- Chẳng nhẽ là vợ chồng rồi kô đc hẹn nhau đi uống nước àk - hắn xoay xoay cốc cafê, đưa lên môi và nhấp một ngụm
- Ừm...thầy ơi...tối nay em ngủ đâu hả thầy? - nó hơi cúi mặt xuống, mân mê cái cúc áo
- Hì... - hắn mỉm cười tr'c cái thái độ dễ thương kia của nó - tất nhiên là khách sạn...! - hắn có vẻ rất thờ ơ
- Khách...khách...khách ực...sạn ? - nó nuốt n'c bọt cái ực
- Phải... Em tính ra công viên ngủ hả?! Tôi đâu có phải trẻ em lang thang - hắn nhổm ng` lên, hai tay chống lên bàn. Hắn dí sát mặt hắn vào mặt nó
Nó quay mặt đi nhưng kô kịp giấu đi cái mặt đỏ ửng như trái cà chua của nó. Ông thầy đan tay vào nhau và phán một câu xanh rờn
- Tôi có thê hôn hoặc làm gì em bất cứ lúc nào
- Thầy...kô có chuyện gì thì em xin phép - nó cầm lấy cái cặp sách
- Em đi đâu?!
- Về nhà...sao thầy hỏi kĩ thế - nó hơi nghiêng đầu
- Nhà em ở đâu?!
- Ở... - nó gãi đầu - Ừk nhỉ...hềhề...em quên là em kô có nhà để về
- Tôi xin lỗi...
- Ha ha...kô sao. Thầy kô nhắc em cũng quên...có đi thì cũng chả biết đi đâu... - nó cúi gằm mặt xuống, n'c mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt nó
Hắn đứng dậy và chợt...ôm nó
- Đừng có khóc ở chỗ đông ng` thế này mà...tôi kô biết cách dỗ trẻ con đâu... - giọng hắn nửa đùa nửa thật
Nó bật cười...
- Thầy pha trò giỏi thật...!
- Hà hà...kô có gì - hắn xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó...hắn vẫn cứ ôm nó như vậy...đến khi nó thiếp đi
Hắn bế nó ra xe, đặt nó nằm ở ghế sau, hắn khẽ hôn lên trán nó
- Nhìn em ngủ như con búp bê vậy...lần đầu tiên tôi gặp em...tôi luôn nghĩ rằng...em là ng` con gái đẹp nhất thế gian - hắn vén vài sợi tóc lưa thưa trên trán nó
Dừng xe tr'c cửa một khách sạn, hắn bế nó vào. Cô lễ tân nheo mắt
- Anh có cần cái đó kô?!
- Khỏi. Cô nghĩ tôi vào đây để làm cái chuyện đấy àk?! Mẹ kiếp!!! - hắn lừ mắt cô nhân viên
Hắn mở cửa phòng, đặt nó nằm lên giường ngay ngắn. Ngồi cạnh nó, hắn thở hắt ra
- Tôi đã nói rồi mà...tôi có thể lấy đi tất cả của em...bất cứ khi nào. Nhưng mà tôi kô thích!!!
Nó thở phào nhẹ nhõm trong lòng...thực ra nó tỉnh từ lúc ông thầy bế nó vào cửa khách sạn và nó đã nghe thấy tất cả...Trời ạk. Đợi đến lúc ông thầy vào nhà tắm nó mới an tâm mở mắt ra. May là nó có mang theo một ít quần áo trong cặp sách.
- Nóng quá - nó than trời
Nó bò xuống giường tìm cặp sách...Nó vớ lấy cái áo phông để thay. Thật kô may cho nó là hắn đã tắm xong. ( t/g : hà hà )
Tạch...! - hắn bước ra khỏi nhà tắm và bật điện lên...một cảnh tượng hết sức hãi hùng là nó đang cởi áo...="=
- Ááááaaaaaaaaaaaaaa
- Ừm...thầy ơi...tối nay em ngủ đâu hả thầy? - nó hơi cúi mặt xuống, mân mê cái cúc áo
- Hì... - hắn mỉm cười tr'c cái thái độ dễ thương kia của nó - tất nhiên là khách sạn...! - hắn có vẻ rất thờ ơ
- Khách...khách...khách ực...sạn ? - nó nuốt n'c bọt cái ực
- Phải... Em tính ra công viên ngủ hả?! Tôi đâu có phải trẻ em lang thang - hắn nhổm ng` lên, hai tay chống lên bàn. Hắn dí sát mặt hắn vào mặt nó
Nó quay mặt đi nhưng kô kịp giấu đi cái mặt đỏ ửng như trái cà chua của nó. Ông thầy đan tay vào nhau và phán một câu xanh rờn
- Tôi có thê hôn hoặc làm gì em bất cứ lúc nào
- Thầy...kô có chuyện gì thì em xin phép - nó cầm lấy cái cặp sách
- Em đi đâu?!
- Về nhà...sao thầy hỏi kĩ thế - nó hơi nghiêng đầu
- Nhà em ở đâu?!
- Ở... - nó gãi đầu - Ừk nhỉ...hềhề...em quên là em kô có nhà để về
- Tôi xin lỗi...
- Ha ha...kô sao. Thầy kô nhắc em cũng quên...có đi thì cũng chả biết đi đâu... - nó cúi gằm mặt xuống, n'c mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt nó
Hắn đứng dậy và chợt...ôm nó
- Đừng có khóc ở chỗ đông ng` thế này mà...tôi kô biết cách dỗ trẻ con đâu... - giọng hắn nửa đùa nửa thật
Nó bật cười...
- Thầy pha trò giỏi thật...!
- Hà hà...kô có gì - hắn xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó...hắn vẫn cứ ôm nó như vậy...đến khi nó thiếp đi
Hắn bế nó ra xe, đặt nó nằm ở ghế sau, hắn khẽ hôn lên trán nó
- Nhìn em ngủ như con búp bê vậy...lần đầu tiên tôi gặp em...tôi luôn nghĩ rằng...em là ng` con gái đẹp nhất thế gian - hắn vén vài sợi tóc lưa thưa trên trán nó
Dừng xe tr'c cửa một khách sạn, hắn bế nó vào. Cô lễ tân nheo mắt
- Anh có cần cái đó kô?!
- Khỏi. Cô nghĩ tôi vào đây để làm cái chuyện đấy àk?! Mẹ kiếp!!! - hắn lừ mắt cô nhân viên
Hắn mở cửa phòng, đặt nó nằm lên giường ngay ngắn. Ngồi cạnh nó, hắn thở hắt ra
- Tôi đã nói rồi mà...tôi có thể lấy đi tất cả của em...bất cứ khi nào. Nhưng mà tôi kô thích!!!
Nó thở phào nhẹ nhõm trong lòng...thực ra nó tỉnh từ lúc ông thầy bế nó vào cửa khách sạn và nó đã nghe thấy tất cả...Trời ạk. Đợi đến lúc ông thầy vào nhà tắm nó mới an tâm mở mắt ra. May là nó có mang theo một ít quần áo trong cặp sách.
- Nóng quá - nó than trời
Nó bò xuống giường tìm cặp sách...Nó vớ lấy cái áo phông để thay. Thật kô may cho nó là hắn đã tắm xong. ( t/g : hà hà )
Tạch...! - hắn bước ra khỏi nhà tắm và bật điện lên...một cảnh tượng hết sức hãi hùng là nó đang cởi áo...="=
- Ááááaaaaaaaaaaaaaa
/37
|