A Lý trở về, đã qua nửa canh giờ, tiểu đồng này rõ ràng đã chạy trên đường, sắc mặt ửng đỏ, trên trán còn rịn ra mồ hôi.
“Về rồi à, cùng cậu ấy đi đến nơi nào?”
Một bàn thức ăn trước mặt Triệu Khải Mô, không động tới mấy lần đũa.
“Công tử, ta đi theo hắn, qua hai con đường, đến một hẻm đằng sau, thấy hắn đi vào một quán ăn.”
A Lý dùng tay áo quệt mồ hôi, vừa nói vừa thở.
“Là quán ăn thế nào?”
Triệu Khải Mô gác đũa lại, thức ăn nơi đây tuy rằng tươi mới, mùi vị cũng không tồi, song độ tinh xảo thì kém xa kinh thành.
“Là quán ăn toàn đồ thô dành cho người hạ đẳng ăn, bán cà rán, đậu phụ rán, canh rau.”
A Lý làm người hầu trong đại trạch, đều xem thường loại đồ ăn như vậy. Nghĩ thầm người này mặc không kém, lại ăn loại đồ ăn dành cho phu khuân vác, thủy thủ, hóa ra là loại người ngoài giàu, trong nghèo kiết.
Triệu Khải Mô cầm thìa khuấy một bát bánh trôi, hắn không thích ăn ngọt lắm, cũng không ăn thử miếng nào.
“Sau đó, còn đi nơi nào?”
Triệu Khải Mô cảm thấy nếu chỉ là theo tới quán ăn, sẽ không mất thời gian như vậy.
“Ta vốn đang suy nghĩ, không biết khi nào hắn mới ăn xong, không ngờ hắn ăn xong một bát canh rau, liền đi ra ngoài. Ta đuổi theo, thấy hắn tiến vào một điếm xá (nhà trọ), ta nghĩ hắn sống ở đấy, vội vàng chạy về bẩm báo xá nhân.”
A Lý là người hầu của Triệu Khải Thế, sau khi đến Lĩnh Nam mới được thu xếp sang hầu Triệu Khải Mô, từ trước đến giờ chỉ biết nghe lời, cũng không hỏi lại bắt hắn theo dõi người như vậy là muốn làm gì.
“Là điếm xá thế nào?”
Triệu Khải Mô cắn một viên bánh trôi, nhân mật ngọt trong bánh vừng ngập trong miệng, cảm thấy tựa hồ cũng không khó ăn lắm.
“Chính là loại phòng thấp dựng bằng gỗ, vào lúc không có khách, thì đây là điếm xá chuyên cho mấy người buôn bán nhỏ hay rảnh rỗi hán vào ở.”
A Lý nghĩ Triệu Xá Nhân có khả năng chưa từng thấy loại phòng ốc như vậy, phải ở những địa phương nghèo nàn, dân cư chen chúc phức tạp mới có.
Triệu Khải Mô không nói gì nữa, chuyện này quả thật là có chút ngoài ý muốn. Lại không biết, Lý Quả ngày ấy vì sao đi vào Hi Nhạc lâu, còn mặc bộ đồ tốt như vậy nữa. Cậu từ xứ Mân một mình tới Lĩnh Nam, vậy mà để nương và muội muội ở lại Thứ Đồng?
Tại sao lại đến Quảng Châu?
Tiểu nhị tính ký trướng (sổ sách) của cửa hàng trân châu có tiền công không thấp, nghe Lý Quả nói cậu đã đến Quảng Châu hơn tám, chín tháng, không đến nỗi phải sống vất vả như vậy.
Triệu Khải Mô ngẩng đầu, nhìn một bàn đồ ăn của mình, nghĩ chính mình tùy ý chọn… nhiều thức ăn như vậy, thực tại quả phô trương lãng phí.
Lúc này, Lý Quả mới bị người theo dõi đến tận nơi ở, vẫn không hề hay biết gì.
Nhiều nhà sống ở sau hạng, người hỗn tạp, A Lý là hài tử lưng chừng lớn, không ai chú ý tới cậu.
Lý Quả vào phòng đổi sang một bộ quần áo vải thô, ra khỏi phòng, đứng trong hậu viện điếm xá vươn vai, giãn gân cốt, cậu nhìn trăng sáng trên trời, nghĩ, trăng tròn mây ít, không cần phải châm đèn chiếu sáng.
Gần đây, cơ hồ mỗi đêm, Lý Quả đều chạy đi kỹ quán, dù sao thu nhập không tệ, hơn nữa gần đây tương đối nghèo mà.
Cậu không còn mừng rỡ khi nghĩ về Triệu Khải Mô nữa, cảm thấy chuyện cũng như vậy rồi, nếu như còn có cơ hội gặp lại, liền trả túi thơm lại cho hắn.
Lời hứa không quên nhau, vốn là chuyện hoang đường thời niên thiếu. Triệu Khải Mô là con cháu quan lại, căn bản không rảnh quan tâm đến đứa trẻ gia đình bần hàn như cậu.
Không nằm ngoài chuyện bởi cậu nghèo, thân phận thấp kém, nếu như cậu cũng là hài tử quan nhân, Khải Mô tất nhiên sẽ cùng cậu nâng ly nói chuyện vui vẻ, lại như lúc ở Hi Nhạc lâu, ở cạnh Khải Mô, là bằng hữu cùng Khải Mô vừa nói vừa cười.
Đêm khuya, Triệu Khải Mô lần thứ hai mơ thấy một vùng biển mênh mông, hắn đang chìm dưới đại dương, Lý Quả chuyển động tay chân, bơi về hướng hắn. Lý Quả túm lấy eo hắn, hai chân đạp nước, cật lực bơi lên trên. Nửa người bọn họ dính vào nhau, khuôn mặt Lý Quả cũng từ từ đến rất gần, cũng không phải gương mặt khi còn bé nữa, mà đổi thành khuôn mặt lúc trưởng thành, nét mặt ôn nhu, làn da trắng nõn, ánh mặt trời chiếu xuống tựa như ngà voi phát sáng, khóe miệng cậu cong lên, nụ cười thật đẹp. Khuôn mặt của cậu chiếu tới trước mắt Triệu Khải Mô, mái tóc thật dài tán ra trong nước, cậu mở miệng, tựa như nói gì đó, ở trong nước biển lại lặng im không hề một tiếng động.
Triệu Khải Mô từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, ngồi ở trên giường, đưa tay lên che trán, tóc dài của hắn rối tung trên vai, bốn phía tối tăm.
Bao lâu rồi chưa từng mơ lại lúc suýt chết đuối thế? Lúc mới hồi kinh còn mơ tới nhiều lần, sau đó lại đột nhiên không còn mơ thấy. Thế nhưng tối nay, giấc mộng của Triệu Khải Mô trở nên rõ ràng hơn, trong mộng chính mình nằm ở trong biển sâu, mềm nhẹ như lông chim, rồi lại nặng nề như thỏi nam châm mà chìm xuống, Lý Quả sẽ luôn xuất hiện phía trên, bơi về phía hắn, túm lấy hắn, hắn như con diều được cột vào dây, chầm chậm bị kéo lên trên, mỗi khi trái tim đập rộn lên, sắp tiếp cận mặt nước, tim Triệu Khải Mô đều sẽ loạn nhịp rồi bừng tỉnh lại.
Cái này tựa hồ không liên quan tới nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề, có lẽ còn một ý nghĩa ở tầng sâu khác.
Nếu như chỉ là đang nhắc nhở chính mình ơn cứu mạng này, ngược lại cũng thôi, song cảm giác trong mộng thật khó có thể diễn tả thành lời, luôn cảm thấy rực rỡ kỳ lạ.
Rời xứ Mân đã hơn ba năm, một ít chuyện phát sinh năm đó đã trở thành ký ức mờ nhạt, mà mấy ngày nay, lại từ từ nhớ tới, hiện lên ở trước mắt.
Còn nhớ khi đó hắn và Lý Quả trao đổi tín vật, hắn cho Lý Quả một cái túi thơm vàng, Lý Quả cho hắn một sợi dây ngũ sắc xỏ một đồng xu.
Cái dây ngũ sắc kia, đeo trên cổ tay Triệu Khải Mô, mãi đến lúc trở lại kinh thành.
Trở lại kinh thành không lâu liền tháo xuống, cất đi, đại khái là bỏ trong hòm quần áo mùa đông, rất lâu rồi chưa từng cầm lên xem lại.
Khởi đầu, Triệu Khải Mô cũng sẽ giơ cổ tay lên, nhìn thấy dây ngũ sắc, nhớ tới Lý Quả cách thật xa nơi hắn ở, mà dần dần liền không muốn thấy nữa, sau đó sợi dây rẻ tiền này bị đặt vào dưới đáy hòm.
Nói là quên mất, kỳ thực vẫn còn nhớ, thậm chí tình cảnh đêm ly biệt còn hiện ra rõ ràng trước mắt.
Còn nhớ tới rạng sáng nọ ra khỏi thành tây, đứng ở cửa chờ Lý Quả, nhưng không thể chờ được. Bị mẫu thân giục giã, vội vã ra đi, đi rất xa, Lý Quả mới đuổi tới, đứng ở chỗ cao vẫy tay gọi to.
Gọi tên của hắn: Khải Mô.
Khải Mô, Khải Mô, Khải Mô…
Tiếng Lý Quả gọi, từ giọng trẻ nhỏ đến giọng nói trưởng thành, vang vọng bên tai.
Cậu đứng trên cao ở ngoại thành liều mạng gọi, cậu ở bên trong Hi Nhạc lâu náo nhiệt thắm thiết gọi.
Triệu Khải Mô từ trong mê man ngẩng đầu lên, phát hiện mình ngồi ở trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu trên người mình.
Ban đêm, ở Thiên Nhai phố, A Lý đứng ở ngoài cửa hàng, chờ Lý Quả đóng kỹ các cửa, lúc chuẩn bị rời đi, hắn mới đến gần, khom người đưa cho Lý Quả một tấm danh thiếp.
Lý Quả tiếp nhận, tưởng là người hầu một người môi giới nào đó muốn mời cậu đi uống tách trà ăn một bữa cơm, cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Ta là người hầu trong nhà Triệu Thiêm phán, phụng mệnh nhị công tử, chuyển cho Lý công một phần đồ ăn.”
Lý Quả đang muốn mở danh thiếp ra, nghe A Lý giới thiệu, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Quả tưởng mình nghe lầm.
“Ta là người hầu trong nhà Triệu Thiêm phán.”
A Lý thẳng lưng lặp lại lần nữa, lai lịch rất trâu rồi mà, sao người này lại trông ngu ngơ như thế.
“Ta đâu thể nào may mắn kết bạn với Triệu quan nhân được, tiểu đồng ngươi có khi nào tìm sai người rồi không?”
Thiêm phán là chức quan, còn là quan không nhỏ, Lý Quả có biết.
Cậu là một tiểu nhị của cửa hàng trân châu, tuy rằng cũng từng đến dinh thự hào quý nhà này nhà kia, nhưng những người này cũng chỉ khinh cậu là nô bộc của cửa hàng trân châu thôi, không thể nào tặng lễ cho cậu được.
“Ngươi là Lý Quả ở Thứ Đồng đúng không?”
A Lý nghĩ, ta sẽ không nhận lầm. Hôm qua mới theo ngươi đi cả hai con đường, đi nhanh như vậy, suýt chút nữa làm ta mệt chết.
“Đúng vậy.”
Lý Quả chắp tay, theo lễ phép mà thôi.
“Vô công bất nhận lộc, Thiêm phán quan nếu muốn mua châu, ta ngày khác tự mình tới cửa bái phỏng.”
Làm ở cửa hàng trân châu đã lâu, cũng từng gặp phải khách hàng kỳ quái, nghĩ chức vụ Thiêm phán không thua gì tri châu, làm sao lại đem rượu thịt cho một tên tiểu nhị cửa hàng như cậu, chỉ sợ là đặt bẫy.
Hàng bên trong cửa hàng Thương Hải Châu, có rất nhiều hạt châu cực to, giá trị không nhỏ.
“Ngươi, ngươi làm sao nghe không hiểu hả?”
A Lý sốt ruột, kéo lấy ống tay áo Lý Quả.
“Nhị công tử, là nhị công tử, không phải Triệu Thiêm phán.”
“Nhị công tử? Tên vị ấy là gì?”
Lý Quả bị dây dưa, ngược lại cũng cảm thấy thú vị, đây vẫn là lần đầu gặp phải chuyện lạ như vậy, vì vậy cậu quyết định mở danh thiếp ra nhìn, rốt cuộc là nhân vật phương nào, dám đến lừa gạt chuyến này.
“Nhị công tử, tên Khải Mô.”
A Lý nói ra danh tự này, rốt cục thở phào, người trước mắt hắn tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên biết nhị công tử.
Lý Quả cầm thiệp mời, nhìn hai chữ “Khải Mô” trên đấy, nhất thời ngũ vị tạp trần, không nói ra được một câu.
Nếu như là năm ngày trước, Lý Quả e rằng sẽ mừng rỡ như điên.
Hiện tại, Lý Quả vẫn đang suy nghĩ, chuyện gì thế này?
Đi qua hộ gia đình sát vách, mượn một cái bàn gỗ đặt ở trong phòng, làm cho gian phòng vốn nhỏ hẹp, càng không có chỗ đặt chân.
Lý Quả ngồi ở trên giường, nhìn bàn toàn đồ ăn ngon, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Đây là rượu thịt trà lâu phố đối diện, Lý Quả biết đám tiểu nhị trong quán, tuy rằng đồ ăn trong trà lâu này cậu ăn không nổi, cũng chưa từng đi qua.
Ngẫm lại đúng là vi diệu, tuổi thơ thường ăn đồ của Triệu Khải Mô, có đôi khi là mấy cái mứt quả, có đôi khi là một miếng bánh ngọt.
Cái này để lại cho cậu ấn tượng ăn ngon sao?
Lý Quả nghĩ lại chuyện năm xưa, bất giác mỉm cười, nhặt lên danh thiếp bị đặt ở một bên, ngón tay vuốt nhẹ văn tự trên mặt, đây là chữ của Triệu Khải Mô, chữ hắn thật đẹp. Danh thiếp theo hình thức chung, nội dung vô vị, lật mặt sau, thấy ở phía trên, Triệu Khải Mô dùng văn tự thuần túy, viết: “Phòng thứ ba bên phải Hiến pháp ty ở thành đông, cổng có gốc cây già, báo tên họ cho quản gia, liền có thể vào.”
Đây là ý tứ muốn Lý Quả đi bái phỏng.
Lý Quả cảm thấy phiền phức, cậu từng đi qua thành đông, cũng biết vị trí Hiến pháp ty, thế nhưng bầu không khí thành đông nghiêm mục, lúc đi vào luôn cảm hồn thân bất tại, huống hồ tiến vào nhà cao cửa rộng, còn không biết thể nào cũng bị nghi ngờ đây.
Gác lại danh thiếp, Lý Quả nhìn mỹ thực trước mặt, không muốn suy nghĩ đến chuyện phiền lòng.
Cầm lên một bát chè táo nhân bánh ngọt, Lý Quả múc một thìa lên bỏ vào miệng, cắn vào nhân bánh, miệng đầy hương vị ngọt ngào.
Đây chỉ là một phần chè, còn có cháo thịt, bánh nhân măng thịt, thịt ngỗng xào bơ, thịt dê hấp rượu, một bữa hiển nhiên ăn không hết. Nhà nghèo căn bản không thể sinh sống như thế, bàn rượu thịt này, cùng giống là một bữa, nhưng là một bữa ngon nhất.
Suốt mấy ngày chỉ ăn canh rau, hôm nay Lý Quả đã được cải thiện thức ăn.
Kỳ thực, Lý Quả cũng không phải chỉ ăn canh rau, cậu không chỉ ăn ở một quán, cũng không chỉ toàn ăn món đồ thô lậu như vậy, huống chi thi thoảng còn có người mời đi ăn cơm.
Vừa vặn A Lý ngày đó nhìn thấy Lý Quả đang ăn canh rau, nói cho Triệu Khải Mô. Nếu như Lý Quả ngày ấy, cảm thấy trong bụng thiếu mỡ, quay đầu đi ra trước phố, đến quán thịt A Kỳ thường ghé làm một bát mì thịt, hiển nhiên sẽ không có món ăn mỹ thực như thế này.
Hành vi của suy nghĩ này, tựa như hồ điệp vỗ cánh.
Lý Quả mỗi tháng nhận không ít tiền công, hơn nữa thường có phí chân chạy, cậu đều tích cóp lại rồi gửi về nhà.
Quả nương cũng từng tìm người giúp viết thư cho Lý Quả, báo cho Lý Quả trong nhà không dùng tới nhiều tiền như vậy, tiền Lý Quả gửi về, nàng để dành giúp, để Lý Quả sau này lập nghiệp.
Lý Quả gác đũa xuống, lau mỡ dính trên miệng đi, còn lại hơn nửa bàn thức ăn. Nghĩ sống ở đây, ngay cả nơi nấu cơm, làm nóng đồ ăn cũng không có, không chỉ nơi nấu cơm không có, thậm chí chén đũa cũng không có. Sáng mai đi mua chút chén đĩa, bằng không mai tiểu nhị trà lâu đến lấy lại khay, đồ ăn không có chỗ cất.
Nghĩ cũng nên đổi nơi ở, nương cũng căn dặn, không thể cứ chỉ lo tiết kiệm tiền.
Ở nơi này quá mức keo kiệt, ngày nào đó tiểu đồng của Khải Mô hoặc là bản thân Khải Mô đến đây, chỗ đặt chân thậm chí cũng không có, chớ đừng nói bếp pha trà, cái bàn uống trà này nọ.
Lúc này, vốn xưa nay phi thường keo kiệt, Lý Quả lại nghĩ gian phòng ở Tứ Hợp quán không tệ, cũng có bếp, tắm rửa cũng thuận tiện, đắt thì hơi đắt chút, mà đáng giá.
Đêm nay, Lý Quả ăn no rồi, ở trên giường lăn qua lộn lại, ngủ không được, toàn nghĩ đến Triệu Khải Mô, cậu nắm túi thơm vàng trong tay, tay đặt bên gối, nhìn túi thơm vàng, nhớ lại kí ức năm đó hai người từng nằm trên một cái giường, thản nhiên trò chuyện, thân mật khắng khít.
Chỉ là, Triệu Khải Mô không còn là đồng bọn sát vách, trèo cái tường, bò qua cái cửa sổ là có thể nhìn thấy người như lúc ấu thơ nữa, hắn trở nên xa xôi, thậm chí có chút cao cao không thể với tới.
Lý Quả nghĩ, mình nếu như có tiền, là người có địa vị, thì có thể ở sát vách Triệu Khải Mô, cùng hắn sớm chiều ở chung, trở thành bằng hữu đồng tiến cộng lui, thật là tốt biết bao.
“Về rồi à, cùng cậu ấy đi đến nơi nào?”
Một bàn thức ăn trước mặt Triệu Khải Mô, không động tới mấy lần đũa.
“Công tử, ta đi theo hắn, qua hai con đường, đến một hẻm đằng sau, thấy hắn đi vào một quán ăn.”
A Lý dùng tay áo quệt mồ hôi, vừa nói vừa thở.
“Là quán ăn thế nào?”
Triệu Khải Mô gác đũa lại, thức ăn nơi đây tuy rằng tươi mới, mùi vị cũng không tồi, song độ tinh xảo thì kém xa kinh thành.
“Là quán ăn toàn đồ thô dành cho người hạ đẳng ăn, bán cà rán, đậu phụ rán, canh rau.”
A Lý làm người hầu trong đại trạch, đều xem thường loại đồ ăn như vậy. Nghĩ thầm người này mặc không kém, lại ăn loại đồ ăn dành cho phu khuân vác, thủy thủ, hóa ra là loại người ngoài giàu, trong nghèo kiết.
Triệu Khải Mô cầm thìa khuấy một bát bánh trôi, hắn không thích ăn ngọt lắm, cũng không ăn thử miếng nào.
“Sau đó, còn đi nơi nào?”
Triệu Khải Mô cảm thấy nếu chỉ là theo tới quán ăn, sẽ không mất thời gian như vậy.
“Ta vốn đang suy nghĩ, không biết khi nào hắn mới ăn xong, không ngờ hắn ăn xong một bát canh rau, liền đi ra ngoài. Ta đuổi theo, thấy hắn tiến vào một điếm xá (nhà trọ), ta nghĩ hắn sống ở đấy, vội vàng chạy về bẩm báo xá nhân.”
A Lý là người hầu của Triệu Khải Thế, sau khi đến Lĩnh Nam mới được thu xếp sang hầu Triệu Khải Mô, từ trước đến giờ chỉ biết nghe lời, cũng không hỏi lại bắt hắn theo dõi người như vậy là muốn làm gì.
“Là điếm xá thế nào?”
Triệu Khải Mô cắn một viên bánh trôi, nhân mật ngọt trong bánh vừng ngập trong miệng, cảm thấy tựa hồ cũng không khó ăn lắm.
“Chính là loại phòng thấp dựng bằng gỗ, vào lúc không có khách, thì đây là điếm xá chuyên cho mấy người buôn bán nhỏ hay rảnh rỗi hán vào ở.”
A Lý nghĩ Triệu Xá Nhân có khả năng chưa từng thấy loại phòng ốc như vậy, phải ở những địa phương nghèo nàn, dân cư chen chúc phức tạp mới có.
Triệu Khải Mô không nói gì nữa, chuyện này quả thật là có chút ngoài ý muốn. Lại không biết, Lý Quả ngày ấy vì sao đi vào Hi Nhạc lâu, còn mặc bộ đồ tốt như vậy nữa. Cậu từ xứ Mân một mình tới Lĩnh Nam, vậy mà để nương và muội muội ở lại Thứ Đồng?
Tại sao lại đến Quảng Châu?
Tiểu nhị tính ký trướng (sổ sách) của cửa hàng trân châu có tiền công không thấp, nghe Lý Quả nói cậu đã đến Quảng Châu hơn tám, chín tháng, không đến nỗi phải sống vất vả như vậy.
Triệu Khải Mô ngẩng đầu, nhìn một bàn đồ ăn của mình, nghĩ chính mình tùy ý chọn… nhiều thức ăn như vậy, thực tại quả phô trương lãng phí.
Lúc này, Lý Quả mới bị người theo dõi đến tận nơi ở, vẫn không hề hay biết gì.
Nhiều nhà sống ở sau hạng, người hỗn tạp, A Lý là hài tử lưng chừng lớn, không ai chú ý tới cậu.
Lý Quả vào phòng đổi sang một bộ quần áo vải thô, ra khỏi phòng, đứng trong hậu viện điếm xá vươn vai, giãn gân cốt, cậu nhìn trăng sáng trên trời, nghĩ, trăng tròn mây ít, không cần phải châm đèn chiếu sáng.
Gần đây, cơ hồ mỗi đêm, Lý Quả đều chạy đi kỹ quán, dù sao thu nhập không tệ, hơn nữa gần đây tương đối nghèo mà.
Cậu không còn mừng rỡ khi nghĩ về Triệu Khải Mô nữa, cảm thấy chuyện cũng như vậy rồi, nếu như còn có cơ hội gặp lại, liền trả túi thơm lại cho hắn.
Lời hứa không quên nhau, vốn là chuyện hoang đường thời niên thiếu. Triệu Khải Mô là con cháu quan lại, căn bản không rảnh quan tâm đến đứa trẻ gia đình bần hàn như cậu.
Không nằm ngoài chuyện bởi cậu nghèo, thân phận thấp kém, nếu như cậu cũng là hài tử quan nhân, Khải Mô tất nhiên sẽ cùng cậu nâng ly nói chuyện vui vẻ, lại như lúc ở Hi Nhạc lâu, ở cạnh Khải Mô, là bằng hữu cùng Khải Mô vừa nói vừa cười.
Đêm khuya, Triệu Khải Mô lần thứ hai mơ thấy một vùng biển mênh mông, hắn đang chìm dưới đại dương, Lý Quả chuyển động tay chân, bơi về hướng hắn. Lý Quả túm lấy eo hắn, hai chân đạp nước, cật lực bơi lên trên. Nửa người bọn họ dính vào nhau, khuôn mặt Lý Quả cũng từ từ đến rất gần, cũng không phải gương mặt khi còn bé nữa, mà đổi thành khuôn mặt lúc trưởng thành, nét mặt ôn nhu, làn da trắng nõn, ánh mặt trời chiếu xuống tựa như ngà voi phát sáng, khóe miệng cậu cong lên, nụ cười thật đẹp. Khuôn mặt của cậu chiếu tới trước mắt Triệu Khải Mô, mái tóc thật dài tán ra trong nước, cậu mở miệng, tựa như nói gì đó, ở trong nước biển lại lặng im không hề một tiếng động.
Triệu Khải Mô từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, ngồi ở trên giường, đưa tay lên che trán, tóc dài của hắn rối tung trên vai, bốn phía tối tăm.
Bao lâu rồi chưa từng mơ lại lúc suýt chết đuối thế? Lúc mới hồi kinh còn mơ tới nhiều lần, sau đó lại đột nhiên không còn mơ thấy. Thế nhưng tối nay, giấc mộng của Triệu Khải Mô trở nên rõ ràng hơn, trong mộng chính mình nằm ở trong biển sâu, mềm nhẹ như lông chim, rồi lại nặng nề như thỏi nam châm mà chìm xuống, Lý Quả sẽ luôn xuất hiện phía trên, bơi về phía hắn, túm lấy hắn, hắn như con diều được cột vào dây, chầm chậm bị kéo lên trên, mỗi khi trái tim đập rộn lên, sắp tiếp cận mặt nước, tim Triệu Khải Mô đều sẽ loạn nhịp rồi bừng tỉnh lại.
Cái này tựa hồ không liên quan tới nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề, có lẽ còn một ý nghĩa ở tầng sâu khác.
Nếu như chỉ là đang nhắc nhở chính mình ơn cứu mạng này, ngược lại cũng thôi, song cảm giác trong mộng thật khó có thể diễn tả thành lời, luôn cảm thấy rực rỡ kỳ lạ.
Rời xứ Mân đã hơn ba năm, một ít chuyện phát sinh năm đó đã trở thành ký ức mờ nhạt, mà mấy ngày nay, lại từ từ nhớ tới, hiện lên ở trước mắt.
Còn nhớ khi đó hắn và Lý Quả trao đổi tín vật, hắn cho Lý Quả một cái túi thơm vàng, Lý Quả cho hắn một sợi dây ngũ sắc xỏ một đồng xu.
Cái dây ngũ sắc kia, đeo trên cổ tay Triệu Khải Mô, mãi đến lúc trở lại kinh thành.
Trở lại kinh thành không lâu liền tháo xuống, cất đi, đại khái là bỏ trong hòm quần áo mùa đông, rất lâu rồi chưa từng cầm lên xem lại.
Khởi đầu, Triệu Khải Mô cũng sẽ giơ cổ tay lên, nhìn thấy dây ngũ sắc, nhớ tới Lý Quả cách thật xa nơi hắn ở, mà dần dần liền không muốn thấy nữa, sau đó sợi dây rẻ tiền này bị đặt vào dưới đáy hòm.
Nói là quên mất, kỳ thực vẫn còn nhớ, thậm chí tình cảnh đêm ly biệt còn hiện ra rõ ràng trước mắt.
Còn nhớ tới rạng sáng nọ ra khỏi thành tây, đứng ở cửa chờ Lý Quả, nhưng không thể chờ được. Bị mẫu thân giục giã, vội vã ra đi, đi rất xa, Lý Quả mới đuổi tới, đứng ở chỗ cao vẫy tay gọi to.
Gọi tên của hắn: Khải Mô.
Khải Mô, Khải Mô, Khải Mô…
Tiếng Lý Quả gọi, từ giọng trẻ nhỏ đến giọng nói trưởng thành, vang vọng bên tai.
Cậu đứng trên cao ở ngoại thành liều mạng gọi, cậu ở bên trong Hi Nhạc lâu náo nhiệt thắm thiết gọi.
Triệu Khải Mô từ trong mê man ngẩng đầu lên, phát hiện mình ngồi ở trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu trên người mình.
Ban đêm, ở Thiên Nhai phố, A Lý đứng ở ngoài cửa hàng, chờ Lý Quả đóng kỹ các cửa, lúc chuẩn bị rời đi, hắn mới đến gần, khom người đưa cho Lý Quả một tấm danh thiếp.
Lý Quả tiếp nhận, tưởng là người hầu một người môi giới nào đó muốn mời cậu đi uống tách trà ăn một bữa cơm, cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Ta là người hầu trong nhà Triệu Thiêm phán, phụng mệnh nhị công tử, chuyển cho Lý công một phần đồ ăn.”
Lý Quả đang muốn mở danh thiếp ra, nghe A Lý giới thiệu, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Quả tưởng mình nghe lầm.
“Ta là người hầu trong nhà Triệu Thiêm phán.”
A Lý thẳng lưng lặp lại lần nữa, lai lịch rất trâu rồi mà, sao người này lại trông ngu ngơ như thế.
“Ta đâu thể nào may mắn kết bạn với Triệu quan nhân được, tiểu đồng ngươi có khi nào tìm sai người rồi không?”
Thiêm phán là chức quan, còn là quan không nhỏ, Lý Quả có biết.
Cậu là một tiểu nhị của cửa hàng trân châu, tuy rằng cũng từng đến dinh thự hào quý nhà này nhà kia, nhưng những người này cũng chỉ khinh cậu là nô bộc của cửa hàng trân châu thôi, không thể nào tặng lễ cho cậu được.
“Ngươi là Lý Quả ở Thứ Đồng đúng không?”
A Lý nghĩ, ta sẽ không nhận lầm. Hôm qua mới theo ngươi đi cả hai con đường, đi nhanh như vậy, suýt chút nữa làm ta mệt chết.
“Đúng vậy.”
Lý Quả chắp tay, theo lễ phép mà thôi.
“Vô công bất nhận lộc, Thiêm phán quan nếu muốn mua châu, ta ngày khác tự mình tới cửa bái phỏng.”
Làm ở cửa hàng trân châu đã lâu, cũng từng gặp phải khách hàng kỳ quái, nghĩ chức vụ Thiêm phán không thua gì tri châu, làm sao lại đem rượu thịt cho một tên tiểu nhị cửa hàng như cậu, chỉ sợ là đặt bẫy.
Hàng bên trong cửa hàng Thương Hải Châu, có rất nhiều hạt châu cực to, giá trị không nhỏ.
“Ngươi, ngươi làm sao nghe không hiểu hả?”
A Lý sốt ruột, kéo lấy ống tay áo Lý Quả.
“Nhị công tử, là nhị công tử, không phải Triệu Thiêm phán.”
“Nhị công tử? Tên vị ấy là gì?”
Lý Quả bị dây dưa, ngược lại cũng cảm thấy thú vị, đây vẫn là lần đầu gặp phải chuyện lạ như vậy, vì vậy cậu quyết định mở danh thiếp ra nhìn, rốt cuộc là nhân vật phương nào, dám đến lừa gạt chuyến này.
“Nhị công tử, tên Khải Mô.”
A Lý nói ra danh tự này, rốt cục thở phào, người trước mắt hắn tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên biết nhị công tử.
Lý Quả cầm thiệp mời, nhìn hai chữ “Khải Mô” trên đấy, nhất thời ngũ vị tạp trần, không nói ra được một câu.
Nếu như là năm ngày trước, Lý Quả e rằng sẽ mừng rỡ như điên.
Hiện tại, Lý Quả vẫn đang suy nghĩ, chuyện gì thế này?
Đi qua hộ gia đình sát vách, mượn một cái bàn gỗ đặt ở trong phòng, làm cho gian phòng vốn nhỏ hẹp, càng không có chỗ đặt chân.
Lý Quả ngồi ở trên giường, nhìn bàn toàn đồ ăn ngon, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Đây là rượu thịt trà lâu phố đối diện, Lý Quả biết đám tiểu nhị trong quán, tuy rằng đồ ăn trong trà lâu này cậu ăn không nổi, cũng chưa từng đi qua.
Ngẫm lại đúng là vi diệu, tuổi thơ thường ăn đồ của Triệu Khải Mô, có đôi khi là mấy cái mứt quả, có đôi khi là một miếng bánh ngọt.
Cái này để lại cho cậu ấn tượng ăn ngon sao?
Lý Quả nghĩ lại chuyện năm xưa, bất giác mỉm cười, nhặt lên danh thiếp bị đặt ở một bên, ngón tay vuốt nhẹ văn tự trên mặt, đây là chữ của Triệu Khải Mô, chữ hắn thật đẹp. Danh thiếp theo hình thức chung, nội dung vô vị, lật mặt sau, thấy ở phía trên, Triệu Khải Mô dùng văn tự thuần túy, viết: “Phòng thứ ba bên phải Hiến pháp ty ở thành đông, cổng có gốc cây già, báo tên họ cho quản gia, liền có thể vào.”
Đây là ý tứ muốn Lý Quả đi bái phỏng.
Lý Quả cảm thấy phiền phức, cậu từng đi qua thành đông, cũng biết vị trí Hiến pháp ty, thế nhưng bầu không khí thành đông nghiêm mục, lúc đi vào luôn cảm hồn thân bất tại, huống hồ tiến vào nhà cao cửa rộng, còn không biết thể nào cũng bị nghi ngờ đây.
Gác lại danh thiếp, Lý Quả nhìn mỹ thực trước mặt, không muốn suy nghĩ đến chuyện phiền lòng.
Cầm lên một bát chè táo nhân bánh ngọt, Lý Quả múc một thìa lên bỏ vào miệng, cắn vào nhân bánh, miệng đầy hương vị ngọt ngào.
Đây chỉ là một phần chè, còn có cháo thịt, bánh nhân măng thịt, thịt ngỗng xào bơ, thịt dê hấp rượu, một bữa hiển nhiên ăn không hết. Nhà nghèo căn bản không thể sinh sống như thế, bàn rượu thịt này, cùng giống là một bữa, nhưng là một bữa ngon nhất.
Suốt mấy ngày chỉ ăn canh rau, hôm nay Lý Quả đã được cải thiện thức ăn.
Kỳ thực, Lý Quả cũng không phải chỉ ăn canh rau, cậu không chỉ ăn ở một quán, cũng không chỉ toàn ăn món đồ thô lậu như vậy, huống chi thi thoảng còn có người mời đi ăn cơm.
Vừa vặn A Lý ngày đó nhìn thấy Lý Quả đang ăn canh rau, nói cho Triệu Khải Mô. Nếu như Lý Quả ngày ấy, cảm thấy trong bụng thiếu mỡ, quay đầu đi ra trước phố, đến quán thịt A Kỳ thường ghé làm một bát mì thịt, hiển nhiên sẽ không có món ăn mỹ thực như thế này.
Hành vi của suy nghĩ này, tựa như hồ điệp vỗ cánh.
Lý Quả mỗi tháng nhận không ít tiền công, hơn nữa thường có phí chân chạy, cậu đều tích cóp lại rồi gửi về nhà.
Quả nương cũng từng tìm người giúp viết thư cho Lý Quả, báo cho Lý Quả trong nhà không dùng tới nhiều tiền như vậy, tiền Lý Quả gửi về, nàng để dành giúp, để Lý Quả sau này lập nghiệp.
Lý Quả gác đũa xuống, lau mỡ dính trên miệng đi, còn lại hơn nửa bàn thức ăn. Nghĩ sống ở đây, ngay cả nơi nấu cơm, làm nóng đồ ăn cũng không có, không chỉ nơi nấu cơm không có, thậm chí chén đũa cũng không có. Sáng mai đi mua chút chén đĩa, bằng không mai tiểu nhị trà lâu đến lấy lại khay, đồ ăn không có chỗ cất.
Nghĩ cũng nên đổi nơi ở, nương cũng căn dặn, không thể cứ chỉ lo tiết kiệm tiền.
Ở nơi này quá mức keo kiệt, ngày nào đó tiểu đồng của Khải Mô hoặc là bản thân Khải Mô đến đây, chỗ đặt chân thậm chí cũng không có, chớ đừng nói bếp pha trà, cái bàn uống trà này nọ.
Lúc này, vốn xưa nay phi thường keo kiệt, Lý Quả lại nghĩ gian phòng ở Tứ Hợp quán không tệ, cũng có bếp, tắm rửa cũng thuận tiện, đắt thì hơi đắt chút, mà đáng giá.
Đêm nay, Lý Quả ăn no rồi, ở trên giường lăn qua lộn lại, ngủ không được, toàn nghĩ đến Triệu Khải Mô, cậu nắm túi thơm vàng trong tay, tay đặt bên gối, nhìn túi thơm vàng, nhớ lại kí ức năm đó hai người từng nằm trên một cái giường, thản nhiên trò chuyện, thân mật khắng khít.
Chỉ là, Triệu Khải Mô không còn là đồng bọn sát vách, trèo cái tường, bò qua cái cửa sổ là có thể nhìn thấy người như lúc ấu thơ nữa, hắn trở nên xa xôi, thậm chí có chút cao cao không thể với tới.
Lý Quả nghĩ, mình nếu như có tiền, là người có địa vị, thì có thể ở sát vách Triệu Khải Mô, cùng hắn sớm chiều ở chung, trở thành bằng hữu đồng tiến cộng lui, thật là tốt biết bao.
/108
|