Bệnh viện tư nhân phòng chăm sóc đặc biệt, cô gái nhỏ sắc mặt xanh xao nằm trên giường bệnh, cổ tay gầy yếu cắm ống dẫn nối liền với bình nước biển đang nhỏ từng giọt từng giọt trì trệ. Ái Linh do hoảng sợ quá mức mà ngất đi, tâm lí còn bất ổn nên phải nằm viện theo dõi. Vy ngồi cạnh trông chừng cô, dù được nhắc nhở về nhà nghỉ ngơi Tề Vy cũng không chịu, muốn đích thân đợi Linh tỉnh lại sẽ hỏi thăm cô bé. Mấy ai biết được Vy coi Ái Linh là em gái mình từ rất lâu rồi. Quách Duy biết cô cứng đầu anh cũng không nói gì chỉ âm thầm ở lại cùng Vy.
“Cô bé chưa tỉnh lại à?” Cửa phòng bệnh được mở ra
“Trịnh tổng! Ái Linh vẫn chưa tỉnh lại, ngài anh yên tâm không gì đáng ngại. Ngài vẫn ổn chứ ạ?” Quách Duy thấy Vũ Minh liền bước lại tôn kính cúi mình
“Tôi không có gì đáng ngại” Vũ Minh cười, phất tay cho vệ sĩ sau lưng ra ngoài. Khoang thai đến gần giường bệnh, Quách Duy nép qua một bên rồi cùng ra ngoài.
“Vũ Minh lần này cảm ơn anh, không có anh con bé đã rơi xuống, chắc chắn sẽ nhận thương tổn không ít” Vy chân thành biết ơn anh
“Chỉ là tình cờ, chẳng lẽ em muốn anh thấy người gặp nạn lại làm ngơ?”
Tề Vy cười cười, lúc đó tình thế cấp bách, chân tay mọi người đều như thừa thải chỉ có Vũ Minh từ đâu nhanh như cắt lao tới đem Ái Linh giữ lại. Cả trường quay thất kinh một phen, Trịnh tổng hiếm khi đích thân đến thăm lại kịp thời cứu người. Nhân viên nữ nhiều người ái mộ thiếu điều chạy lại ôm anh, trước đây đều nhìn anh từ xa nay mới được mở rộng tầm mắt, Vũ Minh vừa đẹp trai vừa tao nhã, như nước suối chảy từ thiên đường cứu lấy thế gian khiến họ ôm miệng gào thét trong tâm từng đợt.
_____________
Ngô Chính Phong sau khi Đình Luân rời khỏi liền đi vào phòng thay đồ, kéo một ngăn của tủ đựng trang sức, ngăn này có hơn hai mươi hộc đều nhau dành để đựng đồng hồ, chia làm bốn hàng ngang, mỗi hàng ngang có năm cái đồng hồ được xếp hài hoà. Anh đưa tay theo thứ tự nhất định mà chọn bốn hộc sau đó xoay chúng về các hướng khác nhau.
“Cạch!” Nối tiếp là nơi tủ quần áo anh hay ngồi vào chuyển động mở ra lối đi tối tăm. Phong vô trong, đoạn đường khá dài lại quanh co, tận cùng chia thêm hai đường hầm nhỏ. Phong rẽ phải đi vào một căn phòng mà bốn vách đều là sách cùng tài liệu, chính giữa là một bàn làm việc dài bên trên có rất nhiều giấy tờ. Trên người vẫn là bộ quần áo trong nhà thoải mái nhưng biểu cảm trên Chính Phong lại không thoải mái như vậy anh đem mớ giấy trên bàn xem đi xem lại, sắp xếp thành từng xấp, chốc chốc lại mang chúng đảo lộn rồi lại chọn ra xấp mới. Cứ thế hai giờ đồng hồ trôi qua anh mới rũ bỏ dáng vẻ căng thẳng mà cười thật sảng khoái.
“Ngô Thương lão gia... Cảm ơn ông thật nhiều” Anh ta nói một câu rồi ngửa đầu ra sau ghế cười điên loạn, trong mắt chỉ còn tà niệm
Phong đem tài liệu cất vào trong két sắt, ra khỏi căn phòng, lúc đến chỗ giao nhau giữa hai đường hầm chợt dừng bước, nhíu mày nghĩ nghĩ song đi vào phía đối diện, cuối đường hầm là một cầu thang làm bằng đá thô dẫn lên trên, mở cánh cửa căn phòng bên trên chỉ thấy ánh đèn trong đây cực kì yếu ớt, loáng thoáng nghe thấy tiếng như ai đó đang lay động một chuỗi kim loại.
“Chính Phong thiếu gia vẫn khoẻ chứ hả?” Lời nói vang lên lại chẳng có chút thiện ý. Cả khoé miệng Phong đầy giả tạo, tàn nhẫn mà cười.
_____________
Màn đêm hạ xuống, náo nhiệt cũng theo đó ngược lại tăng lên. Phòng bệnh viện cũng thế, Ái Linh tỉnh lại được nhiều người quan tâm đến thăm khiến cô vui cười không ngớt.
“Chị à tối rồi em không dám phiền chị ở lại đâu. Em cũng chẳng có gì đáng lo cả” Trong phòng chỉ còn lại Ái Linh cùng Vy, người khác đều đã dẫn nhau ra về. Linh áy náy, rõ ràng không có chuyện gì lại đi ngất xỉu, mở mắt ra đã thấy Tề Vy chăm sóc cô. Thân phận hai người dù nói không màn nhưng rành rành là có chênh lệch.
“Chị muốn ở lại, em đừng đuổi chị”
“Em đâu có dám đuổi chị, em chỉ lo cho chị thôi. Mai chị có lịch quay nữa, nên về sớm nghỉ ngơi đi ạ”
“Ái Linh nói đúng đó Vy, em nên về đi. Ở đây anh trông chừng nó được rồi” Quách Duy vừa từ chỗ bác sĩ quay lại kịp nghe hai người nói chuyện
“Anh còn bận hơn em, sao anh ở lại được còn em thì không? Chưa kể anh là phái nam... Không tiện không tiện” Vy kiên định hất cằm lên
“Thật là...” Quách Duy vỗ trán
“Tôi thì không đến nổi bận nên chắc là ở lại được chứ?”
Ba người ngoáy đầu nhìn ra cửa kinh ngạc thấy thân ảnh Vũ Minh đi vào.
“Trịnh tổng!” Ái Linh kêu lên, nhất thời quên mất nên nói gì. Cả buổi nghe mọi người ca tụng khí thế Vũ Minh oai phong lúc cứu cô đã làm cho Ái Linh kinh động một phen nay lại thấy anh đích thân đến thăm.
“Sao kinh ngạc thế? Hay trách tôi lúc chiều cứu cô chậm trễ?” Vũ Minh nói đùa đoạn ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường bệnh
“Không không, chỉ là... Chỉ là không ngờ lại phiền Trịnh tổng đến đây”
“Khi cô chưa tỉnh tôi cũng đã đến rồi”
Một câu của anh khiến Ái Linh cứng cả người, vậy sao? Trịnh tổng quan tâm cô vậy sao? Trên đời này có sếp tốt vậy sao? Đẹp trai tài giỏi lại tốt bụng... Nam thần, phải, đây là cốt cách của nam thần! Mãi mê mông lung Linh nào hay vẻ mặt của mình buồn cười đến thế nào. Tề Vy trông thấy liền lắc đầu vì cái tính “mê trai” của con bé này. Quách Duy không thèm nể mặt cười cho Linh một trận
“Quản lí, anh cười cái gì?” Vẫn nguyên nét đờ đẫn thẩn thơ, Linh ngượng ngùng hỏi, tự điều chỉnh giọng nói ngọt hơn rất nhiều
“Cô đem mặt mình nhìn vào gương sẽ biết! Trông cứ như bò cái ấy” Quách Duy vừa cười vừa nói
“Quản lí anh nói ai là bò cái?” Linh chấn tỉnh quay ngoắt nhìn anh ta, trừng mắt hỏi lại
“Thì cô đó ha ha ha”
“Anh...”
“Thôi hai người đừng đùa nhau nữa” Vy lên tiếng ngăn lại hai kẻ có tính khí trẻ con này
Quách Duy cùng Ái Linh thôi bát nháo, chỉ liếc xéo đối phương một cái sắc lẹm
“Trịnh tổng, lúc nãy anh nói sẽ ở lại sao?” Tề Vy nhìn qua Vũ Minh, hỏi một câu lại như tán mạnh vào đầu của Ái Linh, cô sao lại có thể quẳng đi câu nói đầu tiên khi anh ta bước vào chứ? Trịnh tổng đã nói anh không bận nên có thể ở lại... Trịnh tổng muốn ở lại với cô sao? Ngại quá đi
“Ừm, nếu được sự cho phép” Ngữ điệu Vũ Minh rất nghiêm túc
“Được! Được chứ ạ! Trịnh tổng chỉ sợ anh không chê nơi này chật chội, còn nếu anh muốn thì sao cũng được ạ!”
“Ái Linh cô có cần thèm khát mà nhảy cân cẩn lên không?” Quách Duy như không hài lòng biểu hiện của cô
“Gì mà nhảy cân cẩn? Anh so sánh tôi với chó sao?”
“Nằm viện một hôm liền thông minh ra vậy à?”
“Này Quách Duy!”
Tiếng cãi vã của hai người vang lên liên hồi. Tề Vy, Vũ Minh cũng chịu thua không dám xen vào. Ái Linh bình thường rất sợ Quách Duy vì tính khí hà khắc trong công việc của anh ta. Nay lại dám lần này đến lần khác mà “đấu võ mồm” cứ như vừa được thay lá gan mới. Lát sau tài xế đưa Vy về lại Trịnh gia, theo như lời Vũ Minh anh quả thật cùng vài vệ sĩ ở lại bệnh viện, phòng bệnh cũng được sắp xếp thêm một cái giường êm ái, vật dụng cá nhân và còn có cả tủ quần áo riêng biệt. Trông giống đi nghỉ dưỡng hơn là canh chừng người bệnh. Ái Linh cũng phải tán thành câu “Có tiền mua tiền cũng được”
_____________
Mấy đêm nay lần nào cô về đến nhà thì Phong đã ngủ say từ khi nào. Hỏi thăm người hầu thì họ bảo anh ăn không nhiều lại bỏ bữa thường xuyên. Đứng nhìn anh, cô thở dài ra một hơi. Nhiều ngày mãi mê công việc cô chẳng hề quan tâm đến Phong, cô hiểu được cả ngày phải ở trong nhà thế này thì buồn chán nhường nào, phải chi cô có thể ngừng việc để dành thêm thời gian cho anh. Suy nghĩ vừa loé lên lại bị cô hoảng loạn dập tắt trong đầu, cô điên hay sao mà muốn ở nhà cùng anh?
“Cô bé chưa tỉnh lại à?” Cửa phòng bệnh được mở ra
“Trịnh tổng! Ái Linh vẫn chưa tỉnh lại, ngài anh yên tâm không gì đáng ngại. Ngài vẫn ổn chứ ạ?” Quách Duy thấy Vũ Minh liền bước lại tôn kính cúi mình
“Tôi không có gì đáng ngại” Vũ Minh cười, phất tay cho vệ sĩ sau lưng ra ngoài. Khoang thai đến gần giường bệnh, Quách Duy nép qua một bên rồi cùng ra ngoài.
“Vũ Minh lần này cảm ơn anh, không có anh con bé đã rơi xuống, chắc chắn sẽ nhận thương tổn không ít” Vy chân thành biết ơn anh
“Chỉ là tình cờ, chẳng lẽ em muốn anh thấy người gặp nạn lại làm ngơ?”
Tề Vy cười cười, lúc đó tình thế cấp bách, chân tay mọi người đều như thừa thải chỉ có Vũ Minh từ đâu nhanh như cắt lao tới đem Ái Linh giữ lại. Cả trường quay thất kinh một phen, Trịnh tổng hiếm khi đích thân đến thăm lại kịp thời cứu người. Nhân viên nữ nhiều người ái mộ thiếu điều chạy lại ôm anh, trước đây đều nhìn anh từ xa nay mới được mở rộng tầm mắt, Vũ Minh vừa đẹp trai vừa tao nhã, như nước suối chảy từ thiên đường cứu lấy thế gian khiến họ ôm miệng gào thét trong tâm từng đợt.
_____________
Ngô Chính Phong sau khi Đình Luân rời khỏi liền đi vào phòng thay đồ, kéo một ngăn của tủ đựng trang sức, ngăn này có hơn hai mươi hộc đều nhau dành để đựng đồng hồ, chia làm bốn hàng ngang, mỗi hàng ngang có năm cái đồng hồ được xếp hài hoà. Anh đưa tay theo thứ tự nhất định mà chọn bốn hộc sau đó xoay chúng về các hướng khác nhau.
“Cạch!” Nối tiếp là nơi tủ quần áo anh hay ngồi vào chuyển động mở ra lối đi tối tăm. Phong vô trong, đoạn đường khá dài lại quanh co, tận cùng chia thêm hai đường hầm nhỏ. Phong rẽ phải đi vào một căn phòng mà bốn vách đều là sách cùng tài liệu, chính giữa là một bàn làm việc dài bên trên có rất nhiều giấy tờ. Trên người vẫn là bộ quần áo trong nhà thoải mái nhưng biểu cảm trên Chính Phong lại không thoải mái như vậy anh đem mớ giấy trên bàn xem đi xem lại, sắp xếp thành từng xấp, chốc chốc lại mang chúng đảo lộn rồi lại chọn ra xấp mới. Cứ thế hai giờ đồng hồ trôi qua anh mới rũ bỏ dáng vẻ căng thẳng mà cười thật sảng khoái.
“Ngô Thương lão gia... Cảm ơn ông thật nhiều” Anh ta nói một câu rồi ngửa đầu ra sau ghế cười điên loạn, trong mắt chỉ còn tà niệm
Phong đem tài liệu cất vào trong két sắt, ra khỏi căn phòng, lúc đến chỗ giao nhau giữa hai đường hầm chợt dừng bước, nhíu mày nghĩ nghĩ song đi vào phía đối diện, cuối đường hầm là một cầu thang làm bằng đá thô dẫn lên trên, mở cánh cửa căn phòng bên trên chỉ thấy ánh đèn trong đây cực kì yếu ớt, loáng thoáng nghe thấy tiếng như ai đó đang lay động một chuỗi kim loại.
“Chính Phong thiếu gia vẫn khoẻ chứ hả?” Lời nói vang lên lại chẳng có chút thiện ý. Cả khoé miệng Phong đầy giả tạo, tàn nhẫn mà cười.
_____________
Màn đêm hạ xuống, náo nhiệt cũng theo đó ngược lại tăng lên. Phòng bệnh viện cũng thế, Ái Linh tỉnh lại được nhiều người quan tâm đến thăm khiến cô vui cười không ngớt.
“Chị à tối rồi em không dám phiền chị ở lại đâu. Em cũng chẳng có gì đáng lo cả” Trong phòng chỉ còn lại Ái Linh cùng Vy, người khác đều đã dẫn nhau ra về. Linh áy náy, rõ ràng không có chuyện gì lại đi ngất xỉu, mở mắt ra đã thấy Tề Vy chăm sóc cô. Thân phận hai người dù nói không màn nhưng rành rành là có chênh lệch.
“Chị muốn ở lại, em đừng đuổi chị”
“Em đâu có dám đuổi chị, em chỉ lo cho chị thôi. Mai chị có lịch quay nữa, nên về sớm nghỉ ngơi đi ạ”
“Ái Linh nói đúng đó Vy, em nên về đi. Ở đây anh trông chừng nó được rồi” Quách Duy vừa từ chỗ bác sĩ quay lại kịp nghe hai người nói chuyện
“Anh còn bận hơn em, sao anh ở lại được còn em thì không? Chưa kể anh là phái nam... Không tiện không tiện” Vy kiên định hất cằm lên
“Thật là...” Quách Duy vỗ trán
“Tôi thì không đến nổi bận nên chắc là ở lại được chứ?”
Ba người ngoáy đầu nhìn ra cửa kinh ngạc thấy thân ảnh Vũ Minh đi vào.
“Trịnh tổng!” Ái Linh kêu lên, nhất thời quên mất nên nói gì. Cả buổi nghe mọi người ca tụng khí thế Vũ Minh oai phong lúc cứu cô đã làm cho Ái Linh kinh động một phen nay lại thấy anh đích thân đến thăm.
“Sao kinh ngạc thế? Hay trách tôi lúc chiều cứu cô chậm trễ?” Vũ Minh nói đùa đoạn ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường bệnh
“Không không, chỉ là... Chỉ là không ngờ lại phiền Trịnh tổng đến đây”
“Khi cô chưa tỉnh tôi cũng đã đến rồi”
Một câu của anh khiến Ái Linh cứng cả người, vậy sao? Trịnh tổng quan tâm cô vậy sao? Trên đời này có sếp tốt vậy sao? Đẹp trai tài giỏi lại tốt bụng... Nam thần, phải, đây là cốt cách của nam thần! Mãi mê mông lung Linh nào hay vẻ mặt của mình buồn cười đến thế nào. Tề Vy trông thấy liền lắc đầu vì cái tính “mê trai” của con bé này. Quách Duy không thèm nể mặt cười cho Linh một trận
“Quản lí, anh cười cái gì?” Vẫn nguyên nét đờ đẫn thẩn thơ, Linh ngượng ngùng hỏi, tự điều chỉnh giọng nói ngọt hơn rất nhiều
“Cô đem mặt mình nhìn vào gương sẽ biết! Trông cứ như bò cái ấy” Quách Duy vừa cười vừa nói
“Quản lí anh nói ai là bò cái?” Linh chấn tỉnh quay ngoắt nhìn anh ta, trừng mắt hỏi lại
“Thì cô đó ha ha ha”
“Anh...”
“Thôi hai người đừng đùa nhau nữa” Vy lên tiếng ngăn lại hai kẻ có tính khí trẻ con này
Quách Duy cùng Ái Linh thôi bát nháo, chỉ liếc xéo đối phương một cái sắc lẹm
“Trịnh tổng, lúc nãy anh nói sẽ ở lại sao?” Tề Vy nhìn qua Vũ Minh, hỏi một câu lại như tán mạnh vào đầu của Ái Linh, cô sao lại có thể quẳng đi câu nói đầu tiên khi anh ta bước vào chứ? Trịnh tổng đã nói anh không bận nên có thể ở lại... Trịnh tổng muốn ở lại với cô sao? Ngại quá đi
“Ừm, nếu được sự cho phép” Ngữ điệu Vũ Minh rất nghiêm túc
“Được! Được chứ ạ! Trịnh tổng chỉ sợ anh không chê nơi này chật chội, còn nếu anh muốn thì sao cũng được ạ!”
“Ái Linh cô có cần thèm khát mà nhảy cân cẩn lên không?” Quách Duy như không hài lòng biểu hiện của cô
“Gì mà nhảy cân cẩn? Anh so sánh tôi với chó sao?”
“Nằm viện một hôm liền thông minh ra vậy à?”
“Này Quách Duy!”
Tiếng cãi vã của hai người vang lên liên hồi. Tề Vy, Vũ Minh cũng chịu thua không dám xen vào. Ái Linh bình thường rất sợ Quách Duy vì tính khí hà khắc trong công việc của anh ta. Nay lại dám lần này đến lần khác mà “đấu võ mồm” cứ như vừa được thay lá gan mới. Lát sau tài xế đưa Vy về lại Trịnh gia, theo như lời Vũ Minh anh quả thật cùng vài vệ sĩ ở lại bệnh viện, phòng bệnh cũng được sắp xếp thêm một cái giường êm ái, vật dụng cá nhân và còn có cả tủ quần áo riêng biệt. Trông giống đi nghỉ dưỡng hơn là canh chừng người bệnh. Ái Linh cũng phải tán thành câu “Có tiền mua tiền cũng được”
_____________
Mấy đêm nay lần nào cô về đến nhà thì Phong đã ngủ say từ khi nào. Hỏi thăm người hầu thì họ bảo anh ăn không nhiều lại bỏ bữa thường xuyên. Đứng nhìn anh, cô thở dài ra một hơi. Nhiều ngày mãi mê công việc cô chẳng hề quan tâm đến Phong, cô hiểu được cả ngày phải ở trong nhà thế này thì buồn chán nhường nào, phải chi cô có thể ngừng việc để dành thêm thời gian cho anh. Suy nghĩ vừa loé lên lại bị cô hoảng loạn dập tắt trong đầu, cô điên hay sao mà muốn ở nhà cùng anh?
/81
|