Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 242 - Chương 231.2

/530


Không nên nói đùa, tim ba không được tốt, sao con có thể có đứa nhỏ, lần trước lúc ba thấy con mặc dù con mang thai, thế nhưng khi đó bụng con rất nhỏ, sao có thể thoáng cái sinh ra đứa nhỏ đến? Bạch Hàn không tin đứa nhỏ là của Bạch Tuyết.

Đúng vậy, nói ra, ai cũng sẽ không tin, sao con có thể mang thai ba tháng liền sinh con chứ! Thế nhưng, ba, đây là thật . Bạch Tuyết xót xa trong lòng nói, chuyện kỳ lạ phát sinh ở trên người cô quá nhiều, cô không có cách nào tiếp thu nổi! Huống chi là ba!

Đùa giỡn gì đó, nào có ba tháng đã sinh con? Ai mà không mang thai mười tháng sinh con!

Ba, mặc kệ ba có tin hay không, bọn nhỏ là từ trong bụng con sinh ra, hơn nữa, hơn nữa, bọn chúng có thể chạy, còn có thể nói, bước đi, còn có thể tự mình ăn cơm, hơn nữa răng của bọn nó cũng dài ra. Bạch Tuyết nói một năm một mười với ba, ánh mắt Bạch Hàn trở nên quỷ dị, mặt tối ám, chẳng lẽ là Tuyết nhi bị bệnh, nói lung tung!

Thảo nào hôm nay Lãnh Dạ cùng không giống như trước đây, thì ra cậu ta bắt nạt Tuyết nhi tới ngốc!

Khó trách cậu ta ở cùng Tuyết nhi, thì ra là như thế này!

Đứa nhỏ, con trước ngồi ở đây một lát, ba đi xem ba đứa nhỏ, con trước tiên không được đi qua. Bạch Hàn căn dặn Bạch Tuyết không được đi tới, thật ra là nghĩ hỏi riêng Lãnh Dạ, bệnh tình Tuyết nhi có nghiêm trọng không?

Ừm, ba đi nhìn đi. Bạch Tuyết cười cười.

Bạch Hàn đi ra, Bạch Tuyết lập tức thu lại tươi cười, cấp tốc đứng dậy ngồi vào trước máy vi tính của ba, đây là chuyện rất lâu rồi cô muốn làm, tra một chút máy tính của ba, nhìn xem có tin tức về mẹ hay không, hoặc là ảnh chụp.

Cô nhanh chóng phá giải mật mã, liên tiếp mấy lần cũng không đúng.

Cuối cùng, chuyển sinh nhật của cô, lại có thể tiến vào.

Thật bất ngờ, ba lại có thể dùng sinh nhật của cô làm mật mã.

Không phải là ba không thích cô, mà thích Lan Lan sao?

Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Bạch Lan ở bên ngoài học xấu, mỗi ngày chơi đùa cùng một vài người đàn ông không đứng đắn, đã khuya mới trở về! Mà mẹ cô chỉ cần có tiền là có thể, mỗi ngày đi chơi mạt chược cũng cũng chơi đến khuya mới về.

Lúc này, Bạch Hàn liền bắt đầu nhớ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết là đứa nhỏ khéo léo ngoan nhất!

Bạch Hàn đi tới phòng Bạch Tuyết, nhìn thấy ở trên bụng Lãnh Dạ ngồi hai, trên cổ còn cưỡi một, quả thực thật có ba đứa nhỏ.

Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy?

Ông? Ông là ba của mẹ sao? Thiên Tầm lễ phép hỏi.

Ông, ông là ông ngoại của chúng con sao? Niệm Niệm cũng hiếu kỳ hỏi.

Ức Ức không nói! Mà lạnh lùng nhìn Bạch Hàn.

Hai đứa bé lễ phép kêu ông, khiến Bạch Hàn bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé ngoan, ta là ba của Tuyết nhi, các con là con ai? Bạch Hàn vẫn chưa tin đây là đứa nhỏ Bạch Tuyết sinh. Nhìn mỗi người bọn chúng vui vẻ, không giống như trẻ con sơ sinh! Trừ gương mặt tươi cười đáng yêu, những cái khác đều giống như là một đứa trẻ tầm hai tuổi.

Bọn nhỏ đứng dậy, từ bên người Lãnh Dạ đứng lên.

Bạch Hàn giật mình miệng mở rộng, bọn nó lại nhỏ nhỏ như vậy, chiều cao chỉ hơn tám mươi cm, kỳ thực, lúc chúng sinh ra còn chưa có cao như vậy, so với bây giờ còn thấp bé, chỉ là trong mấy ngày nay bọn chúng đã cao hơn mười phân.

Bạch Hàn nhìn kỹ chiều cao gần như là trẻ sơ sinh, chỉ là, đây cũng không thể nào là con của Tuyết nhi!

Ông ngoại. Thiên Tầm lập tức đổi giọng gọi.

Ông ngoại. Niệm Niệm cũng lễ phép hô.

Ức Ức lạnh lùng, nhìn Bạch Hàn, sau đó nhảy từ trên giường xuống, động tác này khiến Bạch Hàn hoảng sợ một hồi, bọn chúng còn nhỏ như vậy, lại có chân tay nhanh nhẹn.

Mà cái đứa trẻ lạnh lùng kia, lại có thể đứng ở trong Lãnh Dạ, nhảy ra được cả xuống đất, hơn nữa chạm đất rất vững vàng

Ông ngoại, chào ông, con là Ức Ức, Bạch Tuyết là mẹ chúng con, Lãnh Dạ là cha chúng con, nên không cần hoài nghi. Ức Ức lạnh lùng nói, thân thể nho nhỏ lại tản ra sự sắc bén, giống như, ông không tin, nó liền thấy tức giận.

Bạch Hàn ngẩn ra!

Tung hoành thương nghiệp mấy năm nay, người nào ông chưa từng thấy, khí thế trên người đứa nhỏ này rất cường đại. Giống như cất giâu một vũ trụ nhỏ, không thể xem nhẹ.

Chẳng qua, đứa nhỏ này và người đàn ông nằm ở trên giường rất giống nhau, đều lạnh lùng, đều có khí thế cường đại, đều đáng yêu rất đẹp mắt.

Còn có đứa bé gái kia, bộ dáng nhỏ lại rất giống Bạch Tuyết hồi bé như đúc, điều này sao có thể?!

Tiếp theo lại là Thiên Tầm nhảy xuống, Bạch Hàn lại trợn mắt há hốc mồm lần nữa , nó nhìn cũng rất khéo léo tinh nghịch, chiều cao cũng khoảng bảy tám chục cm,nó cũng nhày từ bên trong Lãnh Dạ xuống?

Không thể tưởng tượng nổi!

Thiên Tầm đi tới trước mặt Bạch Hàn, bắt được tay ông, lắc lư hai cái, nâng lên con mắt long lanh thật to nhìn ông.

Ông ngoại, chuyện của nhóm Thiên Tầm không thể nói cho người khác biết nhé, nếu không mẹ sẽ tức giận. Thiên Tầm bập bẹ, ngọt ngào nói, làm cho người ta cảm thấy nó giống như một đứa trẻ đáng yêu bình thường, không đành lòng cự tuyệt.

Ông liên tiếp gật đầu, kỳ thực, ông càng không muốn bị người ngoài biết bọn chúng lại gọi Bạch Tuyết mẹ, mặc dù ba đứa nhở này rất đáng yêu, thế nhưng, Tuyết nhi còn quá nhỏ, truyền đi không tốt.

Được được, ông ngoại đáp ứng các con.

Cảm ơn ông ngoại, xin hỏi chúng con nghỉ ngơi ở đâu? Thiên Tầm lễ phép hỏi.

Đi theo ta, trong phòng ông ngoại có chiếc giường lớn. Bạch Hàn cười ha hả nói.

Không cần, chúng con đã tự mình mang giường tới, ngay cửa, ông ngoại chỉ cần cho chúng con một căn phòng yên tĩnh là ok, chúng con không nên ngủ cùng người lớn. Ức Ức nghiêm nghị nói.

Giường? Bạch Hàn không thể hiểu được.

Bọn chúng đến làm khách, lại tự mang theo giường!

Bạch Hàn nói xong liền chạy ra khỏi cửa, bọn nhỏ cũng đi theo ra, nhưng vào lúc này Bạch Lan từ bên ngoài trở về.

Ba, tại sao bên ngoài có có cái giường nhỏ, còn là ba tầng.

A? Thật sự là có. Bạch Hàn nói xong cũng nhìn thấy cái giường nhỏ vông cùng đáng yêu.

Nhanh bắt tay kéo vào nào. Bạch Hàn và Bạch Lan nâng giường nhỏ tới phòng khách.

Ba 3 đứa tiểu quỷ này là nhà ai vậy?

Bọn chúng là... Bạch Hàn hơi chút do dự, không biết giới thiệu bọn chúng thế nào, bọn nhỏ nói người ngoài rốt cuộc bao hàm Lan Lan không?

Chúng cháu là bạn của Bạch Tuyết. Thiên Tầm cướp trước một bước nói.

Ha ha ha, khẩu vị của Bạch Tuyết thật đúng là đủ nặng, kết giao với nhiều đứa bé như vậy làm bạn! Bạch Lan khinh thường nói.

Ai ngờ, lúc này.

Trong phòng truyền đến trận trận mùi thối, hơn nữa đều từ trên người Bạch Lan bay ra, trong nháy mắt Bạch Lan rất lúng túng.

Dì, chú ý tố chất một chút, thân là con gái, ở nơi công cộng không nên thối vậy! Thiên Tầm thống khổ bịt mũi nói.

Trong phòng Lãnh Dạ lại cười, anh nghe tất cả từ bên ngoài truyền tới, anh vốn tính toán xả giận giúp cô gái nhỏ, hồi bé cô ở đây bị ức hiếp, hiện tại xem ra không cần anh ra tay, bọn nhỏ khiến họ chịu đủ!

Híp mắt, nằm ở trên giường, tu thân dưỡng tính, đây cũng là một loại tu luyện.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng bọn nhỏ cười nhạo.

Ông ngoại, dì này, hoa ra là cái hố bốc mùi. Niệm niệm khinh thường nói.

Bạch Hàn kỳ lạ nhìn bọn nhỏ, sao Bạch Lan có thể trùng hợp như thế, vừa mới nói bọn nhỏ là đám nhóc con, trên người Lan Lan liền truyền ra mùi!

Là trùng hợp, hay là?

/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status