Hà Thượng Thanh để Vương Học Bình giúp liên lạc với Lữ Tử Tâm, điều này thật sự làm cho Tư Hiểu Đông phải kinh hãi.
Trên đường về khối chính quyền thành phố Tiền Châu, Tư Hiểu Đông luôn xem xét một vấn đề, đó chính là sau lưng Vương Học Bình có lực lượng gì?
Tư Hiểu Đông trà trộn quan trường vài chục năm, đã gặp qua nhiều chuyện lạ kỳ, mà kỹ xảo quan trường của hắn cũng càng ngày càng mạnh.
Hà Thượng Thanh vì sao lại coi trọng một cán bộ phó phòng nhỏ nhoi như vậy?
Nếu nói trước đó Tư Hiểu Đông còn chưa hiểu thì bây giờ trong lòng lại càng rối, hắn chỉ nhận ra một vấn đề thật sự, đó là sau lưng Vương Học Bình có người, mà kẻ đó không tầm thường.
Tư Hiểu Đông nghĩ đến đây mà không khỏi cười đắc ý, trước đó hắn đã có ý nghĩ lung lạc Vương Học Bình, đây tuyệt đối là hành động sáng suốt.
Vương Học Bình dựa vào ghế, trong lòng thầm tính toán, câu nói sau cùng của Hà Thượng Thanh rốt cuộc có ý gì?
Theo hiểu biết của Vương Học Bình, Lữ gia phải cầu Hà gia mới đúng, vì Lữ gia thèm dõ dãi với thị trường khổng lồ ở đại lục, như vậy thì vì nguyên nhân gì mà Lữ gia lại bỏ qua lợi ích khổng lồ ở đây?
Vương Học Bình không phải là thần tiên, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật sự không tìm ra được nguyên nhân.
Không nghĩ ra được thì tạm thời bỏ qua một bên, trên đường đi, Vương Học Bình xuống xe, sau đó đi qua vài ngã tư, bắt một chiếc taxi.
Trước đó Vương Học Bình đã tỉ mỉ chọn một vùng ngoại ô phía đông thành phố Tiền Châu đề làm "Viện nghiên cứu máy cày!", chỗ này rời xa khu dân cư náo nhiệt, có núi có sông, giao thông tiện lợi, cực kỳ thích hợp để nghiên cứu.
Vương Học Bình rất hào hứng đi tản bộ quanh khu vực.
Nếu như nói bây giờ Vương Học Bình đang cực kỳ hưởng thụ quyền lực lớn trong tay mình, như vậy viện nghiên cứu chỗ này sẽ làm hắn cảm nhận được hơi hướm thành tựu trong tương lai.
Đừng xem thường kích thước viện nghiên cứu chỗ này khá nhỏ, nhưng đó lại là nơi đặt hy vọng của Vương Học Bình.
Quá khứ mãi qua thế kỷ hai mươi mốt thì Trugn Quốc mới bắt đầu coi trọng công tác chế tạo máy bay, mất đi quá nhiều thời gian.
Đồng thời vì vấn đề tri thức động cơ mà sản nghiệp máy bay trong nước luôn bị người ngoài khống chế, Vương Học Bình đã coi như phòng ngừa chu đáo, hơn hai năm trước đã để cho Diệp Bất Thì tụ tập các chuyên gia đỉnh cấp trong nước tham gia công tác nghiên cứu.
Vương Học Bình nghĩ đến tình cảnh chán nản của Diệp Bất Thì vào thời điểm gặp mặt trước kia, tâm tình của hắn thêm nặng nề.
Hai năm qua Vương Học Bình tự móc tiền túi của mình để giải quyết vấn đề nhà ở, chữa bệnh, thu nhập cho các nhân viên kỹ thuật, để bọn họ không còn lo nghĩ gì khác, chú tâm vào công tác nghiên cứu.
Hai năm trước Vương Học Bình bỏ ra hơn hai trăm triệu mua một mảng lớn đất đai ở thành phố tấc đất tấc vàng là Hỗ Đông, xây hai mươi mấy tòa nhà lớn. Dựa theo quy định của hắn, hễ là những nhân viên kỹ thuật đồng ý tham gia viện nghiên cứu cũng có thể hưởng thụ một gian nhà rộng rãi, phục vụ trên năm năm sẽ có thể dùng tuổi nghề đổi lấy một căn nhà ba gian.
Nếu có phát minh nhỏ trong viện nghiên cứu, dù là ai cũng được thưởng hai ngàn đồng, tất nhiên đây cũng là thu nhập tiền lương vài tháng của một cán bộ viên chức bình thường.
Nếu có phát minh lớn sẽ hưởng thụ mười ngày du lịch ở Âu Mỹ, Vương Học Bình cũng nói, nếu tạo ra kỹ thuật tiên tiến, có thể hưởng thụ những hoạt động xuất ngoại trao đổi kỹ thuật với kinh phí không giới hạn.
Nếu tụt hậu sẽ bị phạt, vào thời đại bùng nổ thông tin, đóng cửa làm công nghệ cao cũng phải cho những nhân tài này tham gia đầy đủ những buổi thảo luận trao đuổi quốc tế, như vậy mới có thể thu thập và tiếp nhận công nghệ mới, phát triển một sản nghiệp độc lập tự chủ.
Ngay sau đó Diệp Bất Thì lấy ra một xấp lớn văn kiện đưa đến bên cạnh Vương Học Bình, lão cười nói:
- Kinh phí tháng này không đủ dùng.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Nghiên cứu kỹ thuật không đủ tiền là bình thường, nếu một ngày nào đó chú không đến tìm cháu đòi tiền, điều đó nói rõ hạng mục này sẽ chết.
- Ôi, chủ yếu là vấn đề thí nghiệm quá hao tổn tiền tài.
Diệp Bất Thì gãi đầu dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Trước kia kinh phí một năm chừng mười triệu, bây giờ một tháng có khi bỏ ra hơn năm chục triệu, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gia tăng. Nói thật lòng, nhìn vào kinh phí cũng choáng váng.
Vương Học Bình quệt miệng thở dài nói:
- Một tháng năm chục triệu cũng không quá nhiều, công ty hàng không của người ta thật sự với kinh phí gấp vài chục lần chúng ta, thậm chí còn là vài trăm lần.
- Giám đốc Vương, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh lại phải hao tổn nhân lực vật lực và tài lực để chú tâm phát động công tác nghiên cứu.
Diệp Bất Thì thở dài:
- Quan trọng là tài lực không đủ, nếu muốn nghiên cứu chỉnh thể, chưa bỏ ra vài chục tỷ đô la thì không được.
- À, đúng vậy, tôi dù có chút tiền nhưng cũng không thể nào gánh được hạng mục lớn thế này, vì thế chúng ta chỉ nắm hạng mục trọng điểm, đó chính là động cơ.
Vương Học Bình rút gói thuốc Trung Hạ ra đưa vào trong tay Diệp Bất Thì, sau đó châm một điếu cho mình rồi cười nói:
- Cũng may nhân viên kỹ thuật của chúng ta cũng có tố chất khá tốt.
Diệp Bất Thì hít vào một hơi thuốc rồi cười nói:
- Nếu chậm thêm vài năm, sợ rằng nhân tài sẽ bị xói mòn. Ôi, đáng tiếc, có những nhân tài ưu tú chạy ra nước ngoài, làm người ta đau lòng.
Vương Học Bình cũng không nói gì, tuy hắn ra tay nhanh gọn nhưng vẫn khó thể nào ngăn được trào lưu, trong nước còn chưa đủ ăn, lòng dạ đâu mà phát triển với chả nghiên cứu.
- Ha ha, bây giờ thì tốt, dưới sự giúp đỡ của anh, các anh em đều mất đi buồn phiền về việc nhà, toàn tâm toàn ý nghiên cứu.
Diệp Bất Thì cả đời công tác kỹ thuật, tuy không hiểu quá rõ đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lão biết nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Vương Học Bình, nào có cục diện phát triển tốt đẹp của viện nghiên cứu ngày nay?
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì dùng giọng cung kính thì trong lòng có chút cảm giác thành tựu, những nhân viên kỹ thuật này thật sự không thể nào so sánh với đám lưu manh trên quan trường. Bọn họ tuy không nói nhiều nhưng cũng có tâm tính tốt, không quá ẩn giấu như đám người trong quan trường.
Đợi đến khi Vương Học Bình ký lên những văn kiện, Diệp Bất Thì đưa ra một vấn đề làm cho người ta đau đầu, hắn có chút buồn rầu nói:
- Năm xưa chúng tôi làm ra động cơ thì còn có thể lắp ráp và bay thử.
- Hôm nay chúng tôi tuy sắp thành công sản xuất động cơ nhưng lại không thể bay thử.
Diệp Bất Thì trong lòng rất buồn khổ.
Không thể nào thử nghiệm, đúng là vấn đề lớn.
Sau hơn hai năm tham dự hạng mục động cơ, Vương Học Bình biết rõ, động cơ máy bay không giống như động cơ xe hơi, đặc biệt là khi thử nghiệm thường sinh ra tạp âm không khác gì bom nổ.
Nếu thử động cơ thì mọi người trong phạm vi mười kilomet sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của tạp âm, vì thế ngoài hợp tác với quân đội, Vương Học Bình không còn cách nào khác.
- Nếu sử dụng thiết bị cách âm, có thể giải quyết vấn đề tạp âm.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi quay đầu hỏi Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì lắc đầu, hắn giải thích:
- Dù bỏ ra món tiền lớn giải quyết vấn đề tạp âm, chúng ta cũng không thể thuận lợi thử động cơ.
- Vì sao?
Vương Học Bình có chút kinh ngạc.
- Máy bay phải sử dụng xăng hàng không chuyên dụng.
Diệp Bất Thì giải thích làm cho Vương Học Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Dưới bối cảnh lịch sử hôm nay, xăng hàng không chuyên dụng chỉ có thể do tổng công ty hàng không cung ứng, hơn nữa chỉ phục vụ cho vài công ty hàng không mà thôi.
- Tôi sẽ đi tìm thương lượng với tham mưu trưởng phân khu tỉnh!
Vương Học Bình biết rất rõ, không dễ hợp tác với công ty hàng không.
Tổng công ty hàng không nằm dưới sự quản lý của tổng cục hàng không dân dụng, mà đám lãnh đạo kia chẳng qua chỉ muốn hợp tác với McDonnell, ý đồ ném thị trường để đổi lấy kỹ thuật chế tạo máy bay.
Hầu như chỉ trong vài giây Vương Học Bình đã xóa bỏ ý nghĩ hợp tác với cục hàng không dân dụng, dù sao đối với thể chế sinh ngoại như cục hàng không dân dụng, quân đội thường quý trọng vấn đề chế tạo máy bay hơn rất nhiều.
Quân độ có nhu cầu mà không có tiền, Vương Học Bình có tiền mà chẳng có sân bãi và xăng hàng không. Vương Học Bình xem xét, nếu lợi dụng Trương Vân Thiên để đạt thành hiệp nghị cùng chung lợi ích với quân đội, như vậy sẽ tạo nên cục diện song song rất có lợi.
Trước mắt vấn đề khó khăn của Vương Học Bình chính là hợp tác cùng quân đội thì có thể đảm bảo vị trí chỉ huy của Diệp Bất Thì hay không? Vì sẽ có đội ngũ nhân viên kỹ thuật của quân đội tham gia nghiên cứu, mà như thế có còn giữ được tính độc lập trong các quyết sách?
Dựa theo thể chế nghiên cứu trong quân đội vào lúc hiện hành, công ủy quốc phòng chính là ban ngành chủ quản ngành hàng không, vũ trụ và vũ khí.
Đáng tiếc là theo những hiểu biết của Vương Học Bình, thời đại này công ủy quốc phòng có hiệu suất cực kỳ thấp, thói quan liêu cũng không thua ai.
Hai năm qua Vương Học Bình vì vấn đề khôi phục và phát triển hạng mục động cơ máy bay mà đã bỏ ra khoảng năm trăm triệu.
Hai năm qua đám người Diệp Bất Thì từ trạng thái hai bàn tay trắng, chỉ dựa vào trí nhớ, lại bỏ ra tâm huyết lớn để làm ra động cơ "Qua Phiến Bát".
Vì hạng mục Vận Thập đã bị đưa vào trong kho lưu giữ bí mật của công ủy quốc phòng, thậm chí còn có vài phần đã biến mất.
Trừ khi có được sự đồng ý của quân ủy trung ương, nếu không dù là bất kỳ kẻ nào cũng không thể lấy ra được.
Lúc này Vương Học Bình lo lắng cũng không phải vấn đề phân phối lợi ích, quan trọng là vấn đề duy trì và liên tục phát triển động cơ.
Vào thời này động cơ Qua Phiến Bát đã vượt xa đơn vị trong nước, nếu muốn tiếp tục phát triển, tuyệt đối không dừng lại ở trình độ trước mắt.
Muốn nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao thì phải có đội ngũ tốt, có chính sách tốt, coi như tất cả đều là tâm huyết của Vương Học Bình.
Hôm nay viện nghiên cứu đã có năm trăm tám mươi nhân viên nghiên cứu khoa học, hơn bốn mươi phòng thí nghiệm độc lập, đồng thời có hơn mười ngàn công nhân.
Không những thế, Vương Học Bình còn lợi dụng Vương Học Cầm ở nước ngoài mà không qua đủ mọi con đường để lén lút nhập khẩu rất nhiều trang thiết bị.
Nếu nói không khoa trương, đội ngũ nghiên cứu động cơ đã đạt đến mức độ chuyên nghiệp.
Dựa theo kế hoạch phát triển của Vương Học Bình, chế tạo ra Qua Phiến Bát chính là bước đầu tiên.
- Giám đốc Vương, anh đừng gấp, cơm phải ăn từng miếng, làm những loại hình sản xuất kỹ thuật đặc thù thế này thì phải dựa vào quy luật phát triển, gấp không được.
Dù Diệp Bất Thì không hiểu chính trị nhưng cũng không ảnh hưởng đến vấn đề tìm hiểu Vương Học Bình.
Diệp Bất Thì cũng không gọi Vương Học Bình là cục trưởng hay lãnh đạo, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Vương Học Bình cẩn thận phân tích, hắn tuy không có mặt thường xuyên trong viện nghiên cứu nhưng Diệp Bất Thì làm rất tốt, nguyên nhân cũng vì nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Vương Học Bình thì lão nào có sự phát triển như hôm nay?
- Nếu nói không gấp thì là dối trá, chú Diệp, mười năm náo động, hơn mười năm sính ngoại đã làm mất đi nhiều thứ, chúng ta nếu không đuổi theo thì tương lai chắc chắn sẽ bị người ta trấn trụ.
Vương Học Bình dậm chân, đúng là thói quan liêu hại chết người.
- Giám đốc Vương, nhiều năm qua tôi đã ăn đủ đau khổ, tôi có một ý nghĩ, chẳng biết có nên nói không?
Diệp Bất Thì do dự nói.
- Ha ha, chú Diệp, cháu và chú biết nhau đã hơn hai năm rồi.
Vương Học Bình có hơi động tâm, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Bất Thì.
- Tôi nghĩ, chúng ta có nên đưa công tác nghiên cứu ra nước ngoài không, ví dụ như đi Thụy Sĩ?
Diệp Bất Thì ấp úng đưa ra một ý nghĩ làm cho Vương Học Bình cực kỳ rung động.
Vương Học Bình kinh ngạc nhưng cũng ý thức được vấn đề, Diệp Bất Thì căn bản không muốn bị đám quan liêu trong nước cản tay nghiên cứu.
Chỉ cần hạch tâm kỹ thuật nắm trong tay Vương Học Bình, như vậy hắn có thể lợi dụng kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài để tiến thêm một bước trong công tác sản xuất động cơ máy bay, không cần lo lăng hệ thống quan liêu trong nước quấy phá.
Dù sao thì có những kỹ thuật chiến lược, dù dùng tiền mua cũng không được.
- Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, chú Diệp, chúng ta có thể dùng kỹ thuật đổi thị trường.
Vương Học Bình cất tiếng cười lớn, hắn duỗi tay bắt chặt tay Diệp Bất Thì.
Những việc chuyên nghiệp nên do những nhân sĩ chuyên nghiệp đi xử lý, đây là phương châm của Vương Học Bình, dù là vấn đề về quản lý hành chính hay nghiên cứu khoa học, chỉ có tư nguyên là cần được điều phối mà thôi.
Trong khu nghiên cứu, Vương Học Bình là một ông chủ vung tiền, mà tất cả sự vụ nơi đây đều do Diệp Bất Thì quản lý.
Sau khi nói chuyện với Diệp Bất Thì, Vương Học Bình leo lên chiếc Santana của Lâm Mãnh rời khỏi viện nghiên cứu.
Khi Vương Học Bình quay về cục công an thành phố thì đã hơn bốn giờ chiều, khoảnh khắc đi vào thang máy, hắn hé miệng cười, cục trưởng Tạ chắc không nhịn được rồi.
Tạ Nam Quốc đã đợi hơn hai giờ, trong thời gian này hắn cực kỳ bất an.
Mãi đến khi Ngô Dật Kiệt nhếch miệng về phía cửa, Tạ Nam Quốc mới quay đầu nhìn, thấy Vương Học Bình đang đi vào.
- Cục trưởng Vương, tôi nên làm kiêm điểm với tổ chức.
Sau khi nhận được lời kêu gọi của Vương Học Bình, Tạ Nam Quốc rất sợ hãi, hắn đứng lên và nói lời sám hối.
Vương Học Bình cũng không nhấc mắt, hắn nhàn nhạt nói:
- Tôi bây giờ rất bận, trên ghế có thuốc có trà.
Tạ Nam Quốc bị đối xử lạnh nhạt mà chỉ có thể im miệng, hắn ngồi xuống ghế sa lông, nâng ly trà được Ngô Dật Kiệt phục vụ mà cảm thấy bất ổn, khó hiểu.
Tình huống tối qua Tạ Nam Quốc đã tìm hiểu được thông qua quá trình ép hỏi đồn trưởng Giang, nguyên nhân cũng vì tên Hoàng Tam có mắt không tròng, muốn lừa tiền của Vương Học Bình.
Nếu Vương Học Bình còn muốn tìm mình, như vậy Tạ Nam Quốc cũng mơ hồ hiểu rõ, sự việc còn có dư âm quay lại.
Tạ Nam Quốc ở trong phòng làm việc của cục trưởng hơn một tiếng, trong lòng càng sinh ra dự cảm bất thường, vài lần hắn muốn tiến lên lôi kéo làm quen với Vương Học Bình, nhưng vẫn không tìm được cơ hội phù hợp.
Khi tiếng chuông tan tầm vang lên, Vương Học Bình buông bút, Tạ Nam Quốc mới có cơ hội mở miệng:
- Cục trưởng Vương, tối qua.
- Ha ha, Nam Quốc, anh đừng căng thẳng, tôi biết sự kiện kia không liên quan gì đến anh, tôi vừa đúng lúc cần ra ngoài làm chút chuyện, chúng ta cùng đi.
Vương Học Bình đứng lên, lấy mũ đội lên đầu.
Tạ Nam Quốc áp chế nghi hoặc trong lòng, hắn chân thành theo sát bên cạnh Vương Học Bình, hai người đi ra thang máy.
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, đám cán bộ trong cục công an thấy Vương Học Bình thì đều đứng tránh sang một bên, dõi mắt nhìn Vương Học Bình và Tạ Nam Quốc đi vào thang máy.
Xuống bãi đậu xe, Tạ Nam Quốc đưa Vương Học Bình lên xe mà vẫn đứng yên không nhúc nhích. Trong lòng thầm buồn bực, Vương Học Bình tìm hắn, là để mình chờ đợi mãi sao?
Trên đường về khối chính quyền thành phố Tiền Châu, Tư Hiểu Đông luôn xem xét một vấn đề, đó chính là sau lưng Vương Học Bình có lực lượng gì?
Tư Hiểu Đông trà trộn quan trường vài chục năm, đã gặp qua nhiều chuyện lạ kỳ, mà kỹ xảo quan trường của hắn cũng càng ngày càng mạnh.
Hà Thượng Thanh vì sao lại coi trọng một cán bộ phó phòng nhỏ nhoi như vậy?
Nếu nói trước đó Tư Hiểu Đông còn chưa hiểu thì bây giờ trong lòng lại càng rối, hắn chỉ nhận ra một vấn đề thật sự, đó là sau lưng Vương Học Bình có người, mà kẻ đó không tầm thường.
Tư Hiểu Đông nghĩ đến đây mà không khỏi cười đắc ý, trước đó hắn đã có ý nghĩ lung lạc Vương Học Bình, đây tuyệt đối là hành động sáng suốt.
Vương Học Bình dựa vào ghế, trong lòng thầm tính toán, câu nói sau cùng của Hà Thượng Thanh rốt cuộc có ý gì?
Theo hiểu biết của Vương Học Bình, Lữ gia phải cầu Hà gia mới đúng, vì Lữ gia thèm dõ dãi với thị trường khổng lồ ở đại lục, như vậy thì vì nguyên nhân gì mà Lữ gia lại bỏ qua lợi ích khổng lồ ở đây?
Vương Học Bình không phải là thần tiên, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật sự không tìm ra được nguyên nhân.
Không nghĩ ra được thì tạm thời bỏ qua một bên, trên đường đi, Vương Học Bình xuống xe, sau đó đi qua vài ngã tư, bắt một chiếc taxi.
Trước đó Vương Học Bình đã tỉ mỉ chọn một vùng ngoại ô phía đông thành phố Tiền Châu đề làm "Viện nghiên cứu máy cày!", chỗ này rời xa khu dân cư náo nhiệt, có núi có sông, giao thông tiện lợi, cực kỳ thích hợp để nghiên cứu.
Vương Học Bình rất hào hứng đi tản bộ quanh khu vực.
Nếu như nói bây giờ Vương Học Bình đang cực kỳ hưởng thụ quyền lực lớn trong tay mình, như vậy viện nghiên cứu chỗ này sẽ làm hắn cảm nhận được hơi hướm thành tựu trong tương lai.
Đừng xem thường kích thước viện nghiên cứu chỗ này khá nhỏ, nhưng đó lại là nơi đặt hy vọng của Vương Học Bình.
Quá khứ mãi qua thế kỷ hai mươi mốt thì Trugn Quốc mới bắt đầu coi trọng công tác chế tạo máy bay, mất đi quá nhiều thời gian.
Đồng thời vì vấn đề tri thức động cơ mà sản nghiệp máy bay trong nước luôn bị người ngoài khống chế, Vương Học Bình đã coi như phòng ngừa chu đáo, hơn hai năm trước đã để cho Diệp Bất Thì tụ tập các chuyên gia đỉnh cấp trong nước tham gia công tác nghiên cứu.
Vương Học Bình nghĩ đến tình cảnh chán nản của Diệp Bất Thì vào thời điểm gặp mặt trước kia, tâm tình của hắn thêm nặng nề.
Hai năm qua Vương Học Bình tự móc tiền túi của mình để giải quyết vấn đề nhà ở, chữa bệnh, thu nhập cho các nhân viên kỹ thuật, để bọn họ không còn lo nghĩ gì khác, chú tâm vào công tác nghiên cứu.
Hai năm trước Vương Học Bình bỏ ra hơn hai trăm triệu mua một mảng lớn đất đai ở thành phố tấc đất tấc vàng là Hỗ Đông, xây hai mươi mấy tòa nhà lớn. Dựa theo quy định của hắn, hễ là những nhân viên kỹ thuật đồng ý tham gia viện nghiên cứu cũng có thể hưởng thụ một gian nhà rộng rãi, phục vụ trên năm năm sẽ có thể dùng tuổi nghề đổi lấy một căn nhà ba gian.
Nếu có phát minh nhỏ trong viện nghiên cứu, dù là ai cũng được thưởng hai ngàn đồng, tất nhiên đây cũng là thu nhập tiền lương vài tháng của một cán bộ viên chức bình thường.
Nếu có phát minh lớn sẽ hưởng thụ mười ngày du lịch ở Âu Mỹ, Vương Học Bình cũng nói, nếu tạo ra kỹ thuật tiên tiến, có thể hưởng thụ những hoạt động xuất ngoại trao đổi kỹ thuật với kinh phí không giới hạn.
Nếu tụt hậu sẽ bị phạt, vào thời đại bùng nổ thông tin, đóng cửa làm công nghệ cao cũng phải cho những nhân tài này tham gia đầy đủ những buổi thảo luận trao đuổi quốc tế, như vậy mới có thể thu thập và tiếp nhận công nghệ mới, phát triển một sản nghiệp độc lập tự chủ.
Ngay sau đó Diệp Bất Thì lấy ra một xấp lớn văn kiện đưa đến bên cạnh Vương Học Bình, lão cười nói:
- Kinh phí tháng này không đủ dùng.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Nghiên cứu kỹ thuật không đủ tiền là bình thường, nếu một ngày nào đó chú không đến tìm cháu đòi tiền, điều đó nói rõ hạng mục này sẽ chết.
- Ôi, chủ yếu là vấn đề thí nghiệm quá hao tổn tiền tài.
Diệp Bất Thì gãi đầu dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Trước kia kinh phí một năm chừng mười triệu, bây giờ một tháng có khi bỏ ra hơn năm chục triệu, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gia tăng. Nói thật lòng, nhìn vào kinh phí cũng choáng váng.
Vương Học Bình quệt miệng thở dài nói:
- Một tháng năm chục triệu cũng không quá nhiều, công ty hàng không của người ta thật sự với kinh phí gấp vài chục lần chúng ta, thậm chí còn là vài trăm lần.
- Giám đốc Vương, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh lại phải hao tổn nhân lực vật lực và tài lực để chú tâm phát động công tác nghiên cứu.
Diệp Bất Thì thở dài:
- Quan trọng là tài lực không đủ, nếu muốn nghiên cứu chỉnh thể, chưa bỏ ra vài chục tỷ đô la thì không được.
- À, đúng vậy, tôi dù có chút tiền nhưng cũng không thể nào gánh được hạng mục lớn thế này, vì thế chúng ta chỉ nắm hạng mục trọng điểm, đó chính là động cơ.
Vương Học Bình rút gói thuốc Trung Hạ ra đưa vào trong tay Diệp Bất Thì, sau đó châm một điếu cho mình rồi cười nói:
- Cũng may nhân viên kỹ thuật của chúng ta cũng có tố chất khá tốt.
Diệp Bất Thì hít vào một hơi thuốc rồi cười nói:
- Nếu chậm thêm vài năm, sợ rằng nhân tài sẽ bị xói mòn. Ôi, đáng tiếc, có những nhân tài ưu tú chạy ra nước ngoài, làm người ta đau lòng.
Vương Học Bình cũng không nói gì, tuy hắn ra tay nhanh gọn nhưng vẫn khó thể nào ngăn được trào lưu, trong nước còn chưa đủ ăn, lòng dạ đâu mà phát triển với chả nghiên cứu.
- Ha ha, bây giờ thì tốt, dưới sự giúp đỡ của anh, các anh em đều mất đi buồn phiền về việc nhà, toàn tâm toàn ý nghiên cứu.
Diệp Bất Thì cả đời công tác kỹ thuật, tuy không hiểu quá rõ đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lão biết nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Vương Học Bình, nào có cục diện phát triển tốt đẹp của viện nghiên cứu ngày nay?
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì dùng giọng cung kính thì trong lòng có chút cảm giác thành tựu, những nhân viên kỹ thuật này thật sự không thể nào so sánh với đám lưu manh trên quan trường. Bọn họ tuy không nói nhiều nhưng cũng có tâm tính tốt, không quá ẩn giấu như đám người trong quan trường.
Đợi đến khi Vương Học Bình ký lên những văn kiện, Diệp Bất Thì đưa ra một vấn đề làm cho người ta đau đầu, hắn có chút buồn rầu nói:
- Năm xưa chúng tôi làm ra động cơ thì còn có thể lắp ráp và bay thử.
- Hôm nay chúng tôi tuy sắp thành công sản xuất động cơ nhưng lại không thể bay thử.
Diệp Bất Thì trong lòng rất buồn khổ.
Không thể nào thử nghiệm, đúng là vấn đề lớn.
Sau hơn hai năm tham dự hạng mục động cơ, Vương Học Bình biết rõ, động cơ máy bay không giống như động cơ xe hơi, đặc biệt là khi thử nghiệm thường sinh ra tạp âm không khác gì bom nổ.
Nếu thử động cơ thì mọi người trong phạm vi mười kilomet sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của tạp âm, vì thế ngoài hợp tác với quân đội, Vương Học Bình không còn cách nào khác.
- Nếu sử dụng thiết bị cách âm, có thể giải quyết vấn đề tạp âm.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi quay đầu hỏi Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì lắc đầu, hắn giải thích:
- Dù bỏ ra món tiền lớn giải quyết vấn đề tạp âm, chúng ta cũng không thể thuận lợi thử động cơ.
- Vì sao?
Vương Học Bình có chút kinh ngạc.
- Máy bay phải sử dụng xăng hàng không chuyên dụng.
Diệp Bất Thì giải thích làm cho Vương Học Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Dưới bối cảnh lịch sử hôm nay, xăng hàng không chuyên dụng chỉ có thể do tổng công ty hàng không cung ứng, hơn nữa chỉ phục vụ cho vài công ty hàng không mà thôi.
- Tôi sẽ đi tìm thương lượng với tham mưu trưởng phân khu tỉnh!
Vương Học Bình biết rất rõ, không dễ hợp tác với công ty hàng không.
Tổng công ty hàng không nằm dưới sự quản lý của tổng cục hàng không dân dụng, mà đám lãnh đạo kia chẳng qua chỉ muốn hợp tác với McDonnell, ý đồ ném thị trường để đổi lấy kỹ thuật chế tạo máy bay.
Hầu như chỉ trong vài giây Vương Học Bình đã xóa bỏ ý nghĩ hợp tác với cục hàng không dân dụng, dù sao đối với thể chế sinh ngoại như cục hàng không dân dụng, quân đội thường quý trọng vấn đề chế tạo máy bay hơn rất nhiều.
Quân độ có nhu cầu mà không có tiền, Vương Học Bình có tiền mà chẳng có sân bãi và xăng hàng không. Vương Học Bình xem xét, nếu lợi dụng Trương Vân Thiên để đạt thành hiệp nghị cùng chung lợi ích với quân đội, như vậy sẽ tạo nên cục diện song song rất có lợi.
Trước mắt vấn đề khó khăn của Vương Học Bình chính là hợp tác cùng quân đội thì có thể đảm bảo vị trí chỉ huy của Diệp Bất Thì hay không? Vì sẽ có đội ngũ nhân viên kỹ thuật của quân đội tham gia nghiên cứu, mà như thế có còn giữ được tính độc lập trong các quyết sách?
Dựa theo thể chế nghiên cứu trong quân đội vào lúc hiện hành, công ủy quốc phòng chính là ban ngành chủ quản ngành hàng không, vũ trụ và vũ khí.
Đáng tiếc là theo những hiểu biết của Vương Học Bình, thời đại này công ủy quốc phòng có hiệu suất cực kỳ thấp, thói quan liêu cũng không thua ai.
Hai năm qua Vương Học Bình vì vấn đề khôi phục và phát triển hạng mục động cơ máy bay mà đã bỏ ra khoảng năm trăm triệu.
Hai năm qua đám người Diệp Bất Thì từ trạng thái hai bàn tay trắng, chỉ dựa vào trí nhớ, lại bỏ ra tâm huyết lớn để làm ra động cơ "Qua Phiến Bát".
Vì hạng mục Vận Thập đã bị đưa vào trong kho lưu giữ bí mật của công ủy quốc phòng, thậm chí còn có vài phần đã biến mất.
Trừ khi có được sự đồng ý của quân ủy trung ương, nếu không dù là bất kỳ kẻ nào cũng không thể lấy ra được.
Lúc này Vương Học Bình lo lắng cũng không phải vấn đề phân phối lợi ích, quan trọng là vấn đề duy trì và liên tục phát triển động cơ.
Vào thời này động cơ Qua Phiến Bát đã vượt xa đơn vị trong nước, nếu muốn tiếp tục phát triển, tuyệt đối không dừng lại ở trình độ trước mắt.
Muốn nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao thì phải có đội ngũ tốt, có chính sách tốt, coi như tất cả đều là tâm huyết của Vương Học Bình.
Hôm nay viện nghiên cứu đã có năm trăm tám mươi nhân viên nghiên cứu khoa học, hơn bốn mươi phòng thí nghiệm độc lập, đồng thời có hơn mười ngàn công nhân.
Không những thế, Vương Học Bình còn lợi dụng Vương Học Cầm ở nước ngoài mà không qua đủ mọi con đường để lén lút nhập khẩu rất nhiều trang thiết bị.
Nếu nói không khoa trương, đội ngũ nghiên cứu động cơ đã đạt đến mức độ chuyên nghiệp.
Dựa theo kế hoạch phát triển của Vương Học Bình, chế tạo ra Qua Phiến Bát chính là bước đầu tiên.
- Giám đốc Vương, anh đừng gấp, cơm phải ăn từng miếng, làm những loại hình sản xuất kỹ thuật đặc thù thế này thì phải dựa vào quy luật phát triển, gấp không được.
Dù Diệp Bất Thì không hiểu chính trị nhưng cũng không ảnh hưởng đến vấn đề tìm hiểu Vương Học Bình.
Diệp Bất Thì cũng không gọi Vương Học Bình là cục trưởng hay lãnh đạo, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Vương Học Bình cẩn thận phân tích, hắn tuy không có mặt thường xuyên trong viện nghiên cứu nhưng Diệp Bất Thì làm rất tốt, nguyên nhân cũng vì nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Vương Học Bình thì lão nào có sự phát triển như hôm nay?
- Nếu nói không gấp thì là dối trá, chú Diệp, mười năm náo động, hơn mười năm sính ngoại đã làm mất đi nhiều thứ, chúng ta nếu không đuổi theo thì tương lai chắc chắn sẽ bị người ta trấn trụ.
Vương Học Bình dậm chân, đúng là thói quan liêu hại chết người.
- Giám đốc Vương, nhiều năm qua tôi đã ăn đủ đau khổ, tôi có một ý nghĩ, chẳng biết có nên nói không?
Diệp Bất Thì do dự nói.
- Ha ha, chú Diệp, cháu và chú biết nhau đã hơn hai năm rồi.
Vương Học Bình có hơi động tâm, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Bất Thì.
- Tôi nghĩ, chúng ta có nên đưa công tác nghiên cứu ra nước ngoài không, ví dụ như đi Thụy Sĩ?
Diệp Bất Thì ấp úng đưa ra một ý nghĩ làm cho Vương Học Bình cực kỳ rung động.
Vương Học Bình kinh ngạc nhưng cũng ý thức được vấn đề, Diệp Bất Thì căn bản không muốn bị đám quan liêu trong nước cản tay nghiên cứu.
Chỉ cần hạch tâm kỹ thuật nắm trong tay Vương Học Bình, như vậy hắn có thể lợi dụng kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài để tiến thêm một bước trong công tác sản xuất động cơ máy bay, không cần lo lăng hệ thống quan liêu trong nước quấy phá.
Dù sao thì có những kỹ thuật chiến lược, dù dùng tiền mua cũng không được.
- Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, chú Diệp, chúng ta có thể dùng kỹ thuật đổi thị trường.
Vương Học Bình cất tiếng cười lớn, hắn duỗi tay bắt chặt tay Diệp Bất Thì.
Những việc chuyên nghiệp nên do những nhân sĩ chuyên nghiệp đi xử lý, đây là phương châm của Vương Học Bình, dù là vấn đề về quản lý hành chính hay nghiên cứu khoa học, chỉ có tư nguyên là cần được điều phối mà thôi.
Trong khu nghiên cứu, Vương Học Bình là một ông chủ vung tiền, mà tất cả sự vụ nơi đây đều do Diệp Bất Thì quản lý.
Sau khi nói chuyện với Diệp Bất Thì, Vương Học Bình leo lên chiếc Santana của Lâm Mãnh rời khỏi viện nghiên cứu.
Khi Vương Học Bình quay về cục công an thành phố thì đã hơn bốn giờ chiều, khoảnh khắc đi vào thang máy, hắn hé miệng cười, cục trưởng Tạ chắc không nhịn được rồi.
Tạ Nam Quốc đã đợi hơn hai giờ, trong thời gian này hắn cực kỳ bất an.
Mãi đến khi Ngô Dật Kiệt nhếch miệng về phía cửa, Tạ Nam Quốc mới quay đầu nhìn, thấy Vương Học Bình đang đi vào.
- Cục trưởng Vương, tôi nên làm kiêm điểm với tổ chức.
Sau khi nhận được lời kêu gọi của Vương Học Bình, Tạ Nam Quốc rất sợ hãi, hắn đứng lên và nói lời sám hối.
Vương Học Bình cũng không nhấc mắt, hắn nhàn nhạt nói:
- Tôi bây giờ rất bận, trên ghế có thuốc có trà.
Tạ Nam Quốc bị đối xử lạnh nhạt mà chỉ có thể im miệng, hắn ngồi xuống ghế sa lông, nâng ly trà được Ngô Dật Kiệt phục vụ mà cảm thấy bất ổn, khó hiểu.
Tình huống tối qua Tạ Nam Quốc đã tìm hiểu được thông qua quá trình ép hỏi đồn trưởng Giang, nguyên nhân cũng vì tên Hoàng Tam có mắt không tròng, muốn lừa tiền của Vương Học Bình.
Nếu Vương Học Bình còn muốn tìm mình, như vậy Tạ Nam Quốc cũng mơ hồ hiểu rõ, sự việc còn có dư âm quay lại.
Tạ Nam Quốc ở trong phòng làm việc của cục trưởng hơn một tiếng, trong lòng càng sinh ra dự cảm bất thường, vài lần hắn muốn tiến lên lôi kéo làm quen với Vương Học Bình, nhưng vẫn không tìm được cơ hội phù hợp.
Khi tiếng chuông tan tầm vang lên, Vương Học Bình buông bút, Tạ Nam Quốc mới có cơ hội mở miệng:
- Cục trưởng Vương, tối qua.
- Ha ha, Nam Quốc, anh đừng căng thẳng, tôi biết sự kiện kia không liên quan gì đến anh, tôi vừa đúng lúc cần ra ngoài làm chút chuyện, chúng ta cùng đi.
Vương Học Bình đứng lên, lấy mũ đội lên đầu.
Tạ Nam Quốc áp chế nghi hoặc trong lòng, hắn chân thành theo sát bên cạnh Vương Học Bình, hai người đi ra thang máy.
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, đám cán bộ trong cục công an thấy Vương Học Bình thì đều đứng tránh sang một bên, dõi mắt nhìn Vương Học Bình và Tạ Nam Quốc đi vào thang máy.
Xuống bãi đậu xe, Tạ Nam Quốc đưa Vương Học Bình lên xe mà vẫn đứng yên không nhúc nhích. Trong lòng thầm buồn bực, Vương Học Bình tìm hắn, là để mình chờ đợi mãi sao?
/435
|