Editor : Lãnh Huy3t
Beat : dienvi2011
"Xem xong rồi? Nhanh như vậy? Con nhớ được bao nhiêu?" Lão nhân ngừng ăn trái cây trong tay. kinh ngạc nhìn nàng. Một quyển sách dày như vậy, có lẽ nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng nàng mới xem hết!
"Nhớ kỹ toàn bộ."
"Khụ khụ, nhớ kỹ toàn, toàn bộ?" Lúc này lão nhân rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, vì lời của nàng mà suýt nữa trái cây bị nghẹn trong miệng.
"Ân." Tử Tình gật gật đầu nói: "Chỉ cần nhìn một lần, con liền nhớ kỹ." Lão là gia gia của nàng, lại là người thật tâm đối xử với nàng, tự nhiên không cần lừa gạt.
Lão nhân vừa nghe, kinh ngạc mở to hai mắt: "Đã nhìn qua là không quên được? Ha ha ha, thật tốt quá, cứ như vậy, không quá ba năm, con nhất định có thể học hết toàn bộ bản sự của ta!" Lão vui sướng cười lớn, từ trên cây nhảy xuống nói: "Đi, nếu đã nhớ kỹ sách thuốc, hôm nay, trước hết ta mang con đi nhận biết dược liệu.Tuy rằng trên sách có miêu tả hình dạng của dược liệu nhưng mà con vừa mới học y, vẫn nên xem hình dáng thực tế của chúng thì bắt đầu sẽ dễ dàng hơn."
"Dược liệu? Gia gia là nói chúng sinh trưởng ở trên núi này sao?" Tử Tình hỏi, ánh mắt dừng ở trên người lão.
"Uh, núi Lăng Phong này rất lớn, nơi nơi đều mọc đầy những dược thảo có ích, ta mang con đi xem thuận tiện học cách sử dụng chúng, khi nào con rảnh rỗi có thể thử chế dược. Phải biết rằng y giả không những cứu được người, càng có thể giết người một cách vô hình, tin tưởng lấy thiên phú của con không đến vài năm liền có thể y độc song tu, trở thành nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh!" Lão nhân giống như nhìn thấy bộ dáng trưởng thành trong tương lai của nàng, vẻ mặt cười đến đắc ý cùng vui sướng.
"Dạ" Tử Tình khẽ gật đầu, đi theo hắn hướng về phía sau núi Lăng Phong.
Một ngày của ba tháng sau, bên trong Bích Lạc sơn trang.
"Hỗn trướng! Đã ba tháng! Ba tháng! Các ngươi ngay cả một chút tin tức đều tra không ra? Ngay cả việc này đều không làm được, như thế nào trở thành ám vệ của Bích Lạc sơn trang!"
Âm thanh phẫn nộ của Mặc Thành Hiên vang lên, cả người mẵ hoa phục toả ra khí chất cao quý, khuôn mặt bình tĩnh tuấn lãng ngồi trong thư phòng, cả người toả ra khí chấp uy nghiêm cùng tức giận làm cho mấy tên ám vệ đang quỳ gối trên đất không dám thở mạnh. Trong khôngkhí tràn ngập hơi thở áp lực.
"Chủ tử bớt giận, tuy rằng lúc bọn thuộc hạ nhận được tin tức đuổi tới chỉ thấy mặt đất toàn là thi thể nhưng không có bóng dáng của tiểu thư cùng với phu nhân, tin chắc tiểu thư cùng với phu nhân vẫn còn sống!" Một gã ám vệ trầm giọng nói.
Nghe vậy, cả người Mặc Thành Hiên liền giống như bị rút mất linh hồn, thất thần thì thào nói nhỏ: "Còn sống? Những người đó thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, các nàng làm sao có thể còn sống? Nếu thật sự còn sống thì vì sao ba tháng trôi qua mà Nhu Nhi vẫn chưa trở lại? Mặc nhi còn nhỏ như vậy, nàng còn nhỏ như vậy..."
Ba tháng, đã ba tháng ! Khi hắn nhận được tin tức rồi đuổi tới đã là rạng sáng ngày hôm sau. Điều hắn nhìn là thi thể đầy đất, cảnh tượng kia nhìn thấy ghê người như vậy khiến hắn sợ hãi nhìn thấy bóng dáng thê nữ của mình cũng nằm trong đó. Hắn hy vọng ông trời có thể mở mắt ra, có thể làm cho thê nữ bình an vô sự trở lại bên người hắn.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng các nàng trong số những thi thể máu chảy đầm đìa kia hắn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Không nhìn thấy thi thể, ít nhất là vẫn còn sống! Vì thế hắn ra lệnh cho người của Bích Lạc sơn trang nhanh chóng đi tìm người, nhưng suốt ba tháng trôi qua một chút tin tức cũng không có, các nàng còn sống sao? Nếu thật sự còn sống, vì sao lại không trở về?
Khi hắn nhìn đến vách núi đen bên cạnh sơn đạo, đáy lòng không ngừng dâng lên suy nghĩ , Nhu Nhi có thể ôm Mặc Mặc cùng nhau nhảy xuống không? Vách núi đen cao như vậy, nếu thật sự nhảy xuống, vậy chắc chắn ngã tan xương nát thịt...
Hắn hận chính bản thân mình, ngày đó nếu hắn trở về cùng các nàng thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy ! Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai hạ độc thủ đối với các nàng? Ngay cả Nhan nhi mới năm tuổi đi theo cũng bị giết, rốt cuộc là loại người nào? Bọn họ làm như vậy lại là vì cái gì?
"Chủ tử, khi thuộc hạ tìm kiếm tung tích của phu nhân và tiểu thư, ngoài ý muốn nghe được không ít người đang tìm Lăng Thiên tâm pháp. Cũng có lời đồn Lăng Thiên tâm pháp nằm trong tay của phu nhân, thuộc hạ cả gan đoán, phu nhân cùng tiểu thư bị hại có thể là vì liên quan đến Lăng Thiên tâm pháp hay không?"
Nghe nói như thế, Mặc Thành Hiên kinh ngạc nâng mắt nhìn tên ám vệ kia: "Lăng Thiên tâm pháp? Là Lăng Thiên tâm pháp cực kỳ bí hiểm trong truyền thuyết sao? Không có khả năng! Nhu Nhi làm sao có thể có được Lăng Thiên tâm pháp mà cả thế gian tôn sùng kia! Không có khả năng!"
Lăng Thiên tâm pháp ở trên Cổ Vũ đại lục có thể nói là không ai hiểu được, đó là nội công tâm pháp được truyền từ thượng cổ, phân thành hai quyển thượng hạ. Truyền thuyết nói rằng nếu luyện thành tâm pháp này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, tuy nhiên tâm pháp bí hiểm này rất phức tạp khó hiểu, người bình thường không thể nào tu luyện được. Cho dù là có thiên phú cực cao nhưng cũng tuyệt đối không thể đạt tới tầng thứ ba. Huống chi Lăng Thiên tâm pháp này đã mất tích nhiều năm, Nhu Nhi làm sao có thể có được tâm pháp này, lại nói hắn và nàng đã thành thân được năm năm nhưng cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến
Hắn cùng với phu nhân Tuyết Nhu đều xuất sư từ Thiên Sơn, hai người nhất kiến chung tình, vào ngày thành thân, hắn từng hứa hẹn nhất thế một đôi, năm năm vợ chồng hai người có một nữ nhi, gọi là Mặc Thanh Tư, ý nghĩa là: đạm nhã như mặc khí tự hoa, thanh tư tố sắc trang khuynh thành. Mặc Nhi di truyền dung nhan tuyệt mỹ của mẹ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã không che giấu được nét tuyệt sắc, vợ chồng hai người lại thương yêu, coi nàng như châu bảo, nay lại xảy ra chuyện như vậy, một khi nghĩ lại liền khiến cho lòng hắn đau như dao cắt.
"Chủ tử, đến bây giờ vẫn không tìm được bóng dáng của tiểu thư và phu nhân, mà
ngày đó phu nhân lại mang theo tiểu thư chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, vậy thì vì sao không hỏi nhà mẹ đẻ của phu nhân bên kia xem có tin tức của hai người không?" nói chuyện là đội trưởng đội ám vệ, hắn đi theo bên người Mặc Thành Hiên đã nhiều năm, rất nhiều thời điểm đều đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Nghe nói như thế, Mặc Thành Hiên trầm mặc. Hắn cùng với Nhu Nhi thành thân đã năm năm, trừ bỏ vào ngày thành thân nhìn thấy cha mẹ cùng huynh trưởng của nàng, căn bản là chưa từng gặp lại, chỉ biết nhà mẹ đẻ của nàng ở phía nam nhưng lại không biết cụ thể là ở địa phương nào. Hắn từng hỏi qua nhưng nàng đều nói cha mẹ nàng không thích nàng nói nhiều chuyện về nhà mẹ đẻ cho nên hắn cũng không hỏi nhiều thêm.Ai ngờ hôm nay nghe ám vệ hỏi, hắn mới biết bản thân mình ngay cả nhà mẹ đẻ của nàng ở nơi nào cùng với liên hệ như thế nào với bọn họ cũng không biết
Nhu Nhi, rốt cuộc nàng sống hay chết? Bây giờ nàng đang ở nơi nào? Nữ nhi của chúng ta, có bình an sống sót hay không?
Trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương, hắn nhìn thoáng qua mấy ám vệ đang cung kính quỳ dưới đất kia, trầm giọng nói: "Các ngươi lui ra đi!" Thanh âm của hắn vừa dứt, vài tên ám vệ lui xuống, lặng yên không một tiếng động, bóng dáng giống quỷ mị biến mất ở thư phòng.Cho đến khi mấy người bọn họ rời đi, trong thư phòng một mảnh yên tĩnh, tới mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe được...
Beat : dienvi2011
"Xem xong rồi? Nhanh như vậy? Con nhớ được bao nhiêu?" Lão nhân ngừng ăn trái cây trong tay. kinh ngạc nhìn nàng. Một quyển sách dày như vậy, có lẽ nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng nàng mới xem hết!
"Nhớ kỹ toàn bộ."
"Khụ khụ, nhớ kỹ toàn, toàn bộ?" Lúc này lão nhân rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, vì lời của nàng mà suýt nữa trái cây bị nghẹn trong miệng.
"Ân." Tử Tình gật gật đầu nói: "Chỉ cần nhìn một lần, con liền nhớ kỹ." Lão là gia gia của nàng, lại là người thật tâm đối xử với nàng, tự nhiên không cần lừa gạt.
Lão nhân vừa nghe, kinh ngạc mở to hai mắt: "Đã nhìn qua là không quên được? Ha ha ha, thật tốt quá, cứ như vậy, không quá ba năm, con nhất định có thể học hết toàn bộ bản sự của ta!" Lão vui sướng cười lớn, từ trên cây nhảy xuống nói: "Đi, nếu đã nhớ kỹ sách thuốc, hôm nay, trước hết ta mang con đi nhận biết dược liệu.Tuy rằng trên sách có miêu tả hình dạng của dược liệu nhưng mà con vừa mới học y, vẫn nên xem hình dáng thực tế của chúng thì bắt đầu sẽ dễ dàng hơn."
"Dược liệu? Gia gia là nói chúng sinh trưởng ở trên núi này sao?" Tử Tình hỏi, ánh mắt dừng ở trên người lão.
"Uh, núi Lăng Phong này rất lớn, nơi nơi đều mọc đầy những dược thảo có ích, ta mang con đi xem thuận tiện học cách sử dụng chúng, khi nào con rảnh rỗi có thể thử chế dược. Phải biết rằng y giả không những cứu được người, càng có thể giết người một cách vô hình, tin tưởng lấy thiên phú của con không đến vài năm liền có thể y độc song tu, trở thành nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh!" Lão nhân giống như nhìn thấy bộ dáng trưởng thành trong tương lai của nàng, vẻ mặt cười đến đắc ý cùng vui sướng.
"Dạ" Tử Tình khẽ gật đầu, đi theo hắn hướng về phía sau núi Lăng Phong.
Một ngày của ba tháng sau, bên trong Bích Lạc sơn trang.
"Hỗn trướng! Đã ba tháng! Ba tháng! Các ngươi ngay cả một chút tin tức đều tra không ra? Ngay cả việc này đều không làm được, như thế nào trở thành ám vệ của Bích Lạc sơn trang!"
Âm thanh phẫn nộ của Mặc Thành Hiên vang lên, cả người mẵ hoa phục toả ra khí chất cao quý, khuôn mặt bình tĩnh tuấn lãng ngồi trong thư phòng, cả người toả ra khí chấp uy nghiêm cùng tức giận làm cho mấy tên ám vệ đang quỳ gối trên đất không dám thở mạnh. Trong khôngkhí tràn ngập hơi thở áp lực.
"Chủ tử bớt giận, tuy rằng lúc bọn thuộc hạ nhận được tin tức đuổi tới chỉ thấy mặt đất toàn là thi thể nhưng không có bóng dáng của tiểu thư cùng với phu nhân, tin chắc tiểu thư cùng với phu nhân vẫn còn sống!" Một gã ám vệ trầm giọng nói.
Nghe vậy, cả người Mặc Thành Hiên liền giống như bị rút mất linh hồn, thất thần thì thào nói nhỏ: "Còn sống? Những người đó thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, các nàng làm sao có thể còn sống? Nếu thật sự còn sống thì vì sao ba tháng trôi qua mà Nhu Nhi vẫn chưa trở lại? Mặc nhi còn nhỏ như vậy, nàng còn nhỏ như vậy..."
Ba tháng, đã ba tháng ! Khi hắn nhận được tin tức rồi đuổi tới đã là rạng sáng ngày hôm sau. Điều hắn nhìn là thi thể đầy đất, cảnh tượng kia nhìn thấy ghê người như vậy khiến hắn sợ hãi nhìn thấy bóng dáng thê nữ của mình cũng nằm trong đó. Hắn hy vọng ông trời có thể mở mắt ra, có thể làm cho thê nữ bình an vô sự trở lại bên người hắn.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng các nàng trong số những thi thể máu chảy đầm đìa kia hắn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Không nhìn thấy thi thể, ít nhất là vẫn còn sống! Vì thế hắn ra lệnh cho người của Bích Lạc sơn trang nhanh chóng đi tìm người, nhưng suốt ba tháng trôi qua một chút tin tức cũng không có, các nàng còn sống sao? Nếu thật sự còn sống, vì sao lại không trở về?
Khi hắn nhìn đến vách núi đen bên cạnh sơn đạo, đáy lòng không ngừng dâng lên suy nghĩ , Nhu Nhi có thể ôm Mặc Mặc cùng nhau nhảy xuống không? Vách núi đen cao như vậy, nếu thật sự nhảy xuống, vậy chắc chắn ngã tan xương nát thịt...
Hắn hận chính bản thân mình, ngày đó nếu hắn trở về cùng các nàng thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy ! Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai hạ độc thủ đối với các nàng? Ngay cả Nhan nhi mới năm tuổi đi theo cũng bị giết, rốt cuộc là loại người nào? Bọn họ làm như vậy lại là vì cái gì?
"Chủ tử, khi thuộc hạ tìm kiếm tung tích của phu nhân và tiểu thư, ngoài ý muốn nghe được không ít người đang tìm Lăng Thiên tâm pháp. Cũng có lời đồn Lăng Thiên tâm pháp nằm trong tay của phu nhân, thuộc hạ cả gan đoán, phu nhân cùng tiểu thư bị hại có thể là vì liên quan đến Lăng Thiên tâm pháp hay không?"
Nghe nói như thế, Mặc Thành Hiên kinh ngạc nâng mắt nhìn tên ám vệ kia: "Lăng Thiên tâm pháp? Là Lăng Thiên tâm pháp cực kỳ bí hiểm trong truyền thuyết sao? Không có khả năng! Nhu Nhi làm sao có thể có được Lăng Thiên tâm pháp mà cả thế gian tôn sùng kia! Không có khả năng!"
Lăng Thiên tâm pháp ở trên Cổ Vũ đại lục có thể nói là không ai hiểu được, đó là nội công tâm pháp được truyền từ thượng cổ, phân thành hai quyển thượng hạ. Truyền thuyết nói rằng nếu luyện thành tâm pháp này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, tuy nhiên tâm pháp bí hiểm này rất phức tạp khó hiểu, người bình thường không thể nào tu luyện được. Cho dù là có thiên phú cực cao nhưng cũng tuyệt đối không thể đạt tới tầng thứ ba. Huống chi Lăng Thiên tâm pháp này đã mất tích nhiều năm, Nhu Nhi làm sao có thể có được tâm pháp này, lại nói hắn và nàng đã thành thân được năm năm nhưng cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến
Hắn cùng với phu nhân Tuyết Nhu đều xuất sư từ Thiên Sơn, hai người nhất kiến chung tình, vào ngày thành thân, hắn từng hứa hẹn nhất thế một đôi, năm năm vợ chồng hai người có một nữ nhi, gọi là Mặc Thanh Tư, ý nghĩa là: đạm nhã như mặc khí tự hoa, thanh tư tố sắc trang khuynh thành. Mặc Nhi di truyền dung nhan tuyệt mỹ của mẹ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã không che giấu được nét tuyệt sắc, vợ chồng hai người lại thương yêu, coi nàng như châu bảo, nay lại xảy ra chuyện như vậy, một khi nghĩ lại liền khiến cho lòng hắn đau như dao cắt.
"Chủ tử, đến bây giờ vẫn không tìm được bóng dáng của tiểu thư và phu nhân, mà
ngày đó phu nhân lại mang theo tiểu thư chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, vậy thì vì sao không hỏi nhà mẹ đẻ của phu nhân bên kia xem có tin tức của hai người không?" nói chuyện là đội trưởng đội ám vệ, hắn đi theo bên người Mặc Thành Hiên đã nhiều năm, rất nhiều thời điểm đều đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Nghe nói như thế, Mặc Thành Hiên trầm mặc. Hắn cùng với Nhu Nhi thành thân đã năm năm, trừ bỏ vào ngày thành thân nhìn thấy cha mẹ cùng huynh trưởng của nàng, căn bản là chưa từng gặp lại, chỉ biết nhà mẹ đẻ của nàng ở phía nam nhưng lại không biết cụ thể là ở địa phương nào. Hắn từng hỏi qua nhưng nàng đều nói cha mẹ nàng không thích nàng nói nhiều chuyện về nhà mẹ đẻ cho nên hắn cũng không hỏi nhiều thêm.Ai ngờ hôm nay nghe ám vệ hỏi, hắn mới biết bản thân mình ngay cả nhà mẹ đẻ của nàng ở nơi nào cùng với liên hệ như thế nào với bọn họ cũng không biết
Nhu Nhi, rốt cuộc nàng sống hay chết? Bây giờ nàng đang ở nơi nào? Nữ nhi của chúng ta, có bình an sống sót hay không?
Trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương, hắn nhìn thoáng qua mấy ám vệ đang cung kính quỳ dưới đất kia, trầm giọng nói: "Các ngươi lui ra đi!" Thanh âm của hắn vừa dứt, vài tên ám vệ lui xuống, lặng yên không một tiếng động, bóng dáng giống quỷ mị biến mất ở thư phòng.Cho đến khi mấy người bọn họ rời đi, trong thư phòng một mảnh yên tĩnh, tới mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe được...
/87
|