Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 179: Sói mẹ sắp sinh

/530


"Dạ, anh thật lợi hại, người ta không thể chịu nổi, a a, thật sâu, không được!" Giọng nói này, Bạch Tuyết nghe thấy, là Tiểu Long Nữ, đáng ghét, quả nhiên bọn họ đang léng phéng!

Sau đó liền nghe thấy tiếng phốc xuy phốc xuy truyền đến, Bạch Tuyết vừa nghe liền biết đây là tiếng gì, cái người đàn ông kia chỉ cần làm việc thì sẽ rất ít nói chuyện, chỉ thích vận động, cho nên Bạch Tuyết không nghe thấy tiếng Lãnh Dạ nói. mà chỉ nghe thấy tiếng phốc xuy truyền đến.

"Dạ, anh thích em, hay là thích con nhóc mang thai kia?" Tiểu Long Nữ nũng nịu hỏi.

"Anh thích bánh bao hấp của em, ăn rất ngon." Cung Hàn khàn giọng nói.

Bạch Tuyết không có nghe ra giọng nói khác lạ, bởi vì mỗi lần Lãnh Dạ động tình khàn giọng nói, nói chuyện cũng không giống như bình thường.

"Ghét, a a a a." Tiểu Long Nữ kêu lên. Trong phòng truyền đến âm thanh thở dốc của đàn ông, bọn họ vì để Bạch Tuyết tin, đã diễn giả làm thật, bắt đầu đại chiến thật sự.

"Anh rất lợi hại." Không cần Tiểu Long Nữ nói, đương nhiên Bạch Tuyết cũng biết Lãnh Dạ lợi hại, chỉ là Bạch Tuyết cũng không nghĩ tới đây là cái bẫy, mà Lãnh Dạ thật sự bây giờ mới vừa chạy về biệt thự.

"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết --" Lãnh Dạ vừa vào cửa liền gọi to Bạch Tuyết.

Nhìn thấy cơm nước bày trên bàn cơm, biết cô ra ngoài không lâu.

Lãnh Dạ không thể nghĩ đến Bạch Tuyết lại đi tìm mình, chuẩn xác mà nói là là đi bắt gian!

Cô lễ tân ở ngoài sảnh vẫn trần chừ,không biết có gọi điện cho tổng giám đốc biết, dù sao đường đường là tổng giám đốc lại bị bắt gian thì không tốt lắm, thế là, cô lễ tân cầm điện thoại lêng, tra số điện thoại của tổng giám đốc.

Lãnh Dạ vừa thấy điện thoại khách sạn gọi tới, vì thế liền nhận.

"Lãnh tổng, tôi là tiếp tân của khách sạn, có chuyện tôi cảm thấy nên báo cho ngài một tiếng, có một vị tiểu thư mang thai muốn tìm ngài. " Cô lễ tân nghĩ thầm chỉ cần nói là một người mang thai, nhất định giám đốc sẽ biết là ai, quả nhiên Lãnh Dạ liền nghĩ đến ngay Bạch Tuyết.

Cô ấy tới đó làm gì?

Làm sao cô lại biết anh ở đó?

Lãnh Dạ đứng dậy chạy ngay ra ngoài, cả đường phi nhanh như gió.

Bên này, Bạch Tuyết nghe thấy âm thành trêu ngươi của Cung Hàn và Tiểu Long Nữ, cô liền đi vào từng bước, nhất định cô phải nhìn xem anh có biểu tình gì, Cung Hàn và Tiểu Long Nữ đã biết Bạch Tuyết tiến vào, cố ý tạo ra tình cảm mãnh liệt.

Đương nhiên khi Bạch Tuyết tới, nhìn thấy hai người trên giường trần trụi, cô bỗng cảm thấy trái đất xoay chuyển, đầu choáng mắt hoa, đây là người đàn ông cô yêu nhất sao? Anh không đáng để cho cô yêu!

Anh đã tổn thương lòng cô!

Cô hận anh!

Bạch Tuyết xoay người rời đi, cô không thể để cho bọn nhỏ trong bụng thấy việc dơ bẩn như vậy!

Mất hồn rời khỏi khách sạn, cô không khóc, đau lòng đến không khóc được, Lãnh Dạ, em hận anh! Em hận anh!

Bên ngoài tuyết vẫn rơi xuống, Bạch Tuyết ôm áo khoác, cô chỉ mặc một bộ váy ngủ, áo khoác được cô ôm vào trước bụng, vì cô lo lắng bọn nhỏ bị lạnh, cho nên đã lấy áo khoác bảo vệ bụng mình.

Cô ở trong lòng mắng, mắng Lãnh Dạ đói khát như thế, hóa ra tình cảm của bọn họ không thể chịu nổi một kích! Cô bắt đầu run lên toàn thân. Ngửa đầu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng bỏng lăn khỏi vành mắt, cô cố gắng lau đi, cô cảm thấy căm hận chính mình tại sao lại vì cái người đàn ông tàn nhãn kia rơi nước mắt? Cô hận bản thân không thể nhẫn tâm đối với anh!

Ngay khi Bạch Tuyết rời đi, Tiểu Long Nữ và Cung Hàn nhanh chóng tiêu hủy hiện trường, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất biến mất ra khỏi khách sạn.

Lãnh Dạ chạy tới, đưa tay nắm lấy bảo vệ tức giận hỏi.

"Cô ấy đã tới đây đúng không?" Lãnh Dạ lấy ra ảnh chụp Bạch Tuyết hỏi.

Bảo vệ mở to hai mắt nghiêm túc xem xong, trên trán toát ra mồ hôi hột.

"Có tới..." Trong lòng bảo vệ run sợ nói, không biết cô gái kia mang đến cho anh ta là phúc hay họa? Thế nhưng thấy tổng giám đốc như muốn ăn tươi nuốt sống nên biết anh đang lo lắng cho cô gái kia.

"Cô ấy ở đâu?" Lãnh Dạ hỏi.

"Cô ấy nói đi tìm ngài, tôi cho rằng tổng giám đống ở trên?" Thì ra vừa nãy Lãnh Dạ rời khỏi khách sạn là cửa phụ, cho nên bảo vệ không có nhìn thấy tổng giám đốc đi ra, nhưng mà lúc Bạch Tuyết rời đi cũng đi cửa phụ, cho nên bảo vệ cho rằng Bạch Tuyết còn đang ở trong khách sạn, nhưng không biết rằng Bạch Tuyết đã sớm rời đi, bây giờ lại đạng bị đông lạnh thương tâm rời đi!

Lãnh Dạ buông bảo vệ ra.

"Lập tức phái người tìm xem cô ấy ở lầu mấy?" Lãnh Dạ rống giận, quản lý ở xa nghe thấy giám đốc rít gào, đã sớm kẹp đuôi chạy mất.

"Tổng giám đốc yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm được vị tiểu thư này."

"Chậm đã, không nên dọa cô ấy, tìm được cô ấy lập tức báo cho tôi biết." Lãnh Dạ nói xong thì trực tiếp đi lên tầng cao nhất, trước đây có mang theo Bạch Tuyết tới, cho nên anh xem ở đó cso người hay không?

Trong hành lang, một cô phục vụ nhìn thấy giám đốc lên đây.

"Chào tổng giám đốc, vừa có một vị tiểu thư đi vào phòng ngài." Lãnh Dạ vừa nghe như thế thì thấy yên tâm, hóa ra cô còn biết đường đi đâu tìm anh, chỉ là anh không có ở trong này!

Lãnh Dạ vội vã chạy thẳng tới phòng mình, mừng rỡ đẩy cửa phòng ra, chỉ là bên trong im ắng, không một ai!

"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết...HooGoij to mấy tiếng cũng không thấy ai, sau đó trở lại tìm nhân viên phục vụ.

"Cô ấy đã đi đâu?" Lãnh Dạ lớn tiếng hỏi.

"Tổng giám đốc, tôi chỉ thấy vị tiểu thư kia tiến vào, không có chú ý cô ấy đi ra lúc nào!" Kỳ thực nhân viên phục vụ ở đây không phải chỉ đứng một chỗ, mà phải vào phòng dọn dẹp.

"Cô ấy có nói gì không?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

"Cô ấy nói đã quên mang khóa phòng, muốn tôi mở cửa giúp, cho nên tôi đã giúp cô ấy mở ra, mà cô ấy rời đi lúc nào tôi cũng không rõ lắm!" Nhân viên phục vụ ăn ngay nói thật.

Lãnh Dạ kêu lên một tiếng buồn bực, rồi đi tới phòng giám sát, thật sự không biết cô muốn làm gì? Mình đang mang thai lại không chịu ở nhà mà ngây ngốc chạy tới đây làm gì?

Không phải anh chỉ về chễ thôi sao!

Không phải anh chỉ đi xã giao một chút thôi sao! .

Cô lại không thể chờ đợi mà tìm đến, bên ngoài tuyết đang rơi, thật sự không để người ta bớt lo! Mà còn đứa nhỏ trong bụng thì cũng không thể chạy đến đây khi trời lạnh!

Nghĩ đến cô đang mang thai Lãnh Dạ càng lo lắng hơn!

Đáng chết!

Rốt cuộc cô đã chạy đi đâu?

Đi tới quản chế thất.

"Lập tức mở máy giám sát hôm nay cho tôi." Lãnh Dạ lạnh lùng ra lệnh, nhân viên làm việc lấy tốc độ nhanh nhất mở ra, Lãnh Dạ đi vào, nghiêm túc quan sát.

Đầu tiên đập vào hai mắt chính là bộ dáng Bạch Tuyết vừa bước vào sảnh.

"Đáng chết --" Lãnh Dạ đánh một đấm trên bàn, khiến bàn máy vi tính đều bị rung động!

Nhân viên theo dõi sợ đến nỗi cuống quít sắp xếp lại, cuối cùng không biết là ai không biết sống chết chọc tới tổng giám đốc của bọn họ? Khiến họ chưa từng thấy tổng giám đốc mất không chế như vậy, mặc dù biết tính tình của tổng giám đốc không tốt, thế nhưng, thế nhưng giống như bây giờ là lần đầu tiên.

Sở dĩ Lãnh Dạ tức giận như vậy, là bởi vì anh nhìn thấy Bạch Tuyết chỉ khoác mỗi áo khoác, bên trong thấy rõ chỉ mặc váy ngủ, còn có, trời rất lạnh, cô chỉ mặc như vậy ra ngoài , thật không hiểu có chuyện gì gấp gáp, làm cho cô vội vàng tới đây như vậy! Chỉ không về nhà đúng giờ, đã khiến cô lo lắng không yên vậy sao?

Nhìn thấy đôi chân hở ra ngoài, con ngươi Lãnh Dạ sắc hắc dọa người.

"Mở tiếng lên." Lãnh Dạ cũng muốn nghe xem vì sao cô lại vội vã tới đây như vậy?

"Tôi tới tìm Lãnh tổng của mấy người, hãy cho tôi đi vào."

"Mắt anh bị sao vậy, trước đây tôi đến thì không thấy anh ngăn cản, bây giờ bụng lớn, anh liền không nhận ra có phải hay không?" Bạch Tuyết nóng nảy.

Lãnh Dạ nhìn cô, bảo vệ không cho cô đi vào, cô vẫn biết sốt ruột! Hóa ra là cô gấp gáp tìm anh như vậy. Nhìn bộ dạng cô chật vật, khiến anh cảm thấy đau lòng.

Sau khi thấy Bạch Tuyết và lễ tân nói chuyện, Lãnh Dạ lại muốn cười.

Nhìn cô vỗ bàn, lại còn uy hiếp, không thể tưởng tượng cô sẽ làm như vậy, xem ra tâm tình phụ nữ thật khó hiểu, vác thao cái bụng tròn giống như tới đây bắt gian vậy!

Bắt gian?

Chẳng lẽ cô vội vã tới đây, cho là anh chơi đùa phụ nữ ở đây sao?

Hay là có người giở trò xấu, nếu không thì sao cô có thể biết anh ở trong này!

Nhìn cô ăn mặc, rõ ràng chính là sốt ruột chạy tới, chưa kịp thay quần áo, nếu như cô thực sự là tới bắt gian, thì cô đã thay đổi, lại không thèm khóc, ngược lại thì giống như người đàn bà chanh chua, bộ dáng thở hồng hộc rất buồn cười.

Lãnh Dạ rời khỏi phòng giám sát, anh biết Bạch Tuyết đã rời đi, giông như là bị đả kích lớn, phờ phạc, xem ra rất khổ sở.

Lúc này, đôi chân Bạch Tuyết đã đông lạnh không còn cảm giác.

"Mẹ? mạ làm sao vậy? Vì sao lại run cầm cập thế?" Sói con số một lo lắng hỏi.

"Mẹ, vì sao mẹ lại ở đây?" Sói con số hai lo lắng hỏi.

"Mẹ, mẹ đừng dọa con nhé,sao mẹ lại mặc ít như vậy?" Tiểu Sói con thứ ba lo lắng nói.

"Mẹ... Không... Sao..." hai chân Bạch Tuyết đã bắt đầu tê dại, đông lạnh không còn cảm giác, cô liền đặt mông ngồi trong tuyết, ho lên dữ dội.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Cha đâu rồi?"

"Không... Muốn... nhắc đến... người đó... Mẹ hận... người đó..." Bạch Tuyết run rẩy nói.

Ngồi ở trên tuyết Bạch Tuyết, bỗng nhiên cảm giác cái bụng rất đau, đau đớn từ sương sống truyền xuống bụng.

"Mẹ, mẹ mau đi tìm nơi sạch sẽ đi, chúng con sắp đi ra." Sói con số hai bỗng nhiên nhận tín hiệu, không ngờ lại để cho bọn họ đi ra lúc này! Cũng không nhìn xem bây giờ là hoàn cảnh nào! Là nới nào!

"Em trai, chuyện gì vậy?" Sói con số một lo lắng hỏi.

"Phía trên muốn chúng ra đi ra bây giờ." Sói con số hai lẫm lệ nói.

"Làm gì vậy? Bây giờ sao? Em nhìn xem tình trạng của mẹ thế này? Mẹ còn có sức lực sinh chúng ta ra sao!" Sói con số một bất an nói.

"Có lầm hay không? Chúng ta ở trong bụng mẹ mới có ba tháng mà. Người binhg thường cũng phải gần mười tháng, vì sao bây giờ chúng ta đã đi ra ngoài?" Sói con thứ ba thở phì phì gầm nhẹ.

"Bây giờ không thích hợp, thế nhưng, đây là mệnh lệnh, chúng ta phải phục tùng, nếu không sinh sai giờ sẽ có điềm xấu!" Sói con số hai bất đắc dĩ nói.

"Mẹ làm sao bây giờ? Chúng con không thể sử dụng pháp lực, tình huống bây giờ lại càng không thể sử dụng pháp lực!"

"Các con nói cái gì? Các con muốn ra sao?" Bạch Tuyết lăc lắc đầu, ép buộc chính mình phải tỉnh táo.

"Mẹ, bọn con không thể ở lại trong bụng người, chúng con đã đến giờ, phải đi ra ngoài ngay, mẹ mau đi tìm một chỗ, chúng con sắp đi ra ngoài!" Sói con thứ ba đau lòng nói với Bạch Tuyết.

"Nhưng mà, các con cìn chưa đi ra, me lại lo lắng bụng mình sẽ bị các con làm nổ!" Bạch Tuyết nỗ lực chịu đựng đau đớn đi về phía trước, hai tay ôm lấy cái bụng lảo đảo đi về phía trước.

Ngay khi Bạch Tuyết vừa rời khỏi chỗ vừa ngồi thì dưới đất chảy ra vũng máu, áo khoác của cô cũng rơi, cô còn không kịp nhặt lên, bởi vì bây giờ quan trọngnhất là tới bệnh viện.

Trong bụng của cô có ba đứa nhỏ, cô cũng không có kinh nghiệm sinh con!

"Chớ đẩy, chớ đẩy, anh là đại ca, anh ở phía trước, mây đứa xếp hàng phía sau đi..." Bạch Tuyết chịu đựng đau đớn đi về phía trước, bọn nhỏ trong bụng lại tranh nhau xếp hàng.

Đau đớn kịch liệt khiến cô không thể bước nổi, hạ thân chảy ra toàn máu, một giọt một giọt rơi trong tuyết trắng, giống như một đóa hoa mẫu đơn mở rộ, chẳng qua đóa hoa tươi lại nở vào mùa đông, lại còn đọng trên tuyết.

"Xếp thành hàng, không ai được chen chúc!" Sói con số hai lạnh lùng nói.

Một hồi đau đớn kịch liệt truyền đến, trong bụng giống như có thứ gì lôi kéo, giãy giụa, khiến cô đau đớn không thể chịu đựng được, hai mắt tối sầm, triệt để ngất đi! Ngay lúc Bạch Tuyết ngất đi, một ánh sáng hồng ôn hòa chui vào trong bụng Bạch Tuyết, sau đó đem bao quanh cả người Bạch Tuyết, Bạch Tuyết thì được bao phủ trong tia sáng hồng, hơn nữa chậm rãi rời khỏi mặt đất, rồi xuất hiện một khe hở trong không trung, Bạch Tuyết hôn mê đồng thời chui vào khe hở biến mất, còn ở chỗ cô ngất đi lưu lại một vũng máu.

Lãnh Dạ đuổi theo vết chân Bạch Tuyết, phát hiện áo khoác của Bạch Tuyết, còn có vết máu trên mặt đất, anh điên cuồng dọc theo vết máu tìm kiếm.

"Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết..." Anh phát điên gọi to hơn, thế nhưng vẫn không thấy tung tích Bạch Tuyết, cuối cùng anh dừng lại ở nơi Bạch Tuyết ngất đi, nhìn trên mặt đất có một vũng máu, con ngươi anh bỗng nhiên co rút lại, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ thủ hạ của Ma Vương tìm thấy cô?

Con ngươi đen nhánh, loé sáng lên sự băng lãnh, cô đã làm cho tim anh rối loạn, lúc này anh phải bình tĩnh, nghĩ biện pháp tìm được Bạch Tuyết, mà vì sao mỗi khi cô gặp truyện, anh luôn luôn mất đi phương hướng, tâm trí rối loạn!

Ngồi xếp bằng, ngồi ở trong tuyết, nhất định Bạch Tuyết đã bị yêu ma bắt đi, bởi vì xung quanh không có dấu chân đi qua, Bạch Tuyết đã biến mất trong hư không!

Bạch Tuyết bị tia sáng hồng mang vào một không gian thần bí, sau đó, thân thể Bạch Tuyết giống như đĩa bay, bây nhanh về phía trước, giống như một cái đường hầm không gian, đi tới đầu đường hầm thì có tia sáng chói mắt , nhưng mà Bạch Tuyết cũng đã bay qua.

Đi tới đầu kia, hóa ra ngoài tia sáng là một mảng hoa mẫu đơn, màu sắc đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, vô cùng xinh đẹp, cuối cùng thân thể Bạch Tuyết chậm rãi rơi vào khóm hoa mẫu đơn. Hồng quang trên người Bạch Tuyết biến mất không thấy. Lộ ra bóng dáng Bạch Tuyết, cô vẫn hôn mê, vẫn mang thai, nhưng mà không bao lâu sau, trong bụng lại đau đớn kịch liệt, hơn nữa làm cho Bạch Tuyết tỉnh dậy!

Cô vừa tỉnh liền nhìn xuống bụng mình, phát hiện mình còn mang thai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu từng trận đau đớn.

"A, đau quá --" đau đớn mãnh liệt khiến cho Bạch Tuyết không thể nhịn được lớn tiếng kêu lên, hạ thân ướt xũng, nước ối đã bắt đầu chảy ra bên ngoài, lúc này trong bụng cũng bề bộn nhiều việc.

"Anh sắp đi ra ngoài, em hai, em ba, các em mau xếp thành hàng, nhanh lên một chút, không nên chen chúc, nếu không chúng ta đều không ra được!" Sói con số một vô cùng lo lắng quát.


/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status