Nhìn chiếc ghế trống của Huyền, tôi không khỏi cảm thấy buồn về lòng người. Yêu đương là gì, ghen tuông là gì mà khiến con người mù quáng, đang yên đang lành gây ra bao nhiêu chuyện chẳng thể hiểu nổi. Giờ Huyền có đi đâu thì cái lý lịch từng dối trá, ngang nhiên ký và đóng dấu qua mặt tổng giám đốc kia liệu chị ta có thể xin được một công việc tử tế hay không? Có điều chị ta cũng có nhiều ưu thế hơn người, hơn nữa chị ta bị trừng phạt như vậy vẫn còn là quá nhẹ. Tổn thất của Kim Thành không phải là không có với bản công văn đồng ý vô điều kiện đã gửi đi, cả cái tin đồn chết tiệt kia do Huyền cố tình loan ra nữa, tôi có mồm năm miệng mười cũng khó mà giãi bày với kẻ khác khi tin xấu thì đồn xa, hơn nữa định kiến về tôi trong tổng công ty đâu phải lúc này mới có, giờ chỉ khắc sâu thêm mà thôi.
– Thứ năm tuần sau là lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty, mấy đứa gửi hết giấy mời chưa?
Câu hỏi của chị Trâm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mấy cô gái trong phòng đều vâng dạ đáp lời chị. Sáng nay chúng tôi đã gửi tận tay những vị khách quan trọng còn những vị bình thường thì Khánh đã gửi qua chuyển phát nhanh.
Chị Trâm hài lòng tiếp lời:
– Hôm ấy mấy đứa cũng làm lễ tân đón khách luôn nhé, năm nay ban lãnh đạo giao cho phòng mình lo toàn bộ vụ này. Mệt nhưng mà cũng là niềm tự hào vì được cấp trên tin tưởng.
“Mấy đứa” không có gì phản đối cả, là việc thì làm thôi. Chị Trâm dặn dò thêm:
– Còn vụ team building chào mừng kỷ niệm thì cuối tuần này phòng mình cũng cần tham gia đấy, tuy mình không trong ban tổ chức nhưng phải góp mặt hết nhé!
– Ui… hai ngày cuối tuần này chị nhỉ, em đang định về quê có đám cưới.
Khánh nhăn nhó nói, chị Trâm lắc đầu:
– Phải đi đấy, sắp xếp mà đi không kẻo thiếu người, ai cũng chuồn thì tinh thần tập thể ở đâu?
– Em biết rồi!
– Ừ, chịu khó em nhé! Thế Ly với Kiều Anh thì thế nào?
Ly nhún vai trả lời, không thèm quay đầu lại đáp:
– Em đi được, có vấn đề gì đâu!
– À… em cũng đi được không có vấn đề gì chị ạ.
Tôi nhỏ giọng lên tiếng, trong lòng có chút thích thú chuyến đi này. Thời tiết nóng bức muốn lè lưỡi như cún, ở trong điều hòa mãi cũng bức bối, về miền rừng núi vừa trong lành thoáng đãng vừa mát mẻ tê người. Hoạt động team building gì gì kia tôi không quan tâm cho lắm, nếu buộc phải chơi thì chơi.
– Tốt! Cứ thế đi, chơi gì thì đến đó sắp xếp đội hình. Tổng giám đốc cũng tham gia đấy, chiều nay chị thấy sếp đăng ký. Kiều Anh nhớ bảo sếp tổng vào đội mình đấy nhé!
Phạm Hoàng Bách cũng tham gia cơ à? Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì đã méo mặt trước “nhiệm vụ” mà chị Trâm giao phó. Chị cũng biết lợi dụng “tình cảm riêng tư” ghê. Phạm Hoàng Bách vừa là tổng giám đốc vừa hấp dẫn có thừa, cần thu hút có thu hút, cần khỏe mạnh có khỏe mạnh, đúng là nhân vật được chào đón số một. Địa điểm tổ chức ở tỉnh M thuộc khu vực rừng sinh thái, cả đoàn kết hợp ăn chơi và thể dục thể thao xây dựng đội nhóm hai ngày cuối tuần này. Người tham dự là nhân viên văn phòng tổng công ty, có bốn xe ô tô, mỗi ô tô một đội, đội nào nhất được tận hai mươi triệu, chia ra đúng là mỗi người cũng được thêm một ít lương, xem ra tinh thần thi đấu chẳng cần ai đẩy mà cao ngùn ngụt.
– Kiều Anh… có được không em?
Tôi có thể trả lời không sao, thế nên đành ậm ừ đáp:
– Em hỏi ý anh ấy đã chị ạ.
– Còn hỏi ý gì nữa, chồng không vào đội vợ thì vào đội ai? Cả đoàn có mỗi ban lãnh đạo là chưa phân đội thôi đấy!
Tôi cười cười cho qua chuyện, thực lòng chẳng dám hứa với chị Trâm. Rõ ràng… nếu Phạm Hoàng Bách muốn diễn tình cảm vợ chồng thì anh cũng sẽ lựa chọn như chị nói, có điều tôi đâu biết thực tế anh quyết định thế nào. Suốt cả tuần này Bách về nhà trước tôi, chẳng biết anh về từ lúc mấy giờ. Vẫn muốn tránh Bách nên phải bảy giờ tôi mới rời tổng công ty để về nhà, tắm rửa xong thì xuống bếp đem một suất cơm lên phòng, khi ấy Bách đã ở thư phòng rồi. Xong việc Bách về đến phòng thì tôi lại giả vờ ngủ, chẳng có giao tiếp nào.
Bảy giờ tối, tôi lạch xạch khóa lại cửa phòng làm việc, bước ra thang bộ xuống sảnh. Chợt giật mình tôi sững lại khi thấy Bách. Anh cũng vừa từ thang máy đi ra thì phải. Không có Thủy Tiên đi cùng vô thức tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúng túng vài giây tôi lên tiếng khi bước lại gần anh, gượng cười hỏi:
– Tổng giám đốc… anh cũng chưa về à?
Bách chau mày:
– Sao hôm nào cũng cố tình về muộn?
Tôi đỏ mặt chối:
– Tôi đâu có cố tình… tại chưa xong việc.
– Cô còn nói vậy tôi sẽ phê bình chị Trâm!
Bách nghiêm giọng, hai mắt nheo lại nhìn tôi. Biết không thể nói dối được nữa tôi chỉ cúi mặt chẳng nói gì. Chẳng lẽ tôi lại thừa nhận vì tôi sợ đối diện với anh, sợ nghe âm thanh dịu dàng của anh dành cho cô ta sao? Tôi cười cười nhìn về xe Thành đậu ngoài sân nói:
– Tổng giám đốc, anh đi trước đi, chốc tôi ra xe anh Thành sau, đi cùng thế này không hay!
– Đi cùng đi!
– Thứ năm tuần sau là lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty, mấy đứa gửi hết giấy mời chưa?
Câu hỏi của chị Trâm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mấy cô gái trong phòng đều vâng dạ đáp lời chị. Sáng nay chúng tôi đã gửi tận tay những vị khách quan trọng còn những vị bình thường thì Khánh đã gửi qua chuyển phát nhanh.
Chị Trâm hài lòng tiếp lời:
– Hôm ấy mấy đứa cũng làm lễ tân đón khách luôn nhé, năm nay ban lãnh đạo giao cho phòng mình lo toàn bộ vụ này. Mệt nhưng mà cũng là niềm tự hào vì được cấp trên tin tưởng.
“Mấy đứa” không có gì phản đối cả, là việc thì làm thôi. Chị Trâm dặn dò thêm:
– Còn vụ team building chào mừng kỷ niệm thì cuối tuần này phòng mình cũng cần tham gia đấy, tuy mình không trong ban tổ chức nhưng phải góp mặt hết nhé!
– Ui… hai ngày cuối tuần này chị nhỉ, em đang định về quê có đám cưới.
Khánh nhăn nhó nói, chị Trâm lắc đầu:
– Phải đi đấy, sắp xếp mà đi không kẻo thiếu người, ai cũng chuồn thì tinh thần tập thể ở đâu?
– Em biết rồi!
– Ừ, chịu khó em nhé! Thế Ly với Kiều Anh thì thế nào?
Ly nhún vai trả lời, không thèm quay đầu lại đáp:
– Em đi được, có vấn đề gì đâu!
– À… em cũng đi được không có vấn đề gì chị ạ.
Tôi nhỏ giọng lên tiếng, trong lòng có chút thích thú chuyến đi này. Thời tiết nóng bức muốn lè lưỡi như cún, ở trong điều hòa mãi cũng bức bối, về miền rừng núi vừa trong lành thoáng đãng vừa mát mẻ tê người. Hoạt động team building gì gì kia tôi không quan tâm cho lắm, nếu buộc phải chơi thì chơi.
– Tốt! Cứ thế đi, chơi gì thì đến đó sắp xếp đội hình. Tổng giám đốc cũng tham gia đấy, chiều nay chị thấy sếp đăng ký. Kiều Anh nhớ bảo sếp tổng vào đội mình đấy nhé!
Phạm Hoàng Bách cũng tham gia cơ à? Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì đã méo mặt trước “nhiệm vụ” mà chị Trâm giao phó. Chị cũng biết lợi dụng “tình cảm riêng tư” ghê. Phạm Hoàng Bách vừa là tổng giám đốc vừa hấp dẫn có thừa, cần thu hút có thu hút, cần khỏe mạnh có khỏe mạnh, đúng là nhân vật được chào đón số một. Địa điểm tổ chức ở tỉnh M thuộc khu vực rừng sinh thái, cả đoàn kết hợp ăn chơi và thể dục thể thao xây dựng đội nhóm hai ngày cuối tuần này. Người tham dự là nhân viên văn phòng tổng công ty, có bốn xe ô tô, mỗi ô tô một đội, đội nào nhất được tận hai mươi triệu, chia ra đúng là mỗi người cũng được thêm một ít lương, xem ra tinh thần thi đấu chẳng cần ai đẩy mà cao ngùn ngụt.
– Kiều Anh… có được không em?
Tôi có thể trả lời không sao, thế nên đành ậm ừ đáp:
– Em hỏi ý anh ấy đã chị ạ.
– Còn hỏi ý gì nữa, chồng không vào đội vợ thì vào đội ai? Cả đoàn có mỗi ban lãnh đạo là chưa phân đội thôi đấy!
Tôi cười cười cho qua chuyện, thực lòng chẳng dám hứa với chị Trâm. Rõ ràng… nếu Phạm Hoàng Bách muốn diễn tình cảm vợ chồng thì anh cũng sẽ lựa chọn như chị nói, có điều tôi đâu biết thực tế anh quyết định thế nào. Suốt cả tuần này Bách về nhà trước tôi, chẳng biết anh về từ lúc mấy giờ. Vẫn muốn tránh Bách nên phải bảy giờ tôi mới rời tổng công ty để về nhà, tắm rửa xong thì xuống bếp đem một suất cơm lên phòng, khi ấy Bách đã ở thư phòng rồi. Xong việc Bách về đến phòng thì tôi lại giả vờ ngủ, chẳng có giao tiếp nào.
Bảy giờ tối, tôi lạch xạch khóa lại cửa phòng làm việc, bước ra thang bộ xuống sảnh. Chợt giật mình tôi sững lại khi thấy Bách. Anh cũng vừa từ thang máy đi ra thì phải. Không có Thủy Tiên đi cùng vô thức tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúng túng vài giây tôi lên tiếng khi bước lại gần anh, gượng cười hỏi:
– Tổng giám đốc… anh cũng chưa về à?
Bách chau mày:
– Sao hôm nào cũng cố tình về muộn?
Tôi đỏ mặt chối:
– Tôi đâu có cố tình… tại chưa xong việc.
– Cô còn nói vậy tôi sẽ phê bình chị Trâm!
Bách nghiêm giọng, hai mắt nheo lại nhìn tôi. Biết không thể nói dối được nữa tôi chỉ cúi mặt chẳng nói gì. Chẳng lẽ tôi lại thừa nhận vì tôi sợ đối diện với anh, sợ nghe âm thanh dịu dàng của anh dành cho cô ta sao? Tôi cười cười nhìn về xe Thành đậu ngoài sân nói:
– Tổng giám đốc, anh đi trước đi, chốc tôi ra xe anh Thành sau, đi cùng thế này không hay!
– Đi cùng đi!
/84
|