Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 3: Mẫu Thân Hàn Nguyệt

/364


Nghe con trai mình nói như vậy, nàng không kìm lòng được mà ôm chặt con mình hơn, nhưng sau đó ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh.

- Là ai dám đánh con, nói cho mẫu thân biết, mẫu thân đi tìm hắn tính sổ.

Làm sao mà Hàn Nguyệt không giận cho được, lại dám đánh con nàng như thế, người làm mẹ như nàng sao không đau lòng cho được.

Trần Vũ chỉ lắc đầu một cái, giọng điệu tùy ý vang lên:

- Không cần đâu mẫu thân, chuyện của con hãy để con tự mình giải quyết, không cần người phải giúp con đâu.

Nghe con trai mình nói như vậy nàng buông Trần Vũ ra hai mắt nhìn sâu vào mắt con trai mình.

Làm nàng ngạc nhiên là con mình không chút lo lắng hay căm phẫn mà thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi đó nàng biết con mình đã thật sự trưởng thành rồi.

Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ gật đầu lấy tay vuốt lên mái tóc của con trai mình mà trong lòng đau dứt không thôi.

- Ưm, không sao là tốt, vậy để mẫu thân đi nấu vài món ngon cho con ăn.

Hàn Nguyệt cười nhân hậu nhìn sang đứa con của mình sau đó đi vào nhà biếp còn Trần Vũ vẫn ngồi ngây tại đó ngẫm nghĩ lại mọi thứ.

Nghĩ đến sự không cam lòng cùng bi phẫn ở chỗ sâu trong trí nhớ của mình, nghĩ đến cuộc sống của mình mấy năm qua, nghĩ đến cha mình làm hắn càng đau lòng.

- Chỉ vì một tên phế vật như ta mà mẫu thân cùng gia gia ta phải lo lắng, chỉ vì một tên phế vật như ta mà cha ta...

Càng nghĩ hắn càng hận chính mình, vì sao mọi chuyện tồi tệ lại đổ lên trên đầu hắn mà không phải là người khác!

Ở Võ Mạch Đại Lục này võ giả vi tôn, nếu không có thực lực sẽ bị người khác khinh thường, cũng vì nguyên nhân này mà hắn thường bị những người trong gia tộc khinh bạc, còn mẫu thân của hắn cũng bị người khác khinh ghẻ do có đứa con phế vật.

Trần Vũ từ trên giường bước xuống, không kìm nổi cất tiếng cười to như điên.

- Từ hôm nay trở đi, ai dám trêu chọc ta, liền đánh gảy chân chó các ngươi! Ai còn dám sỉ nhục cha mẹ ta, liền đánh vỡ miệng chó các ngươi! Nhưng đợi khi ta mạnh lên đã…

Hàn mẫu đang nấu nướng, đột nhiên nghe tiếng cười điên cuồng của con trai, vội vàng bỏ xuống chuyện đang làm.

Hàn Nguyệt ở bên ngoài nhìn vào thấy Trần Vũ chân trần đứng trên mặt đất ngây ngô cười, không kìm nổi trong lòng dâng lên một nỗi bi thương thật lớn:

- Chẳng lẽ ta mạng đã khổ như vậy, con ta nó...lại bị điên rồi sao?

- Tiểu Vũ! Nói với mẫu thân, con làm sao vậy?

Hàn Nguyệt dịu dàng hỏi, không dám khuấy động đến Trần Vũ chút nào, sợ thần kinh đứa con nàng mẫn cảm yếu ớt sẽ hỏng mất.

Trần Vũ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, để mặc cho Hàn Nguyệt ôm, có chút mờ mịt luống cuống không biết làm sao, thầm nghĩ:

- Làm sao vậy? Chuyện tốt đẹp thế này, ta mới vừa quyết tâm được một chuyện, vì sao lại khóc ầm ĩ vậy chứ?

Có điều Trần Vũ nghĩ trong lòng, nhưng lại không dám nói lên. Cho nên, khóc rống một hồi giải phóng hết ra ngoài, đối với thân thể mới có lợi.

Trần Vũ yên lặng để cho mẫu thân của mình khóc một hồi, mới lên tiếng nói:

- Người cũng đừng buồn nữa, con hiện tại không phải đang tốt sao? Còn chuyện kinh mạch bị hư hại, không sao cả chuyện đó có thể từ từ giải quyết sau.

Trần Vũ ánh mắt cùng giọng nói kiên định làm Hàn Nguyệt cũng có phần giật mình.

Khóc hồi lâu Hàn Nguyệt buông đứa con mình ra dùng đôi mắt cực đẹp nhìn vào trong mắt Trần Vũ, chậm rãi nói:

- Tiểu Vũ, biểu hiện của con ngày hôm nay, thật là ngoài dự đoán của mẫu thân!

Hàn Nguyệt nói, nhìn Trần Vũ hàm ý sâu xa.

Hàn Nguyệt dường như cũng không hoài nghi con mình bị điên, nói tiếp:

- Một hồi biến cố, làm cho con trở nên thành thục. Mẫu thân rất vui mừng! Con biết, vì sao mẫu thân đặt tên cho con là Trần Vũ hay không?

Trần Vũ lắc đầu, trong trí nhớ, mẫu thân cũng chưa bao giờ nói với mình những thứ này.

- Mẫu thân hy vọng rằng, tương lai sẽ có một ngày con có thể trở thành người đàn ông đội trời đạp đất! Muốn cho tất cả người khinh thường con, đều phải biết, con, là con trai Hàn Nguyệt ta!

Lúc Hàn Nguyệt nói đến đây, trong đôi mắt hiện lên một chút nước mắt.

- Mẫu thân...

Giọng Trần Vũ, ít nhiều có chút nghẹn ngào, trong lời Hàn Nguyệt, lộ ra vô tận yêu dấu với mình, loại yêu thương này, giống như một đoàn ánh sáng mặt trời ấm áp, bao bọc lấy hắn.

Hàn Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Trần Vũ một chút, sau đó nói:

- Được rồi, mẫu thân biết con hiểu chuyện, biết lo lắng cho mẫu thân! Ta thật cao hứng!

Trên đời này, còn có gì để một người mẫu thân hài lòng hơn việc con trai mình càng hiểu chuyện chứ?

Hàn Nguyệt nghĩ con mình trả giá nhiều năm qua, ở thời khắc này đã có được hồi báo tốt nhất, nàng không nhịn được ôm Trần Vũ vào trong lòng, vừa rơi lệ, vừa nhẹ nhàng nói:

- Mẫu thân tin tưởng con, trong lòng của ta, con là ưu tú nhất trên đời này!

/364

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status