Chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước một toà tư dinh u ám. Rộng lớn phù phiếm nhưng chủ nhân có lẽ rất ghét ánh sáng, đêm xuống mà đèn khắp dinh thự đều được thắp ở mức thấp nhất như chỉ đủ để không vấp ngã khi đi. Vệ sĩ từ những xe phía sau bước đến mở cửa cho người trong xe bước xuống. Anh ta từng bước rồi từng bước tiến vào trong. Người hầu theo bước chân anh mà cúi đầu kính cẩn chào đón. Đi lên căn phòng mà theo anh ta là u ám nhất căn dinh thự kì bí này, người đàn ông liền rũ bỏ dáng vẻ nghiêm túc nhàm chán của mình mà ngả ngớn ngồi hẳn lên sô pha lớn màu đen vải nhung đắt tiền, phía sau là cửa ban công lớn không chút che đậy ánh trăng sáng rực bên ngoài, góp phần làm căn phòng thêm ma quái.
“Anh cho cậu đến đây là vì cậu có việc muốn nhờ, không phải để cậu tự tung tự đại” Trong bóng đêm là giọng nói trầm thấp như từ địa ngục vang lên. Người nói ra câu đó đang ngồi bên chiếc bàn làm việc dài hơn hai mét bề thế chắc chắn.
“Cảnh An à, bộ dạng lạnh lùng của anh thật sự hù chết người” Ngữ điệu cợt nhả không ai khác là Vũ Quân
“Cậu tìm anh có việc gì? Nói”
“Em có năm người cần xử lí” Vũ Quân lười nhát đi đến trước mặt đưa cho anh ta năm tập hồ sơ
“Cậu đang xem anh là sát thủ riêng?” Người đàn ông tên Cảnh An đang được bóng tối vây trùm đột nhiên nhếch mày.
“Là giúp đỡ, anh giúp em cũng như giúp Ngô thiếu gia trả thù cho cha mẹ cậu ta” Vũ Quân nhún vai
“Với lại chưa chắc anh phải giết sạch bọn họ, chỉ cần anh tìm được tài liệu bất lợi của bọn người đó cũng coi như giết chúng rồi” Không đợi người kia nói Vũ Quân đã tiếp tục
“Tại sao anh phải giúp cậu?”
“Vì chúng ta là anh em, Cảnh An năm đó em đã giúp anh chẳng lẽ bây giờ anh bỏ rơi em sao?” Vũ Quân úp úp mở mở, người kia không thay đổi sắc mặt nhưng lại đưa tay lấy các tập hồ sơ cơ hồ muốn xem xét.
________________
“Ngô Chính Phong... Anh có phải cháu nội của chủ tịch Ngô thị - Ngô Mỗ?” Tề Uy dí sát mặt mình lên mặt Chính Phong không ngừng thể hiện sự thăm dò
“...” Anh ta không trả lời chỉ khẽ nhếch mày, bọn họ ngồi trong phòng khách từ đầu chí cuối chỉ có Tề Uy là ríu rít liên hồi
“Tiểu Uy, vì sao em biết? “Ác thần” nói cho em nghe à?” Tề Vy bên cạnh thắc mắc
“Ác thần? À! Anh Vũ Quân không nói chỉ là trước đây khi vừa sang Anh Quốc em có nghe một nhóm người bàn tán về việc con trai cả của chủ tịch Ngô thị bị ám...” Vy huých nhẹ khuỷ tay làm cậu ta đột nhiên im bặt, dù sao đây cũng là chuyện không nên nhắc đến trước mặt Chính Phong
Tề Vy cũng chột dạ mà trộm nhìn anh ta một cái nhưng ngoài sự im lặng như tờ thì Chính Phong không có gì khác biệt.
“Tiểu Uy, chị ngỡ Vũ Quân sẽ dẫn em về chứ, bây giờ cũng đã tối rồi sao anh ta vẫn không thấy đâu?” Cô cố tình nói sang chuyện khác
“Anh ấy bảo là có việc nên trên đường đã đổi xe”
“Ừm, vậy thôi chúng ta lên tầng ăn tối thôi”
_______________
Sau một tuần đầu ăn chơi thoả thích Tề Uy muốn trầm lặng hơn nên sáng sớm đã đi đến Bạch Vân Hoa Viên của Trịnh gia, sở dĩ gọi là Bạch Vân vì khắp hoa viên này đều trồng các loại hoa màu trắng, đội ngũ trồng hoa luôn phải làm theo lệnh Trịnh lão, ông muốn tất cả các ngày trong năm nơi đây đều phải được bao phủ bằng một màu trắng không một chút sơ xót, bọn họ tất nhiên không dám cãi lời luôn dùng những phương thức đặc biệt, công nghệ hiện đại để chế ngự thiên nhiên nơi này. Nhìn ngắm sắc trắng dập dìu khẽ run động trong gió như mây trôi bồng bềnh khiến Tề Uy không nhịn được hít một hơi thật sâu.
“Nơi đây rất thoải mái đúng không?” Cậu ta chỉ không ngờ Chính Phong đã có mặt ở hoa viên từ trước. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế dài có khung ngoài được làm từ vàng rồng sáng chói.
“Hơ...” Biểu hiện ngơ ngáo của Tề Uy làm người khác buồn cười
“Sao?” Chính Phong nhíu mày khó hiểu
“Em ở đây hơn một tuần, đây là lần đầu nghe anh nói chuyện” Tề Uy cuối cùng cũng thốt ra
“Tôi không bị câm” Phong không giận chỉ bình thản
“Không, ý em không phải như vậy, em cứ ngỡ anh rể không thích em” Tề Uy cười rạng rỡ
“Anh rể?” Chẳng lẽ Tề Vy lại nói như thế với cậu ấy? Chính Phong thầm nghĩ
“Hà hà, anh cùng chị Tề Vy có giấu cũng không được, anh đâu phải vô duyên vô cớ ở Trịnh gia, chị em cũng đâu phải vô duyên vô cớ quay lại Trịnh gia lại ở chung phòng với anh” Cậu ta trổ tài khôn vặt
Phong không nói gì chỉ khẽ cười, dù sao cũng hơn hai chục tuổi đầu nhưng vẫn còn hồn nhiên như vậy thật hiếm thấy.
“Nhưng mỗi sáng anh đều ra đây sao?” Tề Uy nhìn quanh trời vẫn chưa sáng hẳn
“Không, đúng hơn là chưa bao giờ nhưng hôm nay là vì đợi cậu” Câu nói của Chính Phong khiến Tề Uy khẽ giật mình. Nhiều ngày ở cùng tất nhiên cậu ta nắm bắt không ít về “bệnh tình” của Chính Phong, cứ ngỡ người này khi nói chuyện cũng sẽ ngơ nghệt không rõ ràng nhưng anh ta lúc này còn đánh đòn tâm lí nặng hơn người thường.
“Đợi? Anh rể đợi em à? Anh có gì cần sao ạ?” Uy ngồi xuống nhưng nép sát vào một bên tạo khoảng cách nhất định với Phong
“Ngày đầu tiên cậu về đây có nói đã nghe ai đó nói về vụ việc ám sát của ba mẹ anh vài năm trước, anh muốn biết họ là ai và đã nói gì” Anh ta vào thẳng vấn đề, thầm nghĩ Tề Uy quả thật rất giống với chị gái mình luôn hiểu lầm người trầm cảm sẽ có biểu hiện như một số người tự kỉ
Nhưng bản tính đa nghi có lẽ mỗi người trong gia tộc này đều có không ít. Cảm thấy Tề Uy kiên dè không muốn nói Chính Phong tất nhiên có chuẩn bị trước. Anh ta đưa tay vào túi áo choàng của mình lấy ra một viên đá sáng chói nhất là khi mặt trời chưa lên hẳn mọi thứ vẫn còn mờ ảo nhưng viên đá không hề khiêm nhường toả ra khí phách bức người. Viên đá có khối hình bầu dục trong suốt nhưng bên trong lại có lỗi màu đỏ thẫm như máu.
“Cái... Này... Đây chẳng phải là “Huyết Quỷ”?” Quả thật khi vừa nhìn thấy viên đá Tề Uy đã bị chấn động không thôi. Cậu ta học về khoa học tự nhiên chuyên về địa chất và khoáng sản. Cậu ta còn nhớ giáo sư đã đưa ra quyết định rằng bất kì sinh viên nào tìm được một trong 10 viên đá quý hiếm thấy nhất thế giới sẽ được đặc cách lên học tiến sĩ không cần trải qua kì thi sát hạch. Mà “Huyết Quỷ” là một trong đó, bề ngoài viên đá trơn nhẵn như được mài giũa kĩ càng nhưng thực tế nó hoàn toàn tự nhiên từ màu sắc đến hình dáng làm người ta không cách nào rời mắt. Có tiền chưa chắc đã sở hữu được mà bây giờ nó đang ở trước mắt cậu ta
“Thích đúng không? Chỉ cần cậu chân thực kể mọi chuyện nó sẽ là của cậu”
“Anh chắc chứ?” Cậu trợn mắt
“Quân tử không nuốt lời” Chính Phong gật đầu nghiêm túc
“Việc họ là ai em không biết, chỉ là ngồi ở Starbucks uống cà phê cho tỉnh táo thì có hai người đàn ông em nhớ lúc đó là mùa hè khá nóng nực nhưng họ mặc áo quần kín bưng còn đội mũ như sợ bị ai đó phát hiện. Hai người ngồi phía sau lưng em, không nghe rõ nhưng có loáng thoáng về cái chết của ba anh...” Tề Uy hít sâu một hơi kể lại chuyện hôm đó
“Cứ tiếp tục” Biết Tề Uy đang lo ngại Chính Phong trấn tĩnh cậu ta
“Họ còn nhắc đến một cái tên nghe rất quen là Ngô Đổng, cụ thể là người tên Ngô Đổng đang đợi họ xử lí xong một số chuyện rồi mở tiệc ăn mừng” Tề Uy không nhiều chuyện nhưng bản tính đơn thuần thiết nghĩ dù sao cũng là chuyện về gia đình Chính Phong tất nhiên anh có quyền biết
“...” Im lặng kéo dài, mặt trời cũng lên mỗi lúc một cao, lén nhìn Tề Uy chỉ thấy bàn tay Chính Phong đang đặt thoải mái trên hai đùi bắt chéo lên nhau có dấu hiệu nắm chặt lại.
“Anh rể... Em nói gì sai sao?” Cậu ta khẽ nhíu mày lại, mắt đầy tính đề phòng
“Không! Thành thật rất giỏi” Bây giờ anh ta mới chính thức tặng cho Tề Uy một nụ cười
“Anh cho cậu đến đây là vì cậu có việc muốn nhờ, không phải để cậu tự tung tự đại” Trong bóng đêm là giọng nói trầm thấp như từ địa ngục vang lên. Người nói ra câu đó đang ngồi bên chiếc bàn làm việc dài hơn hai mét bề thế chắc chắn.
“Cảnh An à, bộ dạng lạnh lùng của anh thật sự hù chết người” Ngữ điệu cợt nhả không ai khác là Vũ Quân
“Cậu tìm anh có việc gì? Nói”
“Em có năm người cần xử lí” Vũ Quân lười nhát đi đến trước mặt đưa cho anh ta năm tập hồ sơ
“Cậu đang xem anh là sát thủ riêng?” Người đàn ông tên Cảnh An đang được bóng tối vây trùm đột nhiên nhếch mày.
“Là giúp đỡ, anh giúp em cũng như giúp Ngô thiếu gia trả thù cho cha mẹ cậu ta” Vũ Quân nhún vai
“Với lại chưa chắc anh phải giết sạch bọn họ, chỉ cần anh tìm được tài liệu bất lợi của bọn người đó cũng coi như giết chúng rồi” Không đợi người kia nói Vũ Quân đã tiếp tục
“Tại sao anh phải giúp cậu?”
“Vì chúng ta là anh em, Cảnh An năm đó em đã giúp anh chẳng lẽ bây giờ anh bỏ rơi em sao?” Vũ Quân úp úp mở mở, người kia không thay đổi sắc mặt nhưng lại đưa tay lấy các tập hồ sơ cơ hồ muốn xem xét.
________________
“Ngô Chính Phong... Anh có phải cháu nội của chủ tịch Ngô thị - Ngô Mỗ?” Tề Uy dí sát mặt mình lên mặt Chính Phong không ngừng thể hiện sự thăm dò
“...” Anh ta không trả lời chỉ khẽ nhếch mày, bọn họ ngồi trong phòng khách từ đầu chí cuối chỉ có Tề Uy là ríu rít liên hồi
“Tiểu Uy, vì sao em biết? “Ác thần” nói cho em nghe à?” Tề Vy bên cạnh thắc mắc
“Ác thần? À! Anh Vũ Quân không nói chỉ là trước đây khi vừa sang Anh Quốc em có nghe một nhóm người bàn tán về việc con trai cả của chủ tịch Ngô thị bị ám...” Vy huých nhẹ khuỷ tay làm cậu ta đột nhiên im bặt, dù sao đây cũng là chuyện không nên nhắc đến trước mặt Chính Phong
Tề Vy cũng chột dạ mà trộm nhìn anh ta một cái nhưng ngoài sự im lặng như tờ thì Chính Phong không có gì khác biệt.
“Tiểu Uy, chị ngỡ Vũ Quân sẽ dẫn em về chứ, bây giờ cũng đã tối rồi sao anh ta vẫn không thấy đâu?” Cô cố tình nói sang chuyện khác
“Anh ấy bảo là có việc nên trên đường đã đổi xe”
“Ừm, vậy thôi chúng ta lên tầng ăn tối thôi”
_______________
Sau một tuần đầu ăn chơi thoả thích Tề Uy muốn trầm lặng hơn nên sáng sớm đã đi đến Bạch Vân Hoa Viên của Trịnh gia, sở dĩ gọi là Bạch Vân vì khắp hoa viên này đều trồng các loại hoa màu trắng, đội ngũ trồng hoa luôn phải làm theo lệnh Trịnh lão, ông muốn tất cả các ngày trong năm nơi đây đều phải được bao phủ bằng một màu trắng không một chút sơ xót, bọn họ tất nhiên không dám cãi lời luôn dùng những phương thức đặc biệt, công nghệ hiện đại để chế ngự thiên nhiên nơi này. Nhìn ngắm sắc trắng dập dìu khẽ run động trong gió như mây trôi bồng bềnh khiến Tề Uy không nhịn được hít một hơi thật sâu.
“Nơi đây rất thoải mái đúng không?” Cậu ta chỉ không ngờ Chính Phong đã có mặt ở hoa viên từ trước. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế dài có khung ngoài được làm từ vàng rồng sáng chói.
“Hơ...” Biểu hiện ngơ ngáo của Tề Uy làm người khác buồn cười
“Sao?” Chính Phong nhíu mày khó hiểu
“Em ở đây hơn một tuần, đây là lần đầu nghe anh nói chuyện” Tề Uy cuối cùng cũng thốt ra
“Tôi không bị câm” Phong không giận chỉ bình thản
“Không, ý em không phải như vậy, em cứ ngỡ anh rể không thích em” Tề Uy cười rạng rỡ
“Anh rể?” Chẳng lẽ Tề Vy lại nói như thế với cậu ấy? Chính Phong thầm nghĩ
“Hà hà, anh cùng chị Tề Vy có giấu cũng không được, anh đâu phải vô duyên vô cớ ở Trịnh gia, chị em cũng đâu phải vô duyên vô cớ quay lại Trịnh gia lại ở chung phòng với anh” Cậu ta trổ tài khôn vặt
Phong không nói gì chỉ khẽ cười, dù sao cũng hơn hai chục tuổi đầu nhưng vẫn còn hồn nhiên như vậy thật hiếm thấy.
“Nhưng mỗi sáng anh đều ra đây sao?” Tề Uy nhìn quanh trời vẫn chưa sáng hẳn
“Không, đúng hơn là chưa bao giờ nhưng hôm nay là vì đợi cậu” Câu nói của Chính Phong khiến Tề Uy khẽ giật mình. Nhiều ngày ở cùng tất nhiên cậu ta nắm bắt không ít về “bệnh tình” của Chính Phong, cứ ngỡ người này khi nói chuyện cũng sẽ ngơ nghệt không rõ ràng nhưng anh ta lúc này còn đánh đòn tâm lí nặng hơn người thường.
“Đợi? Anh rể đợi em à? Anh có gì cần sao ạ?” Uy ngồi xuống nhưng nép sát vào một bên tạo khoảng cách nhất định với Phong
“Ngày đầu tiên cậu về đây có nói đã nghe ai đó nói về vụ việc ám sát của ba mẹ anh vài năm trước, anh muốn biết họ là ai và đã nói gì” Anh ta vào thẳng vấn đề, thầm nghĩ Tề Uy quả thật rất giống với chị gái mình luôn hiểu lầm người trầm cảm sẽ có biểu hiện như một số người tự kỉ
Nhưng bản tính đa nghi có lẽ mỗi người trong gia tộc này đều có không ít. Cảm thấy Tề Uy kiên dè không muốn nói Chính Phong tất nhiên có chuẩn bị trước. Anh ta đưa tay vào túi áo choàng của mình lấy ra một viên đá sáng chói nhất là khi mặt trời chưa lên hẳn mọi thứ vẫn còn mờ ảo nhưng viên đá không hề khiêm nhường toả ra khí phách bức người. Viên đá có khối hình bầu dục trong suốt nhưng bên trong lại có lỗi màu đỏ thẫm như máu.
“Cái... Này... Đây chẳng phải là “Huyết Quỷ”?” Quả thật khi vừa nhìn thấy viên đá Tề Uy đã bị chấn động không thôi. Cậu ta học về khoa học tự nhiên chuyên về địa chất và khoáng sản. Cậu ta còn nhớ giáo sư đã đưa ra quyết định rằng bất kì sinh viên nào tìm được một trong 10 viên đá quý hiếm thấy nhất thế giới sẽ được đặc cách lên học tiến sĩ không cần trải qua kì thi sát hạch. Mà “Huyết Quỷ” là một trong đó, bề ngoài viên đá trơn nhẵn như được mài giũa kĩ càng nhưng thực tế nó hoàn toàn tự nhiên từ màu sắc đến hình dáng làm người ta không cách nào rời mắt. Có tiền chưa chắc đã sở hữu được mà bây giờ nó đang ở trước mắt cậu ta
“Thích đúng không? Chỉ cần cậu chân thực kể mọi chuyện nó sẽ là của cậu”
“Anh chắc chứ?” Cậu trợn mắt
“Quân tử không nuốt lời” Chính Phong gật đầu nghiêm túc
“Việc họ là ai em không biết, chỉ là ngồi ở Starbucks uống cà phê cho tỉnh táo thì có hai người đàn ông em nhớ lúc đó là mùa hè khá nóng nực nhưng họ mặc áo quần kín bưng còn đội mũ như sợ bị ai đó phát hiện. Hai người ngồi phía sau lưng em, không nghe rõ nhưng có loáng thoáng về cái chết của ba anh...” Tề Uy hít sâu một hơi kể lại chuyện hôm đó
“Cứ tiếp tục” Biết Tề Uy đang lo ngại Chính Phong trấn tĩnh cậu ta
“Họ còn nhắc đến một cái tên nghe rất quen là Ngô Đổng, cụ thể là người tên Ngô Đổng đang đợi họ xử lí xong một số chuyện rồi mở tiệc ăn mừng” Tề Uy không nhiều chuyện nhưng bản tính đơn thuần thiết nghĩ dù sao cũng là chuyện về gia đình Chính Phong tất nhiên anh có quyền biết
“...” Im lặng kéo dài, mặt trời cũng lên mỗi lúc một cao, lén nhìn Tề Uy chỉ thấy bàn tay Chính Phong đang đặt thoải mái trên hai đùi bắt chéo lên nhau có dấu hiệu nắm chặt lại.
“Anh rể... Em nói gì sai sao?” Cậu ta khẽ nhíu mày lại, mắt đầy tính đề phòng
“Không! Thành thật rất giỏi” Bây giờ anh ta mới chính thức tặng cho Tề Uy một nụ cười
/81
|