Ôi!
Ôi! Cọng lông!
Lãnh Thiếu Diệp âm thầm oán oán thầm, hiển nhiên không nghĩ tới con Hồ Ly này nói trở về liền trở về.
Nạp Lan Yên cũng không để ý suy nghĩ của người khác, bước nhanh đến bên người Lãnh Thiếu Diệp: “Các ngươi vừa mới nói cái gì vậy?”
Nàng vừa trở về, nhưng lúc trèo tường mơ hồ đã nghe thấy Vương Phi gì đó, hẳn là có liên quan đến nàng.
Lãnh Thiếu Diệp rót một bát trà nóng cho Nạp Lan Yên: “Lam Thanh, nói cho nàng nghe.”
Đúng vậy! Không phải chén ngọc tinh xảo mà là lqđ bát lớn.
Nạp Lan Yên tiện tay nhận bát trà, nói cảm ơn, nâng tay đưa bát trà lên miệng uống.
Trên thực tế, thời tiết cuối thu đã có chút lạnh, hai cánh tay lộ ra bên ngoài của Nạp Lan Yên lúc này đang lạnh buốt.
Cũng không phải nàng rất lạnh, chỉ là thể chất con người, vừa cuối thu đầu đông, hai tay hai chân đều lạnh như băng.
Thanh Lam nghe thấy Vương Gia nhà mình gọi tên, mới hồi phục tinh thần từ trong kinh sợ sững sờ (chị bị Yên tỷ dọa :>), lại khó khăn lắm mới phản ứng được vị hắc y thiếu nữ (cô gái mặc quần áo màu đen) mặc dù phong trần mệt mỏi nhưng không thể che hết một thân phong hoa tuyệt đại trước mặt này đúng là Vương Phi nhà mình.
Lam Thanh đè xuống hưng phấn không hiểu tại sao đang điên cuồng dâng lên trong nội tâm, nói: “Vương Phi, trong khoảng thời gian này, từ Nạp Lan gia tộc truyền ra tin tức nói là ngài đã khỏi bệnh, còn nói là ở sơn mạch ngoài thành gặp được ngài đang rèn luyện.”
Động tác bưng bát trà của Nạp Lan Yên dừng lại một chút, nhướng mày kéo dài tiếng nói: “Ngươi nói Nạp Lan gia?” (ghét)
Lam Thanh gật đầu: “Đúng vậy, Vương Phi.”
Nạp Lan Yên hơi nhíu mày, lúc trước nhìn thấy khuôn mặt của nàng chỉ có hai người là Nạp Lan Lâm và Nạp Lan Song, nàng không sợ hai người kia nhận ra, nhưng sau lại bởi vì không muốn gặp phiền toái nên đã lấy áo choàng che lại dung nhan.
Chẳng lẽ là, bị nhận ra?
Lãnh Thiếu Diệp điều chỉnh tư thế ngồi, một tay nâng cằm, ngược lại bộ dáng tuấn mỹ lại lộ ra lười biếng: “Có tính toán gì không?”
Nạp Lan Yên suy nghĩ một chút, khóe môi vẽ ra độ cong đẹp mắt: “Ngược lại đỡ mất công ta phải tìm người tuyên truyền, huống chi, ta cũng không có ý định giả ngu.”
Giả ngu cái gì….
Lam Thanh cảm giác giống như mình đã hiểu được chuyện gì đó. Nhưng nàng đứng một bên nhìn Vương Gia tuấn mỹ vô song, lại nhìn Vương Phi phong hoa tuyệt sắc, cái loại cảm giác hưng phấn không hiểu tại sao lại càng lớn, thậm chí muốn cho tất cả mọi người nhìn xem lqđ Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình xứng đôi bao nhiêu!
Ai nói Vương Gia nhà nàng không tốt?
Ai nói Vương Phi nhà nàng vừa ngốc vừa xấu?
Một đám không có mắt!
Lãnh Thiếu Diệp khẽ cười, giọng nói lành lạnh chẫm rãi vang lên: “Ngươi trở lại thật đúng lúc, buổi chiều cùng ta tham gia buổi tụ hội (gặp gỡ) đi.”
Nạp Lan Yên nhướng mày: “Ừ?”
Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp hiện lên một vòng u ám, ném thiếp mời cho Nạp Lan Yên: “Nhị Hoàng tử mời Bổn vương dẫn Vương Phi đến phủ của hắn tụ hội, ngày mai cùng đi săn bắn.”
“Ách!” Nạp Lan Yên đặt bát trà đã lạnh lên bàn, mở thiếp mời liếc một cái, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Thoạt nhìn không giống với bữa tiệc bình thường….”
Lãnh Thiếu Diệp nhếch môi, ý vị thâm trường cười cười, cũng không trả lời.
Nạp Lan Yên tùy tiện ném thiếp mời trở lại, bước lên một bước trực tiếp đặt ngón tay lên cổ tay của Lãnh Thiếu Diệp, cẩn thận bắt mạch.
Cổ tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo lại làm Lãnh Thiếu Diệp có chút sững sờ, lqđ hai mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang chăm chú bắt mạch cho mình. Khoảng cách hai người rất gần. Lãnh Thiếu Diệp ngửi được mùi cỏ xanh thanh mát, không hiểu tại sao, lại có chút hoảng hốt.
Không lâu sau, Nạp Lan Yên buông tay ra, giọng điệu không tốt: “Ngày mai, nếu là không thể không đi săn bắn, thì thành thật một chút ở bên cạnh ta.”
Mới vừa rồi bắt mạch, vị gia này căn bản không có uống thuốc đều đặn. Nàng đều chuẩn bị khi thân thể hắn điều dưỡng tốt, sẽ gắng sức giải độc cho hắn. Ai biết nam nhân này thế nhưng không có uống thuốc đều đặn!
Lãnh Thiếu Diệp hồi phục tinh thần, nghe nàng nói vậy ho nhẹ một tiếng, tự biết đuối lý, nhìn xung quanh, giọng nói không tự chủ liền hạ thấp xuống: “Mấy ngày nay có chút bề bộn….”
Nạp Lan Yên liếc Lãnh Thiếu Diệp, thật cho rằng nàng không biết nhược điểm duy nhất của cảnh sát hình sự quốc tế tung hoành thế giới – Lãnh Tam gia chính là sợ uống thuốc sao? (chết cười) Lúc trước nàng nghĩ rằng nam nhân này sẽ thành thành thật thật uống thuốc quả thật quá ngây thơ rồi!
Không muốn nhiều lời, thân là một thầy thuốc, nàng có rất nhiều biện pháp thu thập người bệnh không nghe lời.
“Lam Thanh?” Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn nữ nhân dịu dàng vẫn đứng một bên. “Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, mặt khác phân phó cho hạ nhân đi sắc thuốc cho Vương Gia.”
Lam Thanh từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghe thấy lời nói của Vương Phi nhà mình, lập tức đồng ý: “Thuộc hạ đi làm ngay.”
Thanh Lam phân phó người đi sắc thuốc, sau đó cũng đi chuẩn bị quần áo tham gia yến hội cho Vương Phi.
Nếu bọn họ muốn xem Vương Phi nhà mình có phải ngu dại hay không, vậy để cho bọn họ tận mắt nhìn, nhìn Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình là một đôi bích nhân (bích nhân: người đẹp) phong hoa tuyệt đại cỡ nào.
Để xem về sau còn ai dám lén chửi bới Vương Gia cùng Vương Phi của nàng.
Nạp Lan Yên tiện tay chỉ bọc đồ dưới đất: “Tam gia, phiền ngươi tìm người thu thập cho ta, cẩn thận một chút, bên trong đều là bảo bối. Ta trước đi tắm một chút.”
Bây giờ bất kể chuyện gì, đều không quan trọng bằng việc nàng thoải mái tắm rửa, ngâm mình trong nước ấm.
Hai người trước sau rời đi, dưới cây Tử Đằng, chỉ còn lại lqddd một mình Lãnh Tam gia, vẻ mặt có chút đen.
Nạp Lan Yên nhắm mắt ngâm mình trong ôn tuyền, đối với tình huống hiện tại của vương phủ, nàng không có chút ngạc nhiên, nếu trong một tháng Lãnh Thiếu Diệp còn không thu phục được hạ nhân trong vương phủ, đó mới kỳ quái.
Về việc Nạp Lan gia tộc phát ra tin tức nàng khỏi bệnh, Nạp Lan Yên nhếch môi, không chút để ý. Dù sao, nàng cũng sẽ giáo huấn đám tiểu tử kia, vừa đúng lúc.
Thật sự phiền toái, là chuyện của Lãnh Thiếu Diệp với Thái tử kia.
Bất quá, làm cho Lãnh Thiếu Diệp ngột ngạt, chính là việc Nạp Lan Yên yêu thích đấy.
Hai phút sau, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa: “Vương Phi, có thể vào không?”
“Vào đi.” Nạp Lan Yên lên tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lam Thanh ôm quần áo đi vào, một thân váy dài màu lửa đỏ hoa mỹ, một cây trâm cài huyết ngọc, đơn giản vô cùng, lại kinh diễm vô cùng.
Lam Thanh có một đôi tay khéo léo, rất nhanh liền trang điểm thật đẹp cho Vương Phi nhà mình.
Nạp Lan Yên ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm tinh xảo, tóc dài búi lên được cố định bằng một cây huyết trâm, đơn giản hào phóng lại không mất vẻ đẹp đẽ quý giá, mắt hồ thâm thúy, lãnh ngạo liều lĩnh.
Lam Thanh nhìn Vương Phi như vậy, nhất thời, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ôi! Cọng lông!
Lãnh Thiếu Diệp âm thầm oán oán thầm, hiển nhiên không nghĩ tới con Hồ Ly này nói trở về liền trở về.
Nạp Lan Yên cũng không để ý suy nghĩ của người khác, bước nhanh đến bên người Lãnh Thiếu Diệp: “Các ngươi vừa mới nói cái gì vậy?”
Nàng vừa trở về, nhưng lúc trèo tường mơ hồ đã nghe thấy Vương Phi gì đó, hẳn là có liên quan đến nàng.
Lãnh Thiếu Diệp rót một bát trà nóng cho Nạp Lan Yên: “Lam Thanh, nói cho nàng nghe.”
Đúng vậy! Không phải chén ngọc tinh xảo mà là lqđ bát lớn.
Nạp Lan Yên tiện tay nhận bát trà, nói cảm ơn, nâng tay đưa bát trà lên miệng uống.
Trên thực tế, thời tiết cuối thu đã có chút lạnh, hai cánh tay lộ ra bên ngoài của Nạp Lan Yên lúc này đang lạnh buốt.
Cũng không phải nàng rất lạnh, chỉ là thể chất con người, vừa cuối thu đầu đông, hai tay hai chân đều lạnh như băng.
Thanh Lam nghe thấy Vương Gia nhà mình gọi tên, mới hồi phục tinh thần từ trong kinh sợ sững sờ (chị bị Yên tỷ dọa :>), lại khó khăn lắm mới phản ứng được vị hắc y thiếu nữ (cô gái mặc quần áo màu đen) mặc dù phong trần mệt mỏi nhưng không thể che hết một thân phong hoa tuyệt đại trước mặt này đúng là Vương Phi nhà mình.
Lam Thanh đè xuống hưng phấn không hiểu tại sao đang điên cuồng dâng lên trong nội tâm, nói: “Vương Phi, trong khoảng thời gian này, từ Nạp Lan gia tộc truyền ra tin tức nói là ngài đã khỏi bệnh, còn nói là ở sơn mạch ngoài thành gặp được ngài đang rèn luyện.”
Động tác bưng bát trà của Nạp Lan Yên dừng lại một chút, nhướng mày kéo dài tiếng nói: “Ngươi nói Nạp Lan gia?” (ghét)
Lam Thanh gật đầu: “Đúng vậy, Vương Phi.”
Nạp Lan Yên hơi nhíu mày, lúc trước nhìn thấy khuôn mặt của nàng chỉ có hai người là Nạp Lan Lâm và Nạp Lan Song, nàng không sợ hai người kia nhận ra, nhưng sau lại bởi vì không muốn gặp phiền toái nên đã lấy áo choàng che lại dung nhan.
Chẳng lẽ là, bị nhận ra?
Lãnh Thiếu Diệp điều chỉnh tư thế ngồi, một tay nâng cằm, ngược lại bộ dáng tuấn mỹ lại lộ ra lười biếng: “Có tính toán gì không?”
Nạp Lan Yên suy nghĩ một chút, khóe môi vẽ ra độ cong đẹp mắt: “Ngược lại đỡ mất công ta phải tìm người tuyên truyền, huống chi, ta cũng không có ý định giả ngu.”
Giả ngu cái gì….
Lam Thanh cảm giác giống như mình đã hiểu được chuyện gì đó. Nhưng nàng đứng một bên nhìn Vương Gia tuấn mỹ vô song, lại nhìn Vương Phi phong hoa tuyệt sắc, cái loại cảm giác hưng phấn không hiểu tại sao lại càng lớn, thậm chí muốn cho tất cả mọi người nhìn xem lqđ Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình xứng đôi bao nhiêu!
Ai nói Vương Gia nhà nàng không tốt?
Ai nói Vương Phi nhà nàng vừa ngốc vừa xấu?
Một đám không có mắt!
Lãnh Thiếu Diệp khẽ cười, giọng nói lành lạnh chẫm rãi vang lên: “Ngươi trở lại thật đúng lúc, buổi chiều cùng ta tham gia buổi tụ hội (gặp gỡ) đi.”
Nạp Lan Yên nhướng mày: “Ừ?”
Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp hiện lên một vòng u ám, ném thiếp mời cho Nạp Lan Yên: “Nhị Hoàng tử mời Bổn vương dẫn Vương Phi đến phủ của hắn tụ hội, ngày mai cùng đi săn bắn.”
“Ách!” Nạp Lan Yên đặt bát trà đã lạnh lên bàn, mở thiếp mời liếc một cái, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Thoạt nhìn không giống với bữa tiệc bình thường….”
Lãnh Thiếu Diệp nhếch môi, ý vị thâm trường cười cười, cũng không trả lời.
Nạp Lan Yên tùy tiện ném thiếp mời trở lại, bước lên một bước trực tiếp đặt ngón tay lên cổ tay của Lãnh Thiếu Diệp, cẩn thận bắt mạch.
Cổ tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo lại làm Lãnh Thiếu Diệp có chút sững sờ, lqđ hai mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang chăm chú bắt mạch cho mình. Khoảng cách hai người rất gần. Lãnh Thiếu Diệp ngửi được mùi cỏ xanh thanh mát, không hiểu tại sao, lại có chút hoảng hốt.
Không lâu sau, Nạp Lan Yên buông tay ra, giọng điệu không tốt: “Ngày mai, nếu là không thể không đi săn bắn, thì thành thật một chút ở bên cạnh ta.”
Mới vừa rồi bắt mạch, vị gia này căn bản không có uống thuốc đều đặn. Nàng đều chuẩn bị khi thân thể hắn điều dưỡng tốt, sẽ gắng sức giải độc cho hắn. Ai biết nam nhân này thế nhưng không có uống thuốc đều đặn!
Lãnh Thiếu Diệp hồi phục tinh thần, nghe nàng nói vậy ho nhẹ một tiếng, tự biết đuối lý, nhìn xung quanh, giọng nói không tự chủ liền hạ thấp xuống: “Mấy ngày nay có chút bề bộn….”
Nạp Lan Yên liếc Lãnh Thiếu Diệp, thật cho rằng nàng không biết nhược điểm duy nhất của cảnh sát hình sự quốc tế tung hoành thế giới – Lãnh Tam gia chính là sợ uống thuốc sao? (chết cười) Lúc trước nàng nghĩ rằng nam nhân này sẽ thành thành thật thật uống thuốc quả thật quá ngây thơ rồi!
Không muốn nhiều lời, thân là một thầy thuốc, nàng có rất nhiều biện pháp thu thập người bệnh không nghe lời.
“Lam Thanh?” Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn nữ nhân dịu dàng vẫn đứng một bên. “Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, mặt khác phân phó cho hạ nhân đi sắc thuốc cho Vương Gia.”
Lam Thanh từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghe thấy lời nói của Vương Phi nhà mình, lập tức đồng ý: “Thuộc hạ đi làm ngay.”
Thanh Lam phân phó người đi sắc thuốc, sau đó cũng đi chuẩn bị quần áo tham gia yến hội cho Vương Phi.
Nếu bọn họ muốn xem Vương Phi nhà mình có phải ngu dại hay không, vậy để cho bọn họ tận mắt nhìn, nhìn Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình là một đôi bích nhân (bích nhân: người đẹp) phong hoa tuyệt đại cỡ nào.
Để xem về sau còn ai dám lén chửi bới Vương Gia cùng Vương Phi của nàng.
Nạp Lan Yên tiện tay chỉ bọc đồ dưới đất: “Tam gia, phiền ngươi tìm người thu thập cho ta, cẩn thận một chút, bên trong đều là bảo bối. Ta trước đi tắm một chút.”
Bây giờ bất kể chuyện gì, đều không quan trọng bằng việc nàng thoải mái tắm rửa, ngâm mình trong nước ấm.
Hai người trước sau rời đi, dưới cây Tử Đằng, chỉ còn lại lqddd một mình Lãnh Tam gia, vẻ mặt có chút đen.
Nạp Lan Yên nhắm mắt ngâm mình trong ôn tuyền, đối với tình huống hiện tại của vương phủ, nàng không có chút ngạc nhiên, nếu trong một tháng Lãnh Thiếu Diệp còn không thu phục được hạ nhân trong vương phủ, đó mới kỳ quái.
Về việc Nạp Lan gia tộc phát ra tin tức nàng khỏi bệnh, Nạp Lan Yên nhếch môi, không chút để ý. Dù sao, nàng cũng sẽ giáo huấn đám tiểu tử kia, vừa đúng lúc.
Thật sự phiền toái, là chuyện của Lãnh Thiếu Diệp với Thái tử kia.
Bất quá, làm cho Lãnh Thiếu Diệp ngột ngạt, chính là việc Nạp Lan Yên yêu thích đấy.
Hai phút sau, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa: “Vương Phi, có thể vào không?”
“Vào đi.” Nạp Lan Yên lên tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lam Thanh ôm quần áo đi vào, một thân váy dài màu lửa đỏ hoa mỹ, một cây trâm cài huyết ngọc, đơn giản vô cùng, lại kinh diễm vô cùng.
Lam Thanh có một đôi tay khéo léo, rất nhanh liền trang điểm thật đẹp cho Vương Phi nhà mình.
Nạp Lan Yên ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm tinh xảo, tóc dài búi lên được cố định bằng một cây huyết trâm, đơn giản hào phóng lại không mất vẻ đẹp đẽ quý giá, mắt hồ thâm thúy, lãnh ngạo liều lĩnh.
Lam Thanh nhìn Vương Phi như vậy, nhất thời, không khỏi ngây ngẩn cả người.
/109
|