Làm Vợ Hà Bá

Chương 9

/30


Hơn một tháng sau---

Xe ngựa đi đến bên trong quận Vĩnh An, dừng ở một nơi tên là Phù huyện.

Minh Nguyệt dùng cổ tay áo lau mồ hôi, mùa thu cũng đã kết thúc, thời tiết vẫn nóng như vậy, hại nàng rất muốn ăn một ly đá bào.

“Hàn Tĩnh, mau biến một khối băng cho ta…” Nàng tính dùng khối băng đó bào ra, sau đó lại nấu một ít chè đậu đỏ, làm một chén đá bào đậu đỏ a.

Sau một lúc lâu, cũng chưa nghe nam nhân bên cạnh trả lời, Minh Nguyệt mới phát hiện không thấy hắn đâu, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra nha, nàng liền vội vàng quay lại tìm người.

Nàng đi không đến vài bước chân, liền nhìn thấy Hàn Tĩnh đang đứng ở ven đường, nhìn một đôi mẫu tử trẻ tuổi, đứa nhỏ khoảng ba tuổi, đang oa oa khóc nháo, nương hắn ngồi xổm xuống dỗ dành vài câu, cúi cùng là xoay lưng lại, để cho con leo lên trên lưng của nàng.

Hàn Tĩnh không khỏi nhớ tới chuyện lúc nhỏ, còn nhớ ngày đó, hắn bởi vì bị phong hàn, thân thể không khoẻ, lại rất nhớ mẫu phi, thé là thừa dịp cung nữ không chú ý, liền vụng trộm đi tìm nàng, mà sau khi mẫu phi nghe nói hắn sinh bệnh, trong lòng cũng nóng như lửa đốt chạy đến thăm.

Khi mẫu phi ôm thân thể phát sốt của hắn, bất chấp dáng vẻ tao nhã tọn quý, ở trên đường khóc rống thất thanh, cuối cùng còn tự mình cõng hắn trở về… Hắn lại có thể quên, còn cho rằng mẫu phi luôn muốn con có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chẳng phải thật sự để ý hắn.

Kỳ thực mẫu phi yêu thương hắn rất nhiều…

Hắn không hẳn là đã quên…

Thấy ánh mắt Hàn Tĩnh không rời luôn đuổi theo đôi mẫu tử kia, như là đang rất hoài niệm, Minh Nguyệt cũng không lên tiếng, nhẫn nại chờ đợi.

Kỳ thực nàng cũng không trì độn, đã sớm nhìn ra thời gian này Hàn Tĩnh rõ ràng đã thay đổi, vẻ mặt hận đời lúc trước, miệng luôn giọng mỉa mai đùa cợt, hình như đã thật lâu không thấy xuất hiện nữa, làm cho người ta có cảm giác hắn nhu hoà đi rất nhiều, hẳn có thể xem như là một hiện tượng tốt đi.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đôi mẫu tử kia, Hàn Tĩnh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đã thấy nàng đang cười hì hì nhìn mình, không khỏi có chút quẫn bách, thế là nhu nhu yết hầu.

“Nàng đang cười cái gì?” Hắn hỏi.

Nàng lập tức như không có chuyện gì nói :”Không có gì… Chỉ là cảm thấy không khí hiện tại thật tốt.”

Hàn Tĩnh nghe không hiểu ra sao, vẫn là bước nhanh đuổi về phía nàng.

“Nơi này đã không còn ở nằm trong phạm vi của Thanh Hà phải không?” Minh Nguyệt thấy không có người chú ý, mới mở miệng hỏi, bằng không lại sẽ đưa đến ánh mắt quái dị nhìn bọn họ.

Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

“Chàng là thần sông, có thể rời khỏi phạm vi Thanh Hà sao?” Lúc trước cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, nàng vẫn nên xác định một lần mới tốt.

“Ta cũng chưa từng thừa nhận qua.” Hàn Tĩnh khẽ hừ một tiếng, trở thành thần sông tất cả đều không phải là ý muốn của hắn, đều là do tự dân chúng chủ trương, bây giờ hắn cũng chỉ hy vọng Minh Nguyệt có thể ở bên người làm bạn hắn thật lâu, vĩnh viễn không chia ly.

“Thật là, đến bây giờ còn nói như thế…” Minh Nguyệt đã thật nhìn quen tính cách kỳ quái này của hắn rồi, cũng không thèm so đo với hằn, cười cười :”Đi thôi! Đến phía trước nhìn xem.”

Thế là, Minh Nguyệt một đường đi thẳng về phía trước, có lẽ vì nơi này gần kinh thành, chỉ cảm thấy toà Phù huyện này cùng nơi khác so sánh, hình như càng phồn vinh hơn, thương nhân du khách cũng lui tới nhiều hơn.

Hai bên đường, hàng quán chen chút, người qua lại rất tấp nập.

Bước chân Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn một toà miếu thổ địa công nho nhỏ nằm ở giữa tiệm tiệm bán hương liệu và tiệm chạp phô, thăm dò một lão nhân gia đầu tóc bạc trắng, đầu đội mũ quan, dung mạo hiền lành đang ngồi ở bên cạnh lư hương, cười hề hề nhìn đám đông đang lui tới.

“Hắn là thổ địa công sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi Hàn Tĩnh.

Ở thế giới của nàng, có thể theo cách ăn mặc mà phân biệt thần phật hay là người thường, nhưng mà ở cái thế giới song song này, mọi người đều ăn mặc theo hướng cổ trang, Minh Nguyệt thật sự rất khó chỉ trong một cái liếc mắt liền có thể phân biệt được.

Hàn Tĩnh man mát hỏi :”Đúng thì thế nào?”

“Chỉ là muốn hỏi một chút thôi.” Minh Nguyệt biết hắn đang nghĩ bản thân lại đang muốn xen vào chuyện người khác.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Thổ địa công không khỏi ngẩng đầu lên, cùng Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, không khỏi ngẩn ra, một người một thần liền ngẩn ngơ nhìn đối phương.

“Tiểu cô nương, xem ra không giống người thường.” Hắn ngạc nhiên nói.

Nàng không khỏi bật cười :”Những lời này ta đã nghe qua vài lần.”

Thổ địa công chống quải trượng trong tay, chậm rãi đứng lên :”Tiểu cô nương cùng người phàm không giống nhau, hình như không phải là từ người thường đầu thai chuyển thế!”

“Sao có thể như vậy?” Minh Nguyệt phì cười, vẫn chưa tin là thật.

Hắn vuốt vuốt chòm râu trắng trên cằm, có chút không phục :”Tiểu cô nương cũng đừng xem nhẹ thổ thần, chức vị chúng ta tuy thấp, nhưng quyền lực của chúng ta rất lớn, có thể biết được ctất cả chuyện lớn chuyện nhỏ.”

“Được, vậy ta đây là từ cái gì đầu thai đến?” Nàng cười không chút giấu diếm hỏi.

Thổ địa công vì chứng minh, thế là nhắm hai mắt lại, thi triển thần thông, bỡi vì thường xuyên chiêu hồn cùng dẫn dắt vong hồn đến địa phủ chịu thẩm phán của diêm vương, cho nên cùng phán quan qua lại rất tốt, chỉ cần nhìn vào sổ sinh tử liền sẽ biết người chuyện của người sống, người chết, cùng với nghiệp thiện ác đời nối đời của bọn họ.

“Ngươi vốn là một cây thiên thảo trên thiên đình…” Thổ địa công không cẩn thận tiết lộ thiên cơ :”Vì được tiếp nhận nước trong bình cam lộ của Thế âm bồ tát, mà mới có linh tính, vì thế nên mới được phái xuống trần gian đầu thai chuyển thế.”

“Ngươi chắn chắn?” Tiên thảo? Minh Nguyệt không khỏi nghĩ đến món điểm tâm mà mùa hè mình thích ăn nhất.

Tưởng rằng nàng vẫn còn chưa tin, Thổ địa công liền phẫn nộ, dọng thật mạnh quải trượng trong tay :”Đương nhiên chắc chắn, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự rất vô lễ.”

Nghe vậy, Minh Nguyệt trong lòng rung động, liền nhớ đến tiếng nói ôn nhu lại từ bi luôn quanh quẩn trong đầu---

Nguyên nhân duyên tẫn, đều có thiên định, không cần chấp nhất nữa…

Chẳng lẽ là tiếng nói của Thế âm bồ tát?”

“Không có khả năng!” Sắc mặt Hàn Tĩnh không thay đổi quát.

“Hàn Tĩnh…” Nàng nhìn vẻ mặt lửa giận không thể át của nam nhân bên cạnh, có chút kinh ngạc.

“Ngươi cũng là thần sông, nên ở lại nơi quản hạt, không nên tuỳ ý rời đi.” Thổ địa công ý tốt nhắc nhở.

Hàn Tĩnh căn bản nghe không nghe lời khuyên bảo của lão, lửa giận luống cuống lại thổi qua tâm thần của hắn.

“Ta không tin!”

Một tiếng gầm rú, Minh Nguyệt đầu tiên là cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân người cũng ngã trái ngã phải theo, khi nàng thật vất vả mới đứng vững, lại phát hiện bản thân được Hàn Tĩnh dùng chấp niệm huyễn hoá mang trở lại cung điện dưới đáy sông.

“Di? Sao đột nhiên lại quay về đây?”

Lời vừa nói xong, Minh Nguyệt liền bị một cánh tay cứng rắn gắt gao ôm lấy, cơ hồ như muốn đem nàng nghiền thành hai nửa.

“Ai cũng không thể đem nàng cướp đi… Ai cũng không thể…” Hàn Tĩnh khàn khàn nói, hai đầu gối không khỏi khuỵ xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

“Hàn Tĩnh..” Minh Nguyệt cũng theo đó mà quỳ trên mặt đất, bởi vì hắn đột nhiên đột nhiên mất khống chế mà lo lắng.

“Nàng là của ta… Là của ta!”

“Nhìn ta! Nhìn ta!” Hai tay nàng giữ lấy khuôn mặt nam tính đang vặn vẹo đau khổ trước mặt.

Một tia lý trí còn sót lại, bị Minh Nguyệt kéo trở về, hai mắt đỏ sẫm của Hàn Tĩnh nhìn nàng.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chàng không nói ra thì ta làm sao biết được?” Nàng vội vã hỏi.

“Nếu như nàng thật sự là thiên thảo trên thiên giới đầu thai đến, vậy một đời này kết thúc, nói không chừng sẽ quay trở về thiên đình…” Thân hình Hàn Tĩnh run run, giọng nói nghẹn đắng nói không thành tiếng :”Cho dù ta nguyện ý tiến vào luân hồi, kiếp sau cũng không thể ở cùng với nàng, nàng đã đi đến nơi ta không thể tới được…”

Thì ra Minh Nguyệt sở dĩ có thể nhìn thấy, cũng có thể đụng chạm đến mình, thì ra là vì nàng khong phải phàm nhân bình thường, nghi hoặc trong lòng đã được lý giải, cũng làm cho tim gan Hàn Tĩnh không thể không run sợ, sợ mất đi cơ hội có được nàng.

Nghe được những lời này, Minh Nguyệt liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn nguyện vì chính mình, buông tha tất cả thần lực, khiến cho nàng rất cảm động cũng rất cao hứng.

“Ta đã nghĩ tới, vừa không bắt trụ hồn phách của nàng, vừa không để cho nàng không vui, như vậy cũng chỉ có một con đường đó chính là lại chuyển thế đầu thai làm người, chờ một đời sau nàng của nàng kết thúc, ta liền cùng nàng cùng nhau tiến vào luân hồi, sau khi đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ tìm được nàng, sau đó chính thức cưới nàng làm vợ, cho nàng một gia đình, chúng ta còn có thể sinh mất đứa trẻ, trải qua cuộc sống phàm nhân bình thường…”

“Nghe qua rất tuyệt.” Thứ nàng muốn chính là loại cuộc sống này.

Câu trả lời này làm cho Hàn Tĩnh ngẩng ra.

“Ta cũng đã nói qua là không nghĩ tới sẽ thành Phật, càng không cần nói trở về làm tiên thảo gì đó, ta chỉ muốn làm một người bình thường, bỡi vì làm người thật sự rất thú vị, có thể sẽ gặp được rất nhiều việc, quen biết được rất nhiều người, có thể làm nữ nhi của một gia đình, lại làm thê tử của người nào đó, cuối cùng là được làm nương người ta, đời này không có cách nào trải qua quá trình đó, hi vọng đời sau sẽ có cơ hội nếm trải thử cảm giác đó…” Minh Nguyệt cảm thán cười một tiếng :”Ta cũng không làm được theo lời dặn của bồ tát, thật sự là quá chấp nhất rồi.”

“Không có gạt ta?” Hắn nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, hi vọng nhận được sự cam đoan.

“Ta có lừa gạt chàng lúc nào sao?” Nàng ôm lấy thắt lưng của hắn, không hy vọng hắn sẽ làm ra quyết định hối hận :”Như vậy chàng đã thật sự nghĩ thông suốt rồi sao? Một khi làm người sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, không chỉ sẽ có chuyện tốt, mà cũng sẽ gặp những chuyện xấu, chàng thật sự nguyện ý?”

Hàn Tĩnh áp trán lên trán nàng, cảm xúc cuồng loạn sôi trào cuối cùng cũng ổn định lại.


/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status