Ta viết thư cho Bùi nhị thúc.
Hỏi hắn gần đây thế nào, sắp tới có thể về huyện Vân An hay không?
Ta biết hắn rất bận, vụ buôn lậu vũ khí ở quân doanh Trường An liên quan tới rất nhiều người, ngay cả Khang Vương cũng nhúng tay vào.
Cả quan trường chốn kinh kỳ đang kinh qua một đợt thanh tẩy lớn.
Bùi Nhị Lang thân là một võ quan mới nhậm chức, lý lịch trong sạch, hiển nhiên đã gặp đúng thời cơ tốt, trực tiếp thăng lên nhị phẩm.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không cách nào trở lại.
Cứ thế lại qua nửa tháng, sức khỏe A Hương càng ngày càng kém, ta rốt cuộc cũng sốt ruột.
Mang theo bộ xiêm y mới may cùng canh gà hầm đã lâu, ta dẫn Tiểu Đào đến nhà của Triệu đại thúc.
Tiểu Đào vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vừa vào nhà đã ồn ào: “A Hương tỷ tỷ, chẳng phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, tỷ phải học tập quả phụ Ngô thôn chúng ta, chiếm không được thì thiến hắn.”
Ta: …
Sắc mặt A Hương thật sự rất tệ, nàng ấy không nén được nụ cười, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng tiều tụy.
Ta lấy bộ váy áo may bằng vải Phù Quang ra đưa cho nàng ấy: “Đẹp không? Ta cố ý chọn màu ráng trời này đấy, mặc vào sẽ như khoác quanh mình một đám mây vậy. Cô mau mau mặc thử xem, mặc xong thì uống một bát canh gà, chúng ta lên cầu Châu đi dạo, buổi tối còn có lễ hội đèn lồ ng nữa.”
“Không đi đâu, ta mệt lắm, thực sự dậy không nổi.”
“A Hương…”
“Ngọc Nương, bộ xiêm y này đẹp quá, tiếc là ta không ra cửa được, cô có thể mặc cho ta ngắm một cái được không?”
Giọng nói A Hương nhỏ nhẹ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, ta nhịn không được mà cáu kỉnh: “Giờ không ra cửa được thì giữ để sau này mặc, còn có nhiều cơ hội lắm, cô uống canh gà trước đi.”
“Ta uống không được, đến ruột gan cũng rối bời, thật đó, ta cũng muốn uống lắm chứ, ta biết cha ta khó chịu, nhưng hình như ta thực sự không xong rồi… Ngọc Nương, ta không muốn chết, nhưng ta chịu đựng không nổi…”
Ra khỏi nhà A Hương, nước mắt ta bắt đầu tràn như vỡ đê.
Theo yêu cầu của nàng ấy, ta khoác trên mình bộ váy Phù Quang màu ráng trời. Nàng ấy nói tóc phải thả ra mới đẹp, ta làm quả phụ nhiều năm, đã quen dùng trâm búi tóc, giờ đây mái tóc dài được bung xõa, vừa vặn chạm tới vòng eo.
A Hương nói, Ngọc Nương, trông cô thật là xinh đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp, nhìn chẳng khác nào đang khoác mây ở quanh mình, đêm nay cô giúp ta đi xem lễ hội đèn lồ ng ở cầu Châu được không…
Nàng ấy cơ hồ sẽ không qua nổi đêm nay.
Ta vừa đi vừa thút thít, lách qua đám đông trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiểu Đào ầm ĩ suốt cả chặng đường giờ cũng đã bắt đầu trở nên lo lắng: “Tẩu tử, tẩu khóc gì vậy? A Hương tỷ tỷ sắp chết sao, chẳng nhẽ những gì tỷ ấy vừa nói đều là di ngôn?”
Sau đó, hai chúng ta liền khóc lóc cùng nhau, vừa đi vừa khóc, vừa khóc vừa đi.
Người qua đường đều lần lượt nhìn lại, bàn tán không ngớt.
Ta và Tiểu Đào rẽ từ đường lớn của huyện vào hẻm Sư Tử.
Từ hẻm Sư Tử đi về phía Nam cầu Châu.
Sắc trời dần tối, đèn lồ ng trên phố cũng đã bắt đầu thắp lửa.
Trong lúc nước mắt lưng tròng, ta quay về tiệm tào phớ, vậy mà sinh ra ảo giác, trông thấy Bùi nhị thúc đang đứng trước cửa tiệm, mặc một bộ đồ màu đen thêu mây bay cùng viền bạc, đai lưng thắt chặt, dáng như cây ngọc.
Thế rồi hắn liếc nhìn về phía chúng ta, sửng sốt.
“Kia chẳng phải là nhị ca của muội ư? Sao huynh ấy lại về vậy?” Tiểu Đào vừa khóc vừa hỏi ta.
“Không… không biết nữa, sau thúc ấy lại về vậy?” Ta vừa khóc vừa trả lời.
Sau đó ta bỗng sực tỉnh, khóc toáng lên, nhào về phía hắn.
Bởi vì quá mức bốc đồng nên đầu ta trực tiếp lao vào ngực hắn. Ta kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Nhị thúc, nhị thúc về rồi, sao giờ thúc mới trở về, hu hu hu.”
Bùi Nhị Lang đỡ lấy người ta, đầu tiên là dùng tay giữ chặt vai ta, nhíu mày quan sát, sau đấy mới lấy ngón cái lau lau hai hàng nước mắt đang tuôn như suối của ta, trong giọng nói lại có vài phần xót xa: “Làm sao thế, đừng khóc nữa, mắt đều sưng hết lên rồi.”
Trong lúc ta vừa nức nở kể lể ngọn nguồn sự tình vừa lôi hắn một mạch tới nhà của Triệu đại thúc, tiếng khóc của Tiểu Đào sau lưng ta lại càng thêm vang dội…
“Hu hu hu, hóa ra người A Hương tỷ tỷ không chiếm được chính là ca ca muội…”
…
Khi ra khỏi nhà của Triệu đại thúc, tâm trạng của ta đã hoàn toàn ổn định.
Không biết Bùi Nhị Lang ở trong phòng đã nói gì với A Hương, lúc ra khỏi phòng, sắc mặt hắn không dễ coi cho lắm.
Trên đường trở về cửa tiệm, ta hỏi hắn: “Nhị thúc, thúc làm sao thế, A Hương không có vấn đề gì chứ?”
Hắn mím môi, như là đang cố gắng bình ổn cảm xúc của mình: “Không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Nàng ấy mắc phải tâm bệnh, huyết mạch không thông, đại phu nói cần phải có tâm dược mới…”
“Cô viết thư hỏi ta khi nào quay về, chính là vì việc này?” Bùi Nhị Lang đột nhiên cắt ngang lời ta.
“Đúng rồi, ta sốt ruột muốn chết luôn đó.”
“Thế à?”
Hắn bất chợt dừng bước, nhìn ta bằng đôi mắt đen thẫm, cười lạnh một tiếng: “Ta thì không như vậy, ta là ngu ngốc muốn chết.”
Ta bàng hoàng, không biết hắn có ý gì, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn đường đường là một đại tướng quân, sao lại nói ra mấy lời kỳ quái như thế chứ?
“Thúc… thúc sao có thể ngốc được, thúc là quan lớn của triều đình, nếu như thúc ngốc thì Thánh Thượng còn cần thúc làm gì chứ.”
“À…”
Bùi Nhị Lang khẽ “à” một tiếng, như đang kìm nén xúc cảm của mình, xong rồi lại quay qua đối diện với ánh mắt thấp thỏm bất an của ta.
“Nhị thúc, có phải ta lại nói sai cái gì rồi không?” Ta có hơi bối rối.
Hắn bỗng bật cười…
“Không có. Bộ đồ này là cô mới may hả?”
“Ừm, một trăm lượng bạc mới mua được ba mảnh vải, đắt thật đấy.”
Dù sao cũng là mua bằng bạc của hắn, ta vẫn có chút ngượng ngùng.
Còn hắn thì lại chẳng thèm để ý chút nào, chỉ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Không đắt, rất đáng tiền, đẹp lắm.”
“Vậy à, ta cũng thấy đẹp, nhưng mà vẫn đau xót lắm, phút cuối ta còn mặc cả với trưởng quầy, bảo sẽ lấy thêm một cuốn lụa trơn thượng hạng, thế mà ông ta vẫn không vui…”
Ta hào hứng muốn kể lại chi tiết quá trình ăn hời của mình cho hắn nghe, kết quả là vừa ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt đen láy với những tia sáng nhỏ dưới đáy kia, lòng ta bỗng nhiên lại hơi hốt hoảng.
Hắn vừa mới nói gì nhỉ, đẹp lắm?
“Nhị… nhị thúc, trời đã tối rồi, chúng ta mau vào cửa tiệm gặp thái mẫu đi.”
“Không cần phải vội, ta vừa mới gặp người rồi, tinh thần rất tốt, lực tay cũng rất khỏe.”
“… Thái mẫu lại dùng quải trượng đánh thúc sao?”
“Ừ.”
“…”
Tiêu rồi, ta giờ còn hoảng loạn hơn lúc trước.
Chúng ta cùng đi bộ về cửa tiệm. Trên con phố nối liền hẻm Sư Tử với cầu Châu, phía dưới là những phiến đá xanh trải dài, hai bên đường đèn lồ ng treo cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mà khu vực phụ cận cầu Châu lại càng náo nhiệt.
Những chiếc đèn lồ ng lung linh, trống chiêng rộn rã, còn có kỹ tử Tần Lâu đàn tỳ bà trên mấy con thuyền hoa trôi sông.
Bùi Nhị Lang trở về thật đúng lúc, hôm nay đang có lễ hội đèn lồ ng.
Tới gần cửa tiệm rồi chúng ta vẫn không vào trong, hắn nói đã nhiều năm chưa được xem hội đèn lồ ng, bảo ta dẫn hắn lên cầu Châu chơi một chút.
Ta nói phải về chăm sóc thái mẫu, hắn lại nói đã có Tiểu Đào rồi, ta không cần lo.
Sau đó hắn cứ lặng im nhìn ta, mày kiếm mũi thẳng, trông như đỉnh núi dốc đứng.
Người này từ trước đến nay chưa bao giờ chấp nhận lời từ chối. Ta đành cười khan hai tiếng, bước lên phía trước dẫn đường cho hắn.
Dọc đường còn mua một chiếc đèn lồ ng hình thỏ.
Giữa dòng người ồn ã, ta đi phía trước, hắn nối gót theo sau.
Chiếc đèn con thỏ trong tay rực sáng.
Có lẽ là bởi ta đang vận một bộ đồ rất lóa mắt cho nên không ít người trên đường ngoảnh đầu nhìn ta, chưa kể ánh mắt như kim đâu sau lưng nọ. Ta bồn chồn trong lòng, bất cẩn bước lệch một cái.
Bùi Nhị Lang kịp thời giơ tay đỡ ta. Chúng ta chen chúc trong đám đông, tới được cầu Câu, giọng nói quan tâm của hắn vang lên trên đỉnh đầu ta…
“Có đau không, để ta cõng cô nhé.”
“Hả? Không cần đâu, nhị thúc đỡ ta một chút là được.”
Vậy là chúng ta không thể dạo hết lễ hội đèn lồ ng được nữa. Dựa vào cánh tay khỏe khoắn hữu lực kia, ta khập khiễng về đến cửa tiệm tào phớ.
Vừa đúng lúc bắt gặp tú tài đang chờ trước cửa.
Trần tú tài đã thấy ta chân cao chân thấp từ xa. Hắn sốt sắng đi tới, lo lắng hỏi: “Ngọc Nương, nàng làm sao vậy?”
“Ta không sao, chỉ là trẹo chân thôi mà.”
Hắn vươn tay ra, hình như định đón lấy ta từ tay Bùi Nhị Lang.
Cử chỉ này có hơi quá phận, quả nhiên, sắc mặt Bùi Nhị Lang trầm xuống, hắn nhìn tú tài bằng một ánh mắt lạnh băng.
Tim ta giật thót, lập tức nói: “Tú tài, đây là nhị thúc nhà ta, hôm nay mới từ kinh thành trở về.”
Tú tài tất nhiên biết Bùi Nhị Lang, chỉ là chưa từng gặp mặt trực tiếp mà thôi. Hắn là người nho nhã lễ độ, tức thì cúi xuống hành lễ với kẻ đối diện…
“Bùi tướng quân.”
Bùi Nhị Lang không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như cũ, không hề nể mặt người ta một chút nào.
Ta có hơi xấu hổ, lại nói: “Nhị thúc, thầy tú tài đây nguyên là tiên sinh dạy học của Tiểu Đào nhà chúng ta, hiện tại đã qua thi hương, ba tháng nữa sẽ lên kinh thi tiếp.”
Hắn rốt cuộc cũng có chút phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thế: “Kỳ thi mùa xuân vốn là tháng Hai, sao ba tháng nữa mới lên kinh thi?”
Tú tài vội nói: “Vốn là tháng Hai, nhưng năm nay trong triều nhiều chuyện, cách đây không lâu Thánh Thượng đã hạ chỉ dời kỳ thi đình sang tháng Năm.”
Trong triều nhiều chuyện, hẳn là vụ việc buôn lậu vũ khí vừa rồi.
Bùi Nhị Lang gật đầu, không nói gì nữa. Ta lại tiếp lời: “Ba tháng nữa tham dự kỳ thi mùa xuân thì bây giờ cũng sắp sửa phải lên đường rồi, huynh đã thu dọn hết hành lý chưa?”
“Thu dọn hết rồi, những thứ cần mang đều đã chuẩn bị sẵn cả. Đợt thi hương trời còn lạnh, bây giờ đã ấm hơn nhiều, bao đầu gối không cần phải cầm theo nữa. Tấm lót lông cừu màu đen của Ngọc Nương làm rất tốt, ta sẽ mang đi, khi nào thi thì đặt ở trên ghế…”
“Ừm… tú tài, huynh về trước đi, ta đứng nhiều có hơi mệt, hôm nay không tiện hàn huyên cho lắm.”
“À ừ, được, vậy nàng nhớ bôi thuốc vào chân nhé, nếu không ngày mai không đi ra đường được đâu.”
Tú tài lưu luyến hành lễ với chúng ta rồi xoay người rời đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn hai lần.
Ta cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ trong lòng, không dám nhìn Bùi Nhị Lang mà chỉ chăm chăm cúi xuống, để mặc hắn đỡ mình lên lầu trên.
Vào phòng rồi, không cần phải đối mặt với Bùi Nhị Lang nữa, ta tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Cử chỉ mới rồi của tú tài thật ra cũng chẳng phải là quá phận. Sau khi hắn đậu cử nhân đã từng thương lượng với ta, muốn ước định chuyện chúng ta trước khi lên đường vào kinh thi đình.
Cái gọi là ước định, tất nhiên là nói với người nhà họ Bùi.
Mà cái gọi là người nhà họ Bùi, tất nhiên là Bùi Nhị Lang.
Thư phóng thê hắn đã sớm ký cho ta, ta gả cho tú tài, cũng không có gì không hợp lẽ.
Chỉ có điều, dù sao ta cũng là quả tẩu nhà hắn trên danh nghĩa, qua lại nhiều năm như thế, vẫn nên bàn bạc với hắn một chút thì hơn.
Hôm nay hắn quay lại huyện Vân An, đúng là một cơ hội tốt.
Ngặt nỗi chính ta cũng không biết sao lại tự thấy chột dạ, cứ như mình đang làm chuyện gì đáng hổ thẹn không bằng.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, ta càng thấy không thoải mái. Ta không ăn trộm ăn cướp, có gì mà đáng hổ thẹn, trời phải mưa con gái phải gả, quả tẩu nhà đại tướng quân không định thủ tiết, cũng chẳng mất mặt tí nào.
Hơn nữa, ta cứ cảm giác lần này Bùi Nhị Lang trở về, có vẻ gì đó rất lạ, làm ta càng thêm mông lung.
Ta hạ quyết tâm, ngày mai gặp hắn, nhất định sẽ nói với hắn chuyện này.
Hỏi hắn gần đây thế nào, sắp tới có thể về huyện Vân An hay không?
Ta biết hắn rất bận, vụ buôn lậu vũ khí ở quân doanh Trường An liên quan tới rất nhiều người, ngay cả Khang Vương cũng nhúng tay vào.
Cả quan trường chốn kinh kỳ đang kinh qua một đợt thanh tẩy lớn.
Bùi Nhị Lang thân là một võ quan mới nhậm chức, lý lịch trong sạch, hiển nhiên đã gặp đúng thời cơ tốt, trực tiếp thăng lên nhị phẩm.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không cách nào trở lại.
Cứ thế lại qua nửa tháng, sức khỏe A Hương càng ngày càng kém, ta rốt cuộc cũng sốt ruột.
Mang theo bộ xiêm y mới may cùng canh gà hầm đã lâu, ta dẫn Tiểu Đào đến nhà của Triệu đại thúc.
Tiểu Đào vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vừa vào nhà đã ồn ào: “A Hương tỷ tỷ, chẳng phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, tỷ phải học tập quả phụ Ngô thôn chúng ta, chiếm không được thì thiến hắn.”
Ta: …
Sắc mặt A Hương thật sự rất tệ, nàng ấy không nén được nụ cười, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng tiều tụy.
Ta lấy bộ váy áo may bằng vải Phù Quang ra đưa cho nàng ấy: “Đẹp không? Ta cố ý chọn màu ráng trời này đấy, mặc vào sẽ như khoác quanh mình một đám mây vậy. Cô mau mau mặc thử xem, mặc xong thì uống một bát canh gà, chúng ta lên cầu Châu đi dạo, buổi tối còn có lễ hội đèn lồ ng nữa.”
“Không đi đâu, ta mệt lắm, thực sự dậy không nổi.”
“A Hương…”
“Ngọc Nương, bộ xiêm y này đẹp quá, tiếc là ta không ra cửa được, cô có thể mặc cho ta ngắm một cái được không?”
Giọng nói A Hương nhỏ nhẹ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, ta nhịn không được mà cáu kỉnh: “Giờ không ra cửa được thì giữ để sau này mặc, còn có nhiều cơ hội lắm, cô uống canh gà trước đi.”
“Ta uống không được, đến ruột gan cũng rối bời, thật đó, ta cũng muốn uống lắm chứ, ta biết cha ta khó chịu, nhưng hình như ta thực sự không xong rồi… Ngọc Nương, ta không muốn chết, nhưng ta chịu đựng không nổi…”
Ra khỏi nhà A Hương, nước mắt ta bắt đầu tràn như vỡ đê.
Theo yêu cầu của nàng ấy, ta khoác trên mình bộ váy Phù Quang màu ráng trời. Nàng ấy nói tóc phải thả ra mới đẹp, ta làm quả phụ nhiều năm, đã quen dùng trâm búi tóc, giờ đây mái tóc dài được bung xõa, vừa vặn chạm tới vòng eo.
A Hương nói, Ngọc Nương, trông cô thật là xinh đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp, nhìn chẳng khác nào đang khoác mây ở quanh mình, đêm nay cô giúp ta đi xem lễ hội đèn lồ ng ở cầu Châu được không…
Nàng ấy cơ hồ sẽ không qua nổi đêm nay.
Ta vừa đi vừa thút thít, lách qua đám đông trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiểu Đào ầm ĩ suốt cả chặng đường giờ cũng đã bắt đầu trở nên lo lắng: “Tẩu tử, tẩu khóc gì vậy? A Hương tỷ tỷ sắp chết sao, chẳng nhẽ những gì tỷ ấy vừa nói đều là di ngôn?”
Sau đó, hai chúng ta liền khóc lóc cùng nhau, vừa đi vừa khóc, vừa khóc vừa đi.
Người qua đường đều lần lượt nhìn lại, bàn tán không ngớt.
Ta và Tiểu Đào rẽ từ đường lớn của huyện vào hẻm Sư Tử.
Từ hẻm Sư Tử đi về phía Nam cầu Châu.
Sắc trời dần tối, đèn lồ ng trên phố cũng đã bắt đầu thắp lửa.
Trong lúc nước mắt lưng tròng, ta quay về tiệm tào phớ, vậy mà sinh ra ảo giác, trông thấy Bùi nhị thúc đang đứng trước cửa tiệm, mặc một bộ đồ màu đen thêu mây bay cùng viền bạc, đai lưng thắt chặt, dáng như cây ngọc.
Thế rồi hắn liếc nhìn về phía chúng ta, sửng sốt.
“Kia chẳng phải là nhị ca của muội ư? Sao huynh ấy lại về vậy?” Tiểu Đào vừa khóc vừa hỏi ta.
“Không… không biết nữa, sau thúc ấy lại về vậy?” Ta vừa khóc vừa trả lời.
Sau đó ta bỗng sực tỉnh, khóc toáng lên, nhào về phía hắn.
Bởi vì quá mức bốc đồng nên đầu ta trực tiếp lao vào ngực hắn. Ta kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Nhị thúc, nhị thúc về rồi, sao giờ thúc mới trở về, hu hu hu.”
Bùi Nhị Lang đỡ lấy người ta, đầu tiên là dùng tay giữ chặt vai ta, nhíu mày quan sát, sau đấy mới lấy ngón cái lau lau hai hàng nước mắt đang tuôn như suối của ta, trong giọng nói lại có vài phần xót xa: “Làm sao thế, đừng khóc nữa, mắt đều sưng hết lên rồi.”
Trong lúc ta vừa nức nở kể lể ngọn nguồn sự tình vừa lôi hắn một mạch tới nhà của Triệu đại thúc, tiếng khóc của Tiểu Đào sau lưng ta lại càng thêm vang dội…
“Hu hu hu, hóa ra người A Hương tỷ tỷ không chiếm được chính là ca ca muội…”
…
Khi ra khỏi nhà của Triệu đại thúc, tâm trạng của ta đã hoàn toàn ổn định.
Không biết Bùi Nhị Lang ở trong phòng đã nói gì với A Hương, lúc ra khỏi phòng, sắc mặt hắn không dễ coi cho lắm.
Trên đường trở về cửa tiệm, ta hỏi hắn: “Nhị thúc, thúc làm sao thế, A Hương không có vấn đề gì chứ?”
Hắn mím môi, như là đang cố gắng bình ổn cảm xúc của mình: “Không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Nàng ấy mắc phải tâm bệnh, huyết mạch không thông, đại phu nói cần phải có tâm dược mới…”
“Cô viết thư hỏi ta khi nào quay về, chính là vì việc này?” Bùi Nhị Lang đột nhiên cắt ngang lời ta.
“Đúng rồi, ta sốt ruột muốn chết luôn đó.”
“Thế à?”
Hắn bất chợt dừng bước, nhìn ta bằng đôi mắt đen thẫm, cười lạnh một tiếng: “Ta thì không như vậy, ta là ngu ngốc muốn chết.”
Ta bàng hoàng, không biết hắn có ý gì, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn đường đường là một đại tướng quân, sao lại nói ra mấy lời kỳ quái như thế chứ?
“Thúc… thúc sao có thể ngốc được, thúc là quan lớn của triều đình, nếu như thúc ngốc thì Thánh Thượng còn cần thúc làm gì chứ.”
“À…”
Bùi Nhị Lang khẽ “à” một tiếng, như đang kìm nén xúc cảm của mình, xong rồi lại quay qua đối diện với ánh mắt thấp thỏm bất an của ta.
“Nhị thúc, có phải ta lại nói sai cái gì rồi không?” Ta có hơi bối rối.
Hắn bỗng bật cười…
“Không có. Bộ đồ này là cô mới may hả?”
“Ừm, một trăm lượng bạc mới mua được ba mảnh vải, đắt thật đấy.”
Dù sao cũng là mua bằng bạc của hắn, ta vẫn có chút ngượng ngùng.
Còn hắn thì lại chẳng thèm để ý chút nào, chỉ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Không đắt, rất đáng tiền, đẹp lắm.”
“Vậy à, ta cũng thấy đẹp, nhưng mà vẫn đau xót lắm, phút cuối ta còn mặc cả với trưởng quầy, bảo sẽ lấy thêm một cuốn lụa trơn thượng hạng, thế mà ông ta vẫn không vui…”
Ta hào hứng muốn kể lại chi tiết quá trình ăn hời của mình cho hắn nghe, kết quả là vừa ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt đen láy với những tia sáng nhỏ dưới đáy kia, lòng ta bỗng nhiên lại hơi hốt hoảng.
Hắn vừa mới nói gì nhỉ, đẹp lắm?
“Nhị… nhị thúc, trời đã tối rồi, chúng ta mau vào cửa tiệm gặp thái mẫu đi.”
“Không cần phải vội, ta vừa mới gặp người rồi, tinh thần rất tốt, lực tay cũng rất khỏe.”
“… Thái mẫu lại dùng quải trượng đánh thúc sao?”
“Ừ.”
“…”
Tiêu rồi, ta giờ còn hoảng loạn hơn lúc trước.
Chúng ta cùng đi bộ về cửa tiệm. Trên con phố nối liền hẻm Sư Tử với cầu Châu, phía dưới là những phiến đá xanh trải dài, hai bên đường đèn lồ ng treo cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mà khu vực phụ cận cầu Châu lại càng náo nhiệt.
Những chiếc đèn lồ ng lung linh, trống chiêng rộn rã, còn có kỹ tử Tần Lâu đàn tỳ bà trên mấy con thuyền hoa trôi sông.
Bùi Nhị Lang trở về thật đúng lúc, hôm nay đang có lễ hội đèn lồ ng.
Tới gần cửa tiệm rồi chúng ta vẫn không vào trong, hắn nói đã nhiều năm chưa được xem hội đèn lồ ng, bảo ta dẫn hắn lên cầu Châu chơi một chút.
Ta nói phải về chăm sóc thái mẫu, hắn lại nói đã có Tiểu Đào rồi, ta không cần lo.
Sau đó hắn cứ lặng im nhìn ta, mày kiếm mũi thẳng, trông như đỉnh núi dốc đứng.
Người này từ trước đến nay chưa bao giờ chấp nhận lời từ chối. Ta đành cười khan hai tiếng, bước lên phía trước dẫn đường cho hắn.
Dọc đường còn mua một chiếc đèn lồ ng hình thỏ.
Giữa dòng người ồn ã, ta đi phía trước, hắn nối gót theo sau.
Chiếc đèn con thỏ trong tay rực sáng.
Có lẽ là bởi ta đang vận một bộ đồ rất lóa mắt cho nên không ít người trên đường ngoảnh đầu nhìn ta, chưa kể ánh mắt như kim đâu sau lưng nọ. Ta bồn chồn trong lòng, bất cẩn bước lệch một cái.
Bùi Nhị Lang kịp thời giơ tay đỡ ta. Chúng ta chen chúc trong đám đông, tới được cầu Câu, giọng nói quan tâm của hắn vang lên trên đỉnh đầu ta…
“Có đau không, để ta cõng cô nhé.”
“Hả? Không cần đâu, nhị thúc đỡ ta một chút là được.”
Vậy là chúng ta không thể dạo hết lễ hội đèn lồ ng được nữa. Dựa vào cánh tay khỏe khoắn hữu lực kia, ta khập khiễng về đến cửa tiệm tào phớ.
Vừa đúng lúc bắt gặp tú tài đang chờ trước cửa.
Trần tú tài đã thấy ta chân cao chân thấp từ xa. Hắn sốt sắng đi tới, lo lắng hỏi: “Ngọc Nương, nàng làm sao vậy?”
“Ta không sao, chỉ là trẹo chân thôi mà.”
Hắn vươn tay ra, hình như định đón lấy ta từ tay Bùi Nhị Lang.
Cử chỉ này có hơi quá phận, quả nhiên, sắc mặt Bùi Nhị Lang trầm xuống, hắn nhìn tú tài bằng một ánh mắt lạnh băng.
Tim ta giật thót, lập tức nói: “Tú tài, đây là nhị thúc nhà ta, hôm nay mới từ kinh thành trở về.”
Tú tài tất nhiên biết Bùi Nhị Lang, chỉ là chưa từng gặp mặt trực tiếp mà thôi. Hắn là người nho nhã lễ độ, tức thì cúi xuống hành lễ với kẻ đối diện…
“Bùi tướng quân.”
Bùi Nhị Lang không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như cũ, không hề nể mặt người ta một chút nào.
Ta có hơi xấu hổ, lại nói: “Nhị thúc, thầy tú tài đây nguyên là tiên sinh dạy học của Tiểu Đào nhà chúng ta, hiện tại đã qua thi hương, ba tháng nữa sẽ lên kinh thi tiếp.”
Hắn rốt cuộc cũng có chút phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thế: “Kỳ thi mùa xuân vốn là tháng Hai, sao ba tháng nữa mới lên kinh thi?”
Tú tài vội nói: “Vốn là tháng Hai, nhưng năm nay trong triều nhiều chuyện, cách đây không lâu Thánh Thượng đã hạ chỉ dời kỳ thi đình sang tháng Năm.”
Trong triều nhiều chuyện, hẳn là vụ việc buôn lậu vũ khí vừa rồi.
Bùi Nhị Lang gật đầu, không nói gì nữa. Ta lại tiếp lời: “Ba tháng nữa tham dự kỳ thi mùa xuân thì bây giờ cũng sắp sửa phải lên đường rồi, huynh đã thu dọn hết hành lý chưa?”
“Thu dọn hết rồi, những thứ cần mang đều đã chuẩn bị sẵn cả. Đợt thi hương trời còn lạnh, bây giờ đã ấm hơn nhiều, bao đầu gối không cần phải cầm theo nữa. Tấm lót lông cừu màu đen của Ngọc Nương làm rất tốt, ta sẽ mang đi, khi nào thi thì đặt ở trên ghế…”
“Ừm… tú tài, huynh về trước đi, ta đứng nhiều có hơi mệt, hôm nay không tiện hàn huyên cho lắm.”
“À ừ, được, vậy nàng nhớ bôi thuốc vào chân nhé, nếu không ngày mai không đi ra đường được đâu.”
Tú tài lưu luyến hành lễ với chúng ta rồi xoay người rời đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn hai lần.
Ta cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ trong lòng, không dám nhìn Bùi Nhị Lang mà chỉ chăm chăm cúi xuống, để mặc hắn đỡ mình lên lầu trên.
Vào phòng rồi, không cần phải đối mặt với Bùi Nhị Lang nữa, ta tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Cử chỉ mới rồi của tú tài thật ra cũng chẳng phải là quá phận. Sau khi hắn đậu cử nhân đã từng thương lượng với ta, muốn ước định chuyện chúng ta trước khi lên đường vào kinh thi đình.
Cái gọi là ước định, tất nhiên là nói với người nhà họ Bùi.
Mà cái gọi là người nhà họ Bùi, tất nhiên là Bùi Nhị Lang.
Thư phóng thê hắn đã sớm ký cho ta, ta gả cho tú tài, cũng không có gì không hợp lẽ.
Chỉ có điều, dù sao ta cũng là quả tẩu nhà hắn trên danh nghĩa, qua lại nhiều năm như thế, vẫn nên bàn bạc với hắn một chút thì hơn.
Hôm nay hắn quay lại huyện Vân An, đúng là một cơ hội tốt.
Ngặt nỗi chính ta cũng không biết sao lại tự thấy chột dạ, cứ như mình đang làm chuyện gì đáng hổ thẹn không bằng.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, ta càng thấy không thoải mái. Ta không ăn trộm ăn cướp, có gì mà đáng hổ thẹn, trời phải mưa con gái phải gả, quả tẩu nhà đại tướng quân không định thủ tiết, cũng chẳng mất mặt tí nào.
Hơn nữa, ta cứ cảm giác lần này Bùi Nhị Lang trở về, có vẻ gì đó rất lạ, làm ta càng thêm mông lung.
Ta hạ quyết tâm, ngày mai gặp hắn, nhất định sẽ nói với hắn chuyện này.
/12
|