Ngụy Nam trắng mắt liếc em gái một cái: “Em quản nhiều như vậy làm chi?”
“Chắc chắn đúng là vậy. Cô ấy thấy anh bị thương đều khóc, em còn chưa khóc đâu.” Ngụy Hoa tiếp tục bày chứng cứ chứng minh phát hiện của mình.
“Em còn không biết xấu hổ mà nói? Nói rõ rằng cô ấy càng để ý anh hơn em. Anh còn chưa nói em đâu, thái độ của em đối với cô ấy hôm nay anh tương đối không vừa lòng.” Ngụy Nam không khách khí phê bình em gái.
Ngụy Hoa mạnh miệng: “Thái độ em như nào? Cô ấy còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cánh tay anh đã chỉa ra ngoài.”
Ngụy Nam nói: “Anh không giúp ai, giờ anh giúp lý không giúp thân, hiện tại cô ấy là khách, em đối với cô ấy như vậy liền không đúng, có vẻ không lễ phép. Còn có, tương lai anh có thể giúp thân không giúp lý, em xem rồi làm đi.”
Ngụy Hoa cắn răng nhìn anh ấy: “Ý của anh là tương lai anh với cô ấy thân hơn so với em, dù thế nào cũng đứng ở bên cô ấy à.”
“Nếu mà anh kết hôn với cô ấy, em nói anh thân với ai nhất?” Ngụy Nam nói tới đây thì khóe môi gợi lên, anh đã bắt đầu mặc sức tưởng tưởng ngày tháng kết hôn.
Ngụy Hoa hừ một tiếng: “Anh nhưng là nghĩ đẹp lắm. Anh, không phải là em dội nước lã vào anh, anh thấy bọn anh thích hợp sao? Cô ấy nhưng là một sinh viên đó, em thấy hai người không quá xứng.”
Ngụy Nam biến sắc, ấn bụng lạnh lùng hạ lệnh trục khách: “Miệng vết thương anh đau, buồn ngủ, cô nhanh về đi.”
Ngụy Hoa vội vàng nói: “Em gọi Hương Vân đến xem thử cho anh nhé?”
“Đừng, thấy các cô anh lại đau lợi hại hơn. Mai cô cũng đừng tới.”
“Hương Vân là y tá, cô ấy sẽ giúp anh ngừng đau. Ngày mai em không tới, ai đưa cơm cho anh? Không thì để Hương Vân lấy từ căn tin cho anh?” Ngụy Hoa cười nói.
Sắc mặt Ngụy Nam đứng đắn lên, có chút nghiêm túc nói: “Em một đứa con gái, chính mình còn chưa tìm đối tượng, cứ gấp gáp làm bà mối như vậy?”
Ngụy Hoa lập tức thu hồi tươi cười, mặt có chút đỏ lên: “Hảo tâm thành lòng lang dạ thú, này cũng không ăn kia cũng không ăn, mai anh cứ chờ chịu đói đi.”
“Xin cứ tự nhiên! Đi nhanh đi, đóng cửa lại.” Ngụy Nam nằm xuống, hai hôm nay người bạn làm y tá kia của Ngụy Hoa cứ lắc lư bên người anh, nếu anh còn không nhìn ra ý tưởng của đối phương liền đi gặp quỷ đi, hôm nay còn riêng biệt đến đuổi Diệp Tuệ hai lần, đối đãi với người thăm hỏi bệnh nhân khác lại chẳng khắc nghiệt như vậy, làm như anh không biết?
Ngụy Hoa cầm lên đồ Diệp Tuệ để cô mang về, nhìn một chút, đều là thứ tốt, cô có chút nghĩ không rõ, Diệp Tuệ có điều kiện tốt như vậy sao sẽ nguyện ý yêu đương với anh trai cô, còn gấp gáp tặng đồ cho bọn họ, bởi vì anh cô trông soái sao? Hương Vân cũng là vì anh trai cô trông soái mới thích đi, nhiều năm như vậy cũng chưa hết hi vọng. Đàn ông trông soái thật là có ưu thế a.
Diệp Tuệ về nhà, nói chuyện Ngụy Nam bị thương với Diệp Chí Phi, Diệp Chí Phi cả kinh, nghe nói là không phải rất nghiêm trọng mới yên tâm, nói ngày mai đi bệnh viện thăm anh ấy, Diệp Tuệ nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi nhé.”
“Được.” Diệp Chí Phi miệng đầy đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuệ liền đi chợ mua cá, cá chuối tốt cho miệng vết thương khép lại, hầm một phần canh cá chuối cho Ngụy Nam. Tuy biết trong nhà anh ấy chắc chắn sẽ đưa cho cơm cho, nhưng không trở ngại Diệp Tuệ muốn đưa canh cho anh ấy.
Đám em trai em gái ở nhà hỗ trợ, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi chưa đợi tới giữa trưa đã xuất phát, trừ bỏ canh cá chuối, Diệp Tuệ còn mua không ít hoa quả. Đợi đến bệnh viện, Diệp Chí Phi khóa kỹ xe đạp, Diệp Tuệ đưa hoa quả cùng canh mà vốn dĩ là cô cầm hết cho anh ấy: “Anh cầm đi, cứ nói là anh đưa.”
Diệp Chí Phi nhìn cô: “Cũng tới nơi rồi, em không đi?”
“Em đi nha, nhưng đồ là anh đưa.” Diệp Tuệ nói.
“À, hôm nay sao lại dè dặt lên vậy, hôm qua lòng như lửa đốt mà chạy đến như thế nào ấy?” Diệp Chí Phi ghẹo cô.
Diệp Tuệ đỏ mặt: “Chủ yếu là người nhà anh ấy ở đó, em ngại.” Hôm qua, sau khi về rồi mới nhớ tới phản ứng của mình có chút kích động, sợ là để em gái Ngụy Nam nhìn ra cái gì rồi, tuy cô không sợ người nhà Ngụy Nam biết, nhưng mà chính Ngụy Nam cũng còn chưa giới thiệu cô cho người nhà anh, cô liền không thể biểu hiện rõ ràng như vậy trước mặt người nhà anh, thật ra cô cũng có chút không rõ vì sao Ngụy Nam không chịu công khai quan hệ của bọn họ, không biết đang băn khoăn cái gì.
Bọn họ đến phòng bệnh, phát hiện chỉ có cô y tá hôm qua ở đây, y tá đang cong người nói năng nhỏ nhẹ cái gì đó với Ngụy Nam, không thấy bóng Ngụy Hoa đâu. Đầu Ngụy Nam xoay về bên kia, tận lực cách y tá xa chút, giương mắt trông thấy anh em Diệp Chí Phi, nháy mắt liền cười nở hoa: “Các cậu đến? Mời mau ngồi.”
Ngụy Nam với Diệp Chí Phi chào hỏi xong, sau đó liền lẳng lặng dõi mắt nhìn Diệp Tuệ phía sau anh ấy, tươi cười càng sáng lạn: “Em đã đến rồi?”
Diệp Tuệ đi qua: “Anh khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Ngụy Nam nói xong thì động đậy thân thể, muốn ngồi dậy.
Y tá vội vàng đưa tay chặn người anh ấy: “Anh đừng lộn xộn! Coi chừng miệng vết thương.”
Ngụy Nam hất tay cô ta ra: “Tôi biết nặng nhẹ, cô mặc kệ tôi.”
Y tá ấm ức đầy mặt, nói: “Anh Nam, anh không nghe lời như vậy, chốc nữa miệng vết thương chắc chắn lại phải nứt ra rồi, đến lúc đó đừng có kêu đau.”
Diệp Tuệ nổi hết cả da gà, nhanh chóng đưa tay ra, cẩn thận đỡ Ngụy Nam ngồi dậy: “Anh nhẹ chút, đừng kéo miệng vết thương.”
Ngụy Nam ngồi ổn xong thì nói với y tá: “Giờ tôi không sao, cô đi bận việc của cô đi, cô đừng có lắc lư ở chỗ tôi hoài, tôi đây lại chẳng có việc gì, cô có thể quan tâm các bệnh nhân khác nhiều hơn chút.”
Vẻ mặt y tá không cam lòng mà nhìn Diệp Tuệ một cái, sau đó chuyển hướng ra giường phía sau, ngẩng đầu kiểm tra nước thuốc của bệnh nhân một chút, phi thường công thức hóa mà nói: “Chốc nữa truyền xong để người đến gọi tôi.” Nói xong thì xoay người ra ngoài, lúc gần ra cửa còn liếc Diệp Tuệ một cái.
Diệp Chí Phi nói: “Sao mình lại cảm giác được một cỗ vị ** nồng đậm nhỉ. Ngụy Nam, giá thị trường này của cậu có phải hơi quá tốt rồi không? Nằm cái viện cũng có thể nhận em gái, mình lo lắng thay em gái mình a, cậu cũng quá không an toàn.”
Ngụy Nam xấu hổ khụ một tiếng, cẩn thận nhìn Diệp Tuệ một cái, nói: “Không thể nào, đó là bạn học em gái mình, vừa khéo đi làm ở bệnh viện.”
“Chính cậu cũng biết là được rồi, cậu phải biết là, đứng đằng sau em gái mình có 3 anh em trai, một mình mình đánh không lại cậu, nhưng thêm Doãn Văn Doãn Võ, chỉ sợ cậu không chiếm được hời đâu.” Diệp Chí Phi như vui đùa mà uy hiếp anh ấy.
Diệp Tuệ giận liếc anh trai một cái: “Anh, anh nói bậy bạ gì đó hả? chuyện này dựa vào đánh nhau là có thể giải quyết sao? Em tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Nam. Lỡ mà có một ngày anh ấy coi trọng người khác, vậy thì chia tay.”
Ngụy Nam nghe mà trong bụng căng thẳng, nhanh chóng túm lấy tay Diệp Tuệ: “Anh cam đoan với em, tuyệt đối không có một ngày như vậy, em phải tin tưởng anh.”
Diệp Tuệ cười vỗ vỗ mu bàn tay anh ấy: “Em tin anh.”
Diệp Chí Phi cầm hộp giữ ấm đi tới: “Đây là em gái mình hầm cho cậu, cậu xem con bé đối với cậu thật tốt, sáng sớm đã ra chợ mua cá hầm canh, nếu cậu dám phản bội con bé, chúng ta đây bạn bè cũng khỏi làm nữa.”
“Mình cũng không nói nhiều, cậu giám sát mình là được.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ nhịn không được mà cười, cô thật cảm thấy khả năng Ngụy Nam thay lòng không lớn, ai bảo anh ấy là bạn tốt của anh cô chứ, cô đưa muỗng vào trong tay Ngụy Nam, hỏi: “Trong nhà anh không có tới ở cùng anh?”
Ngụy Nam nhận lấy muỗng cùng hộp giữ ấm: “Buổi sáng ba anh đã tới, rồi lại đi về, giữa trưa hẳn sẽ đưa cơm tới đây. Thơm quá!”
“Canh cá chuối, có lợi cho khép lại miệng vết thương, anh uống chậm một chút.” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam bắt đầu ăn canh, vừa nói trải nghiệm bị thương cho Diệp Chí Phi, hôm qua anh chỉ bàn giao tình huống đại khái cho Diệp Tuệ một chút, hôm nay mới nói đến chi tiết, nghe qua thật sự vô cùng mạo hiểm, Diệp Tuệ nhíu đầu mày, công việc này cũng quá nguy hiểm. Diệp Chí Phi vỗ vỗ vai anh ấy: “Vất vả, công việc này của cậu đúng thật có chút nguy hiểm nha, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Mình biết. Mình không đi làm, luôn phải có người đi làm, mình cảm thấy mình đi thì tính nguy hiểm có thể còn thấp một ít.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ biết lời anh nói là sự thật, nhưng mà rất lo cho an toàn của anh, lại nói không nên lời bảo anh đừng làm, nếu như mọi người đều sợ nguy hiểm không đi làm, xã hội này chẳng phải là đều cúi đầu với thế lực tà ác hết cả?
Lúc ăn cơm trưa, trong nhà Ngụy Nam không có ai tới đưa cơm, cô y tá kia nhưng là lại tới đưa cơm cho Ngụy Nam: “Hôm qua Ngụy Hoa nói giữa trưa nay không thể tới đưa cơm cho anh, để em lấy cơm giúp anh.”
Diệp Tuệ nhíu mày: “Trong nhà anh có việc à, không có ai đưa cơm cho anh?” Đồ ăn của căn tin có tốt nữa, chắc chắn cũng không bằng trong nhà làm.
Ngụy Nam có chút xấu hổ, không nghĩ tới con nhóc Ngụy Hoa kia thế mà nói được thì làm được, liền nói: “Bọn họ chưa nói không thể đưa tới mà, anh cũng không biết có chuyện gì nữa. Tôi vừa mới ăn canh, không đói bụng, cơm này tôi không ăn, chính cô ăn đi, cám ơn, làm phiền cô.”
Y tá nhìn hộp cơm đầu giường, lại nhìn nhìn đồ ăn bưng trong tay, thất vọng đầy mặt, nói: “Quên đi, em tự mình ăn vậy.”
Diệp Tuệ chờ y tá đi rồi, nói: “Trong nhà anh không có người đưa cơm cho anh, buổi tối em đưa cơm cho anh nhé.”
Ngụy Nam không có cự tuyệt: “Vậy phiền em rồi.” Anh tình nguyện phiền toái Diệp Tuệ chạy, cũng không đồng ý nợ nhân tình của y tá, con nhỏ Ngụy Hoa chết tiệt kia, quay đầu lại phải mắng nó một trận cho đã mới được.
Buổi tối, lúc Diệp Tuệ đưa cơm tới cho Ngụy Nam, trong phòng bệnh lại náo nhiệt lắm, ba mẹ cùng đồng nghiệp Ngụy Nam đều ở, cả đám người vây đầy giường. Diệp Tuệ có chút xấu hổ, cô nghĩ rằng giữa trưa Ngụy Nam chưa ăn cơm, chỉ ăn canh, sợ anh bị đói, nên cố ý đưa cơm chiều tới sớm một chút, không nghĩ tới có nhiều người ở đây như vậy.
Đồng nghiệp của Ngụy Nam phần lớn đều quen Diệp Tuệ, trông thấy cô, liền không nhịn được mà cười rộ lên: “Tiểu Ngụy, bạn gái cậu đến thăm cậu này.”
Ba mẹ Ngụy Nam kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Diệp Tuệ thì lập tức kinh ngạc vô cùng, con trai đang yêu đương với Diệp Tuệ? Hà Ngọc Trân cười đến lộ ra cả nếp nhăn nơi khóe mắt: “Ngụy Nam, thật vậy à?”
Ngụy Nam có chút xấu hổ gãi gãi đầu, anh thật không muốn cứ qua loa như vậy mà giới thiệu Diệp Tuệ cho ba mẹ, ai ngờ được lại bị đồng nghiệp chấn cho rớt ra, liền vươn tay về phía Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, tới đây.”
Diệp Tuệ xấu hổ đến hỏng mất, đặc biệt muốn xoay người đi luôn, nhưng lý trí vẫn là để cô đi về phía Ngụy Nam, Ngụy Nam nắm lấy tay cô giới thiệu cho ba mẹ: “Ba mẹ, đây là bạn gái con.”
Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân vừa lòng vô cùng với Diệp Tuệ, ai làm thầy cô phụ huynh cũng thích đứa bé học tập tốt, càng là Diệp Tuệ còn là 1 sinh viên, có khả năng lại xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, quả thực là nhân tuyển con dâu tốt nhất, con trai quả thực chính là đụng vận cứt chó rồi, có thể kết giao được cô bạn gái học đại học.
Hà Ngọc Trân vừa lòng gật đầu: “Tốt, mẹ rất vừa lòng.”
Diệp Tuệ lúng túng hỏng mất, cúi đầu chào hỏi: “Chào cô chú ạ!”
Hà Ngọc Trân cười tủm tỉm nói: “Tiểu Diệp à, về sau phải theo Ngụy Nam đến trong nhà chơi nhiều vào.”
Diệp Tuệ bị khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của đối phương làm cho quá ngượng ngùng, nhưng vẫn là đáp ứng: “Dạ.”
Các đồng nghiệp của Ngụy Nam đã đang ồn ào, bảo Ngụy Nam xuất viện thì mời mọi người ăn kẹo.
Tập bệnh án trong tay cô y tá đứng ở cửa đều đánh rơi trên đất, nhưng mà trong phòng náo nhiệt ầm ầm, không ai chú ý tới thất thố của cô.
“Chắc chắn đúng là vậy. Cô ấy thấy anh bị thương đều khóc, em còn chưa khóc đâu.” Ngụy Hoa tiếp tục bày chứng cứ chứng minh phát hiện của mình.
“Em còn không biết xấu hổ mà nói? Nói rõ rằng cô ấy càng để ý anh hơn em. Anh còn chưa nói em đâu, thái độ của em đối với cô ấy hôm nay anh tương đối không vừa lòng.” Ngụy Nam không khách khí phê bình em gái.
Ngụy Hoa mạnh miệng: “Thái độ em như nào? Cô ấy còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cánh tay anh đã chỉa ra ngoài.”
Ngụy Nam nói: “Anh không giúp ai, giờ anh giúp lý không giúp thân, hiện tại cô ấy là khách, em đối với cô ấy như vậy liền không đúng, có vẻ không lễ phép. Còn có, tương lai anh có thể giúp thân không giúp lý, em xem rồi làm đi.”
Ngụy Hoa cắn răng nhìn anh ấy: “Ý của anh là tương lai anh với cô ấy thân hơn so với em, dù thế nào cũng đứng ở bên cô ấy à.”
“Nếu mà anh kết hôn với cô ấy, em nói anh thân với ai nhất?” Ngụy Nam nói tới đây thì khóe môi gợi lên, anh đã bắt đầu mặc sức tưởng tưởng ngày tháng kết hôn.
Ngụy Hoa hừ một tiếng: “Anh nhưng là nghĩ đẹp lắm. Anh, không phải là em dội nước lã vào anh, anh thấy bọn anh thích hợp sao? Cô ấy nhưng là một sinh viên đó, em thấy hai người không quá xứng.”
Ngụy Nam biến sắc, ấn bụng lạnh lùng hạ lệnh trục khách: “Miệng vết thương anh đau, buồn ngủ, cô nhanh về đi.”
Ngụy Hoa vội vàng nói: “Em gọi Hương Vân đến xem thử cho anh nhé?”
“Đừng, thấy các cô anh lại đau lợi hại hơn. Mai cô cũng đừng tới.”
“Hương Vân là y tá, cô ấy sẽ giúp anh ngừng đau. Ngày mai em không tới, ai đưa cơm cho anh? Không thì để Hương Vân lấy từ căn tin cho anh?” Ngụy Hoa cười nói.
Sắc mặt Ngụy Nam đứng đắn lên, có chút nghiêm túc nói: “Em một đứa con gái, chính mình còn chưa tìm đối tượng, cứ gấp gáp làm bà mối như vậy?”
Ngụy Hoa lập tức thu hồi tươi cười, mặt có chút đỏ lên: “Hảo tâm thành lòng lang dạ thú, này cũng không ăn kia cũng không ăn, mai anh cứ chờ chịu đói đi.”
“Xin cứ tự nhiên! Đi nhanh đi, đóng cửa lại.” Ngụy Nam nằm xuống, hai hôm nay người bạn làm y tá kia của Ngụy Hoa cứ lắc lư bên người anh, nếu anh còn không nhìn ra ý tưởng của đối phương liền đi gặp quỷ đi, hôm nay còn riêng biệt đến đuổi Diệp Tuệ hai lần, đối đãi với người thăm hỏi bệnh nhân khác lại chẳng khắc nghiệt như vậy, làm như anh không biết?
Ngụy Hoa cầm lên đồ Diệp Tuệ để cô mang về, nhìn một chút, đều là thứ tốt, cô có chút nghĩ không rõ, Diệp Tuệ có điều kiện tốt như vậy sao sẽ nguyện ý yêu đương với anh trai cô, còn gấp gáp tặng đồ cho bọn họ, bởi vì anh cô trông soái sao? Hương Vân cũng là vì anh trai cô trông soái mới thích đi, nhiều năm như vậy cũng chưa hết hi vọng. Đàn ông trông soái thật là có ưu thế a.
Diệp Tuệ về nhà, nói chuyện Ngụy Nam bị thương với Diệp Chí Phi, Diệp Chí Phi cả kinh, nghe nói là không phải rất nghiêm trọng mới yên tâm, nói ngày mai đi bệnh viện thăm anh ấy, Diệp Tuệ nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi nhé.”
“Được.” Diệp Chí Phi miệng đầy đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuệ liền đi chợ mua cá, cá chuối tốt cho miệng vết thương khép lại, hầm một phần canh cá chuối cho Ngụy Nam. Tuy biết trong nhà anh ấy chắc chắn sẽ đưa cho cơm cho, nhưng không trở ngại Diệp Tuệ muốn đưa canh cho anh ấy.
Đám em trai em gái ở nhà hỗ trợ, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi chưa đợi tới giữa trưa đã xuất phát, trừ bỏ canh cá chuối, Diệp Tuệ còn mua không ít hoa quả. Đợi đến bệnh viện, Diệp Chí Phi khóa kỹ xe đạp, Diệp Tuệ đưa hoa quả cùng canh mà vốn dĩ là cô cầm hết cho anh ấy: “Anh cầm đi, cứ nói là anh đưa.”
Diệp Chí Phi nhìn cô: “Cũng tới nơi rồi, em không đi?”
“Em đi nha, nhưng đồ là anh đưa.” Diệp Tuệ nói.
“À, hôm nay sao lại dè dặt lên vậy, hôm qua lòng như lửa đốt mà chạy đến như thế nào ấy?” Diệp Chí Phi ghẹo cô.
Diệp Tuệ đỏ mặt: “Chủ yếu là người nhà anh ấy ở đó, em ngại.” Hôm qua, sau khi về rồi mới nhớ tới phản ứng của mình có chút kích động, sợ là để em gái Ngụy Nam nhìn ra cái gì rồi, tuy cô không sợ người nhà Ngụy Nam biết, nhưng mà chính Ngụy Nam cũng còn chưa giới thiệu cô cho người nhà anh, cô liền không thể biểu hiện rõ ràng như vậy trước mặt người nhà anh, thật ra cô cũng có chút không rõ vì sao Ngụy Nam không chịu công khai quan hệ của bọn họ, không biết đang băn khoăn cái gì.
Bọn họ đến phòng bệnh, phát hiện chỉ có cô y tá hôm qua ở đây, y tá đang cong người nói năng nhỏ nhẹ cái gì đó với Ngụy Nam, không thấy bóng Ngụy Hoa đâu. Đầu Ngụy Nam xoay về bên kia, tận lực cách y tá xa chút, giương mắt trông thấy anh em Diệp Chí Phi, nháy mắt liền cười nở hoa: “Các cậu đến? Mời mau ngồi.”
Ngụy Nam với Diệp Chí Phi chào hỏi xong, sau đó liền lẳng lặng dõi mắt nhìn Diệp Tuệ phía sau anh ấy, tươi cười càng sáng lạn: “Em đã đến rồi?”
Diệp Tuệ đi qua: “Anh khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Ngụy Nam nói xong thì động đậy thân thể, muốn ngồi dậy.
Y tá vội vàng đưa tay chặn người anh ấy: “Anh đừng lộn xộn! Coi chừng miệng vết thương.”
Ngụy Nam hất tay cô ta ra: “Tôi biết nặng nhẹ, cô mặc kệ tôi.”
Y tá ấm ức đầy mặt, nói: “Anh Nam, anh không nghe lời như vậy, chốc nữa miệng vết thương chắc chắn lại phải nứt ra rồi, đến lúc đó đừng có kêu đau.”
Diệp Tuệ nổi hết cả da gà, nhanh chóng đưa tay ra, cẩn thận đỡ Ngụy Nam ngồi dậy: “Anh nhẹ chút, đừng kéo miệng vết thương.”
Ngụy Nam ngồi ổn xong thì nói với y tá: “Giờ tôi không sao, cô đi bận việc của cô đi, cô đừng có lắc lư ở chỗ tôi hoài, tôi đây lại chẳng có việc gì, cô có thể quan tâm các bệnh nhân khác nhiều hơn chút.”
Vẻ mặt y tá không cam lòng mà nhìn Diệp Tuệ một cái, sau đó chuyển hướng ra giường phía sau, ngẩng đầu kiểm tra nước thuốc của bệnh nhân một chút, phi thường công thức hóa mà nói: “Chốc nữa truyền xong để người đến gọi tôi.” Nói xong thì xoay người ra ngoài, lúc gần ra cửa còn liếc Diệp Tuệ một cái.
Diệp Chí Phi nói: “Sao mình lại cảm giác được một cỗ vị ** nồng đậm nhỉ. Ngụy Nam, giá thị trường này của cậu có phải hơi quá tốt rồi không? Nằm cái viện cũng có thể nhận em gái, mình lo lắng thay em gái mình a, cậu cũng quá không an toàn.”
Ngụy Nam xấu hổ khụ một tiếng, cẩn thận nhìn Diệp Tuệ một cái, nói: “Không thể nào, đó là bạn học em gái mình, vừa khéo đi làm ở bệnh viện.”
“Chính cậu cũng biết là được rồi, cậu phải biết là, đứng đằng sau em gái mình có 3 anh em trai, một mình mình đánh không lại cậu, nhưng thêm Doãn Văn Doãn Võ, chỉ sợ cậu không chiếm được hời đâu.” Diệp Chí Phi như vui đùa mà uy hiếp anh ấy.
Diệp Tuệ giận liếc anh trai một cái: “Anh, anh nói bậy bạ gì đó hả? chuyện này dựa vào đánh nhau là có thể giải quyết sao? Em tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Nam. Lỡ mà có một ngày anh ấy coi trọng người khác, vậy thì chia tay.”
Ngụy Nam nghe mà trong bụng căng thẳng, nhanh chóng túm lấy tay Diệp Tuệ: “Anh cam đoan với em, tuyệt đối không có một ngày như vậy, em phải tin tưởng anh.”
Diệp Tuệ cười vỗ vỗ mu bàn tay anh ấy: “Em tin anh.”
Diệp Chí Phi cầm hộp giữ ấm đi tới: “Đây là em gái mình hầm cho cậu, cậu xem con bé đối với cậu thật tốt, sáng sớm đã ra chợ mua cá hầm canh, nếu cậu dám phản bội con bé, chúng ta đây bạn bè cũng khỏi làm nữa.”
“Mình cũng không nói nhiều, cậu giám sát mình là được.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ nhịn không được mà cười, cô thật cảm thấy khả năng Ngụy Nam thay lòng không lớn, ai bảo anh ấy là bạn tốt của anh cô chứ, cô đưa muỗng vào trong tay Ngụy Nam, hỏi: “Trong nhà anh không có tới ở cùng anh?”
Ngụy Nam nhận lấy muỗng cùng hộp giữ ấm: “Buổi sáng ba anh đã tới, rồi lại đi về, giữa trưa hẳn sẽ đưa cơm tới đây. Thơm quá!”
“Canh cá chuối, có lợi cho khép lại miệng vết thương, anh uống chậm một chút.” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam bắt đầu ăn canh, vừa nói trải nghiệm bị thương cho Diệp Chí Phi, hôm qua anh chỉ bàn giao tình huống đại khái cho Diệp Tuệ một chút, hôm nay mới nói đến chi tiết, nghe qua thật sự vô cùng mạo hiểm, Diệp Tuệ nhíu đầu mày, công việc này cũng quá nguy hiểm. Diệp Chí Phi vỗ vỗ vai anh ấy: “Vất vả, công việc này của cậu đúng thật có chút nguy hiểm nha, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Mình biết. Mình không đi làm, luôn phải có người đi làm, mình cảm thấy mình đi thì tính nguy hiểm có thể còn thấp một ít.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ biết lời anh nói là sự thật, nhưng mà rất lo cho an toàn của anh, lại nói không nên lời bảo anh đừng làm, nếu như mọi người đều sợ nguy hiểm không đi làm, xã hội này chẳng phải là đều cúi đầu với thế lực tà ác hết cả?
Lúc ăn cơm trưa, trong nhà Ngụy Nam không có ai tới đưa cơm, cô y tá kia nhưng là lại tới đưa cơm cho Ngụy Nam: “Hôm qua Ngụy Hoa nói giữa trưa nay không thể tới đưa cơm cho anh, để em lấy cơm giúp anh.”
Diệp Tuệ nhíu mày: “Trong nhà anh có việc à, không có ai đưa cơm cho anh?” Đồ ăn của căn tin có tốt nữa, chắc chắn cũng không bằng trong nhà làm.
Ngụy Nam có chút xấu hổ, không nghĩ tới con nhóc Ngụy Hoa kia thế mà nói được thì làm được, liền nói: “Bọn họ chưa nói không thể đưa tới mà, anh cũng không biết có chuyện gì nữa. Tôi vừa mới ăn canh, không đói bụng, cơm này tôi không ăn, chính cô ăn đi, cám ơn, làm phiền cô.”
Y tá nhìn hộp cơm đầu giường, lại nhìn nhìn đồ ăn bưng trong tay, thất vọng đầy mặt, nói: “Quên đi, em tự mình ăn vậy.”
Diệp Tuệ chờ y tá đi rồi, nói: “Trong nhà anh không có người đưa cơm cho anh, buổi tối em đưa cơm cho anh nhé.”
Ngụy Nam không có cự tuyệt: “Vậy phiền em rồi.” Anh tình nguyện phiền toái Diệp Tuệ chạy, cũng không đồng ý nợ nhân tình của y tá, con nhỏ Ngụy Hoa chết tiệt kia, quay đầu lại phải mắng nó một trận cho đã mới được.
Buổi tối, lúc Diệp Tuệ đưa cơm tới cho Ngụy Nam, trong phòng bệnh lại náo nhiệt lắm, ba mẹ cùng đồng nghiệp Ngụy Nam đều ở, cả đám người vây đầy giường. Diệp Tuệ có chút xấu hổ, cô nghĩ rằng giữa trưa Ngụy Nam chưa ăn cơm, chỉ ăn canh, sợ anh bị đói, nên cố ý đưa cơm chiều tới sớm một chút, không nghĩ tới có nhiều người ở đây như vậy.
Đồng nghiệp của Ngụy Nam phần lớn đều quen Diệp Tuệ, trông thấy cô, liền không nhịn được mà cười rộ lên: “Tiểu Ngụy, bạn gái cậu đến thăm cậu này.”
Ba mẹ Ngụy Nam kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Diệp Tuệ thì lập tức kinh ngạc vô cùng, con trai đang yêu đương với Diệp Tuệ? Hà Ngọc Trân cười đến lộ ra cả nếp nhăn nơi khóe mắt: “Ngụy Nam, thật vậy à?”
Ngụy Nam có chút xấu hổ gãi gãi đầu, anh thật không muốn cứ qua loa như vậy mà giới thiệu Diệp Tuệ cho ba mẹ, ai ngờ được lại bị đồng nghiệp chấn cho rớt ra, liền vươn tay về phía Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, tới đây.”
Diệp Tuệ xấu hổ đến hỏng mất, đặc biệt muốn xoay người đi luôn, nhưng lý trí vẫn là để cô đi về phía Ngụy Nam, Ngụy Nam nắm lấy tay cô giới thiệu cho ba mẹ: “Ba mẹ, đây là bạn gái con.”
Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân vừa lòng vô cùng với Diệp Tuệ, ai làm thầy cô phụ huynh cũng thích đứa bé học tập tốt, càng là Diệp Tuệ còn là 1 sinh viên, có khả năng lại xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, quả thực là nhân tuyển con dâu tốt nhất, con trai quả thực chính là đụng vận cứt chó rồi, có thể kết giao được cô bạn gái học đại học.
Hà Ngọc Trân vừa lòng gật đầu: “Tốt, mẹ rất vừa lòng.”
Diệp Tuệ lúng túng hỏng mất, cúi đầu chào hỏi: “Chào cô chú ạ!”
Hà Ngọc Trân cười tủm tỉm nói: “Tiểu Diệp à, về sau phải theo Ngụy Nam đến trong nhà chơi nhiều vào.”
Diệp Tuệ bị khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của đối phương làm cho quá ngượng ngùng, nhưng vẫn là đáp ứng: “Dạ.”
Các đồng nghiệp của Ngụy Nam đã đang ồn ào, bảo Ngụy Nam xuất viện thì mời mọi người ăn kẹo.
Tập bệnh án trong tay cô y tá đứng ở cửa đều đánh rơi trên đất, nhưng mà trong phòng náo nhiệt ầm ầm, không ai chú ý tới thất thố của cô.
/122
|