Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 113: Ván cờ vận mệnh

/163


“Nhưng tựa hồ cũng không phải là 2 hài tử của Vấn Thiên. Nghe nói là 1 nam 1 nữ, lúc nào mà đã biến thành 2 nữ hài tử rồi?” Y Y che miệng cười nói

Sắc mặt Tuyệt Thế thoáng trắng bệch, như thể kẻ trộm bị bắt gặp. Tuyệt Hoàng mà vươn 2 tay che ở trước mặt Tuyệt Thế, như gà mái bảo vệ con. Đường Vấn Hiên ranh mãnh nhìn nàng, khoé môi càng ngày càng cong lên

Ta cười nói, “Y Y, bây giờ muốn gặp ngươi khó như vậy sao? Hay là, ngươi bận tiếp khách quý ở chỗ này?” Ta cố ý điều chỉnh ánh mắt nhìn Đường Vấn Hiên

Y Y cười nói “Khách quý thì thì không dám nhận, chỉ là con của ta mà thôi! Vấn Hiên! Lại đây!” Nàng ngoắc ngoắc hắn

Đường Vấn Hiên nghe lời đi qua, híp mắt nhìn ta, khoé môi mang ý cười nhưng ý cười lại rất lạnh. Tuyệt Hoàng nhảy dựng lên, kéo kéo tay Đường Vấn Hiên “Thái thượng hoàng thúc thúc! Thái thượng hoàng thúc thúc! Sao người cũng ở chỗ này? Sao người biết ta sẽ mang a di đến nơi này của tổ mẫu? Thái thượng hoàng thúc thúc thật xấu. Muốn thử xem a di có phải mẫu thân hay không, đúng không? Vậy thì Tuyệt Hoàng nói cho Thái thượng hoàng thúc thúc là được! A di chính là a di! Mẫu thân chính là mẫu thân!” Khuôn mặt của nàng vô cùng kiên định, kiên định đến mức ta cũng suýt nữa cho rằng mình chính là Dược Nhi!

Đường Vấn Hiên chuyển ánh mắt sang phía nàng, cười nói “Thật thế sao? Tuyệt Hoàng? Nhưng thái thượng hoàng thúc thúc lại biết, lúc nói dối, Tuyệt Hoàng luôn luôn rất kiên quyết!”

Tuyệt Thế cười lạnh nói “Thế này là thế nào? Dược Nhi a di! Xem ra chúng ta mang người đến nhầm chỗ rồi!” Dứt lời, hắn liền kéo tay của ta, muốn dẫn ta đi

Ta chau mày, vỗ vỗ đầu Tuyệt Thế, nhẹ giọng nói “Tuyệt Thế, đừng nháo [quậy]! A di có chuyện muốn hỏi thái thượng hoàng!”

Hắn cau mày, 1 hồi lâu mới buông tay ta ra, thối lui sang 1 bên. Y Y thấy hắn đáng yêu, liền bước đến ôm lấy hắn, liên thanh nói “Tuyệt Hoàng đáng yêu của lòng ta! Cuối cùng cũng đến thăm tổ mẫu rồi!”

Khoé môi Tuyệt Thế co quắp, nhẫn nại nói “Ta là Tuyệt Thế!”

Tuyệt Hoàng nhảy đến, ôm lấy cổ Y Y, hét lớn “Tổ mẫu. Ta mới là Tuyệt Hoàng đây! Tổ mẫu, nữ tử bên ngoài hảo đáng ghét! Tại sao còn cần nàng! Nàng ta còn muốn bắt giữ 3 người bọn ta đây! Lâu quá không đến mà mọi người đã thay đổi, cũng không nhận ra bọn ta rồi! Đáng ghét!”

Y Y cười nói “Đáng ghét thật sao? Hảo hảo hảo! Tổ mẫu mang các con đi thay quần áo, có được không? Nhận tiện để bọn họ nhận thức các con! Kẻo mai này 2 tiểu bảo bối các con tới đây, bọn họ lại đánh giết các con! Vấn Hiên đâu! Hảo hảo chiêu đãi khách nhân!”

Đường Vấn Hiên gật đầu với nàng, nàng được hắn cho phép, lúc này mới mang hài tử ra ngoài

Ta cũng không nói nhiều với hắn, tự đi vào trong phòng, thấy nơi này có 2 cái chén, 1 cây cổ cầm, cũng không nói nhiều, liền tự ngồi xuống

Đường Vấn Hiên ngồi xuống đối diện ta, híp mặt nhìn ta 1 hồi lâu, lúc này mới nói “Rốt cuộc ngươi là Diệp Dược Nhi hay Diệp Dược Nô?”

Ta nhìn hắn 1 hồi lâu, cau mày, lạnh lùng nói “ta đã trả lời rõ ràng rồi! Chỉ có mỗi ngươi là không tin! Lần sau phải đánh ký hiệu lên trên mặt mới được! Để cho khỏi có người nhận nhầm!”

Đường Vấn Hiên hoài nghi nhìn ta 1 hồi lâu, nói giọng khàn khàn “Đưa cổ tay cho ta xem 1 chút!”

Ta chau mày, cười lạnh sao “Tại sao phải xem? Ta không thấy có cái gì đẹp mắt!” Ta tức giận nói

Hắn xoa tay cười nói “Mặc dù ta đã thấy cổ tay của người nhưng ta lại biết, Diệp Dược Nô rất am hiểu thuật che mắt! Một người có thể biến gương mặt mình thành 1 nữ tử khác thì sao 1 vết thương trên cổ tay lại không thể dùng gì đó để che khuất? Cho nên, ta muốn xem!”

Ta cười lạnh, “Muốn xem, có thể! Nhưng trước hết mời thái thượng hoàng trả lời ta mấy vấn đề!”

Hắn thoáng giật mình, thủ thế “mời”, “Mời nói!”

Ta đi lên vài bước, lời nói ra đầy hung ý, 2 mắt trợn tròn “Diệp Dược Nô! Đã chết như thế nào? Nói!”

Hắn ngẩn ra! cứ như thể ta hỏi vấn đề này làm hắn bất ngờ! hồi lâu, ánh sáng nóng rực bên trong đôi mắt mới chậm rãi tản đi, cúi đầu nói “Nhảy vực!”

“Còn nữa! Tại sao các ngươi cứ muốn xem tay trái của ta! Nói, có phải nàng đã thủ tàn [đứt tay] rồi?” Ta hét lớn

Hắn nhỏ giọng nói, “trước khi nhảy vực, đã chặt tay!”

“Ngươi nói cái gì!” Trong mắt ta có mới, nước mắt có thể vỡ đê chảy ra. Một tay đẩy hắn ra, ta ngồi vào trên ghế, thở hỗn hển “Sao có thể? Là ai chặt?” Đường Vấn Thiên?”

Hắn lắc đầu, trong mắt chậm rãi hiện ra lệ quang tuyệt vọng “Chính là nàng ấy!”

Lúc này hắn vô lực ngồi dựa vào ghế, ta biết, màn biểu diễn của ta đã thành công hơn phân nửa. Ít nhất mà nói, đã tránh khỏi nguy cơ trước mắt

Ta thì thào nói “Người khác thì có thể nhưng tỷ ấy thì không có khả năng! Có phải có người bức ép không? Có phải là Đường Vấn Thiên hay không? Hả? Sao tỷ ấy có thể đi nhảy vực? Ngươi nói cho ta biết! Ngày đó ở bên trong Xuất Vân điện, ta thấy ngươi rất quan tâm tỷ tỷ, chuyện của tỷ tỷ, chắc hẳn ngươi có biết 1 ít, có phải không? Ngươi hiểu rõ sao? Nói cho ta biết!”

Thanh âm của tay càng lúc càng gấp gáp, gấp gáp đến mức ngay cả ta cũng cảm giác rằng bản thân mình chính là Diệp Dược Nhi đến báo thù cho tỷ tỷ

Sắc mặt hằn tái nhợt, một hồi lâu, bên môi mới nở 1 nụ cười, nhẹ giọng nói “Ta không biết! Cho tới bây giờ ta cũng không biết tại sao nàng lại muốn đi lên bờ vực đó! Lại còn dứt khoác tìm cái chết như vậy! ta còn nhớ rõ, ngày đó nàng ấy và ta ước hẹn sẽ cùng nhau ngắm trận tuyệt cuối cùng trong ngày hè. Ta thổi sáo, nàng tấu cầm đề chứng tỏ, sau khi uống độc dược, nàng không có chuyện gì. Ai ngờ, ta thổi sáo, nàng cũng tấu cầm rồi. Ta ngủ 1 đêm ngon giấc, ngày thứ 2 tỉnh lại, nghe tin nàng ấy…. đã chết! cho tới bây giờ nhớ lại, ta vẫn nhớ rõ tâm tình ngày ấy, tuyệt vọng, mê võng, rõ ràng là còn rất tốt, rõ ràng là đã không có việc gì, tại sao trong 1 đem, tất cả mọi chuyện đều thay đổi? Rốt cuộc khúc mắc nằm ở nơi nào? rốt cuộc, ta đã làm gì sai?” Hắn vừa nói vừa bắt đầu ho khan

Ta kêu to lên, “Ngươi nói! Nàng uống độc rượu! Sao nàng lại uống rượu độc? Là ai ban rượu độc cho nàng? Là Đường Vấn Thiên sao? Tại sao lại ban rượu độc cho nàng? Nàng đã phạm tội gì trong hoàng cung?”

Hắn lắc đầu rồi lại lắc đầu “Ta không biết! Nàng chưa bao giờ nói với ta về việc này! Ta cứ tưởng rằng ngươi chính là nàng ấy, ta cứ tưởng rằng…” Dứt lời, hắn bắt đầu nghẹn ngào

“Nam tử hán đại trượng phu sao có thể tuỳ tiện khóc! Nam nhi vốn không có nước mắt! Nam nhân nên có khí khái anh hùng! Ngươi như thế thì ra thể thống gì!” Ta trách mắng, trong tâm đã bắt đầu chậm rãi nhũn ra

Hắn lau đi nước mắt “Câu hỏi của ngươi, ta đã trả lời xong hết rồi, ngươi cũng có thể đưa tay cho ta xem rồi chứ?”

Ta chau mày, Đường Vấn Hiên ngươi! Ta đã diễn nhiều trò như vậy, ngươi đã tin, căn bản là không cần xem tay của ta nữa! Ai ngờ hắn cư nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định

Ta vén tay áo lên, lắc lắc cánh tay trắng trước mặt hắn. Hắn thoáng giật mình. Chằm chằm nhìn, tham lam nhìn! 1 hồi lâu mới nói, “Ta không tin!”

Dứt lời, liền muốn cầm lấy. Ta cũng đã ra tay trước hắn 1 bước, dùng tay áo che lại! Hắn cả giận nói “Rõ ràng là đâu có cho ta xem! Thuật dịch dung của Diệp Dược Nô rất tốt, ta không tin trên tay người không có vết thương!

Ta cười nói, “Ngươi nói cái gì? Thái thượng hoàng! Ta chỉ đáp ứng cho ngươi xem, cũng không đáp ứng là sẽ đưa tay cho người sờ!” Dừng lại 1 chút “hơn nữa, thái thượng hoàng cũng nói, thuật dịch dung của Diệp Dược Nô rất tốt, vậy thì tại sao lại không dịch dung gương mặt của mình mà lại phiền toái đeo khăn che mặt như vậy để khiến cho thái thượng hoàng hoài nghi? Đáp án của có 1, thuật dịch dung của ta không tốt! Y thuật cũng kém xa tỷ tỷ. Nếu không, căn bệnh của Tam vương phi cũng không phải là không chữa được rồi, không phải sao? Thái thượng hoàng!”

Sắc mặt hắn biến đổi, 1 hồi lâu không lên tiếng! Ta không biết lời ta nói, hắn nghe vào được bao nhiêu. Nhưng nam nhân này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài

Hắn nói giọng khàn khàn, “Đúng vậy! Lời nói thật có đạo lý! Ta thật sự nên vỗ tay cho ngươi! Nếu ta còn không khiên trì nghĩ ngươi là Diệp Dược Nô thì cũng đã không thể nghe những lời này rồi, phải không? Phải không?”

Ta cười nói, “Thái thượng hoàng coi như là 1 mỹ nam ưu chất, 1 nam tử xinh đẹp, cùng với tỷ tỷ của ta đã đến mức nào? Ngày đó, nàng bị giám vào lãnh cung là bởi vì Thái thượng hoàng, phải không?” Ngạo mạn chậm rãi khuynh thân về phía hắn

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu hình như đã tiếp nhận lời ta nói “Năm đó, trước lúc phong phi, nàng ấy từng ở bên trong Xuất Vân điện của ta, thị tẩm!” Hắn cẩn thận nhìn ta

Tên nam nhân này! Ta đứng bật dậy. Mặc dù hắn không nói dối nhưng lại vô ý hữu ý chọc cho ta tức giận. Hắn biết rõ, ta để ý nhất là cái nhìn của người nhà, chuyện năm đó cũng không ai nói ra, nhưng hắn lại vẫn nói ra chuyện này!”

Ta lãnh đạm nói, “Nguyên lai, vốn là nam nhân của nàng! Như vậy, 2 hài tử bên ngoài rốt cuộc là của ai? Của ngươi, hay của Đường Vấn Thiên?”

Hắn híp mắt nhìn ta, 1 hồi lâu mới cúi đầu nở nụ cười “Thôi, thôi! Hôm nay xem ra không được kết quả gì rồi! Đã chết thì là đã chết! Một mực cưỡng cầu cũng là uổng công! Nhưng, ta phát hiện, bộ dáng của ngươi và nàng ấy quả thực như được đúc ra 1 khuông!”

Ta cười nói, “hai người bọn ta vốn là tỷ muội song sinh, song sinh thì phải giống nhau. Ta đã quen bị nhận nhầm rồi! 1 thần y hàng đầu, rất mệt! Thật sự rất không muốn giống với nàng ấy!”

Khoé môi hắn động đậy. Hừ lạnh một tiếng.

Ta cảm thấy không thú vị, định đứng lên nhưng lại phát hiện chính mình đã không còn động đây được. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy kinh hãi “ngươi đã làm gì ta? Đáng chết! Ta đã nói ta không phải là Diệp Dược Nô rồi!”

Hắn cười lạnh đi tới. Một bả tóm lấy cằm ta “ngươi không phải là nàng ấy, nhưng ngươi lại rất giống nàng ấy! Từ giờ khắc này, ngươi chính là nàng ấy! Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ngươi theo ta quay về Xuất Vân điện mà thôi!”

“Xuất Vân điện! Ngươi muốn ta tới đó làm gì! Đường Vấn Hiên, ngươi không sợ ta 1 kiếm chém chết ngươi sao?” Ta giận dữ hét .Hài tử đâu? Bọn nhỏ đâu? Ta hướng ánh mắt ra phía cửa

Hắn nói giọng khàn khàn, “Bọn nhỏ đã bị ta đuổi về cung rồi! Ta không có ý đồ gì khác, chỉ muốn ngươi làm mẫu cho ta vẽ vài bức tranh mà thôi! Tỷ tỷ của ngươi đã mất! Mà ta mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, rồi sau đó lại phát hiện ra, ta cư nhiên đã không còn nhớ rõ gương mặt của nàng nữa rồi! Ngươi nói xem, đáng châm chọc biết bao. Ta sợ thời gian trôi qua càng lâu, ta cũng sẽ không còn nhớ nổi bộ dáng của nàng. Có gặp, cũng không còn nhận ra nàng nữa. Ta nghe nói 1 loại tranh có thể hoạ [vẽ] được thần hình [thần thái + hình dáng] của người khác. Ta đã sai người đi tìm rồi. Chỉ là viện phí tu khi [ta chịu câu nỳ T.T]. Không thể làm gì khác hơn là mời ngươi quay về Xuất Vân điện rồi!”

Ta tức giận nói, “Quay về Xuất Vân điện! Không nên nói giỡn nữa! Đường Vấn Hiên, có phải ngươi muốn ta đốt trụi Xuất Vân điện của ngươi hay không? muốn vẽ tranh thì cứ nói! Không cần phải hạ độc ta! Ghe tởm!” Chỉ là, ta tin tưởng hắn sẽ không loàm tổn thương ta! Cố ý nói như vậy là muốn hắn biết, ta không phải là Diệp Dược Nô! Bởi vì Diệp Dược Nô sẽ không khinh địch mà nói hắn như vậy!

Hắn đau khổ cười “Cũng không có biện pháp nào? Nếu ta cứ thế mời ngươi đến Xuất Vân điện, ngươi sẽ đồng ý sao?”

Ta kiên định lắc đầu.

“Cho nên, ta không thể làm gì khác là hạ độc ngươi! Không có việc gì đâu! chỉ là làm công phu của ngươi tản mát mà thôi! Tỉnh dưỡng trong hoàng cung thì tốt hơn những nơi khác nhiều. Chung quy là sống khá giả hơn, ngươi sẽ không bị những người trên giang hồ đuổi giết!” Hắn cúi đầu nói.

Ta cau mày. Không thể nhận thức đồng quan điểm của hắn. Chỉ là vì chứng minh ta không phải là Diệp Dược Nô, ta đã nỗ lực hết sức như vậy. Thoạt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không buông tha cho ta rời đi!

“Ta tưởng rằng Đường Vấn Hiên vốn là 1 quân tử tao nhã như nước, không ngờ, sau lớp mặt nạ tao nhã cư nhiên là 1 trái tim ác độc. Thật sự làm cho ta thất vọng!” Ta lạnh lùng nói

Hắn cười khổ, “Đôi khi, làm quân tử thật sự không bằng làm ác ma. Nếu như có thể lựa chọn, ngày đó, ta tình nguyện làm ác ma, tình nguyện làm người xấu, cũng không muốn làm cái quân từ. Nếu ngày đó chuyện thị tẩm là có thật thì nàng ấy đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy! Cũng đã không chết bi thảm như vậy. Quân tử tao nhã như ngọc thật là vô dụng. Nếu như thật sự muốn làm thì nhất định phải làm người xấu! Nhất định phải làm kẻ mạnh!”

Ta cau mày. Trong lòng mơ hồ đau đớn. Nam nhân này vốn là nam nhân làm đau lòng người. Bởi vì ta mà 1 nam từ tao nhã như ngọc cư nhiên nói ra loại chuyên này, cư nhiên lấy chuyện làm 1 người xấu là quang vinh!

Nhìn tay hắn, ta nhớ tới những lao nữ bị hắn độc chết bên trong nữ lao. Nam nhân này đã làm nhiều chuyện cho ta như vậy, bây giờ nhìn thấy hắn như vậy, trái tim của ta, sao có thể không đau đớn đây?

Chỉ là a! Con người của ta. Cho tới bây giờ chính là hận ô và ốc [hận ốc hận luôn cả vỏ], không nói đến lý trí. Nhìn thấy hắn liền nghĩ đến cái nam nhân ghê tởm đáng chất kia, cho nên là nguyên nhân mà ta không muốn nhận thức hắn

Ta không ngờ, nhận thức hắn rồi, sau khi ở cùng 1 chỗ với hắn, mỗi ngày nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ đến Đường Vấn Thiên. Nhớ tới Đường Vấn Thiên thì sẽ không khỏi thấy đau xót

Cho nên, ta lựa chọn không nghĩ, không thấy, cũng không nghe!

Mặc dù biết, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự rất không công bình. Chỉ là, người nào lại băn khoăn tới tâm tình của ta?

Ta đã vì hắn mà làm trái với nguyên tắc của chính mình, kéo hắn trở về từ quỷ môn quan, tiếp tục đứng ở bên cạnh nam nhân này, ta sợ trái tim ta sẽ lại mềm yếu

“Nhưng, thái thượng hoàng nên làm quân tử thì hơn. Người xấu hẳn nên để người khác làm!” Ta nhỏ giọng nói

Hắn cả kinh, híp mắt nhìn ta một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi tiêu sái đến trước mặt ta, vén tay áo trái của ta lên, tinh tế nhìn vào nơi cổ tay, ta thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của hắn phả lên trên cánh tay ta

Nhìn thật lâu, hắn như là thấy vậy là đủ rồi, lúc này mới không cam lòng thả tay ra, cau mày thở dài noi “Ngươi quả nhiên không phải là nàng ấy” dứt lời, liền chán nản ngồi vào 1 bên

Trong lòng ta thở ra 1 hơi thật dài. Muốn qua mặt 1 người thông minh như vạy, thật không dễ dàng

“Họ Đường kia! Nếu như hôm nay ngươi không cho ta đi thì tốt nhất là ngươi cứ giết chết ta ở trong Xuất Vân điện. Nếu không, ta khó có thể đảm bảo sẽ không xẻ ngươi ra thành từng mảnh! Đến lúc đó, ta sợ có lỗi với tỷ tỷ đã chết!” Ta cười lạnh nói.

Hắn thoáng giật mình , nhìn ta trong chốc lát, “Ngươi quả nhiên không phải nàng ấy! Nàng ấy vốn là người ôn nhu. Nàng ấy, cho dù có hận, có giận cũng sẽ không nói ra những lời này. Mục đích của ta rất đơn giản, đã nói với ngươi rồi, ta chỉ muốn ngươi làm mẫu cho ta vẽ tranh là được. Tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi. Cũng cam đoan sẽ không để cho hoàng huynh biết ngươi đang ở trong Xuất Vân điện!”

Ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang 1 bên “Ngươi là ai chứ? Tại sao ta phải tin tưởng lời nói của ngươi!”

Hắn nói “Cho dù bị ngươi xẻ thành trăm mảnh, ta cũng sẽ không thả ngươi đi!” Dứt lời, như là đột nhiên có khí lực, đứng lên khỏi ghế, vỗ tay nói “Ngươi đâu! Mang nàng đi cho ta!”

Cánh cửa, bị mở ra rồi, tiến vào hai gã thị vệ. Nhìn thấy ta, cũng không lên tiếng, liền nâng ta, mang ra ngoài

Trong lòng ta phát hoả, nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Hảo cho ngươi một Đường Vấn Hiên, ta diễn trò thành như vậy mà ngươi vẫn khư khư cố chấp. Xem ra, ta chưa đả kích người đến chết khiếp

Đường Vấn Hiên đi theo phía sau 2 người bọn kia, chậm rãi tiêu sái. Ta cứ như vậy bị hắn bắt giữ, đi vào mật đạo dẫn đến Xuất Vân điện

Ta chưa bao giờ biết Xuất Vân điện cư nhiên có mật đạo nối thẳng ra ngoài cung

Hơn nữa, cái mật đạo này lại rất mới. Nếu ta đoán không sai, hẳn là mới nào không bao lâu!

Miệng mật đạo ở ngay tại trong phòng Đường Vấn Hiên. Bọn họ đem ta lôi ra từ bên trong mật đạo, lúc này mới rời đi.

Ta không lên tiếng, liền quay đầu lại, nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ. Đã bao lâu? Đã bao lâu ta không đến nơi đây rồi

Ta như thế nào đã quên, cảnh tuyết trong Xuất Vân điện vốn là cảnh tuyết đẹp nhất trong hoàng cung

“Có phải rất đẹp không? Lập tức muốn vẽ bức tranh về ngươi, muốn ngươi đứng dưới cây mai, ngồi cũng được! Yên tâm đi! Bên trong Xuất Vân điện toàn bộ là người của ta! Bọn họ sẽ không báo cáo với hoàng huynh!” Hắn cười nói.

“Hoàng quốc thật sự là một nơi làm kẻ khác ghê tởm. Khắp nơi đều là tuyết, khắp nơi đều là hoa mai! Cũng chẳng có loài thuốc nào khác! Ghê tởm!” Ta tức giận nói

Hắn cười, vươn tay ra ngoài cửa sổ, hái được 1 bông hoa mai, trước khi ta kịp có phản ứng, đã cài đoá mai lên tóc ta

Ta bị hành động của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Nam nhân này! Hắn đang làm cái gì?

“Ngươi mặc dù không phải nàng ấy nhưng lại rất giống nàng ấy, trên đời này không người nào có thể giống nàng, cài hoa mai đẹp như vậy! Ngươi cũng giống như thế!” Hắn có ý chỉ mái tóc bạc của ta

“Không phải ngươi nói muốn vẽ tranh sao? Sao lại không vẽ? Vẽ tranh sớm thì chấm dứt sớm!” Ta lạnh lùng nói

Hắn bình tĩnh nhìn ta . Nhẹ giọng nói, “Họa sĩ còn chưa tìm được, loại tranh này, ta nghe nói phải vẽ rất lâu. Ngươi chắc hẳn phải ở chỗ này nửa năm!”

“Nửa năm? Ngươi nói nửa năm? Sao ta có thể ngây ngốc ở chỗ này nửa năm? Ngươi đang đùa phải không?” Ta kêu lên

Hắn không lên tiếng, chỉ vào dưới chân cầu thang “Nơi này vốn không hợp nhất với hoàng cung, mấy năm trước đã xây 1 bức tường vây, bây giờ đã dứt khoát phong kín rồi. Ta không tới trong hoàng cung, bọn họ cũng không đến nơi này của ta!”

Ta cau mày. Bọn họ huynh đệ trong lúc đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta còn nhớ rõ, năm đó Đường Vấn Thiên bởi vì ta ném tuyết vào Đường Vấn Hiên mà muốn đưa ta vào chỗ chết, Đường Vấn Hiên càng vì hắn mà trao ngôi vị hoàng đế vào tay hắn. Mới có mấy năm mà thôi, hai người bọn hắn sống cách vách nhưng lại không qua lại

“Mấy năm trước ta đến đây, cũng không phải như thế!” Ta nhỏ giọng nói.

Hắn cười khổ nói, “Đúng vậy! Đó là bởi vì lúc ngươi tới, ta cam tâm thoái. Đem tỷ tỷ của ngươi đánh bại bởi ca ca của ta Nhưng cũng bởi vì ta thoái nhưỡng mà đã đưa tỷ tỷ của ngươi vào tuyệt lộ. Ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ đây? Trong lòng ta hận, trong lòng ta oán nhưng lại không thể làm ra chuyện thương tổn đại ca. Cũng giống như hắn không thể làm thương tổn ta. Chỉ là, cảm tình huynh đệ giữa bọn ta liền chậm rãi phai nhạt. Đây đúng là báo ứng của ta rồi!” Ta đưa 2 tay đến trước 2 mắt mình, bất giác run rẩy

A! hai tay này vì ta mà tất cả đều là mùi máu tanh. Hai tay này cũng vì ta mà tấu cầm suốt cả đêm, đem 10 đầu ngón tay tàn phá toàn bộ, trên cầm huyên [dây đàn] cũng nhiễm đỏ

Mà bây giờ, hắn lại vỉ ta mà nhốt chính bản thân mình bên trong cái Xuất Vân điện nho nhỏ này

Cổ họng ta nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời

Hắn thì bình tĩnh nhìn ra phương xa, không nói lời nào. Một hồi lâu mới noi “ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ta gọi cung nữ giúp ngươi chuẩn bị mọi thứ!” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi

Hắn muốn đi đâu? Ta cau mày. Nơi này không phải là phòng của hắn sao?

Bên trong căn phòng này tràn ngập mùi hương của hắn. Bây giờ đã bớt đi hương thơm của mùi thuốc. Thêm vài phần mùi hương của nam tử. Một nam nhân luôn ngâm mình trong bể dược rốt cuộc cũng trở thành 1 nam tử hắn rồi

Hắn vừa đi, ta liền lấy túi hương từ trong lòng ta, tinh tế ngửi. Một hồi lâu mới đứng lên, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ

Hắn muốn ta ở lại chỗ này, ta rất không muốn ở, nhưng sau lúc nhìn thấy cuộc sống của hắn, nhìn thấy tình cảnh của hắn, trái tim của ta lại mềm xuống. Đúng vậy a! Hắn không phải là Đường Vấn Thiên, năm đó, trong hoàng cung, hắn đối xử với ta rất tốt. Rất nhiều lúc, không có hắn, ta không có dũng khí để tiếp tục bước đi. Ta thấy thời gian của Đường Vấn Hiên còn chưa đến 1 nửa là dành cho hắn. Nếu không phải Đường Vấn Thiên cường ngạnh xuất hiện như vậy, thì ta có thể tiếp nạp hắn hay không, cũng là chuyện không ai biết

Nhiều năm như vậy không gặp, hắn vẫn như cũ, đặc biệt làm cho người ta đau lòng!

Hôm nay chứng kiến mặt bất đồng [không giống] như trước của hắn, trong lòng ta sao có thể không đau! Hắn vốn hẳn phải giống như thần tiên, 1 nam tử không dính khỏi lửa nhân gian. Vì ta mà cưu nhiên cũng nời lên âm mưu chơi đùa, cư nhiên cũng bat91 đầu tính toán! Cư nhiên! Cư nhiên!

Hôm nay bị hắn bắt đến đây, cũng nhân tiện để ta trả ơn hắn

Hắn muốn vẽ tranh, ta đương nhiên không thể để cho hắn vẽ. Ta sợ sau này khi còn giữ bức hoạ, hắn sẽ không quên được ta!

Chỉ là a, bây giờ ta một đầu địa tóc bạc, để cho hắn vẽ, có thể như thế nào? Với lại, có thể như thế nào. Cuối cùng cũng vẫn là già

Qua được một hồi lâu, ta như đã hạ quyết tâm, xé bông hoa mai hắn gài lên tóc ta xuống, ném lên mặt đất, dùng chân giẫm nát. Ta và hắn, như thế nào có thể! Trong hắn đang chảy 1 dòng máu giống với Đường Vấn Thiên. Cùng 1 phụ thân, cùng 1 mẫu thân! Cùng mặt ngoài ôn nhu như ngọc, cùng nội tâm giống như ác ma!

Ta không nên lại bị họ Đường tính kế. Kéo bao quần áo ra, ta mở cửa mật đạo của hắn, đang định đi vào thì đã thấy hắn đứng bên trong mật đạo, nhìn ta, đầy thương tâm, tuyệt vọng

Ta ngẩn người, ngăn môi cười nói, “Sao thái thượng hoàng lại ở chỗ nà! Đứng ở chỗ tối thế này, muốn dọa người sao?”

Hắn nói, “Ta từ khác phòng lại đây, vừa lúc chứng kiến tình huống ta không nên chứng kiến. Độc trên người ngươi đã giải rồi sao? Ta đã quên, 1 chút độc đó, sao ngươi có thể để vào mắt?”

Hắn chậm rãi đi ra từ bên trong mật đạo. Cau mày nhìn bông hoa bị ta giẫm nát trên mặt đất, khoé môi dần dần rủ xuống, một hồi lâu mới nói “Quả nhiên vốn là tỷ muội!”

Ta thoáng giật mình , lúc này mới nhớ tới khi ta làm trò trước mặt hắn, đã mấy lần hành động thế này. Sắc mặt thoáng trắng không còn chút máu. Cười nói “Đã giải độc rồi, vậy thì không quấy rầy thái thường hoàng nghỉ ngơi! Dược Nhi cáo lui!” Dứt lời, liền muốn rời đi.

Nhưng sau lưng lại đột nhiên tê rần, ta mở to 2 mắt! Người này, rốt cuộc có phải là Vấn Hiên hay không?

Hắn chậm rãi tiêu sái đến trước người ta “Xin lỗi, ta vốn không muốn điểm huyệt ngươi! Nhưng ngươi lại rời đi lần nữa! Ngươi cũng biết, Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng luôn đến nơi này của ta chơi. Tuyệt Hoàng thì nhiều hơn 1 chút. Bởi vì nó giống tỷ tỷ của ngươi nên càng được ta yêu thích. Tuyệt Thế cũng rất tốt, vừa mới nhìn thấy bộ dáng hắn giả nữ trang, thật thật sự rất giống tỷ tỷ của ngươi! Thôi! Hai người chúng ta đánh 1 ván cờ, thế nào? Người Diệp gia ngươi vốn tinh thông. Hai người chúng ta đánh 3 ván để phân chia thắng bại, ta thắng thì ngươi ở lại để cho hoạ sĩ vẽ tranh, ta thua thì ta sẽ thả ngươi đi, được không?”

Nam nhân này, lúc nào mà đã mưu mô thế này! Xem ra, hiểu biết của ta về hắn thật sự còn chưa đủ

Không lo lắng thêm, liền gật đầu, nhưng lại phát hiện chính mình đã phạm vào 1 sai lầm lớn

Hắn như 1 hài tử được cho kẹo, vô cùng cao hứng. Một tay cúi xuống ôm lấy ta. Cũng không quan tâm xem ta có đáp ứng hay không. Để ta ngồi vào bên cạnh chiếc bàn! Tìm ta 1 bàn cờ, bày ra 1 bộ quân cờ, hăng hái bừng bừng bày ván cờ phía đối diện ta

Hắn, từ lúc nào mà đã cường tráng như vậy? Mới bao lâu trước, hắn ngay cả bước đi còn cần phải có người dìu. Mà bây giờ, hắn cư nhiên không cần tốn nhiều sức liền có thể ôm ta lên

Ở trong lòng ta, hắn vẫn vốn là 1 người yếu ớt, cần phải có người bảo vệ, mà bây giờ, cái người yếu đuối này đột nhiên trở nên cường đại, cư nhiên làm cho ta chân tay luống cuống như vậy

Mới được 1 canh giờ, 1 ván cờ đã bị hắn dễ dàng giành phần thắng

Bên môi hắn phiếm nụ cười. Nói “Không thể phân tâm, không thể phân tâm! Vừa phân tâm, ngươi liền thất bại!”

Ta hừ lạnh một tiếng. Thật sự là cao chiêu! Ta đóng vai Dược Nhi – 1 người kỳ nghệ vốn rất tệ, kỳ phẩm thì càng tệ hơn, hơi thua 1 ván thì không vội vàng, thua đến ván thứ 2 thì sẽ lật đổ bàn cờ, biến quân cờ thành ám khí, tấn công người đối địch với nàng

Ta thắng hắn, thì sẽ nói cho hắn, ta chính là Diệp Dược Nô

Ta thất bại, thì sẽ ở lại chỗ này của hắn nửa năm

Nam nhân này, chỉ cần 1 chiêu này mà đã làm cho ta tiến không được, lùi cũng không xong.


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status