Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 299: Việc ngoài ý muốn!

/795


Ngày hôm sau, ở Lăng phủ biệt viện.
Lăng Thiên gườm gườm nhìn Lăng Kiếm, làm hắn hoảng sợ cúi gằm mặt.
Lăng Kiếm vì việc ngày hôm qua tự mình làm chủ, mới sáng ra liền đến chỗ Lăng Thiên để chịu phạt, nào ngờ đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài dự tính.
Lăng Thiên nhìn hắn một hồi, cuối cùng mở miệng nói:" Thần nhi, muội đi ra luận bàn với Lăng Kiếm một phen, huynh muốn thấy tiến cảnh võ công của hai người thế nào, cả hai phải xuất toàn lực, không được nương tay
Lời này vừa nói ra, bảy người mặt đều lộ vẻ hưng phấn! Lăng Phong Lăng Trì năm tiểu quỷ này đều một bộ dáng sắp được xem náo nhiệt, mà Lăng Kiếm thì lại hưng phấn, chiến ý dâng cao. Còn Lăng Thần, từ sau khi dùng Đại Hoàn Đan vốn đã muốn kiếm người thử sức, giờ đương nhiên không thể đợi được nữa.
Lăng Thiên lãnh đạm nói thêm một câu :"Lăng Kiếm, ngươi hãy dùng kiếm đi!"
Lăng Kiếm sửng sốt! Lăng Thần võ công, chiêu thức cùng với khinh công mặc dù đều hơn mình, nhưng một khi mình dùng kiếm, sát khí sẽ vô cùng lẫm liệt, uy lực sẽ tăng gấp bội, Lăng Thần làm sao có thể chịu được? Hắn không nhịn được hỏi :"
Ta dùng kiếm? Không cần đâu!"
Lăng Kiếm có nỗi lo riêng của hắn, lần trước năm tên tiểu quỷ giao đấu cùng với Ngọc Mãn Thiên suốt, Lăng Kiếm cũng ẩn thân bên cạnh, lịch duyệt và kinh nghiệm đều tăng, tu vi tự nhiên cũng tăng nhanh. Nếu lại một lần nữa đánh với Ngọc Mãn Thiên, tin rằng ít nhất cũng phải vài trăm chiêu mới phân cao thấp! Mà Lăng Thần luôn theo sát Lăng Thiên, võ công mặc dù cao, nhưng bản thân mình lấy võ công đi giết chóc làm việc chính, một khi xuất thủ lỡ tay làm bị thương Lăng Thần thì có lẽ không hay lắm!
Lăng Thần thấy Lăng Kiếm giống như là xem thường mình, cất tiếng nói :"Kiếm Kiếm, ngươi tốt nhất nên dùng kiếm, nếu không ta sợ ngươi sẽ thua tức tưởi mà không phục đó!"
Lăng Kiếm bụng đầy hồ nghi, Lăng Thần sao tự tin như thế chứ? Mình cũng mới giao thủ với Lăng Thần không lâu, nếu không phải mình nương tay, sớm đã đánh cho vị tiểu muội muội sống chung từ nhỏ này thê thảm rồi!
…Lăng Thần vs Lăng Kiếm…
…Một lúc sau…
Lăng Thiên nhẹ nhàng vỗ vai của Lăng Thần, cổ vũ nói :"
Thần nhi, yên tâm đi. Thần nhi ra tay rất có chừng mực, gần như không hề thương tổn đến xương cốt của Lăng Kiếm, nhưng lại làm cho cơ thể Lăng Kiếm bầm tím mọi chỗ. Đưa mắt nhìn có thể thấy đầu Lăng Kiếm giờ đây lớn gần gấp đôi lúc trước, khuôn mặt nhỏ vốn anh tuấn giờ hoàn toàn thành đầu heo!
"Công tử, muội đã hoàn thành nhiệm vụ, thế nào?" Lăng Thần đắc ý vô cùng quay về bên người Lăng Thiên tươi cườiụ cười ngọt ngào, vẻ đẹp rạng ngời. Ngược lại, năm tiểu quỷ bên cạnh lại giống như nhìn thấy ma nữ vậy, cả đám vẻ mặt tái nhợt, không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước. Công phu của Lăng Kiếm đến cỡ nào, ai không biết chứ năm tiểu quỷ biết rất rõ ràng! Lăng Thần vô cùng thoải mái mà có thể đem Lăng Kiếm đánh cho bò lê bò càng! Công phu cỡ này, chỉ sợ đã cao hơn cả Ngọc Mãn Thiên!
"Ừm, vẫn có chút hơi miễn cưỡng!" Lăng Thiên gật gật đầu, có chút …tiếc nuối :"Vẫn chưa giống đầu heo lắm, cái lỗ tai còn chưa đủ to, mũi cũng thế. Ừm, miệng thì miễn cưỡng chấp nhận được..Được rồi, coi như miễn cưỡng cho muội đạt yêu cầu."
Lăng Thần phụng phịu cái miệng, ..oán hận lườm Lăng Kiếm đang bò dậy, thầm oán sao lỗ tai hắn, mũi hắn ngắn vậy, làm cho bản cô nương không hoàn thành nhiệm vụ…
"Công tử!" Lăng Kiếm mặt mũi bầm tím bò dậy, nói có chút bất mãn :"Công tử, ngài thiên vị rồi! Vì sao công lực của Thần nha đầu lại tiến bộ nhanh như vậy?" Ngay lúc đó, Lăng Kiếm cũng cảm giác được, Lăng Thần có thể tiến bộ thần kỳ như thế, tuyệt đối có liên quan đến Đại Hoàn Đan mà Lăng Thiên mới luyện chế thành công!
Chuyện Đại Hoàn Đan vốn cực ít người biết, ngay cả Ngọc Băng Nhan cũng chỉ biết đó là một loại thuốc chữa bệnh. Người thực sự biết cũng chỉ có ba người Lăng Kiếm, Lăng Thiên và Lăng Thần thôi. Dù sao loại kỳ dược nghịch thiên như vậy, nếu lộ ra ngoài nhất định sẽ làm cho đám người đến tranh đoạt vây công. Điều này Lăng Thiên đã sớm lo lắng từ lâu, nhất quyết không thể lộ chút tin tức nào ra ngoài!
Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn nhìn hắn, rồi lại gần nói nhỏ vào bên tai:" Đây chính là trả giá cho ..hành vi tự quyết định hôm qua của ngươi đó, hài lòng chưa? Hừ hừ, lần sau còn tái phạm, vậy sẽ không chỉ là Lăng Thần vừa nương tay nữa đâu, mà chính ta sẽ tự thân "chiêu đãi" ngươi!"
Lăng Kiếm cả người run lên, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ. Lăng Thần nha đầu kia vừa mới rồi đánh Lăng Kiếm cả người bầm dập, vậy mà còn nói là vẫn nương tay, chưa nỡ dùng sức sao??
Lăng Thiên lấy từ trong người ra một chiếc bình ngọc, sau đó lấy ra sáu viên Đại Hoàn Đan, đưa cho Lăng Kiếm rồi dặn :"Lập tức đi vào mật thất, vận công đủ ba mươi sáu chu thiên sau đó dùng một viên. Nhớ kỹ chỉ được dùng một viên, dùng thêm một viên nữa lập tức sẽ bạo thể mà chết! Chờ ngươi hấp thu hết dược lực, mới đưa cho tên kia mỗi tên một viên, ngươi đứng cạnh hộ pháp cho chúng, đề phòng chuyện không may có thể xảy ra, rõ chưa?"
Lăng Kiếm vô cùng vui mừng, hai tay nhận lấy Đại Hoàn Đan, ánh mắt sáng rực. Nếu sáu người mình mà có thể tăng vọt công lực như là Lăng Thần thì Đệ Nhất Lâu sẽ thực sự giống như tên gọi, trở thành tổ chức sát thủ đệ nhất của Thiên Tinh đại lục!
Lăng Thiên bước đi hai bước đột nhiên quay đầu lại dặn :"Ngươi trước khi đưa bọn hắn dùng, cần giống như Thần nhi vừa "xử" ngươi vậy, đối với kinh mạch và xương cốt toàn thân cần phải được "giãn" một trận thì lúc hấp thu dược lực sẽ tốt hơn"
Lăng Kiếm hơi sững người, rồi bất giác ngoác miệng ra cười quái dị. Nhìn sang đám năm tên tiểu tử kia đang vui sướng trước đau khổ của mình, hắn mạnh mẽ nắm bàn tay lại, từ trong nghe rõ tiếng "rắc rắc"!
An bài xong mọi việc, Lăng Thiên vẫy tay với Lăng Trì :"Đưa ta đi gặp Diệp Bạch Phi!"
Mật thất.
"Diệp huynh, lâu quá không gặp" Lăng Thiên cười cười ngồi xuống, còn Lăng Thần rất tự nhiên đi đến đứng sau lưng hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Lăng Thiên, ngươi bắt Diệp mỗ đến đây, giết không git mà thả cũng không thả, cuối cùng là muốn thế nào?" Khí sắc Diệp Bạch Phi dường như chuyển biến tốt hơn so với vài hôm trước, rõ ràng là tay nghề của thầy thuốc ở Lăng phủ biệt viện cực tốt. Trừ việc công lực bị phong lại, hắn được sống một cuộc sống sinh hoạt không khác gì người thường, chỉ là hạn chế không được tự do hoạt động thôi.
"Võ công Diệp huynh trác tuyệt, can đảm hơn người, Lăng Thiên thực sự rất ngưỡng mộ" Lăng Thiên chân thành nói :"Hôm nay đến đây là cũng muốn giải quyết chuyện với Diệp huynh, là giết hay là thả, tất cả do Diệp huynh quyết định!"
Khuôn mặt cứng nhắc của Diệp Bạch Phi xuất hiện một nụ cười lạnh lùng :"Thế nào là kết thúc? Giết thì sao mà thả thì sao?!"
Lăng Thiên đứng dậy :"Lăng Thiên lúc này thực lực yếu, vô cùng hi vọng Diệp huynh có thể giúp đỡ Lăng Thiên một tay, nếu như Diệp huynh đồng ý, Lăng Thiên không chỉ cảm kích không thôi, mà cũng sẽ để Diệp huynh khôi phục tự do"
Diệp Bạch Phi bĩu môi, cười lạnh nói :"Nếu Diệp mỗ không đáp ứng thì sao?"
Lăng Thiên thở dài một tiếng, hắn đã phát hiện được thái độ thực sự trong lòng Diệp Bạch Phi, hắn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối..
Lăng Thiên trầm trọng nói :"Người ngay không nói lời giả dối. Diệp huynh, nếu ngươi không đáp ứng, Lăng Thiên ta cũng không phải thiện nam tín nữ gì, vậy sẽ quyết định không để Diệp huynh còn sống mà rời đi, vì vậy mới để Diệp huynh chọn!"
Đi thong thả hai bước, Lăng Thiên trầm giọng nói :"Diệp huynh, ngươi cũng nên biết, ta đây không phải là dùng cái chết để uy hiếp ngươi. Chỉ là đang nói một sự thật mà thôi, đến cảnh giới như chúng ta mà nói, dùng cái chết uy hiếp thực sự là quá ấu trĩ. Cho nên đây chính là một lần lựa chọn, chỉ khác một chút là lựa chọn giữa hai phạm trù sống và chết!"
Diệp Bạch Phi cười to ha hả, nói :"Không sai, quả nhiên là sự lựa chọn quá ấu trĩ!"
Lăng Thiên nhưng không hề giận, trong mắt lại có chút tán thưởng và tiếc nuối! Lăng Thiên vô cùng tán thưởng bậc hán tử như hắn. Nhưng dạng người này nếu là địch nhân, Lăng Thiên xuống tay cũng cực kỳ quyết liệt! Bời vì loại người này nếu cho hắn một chút cơ hội, liền có thể gây ra tổn thất không gì bù lại được cho phe mình!
Chỉ trầm mặc trong chốc lát, Lăng Thiên nỗ lực lần cuối, nói nhẹ :"Diệp huynh, ngươi còn chưa có trả lời ta. Ý ngươi thế nào? Hãy nghĩ kỹ trước khi lựa chọn, sẽ không còn cơ hội nữa đâu!"
Diệp Bạch Phi bình tĩnh nhìn Lăng Thiên :"Lăng công tử, ta sở dĩ chưa tự kết liễu tính mạng mình chính là vì chờ ngày hôm nay" Trong mắt Diệp Bạch Phi đầy vẻ tự nhiên, thông suốt sự sống chết :"Diệp mỗ lúc nào cũng có thể tự kết liễu, nhưng vì chờ Lăng công tử đến để hỏi công tử một câu : - Ngày đó người ra lệnh bắt ta, có phải là Lăng công tử hạ lệnh không?"
Quyển 4

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status