Nam nhân ôm ngực bày ra vẻ mặt bi thươռg “Cậu không yêu tôi nữa sao,…”
Câu nói kế tiếp mắt kẹt tɾong họng, hiển nhiên cậu ta bị chính mình làm ghê tởm muốn chết, ho khan vài tiếng liền khôi phụcvẻ mặt, sau đó quay sang chào hỏi với Thịnh Hạ.
“Chị dâu, chỉ nói giỡn một chút, cô đừng để ý. Ngày thường bọn tôi chơi đùa đã quen, khiến cô chê cười rồi. Giới thiệu một chút, tên tôi là Hạ Chi Song, khụ…Bọn họ gọi tôi là Song Song.”
Thịnh Hạ nhịn cười, hiển nhiên Hạ Chi Song đã quen với phản ứng của người khác khi nghe thấy tên cậu ta. Ban đầu bị gọi như vậy cậu ta còn thấy có chút sinh khí, tới khi quen thuộc rồi cũng không để ý tới vấn đề này nữa.
Ba người nói chuyện một lúc, tiếp sau lại có khoảng 4 5 người tới. Bọn họ có nam có nữ, Thịnh Hạ cũng cùng họ chào hỏi qua, sau đó cũng không nói thêm được mấy câụ
Chủ yếu cô cũng không biết nói gì. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với người lạ, trừ bỏ tên hoạt ngôn Hạ Chi Song kia còn nói thêm được vài câu, mấy người còn lại chỉ khi hỏi tới cô mới trả lời.
Những người này còn cho rằng mình che giấu tốt, lại không ai nghĩ rằng Thịnh Hạ đã sớm nhìn thấu bọn họ.
Trước kia thân thể cô không tốt, không thể làm chuyện gì khác ngoài việc đọc đủ loại sách. Việc thí¢h nhất chính là quan sát biểu tình của người đối diện rồi phỏng đoán suy nghĩ của bọn họ.
Một đám người bên ngoài ưu nhã hào phóng, lễ phép khéo léo, nhưng từ ánh mắt hoặc một động tác lơ đãng của bọn họ cô có thể nhìn thấy sự khinh miệt nhàn nhạt.
Trong nhận thức của bọn họ, phỏng chừng Thịnh Hạ chỉ là một nữ nhân không biết từ xó xỉnh nào chui ra.
Có mỹ mạo mà không có gia thế, căn bản cùng mấy người họ không cùng một thế giới. Không biết dùng thủ đoạn gì lôi kéo Diêm Hướng, h0àn toàn là một nữ nhân không lên được mặt bàn. Đại khái Diêm Hướng cũng chỉ cùng cô chơi đùa, không bao lâu liền trở thành người phụ nữ bị vứt bỏ. Chính vì vậy bọn họ cũng không buồn tốn thời gian lôi kéo cô nói chuyện, cũng sẽ không đặt cô ngang hàng với vị trí của họ.
Trong đám người ở đây, phỏng chừng cũng chỉ có Hạ Chi Song có được vài phần thiệt tình.
Nhìn sơ qua cũng thấy được Diêm Hướng khác biệt với những người xung quanh.
Một bữa cơm không mặn không nhạt mau chóng kết thúc. Như Diêm Hướng nói, cơ bản đến đây cũng chỉ uống rượt là chính, cơm cũng không ăn được bao nhiêụ Thịnh Hạ nhanh chóng kêu người tới đỡ hắn rời khỏi.
Diêm Hướng uống không ít, thời điểm ngồi ở bàn tiệc còn giữ được vài phần tỉnh táo bây giờ đã đứng không vững, cơ thể to lớn hơn phân nửa dựa trên người Thịnh Hạ. Cô tốn không ít sức lực mới có thể đỡ hắn dậy.
“Khó chịu lắm sao? Nếu không chúng ta vào đại sảnh ngồi một lát, đại khái hai phút nữa tài xế mới tới.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Thịnh Hạ gặp phải tình huống này, cô không khỏi có chút luống cuống tay ͼhân.
Đầu đau, dạ dày đau, Diêm Hướng nhịn không được hừ hai tiếng, trọng tâm cũng có chút không vững. nếu không phải Thịnh Hạ nhanh tay bám lấy lan can, phỏng chừng hai người họ đã té ngã. Còn chưa kịp hồi thần, cô đã vội vàng dò hỏi hắn có ổn hay không.
“Diêm Hướng, Diêm Hướng? Anh không sao chứ?”
“Không...Đầu đau…”
Còn có thể trả lời. Thịnh Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tɾong lòng xem như cũng biết hắn có vài phần thanh tỉnh.
“Rất đau sao? Anh nhịn một chút, tài xế lập tức tới đây. Trở về tôi sẽ nấu canh giải rượu cho anh, uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
“Không cần uống, em xoa xoa giúp tôi một chút.”
“Ách.”
Việc này có chút làm khó cô. Thịnh Hạ nghẹn lời, cố tình Diêm Hướng không ngừng cọ xát e0 cô.
“Xoa giúp tôi một chút. Tôi đau chết mất, em khó chịu tôi đều giúp em xoa xoa, em cũng phải giúp tôi. Bằng không…bằng không tôi…”
Có thể tưởng tượng được hình ảnh nam nhân thành thục cao 1 mét 8 tựa như hài tử ôm cô làm nũng. Thịnh có chút choáng váng, huống chi xung quanh ngập tràn ánh mắt tò mò, cô chỉ hận không tìm được cái khe chui vào phân rõ giới hạn với hắn.
“Nếu không giúp tôi, tôi sẽ hôn em chỗ này.”
“ ”
/158
|