Một ngày mới bắt đầu… Thế giới của tôi kể từ đêm qua đã trở nên khác biệt, khác thế nào thì chính tôi cũng chưa thể hiểu rõ, chỉ biết là được bên Bách, được là người đàn bà của anh… cảm giác trong lòng tôi ngọt ngào như ăn cả tấn đường.
Ngủ chẳng sâu giấc, cả đêm tim cứ đập thình thình, đầu ong ong lâng lâng hạnh phúc, cuối cùng tôi thức dậy trước cả tiếng chuông báo thức của Bách. Vừa mở mắt ra, tôi thoáng giật mình, cảm nhận cánh tay tê rần dưới đầu anh, không hiểu từ lúc nào tôi luồn tay vào đó, còn ngực tôi thì… chạm sát mũi anh!
Không thể để Bách nhìn thấy cảnh xấu hổ này, tôi rón rén cầm quần áo vào nhà tắm. Đêm qua mệt mỏi lại muốn được sát kề da thịt anh tôi cứ thế nằm ngủ, được cơ thể anh bao bọc cùng tấm chăn mỏng mà cơ thể dễ chịu chìm sâu vào giấc, giờ tôi muốn tắm rửa cho sạch sẽ.
Nhớ lại những gì xảy ra mà hai má nóng ran, hai mắt long lanh trong gương… thoáng nhìn qua thôi cũng lộ rõ vẻ đàn bà được “yêu”. Bước ra ngoài, Bách cũng vừa tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn tôi anh nhoẻn miệng cười trìu mến. Thế này… sao cứ có cảm giác như không thật!
Bách cất lời trước vẻ ngơ ngơ của tôi:
– Sao dậy sớm thế? Còn đau không?
Tôi ngường ngượng bước về tủ quần áo, vừa lấy chiếc váy công sở màu xanh lam treo trên mắc vừa nhẹ giọng trả lời:
– Còn, rát lắm. Không làm gì được đâu!
Bách tủm tỉm cười, anh cũng tiến lại nơi tôi đứng. Cơ thể cao lớn dừng phía sau lưng tôi, cố tình cọ vật cứng đã cộm lên dưới lớp quần xà lỏn vào mông tôi trêu ghẹo. Dê xồm! Tôi cúi mặt, máu nóng trong người tôi dồn lên não, mới sáng ngày ra đã…
Bách với chiếc áo sơ mi cùng quần treo bên trên, tranh thủ hôn chụt lên má tôi thì thầm:
– Ai hỏi chỗ đó, hỏi chân còn đau không?
Chẳng biết ai lươn lẹo ở đây, tôi bĩu môi đáp:
– Chân đỡ nhiều rồi, thuốc tốt thật đấy anh ạ!
– Ừm… hôm nay nghỉ ở nhà đi!
Bách vừa nói vừa giật bộ váy trên tay tôi, tôi cau mày quay lại nhìn anh lắc đầu nói:
– Thôi… ai lại thế, chân em cũng có đau lắm đâu, ở yên một chỗ là được.
– Bảo nghỉ thì nghỉ. Tôi nói với chị Trâm một tiếng là được. Tuần này nghỉ, tối nay về tôi đưa đến chung cư Hoa Hồng.
– Chung cư Hoa Hồng á?
Tôi ngạc nhiên, khu chung cư cao cấp mới hoàn thành đó không xa nhà bố mẹ tôi bao nhiêu, vẻ hí hửng không che giấu trong đáy mắt tôi liền hỏi Bách. Bách gật đầu, cụng trán lên trán tôi xác nhận:
– Ừ. Có mấy căn hộ mới đang rao bán, chọn một căn ở đó rồi dọn đến nhé!
– Vâng…
Tôi xúc động nhìn Bách, có thể cùng anh ở một nơi như vậy, hàng ngày được chăm sóc cho anh, được tận tay nấu cho anh những bữa cơm ngon lành thì thật tốt. Cả… chuyện đỏ mặt kia… Bách cũng sẽ chẳng chịu “tha” cho tôi, mà… tôi cũng mong được gần anh hơn bao giờ hết. Cũng có nghĩa là… chẳng cần phải nói đến việc mỗi người một phòng nữa. Nhanh thật đấy, cuộc sống luôn là những điều bất ngờ, mới tối qua tôi còn nghĩ bao giờ anh về sẽ nói đến chuyện này, vậy mà… giờ chẳng cần phải nói gì cả nữa. Vợ chồng… ít nhất đến lúc này tôi và anh đã chính thức là vợ chồng, còn tình yêu… còn lâu dài bao lâu thì… tôi cũng chẳng rõ, có lẽ Bách cũng vậy. Cuộc sống vô thường, sống nay biết nay thôi, nghĩ nhiều làm gì!
Tôi lắc lắc đầu, cất lại bộ váy vào tủ, quyết định nghe lời Bách tuần này ở nhà dưỡng chân cẳng chờ đợi anh về. Bách từ toilet bước ra, bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề lên người, vừa cài cúc áo anh vừa nói:
– Tối nay mình ưng thì chuẩn bị dọn đến luôn.
– Vâng… nhưng mà… tổng công ty đang bận rộn kỷ niệm thành lập, giờ tôi lại nghỉ thế này… mọi người sẽ bực lắm anh ạ!
“Lương tâm nghề nghiệp” trỗi dậy trong lòng, tôi vẫn cố gắng tìm cách thuyết phục Bách thêm một lần. Bách hừm một tiếng, nghĩ thế nào lại nói:
– Để Thủy Tiên làm thay cô đi!
Tôi há hốc mồm, nhất thời ngạc nhiên chưa tiêu hóa nổi. Chẳng phải… anh và Thủy Tiên lâu nay thân mật như cá với nước sao, giờ anh điều cô ta thay vị trí của tôi, không biết cô ta sẽ nghĩ sao đây? Với cô ta thì việc này chẳng có gì khó, năng lực của cô ta rất tốt, khó hơn nữa cô ta còn làm được, chỉ là… đó chắc chắn không bao giờ là việc cô ta muốn làm! Khỏi phải nói cái miệng tôi cong lên đến mức nào, thôi thì… cái chân này bao giờ khỏi cũng được!
– Đã thoải mái nghỉ ngơi chưa?
– Ai chứ Thủy Tiên làm mấy việc của tôi thì tôi tin là chuẩn người anh ạ. Cô ta vừa xinh đẹp vừa khéo léo, đúng lúc tổng công ty lại cần người như vậy trong dịp kỷ niệm, cứ đi theo anh lại phí ra!
Tôi bĩu môi cười hài lòng, Bách ừm nhẹ trong cổ họng, chợt bẹo má tôi anh hỏi:
– Thế ai đi theo tôi thì không phí?
– Ơ…
Chẳng lẽ lại… tự nhận là mình sao? Tôi đâu dám nói thế, khuôn mặt chỉ chuyển màu đỏ ửng như thừa nhận. Mới quấn quýt với anh chưa bao lâu mà đã tự cho mình cái quyền bám dính lấy anh sao?
– Khỏe chân đi rồi tính!
Ngủ chẳng sâu giấc, cả đêm tim cứ đập thình thình, đầu ong ong lâng lâng hạnh phúc, cuối cùng tôi thức dậy trước cả tiếng chuông báo thức của Bách. Vừa mở mắt ra, tôi thoáng giật mình, cảm nhận cánh tay tê rần dưới đầu anh, không hiểu từ lúc nào tôi luồn tay vào đó, còn ngực tôi thì… chạm sát mũi anh!
Không thể để Bách nhìn thấy cảnh xấu hổ này, tôi rón rén cầm quần áo vào nhà tắm. Đêm qua mệt mỏi lại muốn được sát kề da thịt anh tôi cứ thế nằm ngủ, được cơ thể anh bao bọc cùng tấm chăn mỏng mà cơ thể dễ chịu chìm sâu vào giấc, giờ tôi muốn tắm rửa cho sạch sẽ.
Nhớ lại những gì xảy ra mà hai má nóng ran, hai mắt long lanh trong gương… thoáng nhìn qua thôi cũng lộ rõ vẻ đàn bà được “yêu”. Bước ra ngoài, Bách cũng vừa tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn tôi anh nhoẻn miệng cười trìu mến. Thế này… sao cứ có cảm giác như không thật!
Bách cất lời trước vẻ ngơ ngơ của tôi:
– Sao dậy sớm thế? Còn đau không?
Tôi ngường ngượng bước về tủ quần áo, vừa lấy chiếc váy công sở màu xanh lam treo trên mắc vừa nhẹ giọng trả lời:
– Còn, rát lắm. Không làm gì được đâu!
Bách tủm tỉm cười, anh cũng tiến lại nơi tôi đứng. Cơ thể cao lớn dừng phía sau lưng tôi, cố tình cọ vật cứng đã cộm lên dưới lớp quần xà lỏn vào mông tôi trêu ghẹo. Dê xồm! Tôi cúi mặt, máu nóng trong người tôi dồn lên não, mới sáng ngày ra đã…
Bách với chiếc áo sơ mi cùng quần treo bên trên, tranh thủ hôn chụt lên má tôi thì thầm:
– Ai hỏi chỗ đó, hỏi chân còn đau không?
Chẳng biết ai lươn lẹo ở đây, tôi bĩu môi đáp:
– Chân đỡ nhiều rồi, thuốc tốt thật đấy anh ạ!
– Ừm… hôm nay nghỉ ở nhà đi!
Bách vừa nói vừa giật bộ váy trên tay tôi, tôi cau mày quay lại nhìn anh lắc đầu nói:
– Thôi… ai lại thế, chân em cũng có đau lắm đâu, ở yên một chỗ là được.
– Bảo nghỉ thì nghỉ. Tôi nói với chị Trâm một tiếng là được. Tuần này nghỉ, tối nay về tôi đưa đến chung cư Hoa Hồng.
– Chung cư Hoa Hồng á?
Tôi ngạc nhiên, khu chung cư cao cấp mới hoàn thành đó không xa nhà bố mẹ tôi bao nhiêu, vẻ hí hửng không che giấu trong đáy mắt tôi liền hỏi Bách. Bách gật đầu, cụng trán lên trán tôi xác nhận:
– Ừ. Có mấy căn hộ mới đang rao bán, chọn một căn ở đó rồi dọn đến nhé!
– Vâng…
Tôi xúc động nhìn Bách, có thể cùng anh ở một nơi như vậy, hàng ngày được chăm sóc cho anh, được tận tay nấu cho anh những bữa cơm ngon lành thì thật tốt. Cả… chuyện đỏ mặt kia… Bách cũng sẽ chẳng chịu “tha” cho tôi, mà… tôi cũng mong được gần anh hơn bao giờ hết. Cũng có nghĩa là… chẳng cần phải nói đến việc mỗi người một phòng nữa. Nhanh thật đấy, cuộc sống luôn là những điều bất ngờ, mới tối qua tôi còn nghĩ bao giờ anh về sẽ nói đến chuyện này, vậy mà… giờ chẳng cần phải nói gì cả nữa. Vợ chồng… ít nhất đến lúc này tôi và anh đã chính thức là vợ chồng, còn tình yêu… còn lâu dài bao lâu thì… tôi cũng chẳng rõ, có lẽ Bách cũng vậy. Cuộc sống vô thường, sống nay biết nay thôi, nghĩ nhiều làm gì!
Tôi lắc lắc đầu, cất lại bộ váy vào tủ, quyết định nghe lời Bách tuần này ở nhà dưỡng chân cẳng chờ đợi anh về. Bách từ toilet bước ra, bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề lên người, vừa cài cúc áo anh vừa nói:
– Tối nay mình ưng thì chuẩn bị dọn đến luôn.
– Vâng… nhưng mà… tổng công ty đang bận rộn kỷ niệm thành lập, giờ tôi lại nghỉ thế này… mọi người sẽ bực lắm anh ạ!
“Lương tâm nghề nghiệp” trỗi dậy trong lòng, tôi vẫn cố gắng tìm cách thuyết phục Bách thêm một lần. Bách hừm một tiếng, nghĩ thế nào lại nói:
– Để Thủy Tiên làm thay cô đi!
Tôi há hốc mồm, nhất thời ngạc nhiên chưa tiêu hóa nổi. Chẳng phải… anh và Thủy Tiên lâu nay thân mật như cá với nước sao, giờ anh điều cô ta thay vị trí của tôi, không biết cô ta sẽ nghĩ sao đây? Với cô ta thì việc này chẳng có gì khó, năng lực của cô ta rất tốt, khó hơn nữa cô ta còn làm được, chỉ là… đó chắc chắn không bao giờ là việc cô ta muốn làm! Khỏi phải nói cái miệng tôi cong lên đến mức nào, thôi thì… cái chân này bao giờ khỏi cũng được!
– Đã thoải mái nghỉ ngơi chưa?
– Ai chứ Thủy Tiên làm mấy việc của tôi thì tôi tin là chuẩn người anh ạ. Cô ta vừa xinh đẹp vừa khéo léo, đúng lúc tổng công ty lại cần người như vậy trong dịp kỷ niệm, cứ đi theo anh lại phí ra!
Tôi bĩu môi cười hài lòng, Bách ừm nhẹ trong cổ họng, chợt bẹo má tôi anh hỏi:
– Thế ai đi theo tôi thì không phí?
– Ơ…
Chẳng lẽ lại… tự nhận là mình sao? Tôi đâu dám nói thế, khuôn mặt chỉ chuyển màu đỏ ửng như thừa nhận. Mới quấn quýt với anh chưa bao lâu mà đã tự cho mình cái quyền bám dính lấy anh sao?
– Khỏe chân đi rồi tính!
/84
|