Editor: Miền lạ
Chương 52: Cùng giường
Tịch Bạch đã làm xong bài tập nhưng Tạ Tùy vẫn chưa có trở về, cô không quá yên tâm nên đã gửi cho Tạ Tuỳ một tin nhắn: [Cái kia, anh mua được không?]
Tạ Tùy trả lời lại bằng một cái icon im lặng.
Có ý gì chứ?
Tịch Bạch gửi cho Tạ Tuỳ xem nhãn hiệu mình thường dùng, sau đó nhắn thêm nếu không mua được thì đến hỏi nhân viên của cửa hàng.
Tạ Tùy trả lời vài chữ: [Anh không phải người nhược trí.]
Có ai còn không mua được băng vệ sinh cho bạn gái mình cơ chứ?
Tịch Bạch nhún vai, đặt di động xuống bàn, tiếp tục đọc sách. Không bao lâu sau, Tịch Minh Chí lại gọi điện thoại đến, Tịch Bạch nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Tịch Bạch! Mày còn biết nghe điện thoại à?”
Nghe giọng điệu cáu gắt của Tịch Minh Chí, Tịch Bạch cảm giác được cha cô đã phát điên lên rồi: “Bây giờ mày hãy đến bệnh viện ngay. Lập tức đến đây! Nếu chị gái mày xảy ra bất trắc gì, mày hãy chờ đi! Ngày mai, chính tay tao sẽ đánh chết mày!”
Đào Gia Chi vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Tịch Bạch, mày hãy nghĩ cho thật kỹ, nếu chị mày mà xảy ra chuyện thì chính mày là kẻ thấy chết không cứu, là hung thủ giết người!”
Vốn dĩ tâm trạng Tịch Bạch đang rất tốt, trong khoảnh khắc này, lại bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng: “Tôi là hung thủ giết người? Tịch Phi Phi tự mình cắt cổ tay, tại sao lại đổ hết lên đầu của tôi?”
“Tại sao lại không thể trách mày? Mày trốn đi, không chịu truyền máu giúp chị mình, nếu nó có chết thì cũng do chính mày hại chết!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì? Chính Tịch Phi Phi không muốn sống, chẳng lẽ về sau, mỗi ngày chị ta đều tự sát một lần, tôi cũng sẽ mỗi ngày đều phải truyền máu cho chị ta sao?”
“Cứu chị gái mình là trách nhiệm, là nghĩa vụ của mày!” Tịch Minh Chí đã đánh mất lý trí, thanh âm xa xa truyền đến: “Tối hôm nay, nếu mày không đến bệnh viện, chị gái mày lại xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không bỏ qua cho mày!”
Thanh âm Tịch Bạch dần dần lạnh xuống: “Cha, con sẽ không đến bệnh viện, mọi người có thời gian đau khổ bức ép con thì không bằng hãy nghĩ biện pháp tìm xem trong kho máu có nhóm máu nào phù hợp với Tịch Phi Phi trước cái đã.”
Cô nói xong, nặng nề mà tắt máy, sau đó ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn nhà.
Đến kỳ sinh lý, cảm xúc của phái nữ vô cùng mẫn cảm, bị cha mẹ bức bách bản thân đến như vậy, tâm trạng của Tịch Bạch sớm đã khó chịu đến cực hạn.
Kiếp trước, Tịch Bạch đã bị cha mẹ mình áp chế, bức bách đến như vậy. Kinh khủng nhất chính là đoạn thời gian đó, cô bị bọn người vô lương tâm kia nhốt vào một bệnh viện tư nhân, giống như một cái máy truyền máu không có sinh mệnh, mỗi ngày đều bị lấy máu, sức khỏe Tịch Bạch vì thế nên càng ngày càng yếu, sau đó cũng mắc phải bệnh thiếu máu.
Nợ máu phải trả bằng máu...
Mỗi một ngày, Tịch Bạch đều thì thào mấy chữ này.
Nợ máu, sẽ dùng máu để trả.
Cho nên Tịch Bạch đã trùng sinh!
…
Hơn mười phút sau, Tạ Tùy dùng chìa khóa mở cửa ra.
Căn phòng tối đen như mực, lặng yên không một tiếng động.
Cậu nhíu mày, bật đèn lên.
“Tiểu Bạch?”
Phòng khách trống rỗng, không tìm thấy bóng dáng cô gái nhỏ của mình ở đâu.
Cô ấy đã đi rồi ư?
Cái túi to trong tay Tạ Tùy nặng nề rơi xuống sàn nhà, cậu suy sụp ngồi trêи sô pha, lấy tay xoa xoa mi tâm.
Tạ Tùy chưa từng trải qua cảm giác cô độc đến như vậy, cậu thật sự đã nghĩ rằng cô sẽ ở lại, không phải chỉ ở một đêm, mà là cậu muốn giữ lấy cô bên cạnh cả đời.
Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy réo rắt, Tạ Tùy vội vàng đứng lên, đi đến trước cửa phòng vệ sinh.
“Tiểu Bạch!”
Cửa toilet khép hờ, lưu lại một khe hở nhỏ, Tạ Tùy không có trực tiếp bước vào trong mà chỉ lo lắng đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Em có ở bên trong không?”
Tịch Bạch không trả lời cậu.
“Anh vào đấy?”
Tạ Tùy thật sự không yên lòng, đẩy cửa toilet ra.
Cô gái nhỏ quay lưng lại với cậu, đứng tắm dưới vòi sen, dòng nước lạnh lẽo điên cuồng chảy xuống cơ thể của cô nhưng Tịch Bạch vẫn hồn nhiên không phát giác, hình như là đang ngẩn người.
“Em điên rồi sao?”
Cô không điên, là Tạ Tùy đã điên rồi, cậu vội vàng tắt vòi sen, tay còn lại cũng ôm lấy cô.
Cô gái nhỏ như một con búp bê rách, mềm mại dựa vào trong ngực của Tạ Tùy, tùy ý để cậu ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình.
Đầu xuân, nhiệt độ không khí không tính là quá cao, hơn nữa tối nay lại có mưa nhẹ, mặc dù bản thân chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản nhưng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cảm nhận được thân thể nóng bỏng của cậu, lúc này Tịch Bạch mới dần dần chậm rãi phục hồi tinh thần, theo bản năng mà ôm lấy cơ thể ấm áp của Tạ Tùy.
Thân thể Tịch Bạch cũng đã sớm lạnh như băng, miệng cô không ngừng run rẩy lẩm bẩm cái gì mà nợ máu phải trả bằng máu.
Tạ Tùy bất chấp nghe cô lải nhải, nói nhảm linh tinh những chuyện mà mình không hiểu, cậu lấy khăn tắm xuống bao bọc lấy Tịch Bạch, tỉ mỉ lau khô thân thể lạnh run của cô.
Cậu phẫn nộ nói: “Đến kỳ sinh lý mà còn dám xối nước lạnh? Về sau, em không muốn có bảo bảo à?”
Tịch Bạch bỗng nhiên khóc lóc nức nở, cô chết tâm lắc đầu, dùng giọng điệu khàn khàn nói: “Tạ Tùy, đừng hung dữ với em... Em chỉ là muốn tắm rửa, nhưng chờ đã lâu vẫn không có nước ấm.”
Cô vừa rơi nước mắt, Tạ Tùy lập tức đã mềm nhũn ra, cậu dùng bàn tay còn lại của mình thay cô lau nước mắt.
“Anh không hung dữ với em.” Cậu kéo khăn tắm xuống, bất đắc dĩ nói: “Muốn dùng nước nóng thì trước tiên hãy mở van nước nóng ra, em hẳn là nên chờ anh trở lại.”
Cô gái nhỏ nghe lời gật đầu.
“Quần áo đã ướt sũng không thể mặc nữa, em có mang quần áo theo không?”
Tịch Bạch ôm chặt lấy hông của cậu, nhắm mắt lại không nói một lời.
Xem ra, cô ấy cũng không có mang theo.
Tạ Tùy ôm một thân ướt sũng của cô: “Chính mình cởi hay vẫn là anh cởi giúp em?”
Tịch Bạch lúc này mới thoáng phản ứng một chút, thấp giọng nói: “Em tự làm, anh ra ngoài đi.”
Cậu điều chỉnh lại vòi sen, sau đó quay đầu lại nói: “Anh ở bên ngoài canh chừng, cần gì thì gọi anh.”
“Được.”
Cậu đóng cửa toilet lại, không yên tâm dặn dò: “Em đừng có nổi điên, nếu không thì lão tử thật sự sẽ tức giận đấy.”
“Được.”
Tạ Tùy tìm cho Tịch Bạch một chiếc áo của mình, may mắn là cậu sớm có dự kiến trước nên đã mua cho cô hai chiếc qυầи ɭót hình hoạt hình màu hồng phấn, sau đó cậu kẹp thêm miếng băng vệ sinh vào bên trong chiếc áo, đi đến phòng vệ sinh.
Cô gái nhỏ vươn cách tay ẩm ướt của mình ra cầm lấy.
“Cảm ơn.”
Chàng thiếu niên phát ra tiếng ậm ừ nhỏ nhẹ.
Tịch Bạch nhìn những món đồ nhỏ bên trong lớp quần áo kia, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp.
“Nước ấm như thế đã thích hợp chưa?” Bên cạnh cửa truyền đến thanh âm thân thiết của Tạ Tùy: “Em chỉnh nhiệt độ cao một chút, đừng để bị lạnh.”
“Biết, không lạnh đâu.”
Cô ở trong phòng tắm của cậu tắm rửa, kỳ thật đối với Tạ Tùy mà nói, điều này kϊƈɦ thích vô cùng.
Nhưng giờ phút này, nửa điểm tâm tư kiều diễm kia, cậu đều không có, trong đầu chỉ hồi tưởng lại hình ảnh tuyệt vọng của cô, Tạ Tùy cực kỳ đau lòng.
Tạ Tùy đã sớm nhận ra, trong lòng Tịch Bạch có rất nhiều tâm sự, ngày thường nhìn vào giống như là không có chuyện gì, chỉ cần đừng chạm vào chút tâm tư mẫn cảm kia thì mọi thứ đều tốt đẹp.
Tạ Tùy nhìn đến chiếc di động bị cô ném vào bên trong góc tường, cậu đi đến nhặt lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mỏng, sau đó cất vào trong cặp của cô.
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, cô gái nhỏ bước ra ngoài, mang theo một cổ hơi nóng nhè nhẹ từ phòng tắm.
Mái tóc đen nhánh, ướt sũng của cô rũ xuống ngang vai, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào, lông mi cong cong, có hơi ướt át.
Tịch Bạch mặc chiếc áo rộng rãi của Tạ Tùy, vạt áo dài đến tận đầu gối của cô, đôi chân nhỏ gầy, xinh đẹp bại lộ ra bên ngoài.
Tạ Tùy đứng ở bên cạnh tủ quần áo, cắm chốt máy sấy vào ổ điện, lớn tiếng nói: “Lại đây.”
Tịch Bạch ngoan ngoãn bước qua, Tạ Tùy giống như đang ôm một con búp bê, cậu trực tiếp ôm cô đặt lên ngăn tủ, sau đó bật máy sấy lên, sấy tóc cho cô.
Máy sấy phát ra tiếng vang ù ù, làn gió ấm áp thổi mạnh lên mái tóc ướt đẫm của Tịch Bạch.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay thô lỗ của cậu thiếu niên kia đang di chuyển trêи đỉnh đầu của mình, tỉ mỉ thay cô làm khô tóc.
Tịch Bạch yên lặng ngồi trêи ngăn tủ, bàn tay nắm chặt góc áo, cố gắng che đậy vùng da thịt trắng nõn phía dưới đùi, cô dịu ngoan đến mức giống như một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng khuôn mặt của mình cọ cọ lên cổ tay của cậu.
“Tạ Tùy, anh đối với em thật tốt.”
Tạ Tùy tức giận hừ nhẹ: “Hiện tại mới biết lão tử tốt à?”
“Không phải, trước kia đã biết.” Thanh âm Tịch Bạch nhàn nhạt: “Nhưng trước kia em không dám tới quá gần anh...”
“Sợ anh?”
Tịch Bạch cúi đầu ha ha cười lên, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Em rất sợ anh đó.”
Cô rất sợ sẽ liên lụy đến Tạ Tùy, rất sợ cậu gặp chuyện không may, giống như kiếp trước, cam chịu như vậy, cô cũng rất sợ cậu... Vì cô mà trở thành một bộ dạng điên cuồng.
Tạ Tùy đương nhiên sẽ không biết được suy nghĩ trong lòng của Tịch Bạch, tay cậu dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô.
“Không phải sợ anh, anh vô cùng luyến tiếc khi dễ em.”
Tịch Bạch nâng mắt nhìn cậu.
Dưới ánh đèn nhu hoà, ngũ quan sắc bén của Tạ Tùy đã ôn nhu hơn rất nhiều, dưới làn mi dày là đôi mắt đen láy nhìn vô cùng nguy hiểm nhưng lại tràn đầy thâm tình.
Tịch Bạch biết, nếu như cô lựa chọn Tạ Tùy, con đường tương lai sau này nhất định sẽ gập ghềnh, gian nguy hơn rất nhiều, Tạ Tùy sẽ trở thành ràng buộc duy nhất trêи con đường mà cô đã lựa chọn.
Con người một khi đã có ràng buộc thì những sơ hở sẽ ngày một chồng chất.
Nhưng cậu thiếu niên cô độc này cũng sẽ trở thành nơi yếu mềm nhất trêи thế gian này của Tịch Bạch, là người duy nhất sẻ chia với cô và là nhà để Tịch Bạch có thể an tâm trở về.
Tịch Bạch nhìn thấy trêи gáy Tạ Tùy có một sợi dây đỏ, sợi dây mà chính tay cô đã đeo lên cho cậu, Tịch Bạch nhẹ nhàng nhấc tay cầm lấy mặt dây chuyền Bạch Ngọc Quan Âm kia.
Noãn ngọc mang theo chút hơi ấm trêи cơ thể của Tạ Tùy, Tịch Bạch nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Ngọc Quan Âm, ôn nhu nói: “Tạ Tùy, anh nhất định phải thật bình bình an an.”
“Vì sao em luôn nói bốn chữ này với anh?” Ánh mắt Tạ Tùy cau lại: “Giống như lão tử thật sự sẽ xảy ra chuyện vậy?”
Tịch Bạch dùng lực đánh lên vai cậu: “Không cho nói năng bậy bạ, em chỉ muốn nói với anh, nếu như muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ thật cẩn thận.”
Tạ Tùy cầm miếng ngọc Quan Âm đặt vào bên trong cổ áo, không kiên nhẫn nói: “Anh cũng không phải ngu ngốc, có ai nhìn thấy nguy hiểm mà còn đâm đầu vào không?”
“Có vài người chính là ngốc như vậy.”
“Em nói người nào thế?”
“Người nào lên tiếng thì chính là người đó!”
Tạ Tùy làm rối loạn mái tóc dài của Tịch Bạch, cô cười cười cùng cậu đùa giỡn, bất quá, cô làm sao có thể là đối thủ của Tạ Tùy, hai ba chiêu đã bị Tạ Tùy thu phục, hai người ôm nhau ngã nhào xuống chiếc giường đơn mềm mại, cùng nhau lăn vào ổ chăn.
Tạ Tùy và cô hai mặt nhìn nhau, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Không gian yên tĩnh hẳn đi, bầu không khí mập mờ đang từ từ phát tán.
Tịch Bạch đẩy cậu một cái nhưng vẫn không thể đẩy ra, vì thế, cô thản nhiên lăn đến góc giường bên cạnh, dùng đệm trải giường bao bọc lại toàn bộ cơ thể của mình, sau đó lên tiếng:
“Tạ Tùy, anh ra sô pha đi.”
“Sợ cái gì?” Tạ Tùy nằm xuống ngay bên cạnh cô, khuỷu tay đặt lên gáy mình, đôi mắt vui vẻ nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Em như vậy, anh có thể làm gì với em?”
Cô đến kỳ sinh lý, cậu chính là có nghĩ... Cũng không dám.
Tạ Tùy nhanh tay tắt đèn, căn phòng nhất thời đã chìm vào bóng tối.
Tịch Bạch từ trong ổ chăn ló đầu ra, vụng trộm nhìn đến người con trai ở bên cạnh, từng tia sáng nhỏ từ ánh đèn đường ngoài kia xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu lên hàng mi dài của Tạ Tùy, cậu nhắm hai mắt lại, phảng phất như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tiểu Bạch, về sau, em hãy gả cho anh đi.” Tạ Tùy bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Hai má Tịch Bạch có hơi nóng lên, cô dùng chăn che mặt mình lại, không biết trả lời như thế nào: “Sao anh lại nói như vậy?”
“Gả cho anh, mỗi ngày anh đều ôm em ngủ, không tốt sao?” Nói xong lời này, Tạ Tùy cũng dang hai tay, đem cô gái nhỏ đang bọc kín trong đống chăn kia ôm vào lòng.
“A... Anh... Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Người nào nói rằng sẽ ngủ ở sô pha?
Tạ Tùy nhẹ nhàng bật cười, cọ mũi mình vào cổ Tịch Bạch, sau đó buông cô ra, lăn đến mép giường: “An tâm ngủ đi, lão tử sẽ không làm gì em cả!”
Tịch Bạch nhích người vào sát bức tường, có như vậy mới làm cho cô cảm thấy an toàn một chút.
Tay cô đặt trước ngực, cả người quấn chặt trong chăn, ổ chăn có chút hương thơm của vải dệt hoà cùng khí tức quen thuộc của cậu thiếu niên kia.
Cô bình thản nhắm hai mắt lại.
Bên tai, hô hấp của Tạ Tùy đã dần dần ổn định. Có lẽ là vì đã sớm ngủ quen giường.
Tịch Bạch còn chưa ngủ, cô nhẹ nhàng gọi tên Tạ Tùy, cậu ấy vẫn không đáp lại.
Xác nhận ngủ say!
Tịch Bạch chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Tạ Tùy, sau đó lấy chăn của mình đắp lên người cậu, cô như một chú mèo nhỏ cuộn mình ở phía sau Tạ Tùy.
Tựa vào chàng trai bên cạnh, cho dù ngày mai là tận thế, Tịch Bạch cũng có thể an yên mà ngủ một giấc thật ngon.
“Em sẽ gả cho anh.” Cô cọ trán mình lên tấm lưng cường tráng của cậu, thanh âm trầm thấp giống nửa tỉnh, nửa mê: “Tạ Tùy, em sẽ gả cho anh.”
**
Một đêm kia, Tạ Tùy ngủ thật sự không ngon giấc.
Khi cậu vừa tỉnh dậy chỉ là mới hừng đông. Cô gái nhỏ sau lưng lại cố tình cọ tới, cọ lui, khiến cho tâm tư Tạ Tùy ngứa ngáy khó nhịn, không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Cậu xoay người ôm cô gái nhỏ vào lòng, Tạ Tùy muốn ôm cô thật chặt nhưng lại lo lắng mình sẽ làm Tịch Bạch thức giấc.
Tịch Bạch ngủ rất ngon, mềm mại giống như một đóa hoa anh đào, trong hơi thở của cậu tràn đầy hương thơm ngào ngạt của cơ thể người con gái.
Tạ Tùy nhìn cánh môi hồng nhuận của cô, cậu rất muốn được hôn lên, muốn đến chết đi được...
Độ tuổi này ở thiếu niên, tinh lực tương đối tràn đầy, Tạ Tùy đương nhiên cũng như vậy, thân thể cậu sớm đã không thể nhịn được nữa, nhưng cố tình, cái gì cũng không làm được.
Đừng nói ngày hôm nay không được, dù cho có được đi chăng nữa thì Tạ Tùy vẫn sẽ không dám thương tổn đến cô.
Chỉ có thể chính mình nhẫn nhịn.
Cậu buông Tịch Bạch ra, lại đẩy cô ra xa một chút, sau đó mới quay lưng đi, cố nhắm mắt lại, khiến cho bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng cô gái nhỏ tựa hồ cũng đặc biệt không chịu an ổn, theo bản năng mà cuộn mình đến nơi ấm áp, không bao lâu, lại rúc vào lưng Tạ Tùy, còn thản nhiên ôm lấy hông của cậu, sờ đến cơ bụng săn chắc kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Tạ Tuỳ lại mở mắt ra.
Cái này, cậu thật sự không có cách nào ngủ được.
…
Sáng sớm, Tịch Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên người đã không còn ai cả, Tạ Tùy đã không thấy bóng dáng đâu.
Tịch Bạch ngồi dậy, mang dép lê của Tạ Tùy đi một vòng khắp căn phòng, cuối cùng cũng đã thấy Tạ Tùy ở trước ban công.
Tạ Tùy để thân trần, đang quay lưng lại với cô.
Ban đêm và ban ngày giao nhau tại chân trời tạo nên một đường ánh sáng lấp lánh, từng tia nắng sớm đã nhiễm đỏ cả bầu trời.
Dưới ánh bình minh, gò má cậu nhuộm lên một tầng dìu dịu.
Nửa người trêи của cậu cao ngất, đường cong bắp thịt rõ ràng, một tay Tạ Tùy chống lên vòng bảo hộ trêи ban công, tay còn lại cầm một điếu thuốc đã hút dỡ, làn da màu đồng khỏe khoắn dưới ánh mặt trời trông có vẻ quyến rũ hơn bình thường.
Tịch Bạch nhìn thời gian, lúc này vừa gần sáu giờ sáng.
“Anh thức dậy thật sớm.”
Tạ Tùy nghe thanh âm của cô, vội vàng dập tắt nửa điếu thuốc lá trong tay, ung dung đáp: “Không phải thức sớm, mà là mẹ nó căn bản không...”
Căn bản không ngủ được.
Tạ Tùy chưa nói xong thì bỗng nhiên cậu xoay người bước qua, thô bạo xách cô gái nhỏ vào phòng: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, anh đi ra ngoài mua điểm tâm cho em.”
Tịch Bạch cảm giác được thân thể của mình có chút khó chịu, vì thế nên cô đã ngoan ngoãn mà bò lên giường.
Hôm nay là thứ bảy, ngược lại không cần phải thức dậy quá sớm, cơn buồn ngủ còn chưa có biến mất, Tịch Bạch chui vào trong ổ chăn, lấy điện thoại di động ra.
Đào Gia Chi đêm qua đã đăng lên vòng bạn bè thông báo con gái mình đã bình an, còn nói lời cảm ơn chân thành đến mọi người, kèm theo nội dung là:
[Cha của Phi Phi đã thức suốt một đêm, cuối cùng cũng nhờ vào quan hệ mà tìm được nhóm máu thích hợp cho con gái, nó đã đi vòng trêи con đường sinh tử, hiện tại trạng thái tinh thần thật sự không tốt, bất quá bác sĩ nói đã sớm thoát khỏi cơn nguy kịch, cám ơn sự quan tâm của mọi người, Cảm ơn!]
Nhìn thấy tin tức này, Tịch Bạch cũng không kinh ngạc gì mấy.
Tuy rằng Tịch Phi Phi có nhóm máu gấu trúc nhưng Giang Thành lớn đến như vậy, nếu quả như thật muốn tìm, khẳng định có thể tìm được nhóm máu tương xứng.
Kiếp trước, sau khi Tịch Bạch trốn thoát khỏi bệnh viện, cuộc sống của Tịch Phi Phi cũng không êm đẹp gì.
Cha mẹ cô chẳng qua là cảm thấy, có sẵn một “kho máu” như Tịch Bạch ở đây thì làm gì phải lãng phí thời gian đi tìm ở nơi khác.
Có thể bọn họ ý thức được, thời điểm phát sinh nguy hiểm, Tịch Bạch cũng không vì Tịch Phi Phi mà hiến máu vô điều kiện, khi đó, bọn họ mới chợt nhận ra và nghĩ đến những biện pháp khác để giải quyết vấn đề.
Tịch Bạch buông di động xuống, yên lặng nhắm mắt, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô an an, ổn ổn thϊế͙p͙ đi, tạm thời đem sự phiền não này ném ra sau đầu.
Giường đơn của Tạ Tùy không lớn nhưng bù lại nó tương đối mềm mại, cậu còn cố ý lót dày thêm mấy tầng nệm cho cô, thật sự ngủ rất ngon.
Mà chiếc giường đơn nhỏ hẹp này cũng khiến cho Tịch Bạch có thêm một chút gì đó an bình, một chút cảm giác là nơi để trở về. Ở đây, cô có thể dỡ xuống tất cả những phòng bị, cũng có thể rời xa tất cả những phân tranh cùng phiền não.
Tạ Tùy mang bánh bao nóng hổi, bánh quẩy và sữa đậu nành trở về, Tịch Bạch sớm đã say giấc, cậu cầm đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp của cô gái nhỏ đang ngủ trêи giường.
Cô ngủ rất say, hô hấp đều đặn, khuôn mặt ngây thơ, an tường, không hề có một chút phòng bị nào.
Tạ Tùy kìm lòng không đậu mà khẽ cong khóe môi, cậu vươn đầu ngón tay chạm đến gương mặt của cô, từng chút, từng chút phác thảo ngũ quan nhu thuận của người con gái.
“Tiểu Bạch.” Cậu nhẹ giọng gọi cô.
Tịch Bạch ʍôиɠ lung nhỏ giọng: “Ưm~”
Cậu thỏ thẻ bên tai cô, giọng điệu nhè nhẹ: “Trêи thế giới này, Tiểu Bạch thích ai nhất?”
“Không... Nói cho cậu biết.” Cô gái nhỏ lật người, tiếp tục say ngủ.
“Ừm, đổi sang vấn đề khác...” Tạ Tùy đi đến phía bên kia giường, vẫn như trước thấp giọng hỏi: “Tiểu Bạch vì sao lại thích Tạ Tùy?”
“Vậy cậu nhất định phải giữ bí mật đó.”
“Nhất định.”
Cô gái nhỏ dùng giọng điệu mềm nhẹ, ôn nhu trả lời: “Anh ấy rất tốt với tôi.”
Tạ Tùy cúi đầu cười cười, sủng nịch sờ lên tóc của cô: “Bé ngốc, cũng bởi vì anh ta đối xử tốt với em, em liền thích anh ta sao?”
“Ngày đó, anh ấy lái taxi, tự mình dành dụm hơn 1000 tệ để mua cho tôi một sợi dây chuyền thiên nga đen rất xinh đẹp, tôi rất thích...”
Khoé miệng Tạ Tùy có chút co quắp, bàn tay rơi xuống khuôn mặt của Tịch Bạch, cậu rất muốn đánh thức cô dậy để hỏi cho rõ ràng.
Cậu làm tài xế taxi khi nào? Còn mua cho cô một sợi dây chuyền 1000 tệ?
Bất quá Tạ Tùy không làm như vậy, cậu để cho cô tiếp tục ngủ.
Nha đầu kia hơn phân nửa là đang nằm mơ.
…
Tịch Bạch lần nữa tỉnh lại đã là chín giờ sáng, Tạ Tùy đang ngồi ghế dựa, đôi chân tùy ý đặt lên trêи bàn, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt, thỉnh thoảng lại lấy máy tính ra bấm bấm vài lần.
Cô ôm chăn lăn hai vòng trêи giường, lười biếng duỗi eo: “A ~~ ngủ ngon quá! Giống như đang đi nghỉ phép vậy.”
Tạ Tùy một bên làm bài, một bên không ngừng thầm nghĩ: “Hoan nghênh em mỗi ngày đều đến nghỉ phép.”
“Mỗi ngày em đều có thể được ngủ trêи giường của anh à?”
“Đương nhiên.” Khoé miệng Tạ Tùy thản nhiên giương lên: “Bất quá anh không cam đoan, lần sau em còn có thể gặp may mắn đến như vậy hay không. Hoàn hoàn, chỉnh chỉnh đến, sau đó, hoàn hoàn, chỉnh chỉnh trở về...”
Tịch Bạch không hiểu hàm ý bên trong câu nói của Tạ Tùy, cô mang dép lê vào, tò mò hỏi: “Vậy Tùy ca muốn trói tay hay là muốn trói chân đây?
“Anh trói tay chân em để làm gì?”
“Vậy anh muốn cái gì?”
Tạ Tùy đặt sách giáo khoa xuống, nhìn Tịch Bạch, khóe mắt gợi lên một tia mỉm cười nhè nhẹ: “Anh muốn em.”
Một chữ “em” cuối cùng kia, cậu không có nói thành lời, mà bản thân cô có thể tự mình nghe ra được.
“…”
Tốt, Tịch Bạch đã nghe hiểu.
Tịch Bạch phát ngốc ở nhà Tạ Tùy đến buổi chiều mới rời đi, cô cũng không có trở về nhà ngay mà là lập tức đi đến bệnh viện.
Cô biết ở bệnh viện, thứ đang chờ đợi mình là một bãi chiến trường đầy thuốc súng nhưng cô vẫn phải đi đến đó.
Tịch Phi Phi nằm trong một bệnh viện tư nhân cao cấp, cơ sở vật chất của loại bệnh viện này so với bệnh viện công lập còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời, bởi vì chi phí điều trị cao ngất ngưởng nên bệnh viện chỉ phục vụ cho những người có tiền. Và còn một điều nữa đó là, có rất nhiều chuyện bệnh viện không muốn để cho người ngoài biết đến.
Kiếp trước, Tịch Bạch đã bị nhốt ở bệnh viện này, bác sĩ ở đây vì tiền tài mà quên đi đạo đức nghề nghiệp, sẵn sàng tổn hại đến sức khỏe và tính mạng của cô.
Nếu như đổi lại là một bệnh viện công lập, loại chuyện này nhất định sẽ không thể phát sinh.
Tịch Bạch nhìn thấy cha mẹ mình rời khỏi phòng bệnh, lúc này cô mới bước vào trong.
Căn phòng tương đối sáng sủa, Tịch Phi Phi nằm trêи giường bệnh, bên cạnh là máy móc đo lường, tay trái đang được truyền nước, cổ tay phải đã quấn băng gạt, không còn chảy máu nữa.
Trêи mặt cô ta hoàn toàn không có một chút huyết sắc nào, hết sức tái nhợt, tinh thần và trạng thái kém vô cùng.
Khi Tịch Phi Phi nhìn thấy Tịch Bạch lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bệnh, cô ta hoảng sợ: “Mày đến đây làm cái gì? Mày muốn làm gì tao?”
Cô ta sợ Tịch Bạch.
Chỉ có người trong lòng chứa quỷ mới có thể toát ra vẻ sợ hãi đến như vậy.
Tịch Bạch đi đến bên cạnh giường bệnh, từ trêи cao liếc mắt nhìn xuống cô ta: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì chị cả.”
Cô không muốn làm ô uế đôi tay của mình.
Biểu tình sợ hãi trêи mặt Tịch Phi Phi dần dần chuyển thành phẫn hận, thậm chí đã sắp vặn vẹo đến nơi: “Tao hận mày!”
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: “Tôi biết.”
“Ngày hôm qua thiếu chút nữa... Mày đã hại chết tao!”
Tịch Bạch chạm lên lớp băng dày trêи cổ tay phải của cô ta: “Tôi hại chị? Tịch Phi Phi, từ đầu tới cuối đều là chính chị tự hại mình. Chị muốn dùng phương thức này để trả thù tôi? Chị cho rằng chỉ cần mình cần thì tôi sẽ vô điều kiện mà phục vụ chị hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy ư?” Tịch Phi Phi cắn môi, hung tợn trừng cô: “Đây là mệnh của mày, vì tao nên này mới được sinh ra ở trêи đời, vì vậy mày cũng có thể chết vì tao!”
“Tôi đã vì chị mà chết qua một lần.” Tịch Bạch cố đè nén giọng điệu, lớn tiếng nói: “Nếu chết đi mà không có đại giới, sinh mệnh cũng sẽ chẳng có chút giá trị gì, nợ máu phải dùng máu để trả, Tịch Phi Phi, ngày lành của chị vẫn còn ở phía sau.”
Đồng tử Tịch Phi Phi run rẩy thật lâu, cô ta nhìn Tịch Bạch giống như đang nhìn một con ác quỷ đang từ địa ngục bò ra.
Cô ta đã từng lấy mạng nó sao?!
Đêm qua, Tịch Phi Phi bởi vì mất máu quá nhiều nên có vài lần rơi vào trạng thái choáng váng, một khắc kia, cái chết dường như đến rất gần với cô ta.
Ngày trước, cha mẹ luôn tìm mọi thứ tốt nhất để chữa bệnh cho cô ta nên Tịch Phi Phi vẫn ung dung không hề hay biết căn bệnh của mình có bao nhiêu đáng sợ. Không những thế, bệnh tật còn mang đến cho cô ta biết bao nhiêu là lợi ích, cô ta vô cùng hưởng thụ sự hư vinh không đáy của mình, khi bản thân được trở thành một cô gái yếu ớt, đầy bệnh và được tất cả mọi người thương yêu, che chở.
Mà đêm qua, Tịch Phi Phi đã suýt có vài lần gặp thoáng qua Tử Thần, cô ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Cô ta không muốn chết, cô ta thật sự không muốn chết!
“Kho máu” của cô ta đột nhiên biến mất không thấy đâu, bất luận người nào cũng không thể liên lạc được với nó. Đêm nay, Tịch Phi Phi đã cảm nhận được cái gọi là sự tuyệt vọng chân chính.
Hai mắt Tịch Phi Phi đỏ hồng: “Tịch Bạch, vì cái gì... Vì cái gì mà mày lại trở thành một người như vậy?”
Không phải thế, trong quá khứ, em gái của cô ta có bị mắng chửi cũng sẽ tỏ ra sợ hãi, không dám trả lời lại một câu. Đứa em gái nhát gan này, từ nhỏ đã sớm được giáo ɖu͙ƈ phải biết nhường nhịn chị gái mình, phải biết yêu thương chị gái. Làm sao mà nó có thể trở thành cái dạng này được cơ chứ?
Tịch Phi Phi thật sự đã suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được.
“Chị muốn biết?” Tịch Bạch rút tay về, cúi người xuống sát bên cạnh Tịch Phi Phi, dùng giọng điệu âm lãnh mang theo hơi thở chết chóc trả lời: “Em đây sẽ nói cho chị nghe một bí mật nho nhỏ, Tịch Bạch đã chết một lần, hiện tại cô ấy đã được trùng sinh.”
Đồng tử của Tịch Phi Phi cau chặt lại, sau đó, toàn thân bắt đầu không thể khống chế mà liên tục phát run: “Mày kể chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Câu chuyện quái quỷ à?” Tịch Bạch nở nụ cười nhẹ, lạnh lùng thưởng thức biểu tình vặn vẹo trêи mặt cô ta: “Trong căn phòng nhỏ hẹp kia, tôi nằm trêи một chiếc giường lạnh lẽo, lúc ấy tôi có bao nhiêu là sợ hãi và tuyệt vọng. Tịch Phi Phi, chị nói đây đều là chuyện quái quỷ ư? Tôi cho chị biết, cái cảm giác này, so với câu chuyện quỷ quái còn khủng bố hơn một vạn lần.”
Tịch Phi Phi giống như đang bị giam giữ trong sự kinh hãi, chậm chạp không thể hồi phục tinh thần.
Tịch Bạch nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt trắng bệch của Tịch Phi Phi: “Không hiểu cũng không sao, chị nhất định sẽ từng chút, từng chút trải nghiệm qua một lần “
…
Editor: Chắc mọi người đã đợi lâu lắm rồi! Chương mới đây!
Chương 52: Cùng giường
Tịch Bạch đã làm xong bài tập nhưng Tạ Tùy vẫn chưa có trở về, cô không quá yên tâm nên đã gửi cho Tạ Tuỳ một tin nhắn: [Cái kia, anh mua được không?]
Tạ Tùy trả lời lại bằng một cái icon im lặng.
Có ý gì chứ?
Tịch Bạch gửi cho Tạ Tuỳ xem nhãn hiệu mình thường dùng, sau đó nhắn thêm nếu không mua được thì đến hỏi nhân viên của cửa hàng.
Tạ Tùy trả lời vài chữ: [Anh không phải người nhược trí.]
Có ai còn không mua được băng vệ sinh cho bạn gái mình cơ chứ?
Tịch Bạch nhún vai, đặt di động xuống bàn, tiếp tục đọc sách. Không bao lâu sau, Tịch Minh Chí lại gọi điện thoại đến, Tịch Bạch nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Tịch Bạch! Mày còn biết nghe điện thoại à?”
Nghe giọng điệu cáu gắt của Tịch Minh Chí, Tịch Bạch cảm giác được cha cô đã phát điên lên rồi: “Bây giờ mày hãy đến bệnh viện ngay. Lập tức đến đây! Nếu chị gái mày xảy ra bất trắc gì, mày hãy chờ đi! Ngày mai, chính tay tao sẽ đánh chết mày!”
Đào Gia Chi vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Tịch Bạch, mày hãy nghĩ cho thật kỹ, nếu chị mày mà xảy ra chuyện thì chính mày là kẻ thấy chết không cứu, là hung thủ giết người!”
Vốn dĩ tâm trạng Tịch Bạch đang rất tốt, trong khoảnh khắc này, lại bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng: “Tôi là hung thủ giết người? Tịch Phi Phi tự mình cắt cổ tay, tại sao lại đổ hết lên đầu của tôi?”
“Tại sao lại không thể trách mày? Mày trốn đi, không chịu truyền máu giúp chị mình, nếu nó có chết thì cũng do chính mày hại chết!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì? Chính Tịch Phi Phi không muốn sống, chẳng lẽ về sau, mỗi ngày chị ta đều tự sát một lần, tôi cũng sẽ mỗi ngày đều phải truyền máu cho chị ta sao?”
“Cứu chị gái mình là trách nhiệm, là nghĩa vụ của mày!” Tịch Minh Chí đã đánh mất lý trí, thanh âm xa xa truyền đến: “Tối hôm nay, nếu mày không đến bệnh viện, chị gái mày lại xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không bỏ qua cho mày!”
Thanh âm Tịch Bạch dần dần lạnh xuống: “Cha, con sẽ không đến bệnh viện, mọi người có thời gian đau khổ bức ép con thì không bằng hãy nghĩ biện pháp tìm xem trong kho máu có nhóm máu nào phù hợp với Tịch Phi Phi trước cái đã.”
Cô nói xong, nặng nề mà tắt máy, sau đó ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn nhà.
Đến kỳ sinh lý, cảm xúc của phái nữ vô cùng mẫn cảm, bị cha mẹ bức bách bản thân đến như vậy, tâm trạng của Tịch Bạch sớm đã khó chịu đến cực hạn.
Kiếp trước, Tịch Bạch đã bị cha mẹ mình áp chế, bức bách đến như vậy. Kinh khủng nhất chính là đoạn thời gian đó, cô bị bọn người vô lương tâm kia nhốt vào một bệnh viện tư nhân, giống như một cái máy truyền máu không có sinh mệnh, mỗi ngày đều bị lấy máu, sức khỏe Tịch Bạch vì thế nên càng ngày càng yếu, sau đó cũng mắc phải bệnh thiếu máu.
Nợ máu phải trả bằng máu...
Mỗi một ngày, Tịch Bạch đều thì thào mấy chữ này.
Nợ máu, sẽ dùng máu để trả.
Cho nên Tịch Bạch đã trùng sinh!
…
Hơn mười phút sau, Tạ Tùy dùng chìa khóa mở cửa ra.
Căn phòng tối đen như mực, lặng yên không một tiếng động.
Cậu nhíu mày, bật đèn lên.
“Tiểu Bạch?”
Phòng khách trống rỗng, không tìm thấy bóng dáng cô gái nhỏ của mình ở đâu.
Cô ấy đã đi rồi ư?
Cái túi to trong tay Tạ Tùy nặng nề rơi xuống sàn nhà, cậu suy sụp ngồi trêи sô pha, lấy tay xoa xoa mi tâm.
Tạ Tùy chưa từng trải qua cảm giác cô độc đến như vậy, cậu thật sự đã nghĩ rằng cô sẽ ở lại, không phải chỉ ở một đêm, mà là cậu muốn giữ lấy cô bên cạnh cả đời.
Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy réo rắt, Tạ Tùy vội vàng đứng lên, đi đến trước cửa phòng vệ sinh.
“Tiểu Bạch!”
Cửa toilet khép hờ, lưu lại một khe hở nhỏ, Tạ Tùy không có trực tiếp bước vào trong mà chỉ lo lắng đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Em có ở bên trong không?”
Tịch Bạch không trả lời cậu.
“Anh vào đấy?”
Tạ Tùy thật sự không yên lòng, đẩy cửa toilet ra.
Cô gái nhỏ quay lưng lại với cậu, đứng tắm dưới vòi sen, dòng nước lạnh lẽo điên cuồng chảy xuống cơ thể của cô nhưng Tịch Bạch vẫn hồn nhiên không phát giác, hình như là đang ngẩn người.
“Em điên rồi sao?”
Cô không điên, là Tạ Tùy đã điên rồi, cậu vội vàng tắt vòi sen, tay còn lại cũng ôm lấy cô.
Cô gái nhỏ như một con búp bê rách, mềm mại dựa vào trong ngực của Tạ Tùy, tùy ý để cậu ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình.
Đầu xuân, nhiệt độ không khí không tính là quá cao, hơn nữa tối nay lại có mưa nhẹ, mặc dù bản thân chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản nhưng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cảm nhận được thân thể nóng bỏng của cậu, lúc này Tịch Bạch mới dần dần chậm rãi phục hồi tinh thần, theo bản năng mà ôm lấy cơ thể ấm áp của Tạ Tùy.
Thân thể Tịch Bạch cũng đã sớm lạnh như băng, miệng cô không ngừng run rẩy lẩm bẩm cái gì mà nợ máu phải trả bằng máu.
Tạ Tùy bất chấp nghe cô lải nhải, nói nhảm linh tinh những chuyện mà mình không hiểu, cậu lấy khăn tắm xuống bao bọc lấy Tịch Bạch, tỉ mỉ lau khô thân thể lạnh run của cô.
Cậu phẫn nộ nói: “Đến kỳ sinh lý mà còn dám xối nước lạnh? Về sau, em không muốn có bảo bảo à?”
Tịch Bạch bỗng nhiên khóc lóc nức nở, cô chết tâm lắc đầu, dùng giọng điệu khàn khàn nói: “Tạ Tùy, đừng hung dữ với em... Em chỉ là muốn tắm rửa, nhưng chờ đã lâu vẫn không có nước ấm.”
Cô vừa rơi nước mắt, Tạ Tùy lập tức đã mềm nhũn ra, cậu dùng bàn tay còn lại của mình thay cô lau nước mắt.
“Anh không hung dữ với em.” Cậu kéo khăn tắm xuống, bất đắc dĩ nói: “Muốn dùng nước nóng thì trước tiên hãy mở van nước nóng ra, em hẳn là nên chờ anh trở lại.”
Cô gái nhỏ nghe lời gật đầu.
“Quần áo đã ướt sũng không thể mặc nữa, em có mang quần áo theo không?”
Tịch Bạch ôm chặt lấy hông của cậu, nhắm mắt lại không nói một lời.
Xem ra, cô ấy cũng không có mang theo.
Tạ Tùy ôm một thân ướt sũng của cô: “Chính mình cởi hay vẫn là anh cởi giúp em?”
Tịch Bạch lúc này mới thoáng phản ứng một chút, thấp giọng nói: “Em tự làm, anh ra ngoài đi.”
Cậu điều chỉnh lại vòi sen, sau đó quay đầu lại nói: “Anh ở bên ngoài canh chừng, cần gì thì gọi anh.”
“Được.”
Cậu đóng cửa toilet lại, không yên tâm dặn dò: “Em đừng có nổi điên, nếu không thì lão tử thật sự sẽ tức giận đấy.”
“Được.”
Tạ Tùy tìm cho Tịch Bạch một chiếc áo của mình, may mắn là cậu sớm có dự kiến trước nên đã mua cho cô hai chiếc qυầи ɭót hình hoạt hình màu hồng phấn, sau đó cậu kẹp thêm miếng băng vệ sinh vào bên trong chiếc áo, đi đến phòng vệ sinh.
Cô gái nhỏ vươn cách tay ẩm ướt của mình ra cầm lấy.
“Cảm ơn.”
Chàng thiếu niên phát ra tiếng ậm ừ nhỏ nhẹ.
Tịch Bạch nhìn những món đồ nhỏ bên trong lớp quần áo kia, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp.
“Nước ấm như thế đã thích hợp chưa?” Bên cạnh cửa truyền đến thanh âm thân thiết của Tạ Tùy: “Em chỉnh nhiệt độ cao một chút, đừng để bị lạnh.”
“Biết, không lạnh đâu.”
Cô ở trong phòng tắm của cậu tắm rửa, kỳ thật đối với Tạ Tùy mà nói, điều này kϊƈɦ thích vô cùng.
Nhưng giờ phút này, nửa điểm tâm tư kiều diễm kia, cậu đều không có, trong đầu chỉ hồi tưởng lại hình ảnh tuyệt vọng của cô, Tạ Tùy cực kỳ đau lòng.
Tạ Tùy đã sớm nhận ra, trong lòng Tịch Bạch có rất nhiều tâm sự, ngày thường nhìn vào giống như là không có chuyện gì, chỉ cần đừng chạm vào chút tâm tư mẫn cảm kia thì mọi thứ đều tốt đẹp.
Tạ Tùy nhìn đến chiếc di động bị cô ném vào bên trong góc tường, cậu đi đến nhặt lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mỏng, sau đó cất vào trong cặp của cô.
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, cô gái nhỏ bước ra ngoài, mang theo một cổ hơi nóng nhè nhẹ từ phòng tắm.
Mái tóc đen nhánh, ướt sũng của cô rũ xuống ngang vai, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào, lông mi cong cong, có hơi ướt át.
Tịch Bạch mặc chiếc áo rộng rãi của Tạ Tùy, vạt áo dài đến tận đầu gối của cô, đôi chân nhỏ gầy, xinh đẹp bại lộ ra bên ngoài.
Tạ Tùy đứng ở bên cạnh tủ quần áo, cắm chốt máy sấy vào ổ điện, lớn tiếng nói: “Lại đây.”
Tịch Bạch ngoan ngoãn bước qua, Tạ Tùy giống như đang ôm một con búp bê, cậu trực tiếp ôm cô đặt lên ngăn tủ, sau đó bật máy sấy lên, sấy tóc cho cô.
Máy sấy phát ra tiếng vang ù ù, làn gió ấm áp thổi mạnh lên mái tóc ướt đẫm của Tịch Bạch.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay thô lỗ của cậu thiếu niên kia đang di chuyển trêи đỉnh đầu của mình, tỉ mỉ thay cô làm khô tóc.
Tịch Bạch yên lặng ngồi trêи ngăn tủ, bàn tay nắm chặt góc áo, cố gắng che đậy vùng da thịt trắng nõn phía dưới đùi, cô dịu ngoan đến mức giống như một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng khuôn mặt của mình cọ cọ lên cổ tay của cậu.
“Tạ Tùy, anh đối với em thật tốt.”
Tạ Tùy tức giận hừ nhẹ: “Hiện tại mới biết lão tử tốt à?”
“Không phải, trước kia đã biết.” Thanh âm Tịch Bạch nhàn nhạt: “Nhưng trước kia em không dám tới quá gần anh...”
“Sợ anh?”
Tịch Bạch cúi đầu ha ha cười lên, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Em rất sợ anh đó.”
Cô rất sợ sẽ liên lụy đến Tạ Tùy, rất sợ cậu gặp chuyện không may, giống như kiếp trước, cam chịu như vậy, cô cũng rất sợ cậu... Vì cô mà trở thành một bộ dạng điên cuồng.
Tạ Tùy đương nhiên sẽ không biết được suy nghĩ trong lòng của Tịch Bạch, tay cậu dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô.
“Không phải sợ anh, anh vô cùng luyến tiếc khi dễ em.”
Tịch Bạch nâng mắt nhìn cậu.
Dưới ánh đèn nhu hoà, ngũ quan sắc bén của Tạ Tùy đã ôn nhu hơn rất nhiều, dưới làn mi dày là đôi mắt đen láy nhìn vô cùng nguy hiểm nhưng lại tràn đầy thâm tình.
Tịch Bạch biết, nếu như cô lựa chọn Tạ Tùy, con đường tương lai sau này nhất định sẽ gập ghềnh, gian nguy hơn rất nhiều, Tạ Tùy sẽ trở thành ràng buộc duy nhất trêи con đường mà cô đã lựa chọn.
Con người một khi đã có ràng buộc thì những sơ hở sẽ ngày một chồng chất.
Nhưng cậu thiếu niên cô độc này cũng sẽ trở thành nơi yếu mềm nhất trêи thế gian này của Tịch Bạch, là người duy nhất sẻ chia với cô và là nhà để Tịch Bạch có thể an tâm trở về.
Tịch Bạch nhìn thấy trêи gáy Tạ Tùy có một sợi dây đỏ, sợi dây mà chính tay cô đã đeo lên cho cậu, Tịch Bạch nhẹ nhàng nhấc tay cầm lấy mặt dây chuyền Bạch Ngọc Quan Âm kia.
Noãn ngọc mang theo chút hơi ấm trêи cơ thể của Tạ Tùy, Tịch Bạch nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Ngọc Quan Âm, ôn nhu nói: “Tạ Tùy, anh nhất định phải thật bình bình an an.”
“Vì sao em luôn nói bốn chữ này với anh?” Ánh mắt Tạ Tùy cau lại: “Giống như lão tử thật sự sẽ xảy ra chuyện vậy?”
Tịch Bạch dùng lực đánh lên vai cậu: “Không cho nói năng bậy bạ, em chỉ muốn nói với anh, nếu như muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ thật cẩn thận.”
Tạ Tùy cầm miếng ngọc Quan Âm đặt vào bên trong cổ áo, không kiên nhẫn nói: “Anh cũng không phải ngu ngốc, có ai nhìn thấy nguy hiểm mà còn đâm đầu vào không?”
“Có vài người chính là ngốc như vậy.”
“Em nói người nào thế?”
“Người nào lên tiếng thì chính là người đó!”
Tạ Tùy làm rối loạn mái tóc dài của Tịch Bạch, cô cười cười cùng cậu đùa giỡn, bất quá, cô làm sao có thể là đối thủ của Tạ Tùy, hai ba chiêu đã bị Tạ Tùy thu phục, hai người ôm nhau ngã nhào xuống chiếc giường đơn mềm mại, cùng nhau lăn vào ổ chăn.
Tạ Tùy và cô hai mặt nhìn nhau, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Không gian yên tĩnh hẳn đi, bầu không khí mập mờ đang từ từ phát tán.
Tịch Bạch đẩy cậu một cái nhưng vẫn không thể đẩy ra, vì thế, cô thản nhiên lăn đến góc giường bên cạnh, dùng đệm trải giường bao bọc lại toàn bộ cơ thể của mình, sau đó lên tiếng:
“Tạ Tùy, anh ra sô pha đi.”
“Sợ cái gì?” Tạ Tùy nằm xuống ngay bên cạnh cô, khuỷu tay đặt lên gáy mình, đôi mắt vui vẻ nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Em như vậy, anh có thể làm gì với em?”
Cô đến kỳ sinh lý, cậu chính là có nghĩ... Cũng không dám.
Tạ Tùy nhanh tay tắt đèn, căn phòng nhất thời đã chìm vào bóng tối.
Tịch Bạch từ trong ổ chăn ló đầu ra, vụng trộm nhìn đến người con trai ở bên cạnh, từng tia sáng nhỏ từ ánh đèn đường ngoài kia xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu lên hàng mi dài của Tạ Tùy, cậu nhắm hai mắt lại, phảng phất như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tiểu Bạch, về sau, em hãy gả cho anh đi.” Tạ Tùy bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Hai má Tịch Bạch có hơi nóng lên, cô dùng chăn che mặt mình lại, không biết trả lời như thế nào: “Sao anh lại nói như vậy?”
“Gả cho anh, mỗi ngày anh đều ôm em ngủ, không tốt sao?” Nói xong lời này, Tạ Tùy cũng dang hai tay, đem cô gái nhỏ đang bọc kín trong đống chăn kia ôm vào lòng.
“A... Anh... Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Người nào nói rằng sẽ ngủ ở sô pha?
Tạ Tùy nhẹ nhàng bật cười, cọ mũi mình vào cổ Tịch Bạch, sau đó buông cô ra, lăn đến mép giường: “An tâm ngủ đi, lão tử sẽ không làm gì em cả!”
Tịch Bạch nhích người vào sát bức tường, có như vậy mới làm cho cô cảm thấy an toàn một chút.
Tay cô đặt trước ngực, cả người quấn chặt trong chăn, ổ chăn có chút hương thơm của vải dệt hoà cùng khí tức quen thuộc của cậu thiếu niên kia.
Cô bình thản nhắm hai mắt lại.
Bên tai, hô hấp của Tạ Tùy đã dần dần ổn định. Có lẽ là vì đã sớm ngủ quen giường.
Tịch Bạch còn chưa ngủ, cô nhẹ nhàng gọi tên Tạ Tùy, cậu ấy vẫn không đáp lại.
Xác nhận ngủ say!
Tịch Bạch chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Tạ Tùy, sau đó lấy chăn của mình đắp lên người cậu, cô như một chú mèo nhỏ cuộn mình ở phía sau Tạ Tùy.
Tựa vào chàng trai bên cạnh, cho dù ngày mai là tận thế, Tịch Bạch cũng có thể an yên mà ngủ một giấc thật ngon.
“Em sẽ gả cho anh.” Cô cọ trán mình lên tấm lưng cường tráng của cậu, thanh âm trầm thấp giống nửa tỉnh, nửa mê: “Tạ Tùy, em sẽ gả cho anh.”
**
Một đêm kia, Tạ Tùy ngủ thật sự không ngon giấc.
Khi cậu vừa tỉnh dậy chỉ là mới hừng đông. Cô gái nhỏ sau lưng lại cố tình cọ tới, cọ lui, khiến cho tâm tư Tạ Tùy ngứa ngáy khó nhịn, không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Cậu xoay người ôm cô gái nhỏ vào lòng, Tạ Tùy muốn ôm cô thật chặt nhưng lại lo lắng mình sẽ làm Tịch Bạch thức giấc.
Tịch Bạch ngủ rất ngon, mềm mại giống như một đóa hoa anh đào, trong hơi thở của cậu tràn đầy hương thơm ngào ngạt của cơ thể người con gái.
Tạ Tùy nhìn cánh môi hồng nhuận của cô, cậu rất muốn được hôn lên, muốn đến chết đi được...
Độ tuổi này ở thiếu niên, tinh lực tương đối tràn đầy, Tạ Tùy đương nhiên cũng như vậy, thân thể cậu sớm đã không thể nhịn được nữa, nhưng cố tình, cái gì cũng không làm được.
Đừng nói ngày hôm nay không được, dù cho có được đi chăng nữa thì Tạ Tùy vẫn sẽ không dám thương tổn đến cô.
Chỉ có thể chính mình nhẫn nhịn.
Cậu buông Tịch Bạch ra, lại đẩy cô ra xa một chút, sau đó mới quay lưng đi, cố nhắm mắt lại, khiến cho bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng cô gái nhỏ tựa hồ cũng đặc biệt không chịu an ổn, theo bản năng mà cuộn mình đến nơi ấm áp, không bao lâu, lại rúc vào lưng Tạ Tùy, còn thản nhiên ôm lấy hông của cậu, sờ đến cơ bụng săn chắc kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Tạ Tuỳ lại mở mắt ra.
Cái này, cậu thật sự không có cách nào ngủ được.
…
Sáng sớm, Tịch Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên người đã không còn ai cả, Tạ Tùy đã không thấy bóng dáng đâu.
Tịch Bạch ngồi dậy, mang dép lê của Tạ Tùy đi một vòng khắp căn phòng, cuối cùng cũng đã thấy Tạ Tùy ở trước ban công.
Tạ Tùy để thân trần, đang quay lưng lại với cô.
Ban đêm và ban ngày giao nhau tại chân trời tạo nên một đường ánh sáng lấp lánh, từng tia nắng sớm đã nhiễm đỏ cả bầu trời.
Dưới ánh bình minh, gò má cậu nhuộm lên một tầng dìu dịu.
Nửa người trêи của cậu cao ngất, đường cong bắp thịt rõ ràng, một tay Tạ Tùy chống lên vòng bảo hộ trêи ban công, tay còn lại cầm một điếu thuốc đã hút dỡ, làn da màu đồng khỏe khoắn dưới ánh mặt trời trông có vẻ quyến rũ hơn bình thường.
Tịch Bạch nhìn thời gian, lúc này vừa gần sáu giờ sáng.
“Anh thức dậy thật sớm.”
Tạ Tùy nghe thanh âm của cô, vội vàng dập tắt nửa điếu thuốc lá trong tay, ung dung đáp: “Không phải thức sớm, mà là mẹ nó căn bản không...”
Căn bản không ngủ được.
Tạ Tùy chưa nói xong thì bỗng nhiên cậu xoay người bước qua, thô bạo xách cô gái nhỏ vào phòng: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, anh đi ra ngoài mua điểm tâm cho em.”
Tịch Bạch cảm giác được thân thể của mình có chút khó chịu, vì thế nên cô đã ngoan ngoãn mà bò lên giường.
Hôm nay là thứ bảy, ngược lại không cần phải thức dậy quá sớm, cơn buồn ngủ còn chưa có biến mất, Tịch Bạch chui vào trong ổ chăn, lấy điện thoại di động ra.
Đào Gia Chi đêm qua đã đăng lên vòng bạn bè thông báo con gái mình đã bình an, còn nói lời cảm ơn chân thành đến mọi người, kèm theo nội dung là:
[Cha của Phi Phi đã thức suốt một đêm, cuối cùng cũng nhờ vào quan hệ mà tìm được nhóm máu thích hợp cho con gái, nó đã đi vòng trêи con đường sinh tử, hiện tại trạng thái tinh thần thật sự không tốt, bất quá bác sĩ nói đã sớm thoát khỏi cơn nguy kịch, cám ơn sự quan tâm của mọi người, Cảm ơn!]
Nhìn thấy tin tức này, Tịch Bạch cũng không kinh ngạc gì mấy.
Tuy rằng Tịch Phi Phi có nhóm máu gấu trúc nhưng Giang Thành lớn đến như vậy, nếu quả như thật muốn tìm, khẳng định có thể tìm được nhóm máu tương xứng.
Kiếp trước, sau khi Tịch Bạch trốn thoát khỏi bệnh viện, cuộc sống của Tịch Phi Phi cũng không êm đẹp gì.
Cha mẹ cô chẳng qua là cảm thấy, có sẵn một “kho máu” như Tịch Bạch ở đây thì làm gì phải lãng phí thời gian đi tìm ở nơi khác.
Có thể bọn họ ý thức được, thời điểm phát sinh nguy hiểm, Tịch Bạch cũng không vì Tịch Phi Phi mà hiến máu vô điều kiện, khi đó, bọn họ mới chợt nhận ra và nghĩ đến những biện pháp khác để giải quyết vấn đề.
Tịch Bạch buông di động xuống, yên lặng nhắm mắt, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô an an, ổn ổn thϊế͙p͙ đi, tạm thời đem sự phiền não này ném ra sau đầu.
Giường đơn của Tạ Tùy không lớn nhưng bù lại nó tương đối mềm mại, cậu còn cố ý lót dày thêm mấy tầng nệm cho cô, thật sự ngủ rất ngon.
Mà chiếc giường đơn nhỏ hẹp này cũng khiến cho Tịch Bạch có thêm một chút gì đó an bình, một chút cảm giác là nơi để trở về. Ở đây, cô có thể dỡ xuống tất cả những phòng bị, cũng có thể rời xa tất cả những phân tranh cùng phiền não.
Tạ Tùy mang bánh bao nóng hổi, bánh quẩy và sữa đậu nành trở về, Tịch Bạch sớm đã say giấc, cậu cầm đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp của cô gái nhỏ đang ngủ trêи giường.
Cô ngủ rất say, hô hấp đều đặn, khuôn mặt ngây thơ, an tường, không hề có một chút phòng bị nào.
Tạ Tùy kìm lòng không đậu mà khẽ cong khóe môi, cậu vươn đầu ngón tay chạm đến gương mặt của cô, từng chút, từng chút phác thảo ngũ quan nhu thuận của người con gái.
“Tiểu Bạch.” Cậu nhẹ giọng gọi cô.
Tịch Bạch ʍôиɠ lung nhỏ giọng: “Ưm~”
Cậu thỏ thẻ bên tai cô, giọng điệu nhè nhẹ: “Trêи thế giới này, Tiểu Bạch thích ai nhất?”
“Không... Nói cho cậu biết.” Cô gái nhỏ lật người, tiếp tục say ngủ.
“Ừm, đổi sang vấn đề khác...” Tạ Tùy đi đến phía bên kia giường, vẫn như trước thấp giọng hỏi: “Tiểu Bạch vì sao lại thích Tạ Tùy?”
“Vậy cậu nhất định phải giữ bí mật đó.”
“Nhất định.”
Cô gái nhỏ dùng giọng điệu mềm nhẹ, ôn nhu trả lời: “Anh ấy rất tốt với tôi.”
Tạ Tùy cúi đầu cười cười, sủng nịch sờ lên tóc của cô: “Bé ngốc, cũng bởi vì anh ta đối xử tốt với em, em liền thích anh ta sao?”
“Ngày đó, anh ấy lái taxi, tự mình dành dụm hơn 1000 tệ để mua cho tôi một sợi dây chuyền thiên nga đen rất xinh đẹp, tôi rất thích...”
Khoé miệng Tạ Tùy có chút co quắp, bàn tay rơi xuống khuôn mặt của Tịch Bạch, cậu rất muốn đánh thức cô dậy để hỏi cho rõ ràng.
Cậu làm tài xế taxi khi nào? Còn mua cho cô một sợi dây chuyền 1000 tệ?
Bất quá Tạ Tùy không làm như vậy, cậu để cho cô tiếp tục ngủ.
Nha đầu kia hơn phân nửa là đang nằm mơ.
…
Tịch Bạch lần nữa tỉnh lại đã là chín giờ sáng, Tạ Tùy đang ngồi ghế dựa, đôi chân tùy ý đặt lên trêи bàn, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt, thỉnh thoảng lại lấy máy tính ra bấm bấm vài lần.
Cô ôm chăn lăn hai vòng trêи giường, lười biếng duỗi eo: “A ~~ ngủ ngon quá! Giống như đang đi nghỉ phép vậy.”
Tạ Tùy một bên làm bài, một bên không ngừng thầm nghĩ: “Hoan nghênh em mỗi ngày đều đến nghỉ phép.”
“Mỗi ngày em đều có thể được ngủ trêи giường của anh à?”
“Đương nhiên.” Khoé miệng Tạ Tùy thản nhiên giương lên: “Bất quá anh không cam đoan, lần sau em còn có thể gặp may mắn đến như vậy hay không. Hoàn hoàn, chỉnh chỉnh đến, sau đó, hoàn hoàn, chỉnh chỉnh trở về...”
Tịch Bạch không hiểu hàm ý bên trong câu nói của Tạ Tùy, cô mang dép lê vào, tò mò hỏi: “Vậy Tùy ca muốn trói tay hay là muốn trói chân đây?
“Anh trói tay chân em để làm gì?”
“Vậy anh muốn cái gì?”
Tạ Tùy đặt sách giáo khoa xuống, nhìn Tịch Bạch, khóe mắt gợi lên một tia mỉm cười nhè nhẹ: “Anh muốn em.”
Một chữ “em” cuối cùng kia, cậu không có nói thành lời, mà bản thân cô có thể tự mình nghe ra được.
“…”
Tốt, Tịch Bạch đã nghe hiểu.
Tịch Bạch phát ngốc ở nhà Tạ Tùy đến buổi chiều mới rời đi, cô cũng không có trở về nhà ngay mà là lập tức đi đến bệnh viện.
Cô biết ở bệnh viện, thứ đang chờ đợi mình là một bãi chiến trường đầy thuốc súng nhưng cô vẫn phải đi đến đó.
Tịch Phi Phi nằm trong một bệnh viện tư nhân cao cấp, cơ sở vật chất của loại bệnh viện này so với bệnh viện công lập còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời, bởi vì chi phí điều trị cao ngất ngưởng nên bệnh viện chỉ phục vụ cho những người có tiền. Và còn một điều nữa đó là, có rất nhiều chuyện bệnh viện không muốn để cho người ngoài biết đến.
Kiếp trước, Tịch Bạch đã bị nhốt ở bệnh viện này, bác sĩ ở đây vì tiền tài mà quên đi đạo đức nghề nghiệp, sẵn sàng tổn hại đến sức khỏe và tính mạng của cô.
Nếu như đổi lại là một bệnh viện công lập, loại chuyện này nhất định sẽ không thể phát sinh.
Tịch Bạch nhìn thấy cha mẹ mình rời khỏi phòng bệnh, lúc này cô mới bước vào trong.
Căn phòng tương đối sáng sủa, Tịch Phi Phi nằm trêи giường bệnh, bên cạnh là máy móc đo lường, tay trái đang được truyền nước, cổ tay phải đã quấn băng gạt, không còn chảy máu nữa.
Trêи mặt cô ta hoàn toàn không có một chút huyết sắc nào, hết sức tái nhợt, tinh thần và trạng thái kém vô cùng.
Khi Tịch Phi Phi nhìn thấy Tịch Bạch lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bệnh, cô ta hoảng sợ: “Mày đến đây làm cái gì? Mày muốn làm gì tao?”
Cô ta sợ Tịch Bạch.
Chỉ có người trong lòng chứa quỷ mới có thể toát ra vẻ sợ hãi đến như vậy.
Tịch Bạch đi đến bên cạnh giường bệnh, từ trêи cao liếc mắt nhìn xuống cô ta: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì chị cả.”
Cô không muốn làm ô uế đôi tay của mình.
Biểu tình sợ hãi trêи mặt Tịch Phi Phi dần dần chuyển thành phẫn hận, thậm chí đã sắp vặn vẹo đến nơi: “Tao hận mày!”
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: “Tôi biết.”
“Ngày hôm qua thiếu chút nữa... Mày đã hại chết tao!”
Tịch Bạch chạm lên lớp băng dày trêи cổ tay phải của cô ta: “Tôi hại chị? Tịch Phi Phi, từ đầu tới cuối đều là chính chị tự hại mình. Chị muốn dùng phương thức này để trả thù tôi? Chị cho rằng chỉ cần mình cần thì tôi sẽ vô điều kiện mà phục vụ chị hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy ư?” Tịch Phi Phi cắn môi, hung tợn trừng cô: “Đây là mệnh của mày, vì tao nên này mới được sinh ra ở trêи đời, vì vậy mày cũng có thể chết vì tao!”
“Tôi đã vì chị mà chết qua một lần.” Tịch Bạch cố đè nén giọng điệu, lớn tiếng nói: “Nếu chết đi mà không có đại giới, sinh mệnh cũng sẽ chẳng có chút giá trị gì, nợ máu phải dùng máu để trả, Tịch Phi Phi, ngày lành của chị vẫn còn ở phía sau.”
Đồng tử Tịch Phi Phi run rẩy thật lâu, cô ta nhìn Tịch Bạch giống như đang nhìn một con ác quỷ đang từ địa ngục bò ra.
Cô ta đã từng lấy mạng nó sao?!
Đêm qua, Tịch Phi Phi bởi vì mất máu quá nhiều nên có vài lần rơi vào trạng thái choáng váng, một khắc kia, cái chết dường như đến rất gần với cô ta.
Ngày trước, cha mẹ luôn tìm mọi thứ tốt nhất để chữa bệnh cho cô ta nên Tịch Phi Phi vẫn ung dung không hề hay biết căn bệnh của mình có bao nhiêu đáng sợ. Không những thế, bệnh tật còn mang đến cho cô ta biết bao nhiêu là lợi ích, cô ta vô cùng hưởng thụ sự hư vinh không đáy của mình, khi bản thân được trở thành một cô gái yếu ớt, đầy bệnh và được tất cả mọi người thương yêu, che chở.
Mà đêm qua, Tịch Phi Phi đã suýt có vài lần gặp thoáng qua Tử Thần, cô ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Cô ta không muốn chết, cô ta thật sự không muốn chết!
“Kho máu” của cô ta đột nhiên biến mất không thấy đâu, bất luận người nào cũng không thể liên lạc được với nó. Đêm nay, Tịch Phi Phi đã cảm nhận được cái gọi là sự tuyệt vọng chân chính.
Hai mắt Tịch Phi Phi đỏ hồng: “Tịch Bạch, vì cái gì... Vì cái gì mà mày lại trở thành một người như vậy?”
Không phải thế, trong quá khứ, em gái của cô ta có bị mắng chửi cũng sẽ tỏ ra sợ hãi, không dám trả lời lại một câu. Đứa em gái nhát gan này, từ nhỏ đã sớm được giáo ɖu͙ƈ phải biết nhường nhịn chị gái mình, phải biết yêu thương chị gái. Làm sao mà nó có thể trở thành cái dạng này được cơ chứ?
Tịch Phi Phi thật sự đã suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được.
“Chị muốn biết?” Tịch Bạch rút tay về, cúi người xuống sát bên cạnh Tịch Phi Phi, dùng giọng điệu âm lãnh mang theo hơi thở chết chóc trả lời: “Em đây sẽ nói cho chị nghe một bí mật nho nhỏ, Tịch Bạch đã chết một lần, hiện tại cô ấy đã được trùng sinh.”
Đồng tử của Tịch Phi Phi cau chặt lại, sau đó, toàn thân bắt đầu không thể khống chế mà liên tục phát run: “Mày kể chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Câu chuyện quái quỷ à?” Tịch Bạch nở nụ cười nhẹ, lạnh lùng thưởng thức biểu tình vặn vẹo trêи mặt cô ta: “Trong căn phòng nhỏ hẹp kia, tôi nằm trêи một chiếc giường lạnh lẽo, lúc ấy tôi có bao nhiêu là sợ hãi và tuyệt vọng. Tịch Phi Phi, chị nói đây đều là chuyện quái quỷ ư? Tôi cho chị biết, cái cảm giác này, so với câu chuyện quỷ quái còn khủng bố hơn một vạn lần.”
Tịch Phi Phi giống như đang bị giam giữ trong sự kinh hãi, chậm chạp không thể hồi phục tinh thần.
Tịch Bạch nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt trắng bệch của Tịch Phi Phi: “Không hiểu cũng không sao, chị nhất định sẽ từng chút, từng chút trải nghiệm qua một lần “
…
Editor: Chắc mọi người đã đợi lâu lắm rồi! Chương mới đây!
/93
|