Kẻ lái xe phân khối lớn gây tai nạn rồi bỏ trốn được cơ quan công an tìm ra tung tích, hắn đã khai nhận tất cả. Chính Minh Hằng là kẻ đứng sau sai hắn gây chuyện, chỉ vì cô ta quá sức hận thù. Trưa hôm đó cô ta bị bắt cóc, bọn bắt cóc đe dọa đủ kiểu mà cô ta không sợ hãi, quyết không chịu khai chiếc máy tính của Hoàng cùng mật khẩu máy tính và điện thoại của cô ta, hai vật đã sớm bị bọn bắt cóc tóm được khi cô ta mang theo trên người. Đến khi cô ta bị ăn đòn cùng lời dọa nạt tạt a xít cô ta mới thực sự sợ hãi, dung nhan bị hủy hoại rồi thì hạnh phúc cũng tiêu tan, còn mong đợi gì được nữa, thế nên tất cả những gì liên quan đến video đều bị bọn bắt cóc tiêu hủy sạch sẽ, chẳng còn gì để mà hành động. Ấm ức vô cùng mà không làm được gì, Hằng đoán thủ phạm là Kiều Anh. Cô ta ngày đêm nghĩ cách báo thù, cuối cùng chờ thời cơ thích hợp, còn mua chuộc cả người giúp việc của Kiều Anh, thành công gây sóng gió cho vợ chồng Bách. Nhân chứng đã rõ ràng, Minh Hằng chỉ có thể điên rồ gào thét, nói ra tất cả những gì cô ta biết nhưng chẳng một ai thèm quan tâm khi cô ta chẳng có chứng cớ trong tay, tất cả chỉ là từ lời cô ta mà thôi. Song sắt nhà tù là thứ chờ đợi cô ta sau những gì độc ác mà cô ta gây ra.
***
Cả nhà ba người tựa vai nhau ngồi trên ban công lộng gió ngắm cảnh hồ vào buổi hoàng hôn buông mơ tím. Thời tiết đã vào cuối thu, cơn gió se lạnh khiến tôi khẽ run lên, quàng khăn che cho cu Thóc, tôi quay sang Bách cười nói:
– Em bế con vào trong nhé, sợ thằng bé lạnh anh ạ.
– Ừ, nó hóng hớt thế là đủ rồi, em cứ để mẹ bế nó đi, quay lại đây với anh, à… nhớ đóng cửa ban công lại đấy!
– Anh này… mẹ còn ở trong kia, ngại lắm…
– Ngại gì, mẹ chẳng biết thừa, không thế làm sao có cháu cho mẹ bế chứ?
Tôi bĩu nhẹ môi lườm Bách, bế con bước vào trong phòng. Thời gian này Bách đã nhờ bà ngoại của cu Thóc đến chăm sóc cho cả hai mẹ con, chẳng tin được ai ngoài bố mẹ tôi là sự thật. Mẹ tôi vui ra mặt, bà cũng xin nghỉ việc ở trường sớm một năm so với tuổi nghỉ hưu để có thể chăm sóc con gái cùng cháu ngoại được chu đáo hơn. Được gần mẹ tôi vừa yên tâm lại vừa thoải mái trong sự chăm sóc của bà, bé con cũng ngày một cứng cáp làm lòng tôi lúc nào cũng rộn ràng như hoa nở.
Bước ra với Bách, nghe lời anh tôi đóng lại cửa. Còn hai vợ chồng trước khung cảnh nên thơ, Bách choàng tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh. Mùi hương hoa hồng quấn quýt, tôi ngắt một bông ngay trên đầu đưa xuống mũi Bách lè lưỡi trêu:
– Anh thấy bông hoa em chăm chưa? To bằng cái bát nhé!
– Anh thấy em có tay nghề trồng trọt, có cả tay chăn nuôi nữa. Cả anh lẫn cu Thóc đều tròn xoe lên rồi, cơ bụng của anh cũng đang thu về một mối này!
– Lúc này còn đẹp với ai, đêm nào cũng phải dậy pha sữa mệt lử rồi còn tập tành nữa chắc anh kiệt sức luôn, để con lớn lớn tí hai vợ chồng cùng đi tập vừa khỏe vừa đẹp nhá!
– Ừ… Còn mục tiêu năm đứa, em nhớ không?
Hả? Tưởng lúc ấy Bách nói đùa, hóa ra là thật á? Tôi xanh lè mặt mũi, nhếch miệng sợ hãi lùi người khỏi Bách. Bách tủm tỉm bẹo má tôi, tiến dần về tôi khi tôi lùi tiếp về sau, đến khi đầu suýt chạm vào bức tường anh liền để tay đỡ đầu tôi, hôn chụt một miếng lên má tôi anh bĩu môi:
– Mới nói thế đã sợ, đẻ một lần tởn đến già rồi, cạch!
– Thật á?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại, anh nghiêm túc gật đầu.
– Không đẻ gì nữa, một đứa là đủ rồi.
– Ừm… em thích có thêm một cô con gái anh ạ. Nó xinh đẹp như cô Chi thì hết ý!
Thời gian gần đây nhà Chi có một chàng trai người Pháp hay lui tới, Bách và tôi cũng yên tâm hơn giao em cho anh chàng si tình hiểu chuyện. Nghe tôi nói vậy, Bách nhíu mày, sắc mặt nhợt đi:
– Nhìn em đau đớn anh không chịu được. Có một đứa là đủ vui rồi.
Tôi ậm ừ, cũng muốn nghĩ cách thuyết phục anh thêm nhưng nghe đến chửa đẻ có vẻ Bách bị ám ảnh tâm lý. Có điều, trên đời này có những sinh mệnh do ông trời cố ý sinh ra. Ba năm hạnh phúc, bao đêm trầm luân âu yếm bên nhau quả ngọt lại một lần xuất hiện dù tôi và Bách đã thực hiện biện pháp phòng tránh. Một ngày đẹp trời, cầm chiếc que hai vạch lên tay, tôi mừng vui khôn xiết nhưng lại rón rén chưa biết nói với Bách thế nào, sợ anh lo lắng. Từ lúc nào, một cái nhíu mày, một tiếng kêu đau của tôi cũng làm anh xanh mặt, nói gì đến việc đối diện dao kéo sinh đẻ. Có bà vợ nào báo tin mình hai vạch cho chồng lại phải hồi hộp rón rén như tôi thế không nhỉ?
– Anh… hihi.
Bách đang làm việc, cuối tuần nhưng anh vẫn ôm máy tính với những con số báo cáo tài chính. Nhìn cái mặt hớn hở cùng que thử trên tay của tôi, chẳng cần nhìn vào hai vạch nét như son anh đã nhíu mày, hờ hững nói:
– Thằng Thóc có thêm em rồi à?
Chẳng vui cũng chẳng buồn, ghét thật! Tôi hơi giận, ném cái que thử vào sọt rác.
– Người ta có thai chồng chẳng ôm vợ lên mà quay vòng, bố gì mà thờ ơ với con thế?
– Ừ… thì… ai chẳng vui… nhưng mà… lo cho vợ thôi! Nguy hiểm, đau đớn, thương lắm!
Bách vỗ về, kéo tôi ngồi lên đùi anh, nhẹ giọng an ủi. Tôi cũng hiểu anh lo cho tôi nên mới vậy, chỉ mỉm cười nói:
– Lần này cẩn thận hơn!
– Ừ. Có chế độ đặc biệt. Vệ sĩ đặc biệt.
– Vệ sĩ đặc biệt á?
Bách nhướng mày hai cái, hiểu ra vệ sĩ đặc biệt mà anh nói chính là anh, tôi chỉ biết phì cười, gật gật đầu trong lòng anh, lòng rộn ràng niềm tin vào tương lai êm ấm anh dành cho tôi.
Làm vợ một tổng giám đốc kiêu hãnh xa lạ như Phạm Hoàng Bách, cứ ngỡ là bi kịch ông trời giáng xuống đầu, ai ngờ lại là thiên đường hạnh phúc mà ông hào phóng ban phát cho tôi. Ở bên anh, tôi là người phụ nữ được yêu thương, được cùng anh thức giấc mỗi ngày, cùng anh chìm sâu vào giấc ngủ hằng đêm. Vì anh, bao đau đớn chông gai phía trước tôi có thể vượt qua, được sinh con cho anh, được cùng anh chăm sóc những đứa trẻ, đó không phải là áp lực mà là những gì đời người khao khát, khao khát ấy, may mắn vô cùng khi tôi được trải nghiệm cùng anh. Nếu ai đó hỏi tôi có ước mong gì hơn, tôi sẽ lắc đầu, có anh, tôi đã có tất cả rồi!
KẾT THÚC.
Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi câu chuyện Chị em mình theo dõi trang cá nhân của tác giả Vũ Ngọc Hương để cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! Yêu thương <3<3
***
Cả nhà ba người tựa vai nhau ngồi trên ban công lộng gió ngắm cảnh hồ vào buổi hoàng hôn buông mơ tím. Thời tiết đã vào cuối thu, cơn gió se lạnh khiến tôi khẽ run lên, quàng khăn che cho cu Thóc, tôi quay sang Bách cười nói:
– Em bế con vào trong nhé, sợ thằng bé lạnh anh ạ.
– Ừ, nó hóng hớt thế là đủ rồi, em cứ để mẹ bế nó đi, quay lại đây với anh, à… nhớ đóng cửa ban công lại đấy!
– Anh này… mẹ còn ở trong kia, ngại lắm…
– Ngại gì, mẹ chẳng biết thừa, không thế làm sao có cháu cho mẹ bế chứ?
Tôi bĩu nhẹ môi lườm Bách, bế con bước vào trong phòng. Thời gian này Bách đã nhờ bà ngoại của cu Thóc đến chăm sóc cho cả hai mẹ con, chẳng tin được ai ngoài bố mẹ tôi là sự thật. Mẹ tôi vui ra mặt, bà cũng xin nghỉ việc ở trường sớm một năm so với tuổi nghỉ hưu để có thể chăm sóc con gái cùng cháu ngoại được chu đáo hơn. Được gần mẹ tôi vừa yên tâm lại vừa thoải mái trong sự chăm sóc của bà, bé con cũng ngày một cứng cáp làm lòng tôi lúc nào cũng rộn ràng như hoa nở.
Bước ra với Bách, nghe lời anh tôi đóng lại cửa. Còn hai vợ chồng trước khung cảnh nên thơ, Bách choàng tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh. Mùi hương hoa hồng quấn quýt, tôi ngắt một bông ngay trên đầu đưa xuống mũi Bách lè lưỡi trêu:
– Anh thấy bông hoa em chăm chưa? To bằng cái bát nhé!
– Anh thấy em có tay nghề trồng trọt, có cả tay chăn nuôi nữa. Cả anh lẫn cu Thóc đều tròn xoe lên rồi, cơ bụng của anh cũng đang thu về một mối này!
– Lúc này còn đẹp với ai, đêm nào cũng phải dậy pha sữa mệt lử rồi còn tập tành nữa chắc anh kiệt sức luôn, để con lớn lớn tí hai vợ chồng cùng đi tập vừa khỏe vừa đẹp nhá!
– Ừ… Còn mục tiêu năm đứa, em nhớ không?
Hả? Tưởng lúc ấy Bách nói đùa, hóa ra là thật á? Tôi xanh lè mặt mũi, nhếch miệng sợ hãi lùi người khỏi Bách. Bách tủm tỉm bẹo má tôi, tiến dần về tôi khi tôi lùi tiếp về sau, đến khi đầu suýt chạm vào bức tường anh liền để tay đỡ đầu tôi, hôn chụt một miếng lên má tôi anh bĩu môi:
– Mới nói thế đã sợ, đẻ một lần tởn đến già rồi, cạch!
– Thật á?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại, anh nghiêm túc gật đầu.
– Không đẻ gì nữa, một đứa là đủ rồi.
– Ừm… em thích có thêm một cô con gái anh ạ. Nó xinh đẹp như cô Chi thì hết ý!
Thời gian gần đây nhà Chi có một chàng trai người Pháp hay lui tới, Bách và tôi cũng yên tâm hơn giao em cho anh chàng si tình hiểu chuyện. Nghe tôi nói vậy, Bách nhíu mày, sắc mặt nhợt đi:
– Nhìn em đau đớn anh không chịu được. Có một đứa là đủ vui rồi.
Tôi ậm ừ, cũng muốn nghĩ cách thuyết phục anh thêm nhưng nghe đến chửa đẻ có vẻ Bách bị ám ảnh tâm lý. Có điều, trên đời này có những sinh mệnh do ông trời cố ý sinh ra. Ba năm hạnh phúc, bao đêm trầm luân âu yếm bên nhau quả ngọt lại một lần xuất hiện dù tôi và Bách đã thực hiện biện pháp phòng tránh. Một ngày đẹp trời, cầm chiếc que hai vạch lên tay, tôi mừng vui khôn xiết nhưng lại rón rén chưa biết nói với Bách thế nào, sợ anh lo lắng. Từ lúc nào, một cái nhíu mày, một tiếng kêu đau của tôi cũng làm anh xanh mặt, nói gì đến việc đối diện dao kéo sinh đẻ. Có bà vợ nào báo tin mình hai vạch cho chồng lại phải hồi hộp rón rén như tôi thế không nhỉ?
– Anh… hihi.
Bách đang làm việc, cuối tuần nhưng anh vẫn ôm máy tính với những con số báo cáo tài chính. Nhìn cái mặt hớn hở cùng que thử trên tay của tôi, chẳng cần nhìn vào hai vạch nét như son anh đã nhíu mày, hờ hững nói:
– Thằng Thóc có thêm em rồi à?
Chẳng vui cũng chẳng buồn, ghét thật! Tôi hơi giận, ném cái que thử vào sọt rác.
– Người ta có thai chồng chẳng ôm vợ lên mà quay vòng, bố gì mà thờ ơ với con thế?
– Ừ… thì… ai chẳng vui… nhưng mà… lo cho vợ thôi! Nguy hiểm, đau đớn, thương lắm!
Bách vỗ về, kéo tôi ngồi lên đùi anh, nhẹ giọng an ủi. Tôi cũng hiểu anh lo cho tôi nên mới vậy, chỉ mỉm cười nói:
– Lần này cẩn thận hơn!
– Ừ. Có chế độ đặc biệt. Vệ sĩ đặc biệt.
– Vệ sĩ đặc biệt á?
Bách nhướng mày hai cái, hiểu ra vệ sĩ đặc biệt mà anh nói chính là anh, tôi chỉ biết phì cười, gật gật đầu trong lòng anh, lòng rộn ràng niềm tin vào tương lai êm ấm anh dành cho tôi.
Làm vợ một tổng giám đốc kiêu hãnh xa lạ như Phạm Hoàng Bách, cứ ngỡ là bi kịch ông trời giáng xuống đầu, ai ngờ lại là thiên đường hạnh phúc mà ông hào phóng ban phát cho tôi. Ở bên anh, tôi là người phụ nữ được yêu thương, được cùng anh thức giấc mỗi ngày, cùng anh chìm sâu vào giấc ngủ hằng đêm. Vì anh, bao đau đớn chông gai phía trước tôi có thể vượt qua, được sinh con cho anh, được cùng anh chăm sóc những đứa trẻ, đó không phải là áp lực mà là những gì đời người khao khát, khao khát ấy, may mắn vô cùng khi tôi được trải nghiệm cùng anh. Nếu ai đó hỏi tôi có ước mong gì hơn, tôi sẽ lắc đầu, có anh, tôi đã có tất cả rồi!
KẾT THÚC.
Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi câu chuyện Chị em mình theo dõi trang cá nhân của tác giả Vũ Ngọc Hương để cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! Yêu thương <3<3
/84
|