Sau khi Hôn Hiểu sấy tóc cho tôi, nói lời buồn nôn không thành công, tôi quyết định ngủ cùng anh ấy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không lấy ra được lý do phản đối.
Thế là, tôi nằm cạnh anh, đồng thời giao hẹn 3 chương.
“Buổi tối không được ngáy, không được nghiến răng, không được nói mớ.”
“Tự mình đắp chăn mình.”
“Không được đánh úp em, còn nữa…”
“Ngủ đi.” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt, quay lưng về phía tôi.
Tôi đành nuốt những lời chưa nói hết xuống.
Xem ra, quả thật là mình nghĩ nhiều rồi, Hôn Hiểu thực sự chỉ muốn ngủ.
Tôi thở phào, cũng nằm quay lưng vềphía anh, tắt đèn.
Trong căn phòng tối om lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng tôi.
Ánh đèn ngoài kia xuyên qua rèm cửa, tạo thành quầng sáng kỳ lạ, trượt dần dần trên tường.
Tôi nhìn ánh sáng di chuyển, dần dần nhắm mắt.
Nhưng, eo đột nhiên thít lại … Hôn Hiểu quay người ôm tôi vào lòng.
Tôi ngạc nhiên, đang định phản đối, anh lại nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Tôi ngừng lại, để Hôn Hiểu ôm như vậy. Cả phần lưng dán chặt vào ngực anh, không có chút khoảng trống. Nhịp đập trái tim anh tiếp tục vang tới, truyền đến tim tôi dù cách lớp vải dày. Từng nhịp từng nhịp, rất có quy luật, tôi yên lặng lắng nghe.
Căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Đột nhiên …
“Trang Hôn Hiểu, anh… nói lời không giữ lời.”
“… Sao thế?’
“Anh đã nói chỉ ngủ thôi mà.”
“Chúng ta vốn dĩ chỉ ngủ còn gì.”
“Vậy tay của anh sao có thể đặt lung tung?”
“Nó bị lạc đường.”
“……”
Chỉ nghe thấy tiếng rít khẽ đau, đèn bật lên, căn phòng rực sáng. Hôn Hiểu nắm chặt tay mình, giận dữ nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, em dám đâm anh!”
“Tại anh mưu đồ gây rối trước! Em chỉ tự vệ.”
Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt sẫm lại.
Lại đang định mưu đồ quỷ gì đây? Tôi vội vàng xuống giường, lùi lại phía tường, giơ kim thêu trên tay chỉ anh, uy hiếp: “Đừng qua đây, nếu không em sẽ không khách khí đâu!”
Hôn Hiểu vốn định bước tới tóm tôi, nhưng nhìn cái kim sáng loáng, không chừng còn dính máu mình, do dự một chút, dừng bước, nhíu mày nói: “Em lại có thể giấu thứ này trong gối ư?”
Tôi cây ngay không sợ chết đứng: “Để anh chuẩn bị biện pháp, còn em không thể chuẩn bị kim ư?”
“Em chuẩn bị khi nào?” Hôn Hiểu hỏi tôi
“Chính là tối hôm anh kéo em vào trong nhà cưỡng hôn,” Tôi cầm cái kim, không buông tay: “Khi đó em đã nghĩ, người đàn ông này kích động như vậy, tuyệt đối có một ngày sẽ bộc phát thú tính, nhất định phải chuẩn bị trước.”
Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt nổi nóng ngấm ngầm của anh, bổ sung thêm: “Sự thật chứng minh, em hoàn toàn dự kiến trước được.”
Cứ như thế, chúng tôi mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Rất lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh về ngủ.”
Oái, anh ấy chịu thua ư? Tôi nhìn bóng dáng Hôn Hiểu, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra kết luận, tiểu tử này, hồi nhỏ tuyệt đối từng bị kim đâm qua, thậm chí phần bị đâm vẫn nhắc bản thân nhớ tới.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không lấy ra được lý do phản đối.
Thế là, tôi nằm cạnh anh, đồng thời giao hẹn 3 chương.
“Buổi tối không được ngáy, không được nghiến răng, không được nói mớ.”
“Tự mình đắp chăn mình.”
“Không được đánh úp em, còn nữa…”
“Ngủ đi.” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt, quay lưng về phía tôi.
Tôi đành nuốt những lời chưa nói hết xuống.
Xem ra, quả thật là mình nghĩ nhiều rồi, Hôn Hiểu thực sự chỉ muốn ngủ.
Tôi thở phào, cũng nằm quay lưng vềphía anh, tắt đèn.
Trong căn phòng tối om lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng tôi.
Ánh đèn ngoài kia xuyên qua rèm cửa, tạo thành quầng sáng kỳ lạ, trượt dần dần trên tường.
Tôi nhìn ánh sáng di chuyển, dần dần nhắm mắt.
Nhưng, eo đột nhiên thít lại … Hôn Hiểu quay người ôm tôi vào lòng.
Tôi ngạc nhiên, đang định phản đối, anh lại nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Tôi ngừng lại, để Hôn Hiểu ôm như vậy. Cả phần lưng dán chặt vào ngực anh, không có chút khoảng trống. Nhịp đập trái tim anh tiếp tục vang tới, truyền đến tim tôi dù cách lớp vải dày. Từng nhịp từng nhịp, rất có quy luật, tôi yên lặng lắng nghe.
Căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Đột nhiên …
“Trang Hôn Hiểu, anh… nói lời không giữ lời.”
“… Sao thế?’
“Anh đã nói chỉ ngủ thôi mà.”
“Chúng ta vốn dĩ chỉ ngủ còn gì.”
“Vậy tay của anh sao có thể đặt lung tung?”
“Nó bị lạc đường.”
“……”
Chỉ nghe thấy tiếng rít khẽ đau, đèn bật lên, căn phòng rực sáng. Hôn Hiểu nắm chặt tay mình, giận dữ nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, em dám đâm anh!”
“Tại anh mưu đồ gây rối trước! Em chỉ tự vệ.”
Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt sẫm lại.
Lại đang định mưu đồ quỷ gì đây? Tôi vội vàng xuống giường, lùi lại phía tường, giơ kim thêu trên tay chỉ anh, uy hiếp: “Đừng qua đây, nếu không em sẽ không khách khí đâu!”
Hôn Hiểu vốn định bước tới tóm tôi, nhưng nhìn cái kim sáng loáng, không chừng còn dính máu mình, do dự một chút, dừng bước, nhíu mày nói: “Em lại có thể giấu thứ này trong gối ư?”
Tôi cây ngay không sợ chết đứng: “Để anh chuẩn bị biện pháp, còn em không thể chuẩn bị kim ư?”
“Em chuẩn bị khi nào?” Hôn Hiểu hỏi tôi
“Chính là tối hôm anh kéo em vào trong nhà cưỡng hôn,” Tôi cầm cái kim, không buông tay: “Khi đó em đã nghĩ, người đàn ông này kích động như vậy, tuyệt đối có một ngày sẽ bộc phát thú tính, nhất định phải chuẩn bị trước.”
Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt nổi nóng ngấm ngầm của anh, bổ sung thêm: “Sự thật chứng minh, em hoàn toàn dự kiến trước được.”
Cứ như thế, chúng tôi mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Rất lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh về ngủ.”
Oái, anh ấy chịu thua ư? Tôi nhìn bóng dáng Hôn Hiểu, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra kết luận, tiểu tử này, hồi nhỏ tuyệt đối từng bị kim đâm qua, thậm chí phần bị đâm vẫn nhắc bản thân nhớ tới.
/81
|