”Ông nội, đây là ai?” Kìm lại sự run rẩy ở đầu ngón tay, cô níu tay Trịnh lão gấp gáp hỏi
“Là Chính Phong, sinh nhật năm đó của nó tổ chức rất lớn, pháo hoa bắn rợp một góc trời chỉ là không ngờ vài tháng sau bi kịch lại xảy ra”
“Nhưng gương mặt này hoàn toàn khác anh ấy bây giờ!”
“Chuyện này là do ta quên không nói với con, lúc chạy trốn vì mất sức nên khi ngã quỵ nó đã khiến cơ thể lăn nhiều vòng trên vách đá, cả gương mặt bị hư tổn rất nặng... Đường nét bây giờ của nó hoàn toàn từ phẫu thuật chỉnh hình!” Trịnh lão càng nói càng thở gấp, còn nhớ khi Ngô lão tận mắt thấy cháu trai mình cả đầu và mặt quấn đầy băng gạc, máu vương vấn khắp nơi trên người ông ta gần như chết lặng. Cũng may công nghệ bấy giờ không hề tệ, sau ca đại phẫu Chính Phong không lấy được diện mạo ban đầu mà sở hữu một gương mặt hoàn toàn mới, phải nói là nam tính mê hoặc hơn.
“Chuyện đó, chuyện đó là thật sao ạ?” Cô trợn tròng, cả người cứng lại. Cuộc đời Chính Phong sao lại có thể như một bộ phim như vậy? Thử cảm nhận nếu một ngày tỉnh dậy lại phải ép bản thân chấp nhận sống với một hình dạng khác. So với lăng trì xử tử còn tồi tệ hơn
“Ừm! Nhưng tốt nhất con đừng nên nói gì trước mặt nó, coi như chưa biết gì cả” Trịnh lão rầu rĩ
“Ông yên tâm, con hiểu rồi” Cô gượng ép nở một nụ cười
______________
Vừa đặt chân vào công ty đã nghe huyên náo một phen, hỏi nhân viên họ không nói gì chỉ dẫn cô lên trước phòng Trịnh tổng. Chưa kịp đẩy cửa đã nghe tiếng đồ vỡ vang lên liên hồi, xem ra có người đang nổi điên bên trong đó.
“Là ai?” Tề Vy nhíu mày hỏi đám người phía sau
“Dạ là Văn Trạch Nhu ạ!” Trữ Đình Đình vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Vy liền chạy lại
Tiếng nói êm ả, chuẩn mực như rót mật vào tai Tề Vy liền đứng hình chốc lát. Trạch Nhu khiến cô bất ngờ một thì Trữ Đình Đình lại hù doạ cô đến hai.
“Chị!” Trữ Đình Đình nhận thấy cô không có phản ứng khẽ chạm vai cô
“À, sếp tổng có trong đó không mà cô ta làm loạn như vậy?”
“Dạ có, ngài ấy cũng vừa quay về thôi. Chị à, cô ta quá đáng lắm từ sáng sớm đã chạy vào làm loạn. Sếp tổng nhẫn nhịn kiểu này không nên tí nào! Xem công ty chúng ta như nhà riêng mà ngang ngược” Trữ Đình Đình vốn rất ác cảm với Văn Trạch Nhu, nói cô nhỏ nhen ích kỷ toan tính cũng được lần này nhất định muốn có người đem Trạch Nhu trừng trị một phen.
Hít sâu vài hơi Vy đem cửa văn phòng mở ra, ưỡng ngực đi vào trong suýt nữa bị một cái gạt tàn thuốc bay vào mặt, cũng may cô kịp thời tránh né. Tim gan nhân viên đứng bên ngoài cũng đảo lộn liên hồi khi chứng kiến màn vừa rồi.
“ Trịnh Vũ Minh anh xem lại bản thân sao lại có thể đê tiện như thế, sao lại không nghĩ đến cảm nghĩ của người ta vậy hả??!! Anh chết đi!!!” Câu vừa dứt thì bình hoa bằng ngọc thật cũng bay đi không chút chần chừ. Khí thế tự tin trước khi bước vào bị giảm hơn một nửa Vy ngao ngán khoá cửa phòng lại tránh bị nhân viên dòm ngó không ra thể thống.
“Cô làm loạn đủ chưa?”
Trạch Nhu đứng hình trừng mắt nhìn người vừa nói, liền nhận ra là Tề Vy, quả thật danh bất hư truyền, cô ta chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản như tuỳ tiện lấy ra lúc vội vã, mặt không chút phấn son lại có thể đẹp sắc sảo đến thế, nhìn rồi muốn nhìn nữa. Đáng kinh hơn là bình hoa vừa rồi bị ném đi lại được Vy dùng tay chụp lại, thong dong đặt lên bàn làm việc. Vũ Minh đang né trận “mưa sa bão táp” đằng sau ghế da cũng từ từ thẳng lưng.
“Nơi đây không có việc của chị!” Trạch Nhu biết Vy là trưởng bối lại thấy sự mạnh mẽ của Vy trước mắt không dám khinh xuất xưng hô bậy bạ
“Cô vào văn phòng của sếp tôi làm loạn, thử nghĩ có phải việc của tôi hay không? Cho dù nói đây là việc của nhân viên lao dọn nhà vệ sinh ngoài kia cũng không quá đáng xíu nào” Vy ngồi hẳn lên bàn làm việc, hai chân bắt chéo, nhận thấy cô bé trước mặt không phải dạng hỗn xược liền muốn lên mặt dạy cho cô ta bài học
“Chị! Chị cùng Vũ Minh là quan hệ gì?” Dám ngồi lên bàn làm việc của người đứng đầu tập đoàn mà anh ta lại không hề phản ứng thì chỉ có một cách để giải thích - hai người có quan hệ thân thiết với nhau
“Cô có quan hệ thế nào với anh ấy thì tôi có quan hệ thế đó!”
“Tôi... Là tình nhân! Là tình nhân mà anh ta bao nuôi đó! Chị cũng vậy sao? Thật sự như người ta đồn thổi sao? Hai người có quan hệ mờ ám sao?” Cô ta cắn răng, hai tay nắm chặt móng tay dài được sơn phết kĩ càng mơ hồ khảm sâu vào lòng bàn tay. Rõ ràng đang kìm nén cực độ
Hai người còn lại vừa nghe tiếng nói gần như hét lên của cô nàng thì đông cứng toàn thân, Vy đưa mắt nhìn Vũ Minh chỉ thấy anh ở đó chết chôn chân từ đời nào. Dần dần căn phòng chìm vào yên lặng, lặng đến đáng sợ.
“Hức! Áhhh!!” Trạch Nhu nấc một cái oà lên khóc, đã vậy còn hét lên thảm thiết, quỳ sụp xuống. Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ tưởng cô đang bị hành hạ dã man
“Nhu!” Vũ Minh lúc này mới lấy lại phản ứng chạy tới ôm cô ta.
“Anh à!!” Vy kêu lên thản thốt nhìn đăm đăm Vũ Minh, tiếng kêu thể hiện sự kinh ngạc, nghi ngờ lại chẳng hiểu sao Trạch Nhu lại bật dậy chạy đến kéo lấy cô. Còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra đã thấy Trạch Nhu ôm chặt một tay cô lay mạnh như muốn lấy mạng Vy.
“Cô làm gì vậy?” Vy toan hất cô ra lại sợ gây tổn thương đến Trạch Nhu nên nín thở chịu đựng
“Chị! Cầu xin chị, đừng giành Vũ Minh với em!! Anh ta rất quan trọng với em! Chị à!! Cầu xin chị” Nước mắt Trạch Nhu giàn giụa cả gương mặt mịn màn đẹp đẽ của mình.
“Cô bé, Vũ Minh rất quan trọng với em sao?” Biết cô ta hiểu nhầm tiếng gọi lúc nãy của mình mới kích động như thế, Vy chẳng những không vội giải thích mà nhân tiện ép Trạch Nhu nói ra sự tình
“Phải!” Trạch Nhu cắn môi gần như bật máu liều mạng gật đầu
“Không thể sống thiếu anh ấy?” Vy hỏi tiếp dù lòng cô đã đau lắm rồi, hình tượng cá tính ngời ngời sức sống của Trạch Nhu sao lại ra nông nỗi này chứ?
“Phải!” Lại lần nữa nước mắt rơi xuống liên tục
“Vậy nói lí do vì sao chị phải từ bỏ anh ấy rồi nhường lại cho em”
Trạch Nhu run rẩy toàn thân, lúng túng định nói rồi lại nuốt vào. Vũ Minh thời khắc này bước lên ôm cô vào lòng đau xót vuốt ve mái tóc cô, anh cũng không rõ hôm nay vì sao người con gái này lại nổi điên lên làm loạn đến thế, chỉ biết nín nhịn đợi cô nói ra
“Vũ Minh... Em có thai rồi!” Nói đoạn Trạch Nhu nấc lên khóc liên hồi vùi đầu vào lồng ngực Vũ Minh
“Ah!!” Tề Vy cảm giác cổ họng mình bị bóp nghẹn, có thai? Cô ta có thai? Nhớ không lầm cô bé này mới có 19 tuổi thôi, sự nghiệp vừa trổi dậy lại mang thai? Mà dáng vẻ này... Là con của Vũ Minh sao? Đầu óc choáng váng như bị đập mạnh lần này đến lần khác, con người là vậy, bí hiếm như một quyển sách cứ ngỡ đã đọc hết nó nhưng lại bỏ sót ý nghĩa thực sự trong từng câu chữ. Cô tự cho mình biết rõ con người Vũ Minh. Nhưng anh hiền lành thanh cao là thế lại nuôi một cô nhân tình, còn khiến cô ta có mang...
____________
Vy không nhớ mình ra khỏi văn phòng thế nào, chỉ thất thần cả buổi. Trữ Đình Đình chạy theo phía sau không ngừng hỏi chuyện Vy cũng không màn tới, ngồi yên như khúc gỗ. Nhà họ sắp có thành viên mới sao? Không phải một người mà là hai người... Ôi trời! Ông nội sẽ phản ứng ra sao đây? Ai nấy đều biết Trịnh lão cực kì “dị ứng” với người của ngành giải trí, đặc biệt kiểu nghệ sĩ có tin đồn bất chính với chủ nhân của mình lại bị ông đem ra coi thường khinh miệt tiếc không thể bắn bỏ
“Là Chính Phong, sinh nhật năm đó của nó tổ chức rất lớn, pháo hoa bắn rợp một góc trời chỉ là không ngờ vài tháng sau bi kịch lại xảy ra”
“Nhưng gương mặt này hoàn toàn khác anh ấy bây giờ!”
“Chuyện này là do ta quên không nói với con, lúc chạy trốn vì mất sức nên khi ngã quỵ nó đã khiến cơ thể lăn nhiều vòng trên vách đá, cả gương mặt bị hư tổn rất nặng... Đường nét bây giờ của nó hoàn toàn từ phẫu thuật chỉnh hình!” Trịnh lão càng nói càng thở gấp, còn nhớ khi Ngô lão tận mắt thấy cháu trai mình cả đầu và mặt quấn đầy băng gạc, máu vương vấn khắp nơi trên người ông ta gần như chết lặng. Cũng may công nghệ bấy giờ không hề tệ, sau ca đại phẫu Chính Phong không lấy được diện mạo ban đầu mà sở hữu một gương mặt hoàn toàn mới, phải nói là nam tính mê hoặc hơn.
“Chuyện đó, chuyện đó là thật sao ạ?” Cô trợn tròng, cả người cứng lại. Cuộc đời Chính Phong sao lại có thể như một bộ phim như vậy? Thử cảm nhận nếu một ngày tỉnh dậy lại phải ép bản thân chấp nhận sống với một hình dạng khác. So với lăng trì xử tử còn tồi tệ hơn
“Ừm! Nhưng tốt nhất con đừng nên nói gì trước mặt nó, coi như chưa biết gì cả” Trịnh lão rầu rĩ
“Ông yên tâm, con hiểu rồi” Cô gượng ép nở một nụ cười
______________
Vừa đặt chân vào công ty đã nghe huyên náo một phen, hỏi nhân viên họ không nói gì chỉ dẫn cô lên trước phòng Trịnh tổng. Chưa kịp đẩy cửa đã nghe tiếng đồ vỡ vang lên liên hồi, xem ra có người đang nổi điên bên trong đó.
“Là ai?” Tề Vy nhíu mày hỏi đám người phía sau
“Dạ là Văn Trạch Nhu ạ!” Trữ Đình Đình vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Vy liền chạy lại
Tiếng nói êm ả, chuẩn mực như rót mật vào tai Tề Vy liền đứng hình chốc lát. Trạch Nhu khiến cô bất ngờ một thì Trữ Đình Đình lại hù doạ cô đến hai.
“Chị!” Trữ Đình Đình nhận thấy cô không có phản ứng khẽ chạm vai cô
“À, sếp tổng có trong đó không mà cô ta làm loạn như vậy?”
“Dạ có, ngài ấy cũng vừa quay về thôi. Chị à, cô ta quá đáng lắm từ sáng sớm đã chạy vào làm loạn. Sếp tổng nhẫn nhịn kiểu này không nên tí nào! Xem công ty chúng ta như nhà riêng mà ngang ngược” Trữ Đình Đình vốn rất ác cảm với Văn Trạch Nhu, nói cô nhỏ nhen ích kỷ toan tính cũng được lần này nhất định muốn có người đem Trạch Nhu trừng trị một phen.
Hít sâu vài hơi Vy đem cửa văn phòng mở ra, ưỡng ngực đi vào trong suýt nữa bị một cái gạt tàn thuốc bay vào mặt, cũng may cô kịp thời tránh né. Tim gan nhân viên đứng bên ngoài cũng đảo lộn liên hồi khi chứng kiến màn vừa rồi.
“ Trịnh Vũ Minh anh xem lại bản thân sao lại có thể đê tiện như thế, sao lại không nghĩ đến cảm nghĩ của người ta vậy hả??!! Anh chết đi!!!” Câu vừa dứt thì bình hoa bằng ngọc thật cũng bay đi không chút chần chừ. Khí thế tự tin trước khi bước vào bị giảm hơn một nửa Vy ngao ngán khoá cửa phòng lại tránh bị nhân viên dòm ngó không ra thể thống.
“Cô làm loạn đủ chưa?”
Trạch Nhu đứng hình trừng mắt nhìn người vừa nói, liền nhận ra là Tề Vy, quả thật danh bất hư truyền, cô ta chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản như tuỳ tiện lấy ra lúc vội vã, mặt không chút phấn son lại có thể đẹp sắc sảo đến thế, nhìn rồi muốn nhìn nữa. Đáng kinh hơn là bình hoa vừa rồi bị ném đi lại được Vy dùng tay chụp lại, thong dong đặt lên bàn làm việc. Vũ Minh đang né trận “mưa sa bão táp” đằng sau ghế da cũng từ từ thẳng lưng.
“Nơi đây không có việc của chị!” Trạch Nhu biết Vy là trưởng bối lại thấy sự mạnh mẽ của Vy trước mắt không dám khinh xuất xưng hô bậy bạ
“Cô vào văn phòng của sếp tôi làm loạn, thử nghĩ có phải việc của tôi hay không? Cho dù nói đây là việc của nhân viên lao dọn nhà vệ sinh ngoài kia cũng không quá đáng xíu nào” Vy ngồi hẳn lên bàn làm việc, hai chân bắt chéo, nhận thấy cô bé trước mặt không phải dạng hỗn xược liền muốn lên mặt dạy cho cô ta bài học
“Chị! Chị cùng Vũ Minh là quan hệ gì?” Dám ngồi lên bàn làm việc của người đứng đầu tập đoàn mà anh ta lại không hề phản ứng thì chỉ có một cách để giải thích - hai người có quan hệ thân thiết với nhau
“Cô có quan hệ thế nào với anh ấy thì tôi có quan hệ thế đó!”
“Tôi... Là tình nhân! Là tình nhân mà anh ta bao nuôi đó! Chị cũng vậy sao? Thật sự như người ta đồn thổi sao? Hai người có quan hệ mờ ám sao?” Cô ta cắn răng, hai tay nắm chặt móng tay dài được sơn phết kĩ càng mơ hồ khảm sâu vào lòng bàn tay. Rõ ràng đang kìm nén cực độ
Hai người còn lại vừa nghe tiếng nói gần như hét lên của cô nàng thì đông cứng toàn thân, Vy đưa mắt nhìn Vũ Minh chỉ thấy anh ở đó chết chôn chân từ đời nào. Dần dần căn phòng chìm vào yên lặng, lặng đến đáng sợ.
“Hức! Áhhh!!” Trạch Nhu nấc một cái oà lên khóc, đã vậy còn hét lên thảm thiết, quỳ sụp xuống. Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ tưởng cô đang bị hành hạ dã man
“Nhu!” Vũ Minh lúc này mới lấy lại phản ứng chạy tới ôm cô ta.
“Anh à!!” Vy kêu lên thản thốt nhìn đăm đăm Vũ Minh, tiếng kêu thể hiện sự kinh ngạc, nghi ngờ lại chẳng hiểu sao Trạch Nhu lại bật dậy chạy đến kéo lấy cô. Còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra đã thấy Trạch Nhu ôm chặt một tay cô lay mạnh như muốn lấy mạng Vy.
“Cô làm gì vậy?” Vy toan hất cô ra lại sợ gây tổn thương đến Trạch Nhu nên nín thở chịu đựng
“Chị! Cầu xin chị, đừng giành Vũ Minh với em!! Anh ta rất quan trọng với em! Chị à!! Cầu xin chị” Nước mắt Trạch Nhu giàn giụa cả gương mặt mịn màn đẹp đẽ của mình.
“Cô bé, Vũ Minh rất quan trọng với em sao?” Biết cô ta hiểu nhầm tiếng gọi lúc nãy của mình mới kích động như thế, Vy chẳng những không vội giải thích mà nhân tiện ép Trạch Nhu nói ra sự tình
“Phải!” Trạch Nhu cắn môi gần như bật máu liều mạng gật đầu
“Không thể sống thiếu anh ấy?” Vy hỏi tiếp dù lòng cô đã đau lắm rồi, hình tượng cá tính ngời ngời sức sống của Trạch Nhu sao lại ra nông nỗi này chứ?
“Phải!” Lại lần nữa nước mắt rơi xuống liên tục
“Vậy nói lí do vì sao chị phải từ bỏ anh ấy rồi nhường lại cho em”
Trạch Nhu run rẩy toàn thân, lúng túng định nói rồi lại nuốt vào. Vũ Minh thời khắc này bước lên ôm cô vào lòng đau xót vuốt ve mái tóc cô, anh cũng không rõ hôm nay vì sao người con gái này lại nổi điên lên làm loạn đến thế, chỉ biết nín nhịn đợi cô nói ra
“Vũ Minh... Em có thai rồi!” Nói đoạn Trạch Nhu nấc lên khóc liên hồi vùi đầu vào lồng ngực Vũ Minh
“Ah!!” Tề Vy cảm giác cổ họng mình bị bóp nghẹn, có thai? Cô ta có thai? Nhớ không lầm cô bé này mới có 19 tuổi thôi, sự nghiệp vừa trổi dậy lại mang thai? Mà dáng vẻ này... Là con của Vũ Minh sao? Đầu óc choáng váng như bị đập mạnh lần này đến lần khác, con người là vậy, bí hiếm như một quyển sách cứ ngỡ đã đọc hết nó nhưng lại bỏ sót ý nghĩa thực sự trong từng câu chữ. Cô tự cho mình biết rõ con người Vũ Minh. Nhưng anh hiền lành thanh cao là thế lại nuôi một cô nhân tình, còn khiến cô ta có mang...
____________
Vy không nhớ mình ra khỏi văn phòng thế nào, chỉ thất thần cả buổi. Trữ Đình Đình chạy theo phía sau không ngừng hỏi chuyện Vy cũng không màn tới, ngồi yên như khúc gỗ. Nhà họ sắp có thành viên mới sao? Không phải một người mà là hai người... Ôi trời! Ông nội sẽ phản ứng ra sao đây? Ai nấy đều biết Trịnh lão cực kì “dị ứng” với người của ngành giải trí, đặc biệt kiểu nghệ sĩ có tin đồn bất chính với chủ nhân của mình lại bị ông đem ra coi thường khinh miệt tiếc không thể bắn bỏ
/81
|