Buổi chiều lại bị giày vò một lần nữa, Tô Điềm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Quý Sở Yến ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy cô mơ màng mở mắt, trên mặt tràn đầy vẻ một mỏi thì không nhịn được cười: “Em tỉnh rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Tô Điềm trùm chăn, lắc đầu.
Anh cả ngày không cười, hiện tại đột nhiên khôi phục lại nụ cười ngày xưa, Tô Điềm hơi ngẩn người, cảm thấy không chân thật.
“Quý Sở Yến, em có thể hỏi anh một câu không?” Tô Điềm chui vào chăn, nhỏ giọng hỏi.
Quý Sở Yến dừng một chút, sau đó đứng lên đi tới, ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: "Ừm, em hỏi đi."
Tô Điềm rụt rè: "Hôm qua... Anh tức giận... Có phải vì ghen không?”
Quý Sở Yến nhướng mày hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Dừng một chút, anh khẽ thở dài, nói ra sự thật: "Hôm qua lúc cầm điện thoại cho em, anh nhìn thấy tin nhắn của Đường Vũ."
Anh quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt mất tự nhiên sờ mũi: "Khụ... Chỉ là hiểu lầm thôi”
Tô Điềm sửng sốt, cô vốn tưởng rằng Quý Sở Yến chỉ tức giận đơn giản vì Đường Vũ ôm cô, không ngờ lý do sâu xa hơn lại nắm ở tin nhắn mờ mờ ám ám kia.
Cô nhíu mày, nhỏ giọng lầu bầu: “Em không có thói quen liên lạc với những mối quan hệ cũ”
“Ừm, nhưng anh hiểu lãm” Quý Sở Yến áy náy nhìn cô: "Xin lỗi, anh không nên tức giận một cách vô căn cứ như vậy."
Giọng nói của anh giống như nịnh nọt.
Tô Điềm nghe vậy, đột nhiên vén chăn lên.
Cô như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh, muốn nhào tới ôm eo anh, nhưng mà bởi vì thể lực chênh lệch nên lại bị anh đẩy ngược lại lên giường.
Quý Sở Yến cúi người xích lại găn, làm bộ muốn hôn cô, nhưng khi nhìn thấy cô nhắm chặt mắt lại thì anh lại khẽ cười, dừng động tác: “Nếu như không phải sợ em mệt mỏi quá thì hôm nay em đừng mơ ra được khỏi phòng.”
Tô Điềm bị anh trêu chọc đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn không chịu để bản thân thiệt thòi, thế là kiên tì phản bác: “Có mà sợ anh mệt mỏi quá thì đúng hơn!"
Vừa mới dứt lời, cô cảm nhận được rõ ràng thân thể Quý Sở Yến cứng đờ. Sau đó, anh vươn tay nâng cằm cô lên, vuốt ve cánh môi của cô, tiếng cười trầm thấp vang vọng,
“Cái này em không cần lo lắng, có muốn thử một chút không?”
Tô Điềm không trả lời, chỉ vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay của anh.
Quyến rũ trắng trợn.
Ánh mắt của Quý Sở Yến trầm xuống, anh nắm chặt lấy cằm cô, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Ngay khi hai người đang hôn nhau say đầm thì một tiếng đập cửa phá phong cảnh lại vang lên.
Quý Sở Yến nhắm mắt lại, vẻ mặt không vui, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía cửa: “Ai thế?”
Một giây sau, bên ngoài vang lên tiếng của Kỷ Vân Thành.
“Quý Sở Yến, đi du lịch mà cậu cứ ru rú trong phòng thế à?”
Đối phương còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng cách hai cánh cửa nên Quý Sở Yến cũng không nghe rõ. Anh quay đầu hỏi thăm ý kiến của Tô Điềm.
“Thế nào? Em muốn ra ngoài hay là tiếp tục?”
Có người gõ cửa ầm ầm, Tô Điềm “tiếp tục” làm sao được? Anh lập tức đẩy anh ra, xoay người xuống giường, “Chúng ta ra ngoài một chút đi."
Lúc Tô Điềm và Quý Sở Yến xuống lầu thì trong sảnh chỉ có Kỷ Vân Thành và Eve đang chờ hai người
Kỹ Vân Thành vừa nhìn thấy Quý Sở Yến đã chế nhạo: "Hai người được đấy, không ăn cơm tối luôn.”
Quý Sở Yến nâng tay nhìn đồng hồ, đúng là đã gần bảy giờ rồi.
“Bây giờ mới là giờ cơm.” Quý Sở Yến xem thường liếc anh ta một cái, nằm tay Tô Điềm: “Đi ăn chút gì chứ?”
Nhưng Tô Điềm lại lắc đầu: "Em không đói, không thì mọi người cứ đi ăn đi?”
“Không đói cũng phải ăn, không ăn tối dễ bị đau dạ dày” Quý Sở Yến nhíu mày nhìn cô một cái, nhưng thấy cô không muốn ăn thì cũng đành miễn cưỡng không thuyết phục nữa.
“Vậy anh và Vân Thành đi ăn đi” Eve từ trên ghế đứng dậy: “Tôi và Tô Điềm không đói, có thể ra ngoài đi dạo”
Thế là bốn người dứt khoát chia nhau ra hành động, Quý Sở Yến và Kỷ Vân Thành đi ăn cơm, Tô Điềm và Eve đi dạo
Sau khi tiếp xúc với Eve, Tô Điềm mới biết thì ra cô ấy không hề cứng nhắc như trong tưởng tượng của cô.
"Trước khi tiếp xúc, Tô Điềm tưởng Eve sẽ là kiểu mỹ nhân trí thức giống như chị Maia vậy. Nhưng bây giờ, khi đi cạnh nhau, cô mới phát hiện tính cách của Eve ngây thơ và lãng mạn, nói chuyện thẳng thắn, to gan lớn mật
Ví dụ như lúc này, hai người tới một phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ gần khách sạn, Eve không nhịn được mà bắt đầu ác miệng bắt bẻ.
Cô ấy là một nhà thiết kế, thế nên có những lĩnh ngộ vô cùng độc đáo với những tác phẩm nghệ thuật, rong hầu hết các trường hợp, cô ấy sẽ chấp nhận sự ồn tại của các phong cách khác nhau. Nhưng cô ấy sẽ không tỏ ra thương xót với những tác phẩm thực sự.
quá tệ.
Sau khi nghe Eve lải nhải không dứt về vô số những tác phẩm, lúc đi vòng qua chỗ rẽ, có một bức tranh lập tức thu hút ánh mắt của Tô Điềm.
Đó là một bức tranh sơn đầu cỡ nhỏ, tên tranh là [Gió xuân]
Gió là một thứ vô hình, không có màu sắc, thế nên tất nhiên là chẳng thể nào vẽ ra được nó.
Nhưng mà một vài cảnh xuân trong bức tranh này vậy mà lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự tồn tại của gió.
Tô Điềm rất thích bức tranh sơn đầu này, bối cảnh bình dị, nét vẽ chân thực và tỉnh tế thể hiện phong cách hàn lâm điển hình, thậm chí còn có phong cách hơi giống như bức tranh [Thánh Mẫu trên đồng cỏ] của Raphael
Eve cũng nhanh chóng dừng lại trước bức tranh này.
Lần này, cô ấy không độc mồm độc miệng phê bình nữa, mà nghiền ngẫm nói: “Cô có biết bức tranh này khiến tôi liên tưởng đến người nào không?”
Tô Điềm nhìn Eve, vẻ mặt khó hiểu.
“Quý Sở Yến." Eve vuốt cảm, vẻ mặt giống như đang nhớ lại.
“Quý Sở Yến và Vân Thành không giống nhau. Kỷ "Vân Thành là ánh nắng California, rực rỡ không gò bó Còn Quý Sở Yến chính là gió xuân, nói chính xác hơn một chút thì là ngọn gió xuân nơi xa xôi.”
Tô Điềm cảm thấy kiểu hình dung như thế này rất mới mẻ, nhất là lại là hình dung về bạn trai cô. Cô không nhịn được hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”
"Tôi phải thừa nhận rằng anh ta là một ông chú rất tốt. Tính cách tốt, cũng biết bao dung cho nhân viên, là một cơn gió xuân ấm áp. Nhưng mà, sự “ấm áp” này lại có cảm giác như ở cự ly rất xa.”
Tô Điềm lắc đầu: "Anh ấy nào có gì mà cảm giác cự ly rất xa chứ? Anh ấy..."
“Cô bị ngốc à?” Eve không nhịn được nói: “Cô là bạn gái của anh ta, tất nhiên không cảm nhận được rồi."
Tô Điềm sửng sốt một lúc, sau đó lặng lẽ đưa mắt nhìn lại bức tranh [Gió xuân] kia.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xúc động.
Muốn mua lại bức tranh này.
Nhưng mà, sau khi biết ý đồ của cô, Eve lại dội cho cô một gáo nước lạnh: "Đây là tác phẩm của người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật. Ông ấy không bao giờ bán tranh cho những người không quen biết lắm.
Tô Điềm lập tức ỉu xìu, Eve thấy thế thì lại nói tiếp “Nhưng nếu cô thực sự yêu thích bức tranh này thì tôi có thể liên hệ với ông ấy thử xem. Chỉ có điều, bây giờ ông ấy đang bận rộn mở phòng vẽ ở thành phố B, chỉ vui vẻ dạy dỗ học trò, không chắc sẽ để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này”
Tô Điềm ngẩn người: "Phòng vẽ? Người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật này còn kiêm chức làm giáo viên nữa sao?"
“Không phải kiêm chức, mà hiện giờ ông ấy gần như toàn tâm toàn ý cho việc giảng dạy. Hơn nữa, phòng vẽ của ông ấy không phải cứ có tiền là vào được đâu”
Người được Eve khen ngợi hết lời như thế này chắc chắn không phải một giáo viên bình thường
Tô Điềm hít sâu một hơi, giống như dùng hết mọi sự can đảm của mình, cô do dự mãi, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?”
Quý Sở Yến ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy cô mơ màng mở mắt, trên mặt tràn đầy vẻ một mỏi thì không nhịn được cười: “Em tỉnh rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Tô Điềm trùm chăn, lắc đầu.
Anh cả ngày không cười, hiện tại đột nhiên khôi phục lại nụ cười ngày xưa, Tô Điềm hơi ngẩn người, cảm thấy không chân thật.
“Quý Sở Yến, em có thể hỏi anh một câu không?” Tô Điềm chui vào chăn, nhỏ giọng hỏi.
Quý Sở Yến dừng một chút, sau đó đứng lên đi tới, ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: "Ừm, em hỏi đi."
Tô Điềm rụt rè: "Hôm qua... Anh tức giận... Có phải vì ghen không?”
Quý Sở Yến nhướng mày hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Dừng một chút, anh khẽ thở dài, nói ra sự thật: "Hôm qua lúc cầm điện thoại cho em, anh nhìn thấy tin nhắn của Đường Vũ."
Anh quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt mất tự nhiên sờ mũi: "Khụ... Chỉ là hiểu lầm thôi”
Tô Điềm sửng sốt, cô vốn tưởng rằng Quý Sở Yến chỉ tức giận đơn giản vì Đường Vũ ôm cô, không ngờ lý do sâu xa hơn lại nắm ở tin nhắn mờ mờ ám ám kia.
Cô nhíu mày, nhỏ giọng lầu bầu: “Em không có thói quen liên lạc với những mối quan hệ cũ”
“Ừm, nhưng anh hiểu lãm” Quý Sở Yến áy náy nhìn cô: "Xin lỗi, anh không nên tức giận một cách vô căn cứ như vậy."
Giọng nói của anh giống như nịnh nọt.
Tô Điềm nghe vậy, đột nhiên vén chăn lên.
Cô như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh, muốn nhào tới ôm eo anh, nhưng mà bởi vì thể lực chênh lệch nên lại bị anh đẩy ngược lại lên giường.
Quý Sở Yến cúi người xích lại găn, làm bộ muốn hôn cô, nhưng khi nhìn thấy cô nhắm chặt mắt lại thì anh lại khẽ cười, dừng động tác: “Nếu như không phải sợ em mệt mỏi quá thì hôm nay em đừng mơ ra được khỏi phòng.”
Tô Điềm bị anh trêu chọc đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn không chịu để bản thân thiệt thòi, thế là kiên tì phản bác: “Có mà sợ anh mệt mỏi quá thì đúng hơn!"
Vừa mới dứt lời, cô cảm nhận được rõ ràng thân thể Quý Sở Yến cứng đờ. Sau đó, anh vươn tay nâng cằm cô lên, vuốt ve cánh môi của cô, tiếng cười trầm thấp vang vọng,
“Cái này em không cần lo lắng, có muốn thử một chút không?”
Tô Điềm không trả lời, chỉ vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay của anh.
Quyến rũ trắng trợn.
Ánh mắt của Quý Sở Yến trầm xuống, anh nắm chặt lấy cằm cô, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Ngay khi hai người đang hôn nhau say đầm thì một tiếng đập cửa phá phong cảnh lại vang lên.
Quý Sở Yến nhắm mắt lại, vẻ mặt không vui, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía cửa: “Ai thế?”
Một giây sau, bên ngoài vang lên tiếng của Kỷ Vân Thành.
“Quý Sở Yến, đi du lịch mà cậu cứ ru rú trong phòng thế à?”
Đối phương còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng cách hai cánh cửa nên Quý Sở Yến cũng không nghe rõ. Anh quay đầu hỏi thăm ý kiến của Tô Điềm.
“Thế nào? Em muốn ra ngoài hay là tiếp tục?”
Có người gõ cửa ầm ầm, Tô Điềm “tiếp tục” làm sao được? Anh lập tức đẩy anh ra, xoay người xuống giường, “Chúng ta ra ngoài một chút đi."
Lúc Tô Điềm và Quý Sở Yến xuống lầu thì trong sảnh chỉ có Kỷ Vân Thành và Eve đang chờ hai người
Kỹ Vân Thành vừa nhìn thấy Quý Sở Yến đã chế nhạo: "Hai người được đấy, không ăn cơm tối luôn.”
Quý Sở Yến nâng tay nhìn đồng hồ, đúng là đã gần bảy giờ rồi.
“Bây giờ mới là giờ cơm.” Quý Sở Yến xem thường liếc anh ta một cái, nằm tay Tô Điềm: “Đi ăn chút gì chứ?”
Nhưng Tô Điềm lại lắc đầu: "Em không đói, không thì mọi người cứ đi ăn đi?”
“Không đói cũng phải ăn, không ăn tối dễ bị đau dạ dày” Quý Sở Yến nhíu mày nhìn cô một cái, nhưng thấy cô không muốn ăn thì cũng đành miễn cưỡng không thuyết phục nữa.
“Vậy anh và Vân Thành đi ăn đi” Eve từ trên ghế đứng dậy: “Tôi và Tô Điềm không đói, có thể ra ngoài đi dạo”
Thế là bốn người dứt khoát chia nhau ra hành động, Quý Sở Yến và Kỷ Vân Thành đi ăn cơm, Tô Điềm và Eve đi dạo
Sau khi tiếp xúc với Eve, Tô Điềm mới biết thì ra cô ấy không hề cứng nhắc như trong tưởng tượng của cô.
"Trước khi tiếp xúc, Tô Điềm tưởng Eve sẽ là kiểu mỹ nhân trí thức giống như chị Maia vậy. Nhưng bây giờ, khi đi cạnh nhau, cô mới phát hiện tính cách của Eve ngây thơ và lãng mạn, nói chuyện thẳng thắn, to gan lớn mật
Ví dụ như lúc này, hai người tới một phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ gần khách sạn, Eve không nhịn được mà bắt đầu ác miệng bắt bẻ.
Cô ấy là một nhà thiết kế, thế nên có những lĩnh ngộ vô cùng độc đáo với những tác phẩm nghệ thuật, rong hầu hết các trường hợp, cô ấy sẽ chấp nhận sự ồn tại của các phong cách khác nhau. Nhưng cô ấy sẽ không tỏ ra thương xót với những tác phẩm thực sự.
quá tệ.
Sau khi nghe Eve lải nhải không dứt về vô số những tác phẩm, lúc đi vòng qua chỗ rẽ, có một bức tranh lập tức thu hút ánh mắt của Tô Điềm.
Đó là một bức tranh sơn đầu cỡ nhỏ, tên tranh là [Gió xuân]
Gió là một thứ vô hình, không có màu sắc, thế nên tất nhiên là chẳng thể nào vẽ ra được nó.
Nhưng mà một vài cảnh xuân trong bức tranh này vậy mà lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự tồn tại của gió.
Tô Điềm rất thích bức tranh sơn đầu này, bối cảnh bình dị, nét vẽ chân thực và tỉnh tế thể hiện phong cách hàn lâm điển hình, thậm chí còn có phong cách hơi giống như bức tranh [Thánh Mẫu trên đồng cỏ] của Raphael
Eve cũng nhanh chóng dừng lại trước bức tranh này.
Lần này, cô ấy không độc mồm độc miệng phê bình nữa, mà nghiền ngẫm nói: “Cô có biết bức tranh này khiến tôi liên tưởng đến người nào không?”
Tô Điềm nhìn Eve, vẻ mặt khó hiểu.
“Quý Sở Yến." Eve vuốt cảm, vẻ mặt giống như đang nhớ lại.
“Quý Sở Yến và Vân Thành không giống nhau. Kỷ "Vân Thành là ánh nắng California, rực rỡ không gò bó Còn Quý Sở Yến chính là gió xuân, nói chính xác hơn một chút thì là ngọn gió xuân nơi xa xôi.”
Tô Điềm cảm thấy kiểu hình dung như thế này rất mới mẻ, nhất là lại là hình dung về bạn trai cô. Cô không nhịn được hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”
"Tôi phải thừa nhận rằng anh ta là một ông chú rất tốt. Tính cách tốt, cũng biết bao dung cho nhân viên, là một cơn gió xuân ấm áp. Nhưng mà, sự “ấm áp” này lại có cảm giác như ở cự ly rất xa.”
Tô Điềm lắc đầu: "Anh ấy nào có gì mà cảm giác cự ly rất xa chứ? Anh ấy..."
“Cô bị ngốc à?” Eve không nhịn được nói: “Cô là bạn gái của anh ta, tất nhiên không cảm nhận được rồi."
Tô Điềm sửng sốt một lúc, sau đó lặng lẽ đưa mắt nhìn lại bức tranh [Gió xuân] kia.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xúc động.
Muốn mua lại bức tranh này.
Nhưng mà, sau khi biết ý đồ của cô, Eve lại dội cho cô một gáo nước lạnh: "Đây là tác phẩm của người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật. Ông ấy không bao giờ bán tranh cho những người không quen biết lắm.
Tô Điềm lập tức ỉu xìu, Eve thấy thế thì lại nói tiếp “Nhưng nếu cô thực sự yêu thích bức tranh này thì tôi có thể liên hệ với ông ấy thử xem. Chỉ có điều, bây giờ ông ấy đang bận rộn mở phòng vẽ ở thành phố B, chỉ vui vẻ dạy dỗ học trò, không chắc sẽ để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này”
Tô Điềm ngẩn người: "Phòng vẽ? Người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật này còn kiêm chức làm giáo viên nữa sao?"
“Không phải kiêm chức, mà hiện giờ ông ấy gần như toàn tâm toàn ý cho việc giảng dạy. Hơn nữa, phòng vẽ của ông ấy không phải cứ có tiền là vào được đâu”
Người được Eve khen ngợi hết lời như thế này chắc chắn không phải một giáo viên bình thường
Tô Điềm hít sâu một hơi, giống như dùng hết mọi sự can đảm của mình, cô do dự mãi, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?”
/133
|