Nửa năm sau, mùa xuân, hoa anh đào nở rộ.
Album đĩa nhạc thứ nhất của Kimura Kiyoshi “Tình yêu tội lỗi” đã được phát hành hơn một tháng. Từ việc chuẩn bị MV đến cách đối phó truyền thông, Kimura Kiyoshi luôn tận lực học hết. Cho nên, mấy tháng nay Kimura Kiyoshi luôn mệt mỏi không chịu nổi.
Nguyệt Xá, đại sảnh. Hanabusa Aido nhàm chán cầm bó hoa mà fans mê ca nhạc tặng cho Kimura Kiyoshi, ai oán nói: “Mấy tháng nay, số lần thấy mấy bó hoa này còn nhiều hơn số lần thấy Kiyoshi.”
“Đúng vậy, Kiyoshi chỉ xuất hiện lúc đi học, tiếng chuông tan lớp vừa vang lên là biến mất rồi.” Akatsuki Kain cũng cảm khái, không có Kimura Kiyoshi, ngày nào cũng nhàm chán.
Ruka khinh bỉ nhìn hai người một cái “Kiyoshi bận rộn chính sự của mình, có cái gì không tốt? Hanabusa, cậu quá nhàn nhã.”
“Này, cậu có ý gì?” Hanabusa Aido bứt mạnh hoa Mân Côi trong giỏ, tức giận nói.
“Ý trên mặt chữ, hơn nữa hoa này là tặng cho Kiyoshi, cậu không có quyền xử lý.” Ruka nhìn cánh hoa bị hái rơi đầy đất, châm chọc nói.
Hai tròng mắt Hanabusa Aido không ngừng lóe lên, không phục nói: “Hoa chẳng phải là để người ta hái sao? Dù tôi không hái, thì lát nữa cũng sẽ bị nữ bộc dọn dẹp đi. Tôi hái chúng là thể hiện giá trị của chúng!”
“Cắt, đừng chọc cười nữa, ủa?” Đang cười nhạo Hanabusa, Ruka thấy cửa túc xá bị mở ra, Kaname sama ôm một cô gái mặc dạ phục màu xanh vào cửa, sau lưng là Seiren cúi đầu không nói. Đang từ lầu hai xuống, Ichijou liền nhận ra cô gái trong ngực Kuran Kaname là Kimura Kiyoshi.”Kaname, có chuyện gì vậy? Kiyoshi lại ngất xỉu?”
Kuran Kaname ừ một tiếng, ôm Kimura Kiyoshi lên phòng. Kuran Kaname nhẹ nhàng đặt Kimura Kiyoshi ở trên giường, đắp kín chăn cho cô. Sắc mặt Kimura Kiyoshi hơi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài thỉnh thoảng lay động, tựa hồ đang gặp phải ác mộng đáng sợ; đôi môi vốn màu hồng đào giờ lại tái nhợt; cả người thoạt nhìn mệt mỏi không chịu nổi.
Kuran Kaname sờ trán Kimura Kiyoshi, khẽ cau mày. Trông cô nhóc này giống như đang bị bệnh, nhưng vampire sẽ không ngã bệnh. Vậy tại sao trông cô nhóc này lại yếu ớt như thế chứ…
“Kaname —— Kaname —— anh đừng đi, không muốn —— A ——” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Kimura Kiyoshi bật dậy. Vừa tỉnh, Kimura Kiyoshi liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang bưng một cái ly chân dài đựng chất lỏng màu đỏ. Kimura Kiyoshi theo cánh tay nhìn lên trên “Ủa, Kaname sama?”
“Uống nó”
Kimura Kiyoshi nhận lấy cái ly, uống chất lỏng vào, hương vị cực kỳ ngọt ngào.”Đây là?”
“Đừng lo lắng, đây là máu mà loài người tự nguyện cống hiến. Thể chất của em quá kém, Kiyoshi.” Vốn tưởng rằng các tờ báo thảo luận thể chất ‘ tiểu thư Kimura ’ không tốt… chỉ là kiếm cớ, không nghĩ tới cô ấy thật sự có thể té xỉu; hơn nữa nghe Ichijou nói, Kimura Kiyoshi té xỉu đã không chỉ một lần.
Kimura Kiyoshi lắc đầu, trên gương mặt tái nhợt là hai tròng mắt tràn ngập cảm ơn dễ làm dung động lòng người. “Thân thể em rất tốt, chẳng qua là không biết tại sao bị té xỉu. Kaname, cám ơn anh.” Kimura Kiyoshi miễn cưỡng nở nụ cười, từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên nói chuyện với Kaname, sáu tháng lẻ bảy ngày.
Kuran Kaname giang hai cánh tay ôm Kimura Kiyoshi, thân thể thiếu nữ mềm mại trong ngực tản ra hương thơm mê người; Kuran Kaname tham luyến hít thỏa thích, không khỏi ôm chặt thêm, để cho người trong ngực gần sát hơn vào lồng ngực của mình; Kimura Kiyoshi, rốt cuộc em là ai? Vì sao lại đặc biệt như thế.”Kiyoshi, em thật sự không muốn ta uống máu của em sao?”
Kimura Kiyoshi nghe vậy, thân thể bắt đầu run rẩy, Kaname, thanh âm của anh vẫn luôn hấp dẫn như vậy, toàn thân tản ra trí mạng hấp dẫn. Em nên làm cái gì bây giờ? Em không thể dâng hiến máu mình cho anh, máu của em có nghĩa là em không thể thoát khỏi được thân phận. Nếu như em thật sự là Kimura Kiyoshi mà không phải là Shizuka Hiou – thân phận em luôn muốn vứt bỏ! Em sẽ rất muốn anh uống máu của em, bao nhiêu cũng được. Nhưng… em là… em là thuần huyết Shizuka Hiou, vị hôn thê của Kuran Rido! Nếu như em lựa chọn để anh hút máu mình, nhất định những hành động đầy dối trá và lừa gạt của em sẽ bị vạch trần, mà anh, thuần huyết quân vương, là người không thể chấp nhận những lời nói dối nhất thế giới.
Kuran Kaname cảm giác được người trong ngực hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Kimura.”Ta đã làm Kiyoshi sợ hãi, xin lỗi.”
Kimura Kiyoshi dùng hai tay ôm eo Kuran Kaname thật chặt, tham luyến nhiệt độ của anh, không muốn buông tay ra; Cô nói sang chuyện khác: “Kaname, em gặp một ác mộng đáng sợ. Trong mộng có thật nhiều rất nhiều hoa Tường Vi xanh, còn có một người có tướng mạo giống hệt em, cô ta cầm đao nhắm ngay em.”
Kuran Kaname sửng sốt một chút, vỗ vỗ đầu Kimura Kiyoshi, an ủi Kimura Kiyoshi nằm xuống, trong tròng mắt cô đơn trút xuống vô hạn dịu dàng.”Em đừng nghĩ lung tung, đó chẳng qua là nằm mơ, đừng đi so đo, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Kimura Kiyoshi ngoan ngoãn gật đầu, mí mắt trầm xuống. Kuran Kaname xác nhận Kimura Kiyoshi đã ngủ say, xoay người đi về gian phòng của mình. Seiren đã sớm chờ đợi ở phòng Kuran Kaname đã lâu.
“Kaname sama, người có thể chứng minh thân phận thật của tiểu thư Kimura chỉ có vài người, toàn bộ là thân tín một tấc cũng không rời bên cạnh lão gia Kimura. Nhưng ước chừng khoảng mười tháng trước, lão gia Kimura bên cạnh thân tín Itou Kippe tựa hồ bị nhập.”
Kuran Kaname nghe vậy, con ngươi co rút lại, lẩm bẩm: “Bị nhập vào thân sao” Kuran Kaname nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, dưới đèn đường chiếu rọi, cánh hoa anh đào thi nhau rơi xuống, lóe ra tia sáng kỳ dị. Kuran Kaname ngưng mắt nhìn quân cờ trên bàn, đầu ngón tay chạm đến quân Hậu Đen. Kuran Kaname cầm lên, cẩn thận ngưng mắt nhìn quân Hậu Đen * , thâm trầm, giống như là một cái hồ mặt ngoài bình tĩnh mà lại ẩn chứa sự mãnh liệt.
(* Hậu Đen: là quân cờ mạnh nhất bên quân đen trong cờ vua)
“Kimura-sensei? Kimura-sensei?”
Trong hành lang truyền đến tiếng gọi chát chúa của một cô gái. Seiren lập tức nhận ra, vội vàng giải thích: “Là người đại diện của tiểu thư Kimura, hẳn là chưa hiểu quy củ.”
“Ừm, Seiren, có vẻ như phải phiền cô tiếp tục điều tra.”
“Dạ, Kaname sama.” Seiren mở cửa rời đi.
“Kimura-sensei? Kimura-sensei?” Julie gõ cửa mạnh hơn.
Ichijou bị đánh thức, đẩy cửa ưu nhã cười nói: “Thưa tiểu thư mặc đồ công sở, có thể mời cô đừng lớn tiếng như vậy được không? A ô —— gần đây người giữ cửa Nguyệt Xá đã mù hay là chết rồi vậy, ai cũng cho vào là sao.”
“Đúng thế, ồn chết đi được.” Hanabusa Aido mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt mở cửa ra ngoài, nóng nảy nói.
Cửa phòng bên cạnh Hanabusa cũng mở ra, một cái đầu màu vàng quất thò ra, Akatsuki Kain mặc áo sơ mi trắng không cài cúc, lộ ra lồng ngực bền chắc và cơ bụng mạnh mẽ. Akatsuki Kain còn mơ mơ màng màng, ánh mắt nửa mở nửa khép “Ưm, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A ——” tiếng cô gái kêu thảm thiết thê lương đâm thủng cả tòa nhà Nguyệt Xá, sau đó là tiếng huyên náo oán trách của mọi người ở lầu trên lầu dưới.
Kimura Kiyoshi đầu tóc rối bời cau mày, mở cửa phòng. Ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc váy công sở đang hoảng sợ nhìn đám người Ichijou.”Cô là ai? Kêu to cái gì? Không muốn sống?”
Cô gái lập tức tỉnh hồn, nghe thấy tiếng Kimura Kiyoshi liền quay đầu, từ trong túi lấy ra danh thiếp vui mừng nói: “Ngài nhất định là Kimura-sensei đại danh đỉnh đỉnh , tôi là Julie, người đại diện mới của ngài!”
Kimura Kiyoshi hung hăng trừng Julie một cái, hướng Ichijou đám người khoát tay “Xin lỗi, người mới không hiểu chuyện.” Sau đó lôi kéo Julie xuống lầu, Kimura Kiyoshi tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, bất mãn nói: “Cô có biết nơi này là đâu không? Tại sao có thể vô lễ như vậy? Dù ai giới thiệu cô tới, mời cô về cho.”
Julie khéo léo đứng ở một bên, cúi người thật sâu nói: “Kimura-sensei, rất rất xin lỗi. Xin ngài hãy tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám. Xin ngài cho tôi một cơ hội!” Nói xong tiếp tục cúi người.
Kimura Kiyoshi liếc nhìn danh thiếp, cơn buồn ngủ lập tức bay mất. Kinh ngạc nhìn Julie, đây chính là người đại diện cực phẩm Julie trong truyền thuyết? Nếu như Kimura Kiyoshi nhớ không lầm, trong giới giải trí có rất nhiều người đều coi cô ta là khối u ác tính, chỉ sợ tránh không kịp. Kimura Kiyoshi hít sâu, công ty mắt mù sao, sao lại phái một người đại diện nát như vậy cho mình chứ. Kimura Kiyoshi không nói hai lời cầm điện thoại lên chất vấn công ty.”Cái gì? Còn chưa tìm được người đại diện mới?”
“Ừm… chuyện này… Kimura-sensei. Tôi là tới tự tiến cử.”
Kimura Kiyoshi tức giận vỗ tay vịn ghế sa lon, xù lông nói: “Tự tiến cử? Vậy mà vừa rồi cô lại nói là người đại diện mới của tôi?”
Julie cười cúi người lần nữa “Nếu như Kimura-sensei cho tôi cơ hội lần này, lập tức tôi sẽ là người đại diện mới của ngài.”
“Ừm, dây dưa à.” Ruka vừa ngáp vừa nói.
Rima lấy ra Chocolate ngậm trong miệng “Cứ thấy có một loại dự cảm xấu.”
Kimura Kiyoshi quay đầu lại, quẫn bách phát hiện Akatsuki Kain, Ichijou, Hanabusa, Siki cùng Rima, Ruka đang đứng ở phía sau.”Các cậu…”
Ichijou cười nói: “Aha, Kiyoshi, bọn tớ cũng bị đánh thức rồi, cho nên liền thuận tiện tới xem náo nhiệt một chút.” Mọi người gật đầu đồng ý.
Kimura thở một hơi thật dài, nói: “Thưa tiểu thư Julie, rất xin lỗi! Tôi không thể nhận lời yêu cầu của cô.”
“Ách, tôi biết, ngài nhất định là cảm thấy tôi đã đắc tội bạn bè của ngài.” Julie khéo léo chế ý tôi nói, bước lên hướng về phía đám người Ichijou cúi người rất thấp “Vừa rồi đã đắc tội, thật sự xin lỗi, chỉ là vị tiên sinh này ăn mặc quá… còn… không nghĩ tới sensei lại cùng nhiều con trai như vậy ở chung.”
Kimura Kiyoshi nhìn theo hướng Julie chỉ, ánh mắt dừng ở trên người Akatsuki Kain, bật cười, Julie hẳn là bị phong cách dã tính và vóc người to lớn của Akatsuki Kain mê đảo rồi, chả trách vừa rồi tiếng thét chói tai cô ấy có đa số là hưng phấn.
“Tôi sẽ không so đo chuyện làm sao mà cô có được địa chỉ của tôi, đừng nói nhiều nữa, mời về đi, ngay bây giờ.” thần kinh của Kimura Kiyoshi không chịu nổi kích thích lần nữa, chuyện Aizawa Miroku đã đủ rồi, cuộc sống chịu thế là đủ rồi.
Linh Linh linh —— tiếng điện thoại trong phòng khách bỗng vang lên. Nữ bộc Bella nhấc điện thoại lên, sau đó nói với Ichijou: “Ichijou sama, là điện thoại của ngài.”
“Ừm” Ichijou chậm rãi đi tới nhận lấy điện thoại “Ông nội? A? Vâng, nhưng? Như vậy có vẻ như không tốt—— ông nội? Ông nội? Lại tắt điện thoại rồi.” Ichijou bất mãn kêu la.
Mọi người thấy sắc mặt Ichijou không tốt, kỳ quái hỏi nguyên nhân. Vẻ mặt Ichijou như đưa đám, hỏi Julie: “Cô tên gì?”
“Julie”
“Tên đầy đủ.”
“Ichijou Julie”
Mọi người “Ủa? Ichijou, cùng họ với cậu à.”
Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run “Ichijou, cậu đừng nhìn tôi, sao tôi lại giống Rima, có một loại dự cảm xấu?”
Album đĩa nhạc thứ nhất của Kimura Kiyoshi “Tình yêu tội lỗi” đã được phát hành hơn một tháng. Từ việc chuẩn bị MV đến cách đối phó truyền thông, Kimura Kiyoshi luôn tận lực học hết. Cho nên, mấy tháng nay Kimura Kiyoshi luôn mệt mỏi không chịu nổi.
Nguyệt Xá, đại sảnh. Hanabusa Aido nhàm chán cầm bó hoa mà fans mê ca nhạc tặng cho Kimura Kiyoshi, ai oán nói: “Mấy tháng nay, số lần thấy mấy bó hoa này còn nhiều hơn số lần thấy Kiyoshi.”
“Đúng vậy, Kiyoshi chỉ xuất hiện lúc đi học, tiếng chuông tan lớp vừa vang lên là biến mất rồi.” Akatsuki Kain cũng cảm khái, không có Kimura Kiyoshi, ngày nào cũng nhàm chán.
Ruka khinh bỉ nhìn hai người một cái “Kiyoshi bận rộn chính sự của mình, có cái gì không tốt? Hanabusa, cậu quá nhàn nhã.”
“Này, cậu có ý gì?” Hanabusa Aido bứt mạnh hoa Mân Côi trong giỏ, tức giận nói.
“Ý trên mặt chữ, hơn nữa hoa này là tặng cho Kiyoshi, cậu không có quyền xử lý.” Ruka nhìn cánh hoa bị hái rơi đầy đất, châm chọc nói.
Hai tròng mắt Hanabusa Aido không ngừng lóe lên, không phục nói: “Hoa chẳng phải là để người ta hái sao? Dù tôi không hái, thì lát nữa cũng sẽ bị nữ bộc dọn dẹp đi. Tôi hái chúng là thể hiện giá trị của chúng!”
“Cắt, đừng chọc cười nữa, ủa?” Đang cười nhạo Hanabusa, Ruka thấy cửa túc xá bị mở ra, Kaname sama ôm một cô gái mặc dạ phục màu xanh vào cửa, sau lưng là Seiren cúi đầu không nói. Đang từ lầu hai xuống, Ichijou liền nhận ra cô gái trong ngực Kuran Kaname là Kimura Kiyoshi.”Kaname, có chuyện gì vậy? Kiyoshi lại ngất xỉu?”
Kuran Kaname ừ một tiếng, ôm Kimura Kiyoshi lên phòng. Kuran Kaname nhẹ nhàng đặt Kimura Kiyoshi ở trên giường, đắp kín chăn cho cô. Sắc mặt Kimura Kiyoshi hơi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài thỉnh thoảng lay động, tựa hồ đang gặp phải ác mộng đáng sợ; đôi môi vốn màu hồng đào giờ lại tái nhợt; cả người thoạt nhìn mệt mỏi không chịu nổi.
Kuran Kaname sờ trán Kimura Kiyoshi, khẽ cau mày. Trông cô nhóc này giống như đang bị bệnh, nhưng vampire sẽ không ngã bệnh. Vậy tại sao trông cô nhóc này lại yếu ớt như thế chứ…
“Kaname —— Kaname —— anh đừng đi, không muốn —— A ——” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Kimura Kiyoshi bật dậy. Vừa tỉnh, Kimura Kiyoshi liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang bưng một cái ly chân dài đựng chất lỏng màu đỏ. Kimura Kiyoshi theo cánh tay nhìn lên trên “Ủa, Kaname sama?”
“Uống nó”
Kimura Kiyoshi nhận lấy cái ly, uống chất lỏng vào, hương vị cực kỳ ngọt ngào.”Đây là?”
“Đừng lo lắng, đây là máu mà loài người tự nguyện cống hiến. Thể chất của em quá kém, Kiyoshi.” Vốn tưởng rằng các tờ báo thảo luận thể chất ‘ tiểu thư Kimura ’ không tốt… chỉ là kiếm cớ, không nghĩ tới cô ấy thật sự có thể té xỉu; hơn nữa nghe Ichijou nói, Kimura Kiyoshi té xỉu đã không chỉ một lần.
Kimura Kiyoshi lắc đầu, trên gương mặt tái nhợt là hai tròng mắt tràn ngập cảm ơn dễ làm dung động lòng người. “Thân thể em rất tốt, chẳng qua là không biết tại sao bị té xỉu. Kaname, cám ơn anh.” Kimura Kiyoshi miễn cưỡng nở nụ cười, từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên nói chuyện với Kaname, sáu tháng lẻ bảy ngày.
Kuran Kaname giang hai cánh tay ôm Kimura Kiyoshi, thân thể thiếu nữ mềm mại trong ngực tản ra hương thơm mê người; Kuran Kaname tham luyến hít thỏa thích, không khỏi ôm chặt thêm, để cho người trong ngực gần sát hơn vào lồng ngực của mình; Kimura Kiyoshi, rốt cuộc em là ai? Vì sao lại đặc biệt như thế.”Kiyoshi, em thật sự không muốn ta uống máu của em sao?”
Kimura Kiyoshi nghe vậy, thân thể bắt đầu run rẩy, Kaname, thanh âm của anh vẫn luôn hấp dẫn như vậy, toàn thân tản ra trí mạng hấp dẫn. Em nên làm cái gì bây giờ? Em không thể dâng hiến máu mình cho anh, máu của em có nghĩa là em không thể thoát khỏi được thân phận. Nếu như em thật sự là Kimura Kiyoshi mà không phải là Shizuka Hiou – thân phận em luôn muốn vứt bỏ! Em sẽ rất muốn anh uống máu của em, bao nhiêu cũng được. Nhưng… em là… em là thuần huyết Shizuka Hiou, vị hôn thê của Kuran Rido! Nếu như em lựa chọn để anh hút máu mình, nhất định những hành động đầy dối trá và lừa gạt của em sẽ bị vạch trần, mà anh, thuần huyết quân vương, là người không thể chấp nhận những lời nói dối nhất thế giới.
Kuran Kaname cảm giác được người trong ngực hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Kimura.”Ta đã làm Kiyoshi sợ hãi, xin lỗi.”
Kimura Kiyoshi dùng hai tay ôm eo Kuran Kaname thật chặt, tham luyến nhiệt độ của anh, không muốn buông tay ra; Cô nói sang chuyện khác: “Kaname, em gặp một ác mộng đáng sợ. Trong mộng có thật nhiều rất nhiều hoa Tường Vi xanh, còn có một người có tướng mạo giống hệt em, cô ta cầm đao nhắm ngay em.”
Kuran Kaname sửng sốt một chút, vỗ vỗ đầu Kimura Kiyoshi, an ủi Kimura Kiyoshi nằm xuống, trong tròng mắt cô đơn trút xuống vô hạn dịu dàng.”Em đừng nghĩ lung tung, đó chẳng qua là nằm mơ, đừng đi so đo, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Kimura Kiyoshi ngoan ngoãn gật đầu, mí mắt trầm xuống. Kuran Kaname xác nhận Kimura Kiyoshi đã ngủ say, xoay người đi về gian phòng của mình. Seiren đã sớm chờ đợi ở phòng Kuran Kaname đã lâu.
“Kaname sama, người có thể chứng minh thân phận thật của tiểu thư Kimura chỉ có vài người, toàn bộ là thân tín một tấc cũng không rời bên cạnh lão gia Kimura. Nhưng ước chừng khoảng mười tháng trước, lão gia Kimura bên cạnh thân tín Itou Kippe tựa hồ bị nhập.”
Kuran Kaname nghe vậy, con ngươi co rút lại, lẩm bẩm: “Bị nhập vào thân sao” Kuran Kaname nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, dưới đèn đường chiếu rọi, cánh hoa anh đào thi nhau rơi xuống, lóe ra tia sáng kỳ dị. Kuran Kaname ngưng mắt nhìn quân cờ trên bàn, đầu ngón tay chạm đến quân Hậu Đen. Kuran Kaname cầm lên, cẩn thận ngưng mắt nhìn quân Hậu Đen * , thâm trầm, giống như là một cái hồ mặt ngoài bình tĩnh mà lại ẩn chứa sự mãnh liệt.
(* Hậu Đen: là quân cờ mạnh nhất bên quân đen trong cờ vua)
“Kimura-sensei? Kimura-sensei?”
Trong hành lang truyền đến tiếng gọi chát chúa của một cô gái. Seiren lập tức nhận ra, vội vàng giải thích: “Là người đại diện của tiểu thư Kimura, hẳn là chưa hiểu quy củ.”
“Ừm, Seiren, có vẻ như phải phiền cô tiếp tục điều tra.”
“Dạ, Kaname sama.” Seiren mở cửa rời đi.
“Kimura-sensei? Kimura-sensei?” Julie gõ cửa mạnh hơn.
Ichijou bị đánh thức, đẩy cửa ưu nhã cười nói: “Thưa tiểu thư mặc đồ công sở, có thể mời cô đừng lớn tiếng như vậy được không? A ô —— gần đây người giữ cửa Nguyệt Xá đã mù hay là chết rồi vậy, ai cũng cho vào là sao.”
“Đúng thế, ồn chết đi được.” Hanabusa Aido mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt mở cửa ra ngoài, nóng nảy nói.
Cửa phòng bên cạnh Hanabusa cũng mở ra, một cái đầu màu vàng quất thò ra, Akatsuki Kain mặc áo sơ mi trắng không cài cúc, lộ ra lồng ngực bền chắc và cơ bụng mạnh mẽ. Akatsuki Kain còn mơ mơ màng màng, ánh mắt nửa mở nửa khép “Ưm, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A ——” tiếng cô gái kêu thảm thiết thê lương đâm thủng cả tòa nhà Nguyệt Xá, sau đó là tiếng huyên náo oán trách của mọi người ở lầu trên lầu dưới.
Kimura Kiyoshi đầu tóc rối bời cau mày, mở cửa phòng. Ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc váy công sở đang hoảng sợ nhìn đám người Ichijou.”Cô là ai? Kêu to cái gì? Không muốn sống?”
Cô gái lập tức tỉnh hồn, nghe thấy tiếng Kimura Kiyoshi liền quay đầu, từ trong túi lấy ra danh thiếp vui mừng nói: “Ngài nhất định là Kimura-sensei đại danh đỉnh đỉnh , tôi là Julie, người đại diện mới của ngài!”
Kimura Kiyoshi hung hăng trừng Julie một cái, hướng Ichijou đám người khoát tay “Xin lỗi, người mới không hiểu chuyện.” Sau đó lôi kéo Julie xuống lầu, Kimura Kiyoshi tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, bất mãn nói: “Cô có biết nơi này là đâu không? Tại sao có thể vô lễ như vậy? Dù ai giới thiệu cô tới, mời cô về cho.”
Julie khéo léo đứng ở một bên, cúi người thật sâu nói: “Kimura-sensei, rất rất xin lỗi. Xin ngài hãy tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám. Xin ngài cho tôi một cơ hội!” Nói xong tiếp tục cúi người.
Kimura Kiyoshi liếc nhìn danh thiếp, cơn buồn ngủ lập tức bay mất. Kinh ngạc nhìn Julie, đây chính là người đại diện cực phẩm Julie trong truyền thuyết? Nếu như Kimura Kiyoshi nhớ không lầm, trong giới giải trí có rất nhiều người đều coi cô ta là khối u ác tính, chỉ sợ tránh không kịp. Kimura Kiyoshi hít sâu, công ty mắt mù sao, sao lại phái một người đại diện nát như vậy cho mình chứ. Kimura Kiyoshi không nói hai lời cầm điện thoại lên chất vấn công ty.”Cái gì? Còn chưa tìm được người đại diện mới?”
“Ừm… chuyện này… Kimura-sensei. Tôi là tới tự tiến cử.”
Kimura Kiyoshi tức giận vỗ tay vịn ghế sa lon, xù lông nói: “Tự tiến cử? Vậy mà vừa rồi cô lại nói là người đại diện mới của tôi?”
Julie cười cúi người lần nữa “Nếu như Kimura-sensei cho tôi cơ hội lần này, lập tức tôi sẽ là người đại diện mới của ngài.”
“Ừm, dây dưa à.” Ruka vừa ngáp vừa nói.
Rima lấy ra Chocolate ngậm trong miệng “Cứ thấy có một loại dự cảm xấu.”
Kimura Kiyoshi quay đầu lại, quẫn bách phát hiện Akatsuki Kain, Ichijou, Hanabusa, Siki cùng Rima, Ruka đang đứng ở phía sau.”Các cậu…”
Ichijou cười nói: “Aha, Kiyoshi, bọn tớ cũng bị đánh thức rồi, cho nên liền thuận tiện tới xem náo nhiệt một chút.” Mọi người gật đầu đồng ý.
Kimura thở một hơi thật dài, nói: “Thưa tiểu thư Julie, rất xin lỗi! Tôi không thể nhận lời yêu cầu của cô.”
“Ách, tôi biết, ngài nhất định là cảm thấy tôi đã đắc tội bạn bè của ngài.” Julie khéo léo chế ý tôi nói, bước lên hướng về phía đám người Ichijou cúi người rất thấp “Vừa rồi đã đắc tội, thật sự xin lỗi, chỉ là vị tiên sinh này ăn mặc quá… còn… không nghĩ tới sensei lại cùng nhiều con trai như vậy ở chung.”
Kimura Kiyoshi nhìn theo hướng Julie chỉ, ánh mắt dừng ở trên người Akatsuki Kain, bật cười, Julie hẳn là bị phong cách dã tính và vóc người to lớn của Akatsuki Kain mê đảo rồi, chả trách vừa rồi tiếng thét chói tai cô ấy có đa số là hưng phấn.
“Tôi sẽ không so đo chuyện làm sao mà cô có được địa chỉ của tôi, đừng nói nhiều nữa, mời về đi, ngay bây giờ.” thần kinh của Kimura Kiyoshi không chịu nổi kích thích lần nữa, chuyện Aizawa Miroku đã đủ rồi, cuộc sống chịu thế là đủ rồi.
Linh Linh linh —— tiếng điện thoại trong phòng khách bỗng vang lên. Nữ bộc Bella nhấc điện thoại lên, sau đó nói với Ichijou: “Ichijou sama, là điện thoại của ngài.”
“Ừm” Ichijou chậm rãi đi tới nhận lấy điện thoại “Ông nội? A? Vâng, nhưng? Như vậy có vẻ như không tốt—— ông nội? Ông nội? Lại tắt điện thoại rồi.” Ichijou bất mãn kêu la.
Mọi người thấy sắc mặt Ichijou không tốt, kỳ quái hỏi nguyên nhân. Vẻ mặt Ichijou như đưa đám, hỏi Julie: “Cô tên gì?”
“Julie”
“Tên đầy đủ.”
“Ichijou Julie”
Mọi người “Ủa? Ichijou, cùng họ với cậu à.”
Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run “Ichijou, cậu đừng nhìn tôi, sao tôi lại giống Rima, có một loại dự cảm xấu?”
/50
|