Vương Học Bình đối mặt với một món "bàn tay gấu" mà thật sự khó thể nuốt trôi.
Đây là một sự thật trên quan trường, vấn đề phí chiêu đãi như một con ngựa thoát dây cương, xa hoa lãng phí kinh người.
Nhưng Vương Học Bình thân là người trong cục công an, hắn không thể nào làm được trò trống gì, trước khi nắm được quyền lực tối thượng thì nên ẩn nhẫn để bảo vệ mình, đó mời lá phương án quan trọng và đúng đắn nhất. Lúc này nhân viên phục vụ lại rót rượu vào ly cho lãnh đạo, Chu Hướng Hồng cười ha hả đứng lên nâng cao ly rượu trong tay rồi lớn tiếng nói:- Chư vị, hôm nay cậu Vương nhận chức lãnh đạo trong đội cảnh sát quân sự, đáng giá ăn mừng, chúng ta cùng nhau cạn ly.
Có Chu Hướng Hồng dẫn đầu, những người còn lại cũng đều đứng lên nâng ly chúc mừng.
Vương Học Bình thật ra cũng không muốn tạo nên danh tiếng, dù sao trên danh nghĩa thì lãnh đạo trực tiếp của hắn cũng là Lương Hồng Kỳ. Nhưng Chu Hướng Hồng đã mở đầu, hắn phải đứng lên tiếp ứng, hắn cười nói:- Vị trí đệ nhất bí thư và chính ủy đội cảnh sát quân sự thành phố chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, sau này còn cần trung đoàn trưởng Chu và các đội trưởng Hạng giúp đỡ.
Chu Hướng Hồng nhếch miệng hào sảng nói:- Đừng nói nhảm, cạn ly rồi nói sau.
Hạng Minh Ba thấy lúc này là cơ hội hiếm có, hắn tranh thủ thời gian chen lời:- Mời bí thư, chính ủy Vương cứ yên tâm, đội chúng tôi nhất định sẽ theo lời của lãnh đạo đảng.
Một câu nói, Vương Học Bình bị rót sáu ly, cuối cùng đám lãnh đạo cảnh sát quân sự mới tạm thời cho hắn thả lỏng.
Lương Hồng Kỳ ngồi ở bên cạnh mà trong lòng có chút cảm giác không phải, cảnh sát quân sự tuy cũng mời hắn uống rượu, nhưng ấm lạnh thì người trong cuộc mới biết rõ.
Cảnh Kiếm Phong sợ Lương Hồng Kỳ bị lạnh nhạt, vì thế mà liên tục mời rượu lãnh đạo. Lương Hồng Kỳ dù sao cũng là quan lớn cấp chỉnh sảnh, dù trong lòng không vui thì biểu hiện cũng rất phong độ, liên tiếp nâng ly với Cảnh Kiếm Phong.
Sau khi uống nửa ly rượu, Lương Hồng Kỳ mới cười nói giỡn:- Anh Cảnh, anh cũng là lãnh đạo, anh cứ mời tôi, tôi nào dám không uống?
- Bí thư Lương, dưới sự lãnh đạo của anh thì công tác của tôi mới luôn tiến triển, tôi chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi, cảm tạ anh nhiều năm chiếu cố.Cảnh Kiếm Phong cũng không phải nghé non mới ra quan trường, hắn rất biết cách ăn nói.
Vì Lương Hồng Kỳ có hậu trường cứng nhắc nên Cảnh Kiếm Phong trước kia chỉ biết cam lòng làm vợ trong cục công an thành phố, không quá ôm quyền.
Dù là như vậy thì trước đó hắn cũng bị cục trưởng Lương Hồng Kỳ đề phòng khắp nơi, thỉnh thoảng bị ngáng chân.
Cảnh Kiếm Phong chưa từng có chỗ dựa cứng nhắc, hắn có thể leo lên địa vị phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố cũng vì tính cách mượt mà, cũng có bản lĩnh thật sự.
Giờ khắc này Cảnh Kiếm Phong thầm mắng:- Anh cho rằng tôi không biết ý nghĩa lời nói của anh sao?
Trên quan trường thường lưu truyền "mười hành động ngu ngốc": Lãnh đạo mời rượu mà không uống; lãnh đạo không say trước ngươi; anh chuyển khỏi bàn đĩa rau của lãnh đạo; lãnh đạo tiến lên anh xuống; lãnh đạo nói thật anh nói lung tung; lãnh đạo uống nước anh cất ly; lãnh đạo đi anh lại ngồi cùng xe; lãnh đạo vui anh buồn; lãnh đạo tắm rửa anh cởi quần áo trước; lãnh đạo tán gái anh ca hát."
Đây vốn là những câu nói vui của nhân dân, dùng để mỉa mai đám lãnh đạo không quan tâm đến hiện thực, bây giờ Lương Hồng Kỳ lại sử dụng, có vẻ rất có ý vị.
Rõ ràng là chuyển biến xấu còn mắng hói đầu, Cảnh Kiếm Phong trong lòng thầm hiểu, Lương Hồng Kỳ tạm thời không làm gì được Vương Học Bình, vì vậy lúc này mới nắm mình phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng mình lại chẳng thể làm gì được, đúng là một con cáo già.
Dựa theo thế cục trước mắt, dù Lương Hồng Kỳ e ngại Vương Học Bình thì quan mới đến nhận chức cũng phải cho ba tháng trăng mật.
Nói cách khác, trong thời điểm này, dù Vương Học Bình công tác có sơ hở thì tuyến trên cũng bỏ qua, không trách móc nặng nề. Dù sao thì cũng là lãnh đạo, không phải là thần, cũng phải có thời gian làm quen công tác.
- Này bí thư Lương, anh uống rượu như vậy cũng không được, vẫn phải theo quy củ, mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu mọi người đều cười thì coi như vượt qua kiểm tra, nếu chỉ một nhóm người bật cười, coi như phạt rượu.Bộ đội dù sao cũng khác địa phương, Chu Hướng Hồng hào phóng đưa ra lời đề nghị với Lương Hồng Kỳ.
Lương Hồng Kỳ cảm thấy không cho là đúng với lời đề nghị của Chu Hướng Hồng, cho rằng điều này hạ thấp phong thái của lãnh đạo. Nhưng Chu Hướng Hồng trực tiếp lên tiếng, hắn cũng không thể không thuận theo, vì vậy mà gật đầu xem như tiếp nhận.
Chu Hướng Hồng uống can ly rượu, lau vết rượu trên mép, đang định bắt đầu kể chuyện thì ngoài cửa có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám màu hồng nhạt, mày mi như vẽ, quyến rũ kinh người, quả nhiên là một mỹ thiếu phụ.
Mỹ thiếu phụ vào cửa tuyệt đối không sợ người lạ, nàng cười nói:- Rất hân hạnh được đón tiếp các vị lãnh đạo, bữa cơm này hôm nay coi như tôi mời.
Vương Học Bình rất ít khi dùng cơm ở thành phố Tiền Châu, tất nhiên cũng không biết vị nữ thiếu phụ này.
Hạng Minh Ba là người thường xuyên vào chỗ này, hắn có thể nhìn ra vấn đề, vì vậy đứng lên lớn tiếng giới thiệu:- Vị này là bà chủ của khách sạn Việt Tương, quý tính là Trần Duyệt Linh, không những xinh đẹp còn giỏi kinh doanh.
Vương Học Bình là đàn ông quen nhìn phụ nữ tuyệt sắc, Trần Duyệt Linh chẳng qua chỉ có tư sắc thuộc hạng trung mà thôi, không thể nào so sánh với vợ Lý Tiểu Linh, tiểu thư Lữ gia Lữ Tử Tâm, cháu gái của Tạ lão là Tạ Hàn Yên.
Nhưng Trần Duyệt Linh có một khí chất trưởng thành của phụ nữ, ngược lại có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Theo hiểu biết của Vương Học Bình, lúc này Trần Duyệt Linh xuất hiện là rất đúng thời điểm.
Chu Hướng Hồng thấy Trần Duyệt Linh thì trước mắt không khỏi sáng ngời, hắn cười nói:- Làm ăn buôn bán sao lại không muốn kiếm tiền? Đừng nói đến chuyện mời, nếu giám đốc Trần có thời gian thì ngồi xuống, chúng ta cùng uống vài ly.
- Ha ha, nếu lãnh đạo đã mời thì tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.Trần Duyệt Linh cười gọi nhân viên phục vụ đưa đến một chiếc ghế.
Nhân viên phục vụ cũng là người thông minh, nàng nhanh chóng tìm ghế và đặt giữa Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình đãc có phản ứng từ trước, lúc này hắn lấy cớ đi toilet để tránh cho mọi người khỏi cảm thấy khó xử.
Dù là chức vụ hay địa vị và thân phận thì Lương Hồng Kỳ đều ở trên Vương Học Bình, rõ ràng đối mặt với lời mời của Chu Hướng Hồng, Trần Duyệt Linh không thể nào ngồi xuống giữa Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ, vì vậy chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Chu Hướng Hồng.
Căn cứ vào phán đoán này Vương Học Bình lập tức ý thưc được vấn đề, nếu hắn không rời khỏi chỗ ngồi hiện tại, dù Trần Duyệt Linh chọn lựa thế nào cũng đắc tội với một phương.
Vì vậy mà Vương Học Bình cũng bị đặt vào trong hoàn cảnh rất khó xử, phải biết rằng lăn lộn trong quan trường thì chuyện cần nói nhất vẫn chính là sắp xếp vị trí.
Vương Học Bình kéo dài thời gian trong toilet, sau đó hắn mới quay về phòng. Khi vào cửa thì hắn phát hiện Trần Duyệt Linh đang ngồi giữa Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ, cả ba đang trò chuyện rất vui vẻ.
Vương Học Bình thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Chí Lương, trên mặt treo nụ cười, trong lòng vẫn đang suy xét, nếu không phải trước đó hắn sắp xếp tốt, sợ rằng Trần Duyệt Linh sẽ rất khó khăn.
Trên bàn tiệc, đặc biệt là dưới tình huống cả bàn đều là lãnh đạo, vị trí ngồi xuống cực kỳ quan trọng, chỉ cần không cẩn thận sẽ đắc tội với đại nhân vật.
Vương Học Bình tất nhiên không cần phải e ngại, hắn vừa nhận chức, cũng không dám mang thanh danh xấu không tôn trọng lãnh đạo. Lúc này Tùng Chấn Hoa khẽ gật đầu với Vương Học Bình, hắn khẽ nói:- Rất tốt, Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Tô Chí Lương khám phá được hành động vừa rồi của mình, hắn chỉ khẽ cười nói:- Thuận tiện cho người có lẽ cũng có lợi cho mình.
Tô Chí Lương thở dài, hắn suy nghĩ rồi nói:- Trung đội trưởng Chu một khi cao hứng sẽ không quá quan tâm đến những vấn đề khác, ôi, vị giám đốc Trần này phải cực kỳ cảm kích cậu mới đúng.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn đưa tay nâng ly rượu rồi nói:- Tôi muốn chị ta cảm tạ làm gì? Anh Tô, chúng ta làm một ly.
Điều làm Vương Học Bình không thể tưởng tượng được chính là Trần Duyệt Linh cũng không có nhiều biểu hiện muốn trò chuyện với Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ, vì dư quang khóe mắt của nàng thi thoảng chuyển sang người Vương Học Bình.
Trần Duyệt Linh là một nhà kinh doanh, nàng làm ăn lớn, tất nhiên tinh thông nhiều con đường. Từ khi nhóm người Chu Hướng Hồng vào khách sạn Việt Tương, nàng đã biết rõ tình huống.
Trước đây Trần Duyệt Linh đã nghe nói lãnh đạo cục công an thành phố đã thay đổi, là một vị cán bộ trẻ tuổi đẹp trai, nghe nói hậu trường của vị cục trưởng Vương này rất cứng, có chỗ dựa là đại nhân vật trong tỉnh.
Mở khách sạn, nếu không làm tốt quan hệ, sợ rằng rất khó làm ăn, vì thế mà sau khi Trần Duyệt Linh dần phát triển trong kinh doanh, nàng vô tình kết bạn với cục trưởng phân cục Tùng Chấn Hoa.
Trần Duyệt Linh dù không có trình độ văn hóa cao, nhưng thực tế sau khi quen thuộc Tùng Chấn Hoa, nàng có quyết đoán phi phàm, đưa một phần mười cổ phần cho anh Tùng.
Kết quả là dưới sự giúp đỡ của Tùng Chấn Hoa, khách sạn Việt Tương làm ăn càng ngày càng nóng.
Nhưng Tùng Chấn Hoa có được chỗ tốt thì lại có suy nghĩ lệch hướng, bắt đầu dây dưa với Trần Duyệt Linh, muốn cả người và tiền.
Vì vậy mà Trần Duyệt Linh không vui, nàng dù là một nữ đặc công nghĩ việc, là một quả phụ, nhưng nàng vẫn có ý nghĩ của riêng mình. Tùng Chấn Hoa có thanh danh không tốt, háo sắc như mạng, tình nhân đếm không hết, nàng cũng không muốn nhảy vào hố lửa.
Nhưng Tùng Chấn Hoa cũng không phải tiểu nhân vật, trước nay những phụ nữ mà hắn vừa ý chưa từng thoát được.
Trần Duyệt Linh đối mặt với sự dây dưa của Tùng Chấn Hoa, nàng cảm thấy khó ứng phó, thiếu chút nữa đã vài lần để cho đối phương đắc thủ.
Hôm nay Trần Duyệt Linh biết vị cục trưởng cục công an thành phố đến khách sạn của mình, nàng cân nhắc và liều mạng có phương án, dù tặng không cổ phần cũng không cho Tùng Chấn Hoa thực hiện được ý đồ.
Trần Duyệt Linh nhiều năm kinh doanh mà rút được kinh nghiệm, lãnh đạo không thể kinh doanh, nhưng có vài người thích che giấu, treo đầu dê bán thịt chó, có người lại thẳng tính, thứ gì cũng dám thu.
Vị cục trưởng Vương đẹp trai này cũng không khá hơn chứ?
Đây là một sự thật trên quan trường, vấn đề phí chiêu đãi như một con ngựa thoát dây cương, xa hoa lãng phí kinh người.
Nhưng Vương Học Bình thân là người trong cục công an, hắn không thể nào làm được trò trống gì, trước khi nắm được quyền lực tối thượng thì nên ẩn nhẫn để bảo vệ mình, đó mời lá phương án quan trọng và đúng đắn nhất. Lúc này nhân viên phục vụ lại rót rượu vào ly cho lãnh đạo, Chu Hướng Hồng cười ha hả đứng lên nâng cao ly rượu trong tay rồi lớn tiếng nói:- Chư vị, hôm nay cậu Vương nhận chức lãnh đạo trong đội cảnh sát quân sự, đáng giá ăn mừng, chúng ta cùng nhau cạn ly.
Có Chu Hướng Hồng dẫn đầu, những người còn lại cũng đều đứng lên nâng ly chúc mừng.
Vương Học Bình thật ra cũng không muốn tạo nên danh tiếng, dù sao trên danh nghĩa thì lãnh đạo trực tiếp của hắn cũng là Lương Hồng Kỳ. Nhưng Chu Hướng Hồng đã mở đầu, hắn phải đứng lên tiếp ứng, hắn cười nói:- Vị trí đệ nhất bí thư và chính ủy đội cảnh sát quân sự thành phố chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, sau này còn cần trung đoàn trưởng Chu và các đội trưởng Hạng giúp đỡ.
Chu Hướng Hồng nhếch miệng hào sảng nói:- Đừng nói nhảm, cạn ly rồi nói sau.
Hạng Minh Ba thấy lúc này là cơ hội hiếm có, hắn tranh thủ thời gian chen lời:- Mời bí thư, chính ủy Vương cứ yên tâm, đội chúng tôi nhất định sẽ theo lời của lãnh đạo đảng.
Một câu nói, Vương Học Bình bị rót sáu ly, cuối cùng đám lãnh đạo cảnh sát quân sự mới tạm thời cho hắn thả lỏng.
Lương Hồng Kỳ ngồi ở bên cạnh mà trong lòng có chút cảm giác không phải, cảnh sát quân sự tuy cũng mời hắn uống rượu, nhưng ấm lạnh thì người trong cuộc mới biết rõ.
Cảnh Kiếm Phong sợ Lương Hồng Kỳ bị lạnh nhạt, vì thế mà liên tục mời rượu lãnh đạo. Lương Hồng Kỳ dù sao cũng là quan lớn cấp chỉnh sảnh, dù trong lòng không vui thì biểu hiện cũng rất phong độ, liên tiếp nâng ly với Cảnh Kiếm Phong.
Sau khi uống nửa ly rượu, Lương Hồng Kỳ mới cười nói giỡn:- Anh Cảnh, anh cũng là lãnh đạo, anh cứ mời tôi, tôi nào dám không uống?
- Bí thư Lương, dưới sự lãnh đạo của anh thì công tác của tôi mới luôn tiến triển, tôi chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi, cảm tạ anh nhiều năm chiếu cố.Cảnh Kiếm Phong cũng không phải nghé non mới ra quan trường, hắn rất biết cách ăn nói.
Vì Lương Hồng Kỳ có hậu trường cứng nhắc nên Cảnh Kiếm Phong trước kia chỉ biết cam lòng làm vợ trong cục công an thành phố, không quá ôm quyền.
Dù là như vậy thì trước đó hắn cũng bị cục trưởng Lương Hồng Kỳ đề phòng khắp nơi, thỉnh thoảng bị ngáng chân.
Cảnh Kiếm Phong chưa từng có chỗ dựa cứng nhắc, hắn có thể leo lên địa vị phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố cũng vì tính cách mượt mà, cũng có bản lĩnh thật sự.
Giờ khắc này Cảnh Kiếm Phong thầm mắng:- Anh cho rằng tôi không biết ý nghĩa lời nói của anh sao?
Trên quan trường thường lưu truyền "mười hành động ngu ngốc": Lãnh đạo mời rượu mà không uống; lãnh đạo không say trước ngươi; anh chuyển khỏi bàn đĩa rau của lãnh đạo; lãnh đạo tiến lên anh xuống; lãnh đạo nói thật anh nói lung tung; lãnh đạo uống nước anh cất ly; lãnh đạo đi anh lại ngồi cùng xe; lãnh đạo vui anh buồn; lãnh đạo tắm rửa anh cởi quần áo trước; lãnh đạo tán gái anh ca hát."
Đây vốn là những câu nói vui của nhân dân, dùng để mỉa mai đám lãnh đạo không quan tâm đến hiện thực, bây giờ Lương Hồng Kỳ lại sử dụng, có vẻ rất có ý vị.
Rõ ràng là chuyển biến xấu còn mắng hói đầu, Cảnh Kiếm Phong trong lòng thầm hiểu, Lương Hồng Kỳ tạm thời không làm gì được Vương Học Bình, vì vậy lúc này mới nắm mình phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng mình lại chẳng thể làm gì được, đúng là một con cáo già.
Dựa theo thế cục trước mắt, dù Lương Hồng Kỳ e ngại Vương Học Bình thì quan mới đến nhận chức cũng phải cho ba tháng trăng mật.
Nói cách khác, trong thời điểm này, dù Vương Học Bình công tác có sơ hở thì tuyến trên cũng bỏ qua, không trách móc nặng nề. Dù sao thì cũng là lãnh đạo, không phải là thần, cũng phải có thời gian làm quen công tác.
- Này bí thư Lương, anh uống rượu như vậy cũng không được, vẫn phải theo quy củ, mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu mọi người đều cười thì coi như vượt qua kiểm tra, nếu chỉ một nhóm người bật cười, coi như phạt rượu.Bộ đội dù sao cũng khác địa phương, Chu Hướng Hồng hào phóng đưa ra lời đề nghị với Lương Hồng Kỳ.
Lương Hồng Kỳ cảm thấy không cho là đúng với lời đề nghị của Chu Hướng Hồng, cho rằng điều này hạ thấp phong thái của lãnh đạo. Nhưng Chu Hướng Hồng trực tiếp lên tiếng, hắn cũng không thể không thuận theo, vì vậy mà gật đầu xem như tiếp nhận.
Chu Hướng Hồng uống can ly rượu, lau vết rượu trên mép, đang định bắt đầu kể chuyện thì ngoài cửa có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám màu hồng nhạt, mày mi như vẽ, quyến rũ kinh người, quả nhiên là một mỹ thiếu phụ.
Mỹ thiếu phụ vào cửa tuyệt đối không sợ người lạ, nàng cười nói:- Rất hân hạnh được đón tiếp các vị lãnh đạo, bữa cơm này hôm nay coi như tôi mời.
Vương Học Bình rất ít khi dùng cơm ở thành phố Tiền Châu, tất nhiên cũng không biết vị nữ thiếu phụ này.
Hạng Minh Ba là người thường xuyên vào chỗ này, hắn có thể nhìn ra vấn đề, vì vậy đứng lên lớn tiếng giới thiệu:- Vị này là bà chủ của khách sạn Việt Tương, quý tính là Trần Duyệt Linh, không những xinh đẹp còn giỏi kinh doanh.
Vương Học Bình là đàn ông quen nhìn phụ nữ tuyệt sắc, Trần Duyệt Linh chẳng qua chỉ có tư sắc thuộc hạng trung mà thôi, không thể nào so sánh với vợ Lý Tiểu Linh, tiểu thư Lữ gia Lữ Tử Tâm, cháu gái của Tạ lão là Tạ Hàn Yên.
Nhưng Trần Duyệt Linh có một khí chất trưởng thành của phụ nữ, ngược lại có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Theo hiểu biết của Vương Học Bình, lúc này Trần Duyệt Linh xuất hiện là rất đúng thời điểm.
Chu Hướng Hồng thấy Trần Duyệt Linh thì trước mắt không khỏi sáng ngời, hắn cười nói:- Làm ăn buôn bán sao lại không muốn kiếm tiền? Đừng nói đến chuyện mời, nếu giám đốc Trần có thời gian thì ngồi xuống, chúng ta cùng uống vài ly.
- Ha ha, nếu lãnh đạo đã mời thì tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.Trần Duyệt Linh cười gọi nhân viên phục vụ đưa đến một chiếc ghế.
Nhân viên phục vụ cũng là người thông minh, nàng nhanh chóng tìm ghế và đặt giữa Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình đãc có phản ứng từ trước, lúc này hắn lấy cớ đi toilet để tránh cho mọi người khỏi cảm thấy khó xử.
Dù là chức vụ hay địa vị và thân phận thì Lương Hồng Kỳ đều ở trên Vương Học Bình, rõ ràng đối mặt với lời mời của Chu Hướng Hồng, Trần Duyệt Linh không thể nào ngồi xuống giữa Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ, vì vậy chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Chu Hướng Hồng.
Căn cứ vào phán đoán này Vương Học Bình lập tức ý thưc được vấn đề, nếu hắn không rời khỏi chỗ ngồi hiện tại, dù Trần Duyệt Linh chọn lựa thế nào cũng đắc tội với một phương.
Vì vậy mà Vương Học Bình cũng bị đặt vào trong hoàn cảnh rất khó xử, phải biết rằng lăn lộn trong quan trường thì chuyện cần nói nhất vẫn chính là sắp xếp vị trí.
Vương Học Bình kéo dài thời gian trong toilet, sau đó hắn mới quay về phòng. Khi vào cửa thì hắn phát hiện Trần Duyệt Linh đang ngồi giữa Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ, cả ba đang trò chuyện rất vui vẻ.
Vương Học Bình thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Chí Lương, trên mặt treo nụ cười, trong lòng vẫn đang suy xét, nếu không phải trước đó hắn sắp xếp tốt, sợ rằng Trần Duyệt Linh sẽ rất khó khăn.
Trên bàn tiệc, đặc biệt là dưới tình huống cả bàn đều là lãnh đạo, vị trí ngồi xuống cực kỳ quan trọng, chỉ cần không cẩn thận sẽ đắc tội với đại nhân vật.
Vương Học Bình tất nhiên không cần phải e ngại, hắn vừa nhận chức, cũng không dám mang thanh danh xấu không tôn trọng lãnh đạo. Lúc này Tùng Chấn Hoa khẽ gật đầu với Vương Học Bình, hắn khẽ nói:- Rất tốt, Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Tô Chí Lương khám phá được hành động vừa rồi của mình, hắn chỉ khẽ cười nói:- Thuận tiện cho người có lẽ cũng có lợi cho mình.
Tô Chí Lương thở dài, hắn suy nghĩ rồi nói:- Trung đội trưởng Chu một khi cao hứng sẽ không quá quan tâm đến những vấn đề khác, ôi, vị giám đốc Trần này phải cực kỳ cảm kích cậu mới đúng.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn đưa tay nâng ly rượu rồi nói:- Tôi muốn chị ta cảm tạ làm gì? Anh Tô, chúng ta làm một ly.
Điều làm Vương Học Bình không thể tưởng tượng được chính là Trần Duyệt Linh cũng không có nhiều biểu hiện muốn trò chuyện với Chu Hướng Hồng và Lương Hồng Kỳ, vì dư quang khóe mắt của nàng thi thoảng chuyển sang người Vương Học Bình.
Trần Duyệt Linh là một nhà kinh doanh, nàng làm ăn lớn, tất nhiên tinh thông nhiều con đường. Từ khi nhóm người Chu Hướng Hồng vào khách sạn Việt Tương, nàng đã biết rõ tình huống.
Trước đây Trần Duyệt Linh đã nghe nói lãnh đạo cục công an thành phố đã thay đổi, là một vị cán bộ trẻ tuổi đẹp trai, nghe nói hậu trường của vị cục trưởng Vương này rất cứng, có chỗ dựa là đại nhân vật trong tỉnh.
Mở khách sạn, nếu không làm tốt quan hệ, sợ rằng rất khó làm ăn, vì thế mà sau khi Trần Duyệt Linh dần phát triển trong kinh doanh, nàng vô tình kết bạn với cục trưởng phân cục Tùng Chấn Hoa.
Trần Duyệt Linh dù không có trình độ văn hóa cao, nhưng thực tế sau khi quen thuộc Tùng Chấn Hoa, nàng có quyết đoán phi phàm, đưa một phần mười cổ phần cho anh Tùng.
Kết quả là dưới sự giúp đỡ của Tùng Chấn Hoa, khách sạn Việt Tương làm ăn càng ngày càng nóng.
Nhưng Tùng Chấn Hoa có được chỗ tốt thì lại có suy nghĩ lệch hướng, bắt đầu dây dưa với Trần Duyệt Linh, muốn cả người và tiền.
Vì vậy mà Trần Duyệt Linh không vui, nàng dù là một nữ đặc công nghĩ việc, là một quả phụ, nhưng nàng vẫn có ý nghĩ của riêng mình. Tùng Chấn Hoa có thanh danh không tốt, háo sắc như mạng, tình nhân đếm không hết, nàng cũng không muốn nhảy vào hố lửa.
Nhưng Tùng Chấn Hoa cũng không phải tiểu nhân vật, trước nay những phụ nữ mà hắn vừa ý chưa từng thoát được.
Trần Duyệt Linh đối mặt với sự dây dưa của Tùng Chấn Hoa, nàng cảm thấy khó ứng phó, thiếu chút nữa đã vài lần để cho đối phương đắc thủ.
Hôm nay Trần Duyệt Linh biết vị cục trưởng cục công an thành phố đến khách sạn của mình, nàng cân nhắc và liều mạng có phương án, dù tặng không cổ phần cũng không cho Tùng Chấn Hoa thực hiện được ý đồ.
Trần Duyệt Linh nhiều năm kinh doanh mà rút được kinh nghiệm, lãnh đạo không thể kinh doanh, nhưng có vài người thích che giấu, treo đầu dê bán thịt chó, có người lại thẳng tính, thứ gì cũng dám thu.
Vị cục trưởng Vương đẹp trai này cũng không khá hơn chứ?
/435
|