Chí Chí nằm thế ngủ 24 tiếng đồng hồ.
Thời gian này, tôi cách một lúc lại lặng lẽ vào phòng quan sát, sợ cô ấy có vấn đề gì.
Lần thứ N bước ra từ phòng ngủ, Hôn Hiểu đưa tôi một cái gương nhỏ.
“Làm gì?” Tôi không hiểu.
“Dùng cái này đặt lên mũi cô ấy, nếu trên mặt gương xuất hiện giọt nước nhỏ, vậy chứng tỏ người vẫn còn thở, nếu không xuất hiện …….”
Tôi ngắt lời anh: “Nếu không xuất hiện hơi nước, em sẽ chưng cách thủy anh! …… Thật là, lúc này rồi mà anh còn làm rối loạn thêm, Chí Chí chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, em dám khẳng định, nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hôn Hiểu không đồng ý: “Nói không chừng, do vận động trên giường quá độ, em và anh đều tận mắt chứng kiến “năng lực” của Hoa Thành.”
Nghĩ tới màn người thật, tôi hẹn quá hóa giận: “Đừng bôi nhọ em, cái gì mà tận mắt chứng kiến, khi đó em nhắm mắt mà.”
“nhưng em cũng dựa vào lời của họ mà tưởng tượng.” Hôn Hiểu thong thả nói.
Đích thực bị nói trúng, nhưng tôi không dám thừa nhận: “Anh tưởng em là anh à, lại nghĩ tới chuyện đó … giữa Hoa Thành và Chí Chí!”
“Không, anh không nghĩ tới họ.” Hôn Hiểu sát lại gần tai tôi, nói khẽ: “Anh nghĩ tới chúng ta. Nghĩ tới anh làm thế nào để cởi quần áo em từng chiếc từng chiếc, nghĩ tới em sẽ trăn trở thế nào dưới người anh, nghĩ tới khoảnh khắc anh tiến vào em ……”
“Đừng nói nữa!” Tôi thấy tai mình nóng rực, vội vàng kêu dừng.
Hôn Hiểu ôm hai cánh tay, trong mắt có phần hài hước, có phần đắc ý.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận: “Trang Hôn Hiểu, anh , anh quá, quá……” Quá khiến người khác tìm không ra tính từ nào để miêu tả.
Ai ngờ Hôn Hiểu lại cây ngay không sợ chết đứng: “Chúc Thảo Nhĩ, nếu anh không có ý đồ đó với em vậy em mới đáng lo lắng đấy.”
Lại là đạo lí vớ vẩn nào đây!
Tôi đang định lên tiếng thì cửa phòng ngủ mở ra, Chí Chí lặng lẽ nhìn chúng tôi: “Hai người lại cãi nhau rồi.”
“Thật xin lỗi, một năm 4 mùa chúng tôi đều cãi nhau như vậy, nếu Dương tiểu thư không quen, xinmời về nhà mình nghỉ ngơi.” Hôn Hiểu cười giả tạo.
“Chúng tôi? Ngại quá, tôi rời sân quá lâu, chưa rõ tình hình, xin hỏi Trang tiên sinh và Thảo Nhĩ hiện tại là quan hệ gì?”
“Suýt chút quên không thông báo cho cô biết, chúng tôi đã ngủ với nhau 6 lần rồi.”
Tôi vội vàng chêm vào: “Chỉ ngủ đơn thuần 6 lần thôi.”
Lời vừa nói, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽ của Hôn Hiểu.
“Ngủ một cách đơn thuần 6 lần.” Chí Chí cười mờ ám: “Thật không biết Trang tiên sinh là Liễu Hạ Huệ tái thế * hay là tâm có thừa là lực không đủ? Tôi thực sự lo lắng cho “hạnh phúc đời sống tình dục” sau này của Thảo Nhĩ lắm.”
Lời nói ra tôi hiểu là mình xong rồi.
Chỉ thấy Hôn Hiểu hít sâu, khóe miệng cong lên… đây làđiềm báo trước anh sắp thể hiện sự oai phong, căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, lần này là sự uy phong rất lớn.
“Chí Chí nghỉ ngơi đi, mình và anh ấy vào bếp làm cơm.”
Tôi vội vàng ra sức lôi anh đi, giang rộng hai tay chặn cửa, khẩn cầu nói: “Xin anh, nể mặt em đừng đôi co với cô ấy. Tình trạng Chí Chí bây giờ bất ổn, chịu không nổi kích động.”
“Nể mặt em?” Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt: “Chúc Thảo Nhĩ, em không phát hiện rằng bản thân cũng là cùng hội cùng thuyền với cô ấy à?”
“Em làm sao?”
“Ngủ một cách rất đơn thuần 6 lần, em lại có thể đem việc này chiếu cáo thiên hạ. Bây giờ anh mới tỉnh ngộ, bản thân thực quá nhân từ, ngay từ lần đầu tiên ngủ anh đã nên ra tay với em rồi.”
“Khi đó anh thực sự ra tay mà.” Tôi lẩm bẩm nói: “Có điều bị em dùng kim đâm thôi.”
“Chúc, Thảo, Nhĩ”
“Em sai rồi, em sai rồi, sau này sẽ không nói nữa. Anh tức giận gì thì trút lên người em, đừng chọc Chí Chí.”
“Em nói em muốn giúp anh hạ hỏa?”
(Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử: một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ cảm lạnh này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.)
Thời gian này, tôi cách một lúc lại lặng lẽ vào phòng quan sát, sợ cô ấy có vấn đề gì.
Lần thứ N bước ra từ phòng ngủ, Hôn Hiểu đưa tôi một cái gương nhỏ.
“Làm gì?” Tôi không hiểu.
“Dùng cái này đặt lên mũi cô ấy, nếu trên mặt gương xuất hiện giọt nước nhỏ, vậy chứng tỏ người vẫn còn thở, nếu không xuất hiện …….”
Tôi ngắt lời anh: “Nếu không xuất hiện hơi nước, em sẽ chưng cách thủy anh! …… Thật là, lúc này rồi mà anh còn làm rối loạn thêm, Chí Chí chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, em dám khẳng định, nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hôn Hiểu không đồng ý: “Nói không chừng, do vận động trên giường quá độ, em và anh đều tận mắt chứng kiến “năng lực” của Hoa Thành.”
Nghĩ tới màn người thật, tôi hẹn quá hóa giận: “Đừng bôi nhọ em, cái gì mà tận mắt chứng kiến, khi đó em nhắm mắt mà.”
“nhưng em cũng dựa vào lời của họ mà tưởng tượng.” Hôn Hiểu thong thả nói.
Đích thực bị nói trúng, nhưng tôi không dám thừa nhận: “Anh tưởng em là anh à, lại nghĩ tới chuyện đó … giữa Hoa Thành và Chí Chí!”
“Không, anh không nghĩ tới họ.” Hôn Hiểu sát lại gần tai tôi, nói khẽ: “Anh nghĩ tới chúng ta. Nghĩ tới anh làm thế nào để cởi quần áo em từng chiếc từng chiếc, nghĩ tới em sẽ trăn trở thế nào dưới người anh, nghĩ tới khoảnh khắc anh tiến vào em ……”
“Đừng nói nữa!” Tôi thấy tai mình nóng rực, vội vàng kêu dừng.
Hôn Hiểu ôm hai cánh tay, trong mắt có phần hài hước, có phần đắc ý.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận: “Trang Hôn Hiểu, anh , anh quá, quá……” Quá khiến người khác tìm không ra tính từ nào để miêu tả.
Ai ngờ Hôn Hiểu lại cây ngay không sợ chết đứng: “Chúc Thảo Nhĩ, nếu anh không có ý đồ đó với em vậy em mới đáng lo lắng đấy.”
Lại là đạo lí vớ vẩn nào đây!
Tôi đang định lên tiếng thì cửa phòng ngủ mở ra, Chí Chí lặng lẽ nhìn chúng tôi: “Hai người lại cãi nhau rồi.”
“Thật xin lỗi, một năm 4 mùa chúng tôi đều cãi nhau như vậy, nếu Dương tiểu thư không quen, xinmời về nhà mình nghỉ ngơi.” Hôn Hiểu cười giả tạo.
“Chúng tôi? Ngại quá, tôi rời sân quá lâu, chưa rõ tình hình, xin hỏi Trang tiên sinh và Thảo Nhĩ hiện tại là quan hệ gì?”
“Suýt chút quên không thông báo cho cô biết, chúng tôi đã ngủ với nhau 6 lần rồi.”
Tôi vội vàng chêm vào: “Chỉ ngủ đơn thuần 6 lần thôi.”
Lời vừa nói, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽ của Hôn Hiểu.
“Ngủ một cách đơn thuần 6 lần.” Chí Chí cười mờ ám: “Thật không biết Trang tiên sinh là Liễu Hạ Huệ tái thế * hay là tâm có thừa là lực không đủ? Tôi thực sự lo lắng cho “hạnh phúc đời sống tình dục” sau này của Thảo Nhĩ lắm.”
Lời nói ra tôi hiểu là mình xong rồi.
Chỉ thấy Hôn Hiểu hít sâu, khóe miệng cong lên… đây làđiềm báo trước anh sắp thể hiện sự oai phong, căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, lần này là sự uy phong rất lớn.
“Chí Chí nghỉ ngơi đi, mình và anh ấy vào bếp làm cơm.”
Tôi vội vàng ra sức lôi anh đi, giang rộng hai tay chặn cửa, khẩn cầu nói: “Xin anh, nể mặt em đừng đôi co với cô ấy. Tình trạng Chí Chí bây giờ bất ổn, chịu không nổi kích động.”
“Nể mặt em?” Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt: “Chúc Thảo Nhĩ, em không phát hiện rằng bản thân cũng là cùng hội cùng thuyền với cô ấy à?”
“Em làm sao?”
“Ngủ một cách rất đơn thuần 6 lần, em lại có thể đem việc này chiếu cáo thiên hạ. Bây giờ anh mới tỉnh ngộ, bản thân thực quá nhân từ, ngay từ lần đầu tiên ngủ anh đã nên ra tay với em rồi.”
“Khi đó anh thực sự ra tay mà.” Tôi lẩm bẩm nói: “Có điều bị em dùng kim đâm thôi.”
“Chúc, Thảo, Nhĩ”
“Em sai rồi, em sai rồi, sau này sẽ không nói nữa. Anh tức giận gì thì trút lên người em, đừng chọc Chí Chí.”
“Em nói em muốn giúp anh hạ hỏa?”
(Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử: một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ cảm lạnh này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.)
/81
|