Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 96: Ghen tị

/144


Sát ý càng đậm, đối mặt Phượng Ly Uyên đang nóng nảy, Phượng Trữ Lan chỉ có thể từng bước lui về phía sau, dần dần, chợt hắn cảm giác vết thương trên người đang phun ra chất lỏng ấm áp, từ từ thấm vào vạt áo màu đen, kế tiếp, chỉ cần mỗi lần hắn di chuyển một chút, vết thương sẽ đau đến mức tê tâm liệt phế, đau đớn đến nỗi ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.

“Cho dù bây giờ ta phụ nàng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không quên từng hành động ngươi đã gây ra cho nàng, từng cái từng cái!” Phượng Ly Uyên phẫn nộ trầm xuống: “Từ lúc ta biết, ta đã thề, sớm hay muộn cũng có một ngày ta tự tay giết ngươi!”

Trên lôi đài thắng bại đã phân rõ ràng, bất quá, những người quan sát trận đấu đều mang tâm từ khác nhau, hoàng đế hơi hơi nhíu mày, tay chuyển hai viên ngọc châu qua lại: “Ly Uyên đứa nhỏ này… Tư chất không tồi, nhưng chỉ là tính tình quá nóng nảy.”

Hoàng hậu như ngồi trên bàn chông, vài lần không muốn để ý đến hình tượng bất chấp tất cả xông lên lôi đài, nhưng lại cố gắng chịu đựng, nàng nén giận trừng Vân Phượng Loan bên cạnh: “Duệ vương phi, hiện giờ tình thế như vậy, hay Vương gia nhà ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt? ! Cũng không sợ hậu nhân châm biếm sao!”

Vân Phượng Loan kinh hồn bạt vía, lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi lạnh, trên lôi đài Phượng Trữ Lan từ sớm đã gượng gạo tiếp chiêu —— ai cũng không khó để nhìn ra hắn đang bị trọng thương, nhưng bộ dáng Phượng Ly Uyên muốn thu tay lại một chút cũng không có, ngược lại ngày một thậm tệ hơn, tựa như muốn nhân cơ hội này một lần lấy mạng hắn.

Nàng ta nhìn ánh mắt hoàng hậu như muốn nuốt sống mình, hốt hoảng đứng lên, vọt tới dưới lôi đài hô: “Vương gia… Thắng bại đã được phân định rồi! Người cần gì phải như thế!”

Lúc này giết Phượng Trữ Lan, quả thực có thể làm tan cơn phẫn nộ của hắn cực nhanh, nhưng lại hậu hoạn vô cùng.

Phượng Ly Uyên căn bản giống như không có nghe được lời nói của Vân Phượng Loan , chỉ một mực tấn công, khiến Phượng Trữ Lan không hề có sức lực để chống đỡ , rất nhanh… Ngón tay Phượng Trữ Lan cầm thanh kiếm, từng giọt máu chậm rãi rơi xuống, nhiễm đỏ chiến trường.

Lại thêm một chiêu trí mạng, Phượng Trữ Lan vội vàng cầm kiếm phòng ngự, hắn chỉ cảm thấy tất cả cánh tay đều bắt đầu chết lặng —— nếu tiếp tục nữa, không biết còn có thể nắm chặt thanh kiếm này được bao lâu.

“Vương gia!” Vân Phượng Loan ở bên cạnh càng quát to đến tê tâm liệt phế.

“Thì ra ngươi có thương tích…” Cơn song trong mắt Phượng Ly Uyên lay động: “Ta thật sự không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn… Nhưng, ngươi không thể không chết!”

Hắn thu hồi trường kiếm, đột nhiên xoay chuyển, đâm thẳng về hướng trái tim Phượng Trữ Lan .

“Hự…” Kiếm trong tay Phượng Trữ Lan rơi xuống đất, nhẹ giọng kêu rên, vô thức đưa tay về chỗ trái tim, lại một lần nữa gắt gao dùng tay không nắm chặt thanh trường kiếm sắp đưa vào người, huyết châu chảy càng thêm mãnh liệt.

“Cũng là chứng minh điểm tốt của huynh…” Hắn không ngừng cười gượng, cả người không thể chống đỡ, đột nhiên ngã khuỵu gối, nhưng tay vẫn cứ gắt gao nắm chặt trường kiếm, chính là không cho phép nó tiếp tục đâm xuống: “Nhưng, tiếp theo huynh đừng để các nàng lại đi tìm Y Hoàng gây phiền toái… Khụ… Y Hoàng tuy rằng am hiểu độc, cổ thuật, bất quá đối với võ học, nàng lại dốt đặc cán mai… Nếu như vậy, nhiều lắm là ầm ĩ đến lưỡng bại câu thương, ai cũng sẽ không có lợi.”

Phượng Ly Uyên tăng thêm lực đạo trên tay, không có chút động tác nào muốn dừng lại.

“Khụ khụ…” Phượng Trữ Lan từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại vẫn đang mỉm cười, hắn cảm giác trường kiếm đang nắm trong tay từ từ đâm vào cơ thể mình, mà bản thân thì… Không còn có khí lực dư thừa nào để ngăn cản: “Sau khi đệ chết… Hy vọng đại ca có thể tin tưởng Y Hoàng nhiều nhiều… Đối xử tốt với nàng, không cần lại để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, nàng từ khi gả đến đây… Đã không có một ngày vui nào…”

Ngự lâm quân bốn phía lôi đài rục rịch, hoàng hậu cũng đứng ngồi không yên, hoàng đế chỉ lạnh lùng thoáng nhìn nàng ta, nói: “Hoàng hậu, người cần gì phải khẩn trương? Nếu như ngay cả một chút năng lực ấy cũng không có, Trữ Lan làm sao có thể tiếp tục an ổn đứng đầu vị trí hoàng trừ vị, hơn nữa, trên lôi đài này, sinh tử không nên nhìn trời, chỉ nhìn chính mình.”

“Nhưng Hoàng Thượng, Trữ Lan đã bị thương!” Hoàng hậu hét lớn.

“Nếu bị thương vẫn đến làm liều, kết quả như thế cũng là gieo gió gặt bão, ” Hoàng đế vẫn nhẫn tâm nói, phất tay về phía Ngự lâm quân phân phó: “Ai cũng không được phép tiến lên! Hôm nay, phải phân rõ người chết kẻ sống!”

“Hoàng Thượng, Trữ Lan cũng là cốt nhục của người, người hà tất phải tuyệt tình như thế!” Hoàng hậu đã tức giận ngút trời.

“Hoàng hậu, ngươi bình tâm một chút chớ nóng nảy, nếu như Thái tử thực sự là người có tài, làm sao ngay cả gặp những chuyện thế này lại thành kẻ hèn nhát đến nửa nén hương cũng chịu đựng không được? Cốt nhục…Cốt nhục của trẫm, trong hậu cung chỗ nào cũng có, dư hay thiếu một người, đều không liên quan đến đại cục… Hoàng hậu, mười mấy năm trước, ngươi cũng không phải đã khuyên bảo trẫm như thế sao? Sự kiện năm đó đến giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt nha…”

“Hoàng Thượng… Bổn cung cho rằng mình ở trong hoàng cung này cũng đã là người lãnh huyết vô tình nhất, nhưng lại không thể tưởng tượng được nha, thì ra Hoàng Thượng, cũng là như thế!” Hoàng hậu cắn răng nói.

“Trẫm thì cho rằng ngươi làm bạn bên người trẫm mười mấy năm… Mưa dầm thấm đất, điểm này, vẫn chỉ học được từ ngươi mới sơ sài thôi.” Hoàng đế tàn nhẫn bóp chặc ngọc châu trong tay, rất nhanh, liền truyền đến một vài tiếng vỡ vụn thanh thúy.

“Được, không nói đến chuyện cũ, vậy Thái tử phi thì sao? Còn có tiểu hoàng tôn trong bụng nàng?” Ngực hoàng hậu phập phồng kịch liệt, cười tàn khốc: “Hoàng Thượng sẽ đẩy hai mẹ con họ đến vùng đất nào!”

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt… Nếu như Ly Uyên thật sự nắm giữ đại cục, nếu Thái tử phi thuận theo thời thế, trẫm sẽ không để ý vẫn để cho nó tiếp tục làm hoàng trừ phi của mình, chẳng qua, có Phượng Loan ở phía trước, chỉ sợ nó phải ủy thân làm trắc phi, ” hoàng đế cười, khiến cho người ta thấy lạnh tâm: “Nhưng bất kể như thế nào, Ly Uyên đều sẽ đối đãi tốt với nó, về điều này trẫm thập phần tin tưởng, mà nếu như bản thân nó có bản lĩnh loại bỏ mọi khó khăn, bước lên vị trí cao nhất, trẫm cũng sẽ không để ý tiếp tục để nó làm Thái tử phi.”

“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu thịnh nộ, vỗ án đứng lên.

“Còn tiểu hoàng tôn trong bụng nó, vốn dĩ là huyết mạch của hoàng thất , giữ lại cũng không sao…” Hoàng đế cố ý không nhìn hoàng hậu sắc mặt đang càng ngày khó coi, mà là say mê thưởng thức những ưu khuyết càng ngày càng càng rõ ràng giữa hai kẻ trên lôi đài: “Không nên nói trẫm lãnh huyết vô tình, giữ hay không giữ mạng của Trữ Lan, điều này phải xem quyết định của Ly Uyên, nếu Ly Uyên muốn đẩy nó đến chỗ chết, trẫm, cũng đành chịu? Lẽ ra, vị trí hoàng trừ này, chính là muốn truyền cho người có khả năng, mà không phải một người chỉ là bình hoa hào nhoáng bên ngoài.”

Lại một lần nữa Phượng Ly Uyên rút thanh trường kiếm ra, máu tươi văng khắp nơi, chỉ là trường kiếm mới được rút ra không lâu lại giống như bay lên mang theo sự nhẫn tâm tàn khốc, thẳng tắp bổ tới Phượng Trữ Lan.

“Ly Uyên, ngươi điên rồi!” Đột nhiên, một tiếng quát kiệt lực vang vọng đến trận đấu.

Thanh âm đó, phẫn nộ cực kỳ, rồi lại mang theo tia run rẩy cùng tan nát cõi lòng, bất quá đúng là Phượng Ly Uyên quen thuộc nhất .

Vân Phượng Loan đứng dưới đài thiên hô vạn hoán, so ra vẫn kém một chữ nửa lời của người này, tức khắc, thanh kiếm kia đứng lại cách trán Phượng Trữ Lan nửa phần, không có đi xuống lần nữa …

Vân Phượng Loan nhìn qua, trong lúc nhất thời sửng sốt.

Tất cả mọi người quay đầu, dồn dập đưa mắt chuyển đầu về phía phát ra tiếng động —— chỉ thấy toàn thân Long Y Hoàng run rẩy, thở hổn hển đứng ở nơi xa xa cách lôi đài mấy thước..

“Ly Uyên…” Nàng cơ hồ giận không thể nói, đi về trước vài bước, đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả người như muốn té trên mặt đất.

Phượng Ly Uyên xoay người, vốn dĩ muốn nói gì đó, không ngờ thoáng nhìn cả người hắn như lảo đảo muốn ngã, tức khắc trường kiếm trong tay rơi xuống, hắn bỏ lại cục diện loạn thành một đoàn, thẳng tắp chạy nhanh về phía Long Y Hoàng.

Một màn mông lung mơ hồ, Long Y Hoàng chỉ mơ hồ cảm thấy bốn phía bắt đầu ầm ĩ, sau đó trước mắt tối sầm, cả người cũng mất đi tri giác. Đợi đến khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, đau đớn không thể tả.

Ai… Bản thân mình cứ như vậy mà té xỉu, trước mắt bao nhiêu người mà ngất? Tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ bản thân mình cũng đã trở nên yếu ớt chịu không được một kích như vậy sao? Như vậy, thế thì rất… Mất mặt.

Xong đời, hình ảnh của bản thân trong quân doanh còn chưa có đắp nặn xong cũng đã sụp đổ đến rối tinh rối mù, thật là…

Long Y Hoàng lắc đầu, cảm thấy trí nhớ như đang kéo đến cũng bi thương như thế, nhưng nàng nhắm mắt lặng, một màn xyar ra trước đó không lâu nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tư duy của nàng, nháy mắt xâm nhập khiến nàng trở tay không kịp, biểu cảm đông cứng trong nháy mắt.

Máu chảy đầm đìa… Lôi đài… Hấp hối… Phượng Trữ Lan, còn có tình thế bắt buộc, mà Phượng Ly Uyên muốn đẩy hắn vào chỗ chết…

Phượng Trữ Lan!

Chợt nàng lạnh cả người, giống như bản thân mình vừa bị vùi xuống hầm băng, không một ai bên cạnh, đến khi nàng bật thẳng người dậy, tiện tay tung mền ra thì hiện ra một người.

Tay vừa mới nắm được một góc chăn, lập tức đã được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp khác, giọng nói của người này gần ngay bên cạnh, hắn dịu dàng hỏi: “Tỉnh ?”

Dù bàn tay đó ấm áp, nhưng trong lòng nàng lại thấy nó như băng hàn… Giọng nói kia mặc dù dịu dàng, lại biến hóa thành một thanh kiếm cắm sâu vào đáy lòng nàng đến khắc cốt ghi tâm, đau đớn làm nàng ngạt thở.

Như bị sét đánh qua, nàng quay đầu lại, thấy rõ ràng gương mặt của người ngồi ở bên giường, lại quan sát khắp nơi, nơi này, không phải phòng của nàng.

Ngón tay bị hắn nắm chặt hơn, Long Y Hoàng cúi đầu, lại nhanh chóng ngẩng đầu đối diện với Phượng Ly Uyên, trăm ngàn lời nói xoay chuyển trước mắt, nhưng, chẳng qua nàng phun ra ba chữ theo bản năng : “Phượng Trữ Lan…”

Phượng Ly Uyên ngẩn ra, bàn tay cầm lấy năm ngón tay của nàng hơi buông ra, vả mặt hắn bình thản: “Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là ta có thể lấy mạng hắn, nhưng nửa nén hương trước thái y vừa mới chạy đến nói, hắn không bị nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là mất máu quá nhiều, e rằng cần phải tu dưỡng một thời gian.”

Long Y Hoàng yên tâm: “Tại ta sao lại ở đây… Nơi này, không phải phòng của ta .”

Phượng Ly Uyên nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Đây là phòng ta.”

Long Y Hoàng lại ngẩn người, đột nhiên nghĩ mình hơi ngốc nghếch.

“Nàng lo lắng hắn? Có phải không… Nàng không nỡ để ta động hắn, nàng quan tâm hắn… Hoặc là nói, nàng đã yêu hắn, có phải không?” Phượng Ly Uyên đột nhiên lại nắm chặt tay nàng, đè vào nàng chất vấn.

“Ly Uyên, ngươi tin ta sao?” Long Y Hoàng rất nghiêm túc hỏi lại.

“Vì sao hỏi như vậy.”

“Không có gì…” Long Y Hoàng quay đầu đi: “Thế nhưng ngươi tuyệt đối không thể động đến hắn, tuy phụ hoàng cưng chìu ngươi, nhưng thế lực của hoàng hậu lại đủ để cho người không thể không cẩn thận, nếu ngươi giết Phượng Trữ Lan, tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng.”

“Nàng nói như vậy, là vì đứng về phía hắn, hay là đứng về phía ta.” Phượng Ly Uyên lạnh lùng.

“Vẹn toàn đôi bên.” Long Y Hoàng đáp.

“Hôm nay ta và phu quân của nàng, đã không thi đấu tốt, nhưng lại nói thêm một loạt lời vô nghĩa, ” Phượng Ly Uyên vẫn luôn xiết chặt tay nàng, không chút kiêng kị những người xung quanh, Long Y Hoàng cũng cảm thấy lại lùng khó hiểu khi Vân Phượng Loan cũng không có ở đây, hắn tiếp tục: “Hắn nói, ta chưa từng có tin tưởng nàng…”

“À…” Long Y Hoàng thấp giọng trả lời.

“Có phải thật như thế hay không, Y Hoàng, hắn nói, nếu lúc trước ta đồng ý tin tưởng nàng, thì bây giờ cũng sẽ không biến thành cục hiện như vậy.”

“… Ly Uyên, ngươi là bản thân mình là tốt rồi, không nên dễ dàng vì người ngoài mà thay đổi ý kiến của mình, ngươi không có sai, ” Long Y Hoàng lắc đầu: “Nhưng ngươi quả thật rất dễ xúc động, vạn nhất ngươi thật sự giết hắn, cho dù phụ hoàng sẽ bảo vệ ngươi như thế nào, cũng khó trốn thoát được thiên la địa võng của mẫu hậu .”

“Ha… Nói như vậy, nàng vẫn luôn quan tâm đến chết sống của hắn .” Đôi mắt Phượng Ly Uyên lạnh như băng, hiện lên tia sắc bén.

“Hắn bị thương… Nếu không phải vì bảo vệ ta, hắn cũng sẽ không bị thương… Cho dù ngươi có thắng hắn, cũng khổng phải thắng vì võ, không hề có ý nghĩa, tác phong như thế , cũng không giống với ngươi.” Long Y Hoàng nói.

“Thì ra… Hận thù nàng đối với hắn lại nhẹ như vậy… Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, lại đem tất cả những hắn làm với nàng vứt sau đầu, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cuộc sống Thái tử phi.” Phượng Ly Uyên cười lạnh.

“Ly Uyên, ngươi không hiểu hắn… Hắn cũng có nỗi khổ của mình, ta không thể đem toàn bộ những sai lầm đều gán ép cho hắn.” Long Y Hoàng vội vàng giải thích, nhìn Phượng Ly Uyên rất lâu cũng không nói, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu chuyển đề tài: “Vương phi của ngươi đâu? Tại sao nàng lại không có ở đây… Nếu nàng biết ta ở chỗ này của ngươi, chẳng phải là…”

“Nàng bị ta bỏ lại… Vả lại, hiện trường nhiều người như vậy, đều thấy được, thì thế nào? Ta đem nàng ôm đến chỗ này của ta, thì thế nào?” Phượng Ly Uyên tiếp tục đem nhiệt độ của giọng nói hạ xuống tột cùng.

Long Y Hoàng hít vào hơi lạnh.

“Đứa ngốc, chẳng lẽ không có ai nói cho nàng biết, ” Phượng Ly Uyên có chút đau lòng sờ sờ mái tóc dài của nàng: “Không cần luôn luôn suy nghĩ cho người khác, mọi việc, nên suy nghĩ cho mình nhiều một chút, cũng sẽ không đến mức tổn thương như thế này…”

“Cục diện như thế, ta không có cách nào ích kỷ cho mình.” Long Y Hoàng thở dài: “Nhưng mà đổi lại trước đay, ta chỉ sống vì bản thân.”

“Ừ… Ta cho nàng xem thứ này, ” Phượng Ly Uyên buông tay nàng ra , xoay người vỗ tay hoan nghênh, rất nhanh, một thị vệ đang cầm một hộp gỗ tinh xảo hộp đi vào, hắn nhận lấy, đặt trước mặt Long Y Hoàng , cười nói: “Nhìn xem đi.”

“Đây là cái gì…” Long Y Hoàng mở nắp hộp ra, nháy mắt, máu toàn thân đông lại: “Đây…” Nàng chỉ vào vật thể trong hộp, nửa ngày không nói được gì.

“Xích Nhiễm do một tay ta huấn luyện nên, ta muốn thu thập ả, dễ như trở bàn tay.” Phượng Ly Uyên lại cầm lấy cái hộp, xoay người để sang một bên: “Làm tổn thương đến nàng, một người ta cũng không bỏ qua.”

Long Y Hoàng cảm thấy hơi buồn nôn, vừa rồi khi mở hộp ra, không sai, đúng là đầu của Xích Nhiễm chết không nhắm mắt !

Ánh mắt Xích Nhiễm mở to như vậy, tựa như không thể tin được người giết nàng, là Phượng Ly Uyên đi…

“Nàng ta… Nàng ta không được người cứu sao? Tại sao bây giờ lại…” Nàng đè ngực, nắp hộp vừa mở ra, trong chớp mắt, một cỗ tanh tưởi xông vào mũi, xông lên suýt nữa nàng ngất đi.

“Nghe tin nàng bị ám sát, ta liền đuổi đến, mới đến nửa đường, liền đã gặp ả đã bị bao vây, mà chính Tử Tuyển tới rồi cứu ả đi, ta cản lại Tử Tuyển.” Phượng Ly Uyên trước sau như một vẫn bình tĩnh, hắn nhìn cái hộp kia: “Sau đó, chính là những gì nàng thấy.”

Long Y Hoàng nghẹn lời, trong nhất thời, thần sắc phức tạp,.

“Vương gia!” Đột nhiên, từ bên ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng quát to chói tai, dùng hết sức mình, đau triệt nội tâm.

Là Vân Phượng Loan.

“Vương phi… Ngài không được đi vào…” Vài người rộn ràng nhốn nháo, sau đó tiếng bước chân vang lên, ngăn cản chủ nhân giọng nói kia lại.

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Long Y Hoàng lại nhìn khắp nơi, hơi bối rối, nhanh chóng nhấc chăn: “Ta thật sự phải đi, tai mắt trong cung rất nhiều, cẩn thận rước lấy chỉ trích.”

“Vội vã muốn đi nhìn hắn, ta nói hắn không có việc gì, nàng cũng khẩn trương như thế?” Phượng Ly Uyên buồn cười nói.

“Thương tích của hắn vốn sẽ không khỏi ngay, hiện giờ càng là họa vô đơn chí, ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự.” Long Y Hoàng nhẹgiọng đáp.

Nhìn Phượng Ly Uyên nhất thời không có cách nào tiếp lời, nàng yên lặng di chuyển tầm mắt, chậm rãi xê dịch thân mình đến bên giường, chân ngọc đặt xuống đất, nhẹ nhàng mang giày, sau đó đứng lên.

“Y Hoàng, ” ánh mắt hắn vẫn như cũ bám chặt trên người Long Y Hoàng , thành khẩn mà vội vàng, ngữ khí bình thản như nước: “Nàng thật sự, quan tâm hắn như thế?”

“Hắn nếu không có việc gì, là tốt nhất.” Long Y Hoàng đáp lời.

“Được…” Phượng Ly Uyên cũng đứng lên, xoay người, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Sau này, ta sẽ không đụng đến hắn…”

Liếc ra ngoài cửa, tiếng giải thích cùng giọng nói ồn ào vẫn như trước, Long Y Hoàng nhếch môi: “Ngươi không nên đối xứ với nàng như thế, nói thế nào, nàng cũng mang cốt nhục của ngươi, ngươi tuyệt tình như vậy , sợ là kết quả cũng giống như Phượng Trữ Lan ma quỷ lúc đầu?”

“Cạch!” Một khúc cây cứng rắn dùng để chống màn tơ bị ngón tay thon dài làm đứt đoạn, màn tơ thêu cánh bướm tung bay nhẹ nhàng lay động giữa hai người, tơ lụa hơi trong suốt, tăng thêm phần huyền ảo.

Phượng Ly Uyên lẻ loi đứng về bên kia màn lụa, giọng nói không lớn, lại có thể để Long Y Hoàng nghe rành mạch: “Ta vốn là vô tình làm cho nàng ấy hoài thai hài tử, một lần kia … Chính là uống rượu.”

Hắn đi đến trước bàn án phía sâu bên trong màn lụa, tựa hồ muốn cố gắng giữ khoảng cách với Long Y Hoàng: “Người đâu… Tiễn Thái tử phi rời đi.”

Hắn không có nhìn thấy, đồng tử Long Y Hoàng dần dần co rút lại —— thêm co rút lại, vì lời nói mới rồi của hắn làm kinh ngạc không thôi.

Ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn mơ hồ một hồi, Long Y Hoàng mới thu hồi tầm mắt, nàng đi ra cửa phòng, liếc mắt liền thấy bị Vân Phượng Loan vài thị nữ ngăn cản ở trong sân , hai mắt nàng ta đỏ bừng, ánh mắt đủ sắc bén, cứ đứng như vậy , thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, hận không thể bắn thủng nàng.

Nội tâm như bị vật gì đâm vào, hô hấp Long Y Hoàng có chút ngưng trọng, nàng xiết chặt tay áo, nhanh bướcrời đi.

Trở lại gian phòng của mình, Long Y Hoàng càng bước nhanh hơn đi vào, một bước tiến lên bậc thềm, lại ngửi thấy trong không khí có cái gì đó không thích hợp.

Nàng đi về phía giường , vòng quá bức rèm che cùng bình phong, liếc mắt liền thấy hoàng hậu ngồi nghiêng bên giường, bên cạnh các cung nữ đang lạnh run cùng vài ngự y vẫn luôn cúi đầu .

“Mẫu hậu, ” Long Y Hoàng lại đi vài bước về phía giường , đột nhiên thấy hoàng hậu trừng mắt nhìn mình hoàn toàn khác với những hòa nhã của trước đây, mang theo tia thù hận như độc xà và mãnh thú hợp lại thành một, nàng cảm giác sự tình bất thường, chỉ có thể dừng bước, có phần chậm chạp quỳ gối: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

“Ngươi lại đây.” Giọng điệu hoàng hậu lạnh băng, nâng móng tay hiện ra vàng sáng chói vẫy vẫy.

Long Y Hoàng cắn môi, chỉ có thể đi qua, tới gần, nàng cũng thấy rõ Phượng Trữ Lan bị thương đang nằm trên giường sắc mặt trắng như tờ giấy .

Hoàng hậu rất tỉ mỉ vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn nàng, thêys hoàng hậu không hề nói gì, cuối cùng Long Y Hoàng chịu không được: “Mẫu hậu, Thái tử hắn thế nào?”

“Làm thê tử như thế nào !” Hoàng hậu lại dùng ánh mắt hung ác mà tiến hành lăng trì nàng: “Trượng phu đã bị thương thành như vậy, vậy mà không hề nói gì để ngăn cản, để hắn bị thương đã nặng càng trầm trọng thêm! Suýt nữa mất mạng!”

“Vâng… Đều tại nhi thần .” Long Y Hoàng cúi đầu áy náy đáp.

“Ngự y nói, hắn đã bị thương là vào mấy ngầy trước đây, ngươi và hắn hàng đêm đồng tẩm [1] , chẳng lẽ còn không biết? Biết rõ lúc này thi võ rất là nguy hiểm, vậy mà vẫn để hắn mang theo thương tích như vậy mà ra trận! Y Hoàng, ngươi thấy Bổn cung nói với ngươi cái gì thì tốt! Ngươi ngày thường thông tuệ, chẳng lẽ đều chỉ dùng để đối nghịch với Bổn cung đến cùng , phải không! Hơn nữa, lại còn nán lại chỗ Duệ vương lâu như vậy, ngươi có phải không sợ mọi chuyện lúc này vẫn chưa đủ loạn!” Hoàng hậu giận không kềm được, tay ngọc vỗ vào bàn bên cạnh, tiếng vang uy nghiêm phát ra làm đau đớn màng tai Long Y Hoàng .

[1] đồng tẩm: cùng ngủ chung. (Mình thấy ở đây vẫn nên để “đồng tẩm”, nếu như để “cùng ngủ chung” thì hơi thô thiển.)

“Vâng, ” Long Y Hoàng vẫn luôn cắn chặt răng: “Y Hoàng biết sai… Nhưng mẫu hậu, hiện tại Thái tử rốt cuộc thế nào? Y Hoàng muốn biết…”

“Thiếu chút nữa đã mất mạng, ” sắc mặt hoàng hậu xanh mét: “Bất quá rất may mắn, một kiếm cuối cùng đó của Phượng Ly Uyên cũng chưa kịp hạ xuống, nếu không, hiện tại đoán chừng ngươi khóc nức nở cạnh quan tài! Ngự y nói, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, sẽ không đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi…” Long Y Hoàng thở phào, nâng mắt lên , bỗng thấy ánh mắt hoàng hậu vẫn độc ác như trước đó, trong lòng đột nhiên rùng mình, khẽ cắn môi, hốt hoảng quỳ trên mặt đất: “Là Y Hoàng sơ suất, suýt nữa gây ra sai lầm lớn, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”

“Ngươi đứng lên, ” hoàng hậu lạnh lùng nhướng mày liễu: “Đừng khiến Thái tử tỉnh giấc, sẽ nói Bổn cung cố ý gây sức ép với hài tử chưa xuất thế trong bụng ngươi .”

Long Y Hoàng cảm thấy bản thân mình đứng lên rất khó khăn, may mắn hai cung nữ bên cạnh tay mắt lanh lẹ giúp nàng một phen.

Hoàng hậu nói một hơi thật dài: “Lúc này đấu võ lại rối loạn như vậy, Hoàng Thượng cũng biết, hắn không có cách nào nói gì, cho dù Phượng Ly Uyên thắng, cũng không phải danh chính ngôn thuận, Hoàng Thượng nói, tạm thời để lắng xuống, tất cả hoàn toàn không thiên vị, cuộc thi lần tới sẽ kiểm tra cẩn thận mọi thứ , tránh để xảy ra sai sót.”

Long Y Hoàng cúi đầu: “Vâng.”

“Vẫn không được, ” hoàng hậu nhìn Long Y Hoàng, lắc đầu: “Chỉ có một mình ngươi hầu hạ Thái tử, hiện tại lại mang thai, lực bất tòng tâm không nói, vẫn rất dễ dàng xảy ra sai lầm, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, khi đó hối hận cũng không kịp.”

“Mẫu hậu, ý của người là…” Long Y Hoàng mạnh mẽ ngẩng đầu.

“Bổn cung muốn để Thái tử nạp trắc phi, ngươi cũng có ý kiến?”

“Điều này… Y Hoàng không dám.” Long Y Hoàng cảm thấy lần thứ hai cả người mình lại bị người ta ném vào hầm băng, ngay cả hô hấp cũng đau đớn như thế.

“Thế thì cứ quyết định như vậy, ” hai tay hoàng hậu khẽ vỗ, nhẹ nhàng đặt lên váy hoa của mình, cười lạnh nói: “Vậy chút binh quyền đó, thì cấp cho Duệ vương được rồi, đừng để Hoàng Thượng nói Bổn cung cố tình bất công, còn Thái tử, để hắn cưới thiên kim của Binh Bộ Thượng Thư đi, Y Hoàng, ngươi phải ở chung với nàng ấy cho tốt, tin rằng với phong thái của ngươi, ngay cả việc nhỏ đó sẽ không tính toán cho li chứ? Huống chi, nam nhân nào không có năm thê bảy thiếp, hơn nữa, trên con đường này lại là thân phận Thái tử .”

“Vâng, mẫu hậu.” Long Y Hoàng đờ đẫn đáp.

“Vậy Bổn cung đi trước, ” hoàng hậu đứng lên, cung nữ bên cạnh lập tức đi đến sau người hoàng hậu, nàng ta thoáng nhìn Phượng Trữ Lan ngủ say trên giường : “Ngươi chăm sóc Thái tử cho tốt, nếu lại để xả ra chuyện ngoài ý muốn, đừng trách Bổn cung tâm ngoan thủ lạt [2].”

[2] tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác….

“Vâng, Y Hoàng hiểu rõ” Long Y Hoàng cúi đầu nói: “Cung tiễn mẫu hậu.”

“Hừ.” Hoàng hậu kéo làn váy dài hoa hoa lệ lệ, từng bước chân của nàng ta như hoa sen nở mà đi ra ngoài.

Long Y Hoàng cảm thấy hỏi choáng váng, bước đi lảo đảo, suýt nữa té xỉu, thị nữ phía sau cả kinh, lập tức đỡ lấy nàng: “Thái tử phi?”

“Ta không sao.” Long Y Hoàng phất tay, để cho thị nữ thối lui sang một bên, còn mình xoay người ngồi xuống mép giường, sắc mặt Phượng Trữ Lan vẫn còn tái nhợt, nhưng hô hấp cũng rất vững vàng, vẻ mặt khi ngủ cũng bình thản, nàng cười khổ nói: “Phượng Trữ Lan, diễm phúc của ngươi thật đúng là không phải nhiều như bình thường, thật sự là…” Trong mắt nàng đỏ hoe, hơi nghẹn ngào: “Theo ta thấy mình cũng ghen tị hết sức mà…”

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status