Vương Học Bình hiểu rất rõ Tư Hiểu Đông muốn lung lạc mình, nhưng hắn còn chưa nhìn rõ tình hình chính trị ở thị ủy, vì vậy trong lòng có chút cảm kích nhưng không dám hướng về phía vị chủ tịch này.
Vương Học Bình thầm có tính toán, ngoài miệng chỉ nói vài lời cho qua. Khi hai bên trò chuyện khá lâu, thư ký của chủ tịch khẽ tiến vào phòng nói:- Chủ tịch, phó chủ tịch Tiền điện thoại đến nói là có chuyện cần báo cáo.
Tư Hiểu Đông rất mất vui, hắn và Vương Học Bình đang bàn chuyện rất đầu cơ, họ Tiền kia sao lại chen vào?
Vương Học Bình thừa dịp Tư Hiểu Đông chưa kịp tỏ thái độ mà đứng lên nói:- Chủ tịch, tôi cũng không quấy rầy công tác của anh, sáng mai nhất định sẽ đến đúng giờ.
Tư Hiểu Đông biết mình không thể cưỡng cầu, vì vậy chỉ có thể đứng lên bắt tay Vương Học Bình rồi khẽ cười nói:- Đồng chí Học Bình, cứ như vậy là được.
Vương Học Bình cười không nói.
Vương Học Bình ngồi xe rời khỏi khu hành chính khối chính quyền thành phố Tiền Châu, hắn chợt nhớ buổi chiều còn có hẹn với Mạnh Thu Lan, vì vậy mà trong lòng không khỏi nóng lên, đã vài ngày chưa ở chung với nàng, hắn cũng rất nhớ.
Vương Học Bình nhớ đến Mạnh Thu Lan thì cũng không khỏi hiện ra gương mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Linh, đã có công hàm chuyển công tác từ cục công an tỉnh đến phòng công thương tỉnh.
Nhưng Vương Học Bình điện thoại thương lượng với Lý Tiểu Linh, nàng không đồng ý đến tỉnh thành, lý do của nàng rất đầy đủ, bố mẹ chồng còn ở huyện Nam Vân, nàng muốn ở lại chăm sóc.
Vương Học Bình có tật giật mình, hắn thấy quyết định của Lý Tiểu Linh mà trong lòng thầm có quỷ, hắn lập tức nghĩ rằng, chẳng lẽ nàng đã nhận ra vấn đề?
Nhưng trái lo phải nghĩ, Vương Học Bình cũng không nhận ra bất kỳ sơ hở nào, xuất phát từ vấn đề giữ bí mật, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan hẹn hò với nhau thường là vùng ngoại ô ở tỉnh thành hay thành phố khác.
Hơn nữa trong cặp của Vương Học Bình chưa từng mang theo những thứ dễ gây chú ý, mà Lý Tiểu Linh cũng chư từng xét cặp hắn.
Vô tình Vương Học Bình không nghĩ ra Lý Tiểu Linh rốt cuộc nghĩ thế nào, vì thế hắn không khỏi cảm thấy đau đầu. Đáng lý năm ngoái đã kết hôn, kết quả là mẹ vợ Tạ Kim Bình bị bệnh ở châu Âu, Lý Tiểu Linh muốn sang chăm sóc, vi vậy lại đẩy đến tháng mười một năm nay.
Yêu đương vụng trộm thường sinh ra cảm giác kích thích khó thể thay thế, đồng thời cũng làm cho Vương Học Bình sinh ra áp lực tâm lý. Dù sao vợ Lý Tiểu Linh cũng chưa từng làm ra những chuyện có lỗi với hắn, nhưng chính bản thân hắn lại không thể quản được nửa người bên dưới của mình.
Dù là có lý do, nhưng nói thế nào thì Vương Học Bình cũng cảm thấy mình có lỗi với Lý Tiểu Linh, trong lòng luôn sinh ra cảm giác chịu tội.
Vương Học Bình đang miên man suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Mạnh Thu Lan:- Chồng, em đã đến tỉnh thành.
Vương Học Bình nở nụ cười nói:Nói cho anh biết địa điểm, anh sẽ đến đón em.
Khi lái xe Lưu chạy đến một ngã tư, Vương Học Bình bảo dừng lại ven đường, sau đó xuống xe một mình.
Đợi đến khi bóng xe chạy khuất, Vương Học Bình ngoắc một chiếc taxi chạy đến bãi đậu xe của công ty xuất nhập khẩu thành phố, vì chiếc xe Santana được mua dưới danh nghĩa của Từ Dương đang được đậu ở chỗ này.
Vương Học Bình lái xe đến cổng khu thương mại Tiền Châu, hắn từ xa đã thấy Mạnh Thu Lan đứng ven đường, vì thế hắn cố ý lái xe đến bên cạnh nàng rồi hạ cửa xe dùng giọng đùa giỡn nói:- Nữ sĩ xinh đẹp, muốn đi nhờ xe không?
Mạnh Thu Lan mặc một chiếc áo khoác trắng, nàng khẽ cúi người cười như hoa rồi dí dỏm nói:- Em rất xấu, vì vậy không muốn ngồi xe, muốn đi dạo phố.
Vương Học Bình muốn từ chối, Mạnh Thu Lan vẫn chưa nổi tiếng nên chẳng sao, nhưng bây giờ hắn là một cục trưởng cục công an thành phố, thân phận đặc thù, nếu thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng thì chết.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt u oán của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình mềm lòng, hắn không thể nào từ chối, vì vậy chỉ có thể gật đầu.
Vương Học Bình cùng Mạnh Thu Lan đi dao một vòng qua khu thương mại, hắn xách cặp, chân nặng như đeo chì.
Nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của Mạnh Thu Lan thì Vương Học Bình đã quên đi cảm giác mệt mỏi, chân tê dại. Người ta đã phó thác cả bản thân cho anh, anh cùng đi dạo phố với người ta mà còn kêu mệt, còn là một người đàn ông sao?
Khi từ trong khu thương mại đi ra thì trời đã tối, Vương Học Bình cười hỏi Mạnh Thu Lan:- Đi ăn chút gì đó chứ?
- À, em muốn ăn món cay.Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt sáng như sao nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm hiểu, Mạnh Thu Lan nói muốn ăn cay, không bằng nói muốn quay lại chốn cũ.
Vương Học Bình nhớ rõ, ở quán Danh Nhân chuyên bán thức ăn cay, ở tren cửa sổ lầu hai, hắn hôn Mạnh Thu Lan trước mặt mọi người.
Tuy nói giữa hai người chưa từng có tư thế gì chưa thử, nhưng hôn môi trước mặt mọi người, thật sự là lần đầu tiên.
Vương Học Bình cười xấu xa, hắn đùa giỡn:- Em lại muốn rồi sao?
Mạnh Thu Lan đỏ mặt, nàng hào phóng gật đầu và ngượng ngùng nói:- Em muốn.
Vương Học Bình cười ha hả, tay xách nách mang đưa Mạnh Thu Lan đi về phía quán Danh Nhân.
Đi trên đường khác ở nhà, Vương Học Bình sợ bị người quen nhận ra, hắn cũng không dám ôm eo Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy, cũng không phải nhân vật tầm thường, nàng hiểu rõ những ảnh hưởng mặt trái, vì thế không dám nắm tay Vương Học Bình.
Quán Danh Nhân làm ăn không phải tốt, mà là cực kỳ tốt.
Khi Vương Học Bình đưa Mạnh Thu Lan đến cửa thì nơi đây đèn đuốc sặc sỡ, bọn họ nhìn qua cửa thủy tinh và thấy bên trong không còn chỗ ngồi.
Hai người nhìn nhau cười rồi đồng thời đẩy cửa bước vào.
Nhân viên phục vụ tiếp đón với vẻ mặt tươi cười:- Hai vị khách quý, lầu một đã hết chỗ, lầu hai vẫn còn.
Mạnh Thu Lan cười một tiếng rồi trêu chọc:- Chỉ cần tăng phí phục vụ, có phải không?
Nhân viên phục vụ dùng giọng xấu hổ nói:- Là quy định của ông chủ, tôi là người làm công, căn bản không làm gì được.
- Ha ha, cậu cứ mời khách, chúng tôi tự đi lên.Vương Học Bình nhìn gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ hồng, vì vậy hắn giữ chặt bàn tay nàng rồi đi lên lầu.
Khi lên lầu mới thấy tất cả chỗ ngồi đã đầy, nhưng hai người cũng khá may mắn, có hai vị khách ngồi bên cạnh cửa sổ đứng lên tính tiền, Vương Học Bình cười xấu xa nói với Mạnh Thu Lan:- Ông trời giúp chúng ta.
Mạnh Thu Lan vung tay véo mạnh Vương Học Bình, nàng sẵng giọng:- Đại sắc lang hoa tâm.
- Ha ha.Vương Học Bình cười vui vẻ vài tiếng, hắn đưa tay ôm Mạnh Thu Lan, sau đó đi về phía bàn trống.
Sau khi ngồi xuống thì một nhân viên phục vụ cầm menu đi đến cười hỏi:- Xin hỏi hai vị dùng gì?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan có vẻ hơi ngượng ngùng ở bên cạnh, hắn cười nói:- Đến quán cua tất nhiên phải ăn cua.
- À, đúng rồi, trước tiên đưa đến một bình trà.Đi dạo phố cũng không sung sướng gì, ngoài những người thích đi dạo, phần lớn đàn ông đều không quá quan tâm đến hoạt động mệt mỏi cả tinh thần và thể xác này, tất nhiên Vương Học Bình cũng không ngoại lệ.
Đến khi nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Học Bình ôm eo Mạnh Thu Lan rồi khẽ hỏi:- Mệt à?
Mạnh Thu Lan lắc đầu, nàng vui vẻ nói:- Nếu không phải sợ anh mệt, ít nhất em còn đi dạo được vài giờ nữa.
Vương Học Bình chợt nghẹn họng, vài giờ nữa? Không phải lấy mạng già của mình à?
Vương Học Bình chờ thức ăn được đưa lên, hắn thấy ở bàn bên cạnh có bốn tên thanh niên.
Đám thanh niên này ngồi đưa chân lên mặt ghế, nói chuyện rất lưu manh, lời lẽ thô tục, chỉ cần nhìn qua là biết loại người không đứng đắn, du thủ du thực.
Mạnh Thu Lan ỷ ôi trong lòng Vương Học Bình, nàng rất vui, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh.
Vương Học Bình chợt nghe đối diện có người nói:- Anh Hoàng, Tưởng Lão Tam cho rằng tôi không ra gì, dám cùng Hào Thất Gia làm loạn, ông uống rượu xong phải đi cho nó biết tay.
Tên thanh niên tóc vàng nhìn có vẻ lớn tuổi, hắn quét mắt nhìn Mạnh Thu Lan trong lòng Vương Học Bình rồi dùng giọng không sạch sẽ nói:- Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu.
Vương Học Bình đã thấy nhiều tình canh đám lưu manh thế này rồi, hắn cũng không quá quan tâm.
Sau đó một dĩa thức ăn thơm ngào ngạt được đưa lên, Vương Học Bình kẹp một miếng bỏ vào trong dĩa của Mạnh Thu Lan rồi cười nói:- Chúng ta ăn cua trước, thứ khác ăn sau.
Mạnh Thu Lan chợt cảm thấy gò má nóng bỏng, nàng oán giận nói:- Không được nói bậy.
Mạnh Thu Lan nói vậy nhưng trong lòng khá hưng phấn và ngọt ngào.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan ở bên này tình chàng ý thiếp, nhưng đám lưu manh bên kia lại mất vui, một tên nở nụ cười tà ác với Mạnh Thu Lan rồi cười quái dị nói;- Em yêu, muốn ăn gì anh cũng có.
Hôm nay Mạnh Thu Lan gặp lại Vương Học Bình, xem như lâu ngày tương phùng, tâm tình của cả hai đều rất tốt.
Vì quan tâm đến thân phận của mình và Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình cũng không muốn chấp nhất với vài tên du côn.
Nhưng có một vài sự việc rất quái dị, anh không muốn gây chuyện, nhưng chuyện cứ tìm đến cửa.
Tên du côn tóc vàng thấy Vương Học Bình không lên tiếng thì cho rằng đây là tên nhát gan, vì thế lại càng càn rỡ, hắn không kiêng nể gì mà lớn tiếng nói:- Này em yêu, đi theo loại đàn ông không có tương lai này làm gì? Không bằng đá văng nó đi, anh đảm bảo cho em ăn no mỗi tối.
Vương Học Bình thầm có tính toán, ngoài miệng chỉ nói vài lời cho qua. Khi hai bên trò chuyện khá lâu, thư ký của chủ tịch khẽ tiến vào phòng nói:- Chủ tịch, phó chủ tịch Tiền điện thoại đến nói là có chuyện cần báo cáo.
Tư Hiểu Đông rất mất vui, hắn và Vương Học Bình đang bàn chuyện rất đầu cơ, họ Tiền kia sao lại chen vào?
Vương Học Bình thừa dịp Tư Hiểu Đông chưa kịp tỏ thái độ mà đứng lên nói:- Chủ tịch, tôi cũng không quấy rầy công tác của anh, sáng mai nhất định sẽ đến đúng giờ.
Tư Hiểu Đông biết mình không thể cưỡng cầu, vì vậy chỉ có thể đứng lên bắt tay Vương Học Bình rồi khẽ cười nói:- Đồng chí Học Bình, cứ như vậy là được.
Vương Học Bình cười không nói.
Vương Học Bình ngồi xe rời khỏi khu hành chính khối chính quyền thành phố Tiền Châu, hắn chợt nhớ buổi chiều còn có hẹn với Mạnh Thu Lan, vì vậy mà trong lòng không khỏi nóng lên, đã vài ngày chưa ở chung với nàng, hắn cũng rất nhớ.
Vương Học Bình nhớ đến Mạnh Thu Lan thì cũng không khỏi hiện ra gương mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Linh, đã có công hàm chuyển công tác từ cục công an tỉnh đến phòng công thương tỉnh.
Nhưng Vương Học Bình điện thoại thương lượng với Lý Tiểu Linh, nàng không đồng ý đến tỉnh thành, lý do của nàng rất đầy đủ, bố mẹ chồng còn ở huyện Nam Vân, nàng muốn ở lại chăm sóc.
Vương Học Bình có tật giật mình, hắn thấy quyết định của Lý Tiểu Linh mà trong lòng thầm có quỷ, hắn lập tức nghĩ rằng, chẳng lẽ nàng đã nhận ra vấn đề?
Nhưng trái lo phải nghĩ, Vương Học Bình cũng không nhận ra bất kỳ sơ hở nào, xuất phát từ vấn đề giữ bí mật, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan hẹn hò với nhau thường là vùng ngoại ô ở tỉnh thành hay thành phố khác.
Hơn nữa trong cặp của Vương Học Bình chưa từng mang theo những thứ dễ gây chú ý, mà Lý Tiểu Linh cũng chư từng xét cặp hắn.
Vô tình Vương Học Bình không nghĩ ra Lý Tiểu Linh rốt cuộc nghĩ thế nào, vì thế hắn không khỏi cảm thấy đau đầu. Đáng lý năm ngoái đã kết hôn, kết quả là mẹ vợ Tạ Kim Bình bị bệnh ở châu Âu, Lý Tiểu Linh muốn sang chăm sóc, vi vậy lại đẩy đến tháng mười một năm nay.
Yêu đương vụng trộm thường sinh ra cảm giác kích thích khó thể thay thế, đồng thời cũng làm cho Vương Học Bình sinh ra áp lực tâm lý. Dù sao vợ Lý Tiểu Linh cũng chưa từng làm ra những chuyện có lỗi với hắn, nhưng chính bản thân hắn lại không thể quản được nửa người bên dưới của mình.
Dù là có lý do, nhưng nói thế nào thì Vương Học Bình cũng cảm thấy mình có lỗi với Lý Tiểu Linh, trong lòng luôn sinh ra cảm giác chịu tội.
Vương Học Bình đang miên man suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Mạnh Thu Lan:- Chồng, em đã đến tỉnh thành.
Vương Học Bình nở nụ cười nói:Nói cho anh biết địa điểm, anh sẽ đến đón em.
Khi lái xe Lưu chạy đến một ngã tư, Vương Học Bình bảo dừng lại ven đường, sau đó xuống xe một mình.
Đợi đến khi bóng xe chạy khuất, Vương Học Bình ngoắc một chiếc taxi chạy đến bãi đậu xe của công ty xuất nhập khẩu thành phố, vì chiếc xe Santana được mua dưới danh nghĩa của Từ Dương đang được đậu ở chỗ này.
Vương Học Bình lái xe đến cổng khu thương mại Tiền Châu, hắn từ xa đã thấy Mạnh Thu Lan đứng ven đường, vì thế hắn cố ý lái xe đến bên cạnh nàng rồi hạ cửa xe dùng giọng đùa giỡn nói:- Nữ sĩ xinh đẹp, muốn đi nhờ xe không?
Mạnh Thu Lan mặc một chiếc áo khoác trắng, nàng khẽ cúi người cười như hoa rồi dí dỏm nói:- Em rất xấu, vì vậy không muốn ngồi xe, muốn đi dạo phố.
Vương Học Bình muốn từ chối, Mạnh Thu Lan vẫn chưa nổi tiếng nên chẳng sao, nhưng bây giờ hắn là một cục trưởng cục công an thành phố, thân phận đặc thù, nếu thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng thì chết.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt u oán của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình mềm lòng, hắn không thể nào từ chối, vì vậy chỉ có thể gật đầu.
Vương Học Bình cùng Mạnh Thu Lan đi dao một vòng qua khu thương mại, hắn xách cặp, chân nặng như đeo chì.
Nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của Mạnh Thu Lan thì Vương Học Bình đã quên đi cảm giác mệt mỏi, chân tê dại. Người ta đã phó thác cả bản thân cho anh, anh cùng đi dạo phố với người ta mà còn kêu mệt, còn là một người đàn ông sao?
Khi từ trong khu thương mại đi ra thì trời đã tối, Vương Học Bình cười hỏi Mạnh Thu Lan:- Đi ăn chút gì đó chứ?
- À, em muốn ăn món cay.Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt sáng như sao nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm hiểu, Mạnh Thu Lan nói muốn ăn cay, không bằng nói muốn quay lại chốn cũ.
Vương Học Bình nhớ rõ, ở quán Danh Nhân chuyên bán thức ăn cay, ở tren cửa sổ lầu hai, hắn hôn Mạnh Thu Lan trước mặt mọi người.
Tuy nói giữa hai người chưa từng có tư thế gì chưa thử, nhưng hôn môi trước mặt mọi người, thật sự là lần đầu tiên.
Vương Học Bình cười xấu xa, hắn đùa giỡn:- Em lại muốn rồi sao?
Mạnh Thu Lan đỏ mặt, nàng hào phóng gật đầu và ngượng ngùng nói:- Em muốn.
Vương Học Bình cười ha hả, tay xách nách mang đưa Mạnh Thu Lan đi về phía quán Danh Nhân.
Đi trên đường khác ở nhà, Vương Học Bình sợ bị người quen nhận ra, hắn cũng không dám ôm eo Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy, cũng không phải nhân vật tầm thường, nàng hiểu rõ những ảnh hưởng mặt trái, vì thế không dám nắm tay Vương Học Bình.
Quán Danh Nhân làm ăn không phải tốt, mà là cực kỳ tốt.
Khi Vương Học Bình đưa Mạnh Thu Lan đến cửa thì nơi đây đèn đuốc sặc sỡ, bọn họ nhìn qua cửa thủy tinh và thấy bên trong không còn chỗ ngồi.
Hai người nhìn nhau cười rồi đồng thời đẩy cửa bước vào.
Nhân viên phục vụ tiếp đón với vẻ mặt tươi cười:- Hai vị khách quý, lầu một đã hết chỗ, lầu hai vẫn còn.
Mạnh Thu Lan cười một tiếng rồi trêu chọc:- Chỉ cần tăng phí phục vụ, có phải không?
Nhân viên phục vụ dùng giọng xấu hổ nói:- Là quy định của ông chủ, tôi là người làm công, căn bản không làm gì được.
- Ha ha, cậu cứ mời khách, chúng tôi tự đi lên.Vương Học Bình nhìn gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ hồng, vì vậy hắn giữ chặt bàn tay nàng rồi đi lên lầu.
Khi lên lầu mới thấy tất cả chỗ ngồi đã đầy, nhưng hai người cũng khá may mắn, có hai vị khách ngồi bên cạnh cửa sổ đứng lên tính tiền, Vương Học Bình cười xấu xa nói với Mạnh Thu Lan:- Ông trời giúp chúng ta.
Mạnh Thu Lan vung tay véo mạnh Vương Học Bình, nàng sẵng giọng:- Đại sắc lang hoa tâm.
- Ha ha.Vương Học Bình cười vui vẻ vài tiếng, hắn đưa tay ôm Mạnh Thu Lan, sau đó đi về phía bàn trống.
Sau khi ngồi xuống thì một nhân viên phục vụ cầm menu đi đến cười hỏi:- Xin hỏi hai vị dùng gì?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan có vẻ hơi ngượng ngùng ở bên cạnh, hắn cười nói:- Đến quán cua tất nhiên phải ăn cua.
- À, đúng rồi, trước tiên đưa đến một bình trà.Đi dạo phố cũng không sung sướng gì, ngoài những người thích đi dạo, phần lớn đàn ông đều không quá quan tâm đến hoạt động mệt mỏi cả tinh thần và thể xác này, tất nhiên Vương Học Bình cũng không ngoại lệ.
Đến khi nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Học Bình ôm eo Mạnh Thu Lan rồi khẽ hỏi:- Mệt à?
Mạnh Thu Lan lắc đầu, nàng vui vẻ nói:- Nếu không phải sợ anh mệt, ít nhất em còn đi dạo được vài giờ nữa.
Vương Học Bình chợt nghẹn họng, vài giờ nữa? Không phải lấy mạng già của mình à?
Vương Học Bình chờ thức ăn được đưa lên, hắn thấy ở bàn bên cạnh có bốn tên thanh niên.
Đám thanh niên này ngồi đưa chân lên mặt ghế, nói chuyện rất lưu manh, lời lẽ thô tục, chỉ cần nhìn qua là biết loại người không đứng đắn, du thủ du thực.
Mạnh Thu Lan ỷ ôi trong lòng Vương Học Bình, nàng rất vui, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh.
Vương Học Bình chợt nghe đối diện có người nói:- Anh Hoàng, Tưởng Lão Tam cho rằng tôi không ra gì, dám cùng Hào Thất Gia làm loạn, ông uống rượu xong phải đi cho nó biết tay.
Tên thanh niên tóc vàng nhìn có vẻ lớn tuổi, hắn quét mắt nhìn Mạnh Thu Lan trong lòng Vương Học Bình rồi dùng giọng không sạch sẽ nói:- Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu.
Vương Học Bình đã thấy nhiều tình canh đám lưu manh thế này rồi, hắn cũng không quá quan tâm.
Sau đó một dĩa thức ăn thơm ngào ngạt được đưa lên, Vương Học Bình kẹp một miếng bỏ vào trong dĩa của Mạnh Thu Lan rồi cười nói:- Chúng ta ăn cua trước, thứ khác ăn sau.
Mạnh Thu Lan chợt cảm thấy gò má nóng bỏng, nàng oán giận nói:- Không được nói bậy.
Mạnh Thu Lan nói vậy nhưng trong lòng khá hưng phấn và ngọt ngào.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan ở bên này tình chàng ý thiếp, nhưng đám lưu manh bên kia lại mất vui, một tên nở nụ cười tà ác với Mạnh Thu Lan rồi cười quái dị nói;- Em yêu, muốn ăn gì anh cũng có.
Hôm nay Mạnh Thu Lan gặp lại Vương Học Bình, xem như lâu ngày tương phùng, tâm tình của cả hai đều rất tốt.
Vì quan tâm đến thân phận của mình và Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình cũng không muốn chấp nhất với vài tên du côn.
Nhưng có một vài sự việc rất quái dị, anh không muốn gây chuyện, nhưng chuyện cứ tìm đến cửa.
Tên du côn tóc vàng thấy Vương Học Bình không lên tiếng thì cho rằng đây là tên nhát gan, vì thế lại càng càn rỡ, hắn không kiêng nể gì mà lớn tiếng nói:- Này em yêu, đi theo loại đàn ông không có tương lai này làm gì? Không bằng đá văng nó đi, anh đảm bảo cho em ăn no mỗi tối.
/435
|