- Tô Điềm không biết tại sao mình lại gật đầu
Kết quả chính là, cô và Quý Sở Yến thế mà lại cùng nhau năm trên một chiếc giường, bây giờ cả hai người đều đang rất tỉnh táo chứ không hề say rượu.
Đầu giường không bật đèn, rèm cửa gắt gao chặn lại tất cả ánh trăng đáng lẽ tràn vào phòng.
Tô Điềm nghiêng mặt đi, cố gắng thích ứng với bóng tối, nhưng mãi vẫn không thể hình dung ra được bất cứ hình ảnh nào.
Giống như bị mù vậy, thính giác và khứu giác đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn.
Cô ngửi thấy mùi thơm trên chiếc chăn mềm mại, mùi hương này thuộc về Quý Sở Yến, giống với mùi chiếc áo sơ mi trên người cô.
Quý Sở Yến hô hấp rất nhẹ, Tô Điềm ổn định lại tâm trạng, nghiêm tú clawngs nghe, nhưng không nghe được hơi thở của anh.
Cô níu chặt chăn mền, mềm mại xúc cảm không. thể đè nén được trái tim đang đập thình thịch của cô.
"Quý Sở Yến."
Tô Điềm thấp giọng gọi tên anh, âm thanh trong đêm vẳng nghe vô cùng rõ ràng.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi lại: “Sao thế?”
Tô Điềm mấp máy môi: 'Không có ánh sáng, em không ngủ được”
Cô ấy đã ngủ một mình từ năm bảy tuổi, trên đầu giường lúc nào cũng phải có một chiếc đèn ngủ. Trong phòng phải có chút ánh sáng yếu ớt thì cô mới có thể, ngủ ngon được. Mẹ cô đã từng có lần muốn uốn nắn thói quen này của cô, nhưng cô khóc lóc äm ï, ôm gối đến giường của cha mẹ. Thế là sau lần đó, Phương Tử Như cũng không để tâm nữa.
Năm này tháng nọ, Tô Điềm liền tạo thành thói quen khó bỏ, nếu như xung quanh tối om thì cô sẽ mất ngủ.
Quý Sở Yến mỉm cười cười một tiếng: "Em sợ à?”
Tô Điềm há to miệng, cuối cùng lại chẳng nói được câu nào. Cô thực sự không muốn thừa nhận rắng cô thậm chí còn chẳng thèm sợ hãi khi xem phim kinh dị, nhưng nếu như ngủ trong bóng tối thì trái tim cô sẽ đập nhanh dữ dội
Cô im lặng không nói, mấy giây qua đi, đèn ngủ. đột nhiên “Tách” một cái sáng lên. Ánh sáng màu vàng nhạt lập tức bao trùm căn phòng, Tô Điềm hé mắt ra, hình ảnh căn phòng lại một lăn nữa trở nên rõ ràng hơn, lo lắng và bất an cũng dần dần tan biến.
Quý Sở Yến bật đèn xong thì quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Bây giờ không còn phải sợ nữa."
Đôi mắt đào hoa của anh vẫn tràn đầy vẻ lười biếng và quyến rũ.
“Em không sợ” Tô Điềm bối rối thu tăm mắt lại, mạnh miệng phản bác.
“Vậy anh tắt đèn đi.”
“Đừng.”
Quý Sở Yến làm bộ muốn tắt đèn đi, Tô Điềm lập. tức bổ nhào tới ngăn cản, cả người gần như dán lên lồng ngực của anh.
Quý Sở Yến cười khẽ, vươn tay nắm lấy eo cô, để cô càng dựa sát vào mình hơn.
Kết quả chính là, cô và Quý Sở Yến thế mà lại cùng nhau năm trên một chiếc giường, bây giờ cả hai người đều đang rất tỉnh táo chứ không hề say rượu.
Đầu giường không bật đèn, rèm cửa gắt gao chặn lại tất cả ánh trăng đáng lẽ tràn vào phòng.
Tô Điềm nghiêng mặt đi, cố gắng thích ứng với bóng tối, nhưng mãi vẫn không thể hình dung ra được bất cứ hình ảnh nào.
Giống như bị mù vậy, thính giác và khứu giác đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn.
Cô ngửi thấy mùi thơm trên chiếc chăn mềm mại, mùi hương này thuộc về Quý Sở Yến, giống với mùi chiếc áo sơ mi trên người cô.
Quý Sở Yến hô hấp rất nhẹ, Tô Điềm ổn định lại tâm trạng, nghiêm tú clawngs nghe, nhưng không nghe được hơi thở của anh.
Cô níu chặt chăn mền, mềm mại xúc cảm không. thể đè nén được trái tim đang đập thình thịch của cô.
"Quý Sở Yến."
Tô Điềm thấp giọng gọi tên anh, âm thanh trong đêm vẳng nghe vô cùng rõ ràng.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi lại: “Sao thế?”
Tô Điềm mấp máy môi: 'Không có ánh sáng, em không ngủ được”
Cô ấy đã ngủ một mình từ năm bảy tuổi, trên đầu giường lúc nào cũng phải có một chiếc đèn ngủ. Trong phòng phải có chút ánh sáng yếu ớt thì cô mới có thể, ngủ ngon được. Mẹ cô đã từng có lần muốn uốn nắn thói quen này của cô, nhưng cô khóc lóc äm ï, ôm gối đến giường của cha mẹ. Thế là sau lần đó, Phương Tử Như cũng không để tâm nữa.
Năm này tháng nọ, Tô Điềm liền tạo thành thói quen khó bỏ, nếu như xung quanh tối om thì cô sẽ mất ngủ.
Quý Sở Yến mỉm cười cười một tiếng: "Em sợ à?”
Tô Điềm há to miệng, cuối cùng lại chẳng nói được câu nào. Cô thực sự không muốn thừa nhận rắng cô thậm chí còn chẳng thèm sợ hãi khi xem phim kinh dị, nhưng nếu như ngủ trong bóng tối thì trái tim cô sẽ đập nhanh dữ dội
Cô im lặng không nói, mấy giây qua đi, đèn ngủ. đột nhiên “Tách” một cái sáng lên. Ánh sáng màu vàng nhạt lập tức bao trùm căn phòng, Tô Điềm hé mắt ra, hình ảnh căn phòng lại một lăn nữa trở nên rõ ràng hơn, lo lắng và bất an cũng dần dần tan biến.
Quý Sở Yến bật đèn xong thì quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Bây giờ không còn phải sợ nữa."
Đôi mắt đào hoa của anh vẫn tràn đầy vẻ lười biếng và quyến rũ.
“Em không sợ” Tô Điềm bối rối thu tăm mắt lại, mạnh miệng phản bác.
“Vậy anh tắt đèn đi.”
“Đừng.”
Quý Sở Yến làm bộ muốn tắt đèn đi, Tô Điềm lập. tức bổ nhào tới ngăn cản, cả người gần như dán lên lồng ngực của anh.
Quý Sở Yến cười khẽ, vươn tay nắm lấy eo cô, để cô càng dựa sát vào mình hơn.
/133
|