“Bạch huynh xin cứ nói, Triển mỗ tri vô bất ngôn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn vào hai mắt của Triển Chiêu, nghiêm mặt nói:
“Ngươi… Lúc trước có quen biết Tập Yên không?”
“Không quen.” Không hề suy nghĩ trả lời ngay, cảm thấy kì quái vì sao mà hắn hỏi như thế.
“Thật không?”
“Tại sao Bạch huynh lại hỏi thế?”
“À, ta thấy hai người có chút giống nhau, còn tưởng rằng là huynh muội thất lạc nhiều năm…” Thấy Triển Chiêu trừng mắt, nửa câu sau hắn không dám nói ra.
Khinh thường liếc nhìn con chuột kia, Triển Chiêu cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, sao lại nghĩ rằng con chuột đó đứng đắn được chứ!
Lắc đầu tiến lên phía trước, lại nghe phía sau Bạch Ngọc Đường đang thì thào tự hỏi:
“ Nàng ta rất giống với người đã cứu ta đêm hôm đó…”
Triển Chiêu ngẩn người, thân thể cứng đờ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã dừng lại, tiếp tục nói:
“ Ta không thể nhớ rõ hình dáng của nàng ấy, nhưng lại nhớ rõ ánh mắt kia…”
Triển Chiêu thản nhiên nói:
:”Bạch huynh lo lắng nhiều quá, chỉ là do ảnh hưởng của độc tính mà nảy sinh ảo giác thôi mà, đêm hôm đó…”
Triển Chiêu nắm chặt hai tay lại, sau đó buông ra, tiếp tục nói:
“Căn bản không hề có bất kì nữ tử nào cả!”
Ngọc Đường Ngọc Đường, tại sao ngươi lại chấp nhất đến như thế…
“Triển Chiêu!”
Thẳng lưng, quật cường không quay đầu nhìn lại, hai vai bị một đôi tay nắm lại, kéo mình xoay người lại, cặp mắt phượng ấy nhìn chằm chằm vào mình, khiến tim mình bất giác đập nhanh hơn.
Đôi môi của Bạch Ngọc Đường khẽ mở, nhấn mạnh từng chữ
“Triển Chiêu, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không bỏ cuộc đâu!”
Giống như có một đôi tay mềm mại nhéo vào lòng mình, Triển Chiêu dời mắt, cố gắng không nhìn hắn.
“Triển Chiêu, ngươi cứ chờ xem!”
Ngọc Đường, sao ngươi cứ mãi làm tình làm tội như thế…
Nhẹ nhàng cầm lấy hai cánh tay trên vai mình ra, Triển Chiêu lắc đầu.
Nói ra… Chỉ là làm hại ngươi thôi… Sự tra tấn thống khổ này, chỉ một mình Triển Chiêu gánh vác, thế là đủ rồi!
“Ngọc… Bạch huynh, cần gì phải chấp nhất như thế?”
“Chấp nhất…?”
Triển Chiêu cười khổ, tại sao mình phải chấp nhất như thế? Không có gì đáng để chờ mong mà?
Vứt bỏ không được, thủy chung vẫn là chính mình…
“Triển Chiêu, ngươi nói là tri vô bất ngôn, kết quả lại không hề nói thật tới một câu!”
“Bạch huynh lo lắng nhiều quá…”
“Là đại trượng phu, dám yêu dám hận, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được! Bạch Ngọc Đường này đã thiếu nợ ai, ta nhất định phải trả.”
Không hổ thẹn trong lòng?
Từng chữ từng chữ như cứa vào tim, Triển Chiêu không nói gì, quật cường mím môi, im lặng quay đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, mới vừa rồi trong đôi mắt ấy như mang một tầng sương mỏng, như có gì đó rất khó hiểu, điều gì đó không thể nói nên lời, vô cùng phức tạp.
Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc đang giấu ta chuyện gì? Tại sao vừa nhìn vào mắt của ngươi, tựa như có vô số kim nhọn đâm vào tim, cảm giác rất bất an.
Không nói gì, yên lặng cùng anh sóng vai.
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu xoay đầu lại, chỉ thấy Tập Yên đang tiến đến gần hai người, đôi mắt đầy lo lắng.
Tập Yên quỳ trước mặt hai người, lệ rơi đầy má.
“Thu Thụy… Triển đại nhân mau cứu Thu Thụy…” Nói đến đây cứ thút thít
không dứt.
Bạch Ngọc Đường nâng Tập Yên dậy, tay vuốt vuốt lưng nàng giúp nàng
thuận khí.
“Cô nương xin đứng lên, có chuyện gì từ từ nói.”
Tập Yên đứng lên, thân hình run rẩy đứng không vững, chẳng thèm lau khô
lệ trên mặt, vội vàng nói:
“Nhị vị, vừa nãy có người đến báo tin, nói,,, Khi Thu Thụy đến Vũ Xuân lâu
thì bị người ta mang đi…”
“Báo tin? Là ai?”
Tập Yên lắc đầu
“Người đó nói xong thì đi, cái gì cùng không nói.”
“Hắn còn nói cái gì nữa không?’
“Hắn bảo ta nhắn lại với Trầm Tích Thu, nếu hắn muốn tìm Hứa Thu Thụy…”
Trầm Tích Thu?
Hai người nhìn nhau, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp hơn.
“Triển đại nhân, Tập Yên chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, Trầm Tích Thu… Ta… Triển đại nhân! Nếu như ngài đến đây để tìm Hứa Thu Thụy, vậy xin ngài hãy giúp Tập Yên tìm Thu Thụy!”
Bạch Ngọc Đường định mở lời, mắt liếc thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm Tập Yên tựa như có suy tính gì đó, lại nhìn Tập Yên, chỉ thấy nàng khóc tới hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu, trong lòng không biết vì sau lại có chút mủi lòng.
Thật lâu sau, Triển Chiêu hơi nhíu mày.
“Cô nương yên tâm, Triển mỗ sẽ cố hết sức mình, Bạch huynh?”
Nhấy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, xoay người theo anh rời đi.
“Ngươi nhìn ra?”
Triển Chiêu mỉm cười
“Đã nhìn ra.”
“…” Cứ tưởng Triển Chiêu sẽ nói ra cái gì đó, không ngờ chỉ nói ra ba chữ đơn giản như thế mà không nói gì thêm,.Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi lại:
“Kia… Nhìn ra cái gì rồi?”
“Bạch huynh không phát hiện ra sao?” Vẻ mặt kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường nghiến răng:
“Mèo chết… Ngươi có nói hay không…”
“Lúc nãy biểu cảm của Tập Yên có chút không được tự nhiên? Nếu như lúc nãy không nóng lòng khóc, chỉ sợ là không phát hiện ra.” Nhẹ nhàng phủi cái tay của Bạch Ngọc Đường đang nắm tóc mình ra, Triển Chiêu lờ đi biểu tình nghiến răng nghiến lợi của hắn, không nhanh không chậm nói:
“Biểu cảm?” Nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường giật mình.
“Giỏi cho con mèo thối nhà ngươi, cái này mà ngươi cũng nhìn ra được, lúc nãy ta cũng cảm thấy nàng ta có gì đó không ổn, nhưng mà cũng không biết là cái gì! Bây giờ nghĩ lại, đúng là biểu tình của Tập Yên có chút cứng ngắc. Nếu như khóc thì mắt phải sưng đỏ lên chứ, ai lại như nàng, một chút xíu cũng không có…”
“Dịch dung của Đường Môn nổi tiếng khắp thiên hạ…” Triển Chiêu thở dài”… Nhưng xem ra nàng thất bại rồi…”
“Ý ngươi thì nữ tử này là người như thế nào?”
Bỗng nhiên có chút choáng váng, Triển Chiêu cố gắng lấy lại bình tĩnh:
“Xem ra Tập Yên cũng là người của Đường Môn rồi?”
“Nói như vậy, có khả năng Tập Yên đang nói dối chúng ta, nếu là do nàng trúng Vong Ưu, vậy người hạ cổ nàng không hề đơn giản đâu!”
Thấy Triển Chiêu hơn nửa ngày không nói gì, Bạch Ngọc Đường xoay người lại:
“Miêu… Miêu Nhi?”
Giang tay đón lấy thân thể yếu ớt sắp ngã kia vào lòng, cổ họng như nghen lại:
“Triển Chiêu? Ngươi làm sao…?” Cảm thấy một mảnh ẩm ướt, âm thầm tự trách, nơi này gió lớn, hắn lại vừa bị thương nên mất rất nhiều máu, thân thể vốn hư nhược, sờ trán, quả nhiên nóng đến phỏng tay.
Mèo ngốc này! Còn cố gắng chống đỡ nữa…
“Không sao… Làm phiền Bạch huynh… Dẫn Triển mỗ về khách điếm một chuyến…” Triển Chiêu cố gắng thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, chỉ tựa vào vai hắn.
Lúc nãy đi vội quá nên bỏ quên thuốc trong khách điếm, không ngờ lúc này lại đột nhiên phát tác.
Càng lúc càng cảm thấy lo lắng… Không lẽ mình không đủ sức giữ lại đứa trẻ này sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn vào hai mắt của Triển Chiêu, nghiêm mặt nói:
“Ngươi… Lúc trước có quen biết Tập Yên không?”
“Không quen.” Không hề suy nghĩ trả lời ngay, cảm thấy kì quái vì sao mà hắn hỏi như thế.
“Thật không?”
“Tại sao Bạch huynh lại hỏi thế?”
“À, ta thấy hai người có chút giống nhau, còn tưởng rằng là huynh muội thất lạc nhiều năm…” Thấy Triển Chiêu trừng mắt, nửa câu sau hắn không dám nói ra.
Khinh thường liếc nhìn con chuột kia, Triển Chiêu cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, sao lại nghĩ rằng con chuột đó đứng đắn được chứ!
Lắc đầu tiến lên phía trước, lại nghe phía sau Bạch Ngọc Đường đang thì thào tự hỏi:
“ Nàng ta rất giống với người đã cứu ta đêm hôm đó…”
Triển Chiêu ngẩn người, thân thể cứng đờ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã dừng lại, tiếp tục nói:
“ Ta không thể nhớ rõ hình dáng của nàng ấy, nhưng lại nhớ rõ ánh mắt kia…”
Triển Chiêu thản nhiên nói:
:”Bạch huynh lo lắng nhiều quá, chỉ là do ảnh hưởng của độc tính mà nảy sinh ảo giác thôi mà, đêm hôm đó…”
Triển Chiêu nắm chặt hai tay lại, sau đó buông ra, tiếp tục nói:
“Căn bản không hề có bất kì nữ tử nào cả!”
Ngọc Đường Ngọc Đường, tại sao ngươi lại chấp nhất đến như thế…
“Triển Chiêu!”
Thẳng lưng, quật cường không quay đầu nhìn lại, hai vai bị một đôi tay nắm lại, kéo mình xoay người lại, cặp mắt phượng ấy nhìn chằm chằm vào mình, khiến tim mình bất giác đập nhanh hơn.
Đôi môi của Bạch Ngọc Đường khẽ mở, nhấn mạnh từng chữ
“Triển Chiêu, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không bỏ cuộc đâu!”
Giống như có một đôi tay mềm mại nhéo vào lòng mình, Triển Chiêu dời mắt, cố gắng không nhìn hắn.
“Triển Chiêu, ngươi cứ chờ xem!”
Ngọc Đường, sao ngươi cứ mãi làm tình làm tội như thế…
Nhẹ nhàng cầm lấy hai cánh tay trên vai mình ra, Triển Chiêu lắc đầu.
Nói ra… Chỉ là làm hại ngươi thôi… Sự tra tấn thống khổ này, chỉ một mình Triển Chiêu gánh vác, thế là đủ rồi!
“Ngọc… Bạch huynh, cần gì phải chấp nhất như thế?”
“Chấp nhất…?”
Triển Chiêu cười khổ, tại sao mình phải chấp nhất như thế? Không có gì đáng để chờ mong mà?
Vứt bỏ không được, thủy chung vẫn là chính mình…
“Triển Chiêu, ngươi nói là tri vô bất ngôn, kết quả lại không hề nói thật tới một câu!”
“Bạch huynh lo lắng nhiều quá…”
“Là đại trượng phu, dám yêu dám hận, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được! Bạch Ngọc Đường này đã thiếu nợ ai, ta nhất định phải trả.”
Không hổ thẹn trong lòng?
Từng chữ từng chữ như cứa vào tim, Triển Chiêu không nói gì, quật cường mím môi, im lặng quay đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, mới vừa rồi trong đôi mắt ấy như mang một tầng sương mỏng, như có gì đó rất khó hiểu, điều gì đó không thể nói nên lời, vô cùng phức tạp.
Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc đang giấu ta chuyện gì? Tại sao vừa nhìn vào mắt của ngươi, tựa như có vô số kim nhọn đâm vào tim, cảm giác rất bất an.
Không nói gì, yên lặng cùng anh sóng vai.
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu xoay đầu lại, chỉ thấy Tập Yên đang tiến đến gần hai người, đôi mắt đầy lo lắng.
Tập Yên quỳ trước mặt hai người, lệ rơi đầy má.
“Thu Thụy… Triển đại nhân mau cứu Thu Thụy…” Nói đến đây cứ thút thít
không dứt.
Bạch Ngọc Đường nâng Tập Yên dậy, tay vuốt vuốt lưng nàng giúp nàng
thuận khí.
“Cô nương xin đứng lên, có chuyện gì từ từ nói.”
Tập Yên đứng lên, thân hình run rẩy đứng không vững, chẳng thèm lau khô
lệ trên mặt, vội vàng nói:
“Nhị vị, vừa nãy có người đến báo tin, nói,,, Khi Thu Thụy đến Vũ Xuân lâu
thì bị người ta mang đi…”
“Báo tin? Là ai?”
Tập Yên lắc đầu
“Người đó nói xong thì đi, cái gì cùng không nói.”
“Hắn còn nói cái gì nữa không?’
“Hắn bảo ta nhắn lại với Trầm Tích Thu, nếu hắn muốn tìm Hứa Thu Thụy…”
Trầm Tích Thu?
Hai người nhìn nhau, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp hơn.
“Triển đại nhân, Tập Yên chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, Trầm Tích Thu… Ta… Triển đại nhân! Nếu như ngài đến đây để tìm Hứa Thu Thụy, vậy xin ngài hãy giúp Tập Yên tìm Thu Thụy!”
Bạch Ngọc Đường định mở lời, mắt liếc thấy Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm Tập Yên tựa như có suy tính gì đó, lại nhìn Tập Yên, chỉ thấy nàng khóc tới hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu, trong lòng không biết vì sau lại có chút mủi lòng.
Thật lâu sau, Triển Chiêu hơi nhíu mày.
“Cô nương yên tâm, Triển mỗ sẽ cố hết sức mình, Bạch huynh?”
Nhấy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, xoay người theo anh rời đi.
“Ngươi nhìn ra?”
Triển Chiêu mỉm cười
“Đã nhìn ra.”
“…” Cứ tưởng Triển Chiêu sẽ nói ra cái gì đó, không ngờ chỉ nói ra ba chữ đơn giản như thế mà không nói gì thêm,.Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi lại:
“Kia… Nhìn ra cái gì rồi?”
“Bạch huynh không phát hiện ra sao?” Vẻ mặt kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường nghiến răng:
“Mèo chết… Ngươi có nói hay không…”
“Lúc nãy biểu cảm của Tập Yên có chút không được tự nhiên? Nếu như lúc nãy không nóng lòng khóc, chỉ sợ là không phát hiện ra.” Nhẹ nhàng phủi cái tay của Bạch Ngọc Đường đang nắm tóc mình ra, Triển Chiêu lờ đi biểu tình nghiến răng nghiến lợi của hắn, không nhanh không chậm nói:
“Biểu cảm?” Nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường giật mình.
“Giỏi cho con mèo thối nhà ngươi, cái này mà ngươi cũng nhìn ra được, lúc nãy ta cũng cảm thấy nàng ta có gì đó không ổn, nhưng mà cũng không biết là cái gì! Bây giờ nghĩ lại, đúng là biểu tình của Tập Yên có chút cứng ngắc. Nếu như khóc thì mắt phải sưng đỏ lên chứ, ai lại như nàng, một chút xíu cũng không có…”
“Dịch dung của Đường Môn nổi tiếng khắp thiên hạ…” Triển Chiêu thở dài”… Nhưng xem ra nàng thất bại rồi…”
“Ý ngươi thì nữ tử này là người như thế nào?”
Bỗng nhiên có chút choáng váng, Triển Chiêu cố gắng lấy lại bình tĩnh:
“Xem ra Tập Yên cũng là người của Đường Môn rồi?”
“Nói như vậy, có khả năng Tập Yên đang nói dối chúng ta, nếu là do nàng trúng Vong Ưu, vậy người hạ cổ nàng không hề đơn giản đâu!”
Thấy Triển Chiêu hơn nửa ngày không nói gì, Bạch Ngọc Đường xoay người lại:
“Miêu… Miêu Nhi?”
Giang tay đón lấy thân thể yếu ớt sắp ngã kia vào lòng, cổ họng như nghen lại:
“Triển Chiêu? Ngươi làm sao…?” Cảm thấy một mảnh ẩm ướt, âm thầm tự trách, nơi này gió lớn, hắn lại vừa bị thương nên mất rất nhiều máu, thân thể vốn hư nhược, sờ trán, quả nhiên nóng đến phỏng tay.
Mèo ngốc này! Còn cố gắng chống đỡ nữa…
“Không sao… Làm phiền Bạch huynh… Dẫn Triển mỗ về khách điếm một chuyến…” Triển Chiêu cố gắng thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, chỉ tựa vào vai hắn.
Lúc nãy đi vội quá nên bỏ quên thuốc trong khách điếm, không ngờ lúc này lại đột nhiên phát tác.
Càng lúc càng cảm thấy lo lắng… Không lẽ mình không đủ sức giữ lại đứa trẻ này sao?
/47
|