Làm Vợ Hà Bá

Chương 2.3

/30


Hôm sau-----

Minh Nguyệt mơ mơ hồ hồ trải qua một ngày một đêm bên trong toà cung điện xa hoa, đói bụng liền đến “Ngự thiện phòng” nấu này nọ để lót dạ, nguyên liệu nấu ăn bên trong nhiều đến không đếm được, một người thì không cách nào ăn hết, thật sự có chút lãng phí. Mệt mỏi liền trở về “Tẩm cung” ngủ, buổi sáng tỉnh dậy lại có cung nữ vì nàng sửa soạn, đây thật sự là cuộc sống hậu cung trong cổ đại chính hiệu mà.

Mà Hàn Tĩnh sau khi biến mất một ngày một đêm cuối cùng cũng xuất hiện.

“Ăn cơm! Ăn cơm!” Nàng một mặt bưng món cá kho tàu đang nghi ngút toả hương khắp bốn phía, một mặt la hét, phía sau còn có vài cung nữ bưng mâm thức ăn, bên trên là món rau xào cùng canh, còn có một nồi cơm trắng nhỏ.

Hắn nhìn Minh Nguyệt đang tự ngồi xuống, chỉ tà nghễ liếc mắt nhìn một cái, xem như là đang cam chịu hành vi này.

“Cá kho tàu hôm nay ta chỉ dùng xì dầu cùng nước màu, không có bột ngọt với bột nêm, lại cho thêm đậu tương cùng rượu vào, ăn vào có thể tương đối giống được món cá nấu tương truyền thống…” Minh Nguyệt đã nghiên cứu mất cả một buổi sáng, đương nhiên đối với thành quả này rất vừa lòng :”Ngươi nếm thử hương vị trước, xem có giống không.”

Hàn Tĩnh nhếch khoé môi, khuôn mặt cười có chút tà khí, nhưng lại xinh đẹp đến nổi làm người ta nhìn không chuyển mắt :”Ngươi nịnh bợ như thế mục đích đến cùng là gì?”

“Xem như ngươi nói đúng, ta thật ra là có mục đích a.” Nhìn nam nhân trước mắt, Minh Nguyệt không khỏi ớn lạnh, tuy rằng bộ dáng hắn tương đối thuận mắt, nhưng tính khí lại hỉ nộ vô thường, thường thường đều sẽ rất dễ phát hoả, quả thật rất hao tổn tâm trí ứng phó. Bất quá hiện tại đã nói ra, nếu buông tha thì không phải là quá sớm sao? Cho nên vẫn là cố gắng nổ lực thử xem.

Nghe chính miệng nàng thừa nhận, Hàn Tĩnh sắc mặt liền biến đổi, có vẻ dữ tợn.

“Ta chỉ hi vọng một ngày kia, có thể thuyết phục ngươi đồng ý cho năm ngàn đại quân kia rời đi, cho bọn họ tiến vào luân hồi, nên đầu thai đến nơi nào liền đến nơi đó.” Nếu không có mệnh lệnh của nam nhân này, Minh Nguyệt biết bọn họ cũng sẽ không đi, thật sự là một đám ngu ngốc mà.

Hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười kiêu ngạo tà tứ.

“Có gì đáng buồn cười?”

“Ngươi cũng muốn học Tạng vương bồ tát, độ hoá hết thẩy chúng sinh sao?” Hàn Tĩnh giống như cười nhạo nàng không biết gì :”Nếu ngươi hi vọng có được đại công đức, sau này có thể thành Phật, trước tiên nên ăn chay mới được.”

Minh Nguyệt một mặt tức giận nói :”Ta không nghĩ muốn thành phật, huống chi chuyện này ăn hay không cũng không liên quan, trên đời này vẫn có người luôn ăn chay niệm phật nhưng toàn làm những chuyện xấu, đó cũng là một ví dụ, bất luận là chuyện gì, cũng phải lấy lòng cảm ơn cùng sự tôn trọng mà đối đãi, từ nhỏ ta đã được cha mẹ dạy như thế.”

Cách nói như thế này Hàn Tĩnh chưa bao giờ nghe qua.

“Ta càng làm không được loại chuyện độ hoá người khác, chỉ là trong lòng có chút không đành, cho nên----“

“Bọn họ không cần ngươi quan tâm.” Hắn trực tiếp hắt một chậu nước lạnh.

Nàng không dám nói thêm gì nữa, nếu tiếp tục chọc nam nhân này giận thật thì không có lợi gì, ngược lại còn hại bản thân cũng nên :”Đúng rồi! Vì sao ngươi không hỏi tên ta là gì?”

Hàn Tĩnh yên lặng ăn cá của hắn, ngoảnh mặt làm ngơ, hình như chuyện đang nói kia rất không quan trọng.

“Về sao làm sao xưng hô với ngươi? Ngươi lại không nói tên cho ta biết, cũng không muốn bị kêu là thần sông…”

Hắn hừ một tiếng :”Tất nhiên là thiên tuế.”

“Ta nghĩ gọi ngươi là Ninh vương vẫn tốt hơn…” Ngàn tuổi cái gì, Minh Nguyệt ở trong lòng mắng thầm, cũng may là nam nhân kia chưa nói là muốn xưng hô một tiếng vạn tuế với nàng, bằng không rất có thể là nàng sẽ đánh vào đầu của hắn :”Kỳ thật ngươi đem tên thật của ngươi nói với ta cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Hàn Tĩnh vừa thốt ra, liền có chút hối hận vì đã hỏi nàng.

Cô gái này trên danh nghĩa là thê tử của mình, nhưng mà hắn cũng không thiệt tình thừa nhận, giữ lại chỉ để giải buồn, mỗi ngày làm món cá nấu tương cho hắn thôi, căn bản không nhất thiết phải lãng phí nước bọt trên người nàng.

Minh Nguyệt lấy khăn tay lau miệng :”Ngươi không biết sao? Trên đời này thứ dễ kêu nhất chính là tên, chính là người, rừng, biển, quỷ, quái, thần đều có thể kêu, giống như là hai cái thanh trúc dài dùng để gắp đồ ăn này, kêu tên cho nó là “chiếc đũa” như vậy nó liền thành “chiếc đũa”, đem mặt trời kêu là “bánh nướng”, như vậy về sau tên nó liền trở thành “bánh nướng”, đây là “kêu”, chỉ cần có “tên” sẽ bị “kêu” trói buộc, nên tuỳ tiện nói tên cho người khác, nói không chừng sẽ bị đối phương kiềm chế.”(A, ta bắt đầu rối rồi, loạn quá a…)

“…” Hắn nghe vậy liền sửng sốt.

Nàng rốt cuộc là từ đâu đến, luôn có những suy nghĩ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, còn có ngôn từ, nếu nói là người dị tộc, lại không nghĩ ra được đến cùng là bộ tộc nào.

Nàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống :”Ta họ Cao, gọi là Cao Minh Nguyệt, ngươi có thể kêu ta là Minh Nguyệt.”

Nghe vậy, Hàn Tĩnh không khỏi tức giận :”Ngươi mới vừa rồi không phải nói là không thể tuỳ tiện đem tên nói cho người khác, sẽ bị đối phương trói buộc kiềm chế sao.”

Cái cô gái này nói chuyện trước sau đều không đồng nhất, chẳng lẽ là đang lừa gạt hắn? Sắc mặt Hàn Tĩnh nhất thời xanh mét.

“Không liên quan, bỡi vì ta rất mạnh, cho nên một chút cũng không sợ.” Minh Nguyệt cười mỉm chi, cũng không thừa nhận là đang dùng chiêu “khích tướng” bên trong câu nói để dụ hắn :”Nếu không thì ngươi cũng nói với ta, như vậy cũng có thể chứng minh bản thân rất lợi hại, sẽ không bị trói buộc kiềm chế.”

Giữa trán hắn mi tâm giật giật, âm thanh cũng hạ xuống vài độ :”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ trúng kế của ngươi?”

“Bị phát hiện, đúng là đáng tiếc.” Nàng thủ đoạn nói.

Hàn Tĩnh nheo hai mắt lại :”Ta nên lập tức cho ngươi chết chìm bên trong Thanh Hà.”

“Xin tha thứ cho ta a.” Làm người thì phải co được giãn được, Minh Nguyệt rất thức thời xin lỗi.

“Hừ!”

Minh Nguyệt buông bát đũa xuống, dùng ngón trỏ chỉ chỉ trần nhà :”Ở mãi dưới đáy sông thật sự rất nhàm chán, có thể lên bờ đi dạo hay không? Chỉ là muốn hít thở một chút không khí trên mặt đất, cho nên ta cam đoan sẽ không chạy trốn.”

“Cho dù ngươi có chạy trốn đến nơi nào, ta vẫn có thể đem ngươi trở về như thường.”

Nàng ha ha cười :”Ngươi nên yên tâm, hiện tại nếu nghĩ muốn đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi, ta hơi lo lắng chính là ngươi về sau sẽ luyến tiếc khi ta rời đi.”

Nghe lời nói không biết thẹn này khiến Hàn Tĩnh quái dị liếc mắt nhìn nàng một các :”Đại trượng phu không cần thê, huống hồ thê tử có thể hưu*(bỏ) cũng có thể cưới, đừng quá tự đề cao bản thân.”

“Nhưng mà cũng không có nữ nhân nào làm cá kho tàu cho ngươi ăn, còn có thể đấu võ mồm với ngươi giống như ta, chẳng lẽ thật sự sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?” Liền có thể bắt giữ năm ngàn lũ hồn phách, có thể biến ra cung nữ, thái giám, Minh Nguyệt vẫn cảm thấy chỗ này đều lạnh như băng, không có sinh khí, cùng với thâm trầm đau thương tràn ngập, làm cho người ta không thể thở nổi.

Hàn Tĩnh liền đứng lên, giống như đang che giấu cái gì :”Không phải là muốn đi dạo sao? Đi thôi!”

“Ta thay đổi quần áo trước đã…” Trang phục cùng trang điểm như thế sẽ doạ đến người khác mất.

Một lát sau, Minh Nguyệt đã được cung nữ giúp nàng thay quần áo, nhưng lại không nghĩ sẽ bới búi tóc rườm rà, liền giống như bình thường buột mái tóc dài cao lên.

“Khiến ngươi chờ lâu!” Minh Nguyệt chạy tới thở phì phò.

Hắn nhìn kỹ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu khắc nghiệt nói :”Ngày thường diện mạo đã không được nổi trội rồi, lại không thích trang điểm, ta nhìn một hồi cũng không cảm thấy ngươi giống nữ nhân chút nào.”

Minh Nguyệt lập tức phản pháo lại :”Có đẹp hay không đều không quan trọng, chỉ cần tướng công ngươi không ghét bỏ thì tốt rồi, ta nói như thế có đúng không?”

“Hừ!” Hàn Tĩnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo giống như đang hờn dỗi bước nhanh về phía trước.

Nàng che miệng cười trộm, nam nhân này thật giống với tiểu hài tử hay giận dỗi, nếu như bị người khác nói trúng tâm sự, sẽ thẹn quá hoá giận phất tay áo rời đi, chỉ cần bắt được trọng điểm này, chắc sẽ không khó ở chung.

Khi hai người ra khỏi cửa cung, Minh Nguyệt chờ hắn hạ một động tác.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Thấy hai mắt nàng nhìn chằm chằm mình, Hàn Tĩnh đột nhiên có chút hoài niệm bộ dáng xấu hổ cùng ánh mắt khiếp sợ lúc đầu của nữ nhân này khi nhìn tới mình.

“Đương nhiên là nhìn ngươi làm sao đem chúng ta biến lên bờ.” Minh Nguyệt không muốn lỡ mất cơ hội lần này.

Nữ nhân này cho là đang xem khỉ biểu diễn trong rạp xiếc sao? Hàn Tĩnh không khỏi âm trầm liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tay áo trái của hắn gạt qua, trước mắt hai người đều nổi lên vô số vằn nước, tiếp theo liền xuất hiện một cái cầu thang, theo lộ đi về phía trước, tất nhiên là từ lòng sông bước đi lên.

Minh Nguyệt lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi :”Oa! Thật thần kì, quá lợi hại, rất rất giỏi….”

“Đủ rồi!” Hắn tức giận trách mắng.

Nàng khiêu khiêu cánh môi :”Không thích nghe lời nói nịnh hót như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã quen được người nịnh bợ, cũng rất hưởng thủ loại cảm giác hư vinh này, cho nên mới có thể chấp nhất tước vị kiếp trước như thế.”

“Ngươi căn bản là không hiểu.” Rống giận một câu, Hàn Tĩnh tức giận đi qua lòng sông, đi lên trên.

“Vậy nói cho ta nghe đi…” Minh Nguyệt túm làn váy, vượt qua bước chân của hắn.

Hàn Tĩnh xoay người lại, hai mắt đỏ sẫm, đem ngón tay chỉ vào dòng nước đang chảy siết trên mặt sông.

“Thanh Hà này là nơi ta táng thân*(chôn thân), cho đến lúc trút ra hơi thở cuối cùng, đều không đợi được triều đình cung cấp lương thảo đến, còn có đáp ứng phái viện quân tới…. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám đại quân dưới trướng lần lượt ngã xuống…” Hắn là bị chính phụ hoàng của mình vứt bỏ, sát hại, chỉ vì có khả năng uy hiếp đến quyền uy đế vương, cho nên từng bước một trừ bỏ nổ lực của hắn, cuối cùng lệnh hắn mang binh đi chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, giúp người kia trừ bỏ mối hoạ lớn.

Nghe hắn miêu tả, Minh Nguyệt giống như cũng có thể nhìn thấy khung cảnh bi thảm đó, kia không giống như tình huống cổ đại trong phim hay trong tiểu thuyết đã nhìn thấy đơn giản như vậy, mà là thật sự tử vong….

Di? Trong đầu giống như xoẹt qua một hình ảnh, lại có loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Hắn theo dòng nước chảy loé ra thanh âm :”Ngươi không biết ta có bao nhiêu hận!”

“Bỡi vì ngươi hận, cho nên mới không cho bọn họ rời đi?” Nàng có chút không cho là đúng, giả tạo cười một cái :”Muốn ta cho ngươi một tràn vỗ tay sao?”

Hắn hừ một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Cho dù người khác không hiểu cũng không sao, hai trăm năm nay, Hàn Tĩnh cự tuyệt thả năm ngàn đại quân kia đi, cũng không nghĩ lại một lần nữa đầu thai làm người, lại càng không muốn làm thần, trừ khi lão thiên muốn hắn hồn siêu phách tán, bằng không dù là ai cũng không làm gì được hắn.

Nhìn bóng dáng cương trực đi về phía trước, Minh Nguyệt thở dài, ngẩng đầu nhìn trời cao, bồ tát a bồ tát, muốn hoàn thành sứ mệnh này thật sự là rất khó khăn a.


/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status