Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 355 - Mẹ Kế Muốn Trộm Nghiên Cứu Tài Liệu Về Ba Sói Con

/530


Trong tay Ức Ức nắm cái chai chứa thi trùng.

Cậu trợn tròn mắt lên, lông mày dựng thẳng lên, chân tóc đứng lên, mắt lạnh lùng trừng mẹ Đản Nhi. Nhìn như nghẹn đến mức đỏ bừng mặt như quả cà chua chín, thân thể cũng giống sư tử bổ nhào lại đây.

Lửa giận ở trong ngực quay cuồng, giống như áp lực quá lớn, lập tức phải nổ mạnh như nồi hơi.

Bị Lang Vương bao vây, mẹ Đản Nhi hoảng sợ nhìn Ức Ức, cô không nghĩ tới những con thi trùng đó lại có thể bị bọn họ tống ra ngoài, khó trách Lang Vương lợi hại như vậy, mới hai chiêu đã bao vây cô, cô không thể động đậy!

Mặt giống như cây nến đã tàn, môi đều đã trắng bệch, còn run run lên, toàn thân đều đã run bần bật. Bởi vì pháp lực Lang Vương đang tra tấn cô, vốn dĩ một đôi mắt to xinh đẹp bắt đầu hãm sâu, một ánh mắt hãm sâu ở hốc mắt, giống như một đôi hạt châu màu đỏ, nhìn chằm chằm Ức Ức.

Sắc mặt mẹ Đản Nhi ngày càng khó nhìn, lông mày lập tức vặn thành đường cong, trên trán thấm ra mồ hôi. Hận đến hàm răng cắn chặt tạo ra tiếng “khanh khách”, trong mắt lóe một tia không thể ngăn chặn lửa giận, dường như một sư tử bị chọc giận.

Nhưng mà, Ức Ức nghĩ đến việc mẹ Đản Nhi hại một đứa bé, lại hại chú Khang Nghị, còn thiếu chút nữa hại chết ba cậu. Trong lòng cậu như là một quả càu lửa phẫn nộ mãnh liệt mà lăn qua lăn lại ở ngực, giống như muốn vọt ra bên ngoài để thiêu hủy một cái gì đó mới tốt!

Bạch Tuyết nhìn Khang Nghị, chỉ có rất xin lỗi…… Cũng chỉ cất giữ lời muốn nói thật sâu ở đáy lòng. Bây giờ cái gì Khang Nghị cũng không nghe được, cái gì cũng không nghe hiểu, ai cũng không quen biết! Việc này khiến cô càng thống khổ gần như tâm muốn đổ máu càng thêm áp lực và đau kịch liệt.

Chỉ trong hai ngày, nhìn kỹ một chút, trên mặt anh đã vô cùng gầy yếu, vành mắt màu đen, hơn nữa đã mất hết thần sắc khôi ngô tuấn tú lúc trước, giờ phút này giống như là tranh khắc gỗ: Chỉ thấy tròng mắt chuyển động, còn chứng tỏ anh là một người còn sống. Bằng không anh của lúc này rất giống là người … đã chết.

Nói thì chậm, khi thì nhanh. Ức Ức bay lên một cái, chống một tay, chân nhón lên, đột nhiên bay lên. Vững vàng mà dừng ở trên quả cầu khí mà Lang Vương bố trí. Hai tay giống như hai cột gỗ cắm ở trên quả cầu khí, toàn bộ thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, tư thế này, tựa như một con chim ưng đang hùng dũng cất cánh.

Mẹ Đản Nhi bị Lang Vương bao vây, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn (phiền muộn trong lòng), thống khổ vô cùng; mỗi một động tác Ức Ức làm, trong lòng mẹ Đản Nhi lại càng khẩn trương thêm một chút, giống như máu trong toàn thân lập tức đều dồn đến trong lòng, dày vò đến mức không chịu đựng được.

Bởi vì Ức Ức tạo áp lực.

Chỉ thấy miệng mẹ Đản Nhi mở ra đến mức giống như cái rương đang mở lớn ra, lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp theo cô liền nuốt hai ba ngụm nước miếng, giống như là trong cổ họng đang khát khô.

Căm tức nhìn Ức Ức, mẹ Đản Nhi hoảng hốt. Cậu ta vẫn là một đứa bé nhỏ như vậy, dáng người như là trẻ con, lại mang theo khí thế lớn mạnh như vậy. Đặc biệt là cặp mắt lớn hơn so với người thường kia, chợt hiện rõ ra vẻ thông minh.

Ức Ức nhấp miệng, khom lưng. Đưa chai thi trùng tới gần từng chút từng chút một, đến gần rồi, lại thấy cậu lén lút duỗi tay phải về hướng thi trùng, cậu biết những thi trùng này là do mẹ Đản Nhi nuôi dưỡng, cho nên cậu muốn bảo đảm những thi trùng này sẽ làm hại đến người phụ nữ đáng giận kia. Cho nên cậu muốn tạm thời khống chế được thi trùng.

Lúc tay nhỏ ra đụng vào thi trùng, hắn bỗng nhiên rụt trở về, thi trùng gần như hiểu được ý của Ức Ức, tất cả thi trùng đều lên trên miệng chai, muốn ăn.

Thì ra động tác vừa rồi của Ức Ức là đang nhắc nhở thi trùng nên ăn cơm, cho nên toàn bộ thi trùng mới có thể bò bò lên trên miệng chai.

“Bà chờ hưởng thụ thi trùng đến ăn mòn máu và thân thể mình đi.” Ức Ức hét lớn một tiếng, mẹ Đản Nhi sợ tới mức mồ hôi rơi tí tách.

Nhưng vào lúc này.

Cách đó không xa.

Cây cối bị đẩy ra, một đứa bé chui đầu tiến vào, đây là một bé trai, chuẩn xác mà nói là một thi thể con trai, người này chính là thân xác Đản Nhi.

Lúc này dáng vẻ ước chừng khoảng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ đen gầy, tràn đầy tro bụi, tóc ước dài hơn hai tấc (10 cm là 1 tấc), rối bời, rất giống tổ chim hỉ thước.

Ức Ức sửng sốt, cậu ta là Đản Nhi, chỉ là lớn hơn so với Đản Nhi một chút, chính là Đản Nhi đã chết, tại sao lại như vậy, làm sao cậu ta tới đây, cậu ta tới đây như thế nào?

Rốt cuộc cậu ta là người đã chết, hay là vẫn là nửa người nửa thi như cũ?

Chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ở phía sau Đản Nhi lại có một lão già, lão già rũ đầu, bị Đản Nhi dùng một cây dây thừng dắt đi.

Thiên Tầm tay mắt lanh lẹ, cô bé đã nhìn ra, đó là ông ngoại.

“Đê tiện —— lại có thể dùng ông ngoại uy hiếp chúng ta.”

Thiên Tầm mang theo tức giận ra tay, Đản Nhi bị một chân Thiên Tầm đá bay, ngã quăng thật mạnh cách đó không xa ở trên mặt đất.

Thiên Tầm đi qua, đỡ ông ngoại đứng dậy, chỉ thấy ông ngoại đã lâu không có nhìn thấy lại yếu ớt như vậy, lúc Đản Nhi bị đá bay, ông ngoại chậm rãi ngẩng đầu.

Ông đã hơn 50 tuổi. Mang một đôi kính cận có độ cao (độ ở đây là chỉ mức độ cận). Ông nơm nớp lo sợ gỡ mắt kính xuống, dùng vạt quần áo tiện tay lau lau mắt kính. “Cậu ta không phải người……”

“Ông ngoại, ông không có chuyện gì chứ?” Thiên Tầm lo lắng hỏi.

“Cháu ngoan, ông ngoại không có chuyện gì, các con phải cẩn thận cậu ta, cậu ta không phải là người, cũng không phải là người chết, cậu ta là nửa người nửa thi thể. Vừa rồi ông phát hiện, cậu ta không thể động một nửa cơ thể, giống như đầu của cậu ta, cậu ta chỉ có thể nhảy xoay người. Rất giống cương thi chiếu trong TV, điều duy nhất không giống chính là cậu ta không cắn người, bằng không quá khủng bố.”

Ông lại muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, luống cuống tay chân mà tìm tìm túi áo ở trên người, lại vội vàng lục lọi trong túi, móc ra một hộp que diêm, lúc này mới yên tâm mà lại “ừ ừ” hai tiếng, thân thể đứng thẳng, dùng giọng nói đặc biệt vang dội nói: “Cũng may là vẫn còn, trên cây nói, loại nửa người nửa thi này, cần phải thiêu chết, tiêu hủy, bằng không tương lai sẽ không thể khống chế được.” Bạch Hàn lo lắng nói, gần đây ông vẫn luôn nghiên cứu rất nhiều chuyện hiếm lạ kỳ quái, không nghĩ tới sẽ có lúc dùng tới.

Có chút hưng phấn, có chút ngoài ý muốn, còn có chút run như cầy sấy.

Trên đầu bỗng bốc lên hơi nóng, trên chóp mũi xuất hiện mấy giọt mồ hôi sáng lấp lánh, lông mày hướng về phía trước, miệng lại xuống phía dưới. Thấy mọi người, ông kinh ngạc mà chớp chớp mắt, thịt trên mặt lập tức cứng lại rồi, không chút sứt mẻ, giống như điện ảnh Trung Quốc “Dừng hình ảnh”. Mọi người giống như cọc gỗ, đứng ở nơi đó.

Dùng lửa đốt, nhưng Ức Ức không nghĩ nhanh như vậy mà bà ta đã chết, tâm bà ta tàn nhẫn như vậy, mặc kệ như thế nào thì đều phải để bà ta nêm một chút mùi vị bị thi trùng ăn mòn mới được.

Bạch Hàn vặn vẹo mũ lại chính giữa, khom lưng, cúi đầu, híp mắt, đôi tay làm ra dáng vẻ nâng đồ vật. Lúc này, ông dừng bước chân lại, đối với một chỗ bên phải nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên bắt tay ném lên không trung, âm thầm hy vọng dùng được, trong sách nói chỉ cần lấy một ít bụi đất vẩy về phía trước mặt một cái là có thể hàng phục cương thi.

Bên kia, Ức Ức bắt đầu rót thi trùng vào trong quả cầu khí mà ba tạo ra, chỉ thấy từng con từng con thi trùng dài và hẹp mềm mại bò đi vào.

Mẹ Đản Nhi hoảng sợ nhìn những con thi trùng ở trên người cô, trên mặt, trên đầu, cô gần như muốn điên rồi, đây là thi trùng cô nuôi dưỡng, cho nên cô biết tính lợi hại của thi trùng.

“Người nào hại người, hiện tại bà là hại mình, cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, chúng tôi chỉ là trả lại đồ vật cho bà mà thôi, sống tốt rồi chơi với thi trùng đi.”

Một lát sau, thi trùng lộ ở bên ngoài đều không nhìn thấy, chúng nó không thể ở bên ngoài ngốc lâu, cho nên đều chủ động tìm nơi chui vào trong thân thể mẹ Đản Nhi, phỏng chừng hiện tại đang ở nỗ lực uống máu, thi trùng rời khỏi thân thể đã lâu lắm, thiếu máu nghiêm trọng.

Nhưng mà, sau khi Ức Ức rót thi trùng vào trong thân thể mẹ Đản Nhi, Lang Vương thu hồi pháp lực lại.

“Chúng ta đi, không cần giết cô ta, để cô ta chậm rãi nếm mùi vị làm hại người khác. Đoan Mộc đỡ Khang Nghị lên, tôi tới xử lý Đản Nhi, để cậu ta trần về trần (trần thế), đất về đất, sớm đầu thai làm người.” Lang Vương lại phong kín huyệt vị của Khang Nghị, mặc dù là anh đã tỉnh lại, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm cho nhân loại.

“Dạ, anh thả người phụ nữ kia chạy như vậy, cô ta có thể còn hại người hay không?” Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

“Sẽ không, khi cô ta hại người khác, thi trùng còn có người khống chế, hiện giờ thi trùng không có người khống chế, thi trùng sẽ tra tấn cô ta thật nhiều, cô ta sẽ không có thời gian, cũng sẽ không có năng lực hại người, bây giờ cô ta là tự thân khó bảo toàn.”

Lang Vương mang theo mọi người rời đi, tất cả mọi người chui vào ô tô nhỏ hoàng tử ếch xanh của Thiên Tầm, ngoại trừ Bạch Tuyết và Ức Ức, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá ô tô nhỏ, ngay cả Lang Vương cũng tò mò nhìn tất cả.

Niệm Niệm lái xe, trong xe cái gì cần có đều có, rất thoải mái, cũng rất rộng mở.

Đầu tiên Bạch Tuyết muốn đưa ba về nhà, tuổi ba đã lớn, không thích hợp đi theo bọn họ mạo hiểm, cho nên để ba về nhà là cần thiết.

Bạch gia.

Bạch Lan và mẹ cô đang ăn cơm.

Cô cầm lấy chiếc đũa, duỗi tới một mâm đồ ăn màu sắc tươi đẹp, nhẹ nhàng gắp lên một miếng, dùng tay trái đỡ phía dưới chiếc đũa, thật cẩn thận di chuyển theo chiếc đũa. Vốn dĩ gân cốt đã nổi lên, giờ phút này lại dùng một chút lực làm cho gân xanh càng thêm rõ ràng.

Bạch Tuyết phát hiện Bạch Lan quỷ dị, nháy mắt ra hiệu với Lang Vương. Bạch Lan không biết động tác quỷ dị, ngay cả ăn cơm cũng có chút quái dị, nhe răng nhếch miệng, một cô gái sao có thể ăn cơm như vậy, cho nên Bạch Lan càng khả nghi.

Cô rón ra rón rén mà đi đến phòng ngủ Bạch Lan, trong phòng ngủ, khom lưng, nhìn về phía dưới, phía dưới có rất nhiều bùn đất, trong nhà vẫn luôn rất sạch sẽ, làm sao lại có nhiều bùn đất như vậy?

Bạch Tuyết có một loại dự cảm không tốt, Bạch Lan đã xảy ra chuyện. Bùn đất kia rất giống một cái nơi làm tổ, rất giống là nơi không thể gặp ánh sáng mới có thể trốn đến nơi nào đó!

Cô để Lãnh Dạ đưa Khang Nghị về biệt thự, hy vọng Lang Vương dùng hết mọi biện pháp cứu anh ta, mà cô lại muốn ở lại chăm sóc ba. Thật ra cô là hoài nghi Bạch Lan làm hại ba.

Lang Vương lo lắng bên này có việc, liền để Ức Ức lại. Quả nhiên, đêm khuya, Bạch Lan lên lầu, ăn mặc một thân màu trắng, tóc lỏng lẻo, cô ta đi đến dùng tay đào một ít đất liền bỏ vào trong miệng, Bạch Tuyết líu lưỡi, Bạch Lan lại có thể ăn đất.

Cô ta làm sao vậy?

Bạch Lan gần như đã phát hiện có người đi tới, kinh hoảng ngẩng đầu, miệng đầy bùn đất nhìn về phía Bạch Tuyết bên này.

“Bạch Lan, cô làm sao vậy, vì sao lại muốn ăn đất?” Tuy rằng trước kia Bạch Lan không tốt, nhưng mà mặc kệ như thế nào cô ta cũng là con gái của ba, cô không thể mặc kệ.

“Bạch Tuyết, cứu cứu tôi, tôi không có cách nào, vừa đến buổi tối tôi liền muốn ăn đồ vật dơ bẩn, tôi không muốn ăn, chỉ là tôi không thể khống chế chính mình, cứu cứu tôi, tôi không muốn ăn bùn đất dơ này!” Bạch Lan khóc lóc chạy tới, cầu xin Bạch Tuyết cứu cô.

“Nói cho tôi biết, gần đây cô có phát sinh ra chuyện gì đặc biệt hay không?” Bạch Tuyết cảnh giác hỏi.

“Đặc biệt? Tôi…… Trừ bỏ gần đây mua một số quần áo trở về, mặt khác cũng không có chuyện đặc biệt gì.” Bạch Lan hoang mang nói, thân thể lại không chịu khống chế đi tới chỗ bùn đất kia, bắt đầu thống khổ đào đất, sau đó bỏ vào trong miệng.

“Quần áo? Bạch Lan cô mua quần áo ở nơi nào?”

“Ở phòng ngủ tôi có tủ quần áo, tôi chỉ mặc qua một lần, giống như chính là từ đó về sau ta liền bắt đầu ăn mấy thứ này, hơn nữa đối với chuyện ăn uống càng ngày càng không có muốn ăn, tôi rất sợ hãi!” Bạch Lan khóc lóc nói.

Bạch Tuyết bay nhanh đến phòng ngủ Bạch Lan, mở tủ quần áo của cô ta ra, quả nhiên có một bộ rất đặc biệt, mà còn siêu cấp xinh đẹp, tin tưởng nếu như phụ nữ nhìn thấy thì đều sẽ thích.

Bất quá, đây tuyệt đối không phải một bộ áo ngủ bình thường, Bạch Tuyết duỗi tay lấy bộ áo ngủ kia ra ngoài, hơn nữa hướng đi đến phòng ngủ của mình, cô gọi Ức Ức tới, sau đó đóng cửa cho kỹ, cùng con trai nghiên cứu.

Ức Ức nói, làm Bạch Tuyết khiếp sợ.

“Mẹ, đây nhìn là một bộ áo ngủ, thật ra là linh hồn Đại Vương Phi bám vào trên quần áo này, bà ta khống chế được Bạch Lan ăn đất, mục đích chính là hy vọng không lâu tương lai bà ta có thể trùng sinh trong bụng Bạch Lan, chờ đến lúc bung Bạch Lan ăn đầy đất, Đại Vương Phi sẽ trùng sinh ở trong bụng Bạch Lan, Bạch Lan sẽ sinh ra Đại Vương Phi, sau đó hoàn thành việc trùng sinh.

“Con trai, vậy làm sao bây giờ?”

“Mẹ, trong lúc dì ấy ăn đất sẽ không uống nước, cho nên chúng ta chỉ cần cho dì ấy uống nhiều nước, đẩy đất trong bụng ra ngoài, Bạch Lan từ từ sẽ tốt lên, chỉ có dùng phương thức uống nước chậm rãi đẩy đất trong bụng ra ngoài đi, Đại Vương Phi liền không có cơ hội trùng sinh, thời gian càng lâu bà ta liền sẽ hồn bay phách tán, hiện tại bà ta đã rất suy yếu, nếu là trước đây, chúng ta cầm quần áo như vậy nhất định sẽ bị bà ta làm bị thương, nhưng mà, hiện tại Đại Vương Phi đã không phải Đại Vương Phi trước kia, pháp lực của bà ta ở thế giới nhân loại đã tiêu hao không sai biệt lắm, hơi thở bà ta đã thoi thóp, chỉ có thể khống chế người phàm một chút, hoàn toàn không thể đánh trả chúng ta. Chúng ta không cần giữ lại bộ quần áo này, vẫn là nên tiêu hủy, tránh lưu lại hậu họa về sau.” Ức Ức nói xong, cầm quần áo đi với mẹ ra bên ngoài.

Mẹ con hai người đi vào một công viên bờ sông, Ức Ức dùng bộ quần áo kia quấn quanh một cục đá lớn, sau đó thả chìm vào trong nước, để Đại Vương Phi vĩnh viễn không thể trùng sinh, để đá vĩnh viễn chìm xuống đáy nước.

Lúc Bạch Tuyết và Ức Ức trở lại Bạch gia, Bạch Lan còn ngồi dưới đất, miệng rất dơ, cô ta khổ sở nhìn Bạch Tuyết.

“Tôi có phải sẽ chết hay không?” Cô lo lắng hỏi Bạch Tuyết.

“Cô sẽ không chết, không muốn chết thì hãy uống nhiều nước, đẩy đất cô đã ăn ra ngoài, bằng không…… Những bùn đất đó sẽ biến thành một người, trùng sinh từ trong bụng cô, ra ngoài.” Bạch Tuyết nói, dọa Bạch Lan cuống quít chạy vào trong phòng, bưng lên một ly nước đầy liền bắt đầu ừng ực ừng ực uống hết.

Sau khi Bạch Tuyết và Ức Ức cầm quần áo ném xuống trong nước.

Chỗ ven đường có một ông lão, lưng có chút hơi còng, thân hình mập mạp, cố sức mà chống lên trên đường trống trải gian nan mà đi. Gió lớn kèm mưa to ập vào trước mặt, bà dùng sức nghiêng thân mình về phía trước, nắm chặt dù, tiến thêm một bước, lui nửa bước, thất tha thất thểu đi tới phía trước.

Nhưng mà, kỳ quái chính là, gió chỉ thổi lên trên người ông lão, ở nơi khác căn bản là không có trời mưa, mưa rào rào phần phật di động đi theo ông lão.

Bỗng nhiên ông lão cười “ha ha”, biểu tình là buồn cười như vậy, lại thần bí như vậy, bỗng nhiên, ông lão ôm đầu lại, giống một con cá chạch hiện lên trên cánh tay, lòng bàn chân giống như quẹt dầu chạy như bay lên, đứng ở chỗ vừa rồi Bạch Tuyết và Ức Ức ném quần áo, lạnh lùng nhìn nơi đó.

Lequydon;lequydon

Kỳ quái chính là, ông lão lại có thể từ trong túi móc hạt dưa ra một phen, bắt đầu cắn.

Ông nhét hạt dưa vào trong miệng, mà cắn “Cách”, nhưng mà cắn này khi đó không phải là pháp thuật, lấy nước bọt tẩm ướt toàn bộ bên ngoài vỏ hạt dưa, lúc cầm ở trong tay lột bỏ, trượt qua trượt lại, không thể nào xuống tay, rốt cuộc chảy xuống mặt đất, không chỗ tìm kiếm.

Cuối cùng cắn một hạt dưa nhỏ, ông lão ném một hạt dưa quần áo trong nước mà Bạch Tuyết đã ném.

“Ăn đi, từ từ ăn, cô ăn no thì tốt rồi.” Sau đó một sợi khói trắng, ông lão biến mất không thấy.

Bạch Lan bên này hẳn là không có chuyện lớn gì, Bạch Tuyết liền chuẩn bị dẫn theo Ức Ức trở về, cô lo lắng cho Khang Nghị, không biết Lang Vương cứu anh như thế nào, anh bị thương thực nghiêm trọng, không biết còn có thể hay không……

Bạch Lan đã về phòng của mình nghỉ ngơi, cô chuẩn bị nói cho ba một tiếng, sau đó chuẩn bị trở về.

Lúc đi qua phòng ngủ của ba, đi ngang qua thư phòng ba, nhìn thư phòng có ánh sáng nhạt, đẩy cửa đi vào, lúc vừa mở cửa ra, vốn nên là không có thanh âm, lại nghe thấy thanh âm, cái này làm cho cô cực kỳ kinh ngạc, cho rằng chính mình là đối với những cái đó thanh âm quá mức quen thuộc, cho nên đã xuất hiện ảo giác, chỉ là vừa nhìn thấy mẹ kế ngồi ở trước màn hình máy tính, cô liền cảm thấy không thích hợp. Đại não lại vừa bay nhanh vừa chuyển động như vậy, liền cảm thấy có chuyện không thích hợp, lại còn có khả năng vô cùng nghiêm trọng!

Thư phòng là nơi ba để đồ vật quan trọng, bao gồm giấy tờ bất động sản trong nhà đều ở trong gian phòng này, đã trễ thế này, mẹ kế ở chỗ này làm gì, vì sao lại mở máy tính của ba?! Hơn nữa, lại là lúc trễ như vậy!

“Bà làm gì ở chỗ này?!” Cô chất vấn, giống mũi tên đi nhanh đến trước mặt mẹ kế, tầm mắt lạnh lẽo, giống như hai đèn pha sáng ngời, hung hăng mà đánh vào trên người bà ta.

“Cái bà cầm trên tay là gì?!”

Cô tiếp tục truy vấn, chỉ là trong đầu thoảng qua lúc cô mở cửa ấy, tay trái mẹ kế gần như giật mình rất nhanh.

Mẹ kế Bạch Tuyết kinh hãi, theo bản năng giật giật tay, giấu đi đồ vật, đầu óc lại nhanh nhẹn, làm sao bây giờ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?! Bình tĩnh, phải bình tĩnh, ngẫm lại đường lui, ngẫm lại đường lui. Chỉ là đáng chết, bà muốn đường lui tốt, chỉ là nhằm vào Bạch Hàn và Bạch Lan, chỉ là không có nhằm vào Bạch Tuyết. Bà không nghĩ tới Bạch Tuyết sẽ trở về.

Vốn dĩ Bạch Tuyết biểu hiện ra vẻ phản cảm đối với bà, tin lý do thoái thác của bà mới là lạ!

Điều đáng chết chính là, trong thư phòng của ba cô, mẹ kế gần như rất ít lại đây, làm sao sẽ đột nhiên chạy tới nơi này! Còn là hơn nửa đêm. Quả thực là gặp quỷ, mẹ kế Bạch Tuyết sốt ruột.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tay bà có chút cứng đờ, ngón tay lại nhanh hơn dây thần kinh mà liều mạng nhấn con chuột, hy vọng đóng cửa sổ , chỉ là không biết máy tính đã bị Bạch Hàn bố trí như thế nào, bà nhấn đóng cửa sổ, nhưng cửa chậm chạp đóng lại không xong!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Bạch Tuyết thấy thần sắc mẹ kế có chút không đúng, trong lòng hoài nghi liền lớn hơn nữa. Cuối cùng sau vài bước, cô trực tiếp chạy, chạy đến trước bàn máy tính, dò đầu qua xem mẹ kế giấu cái gì sau bàn tay. Nhưng mà mẹ kế cô dù cho có hoảng loạn, vẫn là dựa vào bản năng thân thể, vảo vệ đồ vật bảo toàn, hoàn mỹ ở phía dưới váy bà.

Bạch Tuyết không phát hiện cái gì, liền nhíu mày, nhìn xem qua, liền thấy được máy tính nhắc nhở đưa mật mã giao diện vào. Mí mắt nhảy dựng, cô bỗng nhiên hét to một tiếng.

“Bà đang trộm tư liệu bí mật của ba!”

Vốn là hoài nghi, lại làm cô quát ra giọng nói khẳng định.

Ương bướng trong đầu mẹ kế Bạch Tuyết, đột nhiên đã bị kích thích mà chặt đứt, nháy mắt, khuôn mặt bà trở nên hung tàn lên, đứng dậy, giơ tay chém xuống, lấy ra một con dao, liền bổ nhào lên gáy.

Không thể để Bạch Tuyết làm hỏng chuyện của bà!

Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu bà!

Bạch Tuyết đã được bọn nhỏ chỉ dạy, cũng không phải ăn cơm trắng, tại thời khắc mấu chốt cũng phát huy tác dụng. Cô bỗng nhiên rụt cổ lại, thân mình nhanh chóng lui về sau một chút. Mẹ kế lại có thể có bản lĩnh tốt như vậy, thấy Bạch Tuyết như thế, thật là giật mình.

Chỉ thấy một tay mẹ kế chống lên mặt bàn máy tính, thân người đứng thẳng lên, trực tiếp lướt qua mặt bàn máy tính nhìn qua tuyệt đối không nhỏ kia, Bạch Tuyết xông qua đó. Thân thủ mạnh mẽ, thật sự không thể xem bà ta bây giờ và lúc trước kia bất động và nhu nhược mà bị gió thổi qua liền ngã xuống đất, động một tí liền ngã xuống run rẩy muốn ba chăm sóc, lúc này mẹ kế làm cho Bạch Tuyết có cảm giác, quả thực là võ lâm cao thủ, làm cô mở rộng tầm mắt. Cô nhìn qua, giống như là đã tập luyện qua!

Hai mắt Bạch Tuyết nổi lên, vội vàng hướng bên kia trốn tránh một chút, sau đó nhấc chân, liền đá mẹ kế lại đây. Mẹ kế Bạch Tuyết cũng trăm triệu lần không có đề phòng đứa con gái mềm mại yêu ớt thế này còn có bản lĩnh như vậy, lập tức đã bị đá ngay chóc. Thật ra đó đều là Ức Ức và Thiên Tầm giao cho Bạch Tuyết. Bất quá đáng tiếc chính là, Bạch Tuyết vẫn luôn không có cơ hội thực chiến, đây là lần đầu tiên, lại có thể sử dụng với mẹ kế mình, trong lòng có chút phiền muộn!

Bọn nhỏ chỉ là nói mẹ đối phó người xấu như thế nào, chỉ là Bạch Tuyết vẫn luôn không có thật sự luyện qua, cho nên lại một chân đi qua, một chân này không phát huy tác dụng chân chính, nếu không, bằng thời cơ cô nắm giữ, còn có nơi cô đặt chân, có thể làm mẹ kế té trên mặt đất có một hồi lâu mà không thể nhúc nhích.

Lúc này, sức lực mẹ kế rất lớn, quá khác thường.

Bạch Tuyết biết sức lực mình không đủ, nhưng cô quản không được như vậy nhiều, xoay người liền đi vào ra khỏi thư phòng, mục đích của cô là gọi Ức Ức vào, cô vốn định lớn tiếng gọi, chỉ là nghĩ đến tuổi của ba, vẫn là không cần để ba ngột ngạt, nếu ba nhìn thấy các cô cùng đánh nhau, nhất định sẽ bị bệnh nặng!

Chỉ là mẹ kế thật là hung mãnh, sức bật quá mức kinh người, sau khi bò dậy từ trên mặt đất, cả người tựa như một con báo mẹ lao đến chỗ Bạch Tuyết, khó khăn lắm tay Bạch Tuyết mới tiếp xúc đến khung cửa, đã bị mẹ kế đánh một cú nặng nề gục ở trên mặt đất. Mẹ kế biết Bạch Tuyết muốn làm gì, cho nên không chút nghĩ ngợi, bà một bên gắt gao đè Bạch Tuyết lại, một bên dùng một tay đóng cửa, Bạch Tuyết phát hiện bí mật của bà, bà tuyệt không có thể để Bạch Tuyết rời đi.

Bằng không kế hoạch phát tài của bà sẽ tiêu tan!

/530

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status