Ăn cơm chiều rồi, đồng nghiệp với bạn bè Ngụy Nam đều không hẹn mà cùng tới cửa để nháo động phòng, ai bảo Ngụy Nam cưới cô vợ xinh đẹp lại có khả năng, tiện sát người khác, phải trêu đùa tiểu phu thê một chút không thì không được.
Cái gọi là nháo động phòng, thật ra chính là trêu cợt tân nhân, cũng may mọi người đều còn kiêng kỵ thân phận Ngụy Nam, không dám nháo đến quá đáng, cũng chỉ là bảo Ngụy Nam đi hít đất, lại nữa chính là bảo Diệp Tuệ ca hát, dùng dây thừng treo một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, bảo Ngụy Nam với Diệp Tuệ cùng nhau ăn kẹo, chơi trò chơi cắn miệng, phạt Ngụy Nam nói lời âu yếm, hỏa lực chủ yếu đều tập trung trên người tân lang quan Ngụy Nam.
Nháo động phòng xong, những người đó cuối cùng đều đi rồi, Diệp Tuệ đi tắm nước ấm một phen sạch sẽ, lại giục Ngụy Nam đi tắm rửa, chính mình thì đổi drap giường, bữa nay trong phòng đến đi qua lại đều là người, hút thuốc, ăn quà vặt, trong phòng trở nên hỏng bét, tràn đầy mùi rượu thuốc lá, không thay thì thật đúng là không thể ngủ.
Ngụy Nam tắm rửa đi ra, trông thấy Diệp Tuệ quỳ gối trên giường bao áo gối, nói: "Em đổi nó chi vậy? Không phải mới trải lên sao?"
Diệp Tuệ nói: "Đều là mùi khói này, khó ngửi."
Ngụy Nam ném khăn lông sang một bên, đi tới, vòng lấy cô từ sau lưng: "Anh giúp em."
Diệp Tuệ bị một khối thân thể ấm áp dễ chịu dán lên, lập tức thân thể cũng cảm giác ấm áp lên, cô quay đầu nhìn Ngụy Nam một cái: "Sao anh không mặc thêm một cái áo? Coi chừng cảm lạnh!" Ngụy Nam chỉ mặc một chiếc áo may ô với quần cộc, trời như này chẳng lẽ không lạnh à?
Ngụy Nam nhếch miệng cười: "Không mặc, lập tức liền phải ngủ, mặc rồi còn phải cởi, phiền toái."
Diệp Tuệ bị anh cười đến mặt nóng lên, nhanh chóng quay đầu đi bao áo gối, Ngụy Nam bắt lấy tay cô: "Để anh, để anh."
Diệp Tuệ nói: "Anh ấy, thật phải bao nhé, đừng chỉ nói lời giả mà không luyện kỹ năng."
"Không bao cũng không sao cả, không xài được hai cái, một cái là đủ rồi. Đêm xuân khổ đoản, đừng lãng phí thời gian trên chuyện vô nghĩa." Ngụy Nam ném gối đầu sang bên cạnh một cái, duỗi tay ôm thắt lưng Diệp Tuệ, dễ dàng dò vào từ vạt áo của cô, sờ một cái nơi eo bụng của cô, Diệp Tuệ ngứa đến khó có thể chống đỡ, khanh khách cười, ngã xuống trên giường, Ngụy Nam nhân cơ hội đè lên, trên tay bắt đầu không ngừng nghỉ.
Diệp Tuệ ngứa đến khó có thể chịu được, ha ha ha mà cười đến không thở nổi: "Anh buông em ra, mau đứng dậy, nặng quá!"
Ngụy Nam thu tay, chống người lên, xoay người cô lại, hai tay chống hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Như vậy liền không nặng."
"Tóc anh còn chưa có lau khô, nhanh nhanh đi lấy máy sấy sấy một chút." Diệp Tuệ giơ tay sờ sờ mái tóc ướt của anh.
Ngụy Nam quơ quơ đầu: "Không sao cả, tóc ngắn, lập tức khô ngay. Bà xã, em thật là đẹp."
Diệp Tuệ nhịn không được giương khóe môi lên, sẵng giọng: "Miệng lưỡi trơn tru!"
Ngụy Nam cúi đầu hôn một cái trên trán cô: "Không phải miệng lưỡi trơn tru, là lời thật. Anh rất thích em." Nói xong lại mổ trên chóp mũi cô một chút, sau đó dời xuống, nhẹ chạm môi Diệp Tuệ, chỉ cảm thấy vừa mềm lại ấm, anh nhịn không được mà đưa đầu lưỡi ra liếm một chút, sau đó liền bắt đầu không ngừng được, y như đứa bé phát hiện viên kẹo mỹ vị nhất, mang theo mới lạ và hiếu kỳ, bắt đầu mút hôn đôi môi Diệp Tuệ như ăn kẹo.
Ngụy Nam hôn đến rất cẩn thận, trong lòng Diệp Tuệ tạo nên một cỗ cảm giác ngọt ngào vì được trân ái, cô nhìn Ngụy Nam gần trong gang tấc, mặt anh anh tuấn làm cho cô sắp quên hô hấp thế nào, anh hôn thật sự đầu nhập, mắt nhắm lại, lông mi dài dày rõ ràng có thể đếm được, Diệp Tuệ quả thực yêu chết Ngụy Nam như vậy, sao có thể may mắn như vậy chứ, có thể lại lần nữa có được người đàn ông này. Cô nhắm mắt lại, đưa tay vòng chặt cổ Ngụy Nam, hé mở răng môi, đầu lưỡi nhẹ chạm anh, mời anh tiến vào, bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại anh.
Ngụy Nam được đến cổ vũ, nhanh chóng tìm được bí quyết, bắt đầu múa lên cùng cô, một trận công thành đoạt đất, Diệp Tuệ rất nhanh liền mất đi quyền chủ động, bị hôn đến thất điên bát đảo.
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ thổi quét vỏ đại não Diệp Tuệ, đầu tiên là đau đớn, lại là vui thích, cô ôm chặt người đàn ông này, cảm thụ được nụ hôn ôn nhu cùng triền miên không ngừng của anh, đương lúc pháo hoa ở trước mắt, run rẩy không chỉ có là thân thể, còn có linh hồn, không hiểu sao, nước mắt không chịu khống chế mà lăn xuống, thế nào cũng dừng không được, Diệp Tuệ không biết chính mình là như thế nào, là hạnh phúc hay là khổ sở.
Ngụy Nam còn chưa kịp dư vị sung sướng cực hạn nhân sinh này, liền phát hiện Diệp Tuệ đã lệ rơi đầy mặt, sợ tới mức anh nhanh chóng lui ra, ôm lấy cô, cuống quít hỏi: "Bà xã, anh làm em đau sao?"
Diệp Tuệ lắc đầu, nhưng mà nước mắt vẫn cứ không khống chế được, Ngụy Nam khẩn trương mút hôn nước mắt cô: "Đừng khóc, đừng khóc, nhìn em khóc anh rất đau lòng. Em không thích, chúng ta liền không làm."
Diệp Tuệ ôm chặt anh, liều mạng lắc đầu: "Không phải."
Vẻ mặt Ngụy Nam vô thố cùng hoảng loạn, căn bản không biết vì sao, đang yên lành cô lại khóc lên, nhưng lại là cái loại lặng yên không tiếng động mà rơi lệ làm cho người ta đau lòng này, anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Diệp Tuệ, ôn nhu mà cẩn thận hỏi: "Đến cùng là thế nào?"
Diệp Tuệ thật vất vả mới ngừng được nước mắt mãnh liệt, nhìn người đàn ông trước mắt, cánh tay vòng chặt anh không khỏi bó chặt, tựa đầu chôn bên gáy anh, dán đến kín kẽ với anh, cám ơn trời đất, lại cho cô một lần cơ hội để làm lại, để cô có thể lại lần nữa có được người này. Ngụy Nam tựa hồ cảm giác được tình cảm của cô, chẳng phải vì đau đớn, có lẽ là bởi vì vui mừng? Phản ứng này hình như có chút đặc biệt. Ngụy Nam ôn nhu hôn lên trán cô, nhẹ vỗ về lưng cô, trấn an cảm xúc của cô.
Diệp Tuệ dựa trong lòng Ngụy Nam, trong lòng đột nhiên liền trào ra một cỗ xúc động muốn nói hết mãnh liệt, nếu như nói vụ việc kia cho Ngụy Nam, anh ấy sẽ nghĩ sao? Cô mãi luôn ôm bí mật này trong lòng, vì người nhà vì người yêu mà bôn ba bận rộn, không ai biết vì sao cô để ý người nhà như vậy, đó là bởi vì cô từng mất đi một lần, cô chỉ là không muốn lại mất đi thôi.
Cảm xúc của Diệp Tuệ chậm rãi bình phục xuống, tiếng khóc thút thít cũng đã biến mất, ngay vào lúc Ngụy Nam cho rằng cô đang ngủ ấy, Diệp Tuệ vùi đầu trước ngực đột nhiên lên tiếng: "Ngụy Nam, anh tin tưởng người có linh hồn chứ?"
Ngụy Nam sửng sốt, anh là một người theo thuyết vô thần điển hình, nhưng anh cũng không có nói ra, Diệp Tuệ sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái này, mà là hỏi: "Thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
Diệp Tuệ nói: "Em cảm thấy người có linh hồn, có lẽ còn có thể đầu thai chuyển thế."
Ngụy Nam sờ sờ tóc của cô, theo lời của cô an ủi cô: "Có lẽ sẽ."
"Em kể một câu chuyện cho anh đi, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng của em. Để em ngẫm lại, em cũng không biết nên nói từ chỗ nào, ừm, em đã từng sống một đời trong giấc mộng kia, nhưng mà giấc mộng kia quá dài quá đáng sợ, em nhớ được phi thường rõ ràng, thế cho nên em cũng không thể xác định đó là mộng hay là chân thật..." Diệp Tuệ bắt đầu tự mình kể rõ.
Ngụy Nam yên tĩnh nghe cô nói hết, nội tâm kinh ngạc vô cùng, anh cảm thấy cái đó nghe qua không thể tưởng tượng được, bởi vì Diệp Tuệ nói cũng không giống như mộng, logic nhịp nhàng ăn khớp, thậm chí ngay cả rất nhiều chi tiết cô đều nói được nhất thanh nhị sở, như là thời gian, sự kiện cụ thể, không có ai nằm mơ sẽ nhớ được rõ ràng như vậy, có logic như vậy, anh càng có khuynh hướng là chuyện mà cô từng trải qua. Ngụy Nam càng nghe càng kinh hãi, chờ đến lúc Diệp Tuệ nói đến cặp trai gái song sinh ra đời ấy, Ngụy Nam cuối cùng không nhịn được mà đánh gãy cô: "Từ từ, em nói ở trong giấc mộng kia, chúng ta từng có một đôi song thai, đúng không?"
Diệp Tuệ nhắc tới nhi nữ song sinh, hốc mắt vẫn là nhịn không được mà ướt át lên: "Đúng vậy, là long phượng thai, con trai lớn hơn con gái 12 phút, tên của bọn nó là Vĩnh Hoài và Vĩnh Niệm."
Cổ họng Ngụy Nam hoạt động một chút: "Cho nên một lần kia, anh vui đùa với em nói rằng chúng ta sinh một đôi long phượng thai, em khóc đến đặc biệt thương tâm, có phải bởi vì em nhớ tới mấy đứa nó không?"
Diệp Tuệ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn xuống, cô gật đầu: "Ừm."
"Giấc mộng này của em, là mơ lúc nào?" Ngụy Nam hỏi.
Diệp Tuệ nói: "Quên rồi, lâu lắm rồi."
"Vậy em còn nhớ rõ ràng như vậy." Ngụy Nam đã ý thức được gì đó, anh ôm lấy ót cô, dán ở trong lòng mình, có chút nghẹn ngào nói, "Thật xin lỗi, để em chịu khổ ở trong mộng."
Nước mắt Diệp Tuệ chảy càng nhiều, ôm chặt anh: "Không có gì, may mắn chỉ là giấc mộng. Các anh đều rất khỏe, không có lưu lại một mình em nữa."
Ngụy Nam cúi đầu hôn trán cô: "Anh sẽ rất khỏe, sẽ không bao giờ bỏ em xuống mặc kệ nữa."
Diệp Tuệ không biết Ngụy Nam tin bao nhiêu với chuyện này, có lẽ xem như là giấc mộng cũng hay, ít nhất mình cuối cùng đã tìm được đối tượng nói hết, không cần đau khổ che giấu chuyện này nữa, về sau có lẽ còn có thể tìm anh thương lượng một vài việc.
Tuy rằng thân thể mỏi mệt đến cực điểm, nhưng mà hai người đều không có đi vào giấc ngủ, Ngụy Nam còn đang nhấm nuốt chuyện mà Diệp Tuệ nói kia, qua rất lâu, anh lên tiếng hỏi: "Tuệ Tuệ, anh xuất ngũ về, lần đầu tiên đến nhà em, lúc em nhìn thấy anh thì khóc đến đặc biệt thương tâm, có phải vào lúc đó cũng đã mơ giấc mơ kia rồi không?"
Diệp Tuệ "Ừm" một tiếng.
"Vụ án lớn thứ nhất anh qua tay, chính là vụ án Phí Dũng Cường kia, anh từng nhận được một phong thư nặc danh tố cáo, trên đó viết tên hung thủ, có phải em cung cấp tin tức cho anh không?"
Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn Ngụy Nam: "Làm sao anh biết?"
Ngụy Nam không tiếp tục đề tài kia, mà là hỏi tiếp: "Em không để anh trai em đi làm ở xưởng ô tô, sợ cậu ấy lại lần nữa gặp phải Hoàng Hồng Vệ ám toán?"
"Ừm."
"Em đi tìm Vương Thải Nga, ngăn cản chị ấy tự sát, là vì sợ anh lại đi cứu chị ấy mà xảy ra ngoài ý muốn?"
"Xem như vậy đi. Nhưng mà em không biết lần này anh liệu có đi bờ sông nữa không, bởi vì lúc đó em còn chưa kết hôn với anh, cũng sẽ không thể cãi nhau với anh. Em chỉ là cảm thấy lỡ mà chị ấy muốn tự sát, vẫn là cứu một mạng người thì tốt hơn."
"Trừ bỏ anh với anh trai em, vận mệnh những người khác thì sao? Ba em với em trai em gái thì sao?"
Diệp Tuệ nói: "Ba sẽ bởi vì chuyện của anh trai với anh mà lái xe lúc say rượu xảy ra tai nạn giao thông, gãy một chân; Doãn Văn bởi vì phản đối ba với dì Lưu kết hôn mà tranh cãi ầm ĩ một trận, sơ nhị chưa học xong đã liền đi lăn lộn xã hội, đánh bạc say rượu, cả đời đều không kết hôn; Doãn Võ bị con trai Vương Siêu nhà cô dẫn dắt mà nhiễm ma túy, sau này chết vì bệnh AIDS......"
Ngụy Nam nhanh chóng ôm chặt cô, hôn cô: "Đừng nói nữa, quá đáng sợ rồi. Cặp song sinh của chúng ta thì sao?"
"Bọn nó thì lại bình an trưởng thành, con trai lớn lên giống anh, tính cách cũng có chút giống, không yêu nói chuyện, con gái trông có chút giống em, rất ngoan. Bởi vì từ nhỏ không có anh làm bạn, nên tính cách của mấy đứa nó đều có chút mẫn cảm hướng nội." Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam cầm lấy tay Diệp Tuệ, đặt bên môi hôn hôn: "Anh thật xin lỗi bọn em, về sau nhất định sẽ ở bên bọn em thật tốt."
Diệp Tuệ hít mũi một chút, có chút thương cảm nói: "Đáng tiếc lúc này đây bọn nó không thể lại làm người một nhà với chúng ta nữa."
"Cái đó thì không nói chắc được. Anh nói muốn một đôi long phượng thai, không nghĩ tới thật sự từng sinh một đôi long phượng thai, nói rõ mấy đứa nó có duyên phận rất sâu với chúng ta, cho nên chúng ta hẳn là thử lại một lần, nói không chừng còn có cơ hội làm người một nhà."
Diệp Tuệ cười khổ một chút: "Anh cảm thấy thật sự có thể chứ? Hiện tại đã cách lúc bọn nó sinh ra rất nhiều năm rồi."
"Không thử xem thì làm sao biết là không được? Nói không chừng bọn nó còn đang chờ chúng ta đó. Tới, hôm nay chúng ta lại nỗ lực một phen, để mấy đứa nó đến bên người chúng ta sớm một chút." Ngụy Nam ôm Diệp Tuệ đến trên người mình, chính mình thì nằm ngửa, để cô nằm trên người bản thân, nói bên tai cô, "Có lẽ em cần phải lại nhắc nhở anh một chút, ở trong mộng anh là dùng tư thế gì mà làm."
Diệp Tuệ dở khóc dở cười, đỏ mặt giơ tay lên đấm vai anh: "Ngụy Nam anh lưu manh, em quên hết rồi!"
Khóe môi Ngụy Nam vểnh lên, cô nói đã quên, mà không phải căn bản không mơ thấy, nói rõ vẫn là từng có: "Thế thì không sao, chúng ta nếm thử nhiều thêm mấy lần là được rồi." Nói xong thì hôn một cái trên cổ cô, tiếp tục chuyện trước đó vẫn chưa có tận hứng. Lúc tình đến chỗ sâu, Ngụy Nam ưng thuận lời thề bên tai Diệp Tuệ: "Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em rơi lệ nữa."
Cái gọi là nháo động phòng, thật ra chính là trêu cợt tân nhân, cũng may mọi người đều còn kiêng kỵ thân phận Ngụy Nam, không dám nháo đến quá đáng, cũng chỉ là bảo Ngụy Nam đi hít đất, lại nữa chính là bảo Diệp Tuệ ca hát, dùng dây thừng treo một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, bảo Ngụy Nam với Diệp Tuệ cùng nhau ăn kẹo, chơi trò chơi cắn miệng, phạt Ngụy Nam nói lời âu yếm, hỏa lực chủ yếu đều tập trung trên người tân lang quan Ngụy Nam.
Nháo động phòng xong, những người đó cuối cùng đều đi rồi, Diệp Tuệ đi tắm nước ấm một phen sạch sẽ, lại giục Ngụy Nam đi tắm rửa, chính mình thì đổi drap giường, bữa nay trong phòng đến đi qua lại đều là người, hút thuốc, ăn quà vặt, trong phòng trở nên hỏng bét, tràn đầy mùi rượu thuốc lá, không thay thì thật đúng là không thể ngủ.
Ngụy Nam tắm rửa đi ra, trông thấy Diệp Tuệ quỳ gối trên giường bao áo gối, nói: "Em đổi nó chi vậy? Không phải mới trải lên sao?"
Diệp Tuệ nói: "Đều là mùi khói này, khó ngửi."
Ngụy Nam ném khăn lông sang một bên, đi tới, vòng lấy cô từ sau lưng: "Anh giúp em."
Diệp Tuệ bị một khối thân thể ấm áp dễ chịu dán lên, lập tức thân thể cũng cảm giác ấm áp lên, cô quay đầu nhìn Ngụy Nam một cái: "Sao anh không mặc thêm một cái áo? Coi chừng cảm lạnh!" Ngụy Nam chỉ mặc một chiếc áo may ô với quần cộc, trời như này chẳng lẽ không lạnh à?
Ngụy Nam nhếch miệng cười: "Không mặc, lập tức liền phải ngủ, mặc rồi còn phải cởi, phiền toái."
Diệp Tuệ bị anh cười đến mặt nóng lên, nhanh chóng quay đầu đi bao áo gối, Ngụy Nam bắt lấy tay cô: "Để anh, để anh."
Diệp Tuệ nói: "Anh ấy, thật phải bao nhé, đừng chỉ nói lời giả mà không luyện kỹ năng."
"Không bao cũng không sao cả, không xài được hai cái, một cái là đủ rồi. Đêm xuân khổ đoản, đừng lãng phí thời gian trên chuyện vô nghĩa." Ngụy Nam ném gối đầu sang bên cạnh một cái, duỗi tay ôm thắt lưng Diệp Tuệ, dễ dàng dò vào từ vạt áo của cô, sờ một cái nơi eo bụng của cô, Diệp Tuệ ngứa đến khó có thể chống đỡ, khanh khách cười, ngã xuống trên giường, Ngụy Nam nhân cơ hội đè lên, trên tay bắt đầu không ngừng nghỉ.
Diệp Tuệ ngứa đến khó có thể chịu được, ha ha ha mà cười đến không thở nổi: "Anh buông em ra, mau đứng dậy, nặng quá!"
Ngụy Nam thu tay, chống người lên, xoay người cô lại, hai tay chống hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Như vậy liền không nặng."
"Tóc anh còn chưa có lau khô, nhanh nhanh đi lấy máy sấy sấy một chút." Diệp Tuệ giơ tay sờ sờ mái tóc ướt của anh.
Ngụy Nam quơ quơ đầu: "Không sao cả, tóc ngắn, lập tức khô ngay. Bà xã, em thật là đẹp."
Diệp Tuệ nhịn không được giương khóe môi lên, sẵng giọng: "Miệng lưỡi trơn tru!"
Ngụy Nam cúi đầu hôn một cái trên trán cô: "Không phải miệng lưỡi trơn tru, là lời thật. Anh rất thích em." Nói xong lại mổ trên chóp mũi cô một chút, sau đó dời xuống, nhẹ chạm môi Diệp Tuệ, chỉ cảm thấy vừa mềm lại ấm, anh nhịn không được mà đưa đầu lưỡi ra liếm một chút, sau đó liền bắt đầu không ngừng được, y như đứa bé phát hiện viên kẹo mỹ vị nhất, mang theo mới lạ và hiếu kỳ, bắt đầu mút hôn đôi môi Diệp Tuệ như ăn kẹo.
Ngụy Nam hôn đến rất cẩn thận, trong lòng Diệp Tuệ tạo nên một cỗ cảm giác ngọt ngào vì được trân ái, cô nhìn Ngụy Nam gần trong gang tấc, mặt anh anh tuấn làm cho cô sắp quên hô hấp thế nào, anh hôn thật sự đầu nhập, mắt nhắm lại, lông mi dài dày rõ ràng có thể đếm được, Diệp Tuệ quả thực yêu chết Ngụy Nam như vậy, sao có thể may mắn như vậy chứ, có thể lại lần nữa có được người đàn ông này. Cô nhắm mắt lại, đưa tay vòng chặt cổ Ngụy Nam, hé mở răng môi, đầu lưỡi nhẹ chạm anh, mời anh tiến vào, bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại anh.
Ngụy Nam được đến cổ vũ, nhanh chóng tìm được bí quyết, bắt đầu múa lên cùng cô, một trận công thành đoạt đất, Diệp Tuệ rất nhanh liền mất đi quyền chủ động, bị hôn đến thất điên bát đảo.
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ thổi quét vỏ đại não Diệp Tuệ, đầu tiên là đau đớn, lại là vui thích, cô ôm chặt người đàn ông này, cảm thụ được nụ hôn ôn nhu cùng triền miên không ngừng của anh, đương lúc pháo hoa ở trước mắt, run rẩy không chỉ có là thân thể, còn có linh hồn, không hiểu sao, nước mắt không chịu khống chế mà lăn xuống, thế nào cũng dừng không được, Diệp Tuệ không biết chính mình là như thế nào, là hạnh phúc hay là khổ sở.
Ngụy Nam còn chưa kịp dư vị sung sướng cực hạn nhân sinh này, liền phát hiện Diệp Tuệ đã lệ rơi đầy mặt, sợ tới mức anh nhanh chóng lui ra, ôm lấy cô, cuống quít hỏi: "Bà xã, anh làm em đau sao?"
Diệp Tuệ lắc đầu, nhưng mà nước mắt vẫn cứ không khống chế được, Ngụy Nam khẩn trương mút hôn nước mắt cô: "Đừng khóc, đừng khóc, nhìn em khóc anh rất đau lòng. Em không thích, chúng ta liền không làm."
Diệp Tuệ ôm chặt anh, liều mạng lắc đầu: "Không phải."
Vẻ mặt Ngụy Nam vô thố cùng hoảng loạn, căn bản không biết vì sao, đang yên lành cô lại khóc lên, nhưng lại là cái loại lặng yên không tiếng động mà rơi lệ làm cho người ta đau lòng này, anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Diệp Tuệ, ôn nhu mà cẩn thận hỏi: "Đến cùng là thế nào?"
Diệp Tuệ thật vất vả mới ngừng được nước mắt mãnh liệt, nhìn người đàn ông trước mắt, cánh tay vòng chặt anh không khỏi bó chặt, tựa đầu chôn bên gáy anh, dán đến kín kẽ với anh, cám ơn trời đất, lại cho cô một lần cơ hội để làm lại, để cô có thể lại lần nữa có được người này. Ngụy Nam tựa hồ cảm giác được tình cảm của cô, chẳng phải vì đau đớn, có lẽ là bởi vì vui mừng? Phản ứng này hình như có chút đặc biệt. Ngụy Nam ôn nhu hôn lên trán cô, nhẹ vỗ về lưng cô, trấn an cảm xúc của cô.
Diệp Tuệ dựa trong lòng Ngụy Nam, trong lòng đột nhiên liền trào ra một cỗ xúc động muốn nói hết mãnh liệt, nếu như nói vụ việc kia cho Ngụy Nam, anh ấy sẽ nghĩ sao? Cô mãi luôn ôm bí mật này trong lòng, vì người nhà vì người yêu mà bôn ba bận rộn, không ai biết vì sao cô để ý người nhà như vậy, đó là bởi vì cô từng mất đi một lần, cô chỉ là không muốn lại mất đi thôi.
Cảm xúc của Diệp Tuệ chậm rãi bình phục xuống, tiếng khóc thút thít cũng đã biến mất, ngay vào lúc Ngụy Nam cho rằng cô đang ngủ ấy, Diệp Tuệ vùi đầu trước ngực đột nhiên lên tiếng: "Ngụy Nam, anh tin tưởng người có linh hồn chứ?"
Ngụy Nam sửng sốt, anh là một người theo thuyết vô thần điển hình, nhưng anh cũng không có nói ra, Diệp Tuệ sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái này, mà là hỏi: "Thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
Diệp Tuệ nói: "Em cảm thấy người có linh hồn, có lẽ còn có thể đầu thai chuyển thế."
Ngụy Nam sờ sờ tóc của cô, theo lời của cô an ủi cô: "Có lẽ sẽ."
"Em kể một câu chuyện cho anh đi, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng của em. Để em ngẫm lại, em cũng không biết nên nói từ chỗ nào, ừm, em đã từng sống một đời trong giấc mộng kia, nhưng mà giấc mộng kia quá dài quá đáng sợ, em nhớ được phi thường rõ ràng, thế cho nên em cũng không thể xác định đó là mộng hay là chân thật..." Diệp Tuệ bắt đầu tự mình kể rõ.
Ngụy Nam yên tĩnh nghe cô nói hết, nội tâm kinh ngạc vô cùng, anh cảm thấy cái đó nghe qua không thể tưởng tượng được, bởi vì Diệp Tuệ nói cũng không giống như mộng, logic nhịp nhàng ăn khớp, thậm chí ngay cả rất nhiều chi tiết cô đều nói được nhất thanh nhị sở, như là thời gian, sự kiện cụ thể, không có ai nằm mơ sẽ nhớ được rõ ràng như vậy, có logic như vậy, anh càng có khuynh hướng là chuyện mà cô từng trải qua. Ngụy Nam càng nghe càng kinh hãi, chờ đến lúc Diệp Tuệ nói đến cặp trai gái song sinh ra đời ấy, Ngụy Nam cuối cùng không nhịn được mà đánh gãy cô: "Từ từ, em nói ở trong giấc mộng kia, chúng ta từng có một đôi song thai, đúng không?"
Diệp Tuệ nhắc tới nhi nữ song sinh, hốc mắt vẫn là nhịn không được mà ướt át lên: "Đúng vậy, là long phượng thai, con trai lớn hơn con gái 12 phút, tên của bọn nó là Vĩnh Hoài và Vĩnh Niệm."
Cổ họng Ngụy Nam hoạt động một chút: "Cho nên một lần kia, anh vui đùa với em nói rằng chúng ta sinh một đôi long phượng thai, em khóc đến đặc biệt thương tâm, có phải bởi vì em nhớ tới mấy đứa nó không?"
Diệp Tuệ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn xuống, cô gật đầu: "Ừm."
"Giấc mộng này của em, là mơ lúc nào?" Ngụy Nam hỏi.
Diệp Tuệ nói: "Quên rồi, lâu lắm rồi."
"Vậy em còn nhớ rõ ràng như vậy." Ngụy Nam đã ý thức được gì đó, anh ôm lấy ót cô, dán ở trong lòng mình, có chút nghẹn ngào nói, "Thật xin lỗi, để em chịu khổ ở trong mộng."
Nước mắt Diệp Tuệ chảy càng nhiều, ôm chặt anh: "Không có gì, may mắn chỉ là giấc mộng. Các anh đều rất khỏe, không có lưu lại một mình em nữa."
Ngụy Nam cúi đầu hôn trán cô: "Anh sẽ rất khỏe, sẽ không bao giờ bỏ em xuống mặc kệ nữa."
Diệp Tuệ không biết Ngụy Nam tin bao nhiêu với chuyện này, có lẽ xem như là giấc mộng cũng hay, ít nhất mình cuối cùng đã tìm được đối tượng nói hết, không cần đau khổ che giấu chuyện này nữa, về sau có lẽ còn có thể tìm anh thương lượng một vài việc.
Tuy rằng thân thể mỏi mệt đến cực điểm, nhưng mà hai người đều không có đi vào giấc ngủ, Ngụy Nam còn đang nhấm nuốt chuyện mà Diệp Tuệ nói kia, qua rất lâu, anh lên tiếng hỏi: "Tuệ Tuệ, anh xuất ngũ về, lần đầu tiên đến nhà em, lúc em nhìn thấy anh thì khóc đến đặc biệt thương tâm, có phải vào lúc đó cũng đã mơ giấc mơ kia rồi không?"
Diệp Tuệ "Ừm" một tiếng.
"Vụ án lớn thứ nhất anh qua tay, chính là vụ án Phí Dũng Cường kia, anh từng nhận được một phong thư nặc danh tố cáo, trên đó viết tên hung thủ, có phải em cung cấp tin tức cho anh không?"
Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn Ngụy Nam: "Làm sao anh biết?"
Ngụy Nam không tiếp tục đề tài kia, mà là hỏi tiếp: "Em không để anh trai em đi làm ở xưởng ô tô, sợ cậu ấy lại lần nữa gặp phải Hoàng Hồng Vệ ám toán?"
"Ừm."
"Em đi tìm Vương Thải Nga, ngăn cản chị ấy tự sát, là vì sợ anh lại đi cứu chị ấy mà xảy ra ngoài ý muốn?"
"Xem như vậy đi. Nhưng mà em không biết lần này anh liệu có đi bờ sông nữa không, bởi vì lúc đó em còn chưa kết hôn với anh, cũng sẽ không thể cãi nhau với anh. Em chỉ là cảm thấy lỡ mà chị ấy muốn tự sát, vẫn là cứu một mạng người thì tốt hơn."
"Trừ bỏ anh với anh trai em, vận mệnh những người khác thì sao? Ba em với em trai em gái thì sao?"
Diệp Tuệ nói: "Ba sẽ bởi vì chuyện của anh trai với anh mà lái xe lúc say rượu xảy ra tai nạn giao thông, gãy một chân; Doãn Văn bởi vì phản đối ba với dì Lưu kết hôn mà tranh cãi ầm ĩ một trận, sơ nhị chưa học xong đã liền đi lăn lộn xã hội, đánh bạc say rượu, cả đời đều không kết hôn; Doãn Võ bị con trai Vương Siêu nhà cô dẫn dắt mà nhiễm ma túy, sau này chết vì bệnh AIDS......"
Ngụy Nam nhanh chóng ôm chặt cô, hôn cô: "Đừng nói nữa, quá đáng sợ rồi. Cặp song sinh của chúng ta thì sao?"
"Bọn nó thì lại bình an trưởng thành, con trai lớn lên giống anh, tính cách cũng có chút giống, không yêu nói chuyện, con gái trông có chút giống em, rất ngoan. Bởi vì từ nhỏ không có anh làm bạn, nên tính cách của mấy đứa nó đều có chút mẫn cảm hướng nội." Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam cầm lấy tay Diệp Tuệ, đặt bên môi hôn hôn: "Anh thật xin lỗi bọn em, về sau nhất định sẽ ở bên bọn em thật tốt."
Diệp Tuệ hít mũi một chút, có chút thương cảm nói: "Đáng tiếc lúc này đây bọn nó không thể lại làm người một nhà với chúng ta nữa."
"Cái đó thì không nói chắc được. Anh nói muốn một đôi long phượng thai, không nghĩ tới thật sự từng sinh một đôi long phượng thai, nói rõ mấy đứa nó có duyên phận rất sâu với chúng ta, cho nên chúng ta hẳn là thử lại một lần, nói không chừng còn có cơ hội làm người một nhà."
Diệp Tuệ cười khổ một chút: "Anh cảm thấy thật sự có thể chứ? Hiện tại đã cách lúc bọn nó sinh ra rất nhiều năm rồi."
"Không thử xem thì làm sao biết là không được? Nói không chừng bọn nó còn đang chờ chúng ta đó. Tới, hôm nay chúng ta lại nỗ lực một phen, để mấy đứa nó đến bên người chúng ta sớm một chút." Ngụy Nam ôm Diệp Tuệ đến trên người mình, chính mình thì nằm ngửa, để cô nằm trên người bản thân, nói bên tai cô, "Có lẽ em cần phải lại nhắc nhở anh một chút, ở trong mộng anh là dùng tư thế gì mà làm."
Diệp Tuệ dở khóc dở cười, đỏ mặt giơ tay lên đấm vai anh: "Ngụy Nam anh lưu manh, em quên hết rồi!"
Khóe môi Ngụy Nam vểnh lên, cô nói đã quên, mà không phải căn bản không mơ thấy, nói rõ vẫn là từng có: "Thế thì không sao, chúng ta nếm thử nhiều thêm mấy lần là được rồi." Nói xong thì hôn một cái trên cổ cô, tiếp tục chuyện trước đó vẫn chưa có tận hứng. Lúc tình đến chỗ sâu, Ngụy Nam ưng thuận lời thề bên tai Diệp Tuệ: "Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em rơi lệ nữa."
/122
|