Tôi chỉ có thể nở một nụ cười trước câu hỏi của Bách, nhớ lại lần đầu tiên ký vào cam kết không liên quan tài chính, giờ anh sẵn sàng chi tiền vì tôi, cảm giác giống như thiên thần từ đâu xuất hiện nâng tôi lên tận thiên đường. Người ta nói đàn ông yêu thực sự sẽ làm ba việc cho người phụ nữ của anh ta, đó là tuyên bố, chu cấp và bảo vệ… Có lẽ, tôi đã thực sự được người đàn ông có tất cả đứng trước mặt tôi yêu thương. Chẳng hiểu sao lại cay cay sống mũi, hạnh phúc đến nhanh quá tôi còn chưa kịp tiêu hóa, cứ đứng ngẩn nhìn anh.
– Em thử bộ này đi, màu xanh này hợp với buổi dạ tiệc của tổng công ty đấy!
Bách ướm bộ váy tôi chỉ lên người, có chút xúc động tôi gật đầu nói:
– Vâng, anh chờ em một lát.
– Thử thêm bộ góc kia nhé, nhìn cũng được.
Bách chỉ về một bộ váy màu vàng chanh, tôi lắc đầu nói:
– Thôi, mình đi nhanh không kẻo Chi sốt ruột, em thử hai bộ này đã.
Bách gật gù, anh bước về phía sofa gần đó. Tôi thay xong bộ đầu tiên, ngài ngại kéo rèm. Từ xa Khánh thấy tôi trong bộ váy sang trọng liền giơ ngón tay hình like, còn Bách, đáy mắt thoáng sáng lên anh nhướng nhanh đôi mày rồi hạ xuống trêu chọc, tự nhiên lại làm tôi thấy nong nóng người.
– Bộ này… có hở quá không anh?
– Không sao. Em thử thêm bộ còn lại đi.
Bộ đồ thứ hai có vẻ còn đẹp hơn bộ đầu tiên, lần này Bách gật đầu ưng ý, đôi mắt nheo nheo nhìn về tôi. Bách quẹt thẻ thanh toán xong xuôi, tôi vẫy tay chào tạm biệt Khánh, theo Bách trở lại căn hộ. Vừa sập cửa, từ phía sau anh đã ôm choàng lấy tôi, mơn man thơm lên má.
– Để em thay đồ rồi mình đi luôn đi!
Bách lưu luyến nhìn tôi mở túi đồ vừa mua, chưa kịp đem vào phòng tắm anh đã giữ tay tôi lại.
– Vợ chồng rồi… ngại gì nữa!
– Ừm… chưa quen…
– Phải tập cho quen đi.
Tôi ậm ừ, trước đôi mắt cú vọ của Bách cởi bộ đồ mềm mại mặc nhà khỏi người. Đôi mắt kia chăm chú làm tôi nóng ran lên, nhanh chóng mặc chiếc váy trắng hở vai lên người trước khi Bách đổi ý. Đàn ông thật là… đã khiêu khích được họ rồi thì suốt ngày họ chỉ nghĩ đến cái giường thôi, đến bây giờ tôi mới hiểu… đàn ông yêu là thế nào. May sao, người đó lại là Bách.
Bách lái xe đưa tôi đến một khu chung cư cách không xa biệt thự của gia đình họ Phạm. Anh lựa chọn vị trí này thuận lợi đến thăm em gái, tôi có chút hồi hộp theo Bách lên tầng mười. Sau vài giây nhấn chuông cửa, một người phụ nữ trung tuổi bước ra mở, nhìn hai chúng tôi bác ấy liền vui vẻ nói:
– Hai người đến rồi à, cô Chi đang chờ hai người đấy! Cơm nước cũng xong rồi, cô ấy còn mệt mà vẫn muốn góp tay làm cơm tiếp đãi anh chị.
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước những gì bác ấy nói, Bách đỡ eo tôi cùng tôi bước vào trong căn hộ xinh xắn tràn ngập mùi hương… mùi nồng nàn hay lẫn trong áo Bách. Tôi bất ngờ hắt xì liên tiếp. Bực thật, tôi bị dị ứng cái mùi này!
– Em làm sao thế?
– À… em… ắt xì!
– Anh chị đến rồi ạ… em thích mùi hương tinh dầu này nên xông suốt ngày… chắc chị Kiều Anh bị dị ứng, để em tắt đi!
Cô gái trẻ xinh đẹp nhưng cũng mong manh yếu ớt vô cùng mặc chiếc váy lụa từ phòng ngủ bước ra gặp tôi và Bách. Cô gái này… là em gái Bách sao? Đẹp thế này chẳng trách cô ấy vào con đường người mẫu, vừa cao vừa trắng trẻo, đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đặc biệt cô ấy rất giống Bách ở đôi mắt.
Bách cau mày, trầm trầm lên tiếng:
– Em tắt luôn đi, mùi này không phải ai cũng chịu được đâu!
– Hì hì… em biết rồi!
Chi bước về phía đèn xông tắt đi, còn mở hết cửa, tắt cả điều hòa bật quạt để đuổi mùi đi nhanh. Một hồi tôi mới yên yên không còn nhảy mũi nữa, cũng hiểu tại sao mỗi khi từ đây về cơ thể Bách lại nồng nàn cái mùi đáng sợ này như vậy. Cứ nghĩ… anh và cô gái này ôm ấp gì nhau ghê gớm lắm cơ. Thực ra lâu nay tôi… ghen quá hóa ngu, có cái mùi nào mà ôm ấp nhau ám ảnh thế được ngoại trừ mùi hương xông thẳng vào quần áo chứ? Khẽ cười mình, tôi trấn tĩnh để chào hỏi cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt:
– Chào em…
Đáy mắt lém lỉnh, Chi kéo tay tôi về ghế sofa nói:
– Chị ngồi xuống đây. Em nhìn chị qua ảnh cũng đoán chị cao tầm này, gầy tầm này… người gầy khó chọn quần áo lắm.
– À… cảm ơn em chọn giúp chị bộ váy hồng đó nhé, chị rất thích đấy! Mà sức khỏe em hiện tại thế nào rồi?
– Em không sao nữa rồi… em bị thiếu máu bẩm sinh… thỉnh thoảng lại choáng… cũng chịu thôi chứ biết làm sao được. Ở đây gần bệnh viện, bác sĩ riêng cũng ở gần nên cũng không lo. Bác Vân còn là y sĩ về hưu, em nhờ được bác ấy nhiều…
– Em thử bộ này đi, màu xanh này hợp với buổi dạ tiệc của tổng công ty đấy!
Bách ướm bộ váy tôi chỉ lên người, có chút xúc động tôi gật đầu nói:
– Vâng, anh chờ em một lát.
– Thử thêm bộ góc kia nhé, nhìn cũng được.
Bách chỉ về một bộ váy màu vàng chanh, tôi lắc đầu nói:
– Thôi, mình đi nhanh không kẻo Chi sốt ruột, em thử hai bộ này đã.
Bách gật gù, anh bước về phía sofa gần đó. Tôi thay xong bộ đầu tiên, ngài ngại kéo rèm. Từ xa Khánh thấy tôi trong bộ váy sang trọng liền giơ ngón tay hình like, còn Bách, đáy mắt thoáng sáng lên anh nhướng nhanh đôi mày rồi hạ xuống trêu chọc, tự nhiên lại làm tôi thấy nong nóng người.
– Bộ này… có hở quá không anh?
– Không sao. Em thử thêm bộ còn lại đi.
Bộ đồ thứ hai có vẻ còn đẹp hơn bộ đầu tiên, lần này Bách gật đầu ưng ý, đôi mắt nheo nheo nhìn về tôi. Bách quẹt thẻ thanh toán xong xuôi, tôi vẫy tay chào tạm biệt Khánh, theo Bách trở lại căn hộ. Vừa sập cửa, từ phía sau anh đã ôm choàng lấy tôi, mơn man thơm lên má.
– Để em thay đồ rồi mình đi luôn đi!
Bách lưu luyến nhìn tôi mở túi đồ vừa mua, chưa kịp đem vào phòng tắm anh đã giữ tay tôi lại.
– Vợ chồng rồi… ngại gì nữa!
– Ừm… chưa quen…
– Phải tập cho quen đi.
Tôi ậm ừ, trước đôi mắt cú vọ của Bách cởi bộ đồ mềm mại mặc nhà khỏi người. Đôi mắt kia chăm chú làm tôi nóng ran lên, nhanh chóng mặc chiếc váy trắng hở vai lên người trước khi Bách đổi ý. Đàn ông thật là… đã khiêu khích được họ rồi thì suốt ngày họ chỉ nghĩ đến cái giường thôi, đến bây giờ tôi mới hiểu… đàn ông yêu là thế nào. May sao, người đó lại là Bách.
Bách lái xe đưa tôi đến một khu chung cư cách không xa biệt thự của gia đình họ Phạm. Anh lựa chọn vị trí này thuận lợi đến thăm em gái, tôi có chút hồi hộp theo Bách lên tầng mười. Sau vài giây nhấn chuông cửa, một người phụ nữ trung tuổi bước ra mở, nhìn hai chúng tôi bác ấy liền vui vẻ nói:
– Hai người đến rồi à, cô Chi đang chờ hai người đấy! Cơm nước cũng xong rồi, cô ấy còn mệt mà vẫn muốn góp tay làm cơm tiếp đãi anh chị.
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước những gì bác ấy nói, Bách đỡ eo tôi cùng tôi bước vào trong căn hộ xinh xắn tràn ngập mùi hương… mùi nồng nàn hay lẫn trong áo Bách. Tôi bất ngờ hắt xì liên tiếp. Bực thật, tôi bị dị ứng cái mùi này!
– Em làm sao thế?
– À… em… ắt xì!
– Anh chị đến rồi ạ… em thích mùi hương tinh dầu này nên xông suốt ngày… chắc chị Kiều Anh bị dị ứng, để em tắt đi!
Cô gái trẻ xinh đẹp nhưng cũng mong manh yếu ớt vô cùng mặc chiếc váy lụa từ phòng ngủ bước ra gặp tôi và Bách. Cô gái này… là em gái Bách sao? Đẹp thế này chẳng trách cô ấy vào con đường người mẫu, vừa cao vừa trắng trẻo, đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đặc biệt cô ấy rất giống Bách ở đôi mắt.
Bách cau mày, trầm trầm lên tiếng:
– Em tắt luôn đi, mùi này không phải ai cũng chịu được đâu!
– Hì hì… em biết rồi!
Chi bước về phía đèn xông tắt đi, còn mở hết cửa, tắt cả điều hòa bật quạt để đuổi mùi đi nhanh. Một hồi tôi mới yên yên không còn nhảy mũi nữa, cũng hiểu tại sao mỗi khi từ đây về cơ thể Bách lại nồng nàn cái mùi đáng sợ này như vậy. Cứ nghĩ… anh và cô gái này ôm ấp gì nhau ghê gớm lắm cơ. Thực ra lâu nay tôi… ghen quá hóa ngu, có cái mùi nào mà ôm ấp nhau ám ảnh thế được ngoại trừ mùi hương xông thẳng vào quần áo chứ? Khẽ cười mình, tôi trấn tĩnh để chào hỏi cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt:
– Chào em…
Đáy mắt lém lỉnh, Chi kéo tay tôi về ghế sofa nói:
– Chị ngồi xuống đây. Em nhìn chị qua ảnh cũng đoán chị cao tầm này, gầy tầm này… người gầy khó chọn quần áo lắm.
– À… cảm ơn em chọn giúp chị bộ váy hồng đó nhé, chị rất thích đấy! Mà sức khỏe em hiện tại thế nào rồi?
– Em không sao nữa rồi… em bị thiếu máu bẩm sinh… thỉnh thoảng lại choáng… cũng chịu thôi chứ biết làm sao được. Ở đây gần bệnh viện, bác sĩ riêng cũng ở gần nên cũng không lo. Bác Vân còn là y sĩ về hưu, em nhờ được bác ấy nhiều…
/84
|