Làm Vợ Hà Bá

Chương 7.2

/30


Xoay người từ trong mộng tỉnh lại, khoé mắt Minh Nguyệt rơi xuống hai hàng lệ.

Nàng còn nhớ.

Ngày đó sau khi về đến nhà, nàng đột nhiên lâm vào một trận bệnh nặng, kéo dài đến một tuần cũng không có biện pháp đến trường, cha cùng mẹ thật rất lo lắng, đi hỏi thần linh, thần linh nói nàng đã làm được việc thiện, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.

Nhưng sau khi thân thể Minh Nguyệt khỏi hẳn, đúng là đã quên chuyện tối hôm đó, cho tới bây giờ mới nhớ tới những chuyện đã trải qua.

“Thì ra là lúc đó đã gặp qua…” Năm nàng tám tuổi đã từng xuyên không đến nơi này, cùng Hàn Tĩnh “Gặp nhau”, nhưng bây nhớ tới, cảm giác lúc đó trừ bỏ đồng tình, còn có đau lòng nhiều hơn.

Một giọng nói nam nhân từ tính vang bên tai Minh Nguyệt, trong đêm tĩnh nghe vào tai lại tăng thêm vài phần ái muội, làm cho lòng người nghe nhồn nhột ngứa ngáy.

“Sao lại tỉnh?” Trong bóng tối, hắn nhìn nàng lầm bầm lầu bầu, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Minh Nguyệt ôm chặt hắn, tựa vào trước ngực Hàn Tĩnh khóc nức nở.

“Gặp ác mộng sao?” Hắn quan tâm hỏi.

Nàng lắc đầu, cứng rắn trả lời :”Không phải là ác mộng, mà là… Mà là giấc mộng làm cho người ta rất khổ sở…”

“Nếu đã khó chịu như vậy, thì liền quên nó đi.” Hàn Tĩnh nhẹ giọng dỗ.

“Ta nhớ đến thời điểm gặp chàng…”

Mày kiếm của Hàn Tĩnh trong bóng tối hếch lên :”Gặp qua khi nào?”

“Là…” Minh Nguyệt thật sự không nói nên lời :”Về sau sẽ nói cho chàng biết…”

Hắn cũng lơ đễnh :”Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Hàn Tĩnh.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Minh Nguyệt thút thít :”Không có gì, chỉ là muốn nói, ta rất cao hứng khi gặp được chàng.” Nàng muốn cứu hắn, không phải vì hoàn thành sứ mệnh mà bồ tát giao cho, mà là vì tình yêu.

“Ta cũng vậy.” Hàn Tĩnh thu tay, đem nàng ôm thật chặt.

Tim hắn đã bao lâu không nhảy lên giống như vậy, cảm thấy rất ấm áp?

Không! Phải nói là mình từng trải qua loại cảm thụ này sao?

Mặc dù hắn vẫn là người, thân là một hoàng tử, từ lúc sinh ra liền nhất định sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý mà bao người mơ ước, sau khi được phong làm phiên vương, càng có được quyền lực to lớn hơn, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, không có thứ gì là hắn không chiếm được, nhưng vẫn cảm thấy hư không như cũ, không đạt được thoả mãn.

Nhưng mà ở trên người Minh Nguyệt, hắn cảm nhận được loại tình cảm mà hắn chưa bao giờ có được, đó là loại tình cảm dù dùng tiền hay quyền lực cũng vô phương đạt được, dần dần, ở trong nội tâm mọc rễ, giống như bụi gai oán hận trong lòng, không tiếp tục thâm nhập vào tận xương tuỷ nữa, khiến Hàn Tĩnh bất tri bất giác có chút thở dốc, tứ chi bách hải cũng theo đó mà thả lỏng.

Hàn Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, trải qua đủ loại cảm giác bồi hồi xa xôi. Có lẽ thực sự sẽ có một ngày, hắn có thể buông bỏ yêu hận oán căm ghét trong sinh tiền.

Nửa tháng sau-----

Bây giờ đã là mùa thu, hành trình đã đi được đến một nửa,

Thời tiết biến đổi rất lớn, còn thường xuyên đổ mưa.

Xe ngựa dừng chân ở một thôn nhỏ, xung quanh đều là nhà tranh mái lá, làm cho Minh Nguyệt còn muốn xin người bên trong thôn tá túc một đêm, đều không mở miệng được, thế là tạm thời đứng ở tàng cây diệp cành lá rậm rạp.

“… Xem ra hôm nay lại phải ngủ trên xe ngựa nữa rồi a.” Minh Nguyệt nghiên đầu thăm dò, nhìn mưa bên ngoài còn chưa dứt, miệng không khỏi lẩm bẩm.

Hàn Tĩnh đứng một bên khoanh tay, ánh mắt một giây cũng không rời lưu ở trên người nàng :”Ta nhìn thôn này dân cư cũng không nhiều lắm, nơi này lại lớn, có thể tìm một chỗ hẻo lánh, biến ra một gian phòng ở, hẳn cũng sẽ không thể khí6n cho nhiều người hoài nghi lắm, có thể nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.”

“Nếu thật sự không còn cách nào khác, thì cũng đàng làm như vậy thôi.” Nàng cũng đành phải lấy lui làm tiến.

Có khi hắn thực không hiểu Minh Nguyệt là đang kiên trì cái gì, vừa tính mở miệng, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện---

“Tiểu cô nương là ở bên ngoài đến sao?”

Một người tóc trằng xoá, bà lão thân hình nho nhỏ, vừa vặn bung dù đi qua, nhìn thấy Minh Nguyệt trong mui xe kín đáo thò đầu ra, hảo tâm đi lại hỏi.

Minh Nguyệt vuốt vuốt gò mà.

“Dạ, là bỡi vì mưa càng lúc càng lớn, muốn tìm một nhà dân tá túc, nhưng mà…. Lại ngượng ngùng mở miệng.”

“Ở bên ngoài, luôn có rất nhiều bất tiện, huống chi ngươi lại là một cô nương, nếu không ghét bỏ, không bằng đến nhà ta…” Bà lão chỉ về một hướng :”Ngay ở hướng kia, sẽ không quá xa.”

“Cảm ơn, vậy ta không khách khí.” Minh Nguyệt tươi cười rạng rỡ nói.

Thế là, nàng ôm theo gói đồ, rất nhanh nhảy xuống xe ngựa.

Mặt bà lão áy náy nói :”Bởi vì trong nhà nhỏ, cho nên xa phu của ngươi…”

“Không cần lo lắng, hắn ngủ trên xe ngựa cũng tốt rồi.” Minh Nguyệt phất phất tay, muốn hắn đừng để ý, dù sao Hàn Tĩnh cũng sẽ đem “Thức thần” này thu lại.

“Vậy là tốt rồi.” Bà lão nhường hơn phân nửa ô dù đến trên đầu nàng.

Cứ như vậy, Minh Nguyệt thuận lợi tìm được một nhà dân tá tục một đêm.

Khi nàng đi vào một gian nhà tranh không lớn lắm, trong phòng có một thần án nhỏ, hình như là nơi đặt bài vị tổ tiên, còn có một cái bàn, hai ghế dựa, vừa đơn giản lại sạch sẽ.

“Ta tên Minh Nguyệt, đêm nay xin quấy rầy.” Nàng nói.

Bà lão cười tít mắt :”Ngươi có thể kêu ta là Vương bà bà, kỳ thực có người có thể cùng ta nói chuyện, người nên nói lời cảm ơn là ta mới phải.”

“Vưng bà bà không ở cùng một chỗ với nữ nhi?” Minh Nguyệt thật tự nhiên ngồi xuống trò chuyện.

“Ta không có con gái…” Vương bà bà rót cho nàng chén nước :”Bỡi vì ta không có người thân, từ sau khi song thân qua đời, liền một mình ở lại nơi này.”

Mih Nguyệt tiếp nhận cốc nước, nói cảm tạ :”Thì ra là như vậy, nhưng mà ở một người cũng không phải chuyện tốt, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, lại tìm không thấy người trợ giúp.”

“Đúng vậy…” Trên mặt tràn đầy nếp nhăn nhàn nhạt cười, ngay cả hai tay nâng cốc cũng lưu lại dấu vết của năm thánh :”Nhưng mà sau khi gả cho một người khác, lại phải quên mất người trong lòng kia, bằng không thì thực có lỗi với tướng công, cho nên ta cuối cùng vẫn lựa chọn là không gả đi.”

Nàng suy nghĩ về lời nói này, sau đó buông cốc xuốg :”Ta đã hiểu.”

“Nếu đói bụng, buổi sáng ta có làm một ít hoa quế cao, có thể lót bụng một chút.” Vương bà bà đi vào trong mang điểm tâm ra :”Ta một mình ăn cũng không hết…”

“Vậy ta không khách khí.” Minh Nguyệt cầm lên một miếng liền ăn, còn việc phải đề phòng người, bất quá đối với người có hảo ý, nàng vẫn muốn vui vẻ tiếp nhận, luôn mang tâm tình hoài nghi đối đãi với người khác, thật sự rất vất vả :”Này ăn rất ngon, mềm mại nhưng lại có độ xốp phao… Vương bà bà, bên trong món này còn bỏ thêm cái gì vậy? Ta cảm giác có mùi hương hoa quế…. Trừ bỏ hương hoa quế, hình như còn có hương khác…”

Vương bà bà cũng rất thích ý cùng nàng chia sẻ phương pháp chế biến.

Thế là, một già một trẻ rất nhanh liền trở nên thân thiết.

Khi bóng dáng Hàn Tĩnh từ ngoài cửa tiến vào, liền thấy hai nữ nhân nói chuyện hăng say, ngay cả lúc bản thân đi vào Minh Nguyệt cũng chưa chú ý tới, làm cho hắn có chút khó chịu.

“Đã lâu rồi ta không có nói chuyện vui vẻ như thế…” Vương bà bà cảm thán cười một tiếng :”Nếu như ngươi không phải nhanh chóng rời đi, ta thật hy vọng ngươi có thể ở lại thêm vài ngày.”

Minh Nguyệt thấy bà hình như rất tịch mịch, ngày thường nhất định ngay cả đối tượng để nói chuyện cũng không có, nhìn Vương bà bà, nàng lại nghĩ đến mẹ mình, nên không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng ý bà.”

“Ở lại vài ngày cũng tốt, ta cũng muốn xin Vương bà bà dạy ta làm một ít điểm tâm.”

Vương bà bà không khỏi mặt mày hớn hở đáp ứng :”Được, được.”

“Vuông bà bà đã quyết định không gả cho người khác, vậy vì sao không đi tìm người trong lòng kia? Người kia vì cái gì mà không cưới bà?” Minh Nguyệt cùng bà vừa gặp đã quen, nhịn không được liền muốn bênh vực kẻ yếu.

“Kỳ thực… Hắn không thể, ta cũng không thể gả cho hắn.” Sắc mặr bà ảm đạm nói.

“Vì cái gì?”

“Đó là bởi vì hắn không phải là phàm nhân, mà là Sơn Thần.” Vương bà bà mỉm cười nói.

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Minh Nguyệt :”Sơn Thần? Thật là Sơn Thần?”

“Không sai, hắn là Sơn Thần.”

Minh Nguyệt không thể không truy vấn, cho rằng gặp được đồng bạn :”Vương bà bà nhìn thấy thần phật?”

“Nhìn không thấy, ta chỉ nhìn thấy được một mình hắn.”

Nàng trầm ngâm một chút :”Vậy làm sao xác định hắn chính là Sơn Thần?” Không phải là sơn tinh yêu quái biến ra đi? Tuy rằng chưa thấy qua, nhưng lại không có nghĩa là thật sự không tồn tại.

“Thôn dân bên trong Vĩnh An huyện chúng ta chẳng phải dựa vào Thanh Hà làm chủ, mà là nhở vào đốn củi săn thú ở trên toà linh sơn đằng trước làm kế sinh nhai, y theo truyền thống tổ tiên lưu lại, đầu thàng liền sẽ đến bái tế Sơn Thần, xin hắn phù hộ một nhà bình an.” Vương bà bà nhẹ nhàng kể lại.

“Vào năm ta mười hai tuổi, phụ thân ta cũng như bình thường lên núi đốn củi, nhưng mà trải qua ba ngày cũng chưa trở về, ta cùng nương ta rất lo lắng, liền xin nhờ thôn dân cùng đi tìm, tìm kiếm suốt ba ngày cũng không tìm thấy người, mọi người đều cho rằng phụ thân ta rơi vào khe suối, hoặc là bị dã thú ở trên ngọn núi ăn mất…”

Vương bà bà uống một ngụm nước, nhuận nhuận cổ họng, ở dưới ánh mắt chờ mong của Minh Nguyệt tiếp tục kể.

“Nương ta thương tâm quá độ mà ngã bệnh, mà ta cũng không nguyện ý tin phụ thân lại có thể bỏ chúng ta mà đi như thế, thế là một mình chạy lên núi, muốn cầu Sơn Thần giúp tìm người, ta một mặt khóc một mặt chạy, cầu Sơn Thần nhanh chút xuất ra, cuối cùng lại bị lạc trong núi, vừa mệt vừa đói.”

Nàng có thể đoán được tình tiết kế tiếp :”Sau đó Sơn Thần đột nhiên xuất hiện?”

“Ngươi nói không sai, đúng lúc đó, Sơn Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, thoạt nhìn cùng phàm nhân không khác nhau lắm, một thân quần áo thư sinh, hắn nói phụ thân ta vì muốn kiếm thêm chút bạc, cư nhiên lại muốn đốn một góc lão thụ có linh tính ngàn năm, đó là góc thụ Sơn Thần thích nhất, vì trừng phạt phụ thân ta, liền đem phụ thân ta nhốt lại…” Vương bà bà nói đến đây, thở hổn hển một hơi :”Lúc đó ta càng không ngừng thay phụ thân cầu tình, thậm chí nguyện ý thay phụ thân chịu phạt, chỉ cần hắn có thể thả cho phụ thân ta về nhà, cho dù phải làm chuyện gì ta cũng đều nguyện ý…”

Minh Nguyệt nghe đến chỗ phấn khích, gật mạnh đầu :”Sau đó thì sao?”

“Sơn Thần đã nói chỉ cần ta mỗi ngày lên núi bồi hắn, hắn liền nguyện ý để cho phụ thân ta về nhà, nếu ta nuốt lời, Sơn Thần sẽ trừng phạt cả nhà ta.”

“Thật đúng là thú vị.” Minh Nguyệt trợn lớn mắt :”Sao những kẻ làm thần đều thích tuỳ hứng như vậy?”

Nghe mặt sau câu nói của nàng ý tứ rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, Hàn Tĩnh không thể không vì bản thân cãi lại :”Đừng dùng một dậy tre đánh nghiêng cả thuyền, ta cùng gả Sơn Thần kia không giống nhau.”

“Nơi nào không giống nhau?” Nàng nhỏ giọng trả lời :”Còn không phải là vì một món cá kho tàu, mới bằng lòng cứu ta, bằng không đã sớm quăng ta vào sông rồi.”

“Ta…” Hàn Tĩnh nghẹn lời.

“Ngươi nói cái gì?” Vương bà bà nghe không rõ.

“Sau này thế nào?” Nàng hỏi.

Vương bà bà lộ ra ý cười ngại ngùng :”Sau khi phụ thân ta về nhà, bệnh nương ta cũng tốt lên, liền theo ngày đó mà khỏi hẳn, ta mỗi ngày đều đi bồi Sơn Thần đánh cờ, ngày qua ngày, năm qua năm, mặt kệ mưa to gió lớn, cũng nhất định sẽ đi, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần một ngày không nhìn thấy hắn, ta thật giống như thiếu mất cái gì đó, nếu nhìn thấy hắn, ta sẽ rất vui vẻ, chỉ là lúc đó là còn không biết cái loại tâm tình đó có ý nghĩa gì….Kỳ thực Sơn Thần sớm đã nới qua, không cần ta bồi hắn chơi cờ nữa, hắn đã tha thứ cho phụ thân ta, mà ta vẫn đi như cũ, cho đến năm mười bảy tuổi, có người tới cửa cầu hôn, ma mới lĩnh ngộ được tâm ý của chính mình…”

“Cho dù bà có nói với Sơn Thần, hắn nhất định cũng sẽ nói nhân cùng thần không có khả năng ở cùng nhau, bỡi vì hắn không có cách nào cho bà một gia đình, cho bà sinh nhi dục nữ, không có tương lai đúng không?” Lời nói này của Minh Nguyệt khiến cho Hàn Tĩnh ghé mắt, sắc mặt hắn khẽ biến.

Nghe vậy, Vương bà bà lắc đầu, trong mắt có nồng đậm thất vọng :”Ngày đó ta lên núi tìm hắn, chỉ nói với hắn chuyện có người tới cửa cầu hôn, Sơn Thần nghe xong lại mỉm cười, nói ta đã trưởng thành, đã là một cô nương, đúng là nên lập gia đình.”

Minh Nguyệt giật mình :”Bà không đem chuyện bà thích hắn nói cho hắn biết?”


/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status