Trưởng phòng phân công giao thông là Dương Uy dẫn theo một đám cảnh sát giao thông sắp xếp chỉnh tề nghênh đón cục trưởng Vương Học Bình đến thị sát công tác.
Dương Uy lo lắng vì chuyến thị sát của Vương Học Bình đã trễ ba ngày, hắn sợ sẽ tiếp tục trễ nãi, vì thế mà từ chiều hôm qua, sau khi nhận được thông báo của văn phòng cục công an thành phố, hắn đã liên tục liên lạc với thư ký Liễu Sướng. Mãi đến mười giờ rưỡi tối qua hắn mới có được tin tức chính xác, theo kế hoạch của cục trưởng Vương, chín giờ sáng ngày mai sẽ đến phòng cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu.
Sáng sớm hôm sau Dương Uy bắt buộc mọi người phải đến phòng giao thông sớm hơn nửa giờ, hắn dẫn theo một đám ủy viên đảng ủy kiểm tra từng hạng mục công tác tiếp đãi lãnh đạo.
Nhưng nói là chín giờ, mãi đến mười giờ rưỡi còn chưa thấy xe của Vương Học Bình.
Dương Uy có chút sốt ruột, hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Liễu Sướng, hỏi thăm một chút, nhưng lại có chút do dự.
Vị chủ nhiệm ở bên cạnh Dương Uy lại rất nhanh trí, hắn tranh thủ móc điện thoại ra rồi gọi đến văn phòng cục công an thành phố, hỏi xem Vương Học Bình đã khởi hành chưa.
Vị chủ nhiệm này có người quen bên cục công an thành phố, phía bên kia nói hôm nay chủ nhiệm căn bản không đến cục công an thành phố, nhưng đây là việc của lãnh đạo, ai dám đi thăm dò?
Dương Uy nhận được tin tức này thì thật sự có chút luống cuống, trước đó hắn và các thành viên ban ngành chỉ ở trong phòng họp chờ tin, nhưng lúc này hắn đã tập hợp vài trăm cảnh sát giao thông, nếu sợ việc không đúng, cục trưởng không xuống thị sát thì hắn căn bản mất hết mặt mũi, còn có thể tiếp tục quản lý phòng giao thông sao?
Khi Dương Uy sốt ruột đến mức muốn nổi giận, giống như kiến bò chảo nóng mà đi qua đi lại ngoài cổng thì một chiếc xe hơi xuất hiện.
Không biết vì vấn đề gì mà Vương Học Bình rất ít khi ngồi chiếc xe số một của cục công an thành phố Tiền Châu, căn bản những lúc hắn làm công vụ thì thường để Lâm Mãnh chạy chiếc xe mà cục công an tỉnh đã phân phát, biển số đứng hàng thứ chín.
- Bốp, bốp!
Vài trăm viên cảnh sát giao thông sắp xếp bên cạnh cổng kéo dài vào tận trong khu văn phòng đồng loạt vỗ tay, quy mô không nhỏ, tiếng vỗ tay như sấm.
Vương Học Bình ngồi vững vàng trong xe, hắn nhìn đám cảnh sát giao thông đứng dày đặc, tâm tình có chút đắc ý.
Nhớ kiếp trước Vương Học Bình có viết một quyển sách lật tấm màn đen về cảnh sát giao thông.
Kết quả là người sợ nổi tiếng heo sợ mập, sau khi hắn có chút danh tiếng ở địa phương thì bị cảnh sát giao thông theo dõi, lái xe tất nhiên khó tránh khỏi có chút tình huống phạm luật. Nếu là người bình thường chỉ phạt một trăm đồng và giữ xe ba ngày mà thôi, nhưng Vương Học Bình nếu bị bắt thì đám cảnh sát giao thông không phạt tiền mà giữ lại làm công tác giáo dục.
Lúc đó vị đội trưởng cảnh sát giao thông đã từng nói, chúng tôi là cảnh sát giao thông, chức trách là toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, đối với danh nhân thì thường lấy giáo dục là việc chính, giảm bớt phạt tiền hoặc không phạt tiền.
Đây không phải là ức hiếp người sao?
Vì đã hơn mười năm, Vương Học Bình cũng không nhớ rõ bộ dạng của vị đội trưởng cảnh sát giao thông kia, nhưng hắn vẫn không thể quên được tên tuổi của đối phương.
Sau khi xuống xe, Vương Học Bình còn chưa kịp sửa sang lại quần áo thì Dương Uy đã đi đến duỗi tay với gương mặt tươi cười như hoa.
- Cục trưởng Vương, tôi đại biểu cho tất cả cảnh sát chiến tuyến giao thông thành phố xin chào mừng anh đến chỉ đạo công tác.
Dương Uy từ xa đã vươn tay, nụ cười sáng lạn, thái độ cung kính mà cũng không thiếu thân mật.
Vương Học Bình đắp một tay lên, hắn cười hỏi:
- Chờ hơi lâu phải không? Thật ra trên đường có kẹt xe, tôi muốn đến nhanh nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Đảng ủy thầm cảm thấy trong lòng hơi run, hắn có thể bò lên vị trí trưởng phòng quản lý giao thông, tất nhiên đã thoát khỏi phạm trù cán bộ nghiệp vụ, đã là một nhân vật chính trị.
Lời nói của Vương Học Bình thật sự làm cho Dương Uy có chút bất an, hắn tranh thủ thời gian cẩn thận triển khai phê bình chính mình:
- Cục trưởng Vương, tôi không quan tâm đến cán bộ tuyến dưới làm trễ nãi thời gian của anh, xin anh cứ phê bình.
Trước đó Dương Uy không những tham gia hội nghị ban ngành cục công an mà trưởng phòng chính trị là Hạ Tân bị giáng chức, hơn nữa sau khi suy xét hắn còn quyết định theo sát tiến độ của Vương Học Bình, từ bỏ lập trừng chính trị trung lập, dứt khoát bày tỏ thái độ.
Trước khi đến thị sát phòng giao thông, Vương Học Bình đã thông qua Từ Dương mà biết đại khái về Dương Uy.
Dương Uy quê nhà ở Thành Đô, khi học lớp bốn tiểu học thì theo cha mẹ đến thành phố Tiền Châu, sau khi tốt nghiệp trung học thì thi vào trường cảnh sát thành phố Tiền Châu.
Khi đến thời điểm phân công công tác, cha mẹ Dương Uy thật sự đã dùng không ít phương pháp, vốn định tìm người quen sắp xếp đến một đồng công an ở gần nhà.
Sau khi đưa đủ số "lót tay", đối phương cũng đã đầy miệng đồng ý, ai ngờ trước khi sự việc xảy ra lại có vấn đề, Dương Uy bị phân vào trong đại đội cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông thật ra rất vất vả, đi trong gió mưa, mặt mũi ngước lên trời, còn phải hoàn thành nhiệm vụ phạt tiền tuyến trên giao phó, cực kỳ khổ cực.
Sau khi nếm qua nhiều đau khổ, cũng may Dương Uy cũng là loại người giỏi tổng kết về bí quyết lên chức, dù hắn không có hậu trường nhưng con đường làm quan cũng coi như là thông thoáng.
Vài chục năm lăn lộn thì Dương Uy từng bước từ tiểu đội trưởng lên trung độ trưởng, phó chính trị viên, chính trị viên, đại đội trưởng, phó phòng, thậm chí là phó trưởng phòng quản lý giao thông, coi như một đường lên mây.
Dương Uy hơn bốn mươi tuổi đã nắm một ban ngành cục công an thành phố, tất nhiên hắn là một danh nhân. Tất nhiên nếu có mặt Vương Học Bình thì Dương Uy thật sự chỉ có thể mặc cảm, nào dám đánh đồng?
- Anh Dương, thanh danh của cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu chúng ta thật sự không tốt, ví dụ như Chu Tứ Bưu, chúng ta nên ra quyết tâm đưa ra khỏi đội ngũ cảnh sát giao thông.
Vương Học Bình trên mặt vẫn mang nụ cười nhưng lời nói lại đằng đằng sát khí, cực kỳ dọa người.
Dương Uy liên tục gật đầu nói:
- Cục trưởng Vương, khi xảy ra sự kiên đó thì đảng ủy phòng giao thông cũng đã họp, mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Toàn thể ban ngành đều cho rằng trong đội ngũ có một phần tử bại hoại như Chu Tứ Bưu là thật sự không được, cần phải thanh lý.
Đám thành viên ban ngành phòng giao thông cũng đều tiếp lời:
- Đúng vậy, đúng vậy, những kẻ bại hoại như vậy nên khai trừ.
Thật ra đám thành viên ban ngành này đều hiểu, cái gọi là hội nghị ban ngành thực chất cũng đã mở vài lần nhưng sau khi bàn bạc cũng không đi đến đâu.
Vương Học Bình hạch tâm là là ai cũng biết Chu Tứ Bưu làm việc xấu, nhưng cũng không ai muốn bắn rơi bát cơm của đối phương.
Hôm nay Vương Học Bình đã chỉ mặt điểm danh Chu Tứ Bưu, chẳng khác nào vung tay quạt vào mặt đám lãnh đạo phòng giao thông, ý tứ bên trong thật sự rất nồng đậm.
Dương Uy có chút kinh sợ, thật ra trong lòng thở dài một hơi, trong đội ngũ tìm cách xử phạt một người là rất khó, còn chuyện khai trừ cán bộ, khó càng thêm khó.
Bây giờ thì tốt, lãnh đạo cục công an thành phố lên tiếng, Dương Uy lại vừa vặn hát theo, coi như thuận lý đẩy một Chu Tứ Bưu xui xẻo ra ngoài, thuận tiện thanh lý ra khỏi phòng cảnh sát giao thông.
- Chào cục trưởng Vương.
- Chào cục trưởng... ...
- Chào cục trưởng Vương, hôm nay khí sắc của anh rất tốt... ....
Vương Học Bình bắt tay từng vị lãnh đạo phòng cảnh sát giao thông, mọi người kẻ sau nói lớn hơn kẻ trước, thái độ cũng cung kính.
- Cục trưởng Vương, anh đã đi đường khổ cực, nên lên lầu nghỉ ngơi rửa mặt uống ly trà.
Dương Uy giới thiệu xong các thành viên ban ngành phòng cảnh sát giao thông, sau đó hắn thật tình mời Vương Học Bình lên lầu nghỉ ngơi hồi phục.
Vương Học Bình khoát tay áo rồi mỉm cười hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, à, tôi có một người quen cũ trong phòng giao thông của các anh.
Đám thành viên ban ngành kể cả Dương Uy vừa kinh ngạc vừa dỏng tai nghe ngóng, chờ lãnh đạo Vương đưa ra đáp án. Bọn họ cũng muốn xem, rốt cuộc ai là kẻ gặp may hôm nay.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn đội ngũ cảnh sát giao thông đứng xếp hàng rất chỉnh tề chào đón mình, hắn hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, trong phòng cảnh sát giao thông của các anh có một vị cán bộ lãnh đạo tên là Đào Tam Cường chứ?
- Đào Tam Cường? À, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Đông sao?
Dương Uy lăn lộn trong khối cảnh sát giao thông hơn hai mươi năm, tất nhiên rất hiểu phân phối trong ngành, chỉ cần xem xét là biết ngay mục tiêu.
Đám lãnh đạo trong phòng cảnh sát giao thông không khỏi thầm thở dài, bọn họ thầm nghĩ, bây giờ Vương Học Bình chỉ mặt điểm danh Đào Tam Cường, chỉ sợ không lâu sau người này sẽ lên chức vùn vụt.
- Đào Tam Cường, anh đến đây một chút.
Dương Uy khẽ ngoắc tay về phía hàng cảnh sát thứ hai rồi hô tên của Đào Tam Cường.
Đào Tam Cường nghe thấy lãnh đạo Dương Uy gọi tên mình, điều này làm hắn thật sự ngây ngốc, không biết lãnh đạo vì sao lại gọi mình.
Sau khi một vị đại đội trưởng ở bên cạnh khẽ đẩy thì Đào Tam Cường mới tỉnh lại, hắn tranh thủ chạy đến trước mặt Dương Uy, sau đó cúi chào rồi mỉm cười nịnh nọt nói:
- Cục trưởng Dương, anh tìm tôi có việc gì sao?
Dương Uy không cười không nói, hắn đưa Đào Tam Cường đến trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ giải thích:
- Cục trưởng Vương, anh ấy là một vị cán bộ lãnh đạo trung tầng trong phòng cảnh sát giao thông chúng tôi, tên là Đào Tam Cường.
Vương Học Bình đã sớm nhìn thấy Đào Tam Cường, hắn không lên tiếng, chỉ lặng yên so sánh tướng mạo của hai bên. Gương mặt ngựa màu đen, hai chân mày hướng vào phía trong, quan trọng là cặp mắt tam giác hung ác để lại ấn tượng khắc sâu cho Vương Học Bình, đúng vậy, chính là tên này.
- Cục trưởng Vương, chào anh, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Châu đến báo danh, xin anh cho chỉ thị.
Đào Tam Cường mơ hồ thấy được chút hương vị trong lời nói của Dương Uy, dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng vì thời gian làm quan không ngắn nên tâm tính rất khá, hắn cố gắng kiềm chế kích động, cung kính vấn an Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhìn Đào Tam Cường khiêm tốn đứng trước mặt mà có chút cảm xúc khó nhịn.
Kiếp trước Vương Học Bình bị Đào Tam Cường lợi dụng quyền lực công mà tiến hành trả đũa.
Hôm nay Vương Học Bình vẫn là họ Vương, tên Học Bình, nhưng dù là quyền thế hay tiền tài thân phận địa vị đều đã khác biệt hoàn toàn, thật sự không thể nào so sánh nổi.
Lúc này Đào Tam Cường cũng không thay tên đổi họ nhưng đứng trước mặt Vương Học Bình ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, dựa theo sự thật vào lúc này thì quyền thé và địa vị với thật sự là nhân tố quyết định thái độ của con người.
Vương Học Bình cũng không thèm nhấc mắt, hắn trực tiếp đi vào trong khu văn phòng, coi như gạt Đào Tam Cường còn sống sờ sờ sang một bên.
Vương Học Bình tiến bước thư thả mà nở nụ cười ung dung, hắn thầm nghĩ vào trường hợp hôm nay thấy được Đào Tam Cường, chẳng qua chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, để xem đối phương có gì khác biệt.
Vương Học Bình cũng không ngờ sau khi gặp Đào Tam Cường thì mình chẳng có tâm tình gì, hắn cần gì phải quan tâm đến một người như tên này?
Dương Uy cảm thấy có chút kỳ quái, hắn thật sự không thể nào hiểu rõ Vương Học Bình có ý gì? Gọi người đến rồi gạt sang một bên, có người làm như vậy sao?
Đào Tam Cường thật sự ngây ngốc, trong đầu hồ đồ, vừa rồi hắn thật sự có chút đắc ý, vì trước mặt lãnh đạo và đồng sự mà được lãnh đạo trực tiếp gọi đến, đây là vinh quang cỡ nào?
Nhưng lãnh đạo trực tiếp lại giống như trời tháng sáu, căn bản dội xuống một cơn mưa đá, làm cho Đào Tam Cường buốt lạnh.
Đào Tam Cường quay mắt nhìn về phía ánh mắt khác thường của đám lãnh đạo và đồng nghiệp, tuy hắn còn chưa biết có vấn đề gì, nhưng gương mặt ngăm đen cũng có hơi xanh, hơi tái, rất dọa người.
Vương Học Bình được mọi người vây quanh đi vào phòng họp, hắn nhàn nhã ngồi xuông vị trí chủ tịch, dựa theo quy luật, Dương Uy ngồi bên phía tay phải Vương Học Bình.
Phó phòng thường vụ phòng giao thông ngồi xuống bên tay trái của Vương Học Bình, có lẽ vì để tránh tị hiềm, hắn ngồi xuống có một khoảng cách với Vương Học Bình.
- Các đồng chí, chúng ta dùng tiễng vỗ tay để hoan nghênh bí thư đảng ủy khối kiêm cục trưởng cục công an, đồng chí Vương Học Bình đứng lên phát biểu.
Dương Uy dựa theo quy củ mà nói vài lời khách sáo, sau đó mời Vương Học Bình phát biểu vài lời.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Vương Học Bình kéo micro đến gần, sau đó qué mắt nhìn khắp toàn trường.
Đợi đến khi phòng họp yên tĩnh trở lại, Vương Học Bình lúc này mới dùng giong không nhanh không chậm nói:
- Hôm nay tôi đến đây gặp kẹt xe nghiêm trọng, thời gian cũng không tính là quá lâu, chỉ là một giờ năm phút.
Vương Học Bình há miệng là nói đến vấn đề kẹt xe, vì vậy mà bầu không khí trong phòng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Dương Uy vốn định đốt thuốc nhưng sau khi nghe những lời của Vương Học Bình thì càng bỏ thuốc vào gói, cầm bút nơi tay, bày ra bộ dạng học sinh tiểu học nghe thầy cô giảng bài.
- Hôm nay tôi đi làm và quan sát, tôi phát hiện từ khi bắt đầu kẹt xe đến khi kết thúc thì các vị cảnh sát giao thông đáng lý phải ở trên cương vị lại không xuất hiện, tôi xin hỏi các đồng chí đi làm gì trong thời gian này?
Vương Học Bình không nói quá nhanh, nhưng ý nghĩa thật sự làm cho kẻ khác đứng ngồi không yên.
Dương Uy phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng tiếp lời:
- Cục trưởng Vương, tôi thân là tổng quản tất cả cảnh sát giao thông toàn thành phố, tôi rõ ràng làm chưa tốt, không để ý thuộc hạ, phải làm kiểm điểm nghiêm khắc với đảng ủy cục công an thành phố.
Dương Uy cố gắng nói nặng nhưng thực ra đang hòa giải, tránh cho Vương Học Bình nổi giận khai đao với nhiều người, như vậy sẽ không xong.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu chút tâm tư của Dương Uy, nhưng hắn cũng không có ý truy cứu trách nhiệm.
Đường xá ở thành phố Tiền Châu cũng không phải quá tốt, tình huống kẹt xe thường có mỗi ngày, cảnh sát giao thông là xử lý hết được sao?
- Các đồng chí, hôm nay tôi ở hiện trường, nhưng nếu là tổ kiểm tra của trung ương đến thành phố Tiền Châu mà sinh ra sự kiện kẹt xe nhiều giờ, điều này là ảnh hưởng rất xấu. Kẻ cả tôi, mọi người cùng nhau xem xét, rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm?
Vương Học Bình dù là lãnh đạo cục công an thành phố thì cũng chỉ có thể mượn danh của lãnh đạo trung ương dọa đám người này, cũng không thật sự tùy tâm áp dụng biện pháp cải cách.
Vì che giấu tin tức Tạ lão đến thị sát thành phố Tiền Châu, cục công an tỉnh và cục công an thành phố đều nhất trí tuyên truyền là tổ kiểm tra của trung ương xuống Tiền Châu, tất nhiên đám lãnh đạo phòng giao thông cũng nghe thấy rõ ràng.
Dương Uy bị Vương Học Bình điểm danh mà cảm thấy sau lưng mát lạnh, thầm nghĩ những năm nay nếu không xảy ra chuyện không may thì chẳng sao, nếu có thì khốn khổ.
Quy củ là người tự định ra nhưng cũng có thể co dãn, liệu cơm gắp mắm cũng là một phương án tối ưu. Nhưng nếu sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, làm cho lãnh đạo tỉnh thành bất mãn thì trừng phạt sẽ rất nặng. Quan trọng là lãnh đạo không cần lên tiếng, nhiều lắm là cảnh cáo mà thôi, nhưng sự thật là coi như xong.
Khi thấy đám người trong phòng trở nên nghiêm nghị thì Vương Học Bình chậm rãi nói ra kế hoạch của mình:
- Hôm nay tôi đến phòng giao thông, không có gì khác mà chỉ muốn cùng mọi người thảo luận, phải làm sao để giữ gìn trật tự giao thông?
Dương Uy có thần kinh mẫn cảm, hắn vừa nghe đến hai chữ thảo luận thì trong lòng thầm nghĩ, cục công an thành phố đều do Vương Học Bình quyết định, anh nói sao thì chúng tôi làm vậy, có gì mà thảo luận?
- Tất cả mọi người đều là lãnh đạo cảnh sát giao thông, tôi là thường dân, chỉ có một vài ý kiến nói ra cho mọi người cùng thảo luận mà thôi... ....
Vương Học Bình nói vài lời khách sáo, sau đó tiến vào trong chính đề:
- Phòng giao thông chúng ta từ trên xuống dưới có bốn ngàn cảnh sát giao thông, toàn thành phố có hơn tám mươi điểm giao thông quan trọng, chúng ta chỉ cần định trách nhiệm cho bốn ngàn cảnh sát giao thông, ai cũng phải cố gắng công tác, tôi nghĩ kẹt xe sẽ được giải quyết một phần.
Vương Học Bình coi như nói ra một đạo lý rất rõ ràng.
Dương Uy cơ bản phán đoán được mục đích chuyến đi lần này của Vương Học Bình, sau khi hắn suy xét kỹ càng thì lập tức bổ sung:
- Tôi cảm thấy đề nghị của cục trưởng Vương là rất đặc biệt và mới lạ, chúng ta hoàn toàn có thể tìm nơi thí điểm, sau đó mơ rộng công tác.
Khi thấy Vương Học Bình liên tục gật đầu thì Dương Uy vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại bổ sung thêm:
- Tôi đề nghị mọi người suy xét, sau khi quyết định trách nhiệm thì hễ có kẹt xe hơn mười phút mà không thể khai thông, mỗi người trên cương vị sẽ bị phạt năm trăm đồng.
Vương Học Bình đốt thuốc rồi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Uy, trong lòng thầm nghĩ, vấn đề chứng thực trách nhiệm cần phải đi theo chuyện khen thưởng và trách phạt, nếu không sẽ chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Dương Uy lo lắng vì chuyến thị sát của Vương Học Bình đã trễ ba ngày, hắn sợ sẽ tiếp tục trễ nãi, vì thế mà từ chiều hôm qua, sau khi nhận được thông báo của văn phòng cục công an thành phố, hắn đã liên tục liên lạc với thư ký Liễu Sướng. Mãi đến mười giờ rưỡi tối qua hắn mới có được tin tức chính xác, theo kế hoạch của cục trưởng Vương, chín giờ sáng ngày mai sẽ đến phòng cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu.
Sáng sớm hôm sau Dương Uy bắt buộc mọi người phải đến phòng giao thông sớm hơn nửa giờ, hắn dẫn theo một đám ủy viên đảng ủy kiểm tra từng hạng mục công tác tiếp đãi lãnh đạo.
Nhưng nói là chín giờ, mãi đến mười giờ rưỡi còn chưa thấy xe của Vương Học Bình.
Dương Uy có chút sốt ruột, hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Liễu Sướng, hỏi thăm một chút, nhưng lại có chút do dự.
Vị chủ nhiệm ở bên cạnh Dương Uy lại rất nhanh trí, hắn tranh thủ móc điện thoại ra rồi gọi đến văn phòng cục công an thành phố, hỏi xem Vương Học Bình đã khởi hành chưa.
Vị chủ nhiệm này có người quen bên cục công an thành phố, phía bên kia nói hôm nay chủ nhiệm căn bản không đến cục công an thành phố, nhưng đây là việc của lãnh đạo, ai dám đi thăm dò?
Dương Uy nhận được tin tức này thì thật sự có chút luống cuống, trước đó hắn và các thành viên ban ngành chỉ ở trong phòng họp chờ tin, nhưng lúc này hắn đã tập hợp vài trăm cảnh sát giao thông, nếu sợ việc không đúng, cục trưởng không xuống thị sát thì hắn căn bản mất hết mặt mũi, còn có thể tiếp tục quản lý phòng giao thông sao?
Khi Dương Uy sốt ruột đến mức muốn nổi giận, giống như kiến bò chảo nóng mà đi qua đi lại ngoài cổng thì một chiếc xe hơi xuất hiện.
Không biết vì vấn đề gì mà Vương Học Bình rất ít khi ngồi chiếc xe số một của cục công an thành phố Tiền Châu, căn bản những lúc hắn làm công vụ thì thường để Lâm Mãnh chạy chiếc xe mà cục công an tỉnh đã phân phát, biển số đứng hàng thứ chín.
- Bốp, bốp!
Vài trăm viên cảnh sát giao thông sắp xếp bên cạnh cổng kéo dài vào tận trong khu văn phòng đồng loạt vỗ tay, quy mô không nhỏ, tiếng vỗ tay như sấm.
Vương Học Bình ngồi vững vàng trong xe, hắn nhìn đám cảnh sát giao thông đứng dày đặc, tâm tình có chút đắc ý.
Nhớ kiếp trước Vương Học Bình có viết một quyển sách lật tấm màn đen về cảnh sát giao thông.
Kết quả là người sợ nổi tiếng heo sợ mập, sau khi hắn có chút danh tiếng ở địa phương thì bị cảnh sát giao thông theo dõi, lái xe tất nhiên khó tránh khỏi có chút tình huống phạm luật. Nếu là người bình thường chỉ phạt một trăm đồng và giữ xe ba ngày mà thôi, nhưng Vương Học Bình nếu bị bắt thì đám cảnh sát giao thông không phạt tiền mà giữ lại làm công tác giáo dục.
Lúc đó vị đội trưởng cảnh sát giao thông đã từng nói, chúng tôi là cảnh sát giao thông, chức trách là toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, đối với danh nhân thì thường lấy giáo dục là việc chính, giảm bớt phạt tiền hoặc không phạt tiền.
Đây không phải là ức hiếp người sao?
Vì đã hơn mười năm, Vương Học Bình cũng không nhớ rõ bộ dạng của vị đội trưởng cảnh sát giao thông kia, nhưng hắn vẫn không thể quên được tên tuổi của đối phương.
Sau khi xuống xe, Vương Học Bình còn chưa kịp sửa sang lại quần áo thì Dương Uy đã đi đến duỗi tay với gương mặt tươi cười như hoa.
- Cục trưởng Vương, tôi đại biểu cho tất cả cảnh sát chiến tuyến giao thông thành phố xin chào mừng anh đến chỉ đạo công tác.
Dương Uy từ xa đã vươn tay, nụ cười sáng lạn, thái độ cung kính mà cũng không thiếu thân mật.
Vương Học Bình đắp một tay lên, hắn cười hỏi:
- Chờ hơi lâu phải không? Thật ra trên đường có kẹt xe, tôi muốn đến nhanh nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Đảng ủy thầm cảm thấy trong lòng hơi run, hắn có thể bò lên vị trí trưởng phòng quản lý giao thông, tất nhiên đã thoát khỏi phạm trù cán bộ nghiệp vụ, đã là một nhân vật chính trị.
Lời nói của Vương Học Bình thật sự làm cho Dương Uy có chút bất an, hắn tranh thủ thời gian cẩn thận triển khai phê bình chính mình:
- Cục trưởng Vương, tôi không quan tâm đến cán bộ tuyến dưới làm trễ nãi thời gian của anh, xin anh cứ phê bình.
Trước đó Dương Uy không những tham gia hội nghị ban ngành cục công an mà trưởng phòng chính trị là Hạ Tân bị giáng chức, hơn nữa sau khi suy xét hắn còn quyết định theo sát tiến độ của Vương Học Bình, từ bỏ lập trừng chính trị trung lập, dứt khoát bày tỏ thái độ.
Trước khi đến thị sát phòng giao thông, Vương Học Bình đã thông qua Từ Dương mà biết đại khái về Dương Uy.
Dương Uy quê nhà ở Thành Đô, khi học lớp bốn tiểu học thì theo cha mẹ đến thành phố Tiền Châu, sau khi tốt nghiệp trung học thì thi vào trường cảnh sát thành phố Tiền Châu.
Khi đến thời điểm phân công công tác, cha mẹ Dương Uy thật sự đã dùng không ít phương pháp, vốn định tìm người quen sắp xếp đến một đồng công an ở gần nhà.
Sau khi đưa đủ số "lót tay", đối phương cũng đã đầy miệng đồng ý, ai ngờ trước khi sự việc xảy ra lại có vấn đề, Dương Uy bị phân vào trong đại đội cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông thật ra rất vất vả, đi trong gió mưa, mặt mũi ngước lên trời, còn phải hoàn thành nhiệm vụ phạt tiền tuyến trên giao phó, cực kỳ khổ cực.
Sau khi nếm qua nhiều đau khổ, cũng may Dương Uy cũng là loại người giỏi tổng kết về bí quyết lên chức, dù hắn không có hậu trường nhưng con đường làm quan cũng coi như là thông thoáng.
Vài chục năm lăn lộn thì Dương Uy từng bước từ tiểu đội trưởng lên trung độ trưởng, phó chính trị viên, chính trị viên, đại đội trưởng, phó phòng, thậm chí là phó trưởng phòng quản lý giao thông, coi như một đường lên mây.
Dương Uy hơn bốn mươi tuổi đã nắm một ban ngành cục công an thành phố, tất nhiên hắn là một danh nhân. Tất nhiên nếu có mặt Vương Học Bình thì Dương Uy thật sự chỉ có thể mặc cảm, nào dám đánh đồng?
- Anh Dương, thanh danh của cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu chúng ta thật sự không tốt, ví dụ như Chu Tứ Bưu, chúng ta nên ra quyết tâm đưa ra khỏi đội ngũ cảnh sát giao thông.
Vương Học Bình trên mặt vẫn mang nụ cười nhưng lời nói lại đằng đằng sát khí, cực kỳ dọa người.
Dương Uy liên tục gật đầu nói:
- Cục trưởng Vương, khi xảy ra sự kiên đó thì đảng ủy phòng giao thông cũng đã họp, mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Toàn thể ban ngành đều cho rằng trong đội ngũ có một phần tử bại hoại như Chu Tứ Bưu là thật sự không được, cần phải thanh lý.
Đám thành viên ban ngành phòng giao thông cũng đều tiếp lời:
- Đúng vậy, đúng vậy, những kẻ bại hoại như vậy nên khai trừ.
Thật ra đám thành viên ban ngành này đều hiểu, cái gọi là hội nghị ban ngành thực chất cũng đã mở vài lần nhưng sau khi bàn bạc cũng không đi đến đâu.
Vương Học Bình hạch tâm là là ai cũng biết Chu Tứ Bưu làm việc xấu, nhưng cũng không ai muốn bắn rơi bát cơm của đối phương.
Hôm nay Vương Học Bình đã chỉ mặt điểm danh Chu Tứ Bưu, chẳng khác nào vung tay quạt vào mặt đám lãnh đạo phòng giao thông, ý tứ bên trong thật sự rất nồng đậm.
Dương Uy có chút kinh sợ, thật ra trong lòng thở dài một hơi, trong đội ngũ tìm cách xử phạt một người là rất khó, còn chuyện khai trừ cán bộ, khó càng thêm khó.
Bây giờ thì tốt, lãnh đạo cục công an thành phố lên tiếng, Dương Uy lại vừa vặn hát theo, coi như thuận lý đẩy một Chu Tứ Bưu xui xẻo ra ngoài, thuận tiện thanh lý ra khỏi phòng cảnh sát giao thông.
- Chào cục trưởng Vương.
- Chào cục trưởng... ...
- Chào cục trưởng Vương, hôm nay khí sắc của anh rất tốt... ....
Vương Học Bình bắt tay từng vị lãnh đạo phòng cảnh sát giao thông, mọi người kẻ sau nói lớn hơn kẻ trước, thái độ cũng cung kính.
- Cục trưởng Vương, anh đã đi đường khổ cực, nên lên lầu nghỉ ngơi rửa mặt uống ly trà.
Dương Uy giới thiệu xong các thành viên ban ngành phòng cảnh sát giao thông, sau đó hắn thật tình mời Vương Học Bình lên lầu nghỉ ngơi hồi phục.
Vương Học Bình khoát tay áo rồi mỉm cười hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, à, tôi có một người quen cũ trong phòng giao thông của các anh.
Đám thành viên ban ngành kể cả Dương Uy vừa kinh ngạc vừa dỏng tai nghe ngóng, chờ lãnh đạo Vương đưa ra đáp án. Bọn họ cũng muốn xem, rốt cuộc ai là kẻ gặp may hôm nay.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn đội ngũ cảnh sát giao thông đứng xếp hàng rất chỉnh tề chào đón mình, hắn hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, trong phòng cảnh sát giao thông của các anh có một vị cán bộ lãnh đạo tên là Đào Tam Cường chứ?
- Đào Tam Cường? À, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Đông sao?
Dương Uy lăn lộn trong khối cảnh sát giao thông hơn hai mươi năm, tất nhiên rất hiểu phân phối trong ngành, chỉ cần xem xét là biết ngay mục tiêu.
Đám lãnh đạo trong phòng cảnh sát giao thông không khỏi thầm thở dài, bọn họ thầm nghĩ, bây giờ Vương Học Bình chỉ mặt điểm danh Đào Tam Cường, chỉ sợ không lâu sau người này sẽ lên chức vùn vụt.
- Đào Tam Cường, anh đến đây một chút.
Dương Uy khẽ ngoắc tay về phía hàng cảnh sát thứ hai rồi hô tên của Đào Tam Cường.
Đào Tam Cường nghe thấy lãnh đạo Dương Uy gọi tên mình, điều này làm hắn thật sự ngây ngốc, không biết lãnh đạo vì sao lại gọi mình.
Sau khi một vị đại đội trưởng ở bên cạnh khẽ đẩy thì Đào Tam Cường mới tỉnh lại, hắn tranh thủ chạy đến trước mặt Dương Uy, sau đó cúi chào rồi mỉm cười nịnh nọt nói:
- Cục trưởng Dương, anh tìm tôi có việc gì sao?
Dương Uy không cười không nói, hắn đưa Đào Tam Cường đến trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ giải thích:
- Cục trưởng Vương, anh ấy là một vị cán bộ lãnh đạo trung tầng trong phòng cảnh sát giao thông chúng tôi, tên là Đào Tam Cường.
Vương Học Bình đã sớm nhìn thấy Đào Tam Cường, hắn không lên tiếng, chỉ lặng yên so sánh tướng mạo của hai bên. Gương mặt ngựa màu đen, hai chân mày hướng vào phía trong, quan trọng là cặp mắt tam giác hung ác để lại ấn tượng khắc sâu cho Vương Học Bình, đúng vậy, chính là tên này.
- Cục trưởng Vương, chào anh, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Châu đến báo danh, xin anh cho chỉ thị.
Đào Tam Cường mơ hồ thấy được chút hương vị trong lời nói của Dương Uy, dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng vì thời gian làm quan không ngắn nên tâm tính rất khá, hắn cố gắng kiềm chế kích động, cung kính vấn an Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhìn Đào Tam Cường khiêm tốn đứng trước mặt mà có chút cảm xúc khó nhịn.
Kiếp trước Vương Học Bình bị Đào Tam Cường lợi dụng quyền lực công mà tiến hành trả đũa.
Hôm nay Vương Học Bình vẫn là họ Vương, tên Học Bình, nhưng dù là quyền thế hay tiền tài thân phận địa vị đều đã khác biệt hoàn toàn, thật sự không thể nào so sánh nổi.
Lúc này Đào Tam Cường cũng không thay tên đổi họ nhưng đứng trước mặt Vương Học Bình ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, dựa theo sự thật vào lúc này thì quyền thé và địa vị với thật sự là nhân tố quyết định thái độ của con người.
Vương Học Bình cũng không thèm nhấc mắt, hắn trực tiếp đi vào trong khu văn phòng, coi như gạt Đào Tam Cường còn sống sờ sờ sang một bên.
Vương Học Bình tiến bước thư thả mà nở nụ cười ung dung, hắn thầm nghĩ vào trường hợp hôm nay thấy được Đào Tam Cường, chẳng qua chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, để xem đối phương có gì khác biệt.
Vương Học Bình cũng không ngờ sau khi gặp Đào Tam Cường thì mình chẳng có tâm tình gì, hắn cần gì phải quan tâm đến một người như tên này?
Dương Uy cảm thấy có chút kỳ quái, hắn thật sự không thể nào hiểu rõ Vương Học Bình có ý gì? Gọi người đến rồi gạt sang một bên, có người làm như vậy sao?
Đào Tam Cường thật sự ngây ngốc, trong đầu hồ đồ, vừa rồi hắn thật sự có chút đắc ý, vì trước mặt lãnh đạo và đồng sự mà được lãnh đạo trực tiếp gọi đến, đây là vinh quang cỡ nào?
Nhưng lãnh đạo trực tiếp lại giống như trời tháng sáu, căn bản dội xuống một cơn mưa đá, làm cho Đào Tam Cường buốt lạnh.
Đào Tam Cường quay mắt nhìn về phía ánh mắt khác thường của đám lãnh đạo và đồng nghiệp, tuy hắn còn chưa biết có vấn đề gì, nhưng gương mặt ngăm đen cũng có hơi xanh, hơi tái, rất dọa người.
Vương Học Bình được mọi người vây quanh đi vào phòng họp, hắn nhàn nhã ngồi xuông vị trí chủ tịch, dựa theo quy luật, Dương Uy ngồi bên phía tay phải Vương Học Bình.
Phó phòng thường vụ phòng giao thông ngồi xuống bên tay trái của Vương Học Bình, có lẽ vì để tránh tị hiềm, hắn ngồi xuống có một khoảng cách với Vương Học Bình.
- Các đồng chí, chúng ta dùng tiễng vỗ tay để hoan nghênh bí thư đảng ủy khối kiêm cục trưởng cục công an, đồng chí Vương Học Bình đứng lên phát biểu.
Dương Uy dựa theo quy củ mà nói vài lời khách sáo, sau đó mời Vương Học Bình phát biểu vài lời.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Vương Học Bình kéo micro đến gần, sau đó qué mắt nhìn khắp toàn trường.
Đợi đến khi phòng họp yên tĩnh trở lại, Vương Học Bình lúc này mới dùng giong không nhanh không chậm nói:
- Hôm nay tôi đến đây gặp kẹt xe nghiêm trọng, thời gian cũng không tính là quá lâu, chỉ là một giờ năm phút.
Vương Học Bình há miệng là nói đến vấn đề kẹt xe, vì vậy mà bầu không khí trong phòng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Dương Uy vốn định đốt thuốc nhưng sau khi nghe những lời của Vương Học Bình thì càng bỏ thuốc vào gói, cầm bút nơi tay, bày ra bộ dạng học sinh tiểu học nghe thầy cô giảng bài.
- Hôm nay tôi đi làm và quan sát, tôi phát hiện từ khi bắt đầu kẹt xe đến khi kết thúc thì các vị cảnh sát giao thông đáng lý phải ở trên cương vị lại không xuất hiện, tôi xin hỏi các đồng chí đi làm gì trong thời gian này?
Vương Học Bình không nói quá nhanh, nhưng ý nghĩa thật sự làm cho kẻ khác đứng ngồi không yên.
Dương Uy phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng tiếp lời:
- Cục trưởng Vương, tôi thân là tổng quản tất cả cảnh sát giao thông toàn thành phố, tôi rõ ràng làm chưa tốt, không để ý thuộc hạ, phải làm kiểm điểm nghiêm khắc với đảng ủy cục công an thành phố.
Dương Uy cố gắng nói nặng nhưng thực ra đang hòa giải, tránh cho Vương Học Bình nổi giận khai đao với nhiều người, như vậy sẽ không xong.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu chút tâm tư của Dương Uy, nhưng hắn cũng không có ý truy cứu trách nhiệm.
Đường xá ở thành phố Tiền Châu cũng không phải quá tốt, tình huống kẹt xe thường có mỗi ngày, cảnh sát giao thông là xử lý hết được sao?
- Các đồng chí, hôm nay tôi ở hiện trường, nhưng nếu là tổ kiểm tra của trung ương đến thành phố Tiền Châu mà sinh ra sự kiện kẹt xe nhiều giờ, điều này là ảnh hưởng rất xấu. Kẻ cả tôi, mọi người cùng nhau xem xét, rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm?
Vương Học Bình dù là lãnh đạo cục công an thành phố thì cũng chỉ có thể mượn danh của lãnh đạo trung ương dọa đám người này, cũng không thật sự tùy tâm áp dụng biện pháp cải cách.
Vì che giấu tin tức Tạ lão đến thị sát thành phố Tiền Châu, cục công an tỉnh và cục công an thành phố đều nhất trí tuyên truyền là tổ kiểm tra của trung ương xuống Tiền Châu, tất nhiên đám lãnh đạo phòng giao thông cũng nghe thấy rõ ràng.
Dương Uy bị Vương Học Bình điểm danh mà cảm thấy sau lưng mát lạnh, thầm nghĩ những năm nay nếu không xảy ra chuyện không may thì chẳng sao, nếu có thì khốn khổ.
Quy củ là người tự định ra nhưng cũng có thể co dãn, liệu cơm gắp mắm cũng là một phương án tối ưu. Nhưng nếu sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, làm cho lãnh đạo tỉnh thành bất mãn thì trừng phạt sẽ rất nặng. Quan trọng là lãnh đạo không cần lên tiếng, nhiều lắm là cảnh cáo mà thôi, nhưng sự thật là coi như xong.
Khi thấy đám người trong phòng trở nên nghiêm nghị thì Vương Học Bình chậm rãi nói ra kế hoạch của mình:
- Hôm nay tôi đến phòng giao thông, không có gì khác mà chỉ muốn cùng mọi người thảo luận, phải làm sao để giữ gìn trật tự giao thông?
Dương Uy có thần kinh mẫn cảm, hắn vừa nghe đến hai chữ thảo luận thì trong lòng thầm nghĩ, cục công an thành phố đều do Vương Học Bình quyết định, anh nói sao thì chúng tôi làm vậy, có gì mà thảo luận?
- Tất cả mọi người đều là lãnh đạo cảnh sát giao thông, tôi là thường dân, chỉ có một vài ý kiến nói ra cho mọi người cùng thảo luận mà thôi... ....
Vương Học Bình nói vài lời khách sáo, sau đó tiến vào trong chính đề:
- Phòng giao thông chúng ta từ trên xuống dưới có bốn ngàn cảnh sát giao thông, toàn thành phố có hơn tám mươi điểm giao thông quan trọng, chúng ta chỉ cần định trách nhiệm cho bốn ngàn cảnh sát giao thông, ai cũng phải cố gắng công tác, tôi nghĩ kẹt xe sẽ được giải quyết một phần.
Vương Học Bình coi như nói ra một đạo lý rất rõ ràng.
Dương Uy cơ bản phán đoán được mục đích chuyến đi lần này của Vương Học Bình, sau khi hắn suy xét kỹ càng thì lập tức bổ sung:
- Tôi cảm thấy đề nghị của cục trưởng Vương là rất đặc biệt và mới lạ, chúng ta hoàn toàn có thể tìm nơi thí điểm, sau đó mơ rộng công tác.
Khi thấy Vương Học Bình liên tục gật đầu thì Dương Uy vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại bổ sung thêm:
- Tôi đề nghị mọi người suy xét, sau khi quyết định trách nhiệm thì hễ có kẹt xe hơn mười phút mà không thể khai thông, mỗi người trên cương vị sẽ bị phạt năm trăm đồng.
Vương Học Bình đốt thuốc rồi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Uy, trong lòng thầm nghĩ, vấn đề chứng thực trách nhiệm cần phải đi theo chuyện khen thưởng và trách phạt, nếu không sẽ chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
/435
|