Lãnh Đạo

Chương 222: Phải ra tay tán tỉnh. (1+2)

/435


Vương Học Bình có ý nghĩ rất rõ ràng, hắn hỗ trợ Lữ Tử Tâm nắm lấy mảng truyền thông, chẳng khác nào sớm giúp Lữ Tử Tâm hoàn thành nhiệm của gia tộc.

Cho đến nay Lữ Tử Tâm đã giúp Vương Học Bình rất nhiều việc, coi như lúc này là bánh ít đi bánh quy lại.

Tất nhiên đối với mức độ khắc chế đối với truyền thông trong nước, chuyện này cũng không quá khó, nhưng phần đường trước mắt cũng chẳng phải bằng phẳng.

- Lãnh đạo, hợp tác cao như vậy rất khó khăn, vấn đề đầu tư của chúng ta sẽ tính tế nào cho tốt?

Lâm Chính Hải rất bận tâm đến vấn đề này, dựa theo lời nói cả Vương Học Bình, sợ rằng số tiền đầu tư là rất lớn.

- Chính Hải, anh còn chưa nói hết, tôi sẽ giúp anh nói cho rõ, anh sợ rằng hợp tác thành công cũng sẽ bị người ta hái mất quả đào phải không?

Vương Học Bình nói một câu vạch trần tâm tư của Lâm Chính Hải.

Lâm Chính Hải gật đầu thừa nhận ý nghĩ trong lòng, Vương Học Bình cười nói:

- Truyền hình địa phương không mạnh mẽ bằng truyền hình trung ương, địa vị của bọn họ yếu hơn nhiều, tương đối dễ khống chế. Nói thật lòng, dù chị tôi có không ít tiền, nhưng trong nước dù sao cũng không phải là một xã hội tư bản thích làm gì cũng được, nơi đây quyền lực là địa vị chủ đạo. Vì vậy nếu đài truyền hình trung ương muốn bội ước, thật ra chúng ta hoàn toàn khó thể ngăn cản.

Vương Học Bình nói đến đây thì khẽ than:

- Lý do quan trọng nhất là quyền lực trong tay chúng ta còn thấp, chưa đủ để đối phó với người ta, vì vậy nếu níu kéo đến mức nát đá tan vàng thì không bằng vơ vét chút tiền cho rồi. Vì vậy nếu đài truyền hình quốc gia bội ước, chúng ta phải lấy tiền bồi thường, giới hạn thấp nhấp cũng là hai tỷ.

Lâm Chính Hải chợt kinh hãi, hắn vội vàng nói:

- Nhiều tiền như vậy sợ rằng đài truyền hình sẽ không chịu đồng ý.

Vương Học Bình cười lạnh lùng:

- Bội ước phải trả giá, nếu bọn họ không đồng ý, Chính Hải, anh dựa theo yêu cầu của hợp đồng mà xin hiệp hội trọng tài Stockholm hỗ trợ.

Lâm Chính Hải lập tức hưng phấn, hắn liên tục nói:

- Đúng, đúng, chúng ta vẫn còn pháp bảo này.

Vương Học Bình cũng hiểu Lâm Chính Hải tiếp thu sai ý nghĩ của mình, nhưng hắn cũng không lập tức uốn nắn.

Trong nước thì đám đài truyền hình trung ương rất khốn kiếp, đám này có thể lợi dụng vào quyền lực hành chính để tùy ý bội ước.

Nhưng đây là vấn đề mặt mũi, Vương Học Bình nắm chắc điểm này, chỉ cần hai bên không thể tiếp tục hợp tác, hắn sẽ xé bé ra to, hơn nữa càng loạn càng tốt.

Trước kia dưới sự đặt kế của Vương Học Bình, khi Lâm Chính Hải đàm phán với đài truyền hình trung ương đã đưa vào mộ điều khoản quan trọng, đó chính là nếu hai bên có tranh luận về hợp đồng thì sẽ do trọng tài Stockholm giải quyết.

Vương Học Bình có lòng tin, chỉ cần khởi kiện thì đài truyền hình trung ương sẽ thua ngay lập tức, hơn nữa nếu xét theo lẽ thường, sợ rằng đám khốn kiếp kia sẽ chây lì không trả tiền bồi thường hợp đồng.

Như vậy Vương Học Bình có thể lọi dụng lực lượng từ ngoài nước mà nể tình hạ xuống mức đền bù thấp nhất, như vậy cũng có chút nể mặt nhau, hắn lại có thể thu được chút tiền.

Nhưng nếu xem xét thực lực của đài truyền hình trung ương vào thời đại này, căn bản không thể tìm ra số tiền trên.

Vì thế Vương Học Bình sẽ biến đổi sách lược, hắn cảm thấy cơ hội rồi sẽ đến.

Lâm Chính Hải rời khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình mà chẳng hiểu ra sao, sau đó Từ Dương lại đi vào bên trong ghé sát tai Vương Học Bình nói:

- Học Bình, tôi vừa thấy Lưu Phong và họ Dương kia cùng xe đi về, hình như hai bên uống không ít.

Vương Học Bình nheo mắt lại suy xét, sau đó nói với Từ Dương:

- Tôi cố ý sắp xếp cho tên họ Dương kia phân công hậu cần và duy tu với mục đích chủ yếu là cho đối phương dính chút hào quang, mà lúc này động tác của hắn cũng không tính là quá chậm, mới đó đã liên lạc được với Lưu Phong, tốt, rất tốt.

Từ Dương ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình, hắn cau mày nói:

- Có cần tôi phái người theo sát tên họ Dương kia không?

Vương Học Bình vung tay nói:

- Dương Tử, tạm thời không cần, trước tiên cứ lặng lẽ theo dõi kỳ biến, đợi đến khi họ Dương kia vươn tay vào trong công trình, hơn nữa càng lúc càng chơi lớn, chúng ta sẽ tiến lên bắt con ba ba trong hũ.

- Học Bình, một chiêu này của cậu rất độc, coi như tôi bội phục.

Từ Dương cười hì hì nói đùa một câu.

Vương Học Bình ngưỡng mặt lên nhìn trần nhà, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Từ Dương

- Bây giờ trong huyện tôi chỉ còn hai đối thủ, đó là Dương Chính Hoa và lãnh đạo của anh ta.

Từ Dương hiểu rất rõ tâm tư của Vương Học Bình, với thủ đoạn của Vương Học Bình, lại ở trong huyện Nam Vân, nếu muốn Mạnh Thu Lan ngã đau tren mặt đất cũng không khó.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là vi bá phụ phó bí thư cầm quyền cao trên tỉnh của Mạnh Thu Lan.

Nếu Vương Học Bình đắc tội với vị phó bí thư này thì tương lai dù được Hà Thượng Thanh giúp đỡ và tiến lên cao, sợ rằng cũng không dễ dàng gì.

Hơn nữa Từ Dương rất hiểu thái độ của Vương Học Bình với các xí nghiệp gây ô nhiễm, nếu huyện Nam Vân không phải là quê hương của Vương Học Bình, nếu ở nơi khác thì Vương Học Bình cũng không dám chọc vào Mạnh Thu Lan.

Con người thường ích kỷ, Vương Học Bình cũng không phải là thánh nhân, nhưng chỉ cần là người sẽ có tình yêu với quê hương.

Vì vậy lúc này Vương Học Bình mới đầu tư vào khu phố cổ, trợ giúp Mạnh Thu Lan tìm ra chiến tích lớn, coi như tạo nên một tình huống cân đối giữa hai người.

Từ Dương chợt dùng giọng đùa giỡn nói:

- Tôi nghe nói vị nữ chủ tịch xinh đẹp của huyện chúng ta là quả phụ, chồng chị ấy đã chết vài năm trước, mà vẫn chưa tái hôn. Học Bình, tôi thấy thế này, cậu không bằng bộc lộ tinh thần bác ái, giúp chị ấy giải quyết vấn đề cô đơn được rồi.

Vương Học Bình cảm thấy trong lòng khẽ động, cảm thấy lời đề nghị của Từ Dương là rất hay, nếu có thể âm thầm kéo Mạnh Thu Lan lên giường, để nàng trở thành tình nhân bí mật của mình, như vậy là thượng sách.

Từ Dương thấy Vương Học Bình rơi vào trầm tư, hắn cũng không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu dựa vào ghế sa lông và hút thuốc uống trà.

Sau khi suy xét kỹ càng thì Vương Học Bình nở nụ cười:

- Dương Tử, đề nghị của cậu rất tốt, đáng giá thử một lần.

Từ Dương mở to hai mắt nhìn Vương Học Bình, hắn kinh ngạc nói:

- Tôi là nói giỡn, cậu đừng tưởng là thật đấy chứ?

Vương Học Bình khẽ cười:

- Tôi đúng là tưởng thật, Dương Tử, cậu nhắc nhở rất kịp thời, trước kia tôi đi quá nhiều đường vòng, cũng may bây giờ vẫn còn kịp.

Nếu Vương Học Bình thu phục Mạnh Thu Lan, sau này sẽ có những điểm tốt khó thể đo lường.

Vương Học Bình thấy nếu như cùng một người như Mạnh Thu Lan ở chung một nhà, như vậy hắn có thể hoàn thành công tác phụ trợ cho nàng, giúp nàng từng bước lên chức. Mà bản thân hắn cũng có thể dựa vào sự âm thầm trợ giúp của Mạnh Thu Lan để từng bước tiến lên.

Sau khi có ý nghĩ thì Vương Học Bình cũng khôi vội đưa ra kế hoạch, nếu nắm được một nữ lãnh đạo có quyền lực như Mạnh Thu Lan, tuyệt đối kích thích không phải là quả phụ trong thôn so sánh được.

Nhưng cơ hội tán đổ Mạnh Thu Lan chỉ có thể ngộ mà khó cầu, Vương Học Bình chỉ có thể lẳng lặng chờ cơ hội mà thôi.

Quá trình xây dựng trong khu phố cổ đã hoàn công, hơn nữa đã được cơ quan nghiệm thu xong, tuy Vương Học Bình phải dựa theo tiến độ hoàn thành mà bỏ ra vài triệu tiền thưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Trước mắt Vương Học Bình đang chạy đua với thời gian, nếu khai trương sớm một ngày, thu tiền sẽ sớm hơn một ngày, đối với khu phố cổ thì không phải là con số nhỏ.

Vào khoảng thời gian này trên CCTV đã xuất hiện hình ảnh quảng cáo về khu phố cổ huyện Nam Vân, đó là hình ảnh cực kỳ ấn tượng, lời nói mô tả cực kỳ giàu tính động lực, cực kỳ cổ động. Vì vậy mà chỉ sau một đêm khu phố cổ đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong những lúc trà dư tiểu hậu.

Lâm Chính Hải lại một lần nữa cảm thấy sự khác biệt ở Trung Quốc, sau khi tống quảng cáo trên tivi và trên báo chí khắp địa phương thì tạo nên những hiệu quả khó ngờ.

Lúc này đám khách du lịch đi theo đoàn của các cơ quan đơn vị bắt đầu kéo xuống khu phố cổ liên miên không dứt.

Vương Học Bình chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ, hắn lặng lẽ nhìn xuống đường phố, du khách hối hả, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Vương Học Bình biết rõ hiệu quả của quảng cáo là rất tốt, nhưng không ngờ chỉ sau năm ngày thì nhân số khách du lịch đến khu phố cổ đã là một triệu, chia đều ra thì mỗi ngày có hai trăm ngàn lượt du khách.

Đám người trong khu phố cổ chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt đã trợn mắt há mồm kinh ngạc, mọi người không khỏi nghi vấn, khách từ đâu chui ra vậy?

Vương Học Bình hiểu rõ nguyên lý, thời đại này quảng cáo thường có ma lực kinh người.

Thời đại này ti vi và truyền hình mới phát triển, quảng cáo vẫn còn khá ít, rất thu hút ánh mắt người xem.

Nhưng khách du lịch đến quá đông, Vương Học Bình trước đó đã sắp xếp tốt tất cả phương diện nhưng vẫn không đủ sử dụng.

Nhiều khách du lịch chen chúc nhau kéo đến, Vương Học Bình cũng không phải thần tiên, không thể nào dựng lên một số lượng lớn khách sạn và nhà hàng.

Khi không còn biện pháp, Vương Học Bình chợt có một phương án "Dựng lều bạt!"

Lúc này nhà máy trong huyện đã gần như phá sản chợt nhận được thông báo của Vương Học Bình, đó là sản xuất một ngàn lều bạt.

Nhà máy sản xuất vật dụng này đã đến gần biên giới phá sản, chưa nói đến vấn đề sản xuất nguyên liệu, ngay cả công nhân cũng đã cho nghĩ việc, rất khó thể nào khôi phục sản xuất trong thời gian ngắn.

Vương Học Bình cũng có dự tính với vấn đề này, thật ra hắn cũng không hoàn toàn trông mong nhà máy trong huyện sẽ giải quyết được vấn đề.

Thật ra cũng rất đơn giản, có thể sản xuất ra vài ngàn lều bạt, ngoài quân đội thì rất khó làm được.

Nhưng Vương Học Bình không quen biết ai trong cơ cấu quân đội, ít nhất là vào lúc này hán cũng không có liên hệ với bất kỳ người nào.

Khi không còn điều kiện để sáng tạo, Vương Học Bình chỉ có thể cố ý chạy đến báo cáo với Mạnh Thu Lan, mà Mạnh Thu Lan cũng đồng ý tiếp đón hắn trong phòng làm việc.

- Chủ tịch Mạnh, tình hình nguồn thu của khu phố cổ rất khả quan, nhưng bây giờ đã có vấn đề, cần sự chỉ thị của chị.

Vương Học Bình cố ý nói.

Mạnh Thu Lan quét mắt nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm thở dài, người này hôm nay lại chạy đến báo cáo với mình.

Mạnh Thu Lan cũng cảm thấy hiệu quả kinh người của các công tác mà Vương Học Bình làm ra, hiệu quả nhất là quảng cáo, từ khi khu phố cổ mở cửa tiếp đón du khách đến nay, vé vào cổng và tiền phục vụ dừng chân ăn uống đã đạt đến con số đáng sợ.

Mới ngày hôm trước hiệp hội quản lý khu phố cổ đã nộp lên cho phòng tài chính huyện một trăm triệu, sau khi tin tức truyền ra thì Vương Học Bình coi như nhanh chóng nổi tiếng.

Mạnh Thu Lan thầm nghĩ Vương Học Bình đến để khoe chiến tích, vì vậy nàng nở nụ cười dối trá nói:

- Chủ tịch Vương, anh làm ra thành tích lớn, tôi rất vui sướng.

Vương Học Bình biết Mạnh Thu Lan hiểu lầm, vì vậy khoảnh khắc này rất khó giải thích, hắn chỉ đơng giản nói ra vấn đề:

- Chủ tịch Mạnh, khách đến khu phố cổ quá nhiều, bây giờ khách sạn và nhà hàng ở khu phố cổ căn bản không thể nào tiếp tục dung nạp thêm, cũng chẳng thể nào khởi công xây dựng thêm các công trình ngay được. Sau khi chúng tôi sắp xếp nhiều du khách vào ở nhà dân, bây giờ vãn còn một số lượng khá lớn, yêu cầu cấp bách phải có lều bạt.

Mạnh Thu Lan mỗi ngày đều chú ý đến tình huống của khu phố cổ, nàng biết rõ lời nói của Vương Học Bình là thật, vì vậy mà không khỏi trầm ngâm.

Vương Học Bình lại dùng giọng rèn sắt khi còn nóng nói:

- Chủ tịch, chị cũng biết rồi đấy, năng lực của nhà máy sản xuất vật dụng trong huyện là rất thấp, nước xa khó cứu lửa gần, tôi cũng đã phái người ra ngoài mua sắm, nhưng tôi không có mối liên hệ nào với người trong quân đội, điều này cần chủ tịch ra sức giúp đỡ.

Mạnh Thu Lan mỉm cười ngây ngốc, Vương Học Bình yên lặng thưởng thức gương mặt tinh xảo của nàng, nếu đặt nàng xuống giường, sẽ có cảm giác gì.

Tâm tư Vương Học Bình không khỏi bừng sóng, hắn không thể không thừa nhận, gương mặt đẹp của Mạnh Thu Lan thật sự quá quyến rũ, có lực sát thương rất lớn với đàn ông.

Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cùng nhau công tác không phải thời gian ngắn, hai người thường xuyên tụ họp, ít nhất cũng là mỗi lần đụng mặt ở trong hội nghị khối chính quyền. Dù là Mạnh Thu Lan hay Vương Học Bình cũng đều tham gia hội nghị khối chính quyền, không bao giờ vắng mặt.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không quen thuộc với quân đội.

Mạnh Thu Lan quyết định thận trọng trước sự thăm dò của Vương Học Bình.

Vương Học Bình biết rõ sự cảnh giác của Mạnh Thu Lan với mình, hắn không quan tâm:

- Trong huyện không còn lều bạt, tôi thấy chúng ta chỉ có thể cầu viện mà thôi.

Mạnh Thu Lan đã nghĩ tới, thật ra bác trai của nàng có quan hệ rất tốt với phân khu trong tỉnh, chỉ cần số lượng lều bạt không quá lớn, như vậy hoàn toàn có thể nhận được sự trợ giúp.

Nhưng Mạnh Thu Lan vẫn có chút kỳ quái, Vương Học Bình sao không liên lạc với huyện đội? Lại chạy đến tìm mình?

Khi thấy Mạnh Thu Lan không lên tiếng thì Vương Học Bình thở dài nói:

- Người khác đang khổ sở vì không có tiền, tôi lại đang sầu vì người đem tiền đến là quá nhiều.

- Chủ tịch, nếu chị có thể xử lý, tôi sẽ gia tăng thêm tài chính cho huyện.

Mạnh Thu Lan biểu hiện vẫn bình thường nhưng trong lòng có chút chấn động, tài chính của huyện đã tăng mạnh, nếu bây giờ tiếp tục tăng, nàng là một chủ tịch huyện, thành tích càng cao.


/435

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status