Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi

Chương 4 - Dị Có Thể Chữa Trị

/15


Độc Cô Hàn chưa bao giờ cảm thấy thống khổ như vậy.

Trong chốc lát ,cảm thấy mình đang ở trong hàn băng vạn năm, gió rét lạnh thấu xương, tận xương tận tủy, nhiệt độ cực thấp, hắn cảm thấy máu cũng muốn đông lại.

Bất quá chỉ trong chốc lát ,hắn lại cảm thấy hắn mình như sống trong lò lửa, nhiệt độ đánh tới, toàn thân cao thấp đều cảm thấy có một cỗ cháy đang lan tràn.

Nhưng chỉ một lát,cảm giác nóng rát biến mất, hắn lại cảm thấy đau giống như cắm đinh vào trong da thịt, hơn nữa cảm giác đau này còn đang không ngừng mở rộng,làm cho hắn không nhịn được cắn chặt môi dưới, kêu rên một tiếng.

Tiền bối, này... Truy Vân ở bên giường liên tục phòng thủ nhìn thấy chủ tử nhà mình ở trên giường da thịt liên tục co rút cắn răng khiêng một thân đau đớn, trong nội tâm tràn đầy lo lắng.

Chủ tử nhà ta không có sao chứ? Chủ tử của hắn xưa nay có thể nhất nhịn, cơ hồ ngay cả mày cũng không nhăn, nhưng hiện thời cũng nhịn không được rên la đau đớn thành tiếng...

Đau đớn này, có phải là vô cùng đau không a!

Tiểu tử ngươi,ngươi thấy ta giống lang băm lắm sao? Đồng dạng thủ ở bên giường, Bạch Nham liền cốc đầu hắn một cái, quai hàm tức giận đến mức quạt lên quạt lên.

Lão tử danh tiếng thực kém như vậy sao?

Không có, không có. Truy Vân vội vàng giải thích, sợ Bạch Nham vì vậy mà phủi tay,nên biết chủ tử này của hắn bị hàn độc đã lâu, mỗi lần độc phát đem chủ tử của bọn hắn hành hạ thống khổ không chịu nổi, hiện tại vất vả mới có người có thể trị khỏi hàn độc này của hắn, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tiền bối ,ta chỉ lo lắng cho chủ tử của ta mà thôi, nếu Truy Vân có nói sai gì, kính xin tiền bối thông cảm.

Uh, hừ. Bạch Nham kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng , sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tiền bối...

Truy Vân cho rằng lời nói vừa rồi của hắn đã chọc giận Bạch Nham, nên mới làm cho hắn lúc này muốn nữa đường rời đi, liền vội vàng gọi Bạch Nham đứng lại, chuẩn bị hướng hắn nói xin lỗi lần nữa.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng nói xin lỗi, liền bị Bạch Nham cắt đứt.

Khuya hôm nay các ngươi không cần canh chừng, ta đi trước an bài phòng nghĩ cho các ngươi.

Truy Vân: ...

Truy Phong nhíu mày không đồng ý nói: Chúng ta không phiền lụy, chỉ muốn thủ ở bên người chủ tử, bảo vệ an toàn cho chủ tử.

Vậy ý của ngươi là nơi này có người muốn hại hắn? Bạch Nham dừng bước lại, xoay người đặt câu hỏi.

Truy Phong chỉ là một lòng lo lắng cho chủ tử , không có ý gì khác,kính xin tiền bối chớ trách. Truy Phong ôm quyền nói.

Truy Vân đứng một bên cũng giúp đỡ: Đúng vậy, tiền bối nếu để chúng ta rời đi, ngài cũng nên cấp cho chúng ta một cái lí do để chúng ta vui lòng phục tùng không phải sao?

Lí do là khuya hôm nay sẽ bức độc lần nữa cho tiểu tử kia, các ngươi ở chổ này sẽ làm cho ta phân tâm. Bạch Nham nhíu mày, Như thế nào, lí do này có thể chấp nhận đi?

Chúng ta thủ ở bên trong không cần ra ngoài cũng không thể sao? Truy Vân nhìn thần sắc có chút đông lạnh của Truy Phong, thọt cánh tay của hắn làm hắn thu liễm lại, rồi hướng Bạch Nham hỏi thăm.

Không được. Bạch Nham thái độ vẫn kiên quyết như cũ : Chỉ là một đêm mà thôi, như thế nào, các ngươi lo sợ ta sẽ ăn tên tiểu tử kia hay sao?

Liếc nhìn hai người đang trầm mặt một cái, Bạch Nham bĩu môi: Yên tâm, ta không có hồ đồ đến muốn làm hư thanh danh của mình, hơn nữa tên Thanh kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Truy Vân hướng Truy Phong hỏi: Làm sao bây giờ?

Bạch Nham đi, bọn họ nên rời đi sao?

Truy Phong nhìn nam nhân trên giường đang thống khổ, liếc mắt một cái liền đi ra ngoài, dừng một chút mới mở miệng: Đi thôi.

Truy Phong, ngươi... Truy Vân có chút khiếp sợ, hắn biết Truy Phong không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.

Tin tưởng hắn đi, Truy Phong thở dài, sau đó đi ra ngoài, Ít nhất hiện tại, tình huống của chủ tử đính xác là tốt hơn trước kia nhiều, nếu quả thật như vậy...Ta nghĩ theo Thanh công tử cũng làm như vậy thôi.

Hắn không phải không hiểu , Bạch Nham nói như vậy rất rõ ràng là đêm nay bức tử độc không muốn cho bọn họ biết rõ, cho nên mới muốn bọn họ rời đi, cũng được, liền theo ý hắn, bọn họ liền rời đi trước.

Nói cũng đúng ai. Truy Vân lấy tay nâng cằm, suy nghĩ một chút liền gật đầu, hậu tri hậu giác phát hiện Truy Phong đã rời đi, vội vã đuổi theo: Truy Phong lúc ngươi đi như thế nào không gọi ta...

Tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa phòng bị đóng lại, cả căn phòng bên trong an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nam nhân nhịn đau thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.

Kẽo kẹt...

Cửa sổ bị vén lên nhẹ nhàng, thoáng cái một bóng dáng phiêu dật chợt lóe qua, rồi sau đó cửa sổ nhẹ nhàng bị đóng lại,chỉ là, trước giường nhiều hơn một bóng dáng màu tím uyển chuyển.

Nhìn nam nhân trên giường sắc mặt khẩn trương, gắt gao cắn môi dưới cật lực nhịn xuống thống khổ, Mộ Vân Yên mày liễu chau lại .

Ngồi xuống trước giường, bàn tay nhẹ nhàng phẩy, một cỗ mùi thơm nhát tràn ngập, nam nhân cũng bình tĩnh trở lại, chỉ là đôi lông mày như cũ nhíu chặt,hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, đã ngủ.

Đem cánh tay của nam nhân kéo qua, Mộ Vân Yên lấy một lưỡi dao, rạch một đường nhỏ, cỗ tay của nam nhân lập tức xuất hiện một đạo vết máu, máu chổ vết rạch chảy ra có màu đen xong vẫn cảm nhận được hương ngọt trong máu.

Làm sao sẽ? Mộ Vân Yên nhắm mắt lại tinh tế hít hà cỗ mùi thơm này, sau cùng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, hai tròng mắt bỗng mở ra, bên trong một mảnh lạnh lùng.

Làm sao có thể có hương vị đồng dạng với vật kia?Nhưng là vật kia...Căn bản sẽ không tồn tại tại nơi này!

Không!Không đúng. Ngửi lại thêm một lần nữa, Mộ Vân Yên thần sắc vừa động, ánh mắt càng thêm lạnh thấu xương,vật này nguyên lai không phải là vật kia,ngược lại so với cái kia càng muốn lợi hại hơn nhiều!

Người kia ,chẳng lẽ...

Đáng chết.

Mộ Vân Yên khẻ nguyền rủa một tiếng,mặc kệ những thứ ngổn ngang kia, hiện tại trọng yếu nhất là làm cho người nam nhân này khôi phục lại như thường, về phần người kia, về sau nàng có thời gian sẽ đi tra.

Mộ Vân Yên thở dài, rồi sau đó không biết từ đâu xuất ra một cái bình bằng bạch ngọc, từ bên trong đổ ra một viên thuốc giúp nam nhân uống xuống lông mày nam nhân mới khẽ tản ra.

Đây chính là đan dược trân quý nhất của nàng,riêng tìm dược liệu đã tốn không ít năm, bất quá bây giờ, tựa hồ cũng không có biện pháp khác.

Lúc ban ngày, lão quái nhân đã nói hắn có thể ép chất độc ra,mặc dù quá trình không được dễ chịu cho lắm, như hiệu quả vẫn có thể thấy được.

/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status