với cả Văn Hinh đều về lại Quảng Châu, hôn lễ của bọn họ ở quê Văn Hinh muốn qua một hồi lại làm, đến lúc đó vợ chồng Diệp Thụy Niên lại đi tham gia hôn lễ. Trong nhà bên này cũng đều bắt đầu lu bù lên, cặp song sinh với Tiểu Tuyết đều phải khai giảng, Ngụy Nam dẫn theo Doãn Văn với Tiểu Tuyết cùng đi Bắc Kinh, anh còn có một học kỳ cuối cùng phải học.
Nhưng mà Diệp Tuệ với Tiểu Vũ thì tương đối nhàn chút, còn có thể đợi đến sau tiết Nguyên Tiêu mới khai giảng, học kỳ này Diệp Tuệ là triệt để thoải mái, năm tư chỉ còn lại có đề cương luận văn với luận văn.
Học kỳ này khai giảng Doãn Văn còn có chuyện phải bận, cậu chàng tham gia dàn hợp xướng của trường, cũng được tuyển làm lĩnh xướng, muốn đi tham gia lễ nghệ thuật Bắc Kinh năm nay, mới đi một học kỳ, có thể vào dàn hợp xướng làm lĩnh xướng, đây là khẳng định của các thầy cô đối với ngón giọng cùng thiên phú của cậu. Nếu trong trận đấu lần này có thể lấy được giải cấp một, cậu sẽ đạt được điểm cộng khi thi đại học, cho nên Doãn Văn đối với lần thi đấu này là tình thế nhất định, lúc nghỉ đông liền vẫn luôn luyện tập tại nhà.
Doãn Võ là lao vào một học kỳ cuối cùng trước khi đại học, Diệp Tuệ từng hỏi cậu, mục tiêu của cậu vẫn là ngành tiếng Trung Đại học Trung Sơn. Doãn Võ đói với việc mình thi Đại học Trung Sơn là tin tưởng mười phần, nếu như trong đám học sinh khối văn của cao trung Nam Tinh có một người có thể thi lên được, như vậy liền không phải cậu thì không thể.
Ba mẹ với anh trai chị dâu của Văn Hinh tới mùng 5 tháng giêng mới đến thành phố Nam Tinh, Diệp Chí Phi với Văn Hinh tự mình đi đón xe lửa, an bài người nhà ở tạm trong khách sạn tốt nhất thành phố Nam Tinh, Văn Hinh cũng chuyển ra khỏi Diệp gia, ở cùng với ba mẹ trong khách sạn, đến lúc đó Diệp Chí Phi liền qua bên kia đón dâu. Bởi vì đường xá rất xa xôi, nên không có làm phiền thân thích khác nhà Văn Hinh, chờ bọn họ về lại Quảng Đông rồi thì lúc đi quê Văn Hinh bày rượu lại mở tiệc chiêu đãi thân thích bên kia.
Cả nhà Văn Hinh đều là phần tử tri thức điển hình, ba mẹ với anh trai đều trông lịch sự văn nhã, giáo dưỡng phi thường tốt, gặp người thì ba phần cười, lại đắn đo được vừa đúng, sẽ không làm người ta cảm thấy hèn mọn, sẽ chỉ cảm thấy hòa khí thân thiết. Nói chuyện cũng rất có chừng mực, chu đáo, cũng sẽ không khí thế bức người, làm cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân ấy. Diệp Tuệ cảm thấy, cái này đại khái là hoàn cảnh bức bách. Nhưng mà tính tình hoạt bát đáng yêu của Văn Hinh có chút khác biệt với người nhà bọn họ, chắc là cô ấy từ nhỏ lớn lên với ông bà nội, trời cho không chịu ước thúc với hun đúc, tính cách tương đối hoạt bát hồn nhiên.
Cha mẹ song phương lần đầu gặp mặt chính là đêm trước hôn lễ, nói tới quả thật có chút vội vàng, cũng may là xã hội mới, cũng liền không cần cố chấp với lễ tiết cũ kỹ. Ba mẹ Văn Hinh thì hết thảy đều tôn trọng ý kiến con gái, chỉ cần con gái nguyện ý, bọn họ là không có quyền phủ quyết. Mà trong nhà Diệp Tuệ cũng là con cái hôn nhân tự do, tất cả đều là chuyện của chính người trẻ tuổi, làm trưởng bối chỉ là hỗ trợ làm công tác hậu cần. Trưởng bối song phương ăn nhịp với nhau, trò chuyện hòa hợp với nhau.
Mới đầu ba mẹ Văn Hinh phi thường giật mình đối với chuyện con gái chọn một đối tượng có bằng cấp thấp hơn mình, bởi vì Văn Hinh luôn là ánh mắt cao, chướng mắt anh nào không bằng mình. Sau này lúc gặp Diệp Chí Phi, mẹ Văn Hinh liền lý giải vì sao con gái lại chọn Diệp Chí Phi, bởi vì thiệt sự là anh tuấn quá rồi, con gái là học nghệ thuật, từ nhỏ đã thích hết thảy những thứ đẹp đẽ, Diệp Chí Phi rất phù hợp thẩm mỹ con bé, ngay cả bà người làm mẹ vợ đây cũng là càng nhìn càng vừa lòng. Chờ sau khi nói chuyện với Diệp Chí Phi, ba của Văn Hinh cũng có thể lý giải, học vấn kiến thức của Diệp Chí Phi cũng không kém hơn sinh viên, hơn nữa lại có sự thiết thực và có khả năng mà phần tử tri thức hơi khiếm khuyết nữa, là một đối tượng đáng giá phó thác.
Diệp Chí Phi tuy là người ngoại địa, nhưng con gái lại không cần gả xa, bởi vì về sau bọn nó phát triển ngay tại Quảng Châu, so với nhà con rể, thì cách nhà bọn họ càng gần hơn một ít, cái này miễn đi lo lắng gả con gái đi xa.
Đợi đến khi thấy người nhà Diệp Chí Phi, ba mẹ Văn Hinh liền càng yên tâm, Diệp gia tuy tạo thành phức tạp, dân cư đông đảo, nhưng mà ba mẹ đều là người rất thiện lương nhiệt tình sảng khoái, em trai em gái đều phi thường tiến tới, trông ra đều có tiền đồ rất tốt, hơn nữa điều kiện kinh tế trong nhà lại khá tốt, ba mẹ cũng có đủ năng lực, cũng không cần người làm anh cả là Diệp Chí Phi đây đến trợ cấp cho trong nhà.
Mùng 6 tháng giêng đó, Ngụy Nam vì Diệp Chí Phi mượn tới một chiếc xe jeep, tự mình lái xe đi đón cô dâu. Diệp gia cũng tới rất nhiều bạn bè thân thích, đều nói Diệp Thụy Niên có phúc khí, con cả cưới một cô vợ sinh viên, người xinh đẹp lại thông minh, con cái cả đám đều có tiền đồ, Diệp Thụy Niên muốn hưởng phúc.
Đây là một ngày rối ren, cũng là một ngày phong phú, cũng may là hôn lễ kết thúc thuận lợi. Diệp Tuệ vội vàng đón tiếp khách khứa, tiễn bạn bè thân thích, một khắc cũng chưa từng ngừng, mãi bận bịu đến ba bốn giờ chiều, mới tiễn bước hết những khách khứa kia, cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lặng lẽ nói với Ngụy Nam: "Kết hôn thật mệt nha!"
Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô: "Chờ lúc chúng ta kết hôn em cứ ngồi nghỉ ngơi, xem bọn họ bận bịu, giống như chị dâu em vậy."
Diệp Tuệ oán trách liếc anh ấy một cái: "Anh nói được ngược lại là linh hoạt. Chị dâu em đó là gả đến chỗ khác, thân thích nhà mình không có tới, không cần thiết tiếp đón, cho nên mới thanh nhàn một chút."
"Không sao hết, thân thích nhà mấy em anh cơ bản đều quen thuộc, anh tiếp đón giùm em, đến lúc đó bao chuẩn không phiền lụy em." Ngụy Nam cười hì hì nói.
"Nói bừa, anh quen biết được mấy người hả. Chẳng qua có cái phần tâm này cũng không tệ rồi, em cảm kích." Diệp Tuệ cười nói.
"Em ngồi xuống, anh xoa bóp vai giúp em." Ngụy Nam lôi kéo Diệp Tuệ ngồi xuống đang muốn mát xa cho cô.
Doãn Văn gõ cửa tiến vào: "Chị, có người tìm chị."
Diệp Tuệ nói: "Ai thế? Ở đâu?"
Doãn Văn nói: "Ở trong tiệm, là một nữ."
Diệp Tuệ đứng dậy đi ra xem một cái, thế mà là Nhạc Đình Ngọc, cô mười phần ngoài ý muốn: "Đình Ngọc, mừng năm mới nhé, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy?"
Sắc mặt Nhạc Đình Ngọc đã đẹp hơn nhiều, cô ấy nghe được khuyên bảo của Diệp Tuệ, phối hợp điều trị thuốc bắc, ăn ít dầu mỡ với cay độc, sẹo mụn trên mặt giờ đây đã phai nhạt đi không ít, ít nhất sẽ không làm người ta không dám nhìn thẳng, cô ấy cười nói: "Ngày mai phải đi làm, thừa dịp còn chưa có đi làm, qua đây tìm cậu chơi, có rảnh chứ?"
"Có, mau ngồi đi. Tiểu Văn, đi rót ly nước sôi." Diệp Tuệ nói xong thì liền muốn đi lấy mâm đựng trái cây xếp trà bánh.
Bị Nhạc Đình Ngọc ngăn cản: "Mình không ngồi, chúng ta ra ngài dạo dạo đi, mình có lời muốn nói với cậu."
Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu, đi theo ra ngoài, Nhạc Đình Ngọc ra cửa cũng không nói chuyện, cứ mãi đi về phía trước, Diệp Tuệ chỉ có thể đuổi theo, trong lòng thì đang cân nhắc cô ấy đến cùng là muốn nói chuyện gì với mình, mãi tới lúc sắp đến chỗ rẽ, Nhạc Đình Ngọc mới nói: "Thật ra không phải là mình tìm cậu, mình là chịu người nhờ vả tới tìm cậu, là Tân Bội muốn tìm cậu."
"Tân Bội?" Diệp Tuệ cả kinh.
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: "Ừ."
Diệp Tuệ rất ngoài ý muốn, Tân Bội sao có thể biết Nhạc Đình Ngọc quen thuộc với mình nhỉ? Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chẳng lẽ Tân Bội biết hôm nay anh cô kết hôn sao? Cô ấy là làm sao mà biết được tin tức?
Diệp Tuệ còn đang trong hồ nghi, đã liền gặp được Tân Bội. Tân Bội mặc áo khoác len màu nâu nhạt, mái tóc dài thẳng xõa tung trên vai, đeo một bộ kính đen, dáng người cao gầy duyên dáng yêu kiều, trông ra phi thường trí thức mỹ lệ, khó trách anh cô lúc trước thích cô ấy như thế. Tân Bội nhìn Diệp Tuệ, khẽ cười một chút: "Chào em, Diệp Tuệ!"
Diệp Tuệ nói: "Chị Tân Bội, mừng năm mới!"
"Mừng năm mới!" Tân Bội nhấp môi một chút, nói, "Hôm nay anh em kết hôn, đúng không?"
Diệp Tuệ gật đầu: "Đúng vậy." Cô nói xong thì gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tân Bội.
Trên mặt Tân Bội lóe qua một tia chua xót, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cô ấy thở dài một tiếng, nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, 3 năm rồi. Không có ai sẽ vĩnh viễn đứng ở chỗ cũ, chính chị cũng vậy. Hôm nay nghe nói anh trai em kết hôn, chị cảm thấy chuyện này có thể vẽ lên một dấu chấm. Thứ này em trả lại anh ấy giúp chị đi." Cô ấy lấy một thứ từ trong túi ra, sau đó đặt trong tay Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ cúi đầu nhìn một cái, thì ra là một chuỗi vòng đeo tay từ đậu tương tư, đúng là cái từng thấy cô ấy đeo trên xe lửa năm kia: "Chị Tân Bội, chị kết hôn chưa?"
Tân Bội lắc đầu: "Còn chưa, có điều hẳn cũng nhanh thôi. Thật sự ra thứ này có trả hay không đều chả sao cả, chỉ là một cái khúc mắc của chính chị thôi, trả, liền xem như là triệt để kết thúc. Em có thể đưa cho anh em, cũng có thể không đưa."
Diệp Tuệ có chút cảm xúc nói: "Chị Tân Bội, đời người cũng không dài, vẫn là phải sống cho vui vẻ một chút mới tốt, nếu như thật muốn kết hôn, tìm một người mình thích đi. Cách cha mẹ xa chút, như vậy là có thể đủ để thoát khỏi khống chế của bọn họ."
Tân Bội khẽ cười một chút: "Cám ơn lời khuyên của em, chị sẽ nhớ kỹ. Chị dâu em —– con người cô ấy thế nào?"
Diệp Tuệ nhủ thầm, vẫn là sẽ để ý sao? "Con người chị ấy tốt lắm, rất thiện lương, lạc quan, sáng sủa, ở cùng với chị ấy, người ta sẽ không tự chủ được mà vui vẻ lên."
Tân Bội cúi đầu ngừng một lát, sau đó ngẩng đầu: "Vậy là tốt rồi. Chị đi đây." Nói xong thì xoay người rời đi.
Diệp Tuệ nói: "Chị Tân Bội, cố lên! Nhất định phải hạnh phúc nha."
Tân Bội quay đầu cười cười với cô, gật đầu: "Ừ!"
Nhạc Đình Ngọc phất tay với Diệp Tuệ, cũng nhanh chóng theo sau. Diệp Tuệ nhìn bóng lưng các cô ấy, nghĩ rằng: Tân Bội hôm nay tới tìm mình, là vì trả lại đậu tương tư, hay là vì muốn nghe được tình huống của Văn Hinh nhỉ? Cô xoay người chậm rãi trở về, nửa đường gặp Ngụy Nam đi qua tìm cô: "Đi đâu vậy?"
Diệp Tuệ phục hồi tinh thần lại: "Em vừa mới nhìn thấy Tân Bội."
"Ý? Cô ấy tới làm gì?" Ngụy Nam kinh ngạc nói.
Diệp Tuệ mở lòng bàn tay ra, đưa đậu tương tư trong tay cho anh nhìn một chút: "Trước kia anh em tặng cho Tân Bội, cô ấy đến trả cái này. Thật ra cũng không đáng giá, nói cũng không cần đưa cho anh em, em cảm thấy cô ấy có khả năng chỉ là muốn đến hỏi thăm tình huống của chị dâu em một chút."
Ngụy Nam nói: "Có lẽ chỉ là muốn đến nói lời từ biệt với quá khứ một chút."
"Vụ này bây giờ em không tính nói cho anh em, về sau em cũng không biết có cần phải nói không, có lẽ chờ có một ngày, em biết Tân Bội cũng lập gia đình rồi mới có thể nói với anh ấy." Diệp Tuệ cảm thấy, đối với anh cô mà nói, biết Tân Bội sống tốt, anh ấy mới có thể triệt để không chú ý đi.
Trong lòng Diệp Tuệ không hiểu sao lại dâng lên chút phiền muộn, hiện tại anh cô đã có cuộc sống mới, cô hi vọng Tân Bội cũng có thể có hạnh phúc thuộc về chính mình, sẽ có chứ? Chắc chắn có.
Ngụy Nam nắm tay cô lên, đặt trong lòng bàn tay, thoải mái hào phóng đi về phía trước: "Bỗng nhiên cảm thấy, chúng ta đặc biệt may mắn."
Diệp Tuệ trở tay nắm lấy tay anh ấy, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, quả thật là thế, ít nhất không có ai đến quấy nhiễu tình cảm lưu luyến của bọn họ.
Diệp Tuệ không nói chuyện gặp được Tân Bội cho Diệp Chí Phi, người ta tân hôn yến nhĩ, đột nhiên nhắc tới chuyện của người cũ, đây không phải làm người ta khó chịu sao, nhất là rất không công bằng với Văn Hinh.
Sau khi hôn lễ chấm dứt, hôm mùng 8 đó, Diệp Chí Phi với cả Văn Hinh đều về lại Quảng Châu, hôn lễ của bọn họ ở quê Văn Hinh muốn qua một hồi lại làm, đến lúc đó vợ chồng Diệp Thụy Niên lại đi tham gia hôn lễ. Trong nhà bên này cũng đều bắt đầu lu bù lên, cặp song sinh với Tiểu Tuyết đều phải khai giảng, Ngụy Nam dẫn theo Doãn Văn với Tiểu Tuyết cùng đi Bắc Kinh, anh còn có một học kỳ cuối cùng phải học.
Nhưng mà Diệp Tuệ với Tiểu Vũ thì tương đối nhàn chút, còn có thể đợi đến sau tiết Nguyên Tiêu mới khai giảng, học kỳ này Diệp Tuệ là triệt để thoải mái, năm tư chỉ còn lại có đề cương luận văn với luận văn.
Học kỳ này khai giảng Doãn Văn còn có chuyện phải bận, cậu chàng tham gia dàn hợp xướng của trường, cũng được tuyển làm lĩnh xướng, muốn đi tham gia lễ nghệ thuật Bắc Kinh năm nay, mới đi một học kỳ, có thể vào dàn hợp xướng làm lĩnh xướng, đây là khẳng định của các thầy cô đối với ngón giọng cùng thiên phú của cậu. Nếu trong trận đấu lần này có thể lấy được giải cấp một, cậu sẽ đạt được điểm cộng khi thi đại học, cho nên Doãn Văn đối với lần thi đấu này là tình thế nhất định, lúc nghỉ đông liền vẫn luôn luyện tập tại nhà.
Doãn Võ là lao vào một học kỳ cuối cùng trước khi đại học, Diệp Tuệ từng hỏi cậu, mục tiêu của cậu vẫn là ngành tiếng Trung Đại học Trung Sơn. Doãn Võ đói với việc mình thi Đại học Trung Sơn là tin tưởng mười phần, nếu như trong đám học sinh khối văn của cao trung Nam Tinh có một người có thể thi lên được, như vậy liền không phải cậu thì không thể.
/122
|